- Đi!
Lãnh Hi Vũ hô lên, đồng thời túm lấy chiếc đầu người mà Đường Kiếp bỏ lại, nhét vào trong túi Giới Tử.
Mục đích của gã đã đạt được, tất nhiên cũng không muốn khai chiến với Thiên Diệt Tông. Lúc này vừa hô xong, mọt người đồng thời lui lại phía sau.
Đồ Bách Hùng sắc mặt lạnh lùng:
- Đi được hay sao?
Chiến đao màu đen lại bổ xuống, đao phong lạnh thấu xương đánh úp tới.
- Đồ Bách Hùng, ngươi thật sự chỉ vì Ngũ Khí Triều Nguyên Đan mà muốn đối địch với Ngọc Kiếm Môn ta?
Lão già kia liền quát lên.
- Nực cười, Thiên Diệt Tông ta có chuyện gì không dám làm sao?
Chiến đao trong tay Đồ Bách Hùng uy lực như hổ vồ, chém xuống xuất ra một đao khí hung mãnh, trảm về phía đám người Ngọc Kiếm Môn:
- Tiên lộ chật hẹp, không thể chứa nổi nhiều kẻ tu luyện như vậy, có sinh có diệt, tuần hoàn không dứt. Đây là tông chỉ của Thiên Đạo, phàm không phải kẻ tu luyện trong môn phái bọn ta, ai cũng có thể giết. Giết! Giết! Giết!
Lúc này gã liên tiếp hét lên ba tiếng “Giết”, tất cả đệ tử Thiên Diệt Tông đồng thanh điên cuồng hét lên:
- Giết! Giết! Giết!
Sát khi bao trùm, sát ý vô biên, toàn bộ không suy xét gì tới lợi ích được mất, chỉ có chiến ý và sát ý điên cuồng sôi trào tràn ngập cả không gian.
Đây chính là Thiên Diệt Tông.
Những lời Đồ Bách Hùng nói chính là tôn chi của Thiên Diệt Tông, dùng tôn chỉ này lập phái, thiên hạ không ai là không thể giết, cho dù là học sinh Tẩy Nguyệt, bọn họ cũng vung đao lên mà không mảy may do dự.
Từ phương diện này mà nói, kỳ thật không phải Thiên Diệt Tông ngốc, mà là tôn chỉ và tu hành của Thiên Diệt Tông quyết định phong cách làm việc của họ.
Đây cũng là điều mà Đường Kiếp sau này mới dần dần hiểu được: Nếu như nói tính cách của một người được tạo thành bởi quá trình giáo dục và hoàn cảnh sinh tồn, như vậy tính cách của người tu hành được tạo thành bởi nhu cầu thông thường và những thứ cần thiết cho người tu luyện.
Đúng như lời Đường Kiếp từng nói, tính cách chính là thiên phú.
Một kẻ không phải người dũng mãnh, không học được phương pháp nhân từ trong chiến đấu, trái lại người học được phương pháp nhân từ trong chiến đấu, thường thường cũng là người tài giỏi, hai loại người ảnh hưởng lẫn nhau.
Về phương diện khác, điều này cũng là kết quả của việc cố ý buông thả của Tẩy Nguyệt phái.
Khi có những môn phái nhỏ tệ hại, mới thể hiện được việc bọn họ quy thuận các đại môn phái, khiến cho cơ sở thống trị càng thêm vững chắc.
Nếu thật có môn phái nào đó hành sự có chừng mực, có mục đích, nhân tài tập hợp, chỉ sợ ngược lại sẽ gặp phải họa diệt môn.
Chính bởi vì nguyên nhân này, sau khi rời khỏi Tẩy Nguyệt phái, Đường Kiếp lần đầu tiên tiếp xúc với những người khác, liền gặp được cảnh các môn phái nhỏ đanh tranh đoạt đấu đá nhau. Đang quen nhìn cảnh thịnh thế phồn hoa, phong cách của học viện, giờ đi tới nơi này, cuộc sống như từ thiên đường tiến vào địa ngục. Chỉ cần trông ra, là thấy cảnh đầu rơi máu chảy, nhân gian tràn ngập trong khung cảnh tối tăm.
Cũng may là hắn, chứ nếu đổi thành một người khác chịu kích tích thế này, chỉ sợ đã sớm không chịu nổi.
Thời khắc này nhìn thấy đệ tử Thiên Diệt Tông điên cuồng xông lên, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Hi Vũ hiện lên vẻ âm tàn:
- Người của Thiên Diệt Tông đều là những kẻ điên, tứ thúc, giết hết bọn họ.
Lão già kia giương một tay lên, Nguyệt ảnh điện quang thoa đánh ra một tia ánh sáng, trên không trung xuất hiện một đạo ánh sáng lóng lánh bay về phía một gã đệ tử Thiên Diệt Tông, đánh vào lồng hộ thể của gã, khiến cho vòng bảo vệ bị dập nát, ánh sáng lao vào ngực tên đệ tử đó rồi nổ tung, nháy mắt khiến cho tay chân gã đệ tử kia biến thành vô số khối thịt vụn.
Lão già kia cười ha hả, bàn tay khẽ vẫy, Nguyệt ảnh điện quang thoa đã quay trở lại trong tay ông ta.
Luận uy lực, Nguyệt ảnh điện quang thoa còn kém xa so với Thiên Sát Lôi Châu, nhưng thứ này lại có tốc độ cực nhanh, có thể tuần hoàn sử dụng. Nếu so sánh ở điểm này, thì Thiên Sát Lôi Châu bay ra ngoài liền biến mất.
Chính vì nguyên nhân này, rõ ràng thấy đối phương dùng Điện Quang Thoa, nhưng Đồ Bách Hùng cũng không thế bắt chước ném ra Lôi Châu được.
Thứ này uy lực thực quá lớn, nếu ném ra, những đồ vật có thể lưu lại cũng không còn mấy, mà những thứ có thể lưu lại chắc chắn không bao gồm đầu của Cố Trường Thanh.
Ngọc Kiếm Môn lấn lướt mà Thiên Diệt Tông bọn họ có pháp bảo không nhưng dùng được, ngay sau đó lão già kia lại phóng phi toa ra, chỉ thấy ánh sáng nhơ chớp lóe lên, lại một gã Thiên Diệt Tông ngã xuống chết không toàn thây.
Đồ Bách Hùng tức giạn toàn thân run rẩy, gầm to một tiếng:
- Đã vậy thì tất cả không kẻ nào chiếm được, tất cả Ngọc Kiếm Môn các ngươi đều phải chết ở đây.
Nói xong gã ném ra hạt châu màu đỏ trong tay, hạt châu bay về hướng đám người Lãnh Hi Vũ.
Gã thực sự dùng rồi.
Gã thực sự dám dùng.
Ngay cả Đường Kiếp cũng cứng người lại:
- Mẹ nó, thực sự cứ vậy mà dùng sao? Cái tên điên này.
Những người bình tĩnh vĩnh viễn không hiểu được lối suy nghĩ của kẻ điên, ít nhất Đường Kiếp không thể lý giải được tại sao Đồ Bách Hùng lại dám làm như vậy, lúc này hắn thực cảm thấy may mắn vì Cố Trường Thanh không phải là Đồ Bách Hùng, nếu không thì hiện tại, đa phần là hắn đã chết rồi.
Mà nguy hiểm ở chỗ, những kẻ điên như vậy trên thế gian này có không ít.
Mà kẻ điên này, trong tay lại còn cầm thứ vũ khí giết người khinh khủng nữa chứ.
Lúc này sắc mặt đám người Ngọc Kiếm Môn đều đại biến, công tử hoa phục Lãnh Hi Vũ thì rít lên một tiếng, thân hình trong nháy mắt gia tăng tốc độ, phi ra xa chỗ vừa đứng.
Còn lão già được gọi là tứ thúc, thì quanh người liên tục xuất hiện ba vòng hào quang đỏ xanh tím bảo vệ bản thân.
Đồ Bách Hùng điên cuồng cười ha hả nói:
- Vô dụng thôi, nổ cho ta.
Gã rống lên, đồng thời hai tay liên tục làm ra mấy ấn pháp.
Thiên Sát Lôi Châu dùng bí pháp chế tạo đặc thù, kíp nổ cũng cần có bí pháp dẫn dắt.
Lúc này theo ấn pháp trong tay gã, chỉ thấy viên lôi châu màu đỏ bay trên không trung, nổ mạnh thả xuống ánh sáng màu đỏ rực, ngọn lửa dữ dội như cuồng phong làn tràn khắp bốn phương tám hướng.
Cùng với nó là tiếng nổ ầm rất lớn, ngọn lửa vụt lên trời cao, cả vùng trong nháy mắt bị bao phủ trong biển lửa.