Diện tích của Văn Tâm Quốc ước tính là năm triệu km vuông, quốc thổ kéo dài tư nam ra bắc, cơ bản là ôm toàn bộ phía đông Tế Hà đại lục, nhìn hình dạng như một cô vợ bị chèn ép vào góc tường.
Thương Long Phủ ở lòng bàn chân cô vợ nhỏ, mà Văn Tâm Quốc cùng Vạn Tuyền Thành thì nằm ở ngực cô vợ nhỏ, từ lòng bàn chân theo hướng bắc đi lên bộ ngực, xuyên qua thất châu hơn ba mươi thành thị, trải qua hơn hai ngàn km, phải sau ba tháng mới tới nơi.
Trong một chặng hành trình dài, phương pháp duy nhất để giải sầu là ngắm phong cảnh sơn thanh thủy tú.
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng là lần đầu tiên xa nhà, bởi vậy hào hứng dâng cao, mỗi lần đến một địa phương đẹp thì phải ngao du một phen, cuối cùng cũng là thái thái biết tính tình hắn, an bài cho hắn đi sớm để có thời gian du ngoạn.
Đường Kiếp thì phần lớn thời gian ở trong xe đọc sách.
Hắn đọc rất nhiều sách, có “Nhân Luân Đạo” loại này giảng đạo lý làm người thời xưa, còn có “Tâm Ngữ Tập” là một loại tạp văn, có “Trương Tử Mặc Du Văn Tâm Ký” cái này để con người biết rõ phương hướng, có “Kiếm Tiên Liệt Truyện” kể về cố sự tiên hiệp. trong bọc hành lý của hắn, ngoại trừ quần áo và hai bồn hoa, thì còn lại toàn là sách
Hôm nay Đường Kiếp đang ở trong xe đọc xách, đột nhiên xe lung lay một chút, rồi dừng lại.
Vén rèm xe lên, Đường Kiếp nhin thấy một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi đi tới.
- Trương quản sự, có gì sao? Đường Kiếp hô một tiếng.
Trương quản sự là quản lý ngoại viện tại Vệ phủ, là người chịu trách nhiệm về thương đội của Vệ gia, nhiều năm đi lại các nơi, kinh nghiệm phong phú, để đảm bảo an toàn cho chuyến đi, Trịnh Thư Phượng đem hắn tới phụ trách đoàn xe đưa thiếu gia đi nhập học, bởi vậy đại bộ phần công việc của đoàn xe đều do hắn phụ trách.
- Còn có thể có chuyện gì! Trương quản sự thở dài: Đường Kiếp à, ngươi phải giúp ta khuyên nhủ thiếu gia, mới đi có được bao lâu, một ngày đã nghỉ ba lần, không phải là bực mình phải xuống xe một chút, thì tơi chỗ nào phong cảnh đẹp lại muốn đi dạo, hay nghe nói ở đâu có quán rựu nổi tiếng, liền muốn an một bữa. Mới đây, khi đến Tiểu Minh Hồ, thiếu gia nghe nói Tiều Minh Hồ phong cảnh không tệ, có cổ kim tài tử lưu lại vài bức họa đẹp, thì đã muốn đi chiêm ngưỡng bút tích tiên nhân, nhân tiện chơi thuyền trên hồ. Thái thái cho ta mười ngày thư thả, nhưng ta xem nếu cứ như vầy, cho thêm hai mươi ngày cũng không dủ à, chỉ sợ là vào thu, chúng ta cũng không đến được Vạn Tuyền Thành!
Nghe nói như thế Đường Kiếp cũng cười: - Ngươi có thể không nói cho hắn chuyện Tiểu Minh Hồ mà, ngươi cũng phải biết tính tình của hắn, vừa nghe nói ăn và chơi thế nào mà hắn không tới giúp vui?
Trương quản sự vẻ mắt đau khổ nói: - Ta làm sao nói với hắn a, bản thân hắn có mắt, có thể nghe có thể xem, ta không ngăn được hắn hỏi thăm những người chung quanh a. Ngươi hay đi khuyên nhủ thiếu gia đi, hắn có thể nghe ngươi vài câu đó!
Từ sau sự kiện Thị Mặc, Vệ Thiên Xung biết do Đường Kiếp cứu mình, nên đối với hắn khách khí hơn rất nhiều, sau đó lại biết lão nương đưa gia pháp cho Đường Kiếp, nên càng không muốn chọc Đường Kiếp. cũng bởi vậy, dọc đường phần lớn thời gian ở bên hắn đều là Thị Mộng.
Nghe Trương quản sự tố khổ, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, nói: - Hắn bay giờ đang ở chỗ nào?
- Hắn không phải đang ở đình phía trước thưởng thức Thiên Đạo Bia của Trương Thư Hàn sao? Hắn ngay cả Trương Thư Hàn là ai cũng không biết, hắn có thể thưởng thức cái gì a!
Trương quản sự thở dài.
Đường Kiếp cười: - Được rồi, ta đi tìm hắn... cũng phải cùng hắn nói chuyện rồi.
Một tiểu đình bát giác bên Tiểu Minh Hồ, Vệ Thiên Xung đang xem tấm bia đá cao hơn trượng.
Hiện giờ thân thể Vệ Thiên Xung rõ ràng đã trưởng thành, thân hình cao lớn, mặc quần áo trí thức, sau đầu buộc Bát Bảo Như Ý, trong tay cầm quạt xếp Bảo Khánh, tuy rằng than thể có chút hơi béo, nhưng cũng được cho là tuấn tú lịch sự rồi.
Thời khắc này hắn nhìn lên tấm bia đá có khắc ba chữ to:
Thiên đạo quy!
ở phía dưới ba chữ thiên đạo quy, còn viết tám chữ: Quần tà tích dịch, Vạn ác phủ thủ.
Vệ Thiên Xung nhìn kỹ mấy chữ một chút, gật đầu nói: Chữ tốt, hay một câu “quần tà tích dịch, vạn ác phủ thủ“. Thị Mộng ngươi xem thư pháp này mang hơi thở nghiêm nghị, sống động như rồng bay phượng múa, quả nhiên là chữ tốt, thơ tốt a!
So với quá khứ, ít nhất bây giờ Vệ Thiên Xung đã có thể đọc vài câu thành ngữ.
- Đúng thế, Trương Thư Hàn một bậc thầy thư pháp, Tiểu Minh Hồ có thể nổi danh như ngày hôm nay, đã có nửa là nhờ vào tấm Thiên Đạo Bia này, hàng năm có không biết bao nhiêu văn nhân tới đây chiêm ngưỡng, ta cũng chờ tới ngày này đi ngang qua, nếu không ghé thăm một lần thật là đáng tiếc. Thị Mộng bên cạnh tiếp lời.
Vừa lúc Đường Kiếp đi tới, nghe thấy liền cười lắc đầu, tiến vào trong đình: - Trương Thư Hàn mặc dù là một bậc thầy thư pháp, nhưng tiểu thiếu gia dùng chữ viết như rồng bay phượng múa là sai lầm rồi.
- A? Là có ý gì? Vệ Thiên Xung khó hiểu nói.
Đường Kiếp đi tới, cùng sánh vai với Vệ Thiên Xung, cùng nhìn về Thiên Đạo Bia, nhìn tám chữ lớn “quần tà tích dịch, vạn ác phủ thủ”, than nhẹ một tiếng: - Thiếu gia có biết Trương Thư Hàn là ai?
Vệ Thiên Xung trả lời: - Không phải là tiền bộ thị lang, hàn lâm sao? (ko hiểu rõ nên không biết dịch đúng không)
- Hóa ra thiếu gia cũng biết một chút đó nhỉ. Đường Kiếp cười nói.
- Thôi đi ba ơi..., ngươi coi ta là kẻ không có học vần hay sao? Vệ Thiên Xung liền nở mũi nói.
So sánh với thời thiếu niên, thì theo sự trưởng thành, Vệ Thiên Xung nay đã mười sáu tuổi nên cũng biết được không ít chuyện, ít nhất những việc đã từng sai lầm thì không còn tái phạm nữa.
- Thiếu gia có biết Trương Tư Hàn về sau ông ta làm gì không? Hắn tại sao lại viết ra cái Thiên Đạo Bia không? Đường Kiếp lại hỏi.
Vệ Thiên Xung há hốc mồn, hơn nửa ngày mới nói được một câu: - Trên sách không có nói.
Nghe nói như thế, Đường Kiếp bật cười.
Vệ Thiên Xung bị hắn cười đến đỏ mặt, nói: - Ngươi biết thì nói cho ta nghe à.
Đường Kiếp trả lời: - Trương Thư Hàn đi tu tiên.
- À? Lời này vừa ra, Vệ Thiên Xung liền giật mình.
- Đúng vậy, Trương Tư Hàn đi tu tiên rồi! Đường Kiếp nhắc lại: - Năm đó Trương Tư Hàn theo văn, là bởi vì hắn cho rằng văn có thể trị quốc, Vũ An Bang, mong muốn trăm họ được ấm no hạnh phúc. Nhưng sau khi hắn làm quan, trải qua hai mươi năm chìm nổi, nhìn thấy thay đổi của nhân gian, rốt cuộc phát hiện, cái gọi là văn có thể trị quốc là chuyện không thể. Cuối cùng hắn dứt khoát bỏ văn, đi vào tiên môn... Lúc đó, hắn đã hơn năm mươi rồi.
- Ông già còn tu tiên? Không phải nói thời niên thiếu là thời cơ tốt nhất, còn tuổi đã xế chiều thì khó có thành quả sao? Thị Mộng kinh sợ hỏi.
- Đúng vậy, hắn đã làm như thế, hơn nữa ông ấy đổi sang tu tiên, mà còn làm rất phi phàm. Các ngươi có biết, hắn cuối cùng hắn dừng chân ở cảnh giới nào không?
- Ở cảnh giới nào? Hai người cùng hỏi.
- Thiên tộn! Đường Kiếp nói ra hai chữ.
Khi Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nghe thấy thì đồng thời hét lên: - Khồng đạo giả Thiên Tôn?
Thiên Tôn, nó còn là tồn tại kinh khủng hơn so với Tử Phủ Chân Quân, nếu so với Tử Phủ và Tiên Đài, thì số lượng còn ít hơn với Tiên Đài.
Bởi vì Thiên Tôn không có liên quan gì tới cảnh giới, cần phải hiểu rõ một đại đạo mới được xưng tôn.
Thân là Thiên Tôn, ở một trình độ nào đó thì có thể chống lại được Tiên Đài.
-Không phải chưởng khống giả mới là nhập đạo! tu chân giả đối với đạo có lý giải phân tầng như sau, có ngộ đạo, nhập đạo, khống đạo giả, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng. Đường Kiếp trịnh trọng sửa chữa: -Thiên Tôn khống đạo giả là các gọi của phàm nhân vô tri, kỳ thật chỉ cần có ngộ đạo ở một trình độ nhất định là có thể xưng Thiên Tôn. Chúng ta tương lai là học sinh của Tẩy Nguyệt học viện, cũng không nên phảm sai lầm như vậy.
- Vậy khống đạo giả là gì?
Vệ Thiên Xung tò mò hỏi.
- Cái đó ta cũng không biết, nói thực, ta ngay cả ngộ, nhập, khống ba cái này phần biệt như thế nào cũng không rõ, ngoài ba phân tầng đó, ta cũng không biết còn có cài gì nữa không, có bao nhiêu nữa. Đường Kiếp trả lời.
Lúc trước Hư Mộng Dương giảng giải cho hắn về cảnh giới tu tiên, chỉ nói về cảnh giới tối cao mà cả cuộc đời người tu tiên theo đuổi, đừng nói Đường Kiếp không biết, chính Hư Mộ Dương cũng chưa chắc đã hiểu, chỉ biết “khống” là cảnh giới cao nhất, nhưng như thế nào là “khống” thì chưa nói, dù sao hắn cũng chưa thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa nghe qua.
- Từ việc Trương Tư Hàn còn không nắm giữ được đại đạo, nhưng có thể khẳng định Trương Tư Hàn đã nhập đạo. Trước đây hắn lấy thư pháp mà thành danh, sau này tu tiên cũng dùng thư pháp mà nhập đạo, có thể chặt đầu tà ma thiên hạ, nhìn thấy là trốn tránh. Các ngươi trắc biết, Tru Tà Bát Pháp là gì?
Vệ Thiên Xung đảo mắt, chỉ hướng tám chữ trên Thiên Đạo Bia: - Có phải tám chữ này?
- Đúng vậy, chính là “quần ta tích dịch, vạn ác phủ thủ“. Đường Kiếp khẳng định nói: - Năm đó mỗi khi Trương Tư Hàn lâm trận, chỉ cần nói tám chữ này, thì có bao nhiêu yêu tà cũng bị tru sát, uy lực vô cùng, đáng tiệc cuối cùng hắn cũng phãi ngã xuống khi chưa tiến nhập Tiên Đài. Nếu hắn không ngã xuống chung ta bay giờ mở miệng là gọi Trương Tư Hàn hay sao? Phải gọi là
tru tà Thiên Tôn hoặc Trương Thiên Tôn!
- Nhưng ai có thể giết hắn? cho dù là cảnh giới tiên dài cũng không chắc có thể làm được?
Đường Kiếp trên mặt một nụ cười, hắn dùng cằm chỉ khối bia: - Còn có thể là ai?
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng nhìn nhau, cùng nhau bật thốt lên: - Thiên đạo?
- Đúng vậy, chính là thiên đạo! thiên đạo vô tình, thời buổi loạn lạc. Trương Tư Hàn, là ở thời đại đó, tiên gia chư phái, quần hung tranh bá, chiến loạn liên miên, lúc ấy dân chúng lầm than, Trương Tư Hàn có tâm cứu thế nhưng lại vô lực xoay chuyển càn khôn, liền vung bút, trực chỉ thiên đạo, mưu toán muốn dùng Tru Tà Bát Pháp trấn áp thiên đạo, nói diệt thiên từ xưa tới nay chưa ai giám làm, kết cục cũng không cần nói.
Lấy lực lượng một người mà muốn tru thiên, thì chính là hướng toàn bộ thế giới khiêu chiến, thậm chí thế giới này không phải là Tề Hà Giới, mà là cả Tinh La Đại Thiên Giới!
Vệ Thiên Xung và Thị Mộng tuy rằng không thể tưởng tượng được trận đấu đó như thế nào, nhưng vẫn bị thủ bút của Trương Tư Hàn làm cho chân động tới ngây người.
Đúng là con kiến mà đòi cầm đao chém con voi.
- Vậy còn cái Thiên Đạo Bia... Thị Mộng hỏi.
- Thiên Đạo Bia này nghe nói chính là lúc trước Trương Tư Hàn muốn lấy Tru Tà Bát Pháp trấn áp thiên đạo, kết quả là các người nhìn thấy bay giờ thiên đạo ở trên, bát pháp ở dưới... Tức là Tru Tà Bát Pháp bị thiên đạo trấn áp. Mặc dù như vậy, Trương Tư Hàn có ý tứ lưu lại bút y trên Thiên Đạo Bia, để cho hậu nhân tới quan sát, và thậm chí có người nhờ nó ngộ đạo. Ngươi đừng nghĩ tại sao Thiên Đạo Bia lại còn ở đây, kỳ thật nó có căn nguyên thâm sâu, con người không thể động, để độc chiếm Thiên Đạo Bia, nơi này cũng đã nhấc nên rất nhiều sát kiếp, nên mới tạo ra động thiên phúc địa này. Chỉ có điều người đến sau ngộ đạo nhờ Thiên Đạo Bia thì càng khó khăn hơn, hơn nửa không có khả năng độc chiếm, dần dần tâm tư độc chiếm cũng không còn, mà chỗ này lưu lại cho người hưu duyên. Vì thế hàng năm đều có đại lượng tiên nhân tơi đây xem, mà phàm nhân cũng hiếu kỳ mà tới, dần dần, trong mắt du khách nơi đây chỉ là một danh lam thắng cảnh, mà thế nhân cũng chi biết Trương Tư Hàn mà không biết Tru Tà Thiên Tôn.
Nói đến đây, Đường Kiếp khẽ cười: - Bút pháp Trương Tư Hàn từ lâu đã không còn theo đuổi bút pháp của mình ngày xưa, chú trọng là chánh khí nghiêm ngị, tru ta trấn ác, bút lực cuồn cuộn vô tận, chỉ cần liếc mắt nhìn đều làm dao động lòng người, cho nên chữ của hắn âm vang mạnh mẽ, không có mượt mà mà ngược lại nó tràn ngập hơi thở sát phạt, tiểu thiếu gia dùng rông bay phượng múa để hình dung, thì thật là dùng thư pháp phàm nhân để hình dung thư pháp tiên gia, đây là hạ thấp Trương Tư Hàn. Phải biết cho dù chân long trên đời, ở trước mặt Trương Tư Hàn cũng phải cúi đầu, nếu hắn ở đây hắn sẽ không thích đánh giá này.
Vệ Thiên Xung đỏ mặt:
- Ta nào biết được, ta xem thấy chữ đẹp liền...
Đường Kiếp từ từ nói: - Thư pháp, văn vật, di tích, mấy thứ này cũng cần có tài năng mới hiểu được lịch sử của nó. Như Thiên Đạo Bia này, nếu người không hiểu cố sự, thì chỉ có xem cái bia này, cũng không hiểu ý nghĩa. Nhiều nhất thì cũng chỉ hiểu Thiên Đạo Bia thì ra là một khôi bia có tám chữ. Nhưng nếu là người hiểu lịch sử của nó, nhìn thấy chữ này, người liền sẽ nghĩ tới đã từng có một vị anh hùng cái thế, bộ dạng múa bút thành văn, bay bổng tuyệt đỉnh. Ngươi có thể tưởng tượng ra hắn phẫn nộ như thế nào, như thế nào mà có gan khiêu chiến với thiên đạo, và cuối cùng như thế nào mà bi tráng chết đi... Ngươi có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, cảm nhận nỗi thống khổ bất đắc dĩ của hắn, ngươi đứng ở chõ này, trước khối bia đá liền giống như trong thời quá khứ, nhìn thấy lịch sử phát sinh ngay trước mắt...
Đường Kiếp nhẹ nhàng nói, nhìn Thiên Đạo Bia, trước mắt hiện ra cảnh tượng của Trương Tư Hàn viết ra Tru Tà Bát Pháp trấn áp thiên đạo, hắn dường như nhìn thấy được tám chữ trên tấm bia léo lên hào quang, mang theo vô tận sát ý và tức giận xông lên bầu trời.
Sau đó hắn nhìn thấy tầng mây trên bầu trời bị phá vỡ, ẩn hiện một hình ảnh giống như pháp luân, thong thả vận chuyễn tạo ra thần quang ngút trời.
Cái Tru Tà bát tự kia ở trước thiên địa thần quang thật nhỏ bé, vào lúc đó một tiếng nổ vang liền bị rớt xuống và vỡ vụn tan biến mất, một bóng người ở chân trời bị sụp đổ tiếu biến vô hình...
- A! Đường Kiếp kêu một tiếng, lùi mạnh về phía sau một bước, suýt nữa phun ra một búng máu, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
- Đường Kiếp! Vệ Thiên Xung bị Đường Kiếp làm cho hoảng sợ, hô lên.
Lại nhìn Đường Kiếp, chỉ thấy hai mắt hắn chợt léo kim quang rồi biến mất, chỉ có nhìn chăm chăm vào bia đá và thì thào bốn chữ: - Thiên Đạo Pháp Luân! Đăng bởi: admin