Nghỉ ngơi suốt mười ngày, Đường Kiếp cuối cùng cũng “bình phục”, bình linh dược kia cũng bị tiêu hao hoàn toàn —— Loại tham ô như này, vốn là từ nhỏ đến to, Đường Kiếp đối với những loại không đáng tiền như những thanh sắt đã kiếm đên phát mệt rồi, rất vui khi bản thân có thể tham ô đến một tầng khác, cao cấp hơn.
Bên phu nhân biết được tin Đường Kiếp đã bình phục, liền sai Thị Nguyệt dẫn Đường Kiếp đến gặp mình.
Nhưng cái khác biệt chính là, lần này gặp Đường Kiếp không chỉ có phu nhân, mà có cả vị gia chủ Vệ gia Vệ Đan Bách, cùng với vị Linh Sư Lã Thần Dương người đã từng cứu Vệ Thiên Xung ở trên vách núi.
Vệ Đan Bách là loại người mà nhìn một cái, là biết cứng nhắc nghiêm túc, rất khó tiếp cận, mặt mày chữ điền ngăn nắp vuông vắn hầu như không bao giờ cười, có thì cũng chỉ là sự nghiêm khắc, trầm mặc và nghiêm trang, cực thích hợp làm một bức tranh lớn trwo trên cổng thành.
- Đường Kiếp bái kiến lão gia, phu nhân, Lã Tiên sư!
Thời khắc bước vào phòng, Đường Kiếp hành lễ với ba vị trước.
- Ngồi đi.
Vệ Trinh Thư Phượng mặt mỉm cười nói với Đường Kiếp, bà đối với Đường Kiếp có cảm giác rất tốt, bởi vậy nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
- Lão gia và phu nhân ở đây, tiểu nhân không dám ngồi.
- Ngươi bị thương vừa khỏi, không cần khách sáo.
Phu nhân nói xong, đã sai người mang một chiếc ghế đến cho Đường Kiếp, Đường Kiếp lúc này mới ngồi xuống.
Nhìn Đường Kiếp ngồi xuống, phu nhân mới nói tiếp:
- Chuyện lần trước, thiệt thòi cho ngươi rồi, ngươi làm rất tốt, chỉ tại Xung nhi không hiểu chuyện, lần này gọi ngươi đến, chính là muốn luận công ban thưởng.
Nói xong Yên Chi đã bưng ra một cái đĩa, đặt bên trong là mười thỏi bạc nguyên bảo sáng rực rỡ.
Đường Kiếp biết rằng một thỏi bạc này bằng mười lượng bạc, một trăm lượng bạc ban thưởng này, thật là không tồi chút nào.
Đường Kiếp muốn nói khách khí vài câu, thì Vệ Đan Bách ở bên kia liền nói:
- Thưởng cho ngươi, thì đừng từ chối nữa. Quy định của Vệ phủ, có công thì thưởng, làm sai thì phải phạt, cái này là cái ngươi nên được.
“Haizz, đạo lí đơn giản thế cần gì phải nói như mỗi nhà các ông hiểu ý?”
Đường Kiếp vừa khạc trong lòng vừa thở dài.
Hắn biết rằng đây là Vệ Đan Bách muốn khiến sự việc phân định rõ rang, hiển nhiên là không định muốn chuyện này lại liên lụy đến những cái khác, càng không muốn nợ Đường Kiếp nhân tình. Hắn mà không nhận, chỉ sợ Vệ Đan Bách nghĩ hắn muốn nhiều hơn, như thế thì không tốt, thôi thì đành nhận vậy.
Tuy nhiên như thế cũng hay, có một trăm lượng bạc, bản thân có thể mua một chút thuốc tốt để điều trị sức khỏ cho Nhị lão.
Lúc này phu nhân mới tiếp tục nói:
- Tình huống lúc đó ta đã xét rõ rồi, ra ngoài uống rượu là chủ ý của Thị Mặc, nửa đêm lên núi cũng là Thị Mặc đề nghị, đến cả việc đánh ngươi cũng là do hắn can thiệp vào. Tên nhóc khốn khiếp, không chịu đốc thúc tiểu thiếu gia cố gắng học hành, ngược lại ngày nào cũng làm mưa làm gió, thật là không ra cái gì, nể mặt vú nuôi, ta không đuổi hắn ra khỏi phủ, nhưng vị trí bên cạnh thiếu gia hắn không thể đảm nhận nữa rồi.
