Mục lục
[Dịch] Tiên Lộ Tranh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hư Mộ Dương khi tỉnh lại, không trung đã là sao lốm đốm đầy trời.

Cách hắn không xa mọc lên một đống lửa trại, ánh lửa chiếu rọi, một thiếu niên đang ngồi ở bên cạnh hắn.

Hắn đang muốn ngồi dậy, thiếu niên đã đè hắn lại:

- Đừng nhúc nhích, mới vừa bôi thuốc.

- Thuốc?

- Thuốc gì?

Hư Mộ Dương đang muốn hỏi, lại nhìn thiếu niên trong tay cầm chai thuốc.

- Bạch ngọc tán?

Hư Mộ Dương lên tiếng kinh hô, nhìn hình thức cái chai, rõ ràng là thuốc của mình.

Hắn lúc này mới phát hiện dược vật trên người mình đã bị thiếu niên sưu tập không còn, cũng bày đặt ngay dưới chân mình rồi.

- Ngươi là ai, dám lộn xộn đồ đạc của ta?

Hư Mộ Dương tức giận vô cùng.

Vật phẩm tùy thân của tu sĩ có liên quan tới tính mạng bản thân, không thể khinh động.

Túi trữ vật của hắn bị hủy lúc chiến đấu trên không, bởi vậy vật phẩm của mình chỉ có thể đặt trong người, không ngờ lại bị một phàm nhân tiểu tử lật ra mất.

Lúc hắn ngồi dậy một chút, tay phải đối không một trảo, xa xa nhìn qua một đồng giám rất nặng phong cách cổ xưa đã bay vào lòng bàn tay hắn. Do vận dụng linh khí, nên huyết khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn lên, lại phun ra một ngụm máu lớn, Hư Mộ Dương cũng là liều lĩnh thu hồi đồng giám trên đất kia lại, sau đó mới nắm ngọc giản bên cạnh lên chỉ có điều lần này không phải là cách khoảng không lấy vật nữa.

Thiếu niên đã trả lời

- Ta cũng biết lấy đồ của người khác là không tốt, nhưng ngươi và ta đều bị tổn thương, không có thuốc thì đều chết.

Hư Mộ Dương lúc này mới phát hiện miệng vết thương của mình đã được thoa lên một tầng bạch ngọc tán thật dày, cảm thấy thiếu niên này vì mình mà tới thay thuốc.

Không riêng gì hắn, mà ngay cả thiếu niên kia trên lưng cũng có một tầng. Bạch ngọc tán này là vật rất quý hiếm, kỳ thật chỉ cần một chút là được, cách dùng của thiếu niên quả thực là lãng phí của trời.

Hư Mộ Dương giọng điệu hòa hoãn rất nhiều:

- Hóa ra là như vậy, tuy nhiên gan ngươi cũng quá lớn, ngươi có biết tiên gia tuy có linh dược, nhưng không được dùng phương pháp này, nếu không lợi bất cập hại. Không dùng sẽ chết, dùng sai lầm cũng sẽ chết!

- Ừ.

Không ngờ thiếu niên bất ngờ gật gật đầu:

- Ta biết, cho nên ta mới mở vết thương ra nhìn một chút, ta nghĩ trên vết thương kia của ngươi hẳn có thuốc. Ngươi nói bạch ngọc tán này, ta so sánh thuốc trên vết thương với thuốc của ta hẳn là đúng vậy.

Hư Mộ Dương hoàn toàn không nói gì.

Cảm thấy tiểu tử này đã kiểm nghiệm miệng vết thương của mình mới dùng thuốc, khó trách nhiều thuốc như vậy, nó lại cố tình chọn đúng bạch ngọc tán.

Nếu không có bạch ngọc tán, hắn chỉ sợ không có tỉnh lại nhanh như vậy.

Hư Mộ Dương nói:

- Ta bị thương, mặt ngoài là ngoại thương, thực tế lại là khí phách nhập vào cơ thể, gây rối loạn kinh mạch. Bạch ngọc tán có thể giúp ta ổn định linh khí, chữa trị kinh mạch, miệng vết thương là ta cố ý không cho nó khép lại, chỉ vì máu có hiệu lực nhanh hơn. Nhưng là vì để trị liệu ngoại thương của ngươi, cũng là giết gà dùng dao mổ trâu rồi, hơn nữa thuốc không đúng bệnh, ngươi nên dùng bình Đoạn Tục Cao bên cạnh mới đúng.

- Hóa ra là như vậy à, ta còn thấy kỳ quái tiên gia linh dược vì sao điều trị vết thương ngoài da lại không hết.

Thiếu niên bừng tỉnh đại ngộ, cầm lấy Đoạn Tục Cao kia, đổ một ít thuốc xoa cho mình, quả nhiên chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, mà ngay cả đau xót cũng giảm đi vài phần.

Hắn lấy đồ vật này nọ mà vẫn chưa hỏi ý tứ chủ nhân, Hư Mộ Dương có lòng ngăn cản, nhưng ngẫm lại đối phương tốt xấu cũng là cứu mình, nếu ngăn cản không khỏi keo kiệt, cũng đành phải từ bỏ.

Thiếu niên đã ngồi trở lại bên cạnh hắn, nói:

- Ta gọi là Đường Kiếp, kiếp trong nạn cướp, ngươi thì sao?

Quả thật lần trước hắn có nghe được kim giáp thiên thần kia hô tên đối phương, lúc này cũng là cố tình không biết.

- ... Hư Mộ Dương.

Hư Mộ Dương có chút không tình nguyện trả lời.

Nghe trả lời thế, Đường Kiếp mỉm cười.

Câu ý nghĩa của câu trả lời này cho thấy, Hư Mộ Dương không có phát hiện mình trong chiến đấu lần trước.

Đương nhiên cũng có thể là phát hiện nhưng không thèm để ý, ở trong mắt tiên nhân, phàm nhân cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Ai thèm để ý con kiến làm gì chứ?

Một khi đã như vậy, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm hơn.

- Đường Kiếp?

Hư Mộ Dương nhai nhai nhấm nuốt cái tên này một chút, nhíu lông mày lại:

- Tên này sát khí quá nặng, không may mắn!

Đường Kiếp cười nói:

- Từ lúc ta sinh ra, gặp phải Trung thổ U Vân biến đổi, lại gặp kiếp kim ráng mây nuốt nguyệt. Coi bói có nói, trời có hiện tượng dị thường là có đại hung. Nói ta ứng kiếp mà sinh, sinh tam tai Cửu Nạn, họa bị thương sinh linh, khắc phụ khắc mẫu khắc hữu khắc vợ, khắc hết thảy người thân cận, thậm chí khắc thiên khắc địa khắc vạn vật khắc thiên đạo, không chỗ nào không thể, cho nên đề nghị cha mẹ cho ta gọi là Đường Kiếp, lấy danh trước ứng với một kiếp, có thể hóa kiếp thành may mắn.

- Vớ vẩn!

Hư Mộ Dương kêu lên:

- Dưới Thiên đạo, vạn vật thay đổi liên tục, cho dù thánh tiên nhân cũng chỉ có thể nhìn lên, không thể nào lường trước được huyền cơ, không dám vọng ngôn là khắc? Tên thầy bói ngỗ nghịch không ngờ, ăn nói ngông cuồng, nên bị loạn côn đánh chết!

- Loạn côn đánh chết là không có, loạn côn đánh ra thì có. Tuy rằng như vậy, cuối cùng phụ mẫu ta vẫn là lấy tên này cho ta. Hai năm trước ta gặp đại kiếp nạn, phụ mẫu đều mất, mà ta lại chết đi sống lại... Có lẽ chính là ứng với một kiếp này.

Đường Kiếp thuận miệng nói.

Rốt cuộc là Đường Kiếp gặp Đường Kiệt chết rồi sau đó sống lại, hay là Đường Kiệt xuyên qua trên người Đường Kiếp, nói thực ra Đường Kiếp chính mình cũng không hiểu được..

Nhưng mặc kệ như thế nào, ở kiếp này, hắn chính là Đường Kiếp!

Ngẫm nghĩ một chút, Hư Mộ Dương hỏi:

- Ngươi là người thôn Tiểu Hà ?

Đường Kiếp lắc đầu:

- Ta chỉ là đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy ngươi đánh chết đám kẻ trộm sau đó lại ngất đi.

Khi hắn vừa nói xong lời này, liền vỗ vỗ chiếc túi đã sớm chuẩn bị tốt bên người, sau đó phối hợp với việc xử lý dược vật trên mặt đất, nhanh chóng dùng việc xử lý dược vật che dấu nội tâm đang khẩn trương.

Hắn khẩn trương, không phải là bởi vì hắn nói dối, mà là hắn nói dối một vị tiên nhân!

Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt một vị tiên nhân!

Cũng bởi lúc mới gặp, đã lừa gạt tiên nhân, cũng đã là to gan lớn mật cực kỳ.

Nhưng mà hắn lại không thể không làm như vậy!

Thời điểm Đường Kiếp nhìn thấy tiên nhân áo trắng này xuất hiện, hắn đã biết cơ duyên cả đời hắn đã đến.

Tiên môn khó tìm kiếm, tiên lộ mù mịt mù mịt, nhiều ít phàm nhân theo đuổi thành tiên, lại hiếm có người có thể thành, mặc dù tình cờ gặp mặt tiên nhân, cũng khó gặp chỉ điểm.

Lúc trước mặc dù hắn đau khổ truy tìm, nhưng truy tìm ra rồi, cũng không có nghĩa là tiên nhân sẽ thu hắn.

Chẳng qua Đường Kiếp biết rõ bước trên con đường tu tiên ở thế giới này có bao nhiêu trọng yếu, bởi vậy dù chỉ có một phần vạn cơ hội cũng phải vật lộn một lần.

Hắn mặc dù cứu Hư Mộ Dương, nhưng Hư Mộ Dương kiếm giết mã tặc, cũng cứu hắn, lại nói Hư Mộ Dương cũng không nợ hắn. Ngược lại là không có trận chiến này, Hư Mộ Dương cũng không tái phát vết thương, cuối cùng là hắn nợ đối phương nhiều chút mới đúng.

Nguyên nhân chính là vậy nên hắn không thể thừa nhận mình là người thôn Tiểu Hà.

Hắn cần tiên nhân này nợ hắn một ân tình, chỉ cần như thế, đã có khả năng đạt được một ít tiên duyên kia.

Chỉ cần chút khả năng này thôi, hắn cũng có thể theo đuổi, có thể không tiếc sinh mạng, tự nhiên cũng có thể đi lừa.

May mà lúc hắn đi ra, Hư Mộ Dương đã bị hôn mê, không thể nào phát hiện hắn, mà vừa rồi trong khi nói chuyện, Đường Kiếp cũng đoán được Hư Mộ Dương cũng không có chú ý tới mình trong chiến đấu lần trước, như vậy hắn nói mình là đi ngang qua, hoàn toàn đã vượt qua khảo nghiệm.

Điều duy nhất hắn không dám xác nhận chính là, Hư Mộ Dương thân là tiên nhân, rốt cuộc có khả năng phát hiện hắn nói dối hay không.

Đây đúng là một hồi đánh bạc, đánh cuộc lòng người khó lường, mặc dù là tiên nhân cũng không chắc có năng lực thấy rõ lòng người.

Ít nhất không phải là ai ai cũng có!

Đường Kiếp qủa nhiên quyết định đánh bạc!

Thắng cuộc, hắn khiến cho tiên nhân thiếu hắn một ân tình.

Thua cuộc, tuy nhiên là một lần nho nhỏ lừa gạt, còn đảm đương không nổi tội chết.

Tiên nhân này nếu chém yêu tru tà, có lẽ không vì một câu lời nói dối liền chém chính mình chứ.

Nếu sau này cho dù thực sự bị trảm thì có sao?

Phải không tiên, tiện thành nhân!

Những gì người dân thôn Tiểu Hà gặp phải, đã làm cho Đường Kiếp nhìn ra rõ ràng, thân là vận mệnh con kiến bi thảm đến mức nào, Đường Kiếp không tiếc hết thảy cũng muốn thay đổi vận mệnh này.

Quả nhiên, lúc này nghe được Đường Kiếp nói mình không phải là người thôn Tiểu Hà, Hư Mộ Dương rõ ràng ngây ra một lúc:

- Ngươi không phải người thôn Tiểu Hà ? Vậy trên lưng ngươi tổn thương là chuyện gì xảy ra?

- Bị tên mà người đánh bỏ chạy ấy giục ngựa chạy như điên, ta tránh không kịp, bị hắn chém một đao.

Đường Kiếp điềm tĩnh trả lời.

So sánh với câu nói đầu tiên còn dẫn theo chút kích động, Đường Kiếp câu thứ hai trả lời liền đã điềm tĩnh rất nhiều.

Nói dối không bị vạch trần ngay từ đầu, Đường Kiếp liền ý nghĩa được hai điểm mấu chốt đánh cuộc đã thắng.

Hư Mộ Dương dĩ nhiên ngơ ngẩn, rất là ngu ngơ chốc lát mới nói:

- Thì ra là thế, đa tạ tiểu huynh đệ cứu giúp rồi.

- Tiên sư trượng nghĩa hành hiệp, nghĩa trảm mã tặc, ta làm điểm này không coi là gì.

- Đúng là vẫn còn chậm một bước, không thể cứu thôn dân Tiểu Hà.

- Có thể vì bọn họ báo thù, tin tưởng bọn họ cũng sẽ cảm kích.

Đường Kiếp giọng điệu bình tĩnh mà trả lời, dường như người thôn Tiểu Hà thật sự không có quan hệ gì với hắn.

Nhìn vẻ mặt này, Hư Mộ Dương không tiếp tục nghi ngờ, chỉ có thể thở dài một tiếng, nghĩ mình tại sao liền dính vào nhân quả này.

Tiên gia trọng nhân quả, nếu có chút nhân quả chưa xong, thường thường sẽ thấy một tơ kẽ nứt trong lòng.

Kẽ nứt bình thường này xem ra không coi vào đâu, nhưng tu tiên năm cảnh mười bốn bậc, trong đó có một bậc chính là bậc Tâm Ma.

Lòng có khe hở, sinh Tâm Ma , nếu kẽ nứt ngàn vạn lần, thì Tâm Ma vô tận, đến lúc đó mặc ngươi tu vi thông thiên triệt địa, thần tiên cũng khó cứu, bởi thế người tu đạo từng người đều cần cẩn thận để ý.

Cần phải chú ý chính là, Tâm Ma này không có quan hệ với đạo đức. Không phải nói ngươi đã cứu ta, ta nhất định phải hồi báo ngươi, càng không phải là mỗi việc có nguyên nhân nhất định phải có quả, nó chỉ liên quan với phẩm tính cá nhân, niềm tin.

Nếu kẻ mà Đường Kiếp giúp là một ma đầu tín ngưỡng cá lớn nuốt cá bé lấy oán trả ơn, vậy đối với phương cho dù chém chết Đường Kiếp, cũng sẽ không có Tâm Ma, bởi vì đó chính là đạo mà y thờ phụng mà thôi.

Nếu y giết đó là ứng với đạo của chính mình, nếu không giết, ngược lại có khả năng sinh ra Tâm Ma.

Vì vậy, Tâm Ma kỳ thật vô phân chính tà, chỉ có điều trong quá trình tu tiên, vì người tu hành đã có chủ tâm và niềm tin vào hành động làm cho ý thức quay ngược trở lại.

Cũng bởi vậy, tu sĩ thường thường niềm tin kiên định, một khi tín ngưỡng quan niệm nào đó, hành vi, quan điểm, sẽ không dễ dàng cải biến.

Nếu trong lúc tu hành niềm tin có biến, rất có thể sẽ hối hận với những gì đã làm, đến lúc đó chính là lúc Tâm Ma nảy sinh.

Chủ tâm khó lừa, cho dù là ngươi đã quên chuyện, bản tâm cũng vẫn như cũ nhớ kỹ, Tâm Ma tự sinh.

Hư Mộ Dương xuất thân thế gia, mặc dù không là thiện thánh nhân, vẫn luôn có quan niệm có ân tất báo.

Hôm nay bị người "dùng viện cứu trợ", vậy liền bất kể như thế nào cũng phải trả.

Thời gian này hắn lấy ra một lọ đan dược nhét vào trong tay Đường Kiếp :

- Chai này là linh nhuận đan, có công hiệu tẩm bổ linh phủ, thông linh cường khí, cho dù là phàm nhân dùng, cũng có thể cường thân kiện thể trừ bệnh, ngươi giúp ta, ta liền tặng ngươi thuốc này, mặt khác bình Đoạn Tục Cao kia, ngươi cũng có thể cầm.

Nhân quả cần phải trả, nhưng trả thế nào cũng là môn học vấn.

Tu sĩ sinh mạng dài lâu, cả đời trải qua vô số, các loại nhân quả giằng co lấy thân, nếu mọi chuyện tích cực, sao không thể làm cái khác.

Bởi vậy các tu sĩ mỗi người có phương pháp giải quyết vấn đề của riêng mình, đơn giản nhất như hiện tại dùng một lọ linh dược giải quyết xong hết thảy.

Không cần lo lắng có nhiều vấn đề, Tâm Ma vốn là phát ra từ bản tâm, chỉ cần ngươi tự mình cảm thấy đủ rồi, trong lòng không thẹn, vậy không thành vấn đề.

Nguyên nhân chính là, bất chấp lựa chọn, dùng biện pháp chính mình lừa gạt, tự an ủi liền biến thành công khóa mà các tu sĩ chuẩn bị. Chỉ có điều loại thủ đoạn nếu này bị người phát hiện, phá giải, rất có thể nói ba xạo liền gây xích mích đối thủ, Tâm Ma mọc thành bụi, bất chiến tự bại.

Tiên nhân tranh đấu, mỗi khi có người dùng ngôn ngữ có thể bại địch, mấu chốt ngay ở chỗ này. Cùng một đạo lý, các tu sĩ không phần lớn không dám kể lại kinh nghiệm của mình để tránh bị người bắt lấy nhược điểm.

Biện pháp tự lừa gạt bản thân của Hư Mộ Dương rất rõ ràng là còn chưa ổn, bởi vậy lấy ra một lọ linh nhuận đan tốt nhất. Cho dù là người có da dầy tâm đen, ngươi dùng thứ này, mà cả bạch ngọc tán ta đều cho ngươi, tính là báo đáp.

Đường Kiếp xem như nhân tài kiệt xuất, hắn chưa tu tiên, trước lừa gạt, nội tâm cũng là không hề áy náy, lại không để linh đan này vào mắt, thản nhiên nói:

- Ta không cần.

Hắn không hiểu Tâm Ma, lại biết ân tình, ở trình độ nào đó, cả hai thứ lại cùng là một chuyện.

Hư Mộ Dương muốn dùng một lọ đan dược trả ân tình, đó là tuyệt đối không thể đáp ứng.

Thấy hắn không cần, Hư Mộ Dương vội nói:

- Nếu như ngươi cảm thấy chưa đủ, ta...

Đường Kiếp đã đứng lên:

- Trợ giúp điều thuận tay làm, tiên sư không cần để ý. Đúng rồi, ta xem ngươi từ phía đông tới đây, chắc là muốn đi An Dương phủ, vừa lúc ta cũng muốn đi nơi đó, không bằng một đường kết bạn đồng hành, vừa lúc tiên sư có thương tích, trên đường chỉ sợ sẽ có điều không tiện, có lẽ ta còn có thể chiếu cố một chút.

Đường Kiếp đương nhiên không biết Hư Mộ Dương muốn đi phương nào, tuy nhiên từ nơi đây đi về phía trước chính là An Dương phủ, cho nên trước nói mình muốn đi An Dương phủ đó là khẳng định đúng vậy.

Chỉ cần ở cùng người này, tu tiên một chuyện, Đường Kiếp cũng không nóng nảy.

Nhiều năm sống kiếp quan trường sớm bảo hắn hiểu được, nếu muốn ôm đùi, phải trước hết để cho cái đùi thích ngươi.

Hư Mộ Dương bên này nghe mà khóc không ra nước mắt.

Ngươi lúc trước nói vài câu thuận tay làm, không cần để ý , Hư Mộ Dương da mặt dày một chút, có lẽ liền an ủi mình, đây là hắn không quan tâm ta hồi báo đấy, suy xét đến đối phương không có gì tổn thương và trả giá, nhân quả có thể rồi.

Không nghĩ tới phía sau hắn lại tiếp một câu chúng ta một đường đồng hành đi, lại là có chút phiền phức.

Đối phương vừa mới giúp mình, nếu chính mình cự tuyệt, không khỏi quá mức không biết điều, vi phạm bản tâm.

Tu sĩ cái gì cũng làm, chính là không được vi phạm bản tâm!

Kỳ thật hiện tại hắn muốn rời đi cũng không phải là không được, một chút chuyên nhỏ này đối với hắn chưa chắc đã sinh tâm ma.

Tâm Ma kiếp dù sao cũng là tích lũy cả đời mà thành.

Chẳng qua giải quyết xong nhân quả, làm việc không vi phạm bản tâm là do tu sĩ hình thành thói quen nhiều năm mà có. Như vậy cũng tốt so với mở cửa buôn bán, bất kể kinh doanh lớn nhỏ, mỗi vụ cũng là muốn thật sự làm tốt.

Thời khắc này Hư Mộ Dương càng nghĩ, chỉ có thể trước nhận đồng hành.

Theo hắn, đối phương rốt cuộc chỉ đứa nhỏ mười hai tuổi, chắc chắn sẽ có thời điểm cần chính mình giúp đỡ, đến lúc đó tự có thể giải quyết xong đoạn này nhân quả.

Biết được Hư Mộ Dương nguyện ý đồng hành, Đường Kiếp cười vui vẻ.

Cơ duyên cửa chính dĩ nhiên rộng mở, kế tiếp cần phải làm là nắm chặt nó.

Nếu trời xanh đưa mình đến thế giới này lại không cho mình Kim Thủ Chỉ (ngón tay vàng)...

Vậy chính mình sáng tạo đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK