Tạ Phong Đường đã tiếp tục nói: - Nếu làm cho người kinh hãi, học viện tất nhiên cũng sẽ bồi thường cho ngươi.
- Thật sao? Nghe nói như thế, Đường Kiếp vui sướng ngẩng đầu.
- Đương nhiên, ta đường đường là phó viện chủ học viện, còn có thể lừa ngươi hay sao? Tạ Phong Đường cười ha hả nói: - Nói, ngươi muốn cái gì?
- Vậy vậy con muốn linh dược dùng để tu luyện cũng được sao? Đường Kiếp đã nhanh chóng nói.
- Không thành vấn đề. Tạ Phong Đường gật đầu luôn: - Ta đây viết cho ngươi một lá thư, ngươi có thể tự đi Ngũ Phương Đình lấy mười bình linh dược hạ phẩm theo yêu cầu của ngươi, ngoài ra ta sẽ cho người một ngàn linh tiền, coi như an ủi, người thấy có được không?
- Dạ, dạ! Đa tạ viện chủ! Đại khát là được dịp tốt bất ngờ như vậy, Đường Kiếp kích động toàn thân run rẩy, khom người xuống rất thấp.
Mười bình linh được hạ phẩm? Một ngàn linh tiền?
Tân Việt và Tị Nguyệt Nhi nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, Tạ Phong Đường trở nên hào phòng như vậy từ khi nào? Bên này trấn an Đường Kiếp, bên kia Tạ Phong Đường đã xoay người đi.
Lúc hắn đi, Đường Kiếp hô: - Viện chủ, người nói những tên trộm này có đến nữa hay không?
Tạ Phong Đường dừng lại, ngẫm nghĩ một chút, quay đầu cười nói Đường Kiếp: - Có khả năng này, kẻ cắp không biết nhìn trúng cái gì của ngươi, đột nhiên tìm ngươi. Nếu có thể đến một lần thì sẽ đến lần thứ hai, nhưng mà ngươi không cần lo
Nói xong hắn quay đầu nói với Tân Việt và Tị Nguyệt Nhi: - Các ngươi gọi Triệu Hi Lương tới, kêu hắn bố trí vào trận ở đây, bảo vệ tốt nơi này.
- Bày trận? Tân Việt và Tị Nguyệt Nhi đều trừng mắt ra.
- Đúng, bày trận! Tạ Phong Đường nghiêm mặt nói: - Nếu học sinh chúng ta bị kinh hãi, bị người ta đột nhập thì tất nhiên phải bảo vệ tốt. Kẻ trộm này có ý đồ khó lường, rất có thể sau này sẽ đến nữa, chúng ta tất nhiên phải đề phòng cẩn thận, sau này các người không có việc gì cũng phải chú ý nơi này, tránh xảy ra chuyện này lần nữa. Học viện Tây Nguyệt lấy người làm gốc, lấy đức phục nhân, bất luận như thế nào cũng phải để các phái trong thiên hạ quy thuận? Cứ như vậy đi.
Nói xong thì chợt biến mất không thấy gì nữa.
Tị Nguyệt Nhi quả thực không thể tin vào lỗ tại mình nữa, quay đầu nhìn Tân Việt nói: - Lấy con người làm gốc? Lấy đức phục nhân? Đây là Tạ keo kiệt sao?
Tân Việt vẻ mặt trầm ngâm lắc đầu.
- Cái gì? Ngươi nói phòng của người đã có trộm, sau đó Tạ viện chủ liền an ủi ngươi mười bình linh dược, một ngàn linh tiền? Cằm của Vệ Thiên Xung sắp rớt xuống đất.
- Đúng vậy. Ta cũng không ngờ đến Tạ viện chủ là một người tốt như vậy, rất quan tâm học sinh, có thể gặp được lương sư như thế, đó là phúc phần ba đời của Đường Kiếp ta. Đường Kiếp thổn thức trả lời.
- Hừ! Vệ Thiên Xung đấm ngực dậm chân la lên: - Sao kẻ trộm kia không vào phòng của ta chứ?
Mười bình linh dược, một ngàn linh tiền, nếu bắt Vệ gia ra số tiền này thì cũng rất đau lòng đó!
- Ở chỗ ngươi có gì để trộm chứ? Đường Kiếp bĩu môi nói. - Chẳng lẽ ở chỗ ngươi có gì đáng để trộm sao? Vệ Thiên Xung nổi giận. - Ít nhất còn có trồng một số rau.
- Ai ngu ngốc như vậy đi trộm rau chứ! Vệ Thiên Xung muốn điên rồi.
- Nói chuyện lưu ý, lời này của người sẽ đắc tội rất nhiều người đó. Đường Kiếp nhẹ giọng than thở một câu, sẵn tiện cầm một xâu linh tiền đưa cho Vệ Thiên Xung.
Vệ Thiên Xung mừng rỡ: - Đây là người phân cho ta sao?
- Không, đây là ta trả người đấy. Đường Kiếp cười hì hì trả lời. Sắc mặt của Vệ Thiên Xung lập tức trầm xuống, hừ một tiếng, một tay nhận linh tiền, rồi đếm đếm, phát hiện còn dư mấy đồng, lúc này mới vừa lòng gật đầu: - Coi như tiểu tử ngươi thức thời.
Đường Kiếp dở khóc dở cười: - Thiếu gia, ngươi là thiếu gia, tài hùng thế lớn, còn vì nhiêu đó tiền mà cảm thấy vui sao.
- Ôi, không tu tiên không biết tiền cần dùng là bao nhiêu. Vệ Thiên Xung than thở: - Đại nghiệp của Vệ gia ta thì sao chứ? Một lọ thuốc động này cũng mấy trăm ngàn linh tiền, thật sự là quá mắc rồi, ai mua cho nổi. Ngươi nói nó không phải là lấy bếp lò luyện đơn sao? Sao lại mắc như vậy chứ? Chẳng lẻ đều là thiên tài địa bảo hay sao?
Đường Kiếp cười nói: - Thiếu gia có điều không biết, những đan dược này sở dĩ đắt thật ra không phải là do nguyên liệu, chủ yếu là do nhân lực đắt. Tiên nhân và phàm nhân tất nhiên có điều khác nhau, trong mắt phàm nhân, một đồng linh tiền đã bằng mấy lượng bạc, là số tiền lớn. Nhưng mà trong mắt tiền nhân, nó ngang với giá trị của một đồng tiền mà thôi, linh ngọc mới có giá trị tương đương với bạc, vì vậy người tu hành làm một chuyện gì đó đều dùng linh tiền làm đơn vị tính. Lấy sức người phàm mà cung cấp cho tiên nhân thì giống như dùng thu nhập của tôi tớ mà cung cấp cho cuộc sống của thiếu gia, cuối cùng cũng không thấm vào đâu.
- Cũng phải đó. Vệ Thiên Xung than thở một câu, đạo lý này y cũng hiểu, chỉ có điều cho tới nay y dựa vào gia đình đã quen, đối với giá trị của tiền bạc cũng quen với con mắt của phàm nhân, còn về tất cả mọi thứ trước mắt đều đắt giá vô cùng.
Nếu lấy linh tiền coi như đồng tiền thì mấy trăm ngàn linh tiền thật sự cũng không là gì cả.
Chính vì chuyện này, Tạ Phong Đường mới ra tay là cho mười bình linh dược, một ngàn linh tiền.
Với gã mà nói, đây đúng là không đáng gì, suy nghĩ đến đến mức tính toán, điểm này thật sự là quá ít quá ít.
- Cho nên tương lai chúng ta phải dựa vào bản thân để kiếm tiền. Đường Kiếp đã tự nhủ.
- Nói là nói như vậy, nhưng ta hiện tại cũng chỉ biết linh dẫn thuật, lấy gì mà đi kiếm đây. Vệ Thiên Xung bất đắc dĩ nói.
- Đương nhiên là con rối rồi. Đường Kiếp cười nói: - Nói ra thì tôi thấy nghề điêu khắc của tiểu thiếu gia người cũng không tệ phải không? Chắc có lẽ có thể từ việc làm con rối đó. Chỉ cần có thể làm ra một con rối đàng hoàng, bất luận bán hay dùng thì cũng là có của.
Nhưng con rối cần luyện trận và nguyên liệu đó?
- Luyện trận đơn giản, thiếu gia có thể học trước, cho dù không biết cũng có thể mời một sư huynh hiểu trận đạo giúp đỡ. Còn về nguyên liệu, mua về làm là được, thiếu gia bây giờ có nhiều nhất không phải cái này hay sao? Đặc điểm lớn nhất của rối thuật trong Tu Tiên giới chính là không có quan hệ giữa thực lực bản thân và bản thân người tu tiên.
Chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu, thêm chút luyện trận thích hợp, người tu tiên hoàn toàn có thể có được con rối lớn hơn thực lực của bản thân, biến nó trở thành bảo tiêu trung thành nhất, đáng tin nhất của mình.
Vì vậy đối với học sinh học viện mà nói, rối thuật thật ra là một lựa chọn khá thực dụng, ít nhất lúc đầu giá trị của nó lớn. Chẳng qua nó dính đến nhiều loại, tiền của đề học không phải ai cũng có thể chịu được, do đó người ham thích mới không nhiều.
Nhưng theo Đường Kiếp, hai kỹ thuật cơ bản quan trọng nhất của con rối là điêu khắc và luyện trận, bản thân hắn và Vệ Thiên Xung đã giải quyết xong, phần còn lại chỉ là vấn đề tiền.
Vừa hay Vệ Thiên Xung có năng lực thỏa mãn điều kiện này.
- Như vậy sao. Vệ Thiên Xung sờ cằm: - Vậy được, cứ theo ý người nói mà làm, cũng đúng lúc mấy ngày trước mẹ ta mới gửi ta chút bạc, dùng để làm cái này vậy.
- Chính là câu này, nếu như thế chúng ta cứ đi mua đi.
Nói là làm liền làm, ba người liền đi ra phố.
Đối với Vệ Thiên Xung mà nói, điều phải làm thì tất nhiên sẽ làm thôi. Y hận không thể dùng các vật liệu cao cấp như là đá vân mẫu, tinh kim, chế tạo ra con rối chiến sức mạnh vô song, bởi vậy ánh mắt cứ hướng về các món đồ tốt.
Chỉ có điều vừa nhìn thấy giá của những vật liệu kia, lập tức giật mình.
- Trời, sao tùng thạch tím này lớn như nắm tay mà đã hai trăm đồng tiền? Đồng mộc xanh trăm năm kia lại đến năm trăm quan? Có quá mắc không?
Đi lại ở trên phố, nhìn trái xem phải, Vệ Thiên Xung chỉ cảm thấy bất kì một vật nào đó cũng quá mắc, cầm lấy tay Đường Kiếp nói: - Nguy rồi, Đường Kiếp, mấy thứ này mắc quá. Lúc nãy ta đã tính qua rồi, người có biết làm một con rối phải tốn bao nhiêu tiền không? Tám vạn đó! Tám vạn linh tiền! Đường Kiếp nghe được cười khổ: - Tiểu thiếu gia, ai bảo xem những thứ kia, trong mắt người toàn là đồ tốt, tất nhiên là mua không nổi rồi.
- Không có. Vệ Thiên Xung cảm thấy bản thân chịu rất nhiều oan ức: - Ta cũng định làm con rối tam phẩm
- Tam phẩm? Đường Kiếp bị hắn chọc đến muốn cười.
Con rối ở Tu Tiên giới cũng là phân theo vật phàm, linh phẩm, tiên phẩm, tức là các vật phẩm bình thường sớm đã được kích hoạt thành sau khi luyện trận, nếu lúc đầu trong Vệ phủ, con hổ Vệ Thiên Xung chế tạo dùng trận pháp kích hoạt mà trở thành con rối, nhưng đó chẳng qua là gỗ thường chế tạo, sức chiến đấu cực thấp, là vì phàm vật, không có đẳng cấp.
Mà linh phẩm thì chia làm chín cấp, cửu phẩm cao nhất, thực lực có thể so với Tiên Đài.
Tam phẩm theo lời của Vệ Thiên Xung nói thì tương đương với sự hiện hữu của Thoát Phàm Cảnh rồi.
Nghe được Vệ Thiên Xung muốn làm con rối chiến tam phẩm, Đường Kiếp cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói: - Tam phẩm. . . Miệng người đúng là lớn quá rồi đó Vệ Thiên Xung bị hắn nói cảm thấy ngượng ngùng, gãi đầu: - Không phải nói ưu điểm lớn nhất của rối thuật là có thể vượt qua người luyện chế sao, cho nên
- Cho nên ngươi liền nhắm vào Thoát Phàm Cảnh Đường Kiếp dở khóc dở cười: - Tiểu thiếu gia, thực tế chút đi, chúng ta là mới bắt đầu, từ nhất phẩm đi lên đi, mua đồ rẻ thôi, chừng hai ba ngàn là đủ rồi, làm được cũng có thể coi như một bậc Linh Hồ rồi.
Nghe đến tốn hai ngàn linh tiền mới chỉ có thể "mướn một" con rối cấp linh hồ giúp đỡ, Vệ Thiên Xung cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Đường Kiếp dẫn y dạo một vòng trên phố cuối cùng cũng đến trước một tiệm của một học sinh, chỉ vào miếng gỗ bị vỡ, nói: - Xin hỏi sư huynh, miếng gỗ này bán như thế nào? Sư huynh kia nhìn nhìn Đường Kiếp, nói: - 800 tiền. Đường Kiếp lắc đầu: - Mắc quá.
Học sinh kia lập tức hừ nói: - Tiểu tử ngươi đúng là không biết coi hàng. cái này của ta là Lội Oanh Kích Mộc, sau khi bị Thiên Lôi đánh xong, hấp thu điện lực của tia sét, nếu như dùng để chế tác con rối chiến thì trong bản thân các chiêu công kích đã mang tính điện, tất nhiên là uy lực phi phàm.
Đường Kiếp cười nói: - Lôi Kích Mộc không phải là giả, nhưng còn phải coi là gỗ gì. Gỗ thường vô tính, không thể hấp thu lực lôi điện, chỉ có linh mộc mới có thể. Cho dù là linh mộc, cũng có chia ưu khuyết; còn phải coi thuộc tính gì, cái thuộc thuộc tính tương sinh là tốt nhất, nếu là thuộc tính tương khắc thì kém hơn chút; hơn nữa còn phải coi là lôi gì, cuối cùng còn phải xem đánh như thế nào, Lôi Kích Mộc sở dĩ quý giá là vì hấp thu thuộc tính của lôi điện, chứ không phải nói là đánh càng tan nát thì càng tốt.
Nói xong hắn đã chỉ vào Lôi Kích mộc kia, nói: - Khối Lôi Kích Mộc này chắc là thủy sam trăm năm, bản thân đã không phải là gỗ tốt gì, lại bị thiên lôi đánh trúng chủ thể, nửa thanh đã bị đánh nát, dùng được đại khái chỉ còn bộ phận bên dưới này, làm chủ can thì chê nhỏ, làm cái khác thì lại chê nhiều, tám trăm tiền thật sự là không đáng. Học sinh kia nghe hắn nói những lời này cũng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Đường Kiếp: - Không ngờ ngươi có thể nhìn ra rất nhiều điều đó?
- Đọc nhiều sách, có nhiều lợi ích. Đường Kiến thản nhiên nói, nói xong giơ bàn tay ra: - Ba trăm.
- Cái giá này lời ít quá. Học sinh kia lắc đầu không chịu.
Hai người cò kè mặc cả một phen, cuối cùng tăng lên năm trăm.