Còn điều thực sự khiến hắn cảm thấy không thoải mái, chính là cảm giác linh khí cạn sạch, ở tận sâu trong linh hồn hắn có một cảm giác đói khát, khó diễn tả thành lời.
Lúc này nhất thời vô lực, hắn chỉ có thể lấy kiếm chống xuống đất, đồng thời lấy ra một viên Hội Linh đan nuốt vào.
Sau đó mới lên tiếng: - Thiên Thần cung thật không nghĩ tới chỉ phải ra một tên tiểu tốt, cũng khó đối phó như vậy.
Một kích của Thanh Quang Kiếm, là quân bài cuối cùng chưa lật của hắn. Lúc trước hắn lựa chọn mười hai chiêu thức Tụng Kiếm, ngoại trừ có thể rèn luyện kĩ năng chiến đấu, nguyên nhân trọng yếu chính là, đây là thứ pháp bảo duy nhất mà cấp bậc linh đồ của hắn có thể sử dụng.
Chỉ có điều một kích này tiêu hao quá lớn, một khi không trúng, bản thân liền vô lực. Cho nên nếu không phải bắt buộc, Đường Kiếp cũng không muốn sử dụng chiêu này.
Hắn từng cho là mình có thể, không cần dùng tới quân bài cuối cùng này. Không nghĩ rằng Trang Thân khó chơi như vậy, cuối cùng vẫn buộc hắn phải dùng tới phương pháp này.
Trang Thần lạnh lùng nói: - Người biết là tốt rồi. Người cho là dựa vào sự che chở của Tẩy Nguyệt phái, ngươi liền an toàn sao? Thiên Thần cung nếu muốn giết người, dễ như nghiền chết một con kiến. Nếu thức thời thì hãy nhanh chóng giao ra Binh Giám, nếu không cho dù giết ta, Ưng chủ cũng sẽ chú ý tới ngươi. Ngươi sẽ không cho rằng, bất cứ một tên tiểu tử nào cũng có thể đánh bại ta sao?
- Đương nhiên, đương nhiên. Nếu như chỉ một lần phát hiện có trộm, có thể coi là trùng hợp, không có cách xác nhận. Như vậy nếu giết chết người, cơ bản chẳng khác nào nói cho Thiên Thần cung biết, ta chính là Đường Kiệt. Tuy nhiên ngươi không nghĩ rằng, ta ngay cả vấn đề đơn giản này cũng chưa nghĩ tới, mà đã đánh nhau với người sao? Đường Kiếp cười nói.
Nói xong, hắn dùng mũi kiếm nhọn, vỗ vỗ vào mặt Trang Thân: - Cuối cùng thì là ngươi, dựa vào cái gì mà chạy đến bắt ta, ngươi nghĩ Tẩy Nguyệt phái sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
- Ta căn bản không có ý định ở lại Tây Nguyệt phái
- Ngu ngốc. Đường Kiếp chặn đứng lời của gã: - Hiện tại chỉ cần là ngươi biết đến Binh Giám, đều biết rằng Thiên Thần cung đang tìm ta. Lúc này có người ra tay với ta, không cần đầu óc cũng nghĩ ra được, là do người của Thiên Thần cung gây ra. Ngươi không phải là không nghĩ đến dưới tình huống đó, vị Cố Ưng chủ của ngươi còn có thể tha cho người chạy trốn khỏi cái chết?
Trang Thân ngẩn ra: - Chuyện này không thể nào
- Không có gì là không thể, để ta đoán xem, lúc bọn họ phái ngươi tới, có phải nói với ngươi, sau khi thành công sẽ đem ngươi ra khỏi học viện Tẩy Nguyệt, đưa tới Thiên Thần cung? Có lẽ còn nói có người đợi ngươi ở cửa học viện? Có thể đó chính là học tử của học viện, có quyền hạn của Giám sát viên, có thể đưa ngươi ra khỏi học viện.
Trang Thân toàn thân chấn động.
Nhìn vẻ mặt của gã, Đường Kiếp biết rằng mình đã đoán đúng.
Đường Kiếp cười cười nói: - Bây giờ thì hiểu rồi chứ? Ngươi chính là kẻ ngu ngốc bị người ta lợi dụng, nếu không phải ta nói cho ngươi biết, ngươi chết cũng không biết mình chết thế nào.
- Không thể như vậy chuyện này làm sao có thể như vậy Trang Thần liên tục lắc đầu, gã hét lên với Đường Kiếp: - Bọn họ sẽ không đối xử với ta như vậy đâu, không thể có chuyện đó được.
Đường Kiếp hừ lạnh: - Ta không có hứng thú làm cho ngươi tin, ta chỉ nói cho ngươi biết, ngươi trung thành với Thiên Thần cung cũng vô dụng, bọn họ căn bản không coi ngươi ra gì. Hiện tại những kẻ Thiên Thần cung phái tới đây gồm những ai, ai là người phụ trách? Cái vị Cố Ưng chủ kia tên là gì, thân phận cụ thể như thế nào? Bọn họ có nói kế hoạch tiếp theo không?
Trang Thân bật cười ha hả: - Đường Kiếp, ngươi vừa nãy cố ý nói như vậy, chính là muốn mọi tin tức từ ta? Ta nhổ vào. Người ngay cả thân phận thật cũng nói ra, tức là muốn giết chết ta, ta sẽ không nói cho người biết bất cứ chuyện gì.
Đường Kiếp thở dài: - Tự cho là đúng, nói cho ngươi biết điều này, chỉ là muốn cho ngươi chết rõ ràng chút, ngươi lại thực sự cho rằng mình không nói liền hữu dụng?
- Ngươi muốn thì cứ vui vẻ tra tấn, xem lão tử có nhíu mày không. Trang Thân gào lên.
- Quả là kiên cường, tuy nhiên ai nói muốn tra tấn ngươi? Ngươi quên là còn có thứ này Đường Kiếp nói xong liền lấy ra một vật.
Sưu Hồn phù.
Sắc mặt Trang Thần đại biến: - Không.
- Như lời ngươi nói, có thể hưởng thụ đãi ngộ của Sưu Hồn phù, ngươi coi như không uổng công đến thế giới này. Bây giờ thì cho ta xem một chút, trong trí nhớ của ngươi có cái gì Nói xong Đường Kiếp đặt mạnh Sưu Hồn phù lên mặt Trang Thần, Trang Thân lập tức phát ra tiếng kêu cực kỳ thống khổ, giống như trải qua hình phạt thống khổ nhất thế gian. Ngay cả khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, kịch liệt giãy dụa, gã liều mạng đập đầu xuống đất, phát ra tiếng bang bang vang dội.
Đường Kiếp lại không có động tĩnh gì, chỉ giữ chặt đầu của gã, linh khí lưu động, trí nhớ của Trang Thân như thủy triều đưa tới.
Sưu Hồn thuật là một loại pháp thuật cực kỳ độc ác, nói trắng ra chính là cưỡng ép trí nhớ của người người chịu phép thuật, ý thức từ vô hình biến thành hữu hình, dùng hình thức vận chuyển linh khí truyền cho người thi thuật.
Thiên Tâm Cảnh muốn tu thành linh niệm đều phải thật cẩn thận, sợ nhất là ý thức bị hao tổn. Sưu Hồn thuật chính là cách cưỡng ép ý thức, hoàn toàn không quan tâm tới cảm thụ của người chịu pháp thuật, nên hậu quả tất nhiên vô cùng nghiêm trọng.
Một khi trúng Sưu Hồn thuật, nếu như là người tụ thành linh niệm, thì còn có hi vọng bảo vệ thần trí, còn người chưa tụ thành linh niệm, tất nhiên sẽ trở thành một kẻ ngớ ngẩn.
Hơn nữa thuật này một khi sử dụng, người trúng thuật chẳng những bị sưu hồn, mà mỗi thời khắc đều trải qua nỗi thống khổ như vạn mũi kim đâm vào trong óc. Còn đối với người thi thuật mà nói, sẽ thấy được các loại trí nhớ của người trúng thuật lần lượt hiện ra.
Những ký ức này do Sưu Hồn thuật cưỡng ép mở ra, nên chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn liền biến mất. Cho nên người thi thuật có trí nhớ mạnh mẽ và tốc độ. Còn về phần có thể tìm được những phần ký ức nào, thì còn phải tùy thuộc vào vận khí của người thi thuật. Chính vì nguyên nhân đó, nên ngay cả Cố Trường Thanh cũng không muốn dùng thủ đoạn này.
Trừ phi đối phó với người đã tụ thành linh niệm, bởi vì linh niệm đối phương đã hình thành, nên ngược lại có rất nhiều thời gian để sưu hồn.
Lúc này trí nhớ của Trang Thần biến thành một vài bức họa, không ngừng lướt qua trước mắt Đường Kiếp. Giống như xem một bộ phim nhanh, hình ảnh từ khi còn bé đã trải qua, những khó khăn khi trưởng thành, thầm mến thiếu nữ, Thiên Thần cung, các loại ký ức dồn dập hiện ta. Toàn bộ ký ức hướng về trong óc Đường Kiếp, khiến ngay cả Đường Kiếp cũng cảm thấy không chịu nổi.
Hắn muốn tìm tin tức mà mình cần, nhưng hắn căn bản là không kịp tìm kiếm. con mắt chuyển động rất nhanh, nhưng cũng chỉ kịp bắt giữ các hình ảnh lộn xộn, đủ các loại âm thanh nhét vào tai hắn.
- Cố Trường Thanh Ưng Đường Phó Ưng chủ Cao Phi Triệu Tân Quốc. . Bắt giữ Đường Kiếp Lộng Quỷ Mẫn Đông Bạo Viên Đáng chết, Bạo Viên là ai?
Đường Kiếp rống lên, lại không thể chịu đựng lưu lượng tin tức kia tấn công, hét to rồi thu tay lại. Lúc này mới phát hiện ta, tai mắt miệng của mình đều có máu tươi chảy ra. Thật không ngờ dùng Sưu Hồn thuật lại nguy hiểm như vậy. Đường Kiếp há to mồm, liên tục thở dốc.
Đáng tiếc cuối cùng hắn vẫn không tìm được, trí nhớ về Bạo Viên. Chỉ biết có một nhân tài tên là Bạo Viên, chính là ám tử chân chính của Thiên Thần cung, đang trà trộn trong các học tử, âm thầm tìm kiếm sự hiện diện của Đường Kiệt.
Cũng may hắn cuối cùng cũng biết được người tiếp ứng là ai, đang ở nơi nào.
Quay lại nhìn Trang Thân, gã đã toàn ngất đi, Sưu Hồn phù trên trán hóa thành một làn khói rồi tan đi
- Ca ca huynh không sao chứ? Y Y nắm lấy tay Đường Kiếp, cuống quýt lay động.
- Không sao. Đường Kiếp lắc lắc đầu: - Thật không nghĩ tới, dùng Sưu Hồn thuật mình cũng bị ảnh hưởng lớn như vậy. Khó trách Hư đại ca nói, ngàn vạn lần không nên nếm thử ảo sinh linh niệm.
- Hư đại ca? Y Y tò mò nhìn Đường Kiếp.
Kỳ thật nàng cũng không biết gì về quá khứ của Đường Kiếp, cho tới tận khi Trang Thân đến đây, nàng mới mơ hồ biết được một chút, nhưng không phải biết được hoàn bộ. Chỉ biết là thứ giấu trong chậu hoa, là một thứ gì đó rất quan trọng.
- Ừ, một người rất tốt, nhưng đáng tiếc huynh ấy đã chết. Sau này, ta sẽ kể chuyện của huynh ấy cho muội nghe. Bây giờ chúng ta còn có việc phải làm. Đường Kiếp xoa xoa đầu của tiểu gia hỏa, tỏ ra yêu thương nói.
- Đúng, đúng, còn có rất nhiều bảo bối phải thu lại. Tiểu Y Y nhảy lên hô to.
- Không phải là việc này Đường Kiếp cười khổ: - Là khắc phục hậu quả cơ.
- Khắc phục hậu quả? Y Y không hiểu hỏi.
- Đúng, khắc phục hậu quả. Đường Kiếp nói: - Y Y, nhớ kỹ lời ca ca dạy, giết người không khó, nhưng làm sao để sau khi giết người, không có ai tìm đến gây chuyện mới khó.
Nói xong Đường Kiếp đã đứng dậy, một kiếm đâm chết Trang Thân, sau đó lấy Tử Hỏa Kiểm từ trong tay gã.
Thu lại trận đồ, Đường Kiếp cũng không kịp nhìn kỹ, đi ra khỏi Đào Nhiên Cư.
Đang lúc nửa đêm, mọi thứ đều yên tĩnh, trên đường im ắng không có một bóng người.
Đường Kiếp đi dọc theo đường nhỏ trong núi, đến một rừng cây nhỏ phía chân núi.
Xung quanh rừng cây nhỏ không người ở, có lẽ ban ngày cũng chẳng có người đi qua, quả nhiên là địa điểm tốt để giết người.
Trong rừng có một người đang đứng, chính là kẻ lợi dụng Lý Chân để thử Đường Kiếp, Mẫn học tử.
Nhìn thấy gã, Đường Kiếp cúi thấp đầu, dựa vào bóng đêm và rừng cây che chắn, tiến về phía
Chỉ có điều lúc đang tiến lên, đột nhiên "rắc" một tiếng, dưới chân phát ra âm thanh cành cây bị gãy.
Là một nhánh cây bị hắn giẫm gãy. Đường Kiếp lập tức biết sự không hay rồi, vị học tử họ Mẫn kia dĩ nhiên quay đầu lại.
Đường Kiếp cái khó ló cái khôn, cúi thấp người, vương một bàn tay ra, khàn khàn cổ họng nói: - Giúp ta
Học sinh Tẩy Nguyệt đều mặc bạch y, bây giờ lại là đêm tối, Mẫn Đông nhìn qua cũng không thấy rõ, theo bản năng nghĩ rằng là Trang Thân đến rồi.
Nhìn thấy đối phương không ngừng nôn ọe trên mặt đất, trong lòng Mẫn Đông mừng rỡ. Lặng lẽ lấy ra một đoản kiếm từ sau lưng, đồng thời hỏi: - Tại sao lại thành như thế này? Làm xong việc rồi sao? Gã phụng mệnh Cao Phi, bất kể chuyện thành hay bại, đều phải giết Trang Thân. Chỉ có điều, nếu như thành công, thì hỏi được kết quả mới động thủ.
Đường Kiếp phía bên kia gật gật đầu, hắn không dám nói nhiều, sợ Mẫn Đông nghe được giọng nói không giống.
Mẫn Đông mừng rỡ, cài lại đoàn kiếm vào sau lưng: - Khẳng định là hắn? Biết Binh Giám được giấu ở đâu không?
Trong lòng gã hưng phấn nên không để ý, khi tới gần mới phát hiện ra thân hình đối phương không giống, trong lòng có chút căng thẳng, chỉ thấy Đường Kiếp ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Mẫn Đông nhìn thấy khuôn mặt Đường Kiếp lạnh như băng, trong lòng kinh hãi, biết chuyện không tốt đang muốn lui về phía sau, chợt nghe vút một tiếng, bụng dưới có một cơn đau mạnh mẽ ập
tới.
Tử Hỏa Kiếm đã đâm xuyên qua người gã.
Thuận tay vặn thanh kiếm, nội tạng của gã đều bị cắt đứt.
- A. Mẫn Đông đau đớn muốn thét lên, chỉ có điều vừa ngẩng đầu, đã bị Đường Kiếp đấm một quyền vào miệng, người và kiếm, đều bị hắn đánh bay ra phía sau, "phập" một tiếng, cả người Mẫn Đông bị găm trên cây.
- Tròng mắt Mẫn Đông như muốn nghiền nát Đường Kiếp, miệng chảy đầy máu tươi.
Gã muốn cố gắng rút đoản kiểm sau lưng ra, chỉ có điều lưng bị ghim trên cây, không có cách nào nắm được chuôi kiếm.
Gã chỉ có thể cố gắng vươn tay về phía trước, muốn đẩy Đường Kiếp ra.
Nhưng mà Đường Kiếp đứng vững như một ngọn núi, hắn mặc cho gã xô đấy, cũng không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn gã.
Cứ giằng co như vậy
Sinh mệnh trong người trôi đi, Mẫn Đông dần dần cảm thấy vô lực. Rốt cuộc, trong tuyệt vọng sau khi giơ tay trên không trung, quơ cào vài cái, đầu liền gục xuống.
Đường Kiếp vẫn đứng thêm một lát, sau đó mới chậm rãi rút Tử Hỏa Kiếm ra, lật người gã tìm được một thanh đoản kiếm. Nhìn đường vân trên thân kiểm, hiển nhiên đây cũng là thuật khí, lại còn là thuật khí chuyên dùng để xuyên giáp. Có lẽ là dùng để đối phó với Trang Thân, đáng tiếc trừ thứ này ra thì chẳng còn pháp bảo nào khác.
Hắn dùng mũi kiếm viết vài chữ xuống đất: "Chim bay chưa hết, sao vội cất cung. Trang Thân"
Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng, Đường Kiếp sửa Trang Thân lại thành Lộng Quỷ, sau đó mới xoay người rời đi.
Trở lại Đào Nhiên Cư, Đường Kiếp thấy Y Y đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong viện.
Y Y đang bày trang bị dưới đất, nhìn thấy Đường Kiếp trở về, hưng phấn kêu lên: - Ca ca mau tới đây mau tới đây, nhìn xem ở đây có bao nhiêu thứ tốt.
- Có gì mà đáng xem chứ, đều là những thứ đã xem qua rồi. Đường Kiếp thuận miệng nói.
Vừa rồi khi sưu hồn Trang Thân, Đường Kiếp cũng xem qua túi Giới Tử, nên cái gì cũng đều biết rồi.
Ngoại trừ Độc đan, Ma Huyết đan, Trang Thân còn có hai bình Bổ Linh đan, ba bình Dưỡng Khí Đan, sáu lá bùa Phi Kiếm, một lá bùa Càn Thanh, một lá bùa Hỗn Nguyên, và vài chục linh tiên.
Trừ những thứ đó ra, còn có Tử Hỏa Kiếm, giáp Thiên Thần, dây trói tiên, và luyện thú lệnh, coi như đó là bốn thứ thuật khí chiến đấu. Túi Giới Tử là pháp bảo phụ trợ, có năm không gian hình vuông, ít nhất đáng giá sáu khối linh ngọc. Trận thắng này, Đường Kiếp được không ít lợi, đúng là giết người phóng hỏa dây lưng đầy tiền, nhưng chỉ tiếc là mạo hiểm hơi lớn.
Ngoài ra còn có một pháp bảo phụ trợ khác, chính là tấm trận đồ. Thật ra đây mới là thứ đáng giá nhất trong đống bảo bối của Trang Thân.
- Diễn Trận đồ.
Đó là một tấm trận đồ có thể cất giữ pháp trận, mà không phải như Đường Kiếp nghĩ, chỉ là trận đồ có tác dụng ngăn cách không gian.
Vấn đề lớn nhất của pháp trận ở việc bố trí, cần phải chuẩn bị trước khi chiến đấu. Trừ phi là giống như Y Y có sẵn thiên phú, nếu không không có khả năng trong khi đang chiến đấu mà bày trận.
Diễn Trận đồ này bên trong chính là một không gian, có thể đưa vật liệu vào, chỉ có điều có thể đưa vào nhưng không thể lấy ra. Những vật liệu đưa vào, không cần thông qua trận đồ, mà có thể trực tiếp chế thành trận pháp. Khiến cho tốc độ bày trận nhanh hơn, có thể chuẩn bị trước, bày trước trận pháp, cũng có thể ngay trong lúc chiến đấu bày trận, đẩy nhanh tốc độ lên.
Điểm duy nhất không tốt chính là, bất kể trận pháp gì, sau khi được xuất ra khỏi trận đồ, thì quy mô đều bị thu nhỏ lại, những tài liệu cho vào lại không thay đổi. Chính bởi vậy nên chỉ thích hợp dùng trong trường hợp khẩn cấp, chứ không thể thường xuyên sử dụng.
Mặc dù là vậy, đây cũng là thứ bảo bối vừa thực dụng vừa đáng tiền, dù sao nó cũng là một trong ít loại pháp bảo, mà linh đồ có thể trực tiếp sử dụng.
Diễn trận đồ cấp bậc không cao, chỉ có thể dùng cho phép trận cấp hai trở xuống. Hơn nữa chỉ có thể dùng một trận pháp, không thể ghép trận. Cũng may trình độ hiện giờ của Đường Kiếp, cũng chỉ ở cấp độ hai, nếu cấp bậc cao hơn dù có đưa vật liệu cho hắn thì hắn cũng không biết bày trận thế nào, nên tạm thời không cần phải vội vàng.
Nghe Đường Kiếp nói như vậy, Y Y mừng rỡ. Nàng vốn đang phân loại bảo bối, trái một đống, phải một đống, trong tay cũng cầm vài thứ, miệng thì lẩm nhẩm: - Đây là của huynh đây là của ta cái này cũng là của ta.
Lúc nghe Đường Kiếp nói như vậy, liền lập tức đẩy hết bảo bối, vào đống thuộc quyền sở hữu của mình. Chỉ có điều người nàng ta quá nhỏ đẩy không được, lung lay vài cái, liền ngã nhào vào trong đống đồ.
Đường Kiếp nhìn thấy vậy bật cười: - Nhỏ như vậy mà hám tiền thế sao? Tiểu gia hỏa hếch mũi lên, hừ một tiếng: - Ta mặc kệ, Những thứ này đều là của ta hết. - Vậy thì không được. Đường Kiếp đi tới nói: - Mấy thứ này đều là tang vật, hiện tại không thể dùng được.
- Mặc kệ, mặc kệ, mặc kệ. Tiểu gia hỏa hét khàn cả giọng.
Đường Kiếp chỉ có thể nhấc vật nhỏ ra khỏi đống bảo bối, đặt vào trong ngực nói: - Y Y ngoan, đợi ca ca đổi những thứ này thành tiền, để Y Y ngày ngày đều ở nhà đếm tiền chơi, được không?
Con người vật nhỏ chuyển động, chỉ vào mũi Đường Kiếp kêu: - Nói lời giữ lời. Đường Kiếp kéo kéo tay nàng, cười cười nói: - Ngoắc tay giao hẹn, trăm năm không thay đổi.
Y Y cảm thấy thú vị, ngoắc ngón tay vào tay hắn, điên cuồng gào thét: - Tốt, tốt, một trăm năm không đổi thay đổi.
Nói đến đây đột nhiên nhớ ra cái gì, Y Y nhảy ra khỏi ngực Đường Kiếp, giơ nên một vật, hỏi: - Vậy thứ này thì sao?
Vật được giơ lên chính là Cửu Lệ Huyền Binh Giám.
Đường Kiếp giật mình, vội chụp lấy nói: - Thứ này không được.
Ngay khi khoảnh khắc tay chạm vào Binh Giám, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy có một cảm giác kỳ quái.
Cảm giác đó rất kỳ lạ, giống như lúc trước hắn sưu hồn Trang Thân.
- Đây là Đường Kiếp giật mình hô lên.
Ngay sau đó một lượng tin tức mãnh liệt vọt vào trong đầu hắn, Đường Kiếp chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, các hình ảnh lộn xộn hiện lên trước mắt hắn.
Hắn nhìn thấy một vùng hoang vu trong hư không, một người khổng lồ cao to vạn trượng, trong tay cầm một chiếc rìu khai thiên lớn đang điên cuồng gào thét. Tiếng rống của gã chấn động trời đất, vang vọng trong hư không.
Ở quanh có vô số tiền nhân đang công kích đang công kích gã, các loại vũ khí xuất hiện đủ các màu sắc, làm cả không gian sáng rực lên.
Mà ở trên đỉnh đầu của người khổng lồ, là một dãy cung điện rộng lớn, dưới Ngọc Vũ Thái Hà óng ánh, toát ra hơi thở thần thánh huy hoàng.
Bốn thân hình tỏa ra ánh hào quang sáng chói, không nhìn rõ được mặt mũi, giống như bốn mặt trời không ngừng chuyển động quanh cung khuyết, thi thoảng lại có vài đạo hào quang xuất ra đánh vào đối phương bên dưới.
Dưới sự vây công không ngừng, người khổng lồ vẫn ngông cuồng, thét lên một tiếng:
- Binh. Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy, những binh khí của các tiên nhân đồng thời bị vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay về phía người khổng lồ, bám lên chiếc rìu Khai Thiên, chiếc rìu lại lớn thêm một chút.
Theo sau tiếng thét của người khổng lồ, chiếc rìu vung lên, đập rơi Thiên cung trên đỉnh đầu. Một khoảng Thần cung điện ngọc bị đập trúng, biến thành vô số mảnh vỡ bay ra
- A. Đường Kiếp hét lên rồi ném Binh Giám xuống đất, liên tục thụt lùi mấy bước, há miệng thở hổn hển.
- Ca ca, ca ca, huynh làm sao vậy Y Y vội vàng lao về phía - Ta không sao. Đường Kiếp lắc lắc đầu, trấn tĩnh lại tinh thần.
Nhưng mà một màn vừa rồi, cũng khắc thật sâu ở trong đáy lòng Đường Kiếp, không thể xóa mờ.
Hư Mộ Dương nói không sai, trên Binh Giám quả nhiên có điều huyền bí, chẳng qua muốn phá giải nó, cũng cần một số điều kiện đặc thù.