Mục lục
[Dịch] Hoạt Sắc Sinh Kiêu (Yêu Tinh Cao Chiếu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dương bỗng nhiên thở dài. Tô Hàng như thế, hắn làm sao không biết. Lại dùng trí nhớ của người kiếp trước, từ sâu tận đáy lòng, ý thức được nơi sâu thẳm phủ nhận thế giới này, bọn họ khác biệt ở chỗ: Tô Hàng kiên quyết phủ nhận, cái gì cũng không phải, Tống Dương có lòng tham, cho nên có thể phân thân, bằng hữu và người yêu nhưng cũng chỉ dừng là những người ở quanh mình.

Cái "điên" của Tống Dương. Liên quan tới tính cách, nhưng là "ý thức". Cho phép: vì chính mình tán thành, người quý trọng, mình phủ nhận, không cần quan tâm thế giới xung quanh chỉ hướng thẳng phía trước.

Thế giới này không đáng một đồng.

Ta chỉ muốn người ta yêu cười vui vẻ khỏe mạnh, còn những linh hồn trên trời yên tâm nhắm mắt.

- Ngươi có tính cách điên cuồng , đây không phải chuyện xấu, ngược lại, chính vì nguyên nhân này chúng ta rất trân trọng ngươi.

Bạch tiên sinh không hiểu vì sao Tống Dương im lặng, chỉ có điều tiếp tục nói:

- Quả thực có vài việc giấu ngươi, nguyên nhân rất đơn giản, chuyện này, chúng ta không điên, nhưng ngươi nhất định sẽ điên lên?

Tống Dương mỉm cười:

- Hồ đồ rồi.

- Hồ đồ thật cũng tốt, giả cũng thế, tóm lại chuyện này chớ hỏi, qua một hồi ngươi tự nhiên sẽ biết. Đợi chuyện này qua đi, Bạch Bàn Tử lại điên cùng ngươi.

Bạch tiên sinh cũng cười.

Lời nói của lão rất rõ ràng, Bạch tiên sinh nếu không muốn nói, Tống Dương cũng liền không truy cứu.

Không truy hỏi, Bạch tiên sinh vỗ vai Tống Dương:

- Có đôi khi hận ngươi không ngốc đi một chút, đỡ lo.

- Ta đi rồi, tiểu thư nhà ta còn làm phiền ngươi tốn nhiều tâm sức.

Nói xong, khẽ quát một tiếng, phi ngựa đi, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm mịt mù.

Trăng lên cao, Tiểu Bộ nghe rõ ràng, vừa rồi then cổng nhà bên có động, Tống Dương đã về, hiện đang ở trong sân chơi đùa với mèo con chó con, nàng tính toán thời gian, đúng thời điểm tốt để luyện song tu, lòng vui rạo rực trèo tường sang, hai nhà cách nhau không đến mười bước, nhưng Công chúa điện hạ cảm thấy, trèo tường sang tìm Tống Dương dường như có cảm giác hơn.

Nhưng không ngờ tới, nàng vừa nhảy lên trên tường, ngoài sân nhà Tống Dương truyền đến một hồi gõ cửa, Tống Dương đứng ở đầu tường khoát tay ra hiệu Tiểu Bộ, bảo nàng đừng vội nhảy xuống, Tiểu Bộ hiểu được, nằm phục người xuống không nhúc nhích, làm cho mình ẩn náu càng kỹ hơn một chút.

Tống Dương tiến lên mở cửa, dưới ánh trăng, Tiểu Bộ thấy rõ ràng, người tới là Tạ Tư Trạc, trong lòng nàng còn ôm theo một cái hộp.

Tạ Tư Trạc tới một mình, cũng không vào sân, cũng không giống Bạch tiên sinh lễ nghi chu đáo, đứng ở cửa, trước tiên do dự, tiếp đó nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi thực thiếu tiền sao?

Tống Dương ho khụ một tiếng, nói:

- "Chi phí cơm" lúc trước. Đều là lão Cố nói đùa thôi, nàng không cần để bụng.

