Mục lục
[Dịch] Tiên Lộ Tranh Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Thiên Xung cầm khúc gỗ kia cảm thấy kì lạ, hỏi Đường Kiếp: - Ngươi không phải nói Lôi Kích Mộc này làm chủ thì nhỏ sao? Sao còn mua nó?

Đường Kiếp cười đáp: - Làm chủ chê nhỏ, đó là chỉ con rối chiến và người cùng đẳng cấp, nhưng nếu không phải làm lớn như vậy thì sao?

- À? Vệ Thiên Xung ngẩn ngơ: - Không làm con rối chiến hình nhân?

- Đúng vậy, vì sao phải là hình người? Đường Kiếp hỏi lại: - Thực lực con rối quyết định ở nguyên liệu, không quyết định ở lớn nhỏ. Nhưng phí tổn chế tác con rối thì luôn liên quan nhất định ít nhiều đến nó, nguyên liệu mắc thì tự nhiên phí tổn cao. Nếu như thế, chúng ta vì sao không thể lấy tiểu mà tinh chứ?

Nghe nói như thế, Vệ Thiên Xung đột nhiên thông suốt, mừng rỡ nói: - Người nói đúng!

Lập tức kịp thời phản ứng: - Không đúng!

- Sao không đúng? Nhỏ quá không dễ khắc trận.

Nếu như nói nguyên liệu là máu thịt của con rối thì luyện trận chính là linh hồn của con rối, linh hồn này nhất định phải thông qua các vận khắc thủ pháp phức tạp trên con rối, mới có thể phát huy tác dụng độc đáo. Thể tích càng nhỏ, lại càng khó khắc, dù sao thì không gian khác cũng có hạn mà.

Trên thực tế cấp độ, phẩm chất con rối quyết định cấp độ, phẩm chất luyện trận.

Cấp độ, phẩm chất luyện trận càng cao thì cấp độ, phẩm chất con rối càng cao.

Mà cấp độ, phẩm chất luyện trận quyết định bởi nguyên liệu, nguyên liệu càng tốt thì luyện trận mới có thể càng tốt. Thành phẩm của nguyên liệu thì quyết định lớn nhỏ của con rối, con rối lớn hay nhỏ lại trực tiếp liên quan ít nhiều đến luyện trận, dưới tác dụng đan xen nhau, thế lực con rối biến hóa cũng rõ ràng là khác nhau.

Cho nên cùng là con rối nhất phẩm, có thể chỉ cần hai ba ngàn linh tiền là xong, cũng có thể tốn đến bảy, tám vạn .

Theo ý của Đường Kiếp, cứ làm nhỏ mà tinh, làm ra một con nhất phẩm rồi hãy tính, còn về cái khác sau này thì suy nghĩ sau.

Lúc nghe được Vệ Thiên Xung nói như vậy, Đường Kiếp cười nói: - Vậy thì tìm một trận sư giỏi một chút.

- Có khi nào hiệu quả không tốt lắm không? Vệ Thiên Cung hoài nghi hỏi.

Đường Kiếp nghiêm mặt nói: - Chuyện này tiểu thiếu gia giao cho ta đi, ta cam đoan con rối hoàn thành sẽ khiến người hài lòng!

Ở trên phố vơ vét một vòng, sau khi mua nguyên liệu cần thiết để chế tác con rối, Vệ Thiên Xung về trước chế tác con rối.

Con rối chế tác thật sự thì cũng tương đương phiền toái, điêu khắc chỉ là cơ bản, trước khi chế tác còn phải suy nghĩ cấu tứ con rối cần làm gì, công dụng gì, như vậy mới có thể sắp xếp các bước chế tác. Giống như Vệ Thiên Xung còn không biết làm gì đã mua nguyên liệu trước, bản thân chính là một loại biểu hiện của người thường, cũng may Đường Kiếp đã sớm giúp y suy nghĩ hết tất cả, cũng không cần y lo lắng.

Theo lối mòn này, người hầu học Đường Kiếp này hiện giờ giúp đỡ Vệ Thiên Xung đã từ từ tập trung vào tu luyện của y, còn những chuyện sinh hoạt cơ bản khác đều đã giao cho Thị Mộng, cho dù là không cam tâm tình nguyện thì Thị Mộng cũng chỉ có thể nhận mạng, nếu không y cũng không thể học Thanh Khiết thuật.

Đưa Vệ Thiên Xung trở về, Đường Kiếp cũng tự trở về Đào Nhiên Cư.

Khác với trước đây, vừa bước vào Đào Nhiên Cư liền thấy xung quanh thay đổi lập tức, căn phòng nhỏ trước đây biếm mất không chút tung tích, con đường thì trở nên thông suốt, không biết thông đi phương nào, trên không trung thì mây đen bao phủ, ẩn hiện dưới mây mù là các tia sét, ánh chớp trực chỉ xuống dưới.

Tuy nhiên sau khi ánh chớp soi sáng tích phân bài trên người của Đường Kiếp, gió mây liền biến mất không tung tích.

Đây là một Liên Hoàn Trận mà Tạ Phong Đường trước đây đã kêu người bày trận, chia thành phụ trách mê ảo, ngăn cản, công kích và cảnh báo.

Lúc tiến vào trận này, chỉ bị rơi vào trong mê trận, đây cũng là vì ngăn ngừa học sinh vô nhầm mà gặp những thiết kế bất trắc. Sau mê trận mới tiến hành công kích, sau đó trận pháp mới được phát động. Đến lúc đó đại trận sẽ lập tức được khởi động toàn diện, ngăn cản kẻ địch, đồng thời cảnh báo với học viện.

- Bố trí trận pháp như vậy cũng không tệ, lại có hiệu quả phát động, khi rảnh thì nghiên cứu mới được. Đi qua trận pháp, Đường Kiếp lẩm bẩm.

Trong tình hình bình thường, nếu muốn nghiên cứu một trận pháp bố trí tốt cũng không dễ dàng.

Nhưng mục tiêu của trận pháp này là để bảo vệ, làm ai bị thương thì cũng sẽ không làm hại đến hắn, nghĩ như vậy tất nhiên sẽ muốn nghiên cứu xem như thế nào.

Tuy nhiên trước việc này, hắn còn phải làm một chuyện khác.

Mở tay nải ra, Đường Kiếp lấy ra một số thứ, đó chính là nguyên liệu mà hắn xuống phố mua với Vệ Thiên Xung. Khi Vệ Thiên Xung mua nguyên liệu, Đường Kiếp cũng sẵn mua luôn một ít, chỉ là giấu trong quá trình giúp Vệ Thiên Xung mua, không ai chú ý. Vệ Thiên Xung hỏi hắn, hắn cũng chỉ nói là nguyên liệu sau này luyện trận cần dùng mà thôi.

Đây quả thật là nguyên liệu trận pháp cần dùng, nhưng không phải luyện trận, mà là bày trận.

- Ầm!

Theo lực của chưởng phong mạnh mẽ, thư án được làm bằng gỗ từ đàn tốt vỡ thành bột mịn.

- Chuyện này là như thế nào? Tiếng rống giận của Cố Trường Thanh vang vọng ở phía trên Ưng Sào, chấn động ba gã mặc áo màu kim đang cúi đầu không dám nói tiếng nào phía dưới.

Ngực Cố Trường Thanh không ngừng phập phồng, đè nén lửa giận trong lòng, quát: - Một đám vô dụng ngu ngốc, khốn khiếp, rác rưởi! Tìm không thấy đồ không nói, ngược lại còn để phát hiện dấu vết, các ngươi còn dùng được gì!

Vừa nghĩ đến người mình phái đi lại làm hỏng chuyện, trong lòng Cố Trường Thanh lại nổi lên một cơn tức giận không tên, hận không thể đập nát đầu từng tên của toàn bộ đám người này!

Toàn bộ những người phía dưới đều nơm nớp lo sợ không dám nói gì, ngược lại Cao Phi đứng ở một bên nói: - Ưng chủ khoan tức giận trước đã, ta cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ lạ.

- Có gì kỳ lạ? Cố Trường Thanh nhìn về phía Cao Phi.

Giống như Cố Trường Thanh hắn là nhân tài trước mắt được cung Thiên thần coi trọng, Cao Phi cũng là người Cố Trường Thanh thưởng thức coi trọng, đối với hắn mà nói thì Cố Trường Thanh cũng coi trọng hắn vài phần.

Cao Phi trả lời: - Khải Minh dầu gì cũng là lão nhân trong Ưng đường, mấy năm nay hắn làm việc ra sao thì chúng ta đều biết, có thể nói là chắc chắn, điềm đạm, cũng chưa bao giờ xuất hiện rắc rối gì.

Cố Trường Thanh hừ một tiếng: - Ta biết, cũng chính vì điều này cho nên ta mới phái hắn đi, không ngờ lần này lại thành ra như vậy.

Cao Phi nói: - Ta lại cảm thấy có khi nào không phải là vấn đề của Khởi Minh bọn họ?

- Hả? Cố Trường Thanh nhìn về phía Cao Phi: - Ý ngươi là

Cao Phi khom người trả lời: - Chuyện ta không chính mắt thấy, không dám nói chắc chắn. Nhưng mà ta đã nhờ người đi hỏi chuyện những học sinh ở gần đó lúc ấy, cũng tìm hiểu qua ý của Tân Việt và Ti Nguyệt Nhi, nghe nói lúc ấy Đường Kiếp hô to có kẻ trộm là vì phát hiện dấu chân, Ưng Chủ, ngài không cảm thấy phát hiện một dấu chân đã hô to là có kẻ trộm, ngài không cảm thấy có chút kì lạ sao?

Cố Trường Thanh híp mắt lên: - Ngươi nói tiếp.

Cao Phi liền nói: - Ngoài ra, theo như tin tức điều tra, dấu chân kia nghe nói là vô cùng rõ ràng, như đạp lên một đống bụi vậy. Nếu nói ba người họ hành động có lỗi nhỏ, có thể không chú ý đến các góc, để lại một ít manh mối nhỏ, như vậy còn có thể tin được. Nhưng mà nói để lại bằng chứng rõ ràng như vậy thì tự cảm thấy tôi không nghĩ Khởi Minh bọn họ sẽ đến tình trạng như vậy.

Nghe nói những lời như vậy, ba người bên dưới đã đầy nước mắt nhìn Cao Phi.

Cố Trường Thanh cũng từ từ bình tĩnh lại.

Hắn ngồi xuống, sờ lên cằm trầm tư một lát: - Ngươi nói đúng, Cao Phi, việc này là ta nhất thời kích động. Xem ra việc này sau lưng có quỷ

- Tuy nhiên thuộc hạ vẫn không rõ, nếu thật là Đường Kiếp cố ý hãm hại, vậy hắn tại sao phải làm như vậy?

- Vì sao?

Cố Trường Thanh có thói quen đập bàn, lại phát hiện án thư đã bị hắn một chưởng đập vỡ, chỉ đành đứng lên bước đi thong thả vài bước, sau đó mới nói: - Đương nhiên là bởi vì chuyện này có lợi ích với hắn, hiện tại Tạ Phong Đường đã chú ý tới hắn đúng không? Như vậy kế tiếp, phái Tẩy Nguyệt tất nhiên cũng sẽ nghiêm mật coi chừng người này, có phái Tẩy Nguyệt nhúng tay, chúng ta xuống tay với hắn khó khăn hơn rồi.

- Ý của Ưng chủ là hắn đang định dùng việc này để gây chú ý với phái Tẩy Nguyệt, để bảo vệ bản thân? Cao Phi nhíu mày: - Nhưng vấn đề là Tây Nguyệt phái cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Chúng ta muốn Binh giám, bọn họ cũng muốn! Chẳng lẽ. . . Đường Kiếp đã định đem Binh giám giao cho Tây Nguyệt phái? Nói đến đây, sắc mặt Cao Phi biến đổi rõ rệt.

Nếu như là như vậy, chỉ sợ là sẽ là kết cục thảm hại nhất.

Cố Trường Thanh lại lắc lắc đầu: - Ta không cho rằng hắn sẽ giao ra Binh giám. Nếu hắn phải giao, ba năm trước đây đã có thể nộp rồi, làm gì hao tâm tổn sức làm người hầu cho kẻ khác? Chỉ cần hắn đồng ý giao ra Binh giám, cho dù là đổi lại một cái chân truyền, Tây Nguyệt phái cũng sẽ đồng ý thôi. Nếu hắn muốn làm thì đã làm sớm rồi.

- Vậy tại sao hắn còn muốn phái Tây Nguyệt phát hiện hắn? - Vì sao? Cố Trường Thanh cười lạnh: - Cao Phi, ngươi đã quên một chuyện.

- Chuyện gì?

Cố Trường Thanh nhấn mạnh từng chữ một nói: - Chính là cho tới bây giờ, kỳ thật chúng ta không có bất kì chứng cớ nào chứng minh, hắn chính là Đường Kiệt!

Cao Phi ngạc nhiên.

Cố Trường Thanh nói: - Người thật có thể xác định hắn là Đường Kiệt có Binh giám sao? Hắn chỉ là tên Đường Kiếp có lai lịch xấp xỉ thôi, tuổi xấp xỉ, tên gần giống, nhưng mà có thể chứng minh hắn chính là Đường Kiệt sao? Nói thực ra, cho dù là đến hiện tại, ngươi và ta cũng không chắc chắn được điểm này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK