Ánh mắt u buồn nhìn hai tiểu hổ, rốt cục, yêu hổ run rẩy giơ cao móng vuốt chỉ một con tiểu hổ nói:
- Mang đứa em đi!
Nói xong nó quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng sinh ly tử biệt.
Đường Kiệt đi lại, ôm lấy con tiểu hổ đang đùa giỡn với ca ca.
Tiểu tử ngây thơ vô tri, thấy có người đưa tay tới, theo bản năng nhào tới cắn một cái.
Chỉ có điều sức mạnh của nó quá yếu, không cắn được sâu vào cánh tay Đường Kiệt.
Đường Kiệt nâng tay lên, con hổ bé nhỏ nhẹ như không, nó vẫn không nhả miệng, ngoạm chặt cánh tay Đường Kiệt, bốn móng vuốt quơ mạnh trong không trung, cào cào phía đối diện cánh tay Đường Kiệt.
Ca ca bên cạnh cũng nhào về trước, điên cuồng gặm chân Đường Kiệt, phát ra âm thanh rất nhỏ giống như mèo kêu.
Nhìn chú hổ nhỏ đáng yêu, Đường Kiệt cười cười, nói:
- Nó có tên chưa?
Yêu hổ lắc đầu:
- Vẫn chưa đặt tên. Có điều hổ là vua của vạn thú, trước giờ tộc của ta lấy họ Vương. Ta là Vương Phá Quan, ngươi có thể đặt tên cho một đứa.
- Vương Phá Quan... Ta hiểu rồi. Nếu vậy, hãy đặt tên cho hai huynh đệ này với ý tiêu dao tự tại, đặt là Vương Tiêu, Vương Dao. Còn tên húy, nhìn bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh của ngươi thì hãy gọi là Bảo nhi vậy.
Nói xong liền bắt nó về lại, ôm vào ngực rất âu yếm.
Mặc dù hổ rất hung mãnh, hổ con lại rất đáng yêu, Đường Kiệt nhìn chúng cũng rất thích, trong mắt Vương Phá Quan, tình cảnh này rất đáng vui mừng, nhưng lại có thêm cảm giác biệt ly sầu não, cúi đầu rên rỉ, không kìm nổi lòng.
Sự việc bên này đã xong, Đường Kiệt thu thập tài liệu chuẩn bị rời đi. Mặc dù những tài liệu này dùng để bày trận, dùng rồi sẽ không còn tác dụng, có một số vẫn có thể sử dụng lại, ví dụ như kiếm Thanh Quang, không thể bày trận một lần rồi bỏ đi.
Khi đang thu dọn, Đường Kiệt chợt nhớ ra điều gì, hỏi yêu hổ:
- Đúng rồi, cứ nửa năm Phái Tẩy Nguyệt lại đến một lần, lúc bình thường ngươi sinh hoạt ở nơi này như thế nào? Trước khi ta tỉnh lại, thấy trong động đều là xương trắng, chắc là đồ ăn của các ngươi, nhưng những đồ ăn đó ở đâu vậy?
Yêu hổ trả lời:
- Trên đỉnh có dị hoa hồng du, sau khi quả của nó vỡ ra, hương thơm bay trăm dặm, có thể thu hút vạn thú đến.
- Hóa ra là Phù Du, thảo nào Phái Tẩy Nguyệt lại yên tâm như vậy, nửa năm mới tới một lần.
Đường Kiệt cười nói.
So với các loại hoa cỏ khác trong Hổ Khiếu Cốc, Phù Du là dị thảo chân chính, quả của nó bổ huyết kết linh hồn, rất có lợi cho việc tu luyện, giá trị không bình thường. Sau khi quả của nó vỡ ra, hương thơm bay rất xa, là một biện pháp tốt dùng để hấp dẫn yêu thú, đúng là không lãng phí.
Nhằm tiện lợi cho bản thân, Phái Tẩy Nguyệt liền trồng Phù Du trên núi Hổ Gầm, dẫn dụ yêu thú dưới chân núi chui đầu vô lưới, làm vậy sẽ không cần tốn công tốn sức hầu hạ yêu hổ.
Chăm nom mấy trăm năm, dù là ai cũng sẽ nghĩ cách tiện lợi.
Như thể nhìn thấu ý nghĩ của Đường Kiệt, yêu hổ nói:
- Ở đây ta còn thừa chút Hồng Du, nếu ngươi muốn có thể lấy. Ngoài ra còn có một chút linh thảo khác, không có tác dụng gì đối với ta, nếu ngươi muốn cũng có thể mang theo.
- Vậy xin đa tạ Vương đại ca!
Đường Kiệt cũng không khách khí, tiếng đại ca cũng rất tự nhiên.
Yêu hổ bị tiếng gọi của hắn khiến cho toàn thân run lên, nghĩ rẳng cả đời hận nhất là con người, hiện giờ lại bị con người gọi là đại ca, trong lòng không quen, nhưng cuối cùng phải kiềm chế, chỉ nói địa điểm cho hắn biết để hắn tự đi lấy.
Quả Phù Du ở ngay sau đỉnh núi.
Do sống trên núi quá lâu, trải qua nhiều năm, gốc Phù Du kết trái rất nhiều, đáng tiếc vì quá lâu nên phần lớn đã hóa thành bùn đất. Dù vậy, Đường Kiệt vẫn nhặt được hơn mười quả.
Mỗi một quả Phù Du đều đáng giá ít nhất mấy trăm tiền, mặc dù yêu hổ không bảo dưỡng khiến cho quả bị tổn hại một phần, nhưng cộng lại cũng có giá trị khoảng hai ngàn tiền, coi như đã bù lại tổn hao khi bày trận, huống chi tài liệu bày trận không tiêu hao toàn bộ.
Đường Kiệt thấy vẫn còn thời gian, dứt khoát dạo chơi trên núi Hổ Gầm tìm kiếm linh hoa dị quả khắp nơi.
Chuyến này đi hắn đầu tư khá lớn, vốn đã xác định sẽ thua lỗ, lúc này khi thấy có hy vọng hồi vốn, thậm chí còn có khả năng lợi nhuận, làm sao có thể bỏ qua, phàm là những gì có giá trị liền không bỏ sót, cho dù một gốc linh thảo bình thường đáng nửa tiền cũng không bỏ qua, thậm chí còn kêu Y Y tìm giúp.
Vật nhỏ này dùng để tìm kiếm linh thảo là quá chuẩn.
Đến khi bao lớn bao nhỏ đều đã chất đầy, Đường Kiệt mới dừng lại, biết rằng chuyến này cả vốn lẫn lời đều đã thu lại, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Trở lại trong động, Đường Kiệt thi lễ với yêu hổ:
- Đa tạ Vương đại ca hậu đãi!
Yêu hổ hừ một tiếng:
- Ta không cần ngươi tạ ơn, chỉ cần ngươi đối xử tử tế với hài tử của ta là được.
- Vương đại ca yên tâm, nhất định Đường Kiệt sẽ chăm sóc nó thật tốt. Đúng rồi, Đường Kiệt còn một việc muốn nhờ.
- Còn chuyện gì?
- Những yêu thú này, Vương đại ca chỉ cần máu thịt, tuy nhiên lông của chúng có tác dụng đối với ta. Nếu có thể, ta hy vọng sau này khi Vương đại ca ăn thịt chúng có thể để lại lông cho ta, nếu có xương cốt thì cũng được.
Đường Kiệt cười nói.
Sau khi hắn vơ vét linh thảo xong, lại bắt đầu chú ý đến yêu thú.
Điều này giống như yêu hổ giúp hắn săn bắt a!
Nói đơn giản, ngươi ăn thịt, những thứ khác là của ta, dù sao ngươi cũng không cần đến.
Còn những thứ ở trong động coi như xong, bởi vì thời gian quá lâu, tinh khí đã sớm tiêu tan hết, không còn giá trị.
Yêu hổ trừng mắt nhìn hắn:
- Con người, ngươi quá tham lam. Ngươi muốn da và xương của những yêu thú khác, ta có thể không tính toán, nhưng nếu ngươi dám có ý đồ với con ta…
- Vương đại ca, giá trị của Y Y cũng không thấp hơn tiểu hổ, ngươi có thấy ta có mưu đồ gì với nó không?
Đường Kiệt hỏi lại.
Nghe xong yêu hổ mới dịu xuống, hừ một tiếng:
- Nếu không như thế, làm sao ta có thể tin ngươi?
Trước khi Đường Kiệt mạo hiểm thả hổ, nhất định phải để Y Y rời khỏi, đối mặt với vật phẩm quý giá như vậy lại có thể che chở, có thể thấy Đường Kiệt không phải kẻ bạc tình.
Cũng vì vậy, nó mới động lòng giao tiểu hổ cho hắn.
Thấy yêu hổ không so đo nữa, Đường Kiệt nói:
- Đúng rồi, còn có một việc...
- Ngươi nhiều chuyện quá đấy...
Yêu hổ nổi giận.
Đường Kiệt cười cười:
- Lần này không phải đòi lấy, mà là tặng.
Nói xong Đường Kiệt lấy binh giám ra:
- Rất nhiều người muốn có thứ này, mặc dù lần trước người do cung Thiên thần phái đi đã bị ta lừa gạt, nhưng do tạm thời bọn họ không thể xác định trong tay ta, nhằm tránh rút dây động rừng. Sau này nếu lại kéo tới, bất kể là Phái Tẩy Nguyệt hay là cung Thiên thần, e là không bới tung tìm kiếm sẽ không dừng tay. Để ở chỗ ta, chắc chắn không thích hợp.
- Ngươi muốn giấu ở chỗ ta?
Đường Kiệt gật gật đầu.
Còn có chỗ nào thích hợp và an toàn hơn nơi này?
Phái Tẩy Nguyệt và Cung Thiên thần có nằm mơ cũng không thể ngờ Đường Kiệt giấu binh giám ở chỗ này.
Mà kẻ có thực lực bảo vệ lại không ham muốn binh giám, chỉ có yêu hổ này thôi.
Yêu thú oán hận con người này lại là người bảo vệ mà Đường Kiệt yên tâm nhất.
Hơn nữa xét ở góc độ nào đó, Đường Kiệt cũng đưa ra bảo đảm.
Có vật ấy ở đây, nhất định Đường Kiệt sẽ không lật lọng, cũng khiến cho yêu hổ có thể yên tâm hơn rất nhiều.
Cho nên yêu hổ không do dự nói:
- Được, ta đồng ý.
Đường Kiệt tìm nơi hẻo lánh, chôn binh giám xuống đất.
Sau đó hắn lẩm bẩm:
- Núi Hổ Gầm bị tìm kiếm ngàn năm, hiện giờ cũng có bảo vật bí mật chân chính…
Yêu hổ nghe câu nói đó, cũng phát ra tiếng gầm đau buồn nho nhỏ.
Những gì có thể lấy đều đã lấy, những gì cần dặn dò đều đã dặn dò, thấy không còn việc gì nữa, Đường Kiệt thả lang thú ra.
Mặc dù lang thú bị yêu hổ trọng thương, nhưng chỉ cần chăm sóc một thời gian ngắn là có thể khôi phục. Lúc này nhằm vọt ra khỏi thú bài, Đường Kiệt bóp chết luyện thú này.
Lang thú và thừng Khổn Tiên đều là vật không thể để lộ, cho dù không có cũng không sao.
Giết chết lang thú, hắn không lãng phí, tiện tay mổ lang thú ra, nắm tiểu hổ chuẩn bị bỏ vào trong thú bài mang đi.
Ngay khi muốn mang đi, hổ mẹ chợt kêu khẽ một tiếng, lảo đảo đứng lên, đi đến bên tiểu hổ, lè lưỡi liếm liếm, rơi nước mắt.
Mặc dù trí lực chưa khai thông, nhưng nó không giống như dã thú bình thường, biết đứa nhỏ sắp rời đi, ánh mắt cầu xin nhìn về phía trượng phu, không hiểu vì sao nhất định phải mang đứa nhỏ đi.
Yêu hổ nhìn thê tử, bất đắc dĩ thở dài, hổ trảo vuốt vuốt lông tơ trên cổ thê tử nói nhỏ:
- Ta cũng không có cách nào. Vì đứa nhỏ, vì tộc của ta, có một số việc ta không thể không làm. Trân nhi... Rất xin lỗi nàng.
Hổ mẹ ngây dại nhìn trượng phu, như hiểu như không, có điều ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng.
Sau đó nó nhìn thấy trượng phu chợt há rộng miệng, cắn chặt cổ nó.
Tang!
Cổ hổ mẹ đã bị cắn đứt.
Hổ mẹ chỉ hừ một tiếng, ngã xuống mặt đất, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn trượng phu, đến chết cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.
- Ngươi làm gì vây?
Đường Kiệt bị cảnh tượng này làm hoảng sợ:
- Ngươi giết nó làm gì?
- Câm miệng!
Tiếng hổ gầm vang vọng trong sơn động.
Yêu hổ quay đầu lại, Đường Kiệt nhìn thấy hai mắt nó đỏ như máu, hung hăng nhìn mình.
Nó nói:
- Thân thể của nàng quá suy nhược. Phái Tẩy Nguyệt không ngốc, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng của nàng sẽ biết có vấn đề. Trí lực của nàng chưa khai thông, lại không có khả năng huyết luyện, thử tìm kiếm sẽ bị lộ... Không thể để người của Phái Tẩy Nguyệt phát hiện chân tướng!
- Cho nên ngươi giết chết thê tử của mình?
Đường Kiệt phẫn nộ nói.
Yêu hổ mãnh liệt nhào về phía trước, húc đổ Đường Kiệt, khẽ kêu với hắn:
- Nhằm chấn hưng gia tộc của ta, cho dù là chúng ta, cũng đang không ngừng chết đi! Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, chỉ cần có một ngày, ngươi có thể đem lại tự do cho con ta, bất cứ lúc nào cũng có thể lại đây mang đầu của ta đi.
Nói xong nó lùi lại, ngậm chặt thê tử vứt cho Đường Kiệt:
- Cho ngươi, không phải ngươi muốn xương cốt, da lông và máu thịt của yêu thú chúng ta sao? Không phải muốn dùng tính mạng của chúng ta trở thành nguồn gốc sức mạnh cho các ngươi sao? Hiện tại nàng là của ngươi rồi!
Ngữ điệu vô cùng căm phẫn!
Xác hổ to lớn rơi vào lòng Đường Kiệt, đẩy hắn lùi mấy bước.
Hai tiểu hổ mất mẫu thân, chưa kịp phản ứng, vòng quanh xác hổ, thỉnh thoảng lại dùng đầu đẩy đẩy mẫu thân.
Yêu hổ đã tóm gọn Bảo nhi, nhét vào luyện thú bài trong tay Đường Kiệt, kêu lên:
- Còn không mau đi!
Ôm xác hổ và một đống tài liệu, Đường Kiệt thất tha thất thểu rời khỏi sơn động.
Lúc này hắn đã vô cùng rối loạn.
Trong đầu vang vọng lời nói của Hư Mộ Dương.
Tiên lộ hung hiểm!
Tu giới vô tình!
Đúng vậy, Hư Mộ Dương nói không sai.
Tu giới vô tình!
Mặc dù đã hiểu từ lâu.
Mặc dù đã sớm lý giải.
Mặc dù đã chuẩn bị từ lâu.
Nhưng khi cảnh tưởng tàn nhẫn vô tình thật sự xuất hiện, tâm Đường Kiệt vẫn bị chấn động.
Học viện Tẩy Nguyệt không phải là tu giới chân thật, môi trường tương đối ôn hòa khiến cho đám học viên luôn khát khao hướng ngoại, nhưng chỉ sau khi tiếp xúc với máu lạnh trong sự dịu dàng bên ngoài, mới có thể thật sự cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới!
Những gì xảy ra trên núi Hổ Gầm mới là hình ảnh thu nhỏ chân thật của thế giới này!
Lòng hắn bi thương, nhưng không có cách nào, chỉ có thể từng bước dịch chuyển ra khỏi đại trận.
Cuối cùng quay đầu lại nhìn núi Hổ Gầm.
Yêu hổ đứng trên ngọn núi nhìn hắn.
Đường Kiệt nhẹ nhàng lắc đầu, đập đập ngọc bài.
Bóng người chợt lóe lên, người dân thôn Hổ Gầm nhìn thấy bóng người Đường Kiệt hiện ra ở cửa cốc, trong lòng còn ôm một xác hổ thật lớn.
Mọi người hoảng sợ:
- Ngươi giết chết yêu hổ trên núi Hổ Gầm?
- Làm sao có thể?
- Một đám đông học viên chưa chắc có thể làm được việc này!
- Không... Ta chỉ.. Thừa dịp nó chưa chuẩn bị, đánh lén động của nó... lấy trộm linh thảo... Giết chết vợ nó...
Đường Kiệt thì thào trả lời.
Như thể đáp lại lời của hắn, xa xa trên núi Hổ Gầm, yêu hổ gầm rít.
"Grraaào!"
Mang theo bi thương vô tận và thù hận thấu xương truyền khắp bốn phía!