Nói tới đây, phu nhân uống ngụm trà, hắng hắng giọng rồi lại tiếp tục nói:
- Thị Mặc dù sao cũng không ở đó nữa, vẫn phải tìm một người thay thế hắn, ta tính để ngươi đến thay cho hắn.
Đường Kiếp nhìn trộm Vệ Đan Bách một cái, chỉ thấy ông ta nhíu mày lại, có vẻ như không thích cái quyết định này, biết chuyện này chỉ sợ vẫn là quyết định của bản thân phu nhân.
Vệ Trinh Thư Phượng là một người con gái rất cứng rắn mà khôn khéo, trong phủ nhận được sự ưu ái của Lão thái gia Lão phu nhân, ở ngoài phủ cũng rất có uy danh. Bà gốc gác xuất thân thế gia, Trịnh gia bây giờ mặc dù không hiển hách được như Vệ gia, nhưng cũng là một gia tộc lâu đời. Vệ Trịnh Thư Phượng đọc sách hiểu lễ, sau khi gả vào nhà Vệ gia lại quản lí tốt mọi việc, làm cho Vệ gia càng ngày càng thịnh vượng.
Về điểm này chỉ nhìn bà dễ dàng chỉ đạo Linh sư trong nhà là có thể hiểu được. Cuộc sống của những Linh Sư này đều là do Vệ Trịnh Thư Phượng trực tiếp phụ trách, bà là chủ nhân của gia đình thực ra vô hình nắm giữ sức mạnh quan trọng nhất của gia tộc, những Linh sư đó rất nghe lời bà, chỉ sợ còn nghe lời hơn cả Vệ Đan Bách.
Đấy cũng khó trách, nói đến làm người, Vệ Trinh Thư Phượng đích thực mạnh hơn Vệ Đan Bách rất nhiều.
Đường Kiếp tự hỏi nêu nhất định bắt hắn chọn giữa phu nhân và lão gia, thì hắn cũng tình nguyện vì phu nhân phục vụ.
Nhưng lúc này, sau khi Vệ Trịnh Thư Phương nói xong câu này, Đương Kiếp nghĩ một lúc, rồi trả lời:
- Cảm ơn ý tốt của phu nhân, nhưng tiểu nhân lúc này không thích hợp để thay thế Thị Mặc, mong phu nhân suy nghĩ lai.
Vệ Trịnh Thư Phượng không nghĩ là hắn sẽ cự tuyệt, đến cả Vệ Đan Bách Lã Linh Sư, còn có đám người Tần quản gia Yên Chi đứng bên cạnh đều hơi ngac nhiên, cùng nhìn về phía Đương Kiếp.
- Ngươi không bằng lòng ư?
Vệ Trịnh Thư Phượng hỏi.
Đường Kiếp vội trả lời:
- Không phải tiểu nhân không muốn, mà tiểu nhân giết ngựa của thiếu gia, chỉ sợ trong lòng thiếu gia vẫn còn giận tiểu nhân, chỉ sợ khó mà tận tâm chăm sóc thiếu gia được. Thiếu gia học hành là đại sự, nếu như vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến việc học của thiếu gia, tiểu nhân thật khó mà gánh vác được. Có những việc, nếu làm không tốt, thì thà đừng làm còn hơn.
Vợ chồng Vệ Đan Bách rõ ràng là ngẩn ra.
“Có những việc, làm không tốt thì đừng làm còn hơn…” Vệ Trịnh Thư Phượng cẩn thận nhai nuốt từng lời nói của Đường Kiếp:
- Nói rất hay!
Bà đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn về phía chồng mình:
- Lão gia, chàng bây giờ còn cho rằng thiếp nhìn nhầm người nữa không?
Vệ Đan Bách không trả lời, ngược lại Lã sư cười nói:
- Ánh mắt của phu nhân trước nay đều rất lợi hại, tiểu tử này không phải tâm tư trầm mặc, mà là tâm trí sớm đã trưởng thành rồi, hơn nữa cái gì nên cái gì không nên, biết tiến biết lùi, hiểu cái nỡ, tốt lắm, tốt lắm!
Có Lã Linh Sư giảng hòa, Vệ Đan Bách mới nói:
- Nhưng hắn nói cũng đúng, Xung nhi không hiểu chuyện, trong chuyện này chỉ sợ còn có một chút khúc mắc với Đường Kiếp, tình hình trước mắt tạm thời không để hắn làm thư đồng. Thị Mặc dù có sai, nhưng hắn hầu hạ Xung nhi cũng coi như tận tâm, thôi thì cho hắn một cơ hội nữa đi.
- Cứ làm như mỗi mình chàng lo lắng nhiều không bằng!
Vệ Trịnh Thư Phượng lườm chồng một cái:
- Nếu đã như vậy, thôi thì cho Thị Mặc một cơ hội nữa, nhưng nếu hắn mà còn dám phạm sai lầm một lần nữa, quyết không tha thứ.
Sau đó quay qua Đường Kiếp:
- Ngươi vừa mới khỏi, xương cốt còn yếu, về nhà nghỉ ngơi một ngày trước rồi mai lại tới.
Chuyện này cứ thế mà trôi qua.
Lúc tiễn Đường Kiếp rời phủ, Tần quản sự không kìm nổi tức giận nói:
- Haizzz cái đứa trẻ này, bảo ta phải nói với ngươi thế nào đây? Thư đồng của thiếu gia, không biết bao nhiêu người muốn mà không được, ngươi lại từ chối, thật là…
Đường Kiếp cười cười:
- Tôi không phải là sợ làm ảnh hưởng đến việc học của thiếu gia sao?
- Ngươi đừng giở trò đó ra với ta.
Tần quản sự hừ một tiếng:
- Nói, có phải là ngươi còn có ý nghĩ khác không?
Đối với Tần quản sự, Đường Kiếp vẫn khá tin tưởng.
Lúc này nghẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời:
- Tôi không làm thư đồng, đúng là còn có một vài nguyên nhân không thể nói được. Ông cũng biết rồi đấy, cùng thiếu gia đọc sách là chuyện vô bổ và tốn sức nhất từ xưa tới nay, nếu ông giục, thiếu gia sẽ tức giận, nếu ông không chu đáo, phu nhân sẽ không thích ông.
Tần quản sự nghe mà gật đầu lia lịa, vị trí thư đồng mặc dù khiến ai cũng đỏ hết cả mắt, nhưng làm cũng không phải dễ dàng gì, muốn cả hai bên đều vừa ý, cũng không biết là phải tốn bao nhiêu công sức nữa.
Đường Kiếp tự hỏi bản thân vẫn là có thể làm được, nhưng cần rất nhiều thời gian và tâm trí.
Hắn bây giờ mỗi ngày đều nghiên cứu trận đạo, có rất nhiều thu hoạch, thực là chả cần thiết phải đi làm cái thư đồng vô bổ kia.
Đường Kiếp tiếp tục nói:
- Qua mấy hôm nữa, chính là lúc thiếu tra phải thi, nhìn vào tình hình thiếu gia lúc này, Tần thúc thúc, ông cảm thấy thiếu gia có làm được không?
Tần quản sự ngẫm nghĩ một lát, thở dài một tiếng một tiếng:
- Thiếu gia thì, có thể viết hết ra một chương sách, đã coi như là tổ tiên tích đức rồi!
- Thế mới nói, nếu tôi bây giờ mà đi làm thư đồng, đến lúc đấy liền gánh tội thay cho Thị Mặc rồi?
Tần quản sư cười ha hả:
- Ta biết nhất định là ngươi có quỷ kế gì mà! Nói không sai, bây giờ mà đi làm thư đồng, đúng là không phải thời cơ tốt. Nhưng ngươi muốn đi học viện Tẩy Nguyệt, thư đồng nhất định là phải làm.
- Cũng chưa chắc
Đường Kiếp từ từ trả lời:
- Hình như các gia tộc ở đó cũng không có quy định nhất định phải gán cái mác nô bộc mới có thể vào hầu học?
Làm người hầu như này cũng giống như là làm thư ký cho xếp vậy.
Làm thư ký thì có thể dễ dàng thăng quan, nhưng ai nói chỉ có làm thư ký mới thăng quan được?
Đường Kiếp làm vườn thôi nhưng cũng đã làm ra cả một vùng thiên địa rồi, còn tốt hơn cả những chiến tích của các cán bộ thực quyền, đường thăng chức đã thấy rồi, sao còn phải đâm đầu vào cái vị trí thư ký đấy cơ chứ?
Nếu đi vào cái vị trí kia thật, lại không làm ra chút thành tích nào, ngược lại còn phá đi những cống hiến trước đây nữa.
Chính vì hiểu được đạo lí này, Đường Kiếp đối với làm thư đồng chả có tí hứng thú nào.
Tần quản sự ngây cả người ra:
- Thế cũng phải, nhưng làm thư đồng thì chung quy là vẫn gần với thiếu gia một chút, mà ý của thiếu gia thì quan hệ trực tiếp đến tương lai của các ngươi, có thể tiếp cận được thì là cái tốt.
