Tống Dương bắt đầu bốc thuốc trong túi, hộ vệ Sa Vương đứng cạnh đại vương nhíu mày, cũng không quản Tống Dương có hiểu được không, nói bằng tiếng man:
- Ta uống rượu, ta cũng ăn, vì sao ta không sao, Sa vương lại trúng độc?
Nghe giọng điệu của gã xem chừng chuyện mình không trúng độc khiến gã rất không thoai mái.
Vấn đề này Bạch Âm vương cũng không quan tâm, gọi thông dịch tới:
- Độc này không qua đường miệng, không phải được hạ trong rượu và thức ăn.
Nói xong, Tống Dương lại lùi một bước, nói với Bạch Âm vương:
- Ngươi chuẩn bị đi, ta muốn đánh ngươi một quyền. Nói trước, ngươi chỉ có thể ngăn cản hoặc né tránh, cũng không thể trả đòn. – Còn đang nói dở đã có tiếng gió hút, Tống Dương vung tay đánh tới ông.
Bạch Âm vương bắt quyết phong tự, nắm chặt tay đối phương. Nắm đấm Tống Dương tung ra cũng không quá nặng, dựa vào bản lĩnh của Bạch Âm vương có thể vững vàng ngăn lại, nhưng ông tuyệt đối không nghĩ tới, khi tiếp được nắm tay của Tống Dương, mới đầu vẫn không sao, đột nhiên cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, không hiểu sao lại bị hôn mê, bởi vậy không chống lại được Tống Dương nữa, nắm tay của hắn tiếp tục vung tới đánh trúng bụng ông ấy.
Cảm giác mơ màng chỉ trong khoảnh khắc, không đợi nắm đấm chạm vào cơ thể, Bạch Âm vương đã khôi phục trở lại. Ông vốn thân mang võ công thượng thừa, ứng biến không kịp nên thấy không vui, vừa thấy không kịp mới nghiêng chân chuẩn bị nghiêng người tránh né, không ngờ chân vừa động, đầu đã lại choáng váng, động tác chậm lại một lúc nên cũng không trốn được hoàn toàn đòn tấn công, miễn cưỡng né được bụng, nhưng thắt lưng cũng vẫn bị Tống Dương đánh trúng.
Một quyền vừa trúng, Tống Dương lập tức thu lực, đương nhiên không thể khiến cho bằng hữu bị thương.
Bạch Âm vương đứng nguyên tại chỗ, mở to hai mắt nhìn:
- Sao lại như thế, đây không phải đã gặp quỷ sao?
Tống Dương cũng thu tay lại, tiếp tục nói tiếp lời lúc nãy:
- Độc của Sa chủ là bị người ta hạ trong tai. Hai tai ngoại trừ nghe tiếng động từ bên ngoài, còn có tác dụng cân bằng bên trong, coi như là căn cơ của người tập võ, một chút độc tốt cũng có thể hủy diệt căn cơ của ngươi, trong lúc ngươi đánh nhau càng dùng lực sẽ càng mê man, còn thắng được nữa sao?
- Thú vị hơn nữa là Nhĩ độc này chỉ có ảnh hưởng tới sự cân bằng, hoàn toàn không tổn hại gì tới nội lực, Nhĩ Hảo Ngạt cũng là một loại độc cao thủ, trước đại chiến chỉ biết thu thần, ngưng tâm, huyền công mặc vận trời đất, lực đánh ra không chỉ như vũ phu bình thường, bởi vậy thẳng tới lúc lên đài động thủ, ngươi cũng sẽ không phát hiện ra mình có chỗ nào không thích hợp, không hợp lý; chờ tới khi ngươi thượng đài, tung quyền tung cước vẫn bạt gió như thường, chỉ có điều độ chính xác sẽ có chút sai lệch, mọi người đang xem đấu võ ở dưới tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy ngươi bị trúng độc, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nói xong, dừng lại một lát, Tống Dương lại lắc đầu cười:
- Đây chính là một thứ độc tốt, trước kia ta cũng muốn làm nhưng không đủ tài liệu.
Tống Dương nói đạo lý rõ ràng, Bạch Âm vương sao có thể không tin, cũng không hỏi thêm điều gì vô ích, nói thẳng:
- Giải độc đi!
Tống Dương lấy mấy cái châm dài trong túi ra, bảo Bạch Âm vương nằm thẳng, thi châm xung quanh tai y, bận rộn một hồi, Tống Dương thở dài một hơi, Bạch Âm vương vội vàng hỏi:
- Độc đã giải?
- Không phải, trong tai này không có độc, là độc trong tai trái.
Tống Dương cũng chỉ có thể xác định y bị trúng Nhĩ độc, nhưng cụ thể là tai nào hắn cũng không có cách nào để xác định được rõ ràng, may mắn sao một người chỉ có hai cái tai, tìm tai này không trúng sẽ xử lý tai bên kia… Tống Dương lại chạy sang bên tai trái của Bạch Âm vương, vận châm như gió, vừa làm việc vừa có tâm tư cười nói:
- Cũng là ta hồ đồ, Sa dân các ngươi có lễ tiết ôm bên trái, đó là cơ hội tốt để Sa chủ hạ độc, vừa rồi hẳn là nên xem tai trái của ngươi.
Ngân châm châm xuống, động tác của Tống Dương người thường nhìn cũng hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên. Ngoại trừ kẹp và châm cũng chỉ có kẹp và châm, tuy nhiên, độ nông sâu của kim người ngoài gần như khó có thể phát hiện. Cái tai của Bạch Âm vương khẽ động, không lâu sau liền có hiệu quả, chỉ thấy một giọt nước cỡ như hạt đậu tương ở trong tai đang bị ép chậm chậm chảy ra.
Tống Dương vẫn chưa dừng tay, tiếp tục làm, trước sau tổng cộng đã bức ra được bốn giọt lệ mới dừng tay, lại lấy ra dược liệu trong túi, phối ra một phần thuốc giải độc cho Sa vương, mới thu tay lại gật đầu nói:
- Xong rồi!
Bạch Âm vương đứng dậy, nhảy thử vài bước, lại vận lực tay đấm chân đá, quả nhiên không còn chóng mặt nữa, toàn thân từ trên xuống dưới hoàn toàn thoải mái, không nhịn được liếc Tống Dương một cái, hơi kinh ngạc cười nói:
- Không thể tưởng được, ngươi còn biết giải độc.
Tống Dương cười cười:
- Ngươi rất may mắn, có người còn xui xẻo hơn ngươi nhiều.
Đang đuổi theo Sa chủ chuẩn bị xuất binh viễn chinh dẫn tộc nhân quay về quê cũ, Bạch Âm quả thực quá may mắn, có thể vừa vặn gặp được lúc Tống Dương đã khôi phục trí nhớ, mới có thể giải độc cho mình… Hoặc có thể nói, từ khi Tống Dương thực sự tỉnh lại, bị ép buộc phải rời bỏ quê hương, thoát khỏi hang sói lại chui vào miệng hổ Bạch Âm vương, Bạch Âm tộc, bắt đầu đổi vận.
Lập tức Tống Dương vừa cẩn thận hỏi qua quá trình Bạch Âm vương gặp Sa chủ, hỏi rõ ràng từng chi tiết, Bạch Âm vương đổi đề tài:
- Ngươi giúp ta giải độc, cũng giống như tặng ta phần thắng, đem lại tự do cho toàn Bạch Âm tộc ta, nên không cần dùng nước trờirửa tội, Tống Dương không phải tội nhân, vĩnh viễn là bằng hữu tôn quý nhất của Bạch Âm tộc. Nếu ngươi muốn đi, ta lập tức phái người hộ tống các ngươi đi tới biên cảnh Khuyển Nhung và Hồi Hột.
Sa chủ phái người chạy tới trước Bạch Âm doanh kêu la, thông báo trận đấu, Bạch Âm vương cũng tuần tự đáp trả, phái ra một đội tộc nhân đông đúc ra trước trận kêu gọi, trận đấu diễn ra vào chính ngọ, trên dưới hai quân đều biết, Sa chủ cũng được Bạch Âm vương cũng thế, song phương dường như chưa có ai muốn đổi ý. Nếu Sa chủ thua trận lại muốn nuốt lời, sợ là không cần tới Bạch Âm phản kháng, e rằng đại quân thủ hạ của lão đã làm phản rồi. Dù sao, chế độ Sa tộc thay đổi, nhưng tính tình bọn họ không thay đổi, trọng tín là một tính cách đã ăn sâu vào xương vào máu của từng sa dân.
Tống Dương lắc đầu:
- Thôi không đi nữa, ở lại xem ngươi đánh lôi đài xong đã. Tuy nhiên có chuyện trong lòng ai cũng biết… Sa chủ hạ độc ngươi đương nhiên vì lão không nắm chắc khả năng thắng ngươi, hiện giờ Nhĩ độc của ngươi đã được giải, nhưng cũng chỉ là khả năng “rất lớn” mà thôi chứ không phải là “chắc”. Sa chủ và ngươi vẫn còn một trận chiến.
Khi giải thích về Nhĩ độc, Tống Dương nói rất rõ ràng, loại độc này chỉ điều khiển khả năng định hướng và cân bằng của kẻ thù, mà không phải hoàn toàn phá hủy chiến lực, Bạch Âm vương trúng độc, cho dù Nhĩ độc chưa giải, nhưng người giỏi như Tề Thượng vẫn không thắng đượcông ấy.
Bởi vậy đủ thấy lực chiến của Sa vương cũng không tầm thường, nếu không Sa chủ hạ độc Bạch Âm vương thì có ý nghĩa gì?
Sa chủ cũng là một người hung mãnh, Bạch Âm vương nếu sơ suất chưa chắc đã không phải chịu thiệt to.
Đợi Bạch Âm vương nghiêm túc gật đầu, Tống Dương tiếp tục nói:
- Còn nữa, ngươi còn một thói quen nữa, khi làm việc, đánh nhau đều thích trừng mắt, khi lên lôi đài phải chú ý nheo mắt lại.
Bạch Âm vương lập tức nheo mắt lại, hỏi:
- Ý gì, sao lại nói vậy?
- Người trúng Nhĩ độc con ngươi sẽ có ba vằn máu, ta cũng là nhờ như vậy mà nhìn ra ngươi trúng độc, nếu ngươi trừng mắt lên đài, Sa chủ vừa nhìn đã biết độc của ngươi đã được giải, hiểu chưa?
Tống Dương mỉm cười.
Bạch Âm vương sao có thể không rõ, híp mắt, đồng thời mỉm cười… Kẻ thù nghĩ rằng mình trúng độc, nhưng thực tế độc đã tiêu mất, tiện nghi này Bạch Âm vương nhất định phải chiếm.
Nói cho hết lời, Tống Dương tạm thời cáo từ rời khỏi. Khi hắn đang bận rộn, Búp bê sứ chỉ đứng một bên nhìn, vẫn chưa từng nói lời nào, thẳng đến tận lúc này mới cất bước đi theo bên cạnh hắn:
- Chàng biết độc này?
Độc trong tai phá hư cân bằng, mặc dù Búp bê sứ hoàn toàn không biết gì về độc, cũng có thể biết được chỗ không tầm thường của cái “độc tốt” này. Lại nói khi nãy Tống Dương giải độc hoàn toàn không chút vất vả, mặc dù Tống Dương là đại gia độc thuật, nếu không quen thuộc thứ độc này, cũng không thể thoải mái như thế!
Tống Dương hít một ngụm lãnh khí, há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc tán thưởng:
- Nữ tử thông minh, cái này cũng bị nàng đoán trúng. Nói đi, ngươi là tiểu nương tử nhà nào?
Búp bê sứ có thể không ngờ tới hắn đột nhiên không trúng chiêu, trước kinh sau cười, ánh mắt có chút thoáng bất đắc dĩ, nhưng vui nhiều hơn một chút
Tống Dương cũng cười mấy tiếng mới nghiêm túc nói:
- Độc của đồng môn.
Khi nói chuyện, từ ánh mắt tới giọng nói đều rất thoải mái:
- Trời sinh đối thủ một mất một còn, ta đi tới đâu cũng gặp được y! Tuy nhiên cũng phải nói, tay của y vươn cũng thật dài!
Búp bê sứ hơi trầm ngâm:
- Sa dân và Khuyển Nhung có kẻ thù truyền kiếp, Yến Đỉnh và Cảnh Thái chí tại thiên hạ, quan hệ với bọn họ cũng không có gì là bất ngờ. Tuy nhiên, hai tộc thảo nguyên này thực lực còn kém xa, chỉ sựa vào Sa dân còn xa không bằng được Lang tốt, nếu Sa chủ lần này điều quân xuất chinh là nghe theo mệnh lệnh Quốc sư đối phó với Khuyển Nhung, Yến Đỉnh sợ là muốn có hành động lớn.
Thép tốt mới làm được lưỡi dao tốt, đây là đạo lý tiểu hài tử cũng hiểu được. Không cần giải thích quá nhiều, Tống Dương hoàn toàn có thể lý giải ý tứ của Búp bê sứ, nhưng rất rõ ràng, hắn cũng không quá để ý tới đại thế đó, nghe qua cũng chưa tính, càng không bình luận gì thêm.
Khi Bạch Âm vương đàm phán quay về, sắc trời cũng đã sáng, lại thêm quá trình giải độc, không quá lâu đã tới chính ngọ, lúc này mưa vẫn to như trước, có lẽ đây là trận mưa cuối cùng của năm, mây đen trên trời thật lâu không tan, từ sáng sớm tới tận bây giờ đã ba canh giờ, mưa to ầm ầm không ngớt, xem chừng còn lâu không tạnh được.
Sa chủ lại lần nữa phái tới sứ giả, thông báo thời gian đã đến, mời Bạch Âm vương nhập lôi. Lập tức song phương đều vang lên tiếng kèn ù ù, chiến sĩ hai quân xếp hàng chỉnh tề, nghênh đón thủ lĩnh của mình thong thả đi tới.
Sừng sững ở giữa là chiến trường, lều lớn hoa lệ dùng để đàm phán đã sớm được dọn sạch, đài cao chỉ mới dựng trong nửa ngày còn đơn sơ khó coi, nhưng được cái rắn chắc, cũng đủ chịu đựng một trận chiến của hai dũng sĩ hung mãnh.
Đại tộc ở Bắc, Bạch Âm ở Nam, nhân mã hai nhà đều dừng bước đóng quân trước lôi đài ba mươi trượng, bọn họ là tộc nhân cũng là chiến sĩ, trận này làm chứng cho thủ lĩnh lên lôi đài.
Đại tộc Sa dân lần này xuất chinh tập kết hơn ba trăm ngàn thanh niên cường tráng, đội ngũ chỉnh tề quân uy hùng tráng, liếc mắt một cái nhìn lại chỉ thấy đại quân phủ kín tầm mắt thẳng tới tận trời, có nhìn khắp một vòng cũng không thấy điểm cuối. Trái lại bên phía Bạch Âm… Mọi người hôm qua đều đã từng tham gia ác chiến, giáp trụ trên người cũng xơ xác, nhưng cuộc sống quẫn bách không thể thay giáp mới, chỉ có thể mặc thường phục gặt hái; không ít người trên đầu, trên vai còn quấn băng vải thật dày, mờ mờ còn có vết máu rỉ ra, thật là nghèo túng quẫn bách nói không nên lời.
Trước trận chiến, chiến sĩ Bạch Âm bước ra ngoài quân doanh lên chiến trường, không một ai cầm theo binh khí. Không lấy vũ khí, còn có thể là chiến sĩ sao? Càng chưa nói đến cái gì đội hình quân uy. Tuy nhiên, mặc dù bọn họ tay không mà tiến tới, nhưng khí thế của Bạch Âm mơ hồ còn cao hơn mười vạn quân tốt hùng tráng đối diện.
Trận thế mặc dù chật vật, nhưng khí thế vẫn ngất trời, chỉ tới xem lôi đài, sao phải mang theo binh khí.
Bản lĩnh “Đoạt tâm đoạt thần” của tướng lĩnh nhà Hán, Bạch Âm vương đã học được mười phần từ bậc thầy đã khuấtTang Thanh.
Đại quân dừng lại, Sa chủ và Bạch Âm vương tiếp tục tiến về phía trước, sau lưng họ còn có mấy chục người, vừa là thiếp thân hộ vệ cũng có những nhân vật trọng yếu trong tộc, bọn họ có thể đến gần lôi đài xem chiến, nhưng không ai được mang theo binh khí. Tống Dương thân là khách quý Bạch Âm, cũng phải cùng đoàn người đi theo sau Bạch Âm vương tới bên cạnh lôi đài, Búp bê sứ và Ban đại nhân nhờ phúc Tống Dương cũng đều đi theo.
Thủ lĩnh hai bên lên đài, đầu tiên là Ô Lý Quang Oa Lạp Hảo biết tiếng man, xác nhận tiền đặt cược, xác nhận quy tắc, lại dài dòng nói một lèo những thứ liên quan. Sau một tiếng đồng la, hơn mười vạn tướng sĩ trên chiến trường cũng dậy lên tiếng hoan hô, hai vị vương giả sa tộc cùng bước lên lôi đài, cùng tấn công.
Chuyện đặt cược là rất lớn, là vô số sinh mệnh, nhưng trên lôi đài đọ sức chỉ quan tâm thắng bại không cầu sinh tử, Sa chủ và Bạch Âm vương hai đôi tay trần, chỉ dùng quyền cước cùng vật lộn.
Trận đấu này, Tống Dương hoàn toàn không có chút hứng thú, tới xem cho kỹ cũng lười, nhưng thật ra, dáng vẻ của Bạch Âm vương vẫn làm hắn buồn cười, giơ tay chỉ chỉ lên lôi đài, nhỏ giọng cười nói với Búp bê sứ:
- Trước kia quen nhìn ông ấy trừng mắt, hiện giờ thấy ông ấy híp mắt lại vẫn cảm thấy không đàng hoàng, như kẻ trộm ấy.
Từ khi lên lôi đài, Bạch Âm vương vẫn nheo mắt, che đi giấu vết Nhĩ độc đã được giải, khi bắt đầu đánh nhau không thể thiếu làm bộ như hơi chóng mặt, thăng bằng không ổn, trước sau cũng đã vài lần gặp nạn. Tới hiện giờ Bạch Âm vương cũng hiểu một chuyện: Nói như vậy, phát giác bằng hữu trúng độc. lập tức giải độc cho ông ta cũng không sai, nhưng lúc ấy Tống Dương không vội vã cứu trị, mà cùng ông ta đánh mấy chiêu. Làm như vậy cố nhiên để giải thích tác dụng của Nhĩ độc cho dễ hiểu hơn, đồng thời, quan trọng hơn, là để Bạch Âm vương hiểu được nếu trúng độc sẽ như thế nào.
Không biết bệnh trạng khi trúng độc sao có thể ở trên đài giả dạng người bị độc?
Cho dù thế, Tống Dương có lẽ không được coi là một người thực sự thông minh, tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận, hắn cười, những chiêu thức che giấu liên tiếp không ngừng.
Đúng như sở liệu, Sa chủ mặc dù đã già nhưng động tác nhanh nhẹn, ra tay có lực, lại thêm hung ác, kinh nghiệm chiến đấu cũng sắc sảo nguy hiểm, lúc này hẳn vẫn chưa xuất toàn lực, phỏng chừng vẫn đang thử xem mức độ trúng độc của Bạch Âm vương, trên lôi đài tạm thời là tình hình quân bình.
Búp bê sứ không biết võ công, nhưng có thể nghe tiếng phong mang vù vù mỗi lần Sa chủ tấn công mà cảm giác được sức mạnh, nhẹ giọng hỏi Tống Dương:
- Võ công người này đại khái đang ở cảnh giới gì?
Tống Dương không chút nghĩ ngợi:
- Thượng phẩm, binh mạt đinh đầu, nếu như đơn đả độc đấu, trong gia nhân của nàng chỉ có Bạch Tiên sinh mới có thể thắng lão, tuy nhiên so với Bạch Âm vương còn kém hơn một chút, hơn nữa, lão vẫn đang đinh ninh đối phương trúng độc… Thắng thua đã định rồi!
Búp bê sứ gật gật đầu, nàng cũng chẳng có hứng thú với đánh nhau, con ngươi lấp lánh chút ý cười, nói tiếp lời Tống Dương:
- Gia nhân của ta? Có thể thắng lão tuyệt đối không chỉ có Bạch tiên sinh. Gia nhân của ta còn có một nhân vật tuyệt đỉnh lợi hại.
Tống Dương vẫn nghiêm túc nói:
- Không được khen phu quân như thế, ta cũng không tự khen mình nữa.
Búp bê sứ đắc ý dào dạt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự hào, cũng không tránh được, lại rước lấy một tiếng hừ lạnh của Ban đại nhân, lão nhân gia thật sự không quen nhìn bọn họ đùa giỡn như vậy.
Thừa tướng đại nhân hừ một cái, Tống Dương lại như vừa nghĩ tới cái gì, đổi chỗ với Tạ Tư Trạc, đứng bên cạnh lão nhân:
- Ta có một chuyện muốn thương lượng cũng ngài. Lần này ngài có thể đừng quay về Nam Lý được không…
Sắc mặt lão nhân lập tức sa sầm xuống, lạnh lùng liếc Tống Dương một cái, hắn chặn lại:
- Không phải không cho ngài quay về, chỉ là có chút chuyện quan trọng hơn, chúng ta ai cũng không có bổn sự này, thế nào cũng phải nhờ ngài mới có thể làm được, nên mới đành bất đắc dĩ nhờ ngài giúp đỡ. Cũng không dám trì hoãn ngài lâu lắm đâu, nhiều nhất cũng chỉ một năm. Một năm sau, ta lại khua chiêng gõ trống nghênh đón ngài về Yến Tử Bình.
Sắc mặt Ban đại nhân hoai hòa hoãn lại:
- Chuyện gì?
Tống Dương hơi do dự:
- Chờ một chút đi, còn chưa chắc chắn, chỉ là nói trước với ngài thôi.
Ban đại nhân bực mình… Lão nhân cả đời làm thừa tướng, công phu kiềm chế thiên hạ vô song. Tuy nhiên giờ già rồi, thất bại, nghèo túng như vậy, ngược lại còn thấy hứng thú, không hề giả vờ nổi nóng, vui không nhất định sẽ cười nhưng nếu tức giận nhất định sẽ mắng, đanh giọng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi đang lấy ta làm trò cười sao?
Tống Dương lập tức lắc đầu, Thường Xuân Hầu hắn đối với người nhà cho tới giờ vẫn mềm mỏng, tuyệt sẽ không đổ thêm dầu vào lửa:
- Ta coi ngài là vị cứu tinh còn không kịp, ta cầu ngài lấy ta làm trò cười còn không kịp, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Lúc này, hai người trên lôi đài đột nhiên hô lên một tiếng như rống, Bạch Âm vương ngửa mặt lên trời ngã lăn ra đất, Sa chủ cũng bật về phía sau, vai trái đã bị trật khớp, cánh tay phải mềm nhũn buông thõng xuống, đu đưa cực kỳ mất tự nhiên, khuỷu tay đưa về phía trước, ống tay hướng đằng sau, Tống Dương khám nghiệm tử thi không ít, nhìn qua đã biết xương tay phải của Sa chủ đã gãy, hơn nữa chỗ vỡ không ngừng lan ra, cánh tay phải này xem như đã bị phế.
Vừa mới một lát trước, Sa chủ rốt cuộc đã xác nhận Bạch Âm vương trúng độc, không thử thêm nữa, bắt lấy một khắc đối phương còn hơi chóng mặt phát động mãnh công, chưa từng ngờ được tiện nghi này lại là cạm bẫy của kẻ thù, là kế của Bạch Âm vương, lập tức bị thiệt to, cánh tay phải bị đối phương tấn công, vội vàng dùng tay trái đỡ, kết quả bị trật khớp xương, Bạch Âm vương cũng bị áp lực của Sa chủ ập đến, bị chấn tới sống không xong, quăng mình ngã xuống.
Song phương đều ngã sấp xuống, Bạch Âm vương khí huyết cuồn cuộn, rất nhanh đã đứng dậy; mà hai tay Sa chủ đều bị thương, muốn bẻ lại khớp tay về vị trí cũ là không chuyện không làm được, hai tay đều không làm được, trận này thắng bại đã phân.
Hai mắt Sa chủ đục ngầu, sự ôn hòa biến mất, kinh ngạc nhìn Bạch Âm vương:
- Ngươi… Giả dạng?
Cuối cùng Bạch Âm vương cũng có thể trở lại khuôn mặt vốn có, lại trừng mắt lên, cười nói:
- Ít nói nhảm đi, còn muốn đánh tiếp hay không? Nói thẳng ra.
Thắng trận đấu mấu chốt, Bạch Âm vương lòng đầy khí phách, lại không cần phải nheo mắt nữa, sắc mặt thoải mái nói không hết, câu hỏi này hống hách dị thường, trong khi nói lại càng truyền thêm chân nguyên, thanh âm vang dội truyền khắp toàn trận địa.
Sa chủ chậm rãi lắc đầu:
- Không cần đánh nữa, ngươi thắng, Bạch Âm thắng. Tuy nhiên làm sao ngươi giải được Nhĩ độc, nhất định phải nói rõ cho ta.
Một tiếng nhận thua, cởi đi vô số tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng Bạch Âm tộc, đảo mắt, tiếng hoan hô như sóng thần dậy lên trong trận của Bạch Âm! Bạch Âm vương cười ha ha, đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của đối phương, chỉ phất tay:
- Ngươi đi đi, mang theo người của ngươi đi đi, còn nữa… có thật là các ngươi muốn đánh Khuyển Nhung?
Bạch Âm vương nóng lòng chờ câu trả lời, tâm ý cần nói cũng biết… Bạch Âm không chịu thần phục Sa chủ, nhưng vĩnh viễn vẫn coi mình là Sa dân, giao chiến với địch, bọn họ rất muốn tham gia, tuy nhiên, nhất định phải là một đội quân độc lập, không phải đại đội phải chịu sự sắp xếp của Sa chủ.
Sa chủ chậm rãi lắc đầu, cự tuyệt hảo ông, hiện giờ điều lão quan tâm không phải là có chinh phục Bạch Âm không, mà là đối phương dùng cái gì mà giải được Nhĩ độc, có điều đối phương không trả lời hỏi nhiều cũng vô dụng, lão bình tĩnh lại, xoay người chuẩn bị rời khỏi lôi đài. Nhưng mặc cho ai cũng chưa từng nghĩ đến, vào đúng lúc này, một bóng người từ dưới đài phi lên, thân pháp thanh thế đều bất ngờ, nhanh như gió mạnh như lửa, hoàn toàn mặc kệ quy củ công bằng của lôi đài và trận đánh, lao thẳng tới phía Sa chủ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK