- Ta vì quan tâm bọn họ nên mới làm như vậy. Người thì biết cái gì? Có dược này rồi thì ta có thể tu luyện tốt hơn, tiến vào cảnh giới cao hơn, ta có thể báo đáp bọn họ nhiều hơn nữa! Ngô Hạnh cũng lớn tiếng quát.
- Cái cớ hay đấy. Đường Kiếp cười lạnh: - Nhưng tại sao ngươi không nói cho vị sư huynh kia biết thực ra phụ mẫu người đã sáu mươi tuổi rồi, hơn nữa bọn họ còn bị bệnh khó chữa, để lâu khó trị. Đợi ngươi luyện thành công sao? Ngươi muốn đợi đến lúc nào mới được coi là thành công? Thoát Phàm Cảnh? Thiên Tâm Cảnh? Hay là Tử Phủ Cảnh? Hay là trở thành tiên nhân rồi mới hiếu thuận với bọn họ? Ta chỉ sợ bọn họ không có nhiều thời gian để chờ đợi đâu. - Ngươi nói vớ vẩn! Ngô Hạnh kêu lên: - Đường Kiếp, phụ mẫu ta sức khỏe rất tốt, ta không cho phép người nói xấu bọn họ!
- Được, được, được lắm! Bây giờ lại thành đứa con có hiếu rồi đấy, đúng là có hiếu bằng đầu lưỡi vẫn là dễ dàng nhất đúng không? Có người dám nói xấu phụ mẫu người một câu, nếu ngươi có thể làm được thì chắc cũng giết được cả nhà người ta nhỉ? Đường Kiếp cười: - Lại còn nói ta để phủi sạch hành động ghê tởm của bản thân ngươi? Nói ta không tin tưởng ngươi? Nói ta vu oan ngươi? Còn lời nào hay thì cứ lôi ra nốt đi. Tất cả đều là lỗi của ta đúng không? Sau đó người sẽ cảm thấy không có lỗi với phụ mẫu ngươi sao? Ngươi có thể yên tâm lấy dược này để tu luyện cho bản thân sao? Bồi Nguyên Đan để tiết kiệm mấy chục ngày của mình mà ngươi thậm chí còn từ bỏ mấy chục năm của phụ mẫu người!
Ngô Hạnh bị Đường Kiếp tức giận hét cho lập tức ngã ngồi xuống đất.
Y ngơ ngác nhìn Đường Kiếp: - Ta không phải ta không quan tâm bọn họ nhưng ta vị sư huynh kia nói dược này chỉ cần một ngàn Y bán rất rẻ ngươi có biết không? Đời ta hiếm hoi lắm mới có một cơ hội.
- Đúng vậy, tiện tay bán rẻ luôn sinh mạng của phụ mẫu người đi. Đường Kiếp lạnh lùng nói.
Ngô Hạnh nghe đến thì người ra, cuối cùng ôm đầu khóc rống lên. Đường Kiếp thấy dáng vẻ đó của y thì trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng cuối cùng chỉ nói: - Bây giờ sửa lại vẫn còn kịp. Người đi tìm vị sự huynh kia rồi trả đan dược cho người ta rồi cầm tiền về. Nếu không được thì tự bán dược đi rồi đi mua Ích Thọ Đan.
- Vô ích! Ngô Hạnh lắc đầu: - Diên Niên Ích Thọ Đan kia mở một lò cũng ba mươi đan trở lên, ta phải tìm hai người mới có thể mời người mở lò.
- Đừng lí do lí trấu nữa! Đường Kiếp nổi giận thực sự: - Không tìm được người thì cứ tìm từ từ, ta không tin hơn một vạn học sinh của học viện Tây Nguyệt lại không tìm được một hai người cần Diên Niên Ích Thọ Đan. Nhưng người đã tìm chưa? Ngươi căn bản còn chưa tìm! Đến thử ngươi còn chưa thử nữa!
Nghe thấy tiếng gầm tức giận của Đường Kiếp, Ngô Hạnh cũng nổi giận, y đứng phắt dậy: - Đúng vậy, ta đang tìm cớ đấy, thế thì sao nào? Ta không phục, dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà có người có thể dựa vào thiên tư hơn người, không cần đan dược cũng có thể Thoát Phàm nhẹ nhàng, dựa vào đâu mà Đường Kiếp ngươi có thể có được vây cá một cách thuận lợi, vừa vào học viện đã được hơn chín trăm linh tiền? Dựa vào đâu mà người là ngũ chuyển còn ta là tam chuyển? Ta không phục, ta muốn thành công, ta muốn lên Thoát Phàm Cảnh. Thế thì có gì sai chứ? Bọn họ là phụ mẫu của ta, có gì cũng gửi cho ta, người gửi tiền cho họ, họ lại gửi cho ta. Ta là nhi tử của họ, sao ta không thể dùng chứ?
- Ngươi!
- Đúng, ta vô sỉ, ta bất hiếu, được chưa? Ngươi thì hay lắm, người chịu ơn cứu mạng của phụ mẫu ta, ngươi muốn báo ơn nhưng tại sao lại báo ơn phụ mẫu ta? Ngươi báo ơn ta không được sao? Ta là nhi tử của họ mà!
Ngô Hạnh tiếp tục kêu gào, hoa chân múa tay, tâm trạng vô cùng kích động.
- Đường Kiếp, nói ra ta cũng là ca ca của ngươi, ca ca của ngươi, ngươi giúp ta một tay cũng coi như hiếu kính với phụ mẫu ta đúng không? Cha ta gửi thư đã nói với ta rồi, một trăm lượng bạc người gửi bọn họ lại gửi cho ta. Ta đa tạ ngươi, ta cầu người giúp ta lần nữa được không? Cho ta một ngàn linh tiền này, để ta nâng cao bản thân. Có được nó thì ta sẽ càng lớn mạnh nhanh hơn. Hai tháng, có lẽ ta chỉ cần hai tháng này là có thể nhập Linh Hải rồi. Chắc ngươi không muốn vì vậy mà hủy diệt một người chứ? Đây là toàn bộ niềm hi vọng của ta rồi. Ta sẽ nói cho phụ mẫu biết là ngươi giúp ta, bọn họ sẽ coi ngươi là người tốt. Ngươi nghĩ mà xem, bọn họ cũng mong muốn ta thành tài, nếu như ngươi để bọn họ chọn thì bọn họ cũng chọn cho ta thôi, đúng không?
Đường Kiếp nghe mà toàn thân lạnh lẽo.
Hắn hít sâu một hơi nói: - Ta sẽ không đồng ý chuyện này với ngươi đâu. Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất là mau đi trả lại được, nếu không đừng trách ta không khách khí.
- Không khách khí? Đầu ngươi không có vấn đề đấy chứ? Ngô Hạnh cười ha ha mấy tiếng, nước mắt trên khuôn mặt y có vẻ vô cùng khôi hài kì dị. - Ngươi lấy gì ra không khách khí với ta nào? Dựa vào ngươi sao? Linh tuyền thì không phải. Một tên vừa mở linh nhãn sao? Ta cầu ngươi là vì ngươi tốt xấu gì cũng là đệ đệ của ta, là nể số tiền ngươi gửi cho ta. Ta khách khí với ngươi, ngươi lại coi mình là gì vậy?
Ngô Hạnh nói đến đây thì sắc mặt đã trầm xuống: - Đúng vậy, ta giả dối nhưng ai bảo ngươi không tự mình đi mua đi, lại còn đưa cho ta. Ngươi đang thử ta sao? Con mẹ nó người tính toán gì vậy? Phụ mẫu ta sau này ta sẽ hiếu thuận với họ, ta mới là nhi tử của họ, không cần ngươi khua tay múa chân ở đây.
Y nói xong chỉ vào mặt Đường Kiếp, sắc mặt trở nên dữ tợn: - Nể mặt phụ mẫu ta, nể mặt ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta cho ngươi cơ hội. Người lập tức cút tránh xa ta ra, nếu không đừng trách ta giáo huấn ngươi! Nhìn dáng vẻ đó của y thì Đường Kiếp đã hoàn toàn mất hi vọng.
Hắn nặng nề lắc lắc đầu: - Ta đã nói rồi, ta bảo người đi mua là do sau khi vào viện ta đã đắc tội với một số người, ta không muốn để người ta biết thái độ của ta đối với phụ mẫu ngươi. Như vậy có thể sẽ đem lại cơ hội lợi dụng cho bọn họ, vậy nên ta chỉ có thể nhờ người đi gửi. Nói gì thì ngươi cũng là nhi tử ruột thịt của bọn họ, ngươi gửi cho bọn họ là điều hoàn toàn chính đáng! Ta cũng biết điều này đối với ngươi mà nói có thể có sức cám dỗ lớn nhưng ta không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào ngươi, nhưng xem ra ngươi đã quyết tâm rồi. Ta biết ngươi là bậc Linh Hồ, cao hơn ta hai tầng cấp, thiết nghĩ cũng nắm rõ mấy ngón pháp thuật chứ nhỉ? Vậy ta cũng muốn xem xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh giáo huấn được ta hay không.
Hắn nói xong đã bước nhanh về phía Ngô Hạnh. - To gan! Ác khí chợt lóe trong mắt Ngô Hạnh, thấy xung quanh không có ai thì trong tay đã nắn ấn pháp: - Nếu người đã muốn chết thì cũng đừng trách ta.
Y còn chưa dứt lời đã thấy Đường Kiếp lao đầu đến, nện một quyền thật mạnh vào mặt y.
Tốc độ của cú đánh này cực nhanh, Ngô Hạnh không ngờ rằng hắn lại hạ thủ với mình như vậy, bị một quyền đánh bay ra ngoài. Y lăn hai vòng trên mặt đất, trong tay đã nắn ấn pháp nhưng pháp ấn vẫn chưa thi xong thì Đường Kiếp đã nhào đến lần nữa, đá một phát vào tay y, đồng thời lật tay đánh một quyền vào giữa ngực và bụng y. Một quyền này khiến việc vận chuyển khí tức tạm ngừng, pháp thuật lại không thể phóng ra được. Đường Kiếp lại húc đầu một phát vào cằm y, sau đó lại lên gối khiến Ngô Hạnh đau đến mức ngửa đầu kêu rên.
Mặc dù y là Linh Hồ Cảnh nhưng thực lực và cảnh giới là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Do thiếu thiên tư, hầu hết tinh lực của Ngô Hạnh đều dùng vào việc xông vào cảnh giới, căn bản không có thời gian luyện pháp thuật, vậy nên nếu muốn thi xuất một pháp thuật khi đi đang đánh như vũ bão là điều không hề dễ dàng gì.
Những linh đồ do không đủ thiên phú, chỉ có thể dốc toàn lực xông vào cảnh giới như y nhan nhản khắp nơi, bởi vậy mà Tu Tiên giới cũng có nhiều người cảnh giới thì đủ nhưng chiến lực không đủ. Đương nhiên, ngược lại cũng có không ít người cảnh giới bình thường nhưng chiến lực lớn mạnh.
Nếu trong tình huống thông thường, người ta đấu nhau pháp thuật thì cũng không nói làm gì, y tốt xấu gì cũng là Linh Hồ, hết pháp thuật này đến pháp thuật khác tuyệt đối có thể đánh cho Đường Kiếp kêu cha gọi mẹ.
Thế nhưng Đường Kiếp vừa ra tay đã đánh cho y không kịp trở tay, căn bản không đấu pháp thuật cùng y, mất đi tiên cơ, y có muốn phản đòn cũng khó.
Lúc này bị Đường Kiếp đánh cho tối tăm mặt mũi, Ngô Hạnh vừa tức vừa sợ, nhịn đau dùng toàn lực vận chuyển linh tức, nắn động pháp quyết, cuối cùng trong tay cũng xuất hiện một đạo kinh quang. - Liệt Phong Đao! Ngô Hạnh chém một đao về phía Đườn
Y không muốn giết Đường Kiếp nên đạo này chém vào cánh tay hắn.
Không ngờ Đường Kiếp không thèm để ý, đỡ luôn đạo này rồi lại cho Ngô Hạnh một quyền. Một quyền này vừa mạnh vừa độc, đánh cho Ngô Hạnh hai mắt trợn trừng, lảo đảo về đằng sau mấy bước. Lại nhìn Đường Kiếp, trên cánh tay hắn đã xuất hiện một vết thương sâu bằng nửa ngón tay, tuy thương thế không nhẹ nhưng còn nhỏ hơn nhiều so với dự liệu của Ngô Hạnh.
- Sao có thể chứ? Ngô Hạnh kinh hãi, y biết rõ uy lực của Liệt Phong Đao của mình, dưới một đạo của y, cho dù một tảng đá cũng bị chém thành hai nửa, sao chém vào người Đường Kiếp thì uy thế lại bị giảm, chẳng khác gì bị một món vũ khí bình thường chém lên cả.
Không đợi y kịp phản ứng thì Đường Kiếp đã bay lên đạp Ngô Hạnh một phát nữa.
- Khốn kiếp! Tay Ngô Hạnh vừa sờ ra sau lưng đã lấy ra một thanh toán đao, đồng thời huy động linh lực, ngầm nắn pháp quyết, trên đao đã xẹt qua điện quang.
Nhưng cùng lúc khi y muốn vung đao lên thì Đường Kiếp đã tùy ý quơ lấy một nhánh cây ven đường nện mạnh vào đầu vai y. Ngô Hạnh vung đao đón đỡ theo bản năng nhưng cổ tay Đường Kiếp lật một cái thì nhánh cây kia đã đổi hướng, vung từ dưới mà lên, chính là chiêu vung kiếm của Túng Kiếm Thập Nhị Thức. Đồng thời linh quang lóe lên trên nhánh cây nhưng dồn hết linh khí, quật mạnh vào mặt Ngô Hạnh. Là vũ kỹ thông dụng của tiên phàm, tuy uy lực của nó rất đỗi bình thường nhưng lợi thế lớn nhất của nó là không cần bất cứ pháp quyết nào, chỉ cần huy động linh khí là có thể tăng cường uy lực.
Kích này dưới sự dồn sức của linh khí thì vô cùng mạnh, chỉ một kích đã đánh cho Ngô Hạnh không bò dậy nổi, nhưng đoản đao kia của y cũng sượt một chút vào người Đường Kiếp. Do dùng không đủ lực nên lần này chưa cắt vào da, chỉ là điện quang trên đao nhanh chóng quấn quanh người Đường Kiếp, khiến toàn thân hắn phát tê nhưng lại nhanh chóng khối phục.
Người như đồng như sắt!
- Không không thể nào! Ngô Hạnh không dám tin nhìn Đường Kiếp.
Một linh đồ Linh Hồ Cảnh như y mà lại bị một tiểu tử chưa đến linh tuyền đánh bại?
- Không gì là không thể cả, so với việc một linh nhân đánh bại một Linh Hồ thì ta thấy nhân phẩm của người mới khiến người ta không thể tin nổi. Nếu như có thể vạch ra vạch cuối của nhân phẩm thì việc vạch ra một vạch cuối của thực lực chưa chắc đã là ly kỳ. Đường Kiếp lạnh lùng nói xong đã bước đến, kéo y phục của Ngô Hạnh ra rồi lấy bình Bồi Nguyên Đan đi.
- Dược của ta! Ngô Hạnh gào lớn. - Là của ta! Đường Kiếp trả lời: - Ta nợ phụ mẫu, ta sẽ trả nhưng ta và ngươi mãi mãi không phải huynh đệ của nhau!
Đường Kiếp nói xong đã nhanh chóng rời đi.
- Cha, mẹ, thư thay lời chúc an khang. Hôm nay cuối cùng đã gặp được Ngô Hạnh ca ca, mọi việc của ca ca đã sắp xếp xong rồi, vô cùng thương nhớ cha mẹ, chỉ là đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng, bản thân không có nhiều thời gian rảnh, chỉ có thể từ nơi đây mà nghe ngóng tình hình của cha mẹ, biết tin càng nhớ cha mẹ nhiều hơn. Con và ca ca tuy là gặp mặt nhau lần đầu nhưng nói chuyện rất hợp, ca ca cũng chăm sóc con rất nhiều, chỉ bảo cho con rất nhiều đạo tu luyện.
Viết xong lá thư, Đường Kiếp cẩn thận đọc một lần, không thấy vấn đề gì, thở dài một tiếng, bỏ lá thư vào trong phong thư.