Đường Kiếp đầy thâm ý trả lời:
- Chuyện hầu học, ý kiến của tiểu thiếu gia đúng là rất quan trọng, nhưng quyền quyết định thực sự lại không phải tiểu thiếu gia, mà là phu nhân! Chỉ cần phu nhân ủng hộ, thì cho dù là tên dọn hố phân cũng có thể hầu học được! Cho nên tôi không lo vấn để có tranh được hay không, có lúc, không tranh giành chính là biện pháp tranh giành tốt nhất.
Tần quản sự hoàn toàn không thể ngờ Đường Kiếp có thể nói được như vậy, nghe mà há hốc cả mồm.
Cũng có lẽ là do việc làm người hầu học cho tiểu thiếu gia, mà từ trước tới nay, rất nhiều người đều coi chuyện thu hút sự chú ý của tiểu thiếu gia là đại sự, lại không để ý gì đến những chuyện phía sau lưng.
Nhưng Đường Kiếp thì không.
Là một người đã lăn lộn ở chốn thương trường, đều hiểu rất rõ đạo lí một đạo lí, chính là bạn cần phải nhìn rõ xem là ai mới có thể đưa ra quyết định chính xác được!
Chỉ có đi theo người cầm quyền thực sự, con người ta mới có tiền đồ được.
Đáng tiếc là một chuyện đơn giản như vậy, rất nhiều người lại không hiểu được.
Chuyện thiếu gia nhập học, ý kiến của tiểu thiếu gia lại rất quan trọng, nhưng thật sự có tiếng nói thì vẫn là phu nhân, thậm chí Vệ Đan Bách cũng phải nghe ý kiến của phu nhân của mình.
Mất đi sự tín nhiệm của phu nhân, Thị Mặc có ở lại làm thư đồng thì cũng như trang trí mà thôi.
Hiện tại bà có thể nhẫn nhịn Thị Mặc, đó là vì Vệ Thiên Xung hiện giờ vẫn ở Vệ gia, có bà trông coi, Thị Mặc có muốn giở trò gì cũng không được, cũng bán đứng mặt mũi của lão nhân trong phủ.
Sau này lên kinh, trời cao hoàng đế ở xa, rất nhiều chuyện phải tự mình đối mặt, phu nhân bất luận thế nào cũng không thể giao con trai mình cho một tên người hầu mình không tin tưởng, cái chuyện lớn như này, thì mặt mũi của ai cũng không quan trọng.
Do đó mất đi sự tín nhiêm của phu nhân, Thị Mặc thật ra là đã mất đi tư cách hầu học.
Chỉ tiếc là bản thân hắn đến giờ vẫn chưa hiểu ra điểm này, vẫn còn khổ sở để tranh lấy vị trí thư đồng, muốn dựa vào nịnh bợ thiếu gia để giữ lại hy vọng của mình, lại không biết rằng chỉ làm cho phu nhân ghét thêm.
Về vấn đề này, đừng nói là đám tiểu tử, ngay cả Tần quản sự cũng không nghĩ đến, cho đến lúc Đường Kiếp nhắc nhở mới bừng tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Đường Kiếp cũng khác đi.
Tần Viễn lắc đầu thở dài:
- Đúng là đã xem thường ngươi rồi.
Đường Kiếp cúi người trả lời:
- Cho dù sau này Đường Kiếp có ra sao, đều không quên ơn của Nhị lão và Tần quản sự.
Tâm tình trầm mặc không nhất định là biểu hiện cho tàn nhẫn vô tình.
Đường Kiếp mặc dù lừa gạt và lợi dụng Ngô gia Nhị lão và Tần quản sự, nhưng đối với sự chăm sóc của Nhị lão và Tần quản sự, hắn lại thực sự cảm kích, do vậy mà những lời này phát ra từ tận đáy lòng, thật đến từng chữ, Tần quản sự nghe xong cũng thấy vui vẻ.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống lại trở về quỹ đạo bình thường.
Đường Kiếp mỗi ngày lại ở vườn hoa làm công việc của mình như trước, thuận tiện tu luyện trận đạo.
Sau một thời gian ngắn, trình độ trận đạo của hắn cũng lớn lên,, nhưng chủ yếu vẫn thể hiện ở phương diện mê trận ảo trận. Nhưng do linh nhã của hắn chưa mở, lúc bố trí trận linh khí không đủ, bởi vậy mà Đường Kiếp đã ra tay ở đường viền tiếp của trận, dần dần đã có một chút phong cách đặc biết của bản thân., chỉ là giờ vẫn chưa nhìn ra được phương hướng cụ thể trong tương lai.
Ngoài chuyện đó ra, Đường Kiếp đã có thêm một thói quen mới, đó là chạy bộ vào sáng sớm.
Chạy suốt từ Vệ phủ đến Nghênh Long Sơn, tìm một chỗ không người, tập luyện lên tạ ngồi xổm các kiểu, đồng thời Tang Tượng Kinh tâm pháp trong cơ thể cũng vần chuyển, thổ nạp linh khí, đợi cho tâm pháp sửa xong, lại về Vệ phủ bắt đầu công việc hàng ngày.
Thỉnh thoảng nhìn thấy những người hầu khác đang làm mấy việc nặng, hắn cũng chủ động đi đến giúp, mượn cơ hội giúp đỡ người khác, tiếp tục tu luyện Tàng Tượng Kinh của mình, còn nhận được rất nhiều sự tán thưởng của mọi người, điều này làm cho nhân duyên của hắn ở vệ phủ càng ngày càng tốt.
Từng ngày trôi qua, thân thể Đường Kiếp cao lớn hơn, người cũng biến thành cường tráng hơn, có lực hơn, trên người đã có cơ bắp, những cơ bắp này không giống với kiểu cơ bắp trong việc tập thể hình, chỉ khiến cho người ta một hình tượng đẹp đẽ.
Tiểu thiếu gia không có việc gì cũng qua xem hắn làm việc, nhưng thường thì chỉ đứng đằng xa nhìn vài lần rồi bỏ đi, không nói chuyện gì.
Việc này khiến quan hệ của hai người rơi vào một trạng thái rất tế nhị, ai cũng không rõ rốt cuộc là cái tình trạng gì nữa.
Về phần Thị Mặc Thị Mộng, sau chuyện giết ngựa rõ ràng là cũng đã thật thà ra nhiều, không dám gây ra chuyện gì nữa, Tĩnh Tâm Viên chào đón một khoảng thời gian hòa bình mà khó khăn lắm mới có được.
Có duy nhất một điều không tốt đại khái chính là sau chuyện giết ngựa, Đường Kiếp lại thêm một biệt danh nữa, goi là “Đường Kiếp giết ngựa”
Đây là cái tiếp theo sau khi mới vào Vệ phủ, sau cái “Đường Kiếp tiêu ba quan tiền một tháng” thì đây là cách gọi thứ hai.
Thật tình mà nói Đường Kiếp rất không thích, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc nhắc Vệ Thiên Xung mỗi ngày, Đường Kiếp giết ngựa của hắn, sẽ khiến hắn không thoải mái.
Đường Kiếp biết rằng đây là kế sách của bọn Thị Mặc, nhưng chuyện này thì hắn cũng chả có cách nào.
Không, cũng không phải không có cách.
Nếu đã không gột rửa được vấn đề của mình, vậy phải đợi cho đối phương bết bát chút.
Sắp đến ngày Vệ Thiên Xung thi cử.
Kết quả cuộc thi không ngoài dự đoán của hắn, bị giám thi phê tám chữ: “không học không nghề, trò cười thiên hạ”
Khi phu nhân nhìn thấy nhận xét này, lại nhìn cái bài viết không đâu vào đâu của Vệ Thiên Xung, ngoài việc đánh đứa con một trận, đối với Thị Mặc thì cảm nhận đã cực thấp đến mức không thấp hơn được nữa, thương cho Thị Mặc bản thân lại không biết, vẫn ngày ngày bán mạng đi nịnh nọt thiếu gia như trước.
Ngày thán cứ êm đềm như thế trôi qua, nháy mắt đã hơn một năm qua đi.
Hôm nay Đường Kiếp vẫn như trước, ở vườn hoa chăm sóc những cây hoa của mình, đến hôm nay thì hắn đã quen với từng gốc cây ngọn cỏ nơi đây rồi, hạ bút thành văn, diệu thú tự sinh.
Đúng lúc này, Đường Kiếp nhìn thấy Thị Nguyệt xuất hiện ở đằng xa.
- Thị Nguyệt tỷ tỷ, hôm nay sao lại rảnh đến Tĩnh Tâm Viên thế này?
Đường Kiếp cười hỏi..
Thị Nguyệt sắc mặt nặng đi, tiến thẳng đến bên Đường Kiếp, nói thầm vào tai Đường Kiếp vài câu.
- Tỷ nói cái gì?
Đường Kiếp sắc mặt đột nhiên thay đổi.