Tạ Tư Trạc lắc đầu:

- Không phải bởi vì nói đùa, sau khi vui đùa, vẻ mặt các ngươi thật sự giống như đang thiếu tiền.

Con gái của Tạ Bàn Tử, trời sinh kế thừa được vài phần bản lĩnh quan sát lời nói của phụ thân.

Tạ Tư Trạc cũng không cần Tống Dương nói gì, đưa tay mở chiếc hộp trong lòng, động tác hết sức đơn giản, nàng lại có vẻ gắng sức:

- Ta cũng không có tiền, chỉ có cái này.

Trong hộp có mấy tấm ngân phiếu, cộng thêm trong đó hơn ba nghìn lượng bạc, ở nhà bình thường đây không phải con số nhỏ, nhưng đối với phong ấp mà nói, chỉ như "muối bỏ biển" cũng không tính là gì. Mặt khác còn có chút trang sức bằng vàng bạc, chế tác đặc biệt tinh xảo nhưng màu sắc cũng bình thường, vẫn chưa được khảm minh châu ngọc quý, chó săn họ Tạ vẫn rất nghèo, mặc dù đem "búp bê sứ" bảo vệ như bảo bối, nhưng trang sức cho nàng cũng chỉ thế thôi.

Lúc này Tống Dương mới chú ý, trên tai, cổ của Tạ Tư Trạc đều trống trơn, trâm cài tóc cũng là cây trâm gỗ rất đỗi bình thường, không cần hỏi, đến trước mặt nàng đem tất cả những vất trang sức này cho vào hộp.

- Ta biết không đủ dùng, chỉ có điều dốc chút tâm sức, ngươi cần tiền suy cho cùng cũng vì báo thù.

Khi nói, Tạ Tư Trạc có chút lưỡng lự, dường như sợ đối phương sẽ lắc đầu.

Tống Dương cười cười:

- Ý tốt của nàng ta hiểu, nhưng những thứ này ta thật không thể cầm, cũng không thể nhận.Cảm ơn nàng.

Tạ Tư Trạc đứng lặng ở cửa, ánh mắt rủ xuống, một lát sau đóng hộp lại, nhẹ nhàng đáp:

- Ừ!

Nếu kiếp trước, Tống Dương chắc là sẽ vỗ vai của nàng xoa đầu nàng, nhưng kiếp này không giống vậy, hắn không dám lộn xộn, chỉ cười nói:

- Tâm tư chớ nặng nề như vậy, việc này đều sẽ có người làm thỏa đáng, nàng không cần suy nghĩ lung tung, yên tâm sống vui vẻ một chút.

Trả lời như thế, Tạ Tư Trạc ôm hộp xoay người đi, nhưng sau vài bước nàng đứng lại:

- Ta không thể không vui. Ánh mắt Quận chúa rất sáng, tay rất ấm áp, còn có Công chúa, nàng nói ta giống búp bê, kỳ thật khí sắc của nàng mới thật giống búp bê.

Trong giọng nói của Tạ Tư Trạc lộ ra một phần hâm mộ từ đáy lòng, lại tiếp tục bước chân, rời đi.

Tiểu Bộ không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên thở dài, đợi Tạ Tư Trạc đi xa, đang muốn nhảy vào sân, không ngờ Tống Dương lại khoát tay áo về phía nàng, ra hiệu nàng đừng xuống.

Trên đường , nhiều nhất chỉ một bóng ảnh, thân thể còm cõi không một tiếng động, đang hướng về phía nhà Tống Dương, lão bà Mộc Ân.

Đi tới trước mặt, Mộc Ân đi thẳng vào vấn đề:

- Ngươi rất thiếu tiền sao?

Tống Dương ngạc nhiên cười lắc đầu:

- Ngươi và Tạ Tư Trạc nói chuyện với nhau sao?

- Ta không nói chuyện với nàng.

Mộc Ân không để ý Tống Dương đang đùa, tiếp tục nói:

- Trong mấy ngày nay rốt cuộc chỉ nghe các ngươi nhắc đến tiền,, liền tới hỏi một chút.

Tống Dương lại hỏi:

- Lão bà có tiền?

Mộc Ân lắc đầu, trả lời rõ ràng:

- Ta không có tiền.

Trong khi bất đắc dĩ, Tống Dương bỗng nhiên cảm thấy, đoạn hội thoại của hắn và lão bà có chút quen thuộc, cũng giống như trước cũng từng nhắc tới đề tài này, cẩn thận cân nhắc một hồi, rốt cuộc nhớ ra.

Cũng là hơn hai năm trước, Mộc Ân nói muốn tặng Tống Dương đại lễ, Tống Dương không ngờ lễ vật của nàng là Sơn Khê Tú, còn nói Man nhân sẽ đưa tặng một …của cải tình hình khi đó và bây giờ giống nhau, đều là Mộc Ân đầu tiên hỏi:

- Ngươi thiếu tiền sao?

Tiếp đó lại tự trả lời:

- Ta không có tiền.

Dường như cố ý tới trêu đùa Tống Dương vậy.

Tuy nhiên lúc này, Mộc Ân nghiêm túc nhiều lắm:

- Khả năng có một nơi, sẽ có thể kiếm tiền.

Lời nói của Mộc Ân mơ hồ, tinh thần Tống Dương lại rung lên, tay hắn đỡ lấy lão bà tiến vào, đưa bà vào phòng:

- Bước vào từ từ nói.

Mộc Ân có bản năng của người man, cảm giác nhạy bén, vào sân đầu tiên nhíu mày, cũng không theo Tống Dương vào nhà chính, mà nửa đường chuyển hướng về phía Tiểu Bộ đang nằm úp sấp trên tường, ngẩng đầu nhìn Công chúa điện hạ, giọng điệu tò mò:

- Nàng đang làm gì vậy?

Tiểu Bộ chớp mắt, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, thuận miệng đáp:

- Trèo tường.

Mộc Ân tò mò như cũ:

- Từ bên nào trèo sang bên nào?

Tống Dương ho khan một tiếng đến bên túm Mộc Ân vào trong phòng, Tiểu Bộ mặt mày xám xịt nhảy xuống khỏi tường, lại gần cùng nghe chuyện xưa. Tuy nhiên, Mộc Ân không vào nhà, bà không thích vào phòng, nếu Tống Dương mời bà lên cây nói chuyện, có lẽ bà sẽ vui vẻ gật đầu nhận lời.

- Đã từng nghe nói qua Thổ Hầu Tử chưa?

Mộc Ân ở trong sân tùy tiện ngồi xuống, hỏi trước. Tống Dương và Tiểu Bộ nhìn nhau, cùng lắc đầu hỏi:

- Khỉ?

- Không phải khỉ, là dã nhân trong núi, thích ở dưới đất, hoàn thiện một động đất đào thành hầm, vì nhiều năm chạy dưới mặt đất, giỏi nhất đào hầm, bởi vì năm dài chạy dưới đất, thị lực kém đi rất nhiều, nhưng lỗ tai và cái mũi đều nhạy bén một cách lạ thường, lại xấu xí vô cùng, cho nên được kêu là Thổ Hầu Tử. Thời cổ được người Hán thu phục, rời núi.

Mộc Ân giải thích, sau đó bắt đầu chính thức kể chuyện xưa;

- Trong tộc Lĩnh Khẩu tương truyền, sự tình xảy ra rất sớm, không biết là thật hay giả.

Tính cách của tất cả dã nhân, mọi rợ cũng không phải dịu dàng, nhưng cũng không chắc đều căm thù người Hán giống như Sơn Khê Man, Thổ Hầu Tử là như thế, cùng người Hán không ngừng tiếp xúc dần dần cảm thấy ở trong núi vất vả, càng ngày càng nhiều tộc nhân rời khỏi thâm sơn, tiến vào cảnh nội của người Hán kiếm ăn. Từ chín năm trước trong núi đã không còn thấy dấu vết của bọn họ.

Trải qua hơn một năm sau, ở phía đông, từ ngoài núi bỗng có một đội Thổ Hầu Tử tới đây, nhân số rất đông, chừng hơn ngàn người, còn mang theo rất nhiều đồ quân nhu. Đám Thổ Hầu Tử mặc trang phục người Hán, nói tiếng Hán, hiển nhiên sớm đã bị đồng hóa, nếu không phải trên thân thể họ bảo lưu lại đặc trưng của tổ tiên, nhìn bề ngoài họ đúng như người Hán vậy.

- Hơn bảy năm trước, tôn thi mười hai trong tộc vẫn còn là trẻ con. Vì tránh né khí độc ở một con suối trong núi, họ thường xuyên phải di chuyển, vài thập niên trước khi chiếm được địa bàn tốt của Thổ Hầu Tử khi bọn họ rời núi đã được vài năm, ai biết có thể lại trở về.

- Người trong núi ngang ngược như vậy, xảy ra việc như thế, Thổ Hầu tử không nói hai lời, ngay cả quá trình giao thiệp cũng lược bỏ, trực tiếp động thủ tấn công, Sơn Khê Man lập tức bị thiệt hại nặng.

Nói tới đây Tiểu Bộ kinh ngạc mắt mở to:

- Bọn họ còn có thể khiến cho Sơn Khê Man thiệt thòi lớn sao? Thực có khả năng sao?

Mộc Ân hừ lạnh:

- Lúc ấy là đêm tối, bọn họ đều là cá chạch trong đất…

Tống Dương ho khan một tiếng:

- Ngươi muốn nói chính là "con giun"?

Tổ tiên Thổ Hầu Tử hàng năm thường xuyên ở dưới lòng đất, thị lực bị thoái hóa nghiêm trọng, nhưng thính giác và khứu giác lại nhạy bén dị thường, bọn họ đánh giặc vào ban đêm quả thực chiếm ưu thế thật lớn. Tuy nhiên Sơn Khê Man có thể trở thành một Man tộc cường chiến cũng không phải không có nguyên nhân, chín tộc của Sơn Khê Man ai cũng có sở trường riêng vả lại độ dẻo dai rất lớn, vừa tập kết đồng tộc lân cận vừa cắn răng khổ chiến, thực đánh vài ngày cuối cùng giành toàn thắng, Thổ Hầu Tử thương vong hơn nửa, còn lại đều bị bắt.

Vốn tàn quân Thổ Hầu Tử còn lại chắc chắn chết không thể nghi ngờ, nhưng khi sắp đem đám mọi rợ đi xử tử, bọn họ khóc rống nước mắt vòng quanh, cầu xin man nhân tha cho một con đường sống, nguyên nhân ở chỗ: Bọn họ đã là chi tộc cuối cùng, nếu bị giết thì xem như toàn tộc bị diệt chủng.

Sau khi truy hỏi, Thổ Hầu Tử nói ra nguyên do, người Hán ngoài núi cảm thấy bọn họ không còn chỗ dùng, đối với bọn họ nảy sinh ác tâm tiêu diệt, cũng chỉ có một đội quân này trốn về núi thành công.

Tiểu Bộ nghe được buồn bực:

- Bọn họ tiến vào cảnh nội người Hán sống sao có thể nói "hữu dụng hay vô dụng", đâu ra cách nói kiểu này?

Đối với việc này Mộc Ân lắc đầu, nói một câu:

- Ta không biết

- Trừ phi

Dù sao cũng là vợ ngốc của mình, Tống Dương đối với Tiểu Bộ kiên nhẫn cực tốt:

- Thổ Hầu Tử rời núi, không phải tự mình làm, mà đi làm việc thay cho người Hán, trước đó người Hán dùng đến bọn họ, không hề nghĩ lại không cần nữa.

Tiểu Bộ tức giận bất bình:

- Đó cũng không cần phải giết chết.

Lần này Tống Dương cũng không có cách, chỉ lắc đầu:

- Ta không biết.

Nói xong, đưa tay ra hiệu cho Mộc Ân tiếp tục nói tiếp.

Một đám Thổ Hầu Tử đó thỉnh cầu rất đơn giản, bọn họ lại không thể rời núi, cũng sẽ không thể trả thù Sơn Khê Man, qua một trận trần ai hiện tại nhớ về tổ tông, chỉ cần Sơn Khê Man tha cho tính mạng của bọn họ, bọn họ nguyện ý làm nô bộc một năm.

Sơn Khê Man hận nhất người Hán, nhưng đối với người trong núi thân mật hơn nhiều, mặc dù Hỏa dã nhân từng hiến sức cho chủ nhân người Hán, lại mới tấn công bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với thỉnh cầu đó, cũng không cần bọn họ tới làm nô lệ. Thổ Hầu Tử lui về chỗ ở cũ của tổ tiên, hai tộc xem như cùng chung sống trên một địa bàn.

Tuy rằng cùng chung sống, nhưng người Man sống trên mặt đất, Thổ Hầu Tử phần lớn ở dưới lòng đất, rất hiếm khi lên, hầu như không gian không tranh giành phiền nhiễu nhau điều gì.

Tuy nhiên sau mười năm, Sơn Khê Man vì mấy con "giun đất" này, ăn đủ đau khổ, người Hán không ngừng vào núi, xem ra chính là tìm đám người Thổ Hầu Tử. Mộc Ân vẻ mặt thâm trầm:

- Thổ Hầu Tử không phải thứ tốt, học đủ mười phần thói giả dối của người Hán, khi cầu xin tha thứ cũng không nói qua, phía sau họ còn vô số người Hán đang đuổi giết, vì bọn họ, tổ tiên Sơn Khê Man và người Hán đánh không biết bao nhiêu trận, chết không biết bao nhiêu người.

- Mãi đến khi tôn sư mười hai vì chúng ta lựa chọn doanh địa mới, có thể trốn tránh được khí độc, đồng thời tránh được sự quấy rầy của người Hán. Tổ tiên không sợ quân đội và võ sĩ người Hán, nhưng những ân oán lộn xộn của người Hán và Thổ Hầu Tử không quan hệ với chúng ta, không đáng tham dự vào, những thiệt thòi đám Thổ Hầu Tử đó đem lại cho chúng ta lúc trước, tổ tiên ta cũng không buồn so đo.

- Từ nay về sau chúng ta và Thổ Hầu Tử sẽ không còn liên can.

Lại nghe nói trải qua bốn năm, một đội quân Hán tiến vào thâm sơn, thẳng vào sào huyệt của Thổ Hầu Tử. Tình hình cụ thể thế nào không thể biết hết, chỉ là quân nhà Hán lại không đi ra, tuy rằng đội quân ấy người đông, lại tinh nhuệ phi thường, Thổ Hầu Tử ở dưới lòng đất cho dù thắng trận cũng thương vong thê thảm và nghiêm trọng. Sự tình kết thúc như vậy, không có người Hán đến nữa, nhưng chưa thấy qua trong núi còn bóng dáng Thổ Hầu Tử, phỏng chừng đã hoàn toàn bị diệt vong.

Mộc Ân nói xong, liền ngâm miệng lại.

Tống Dương lại đợi một hồi, xác định lão bà không còn nói nữa,, mới thăm dò hỏi tiếp:

- Tiền đâu? Tiền ở chỗ nào?

Mộc Ân lúc này mới nhớ ra, chỗ quan trọng nhất bà lại quên không nói:

- Khi tổ tiên truyền lại chuyện này có đề cập qua, lúc Thổ Hầu Tử cầu xin tha mạng từng nói, bọn họ có của cải của người Hán, hỏi chúng ta có muốn hay không?

Sơn Khê Man sống tự cung tự cấp, ít liên hệ với thế giới bên ngoài, toàn bộ không hiếm vàng bạc châu báu, huống chi những đồ của người Hán bọn họ lại càng không cần

Tiểu Bộ mắt sáng rực:

- Nói như vậy , Thổ Hầu Tử lúc trước là đem theo vàng bạc châu báu giấu vào lòng đất, người Hán mới không ngừng đuổi giết bọn họ, cuối cùng lưỡng bại câu thương, nhưng tiền vẫn còn để lại?

Mộc Ân không cho ý kiến lại trở lại đề tài lúc đầu nói;

- Truyền thuyết của những năm trước, là thật là giả không ai biết, các ngươi nếu thực thiếu tiền, có thể đi tìm thử xem.

Tống Dương truy hỏi:

- Như thế nào trước kia không nghe có lão thái bà đề cập qua chuyện này?

- Trước kia ngươi thiếu tiền không liên quan đến ta.

Mộc Ân trả lời rất thành thực:

- Hiện tại ta hy vọng ngươi có tiền.

Tống Dương gật đầu, hiểu được ý tứ của bà. Nuôi sống bộ tộc người Man chi tiêu tốn kém kinh người…

Kỳ thật còn một nguyên nhân quan trọng khác, Sơn Khê Man trọng lời hưa, bọn họ đồng ý với Thổ Hầu Tử, đôi bên không xâm phạm lẫn nhau, sau khi bái phụng Tống Dương, Mộc Ân và Tam Tú để quên thân phận Sơn Khê Man nên không bị lời hứa hạn chế, tuy rằng nếu không có gì bất đắc dĩ, bà vẫn không muốn phá bỏ lời hứa của tổ tiên.

Đây cũng là lý do vì sao trước kia chưa từng đề cập tới vấn đề này.

Nhưng hiện tại, để những người trong núi có thể no bụng, lão thái bà bất chấp tất cả.

Mộc Ân đứng dậy:

- Ngươi tự mình suy xét nếu muốn đi thì gọi ta, nếu không các ngươi không thể tìm ra nơi nào.

Nói xong, cũng không cáo từ liền bước ra sân.

Đợi lão bà đi rồi, Tiểu Bộ tươi cười ngọt ngào:

- Ta hiểu rõ, mỗi ngày khiến tỷ tỷ của ta nghĩ cách kiếm tiền, trong lòng Thường Xuân Hầu cũng không có cảm nhận như vậy, hiện tại có cách kiếm tiền Hầu gia không nên bỏ nỡ.

Không biết có phải bởi luyện tập song tu, Tiểu Bộ trở nên thông minh hiếm thấy, tiếp đó cười nói:

- Nhưng việc này nếu ngươi nói cho tỷ ta biết, nhất định tỷ sẽ không cho ngươi đi.

Núi lớn ở nơi thâm sâu, hang ổ của dã nhân, tình hình lại rất mơ hồ, Nhâm Sơ Dung không phải không có tiền, chỉ là không muốn về nhà mượn tiền, phần lớn sẽ không đồng ý cho Tống Dương đi mạo hiểm, ít nhất sẽ tranh giành để nàng phái người đi trước

Công chúa cười híc híc, gật gù đắc ý đang muốn nói tiếp, Tống Dương liền nói thẳng:

- Ta cho nàng đi cùng, nàng sẽ không nói với Thừa Lân, được không?

- Được!

Tiểu Bộ lập tức trả lời, lại kéo tay áo Tống Dương nũng nịu:

- Ta muốn đi…

Tống Dương cười nói:

- Ta cũng muốn đi, tuy nhiên dựa vào truyền thuyết tội phạm bỏ trốn của Sơn Khê Man đi có chút nguy hiểm, nghĩ thế nào cũng thấy không được sáng suốt, trước tiên đi hỏi lão Cố, lão kiến thức sâu rộng ta không thể so được, nghe xem lão nói thế nào.

Chủ ý của Tống Dương tới giờ Tiểu Bộ đều đồng ý, lúc này liền nhảy dựng lên:

- Để ta đi tìm lão!

Nói xong liền hướng ra ngoài mà đi, vừa đó thấy Tống Dương không nhúc nhích, lại nhíu mày hỏi:

- sao vậy?

Tống Dương ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cười nói:

- Giờ hơn nửa đêm, nàng không nghỉ ngơi nhưng người khác muốn ngủ.

Tiểu Bộ cười "hì hì" một tiếng:

- Vậy thì luyện công trước đi?

- Có ý tứ, thật có ý tứ.

Sáng hôm sau, Tống Dương, Tiểu Bộ đi Tiêu Kim ổ tìm Cố Chiêu Quân, đem truyền thuyết Mộc Ân nói tối qua báo lại, lão Cố sau khi suy nghĩ liền nói:

- Có ý tứ!

Tống Dương tinh thần tỉnh táo:

- Nói thế là như thế nào?

Cố Chiêu Quân hứng thú bừng bừng:

- Thời gina, chính là thời gian có ý nghĩa. Hơn bảy năm trước, Thổ Hầu Tử trở về núi, nói người Hán "được chim quên ná, được cá quên nơm". Ngươi cso biết hơn bảy năm trước, trên đời xảy ra việc gì không? Đại Hồng vương triều thống nhất thiên hạ! Thế giới trung thổ chỉ duy nhất một lần thống nhất đất nước.

Vừa mới nghe, Tiểu Bộ chợt thấy nhức đầu, nghĩ không ra việc này có liên hệ gì với nhau.

- Nghe ta nói từ từ.

Cố Chiêu Quân nhìn Tiểu Bộ "thống khổ" cười nói:

- Bởi vì thời gian có thể ứng với khoảng thời gian đó; Khi xưa Thổ Hầu Tử rời núi, là vì tổ tiên làm việc cho Đại Hồng triều, trước đó không cần phải nói, cho đến hơn bảy năm trước, Hồng Thái Tổ thống nhất Trung Thổ. Mà Thổ Hầu Tử lúc trước giúp y làm những việc đó, sau khi kế hoạch Đại Hồng hoàn thành đại nghiệp thống trị, liền không cần dùng bọn họ nữa.

Tống Dương tiếp lời:

- Hơn nữa việc này không thể tiết lộ, cho nên lúc này, Hồng Thái Tổ sẽ giết người diệt khẩu.

Cố Chiêu Quân gật đầu nói:

- Theo ta được biết, Hồng Thái Tổ tại vị chừng hai mươi năm theo cách nói của lão thái bà, cuối cùng sau khi Thổ Hầu Tử trở về núi không ngừng có người Hán tới tấn công, từ đầu tới cuối khoảng chừng hai mươi năm, sau đó không thấy động tĩnh gì nữa.

Tống Dương suy nghĩ:

- Ý của ngươi muốn giết Thổ Hầu Tử chính là chủ ý của một mình Hồng Thái Tổ, đợi khi y chết rồi, kế hoạch đuổi giết cũng liền gác lại, không làm nữa.

Cố Chiêu Quân gật đầu:

- Ta dựa vào thời gian của câu chuyện, hoàn toàn là suy đoán, không được chuẩn xác. Tuy nhiên còn có truyền thuyết, nhưng thật ra cũng hứng thú xác minh.

Nói xong, lão tạm dừng lại.

Đưa mắt nhìn Công chúa điện hạ.

Tiểu Bộ đang suy nghĩ khổ sở, vừa thấy tiếng lão Cố vọng lại, lập tức đưa ra nghi vấn trong lòng mình:

- Thổ Hầu Tử rốt cuộc giúp Hán chủ làm việc gì?

Cố Chiêu Quân đoán trước nàng sẽ hỏi điều này, mỉm cười thú vị nói;

- Huyền Cơ công chúa quả danh bất hư truyền, điều nàng vừa hỏi, chính là truyền thuyết ta đang nói.

Thổ Hầu Tử sở trường lớn nhất không phải là động thổ sao? Tương truyền, khi Hồng Thái Tổ lập nghiệp, tất cả các khoản chi tiêu lớn nhỏ đều đến từ người chết. Tương truyền, dưới trướng của Hồng Thái Tổ có một đội quỷ binh, ban ngày không thấy bóng dáng, ban đêm vội vã trốn đi, thì chỉ làm một việc: trộm mộ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK