Mục lục
[Dịch] Hoạt Sắc Sinh Kiêu (Yêu Tinh Cao Chiếu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ ba, hội tràng thành Tây vẫn náo nhiệt như trước, cũng không có nhiều khác biệt lắm, tới chiều, tuyển thủ không ngừng lên đài, xuống đài, cũng sắp đến lượt đám người Tổng Dương.

Số thứ tự của thiếu nữ Tiêu Kỳ trước bọn Tống Dương vài số, nàng sẽ lên đài trước. Càng đến gần, Tiêu Kỳ lại càng căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hai tay không ức chế mà bắt đầu run rẩy, cuối cùng, tiểu lại gọi to:

- Tiêu Kỳ, nhân sĩ Thanh Dương châu Thanh Dương thành, mười sáu tuổi, hiến nghệ xem ngựa.

Tống Dương vỗ vỗ vai nàng, Nhị ngốc cũng siết tay cắn răng nhỏ giọng hô:

- Cố lên!

Tiêu Kỳ muốn cười với đồng bạn, nhưng hai cơ má thắt lại, cuối cùng bày ra vẻ mặt như sắp khóc… Đợi lên trên đài, nàng càng thêm luống cuống chân tay, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

Trường sử Cao đại nhân vỗ án tức giận khiển trách:

- Nữ tử vô lễ, còn không bái kiến Công chúa điện hạ và Thái thú đại nhân.

Mấy ngày nay hành tung của đám người Tống Dương, Tấn Trùy sớm đều trình báo lên Công chúa, nàng mỉm cười hé môi:

- Miễn, Tiêu Kỳ, ngươi sẽ xem ngựa? Đây là bản lĩnh tốt.

“Xem ngựa” là bản lĩnh rất giỏi, nhưng học vấn cao thấp khác nhau vô cùng lớn, kẻ buôn lậu ngựa tầm thường nhất phàm tục nhất cũng biết xem ngựa, mà sư phụ xem ngựa cao thâm, trong mắt Hoàng đế phân lượng không kém đại tông sư võ học chút nào.

Dù sao ngựa cũng là phần quan trọng nhất tạo thành quân đội, nói khoa trưong một chút, căn cứ theo số lượng, bản lĩnh mã sư, trên cơ bản có thể nhìn ra sự cường thịnh của quân đội quốc gia đó ra sao.

Trước cũng có người có tài am hiểu xem ngựa lên đài, ăn nói rõ ràng, nhưng cũng không được chọn.

Tiêu Kỳ cuống quýt thi lễ, tiếng nói hơi run run:

- Dân nữ có biết một chút.

Thái độ của Thái thú trước sau vẫn giống Công chúa, giọng nói của Nhâm Tiểu Bộ nhẹ nhàng, y cũng hòa ái dễ gần:

- “Tương mã thập nhị kinh” ngươi đã đọc qua mấy bản? Có gì tâm đắc, nói ta nghe một chút.

Ánh mắt Tiêu Kỳ mờ mịt, lắc lắc đầu, nàng chưa từng nghe qua bộ sách “Tương mã thập nhị kinh” này bao giờ, nhỏ giọng trả lời:

- Ta chưa từng đọc sách… Chỉ biết xem ngưa, còn biết một chút nuôi ngựa.

Dưới đài không ít người nghe vậy mà cười ầm lên, không hiểu Mã Kinh làm sao xem ngựa, còn nuôi ngựa? Thái thú nhíu mày, Trường Sử lại muốn nổi điên lên mắng, Nhâm Tiểu Bộ hào phóng nói:

- Ngừơi đâu, dắt mấy con ngựa tới cho Tiêu Kỳ nhìn, mười con đi.

Nàng vừa dứt lời, Thái thú đại nhân truyền lệnh, lệnh cho quân thủ bị dắt lên mười con ngựa ưu tú nhất.

Khi đối diện với người khác vẻ mặt Tiêu Kỳ rất hoảng sợ không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, nhưng vừa thấy mấy con ngựa, khuôn mặt mang theo vài nét tươi cười. Nàng nhìn mấy con ngựa một cách thích thú, bước lên, giơ tay sờ con ngựa gần mình nhất.

Tên dắt ngựa nhíu mày nhắc nhở:

- Cẩn thận, ngựa của ta tính tình kiệt ngạo, không theo người ngoài!

Nhưng thật kỳ lạ, con ngựa đó thấy Tiêu Kỳ lại gần, đầu tiên là trừng mắt thở phì phì có vẻ phẫn nộ, tuy nhiên, khi bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt vuốt nó, rất nhanh đã ngoan ngoãn, ngay cả Tần Trùy ở dưới đài cũng không ngờ sẽ như vậy, kinh ngạc nói:

- Tiểu nha đầu có chút thú vị!

Thuật xem ngựa có rất nhiều, xem đầu, xem mông, xem bụng, thậm chí còn có cả xem nước tiểu, nhiều vô số, nhưng cách Tiêu Kỳ xem ngựa lại như thể gặp bạn thân lâu năm, khi thì ôm ôm một cái, khi thì ghé sát vào vành tai và bờm, từ vẻ mặt đến động tác đều thân thiết vô cùng.

Nàng nhẹ nhàng qua lại không ngớt giữa mười con ngựa cao to, tình cảm rất đặc biệt. Mọi người nhìn mà ngạc nhiên, nhất thời không nói được gì, chỉ có Nhị ngốc thì thầm không dứt, khoe kinh nghiệm của mình, nhỏ giọng chỉ trích Tiêu Kỳ đây là “bàng môn tà đạo”.

Không lâu sau, Tiêu Kỳ lưu luyến đi ra khỏi đàn ngựa, vẻ vui mừng trên mặt cũng biến mất không thấy, lại trở lại bộ dáng lúc trước, thấp giọng nói:

- Chúng đếu là ngựa tốt.

Vừa dứt lời dưới đài rền lên những tiếng “lừa đảo!”, có người hiểu chuyện cao giọng quát to:

- Ngựa của Thanh Dương thành chúng ta đều là thần tuấn, còn chờ ngươi nói? Bản lĩnh như vậy thì nên xuống đài sớm đi thôi.

Tiêu Kỳ quẫn bách dị thường, Nhâm Tiểu Bộ vẫn kiên trì hỏi tới cùng:

- Vậy cước trình thì sao, ngươi có thể nhìn ra được con nào nhanh hơn không?

Tiêu Kỳ giơ tay chỉ về một con trong số đó, môi khẽ động như muốn nói gì, còn không đợi nàng nói, binh lính dẫn ngựa lên đài cười lạnh:

- Nó là con chạy chậm nhất!

Lần này cả Nhâm Tiểu Bộ cũng nản lòng, ngồi sau màn thở dài không nói gì.

Thái thú đại nhân chậm rãi vung tay áo:

- Xuống đài đi thôi.

Ánh mắt Tiêu Kỳ lập tức ảm đạm, lời còn chưa nói vĩnh viễn ở lại trong miệng, xoay người đang muốn xuống đài, trong tai bỗng đột nhiên vang lên một tiếng rống to quen thuộc:

- Chỉ một cơ hội này thôi!

Kẻ rống to chính là Tống Dương, hắn đứng lẫn trong đám tuyển thủ chờ hiến nghệ, rất gần đài cao, không cần dùng đến chân khí, chỉ cần nói to cũng đủ cho thiếu nữ nghe thấy.

Tống Dương cũng không biết đến tột cùng thì Tiêu Kỳ có bản lĩnh thật sự không, tuy nhiên hắn nghĩ, Tiêu Kỳ lên đài đương nhiên vì đây là đường lui duy nhất của nàng, nhưng xem như tính cách nhút nhát hướng nội của nàng, nếu không có chút nắm chắc, cũng sẽ không xem lần tuyển hiền này là “cơ hội”. Cứ như vậy mà đi xuống? Tống Dương tiếc thay cho nàng!

Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất này.

Nếu cứ như vậy mà xuống đài thì thật sự xong rồi. Là an tâm nhận mệnh, chấp nhận bị bán vào thanh lâu mua vui cho người ta, hay là đâm đầu vào giữa sông Thanh Dương này, tới cửu tuyền tìm mẫu thân mà khóc lóc?

Cơ hội cuối cùng mà còn muốn lui sao? Không đường thối lui… Tiêu Kỳ đột nhiên dừng bước chân, cắn răng nói ra những lời vừa rồi chưa nói:

- Con ngựa kia là chạy nhanh nhất, nhưng nuôi không đúng cách, để cho ta nuôi nó hai tháng… không, năm mươi ngày là đủ rồi, dân nữ lấy đầu đảm bảo, nó sẽ chạy nhanh nhất trong số mười con.

Cao Trường sử tức gịân:

- Khốn kiếp. Ngươi cho là Công chúa điện hạ và các vị đại nhân có thể chờ ngươi năm mươi ngày sao? Đầu của ngươi, một khắc cũng không đổi được, người đâu, đuổi điêu dân này xuống đài!

Đám sai nha ôm gậy tách đám người muốn lên đài đuổi người, người bên ngoài đều vội tránh ra, duy chỉ có ba người… một người khuôn mặt thanh tú, một người xấu xí như quỷ, một người ôm một cái rương ngây ngô cười, ba người này đều không chịu nhường đường, khiến mấy vị sai nha kia chậm lại một chút, mà trên đài Tiêu Kỳ thừa dịp này dùng hết sức, không để ý tới Cao Trường sử quát mắng, nói lớn xuống dưới:

- Hiện tại, con ngựa ô này, trong vòng mười dặm chạy nhanh nhất, ba mươi dặm là con hồng mã kia là tướng, nếu năm mươi dặm là con ngựa bạch chấm son, một trăm dặm là con ngựa lông vàng đốm trắng, còn nếu ba trăm dặm, là chính con ngựa ô này, nhưng còn một điều kiện tiên quyết, kỵ sĩ không thể mặc trọng giáp, phải là quần áo nhẹ mà cưỡi, nếu khoảng hai trăm cân trở lên, còn lại là nó!

Vừa nói tay nàng không ngừng chỉ vào những con ngựa được nhắc tới, giọng nói cũng càng lúc càng cao, đến cuối cùng gần như gào tới khản cổ.

Công chúa điện hạ nghe rất rõ ràng, không kìm được hít hai ngụm khí, hỏi nhỏ:

- Thật hay giả? Nàng nói có đúng không?

Người trông ngựa mặt mày ngơ ngẩn, lắc lắc đầu:

- Tiểu… tiểu nhân cũng không biết.

Bình thường gã chỉ để ý đến chăm ngựa, ngẫu nhiên dắt ngựa đi rong, cũng không để cho ngựa liều mạng chạy trốn, một lọat lời nhận xét của Tiêu Kỳ gã cũng không thể phân rõ.

Không biết cũng không sao, Công chúa vung bàn tay trắng nõn lên:

- Kéo ngựa xuống, thử ngay lập tức!

Phải nhất nhất nghiệm chứng lời Tiêu Kỳ nói, sẽ chạy ba trăm dặm, không phải chỉ một thời ba khắc có thể có kết quả, tuy nhiên Nhâm Tiểu Bộ không sợ, cái nàng có chính là thời gian.

Không ngờ, Nhâm Tiểu Bộ vừa truyền lệnh, Tiêu Kỳ liền lắc đầu:

- Không cần!

Đám quan lại rất ngạc nhiên, không ngờ vừa rồi Tiêu Kỳ lại dám quát Công chúa, nhưng Công chúa lại cười không để ý, hỏi:

- Vì sao không cần? Không kiểm tra sao có thể chứng minh lời ngươi nói?

Tiêu Kỳ lắc đầu:

- Không phải không nghiệm chứng, mà để cho mấy con ngựa này chạy như thế rất mất thời gian. Lấy ba trăm dặm làm hạn định là tốt rồi, để ta xếp thứ tự.

Nói xong, Tiêu Kỳ bắt đầu chỉ, còn chưa đua ngựa, nàng đã sắp xếp thứ tự trước sau của mấy con ngựa xong.

Sau đó binh lính dẫn ngựa xuống đài, đồng thời còn một đám Hồng Ba Vệ đi theo kiểm chứng… Rất nhanh Hồng Ba Vệ đã quay lại, tới bên cạnh công chúa bẩm báo, thứ tự Tiêu Kỳ nói trước đó, mười phần đúng tới tám, chỉ có số năm, sáu là bị đổi chỗ, mà sai lầm nho nhỏ này thực ra cũng không quan hệ tới tài xem ngựa của nàng, dù sao khi đua ngựa, không chỉ dựa vào sức chân ngựa, kỵ sĩ cũng rất quan trọng.

Nhâm Tiểu Bộ bỗng nhiên mừng rỡ.

Không phải bởi vì có quan hệ người quen mờ ám gì, Tiêu Kỳ xem ngựa có cách riêng, nhưng bất kể nàng làm thế nào để xem, chỉ cần nói đúng kết quả là đủ. Bản lĩnh như thế, cuối cùng cũng giúp cho Nhâm Tiểu Bộ có cái để báo cáo kết quả làm việc, tuyển hiền đã gần kết thúc rồi, cuối cùng cũng đã tìm được một người đem về khoe khoang Khâm sai mình chọn người thật tốt!

Mấu chốt nhất, mã thuật và thực lực của một nước có quan hệ với nhau, mang một mã sư xuất sắc gần như thần kỳ đi ra bên ngoài, cũng như ám chỉ với các cường quốc khác “Kỵ binh Nam Lý rất giỏi”, bản lĩnh như vậy, so với thi từ ca phú còn tốt hơn nhiều.

Thuật xem ngựa từ xưa lưu truyền, phương pháp tinh thâm phức tạp, bản lĩnh của Tiêu Kỳ lại không cần xem bằng sách vở, nàng thực sự là xem được ngựa, nhưng hoàn toàn chỉ là dựa vào thiên tư, không quan hệ gì tới “kỹ thuật”, cũng là ông trời công bằng, cho thiếu nữ một cuộc đời cùng khổ, cũng lặng lẽ ban cho nàng một phần bản lĩnh thần kỳ… Công chúa bệ hạ không thể hiện gì, đập bàn thật mạnh, lớn tiếng tuyên bố kết quả:

- Mười con ngựa đều đúng, Tiêu Kỳ xứng với hai chữ Kỳ nhân!

Đúng tám với đúng mười cũng không có gì khác nhau, Nhâm Tiểu Bộ rõ ràng đã đọc đến thuộc lòng lý do thoái thác, dưới đài dân chúng đầu tiên là sững sờ, một lát sau cũng hô lên ủng hộ! Nhâm Tiểu Bộ tiếp tục cười nói:

- Tiêu Kỳ trúng tuyển, theo bản Khâm sai quay về kinh. Người tới, thưởng!

Kỳ nghệ của Tiêu Kỳ đều thuyết phục mọi người, trong thành Thanh Dương cuối cùng cũng đã xuất hịên một vị “Kỳ nhân”, dân chúng Thanh Dương ai nấy đều cao hứng phấn chấn, tiếng hoan hô như sấm dậy.

Khắp nơi vang lên tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng ủng hộ, Tiêu Kỳ cúi đầu khóc lớn… Một lần nữa tái sinh, cứ như thế không báo trước mà xuất hiện, sao nàng có thể không khóc.

Con đường lui cuối cùng, thật là kim quang đại đạo! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK