Mục lục
[Dịch] Hoạt Sắc Sinh Kiêu (Yêu Tinh Cao Chiếu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xác chết” rất không vui, không ngờ đám người Man này còn ăn tham hơn hắn, nướng nhiều dê như vậy mà không còn thừa một chút thịt nào, đống xương vứt trên mặt đất sạch sẽ đến mức có thể khiến ruồi bọ trượt chân.

Đêm đã rất khuya, toàn bộ doanh địa đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, binh sĩ tuần đêm ung dung buông thả, hoàn toàn vô trách nhiệm, “xác chết” càng đi càng thả lỏng, dựa trên cảm giác sắc bén, phản ứng xuất sắc của hắn, nơi này giống như không có phòng vệ, hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng bị phát hiện ra; mà ngoài thả lỏng ra, hắn lại càng không cam lòng: nếu tìm không được thịt sẵn có, có thể tìm thấy đám dê của người Man cũng được. “Xác chết” đã bắt đầu cân nhắc, thật không ổn nếu trộm một con tự mình về nướng. Nếu như vậy, chỉ trộm dê chưa đủ, còn phải trộm thêm đá lửa, bó củi, dao giết dê, tốt nhất còn có thể tìm thấy muối ăn và hương liệu người Man dùng để nêm nếm.

Hắn tính toán khá cẩn thận, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một chút kinh ngạc: “Xác chết” kinh ngạc về ‘trạng thái’ hiện tại của mình, trong lúc làm kẻ trộm mà lại không có một chút căng thẳng, thoải mái như đang đi dạo trong vườn nhà mình, không lẽ mình trước đây chính là phi tặc? Vậy cũng hợp tình hợp lý, với thân thủ của mình, không làm kẻ trộm thì thật có chút đáng tiếc.

Vừa nghĩ vừa đi vừa tìm vừa cười, trong mấy ngày này, “xác chết” dần dần hiểu về bản thân nhiều hơn, ngoài việc thân thể có tu vi đáng gờm, điều khiến hắn hài lòng nhất là bản thân hẳn là một người lạc quan, bản tính này không có quan hệ trực tiếp với kí ức, từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ, hoàn cảnh tuy khó khăn nhưng bản thân lại luôn có thể cười, như vậy rất tốt.

Doanh địa thật sự quá lớn, tìm dê còn khó hơn tìm người, “xác chết” tìm qua tìm lại trước sau vẫn không được như mong muốn, bụng đói đến mức có chút co giật rồi, thuốc thần tiên ‘Không đói’ chỉ còn một viên rưỡi; “xác chết” biết rõ trong doanh địa này có cái ăn thì làm sao còn nỡ ăn viên thuốc quý báu nữa.

Nháy mắt đã qua hơn nửa đêm, trời cũng sắp sáng rồi, “xác chết” vẫn chưa tìm được thịt, cũng không phát hiện thấy dê, thu hoạch duy nhất là trộm được hai con dao từ trong một lều trại, một dài một ngắn, nhưng dao lại không thể ăn, hắn đói đến mức nước bọt trong miệng cũng phát đắng, không dám mơ tưởng nữa nhưng cũng không thể mất công đến một chuyến thế này. Không ngờ, đúng vào lúc này, hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương từ thịt nướng.

Không phải là mùi hương của thịt đang nướng mà là thịt sớm đã nướng chín, để nguội rồi… “xác chết” có ngũ cảm nhạy bén khác thường, trong đó khứu giác lại xuất sắc nhất, chó săn tốt nhất gặp hắn cũng phải xấu hổ.

“Xác chết” hí hửng vui mừng, đại khái có thể hiểu được, vậy là có người cất giấu thịt nướng trong bữa ăn tối mang về chỗ ở, đi theo mùi thơm, hắn liền đến một lều trại cách đó không xa. Thoáng dừng lại một lát, nghe bên trong không hề có động tĩnh gì, hắn liền vươn tay đỡ màn cửa lên, thân hình nhoáng một cái đã đi vào trong.

Lúc nãy, hắn đã mấy lần đi vào lều của người Man, Sa dân ban ngày đi đường mệt nhọc, ban đêm đều ngủ rất say, vốn không thể phát hiện ra có người đi vào. Động tác của “xác chết” còn nhẹ nhàng nhanh nhẹn hơn con báo, hắn cũng tự tin sẽ không đánh thức bất kì ai.

Trong lều có hai người nằm.

Cuộc sống của Sa dân vốn là gian khổ mà Bạch Âm tộc ngày trước rời xa gia viên sống ở nơi khác, cuộc sống tất nhiên sẽ càng khó khăn hơn nữa, ăn thịt đối với bọn chúng mà nói tuyệt đối là một loại hưởng thụ xa xỉ, Sa vương cũng là thấy mọi người mười mấy ngày liên tục di chuyển quá vất vả, vì động viên sĩ khí mới truyền lệnh toàn tộc, để mọi người ăn một bữa ngon.

Nếu đã là hưởng thụ thì làm sao lại có thể còn sót lại chứ? Hơn nữa, nội bộ Bạch Âm đoàn kết, khiêm nhượng, thịt nướng vốn là không đủ ăn, căn bản sẽ không có ai lén lút giấu riêng cho mình. Doanh địa to lớn thế này, trong mấy vạn người Man thì chỉ có một miếng thịt nướng bị giữ lại – đồ ăn nhắm rượu mà Búp bê sứ giấu trong tay áo mang về.

Động tác của “xác chết” cực kì nhẹ nhàng, quả thật sẽ không đánh thức bất kì ai nhưng nếu còn có người chưa ngủ thì sao?

Tạ Tư Trạc không ngủ được.

Tinh thần vốn suy nhược đã ngủ không ngon, hôm nay lại nghe được tin tức kinh người, nàng làm sao có thể bình yên đi vào giấc ngủ? Nằm trên thảm không ngừng nghĩ ngợi, nghĩ xem chàng đi đâu rồi; nghĩ xem chàng có thể an toàn rời khỏi cánh đồng hoang vu này không; nghĩ xem chàng có giống như lần gặp mặt đầu tiên, bỗng nhiên thần kì xuất hiện cứu mình không; còn nghĩ nếu có thể gặp lại, mình nên nói gì với chàng, chàng lại sẽ nói gì với mình?

Dù ngủ không được nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại, “xác chết” bước vào lều trước sau đều không phát ra tiếng động nào, Búp bê sứ vẫn chưa phát hiện việc bất thường.

Nhưng sau đó một lát, nàng liền thấy có gì đó không ổn rồi, không phải nghe được, lại càng không phải nhìn thấy gì. Rất khó dùng ngôn ngữ miêu tả rõ ràng, chỉ là cảm giác đơn thuần nhất, cũng là nguyên thủy nhất, trong tai Tạ Tư Trạc hoàn toàn tĩnh lặng nhưng nàng vẫn là cảm thấy trong lều đã có thêm cái gì đó.

Nàng tiếp tục duy trì hơi thở nhẹ nhàng, chậm rãi nâng mí mắt lên một chút, chỉ thấy một bóng người đang rón ra rón rén đi đến góc lều trại, vươn tay cầm lấy thịt nướng mà nàng đã trộm về.

Kẻ ăn trộm thịt ư? Tạ Tư Trạc cũng không quá sợ hãi, chỉ là cảm thấy kì lạ, người này sao biết mình có thịt?

Không đợi nàng nghĩ thêm gì nữa, “xác chết” đã đứng lên rồi.

Trong lều trại rất tối, dựa vào thị lực của Tạ Tư Trạc không thể nhìn rõ diện mạo của đối phương nhưng hình dáng đại khái thì cũng có thể thấy rõ, thân hình của người này… rất là quen thuộc, nàng làm sao mà không nhận ra được chứ!

Trong khoảnh khắc, Tạ Tư Trạc liền ngây người ra. Suốt một buổi tối, tất cả mọi thứ nghĩ đến đều liên quan đến chàng, thậm chí giây phút trước cũng còn nghĩ ngợi, khi gặp lại nên chào hỏi thế nào, nhưng bây giờ thật sự gặp được rồi, Búp bê sứ từ đầu óc đến tâm tư đều hoàn toàn trở nên trống rỗng, toàn thân tứ chi đều đang dùng sức nhưng lại dường như không hề phát ra được chút sức lực nào.

Là trò đùa dai của ông trời hay là chàng cố tình chạy đến đây giỡn chơi? Chàng làm sao tìm được mình vậy… Chàng không phải đến tìm mình sao? Thật sự là đến trộm thịt sao?

Kích động, kinh ngạc đã trở thành buồn bực, nghi hoặc, Tạ Tư Trạc trơ mắt nhìn Tống Dương vô cùng vui vẻ khi cầm miếng thịt nướng, lét lút đi ra phía ngoài.

“Xác chết” bây giờ quả thật vui đến chết mất, lấy được thịt nướng, trong lòng mãn nguyện, trong đầu cân nhắc nên làm kí hiệu gì đó trên lều trại, nhà này thích giấu thịt, tối ngày mai mình lại đến một chuyến, nói không chừng vẫn có thể tìm thấy thức ăn ngon, đưa tay vén màn cửa lên, như vừa nãy không hề phát ra tiếng động nào, đang chuẩn bị cất bước rời đi, hoàn toàn không nghĩ đến việc sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng:

- Chàng… khoan hãy đi.

Âm thanh rất nhẹ, rất thấp, mang theo nghẹn ngào, còn có một chút run rẩy.

“Xác chết” bị dọa một phen, làm kẻ trộm bị bắt được không phải là chuyện nhỏ, huống chi lại đang ở trong doanh địa người Man, đang định rút chân bỏ chạy nhưng thân thể vừa động một cái, hắn lại cố kìm lại… Đối phương nói tiếng Hán, hắn nghe hiểu rồi. Hắn là theo thịt tìm đến, không quan tâm người ở trong lều là Tiên tử hay La Sát, cho nên sau khi đi vào cũng không nhìn kĩ chủ nhà, tất nhiên không biết lều này người Hán ở.

Dừng bước chỉ đơn giản bởi mọi người đều nói tiếng Hán, có thể giao tiếp với nhau, ít nhất hắn có thể làm rõ bản thân bây giờ rốt cuộc đang ở đâu… “Xác chết” hít một hơi sâu, xoay người quay trở lại, trong tầm mắt là một thiếu nữ thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp giống như một con búp bê bằng sứ.

“Xác chết” hạ thấp âm thanh, giọng điệu nghiêm khắc:

- Ngươi không được kêu to, nếu không… ối? ối?

Còn không đợi hắn nói lời đe dọa, Búp bê sứ đã đứng lên, cũng không phân biệt được đang cười hay đang khóc, không phân trần gì đã chạy đến dùng sức ôm lấy hắn.

Vừa rồi chỉ nhìn thấy thân hình, trong lòng Búp bê sứ còn có chút do dự, bây giờ nghe thấy tiếng nói thì càng chắc chắn rằng tuyệt đối không hề nhận nhầm người. Thật sự giống như đang nằm mơ, trước nhìn thấy bóng dáng rồi sau lại nghe được chàng nói chuyện, Tạ Tư Trạc vươn tay ra trước, thật sự cũng không định ôm lấy chàng, chỉ là không kìm nổi muốn sờ thử xem chàng có thật sự tồn tại không, nhưng sau khi đôi tay vươn ra, chạm một cái, liền tự nhiên biến thành một cái ôm chặt.

“Xác chết” trợn tròn mắt, bị Búp bê sứ ôm lấy cũng không động đậy, chỉ có thể đưa miếng thịt nướng lên cao, ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng cảm thấy đối phương thật quá nhiệt tình…

Rất nhanh, Búp bê sứ đã cười thành tiếng, buông Tống Dương ra đang định nói gì đó, không ngờ Ban đại nhân ngủ cách đó không xa đã bị họ làm thức dậy rồi.

Người già ngủ không thể nào say như người trẻ tuổi, có một chút động tĩnh là tỉnh ngay, Ban đại nhân mơ mơ màng màng, hoảng hốt khi thấy trong lều lại có thêm một người, nghĩ cũng không nghĩ gì đã lập tức rống to:

- Có trộm!

Tiếng la vang dội, “xác chết” không dám tiếp tục ngơ ngác, đẩy búp bê sứ ra liền xoay đầu chạy ngay, Tạ Tư Trạc không ngăn được Phó lão Tứ, trong lúc thẹn quá hóa giận, nàng cũng không nghĩ ngợi gì, quay đầu liền đấm Ban đại nhân một phát:

- Không được la!

Với sức lực của Búp bê sứ, nắm đấm kia thật ra cũng không làm tổn thương ai nhưng Ban đại nhân vừa thức dậy, mơ mơ màng màng cộng thêm tuổi già mắt hoa, đến ai đánh mình cũng không thấy, chỉ biết mình vừa bị đấm một phát không đau không ngứa. Tuy nhiên, cả đời Ban đại nhân không phải tự nhiên làm đại quan, phản ứng của ông cực nhanh, lập tức thay lời, không hô to ‘có trộm’ nữa mà là giận dữ rống lên:

- Có thích khách!

Búp bê sứ không thèm để ý đến lão đầu tử nữa, nhưng Tống Dương chạy quá nhanh, nàng thì làm sao đuổi theo kịp? Việc duy nhất có thể làm chỉ là: cúi người nhặt lấy thịt nướng mà Tống Dương làm rơi xuống đất khi chạy trốn, nhanh chân chạy ra ngoài lều, dùng toàn bộ sức lực ném thịt về hướng Tống Dương mà lúc này đã chạy rất xa, lớn tiếng hô:

- Mang theo cái này! Thiếp nhận ra chàng, đêm mai nhất định phải đến!

Không biết là câu ‘Thiếp nhận ra chàng’ có tác dụng hay là “xác chết” thà liều mình cũng không bỏ thịt, cố tình tạm dừng bước, bắt lấy thịt nướng lại nhìn một lúc về phía Tạ Tư Trạc, gật đầu với nàng rồi nhanh chóng chạy thoát… Lần này, vừa hô vừa chạy, động tĩnh gây ra thật không ít, người Man gần đó đều bị kinh động, rất nhanh doanh địa đã loạn cả lên.

- Người đến là Tống Dương?

Sau khi trời sáng, Ban đại nhân ngồi trên xe lớn theo đội đi tiếp, nét mặt già nua mang đầy vẻ kinh ngạc:

- Sao đến bây giờ mới nói với ta?

Sau khi Ban đại nhân gặp thích khách, doanh địa loạn cả lên, nhưng trước khi bình minh thì cảnh sắc vẫn rất tối, Tống Dương lại có thân thủ nhanh nhẹn, cuối cùng cũng chạy thoát, Sa dân không thể chạm đến bóng của hắn, sau đó Sa vương còn cố tình gọi Ban đại nhân và Tạ Tư Trạc đến, tỉ mỉ hỏi ngay tình hình lúc đó. Lão đầu tử lúc đó thật không biết gì, hoàn toàn nói thật tình hình, Sa vương không phát hiện trọng điểm nào chỉ đành để sự việc sang một bên trước.

Đợi đến lúc Bạch Âm lại khởi hành di chuyển về hướng bắc, Búp bê sứ mới đem chân tướng sự việc nói ra.

Đối với câu hỏi của Ban đại nhân, Búp bê sứ cười đáp:

- Lúc đó, theo tính toán, Sa vương sẽ hỏi chuyện, ta thấy ngài không biết gì thì sẽ tốt hơn.

Ban đại nhân có thể hiểu được ý của nàng, trước gật gật đầu, sau đó lại nhìn Tạ Tư Trạc một cách tỉ mỉ:

- Cười vui vẻ như vậy? Ta trước giờ chưa từng thấy ngươi có bộ dạng như vậy.

Lão già nói một câu bóng gió, Tạ Tư Trạc thong dong đáp:

- Chàng không chết. Tối qua ta thấy chàng còn sống rồi, bây giờ không cách nào, vui mừng không kìm nổi.

Vừa nói, Tạ Tư Trạc vừa ôm lấy bình đất, trên xe ngựa khá xóc nhưng vẫn cố sức rót một chén nước cho Ban đại nhân rồi đưa qua:

- Tuy nhiên, Tống Dương có chút bất thường, chàng không nhớ ngài và ta, dường như nơi này có vấn đề.

Vừa nói, nàng vừa đưa tay gõ gõ vào trán mình.

Ban đại nhân vốn là thấy sự việc đêm qua có gì đó không ổn, nghe vậy liền giật mình nhận ra:

- Kí ức cũng hắn không còn? Nói như vậy hắn tìm đến… thật sự là trùng hợp à?

- Ta cảm thấy là ý trời.

Tạ Tư Trạc lại cười, từ sau đêm qua, được biết Tống Dương chưa chết nàng cứ cười cười suốt, cười đến cơ mặt cũng có chút căng cứng rồi:

- Trước khi chàng chạy thoát, ta đã la lên ‘thiếp biết chàng là ai’, cũng kêu chàng đêm nay lại đến, chàng chắc là sẽ đến.

Vừa nói vừa ló đầu nhìn ra ngoài xe, đương nhiên không nhìn thấy Tống Dương ở đâu nhưng nàng biết, chàng nhất định bám theo ở cách đó không xa.

Ban đại nhân chưa biết phải hay không, sau khi trầm ngâm một lúc mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu nghiêm túc, hơn nữa vẻ mặt chú tâm:

- Mất kí ức không sao cả, cùng lắm mỗi người tốn chút nước bọt, đem việc và người hắn đã quên từng cái một kể lại cho hắn nghe, quan trọng là… đầu óc hắn có bị hỏng không?

Lẻn vào doanh trại người Man, đêm khuya trộm thịt, nhìn thế nào cũng không phải là việc người bình thường làm, Ban đại nhân là sợ Tống Dương bị điên rồi nên mới có câu hỏi này, nhưng không đợi Tạ Tư Trạc trả lời, chính ông lại thoải mái mà cười… Hôm qua, Sa vương đã đem chuyện ‘xác chết hồi sinh’ kể qua một cách tỉ mỉ, Tống Dương mất tích ở nơi xa xôi cách đây mấy ngày lộ trình, lại lặng lẽ xuất hiện vào nửa đêm hôm qua, bằng tâm tư của Ban đại nhân tất nhiên có thể nghĩ ra hắn đã bám theo đội ngũ bắt gian tế mà đến.

Nếu thật sự là thằng điên thì làm sao có thể hiểu được việc dựa vào bám đuôi mà thoát ra khỏi hoang mạc không người này.

Ban đại nhân thở dài:

- Xem ra thật đói lắm rồi, mặc kệ tối nay ăn cái gì cũng để dành cho hắn một phần đi.

Điều này vốn không cần căn dặn, Tạ Tư Trạc đổi qua một đề tài mới:

- Ta trước đây thật không nghĩ đến, ngài lại quan tâm Tống Dương.

Ban đại nhân căng mí mắt lên nhìn nàng một cái:

- Nói sao?

Tạ Tư Trạc cười một cái:

- Còn phải nói sao?

Giữa Tống Dương và Hữu thừa tướng là có thù. Nếu không phải Tống Dương phá hỏng chuyện Tĩnh Vương Nhâm Đường, bây giờ Ban đại nhân vẫn đang ngồi cao trong triều đình, chứ không thảm đến mức này.

Ban đại nhân lắc đầu rồi liền trầm mặc. Một lúc lâu sau, ông chậm rãi thở ra một hơi dài:

- Ngươi hiểu bao nhiêu về Hồ Trình Hiếu?

Búp bê sứ lắc đầu đáp:

- Ta và Tả thừa tướng không tiếp xúc gì nhiều, còn không bằng quen biết với ngài.

- Không sao cả, không quen thì không quen thôi. Con người Hồ Trình Hiếu này, trong đầu có chín cái ụ, trong lòng có chín cái lỗ, ruột cũng cuộn chín vòng cong, rất thông minh, mưu mẹo, không phải là nhân vật dễ đối phó… Nhưng trong xương cốt hắn đúng là một đại đại trung thần, vứt bỏ tâm cơ và thủ đoạn tự cho là đúng đi thì người này xứng đáng với bốn chữ: trung quân ái quốc.

Hữu thừa tướng nói về Tả thừa tướng, giọng điệu dù khinh thường nhưng đánh giá không thấp, sau đó, lão lại thay đổi cách nói:

- Lại nói bản thân ta, ta thấy ta cũng là một vị quan tốt nhưng ta và họ Hồ không giống nhau, hắn là trung quân ái quốc, còn ta là ái quốc trung quân. Trước sau không như nhau, nặng nhẹ cũng khác nhau, chính là khác biệt giữa hai người bọn ta. Hắn trung quân hơn ta, ta tự nhận thấy mình ái quốc hơn hắn.

- Hắn cho rằng thiên hạ là của hoàng đế, ta lại cảm thấy hoàng đế là của thiên hạ. Hồ Trình Hiếu làm quan là đang giúp hoàng đế quản lý thiên hạ, ta lại vừa khéo ngược lại, ta làm quan là thay thiên hạ quản lý tốt hoàng đế.

Ban đại nhân đưa mắt nhìn về phía Tạ Tư Trạc, hiếm khi đôi mắt già này lộ ra cuồng vọng:

- Điều ta nói, ngươi có thể hiểu không?

Nhà Hán từ thời cổ đều lấy đế vương làm chí tôn, trước giờ chỉ có quân lâm thiên hạ, có khi nào từng có cách nói “thiên hạ thụ quân”, lời cũng Ban đại nhân thật có chút kinh thế hãi tục, Búp bê sứ như hiểu mà như không, thăm dò hỏi:

- Ngài thấy Phong Long không đủ tư cách, quản lý không tốt thiên hạ mà ngài xem trọng cho nên liên kết với Tĩnh Vương, phát động phản loạn?

Ban đại nhân lắc đầu:

- Phong Long dù không thông minh tài giỏi bằng cha của ngài, ông của ngài nhưng cũng có thể gọi là có quy củ, điều hiếm có hơn nữa là ngài ấy có tấm lòng lương thiện, lúc tranh giành thiên hạ, loại người này tuyệt đối không thể dùng nhưng lúc giữ thiên hạ, loại người như vậy chưa chắc không phải là phúc của bá tánh, có thể xem như lựa chọn trên trung bình, có thể được. Ngày trước ta thường giận ngài hồ đồ nhưng chưa từng cảm thấy ngài không đủ tư cách.

Búp bê sứ không hiểu:

- Ngài thấy Phong Long đủ tư cách, tại sao còn tham gia hành thích vua, phản loạn?

Câu hỏi vừa dứt, Ban đại nhân bỗng nhiên bật cười, không có không cam tâm, không có phẫn nỗ càng không có chút uất ức, chỉ là đơn thuần cảm thấy cách nói của Tạ Tư Trạc buồn cười nên cười:

- Nếu ta nói ta chưa từng hành thích vua, nếu nói lúc sự việc trung thu xảy ra, ta cũng như người khác, chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, trợn mắt há mồm, sẽ có người tin sao?

Búp bê sứ mở to hai mắt:

- Ngài cũng không biết trước ư?

- Không biết.

Vẻ mặt tươi cười của Ban đại nhân không thay đổi, tiếp tục lắc đầu:

- Sau việc đó ta chỉ nói Phong Long đã chết, tuy rằng đối với cái chết của hoàng đế cũng có rất nhiều nghi ngờ nhưng những nghi ngờ này quan trọng không? Cái ta cần bảo vệ là thiên hạ, là Nam Lý, nếu hoàng đế trước đã chết rồi, việc cấp bách là nhanh chóng đỡ một người khác lên. Ta giúp Tĩnh Vương chỉ cầu thiên hạ thái bình.

Hoàng thất Nam Lý trung thu đi dạo gặp thảm họa đều là do Tĩnh Vương cấu kết Yến Đỉnh, phái tâm phúc ra gây nên, trọng thần trong triều đều không biết, Ban đại nhân cũng không ngoại lệ, không phải như người ngoài tưởng rằng lão đầu tử cũng tham gia mưu nghịch, hành thích vua.

Ban đại nhân thậm chí cũng không biết việc Tĩnh Vương cấu kết với kẻ thù bên ngoài, trong một khoảng thời gian rất dài sau trung thu, ông chỉ tưởng việc này là do tranh chấp trong nội bộ hoàng thất.

Nhưng sau khi định tội, đối với việc này, Ban đại nhân chưa từng biện minh gì, nói rồi thì cũng có ích lợi gì, cho dù ông có tham gia thảm họa tuần du hay không, việc ông đứng về phía Tĩnh Vương cũng đã là việc quá rõ ràng, chỉ với điều này cũng đã đủ rồi.

Tĩnh Vương chết rồi, Hữu thừa tướng cũng theo đó mà hết rồi, thất bại thì đã thất bại rồi.

Về phần vì sao phải giúp Tĩnh Vương, Ban đại nhân cũng chỉ dùng hai câu nói qua loa, không giải thích tỉ mỉ, nhưng nói trắng ra sự tình rất đơn giản, chỉ là cách lý giải khác nhau đối với việc cứu quốc, ổn định thiên hạ thôi, lão đầu tử đã chọn phương pháp mình cho là đúng nhất, hơn nữa cho dù việc ông giúp Tĩnh Vương rốt cuộc là đúng hay sai, nếu chỉ dựa trên ước nguyện của ông mà nói thì là không sai rồi.

Thảm họa tuần du phát sinh, Tả thừa tướng trung quân, cho nên tuyệt đối không chịu thỏa hiệp, nhất định đấu tranh một sống một còn với Tĩnh Vương, Hữu thừa tướng ái quốc, chỉ cầu quốc nội có thể nhanh chóng ổn định, chọn lựa Tĩnh Vương lúc đó đã thành thế, gần như không gì có thể gây dao động nữa. Trong đó không có tư thù, cũng không có quá nhiều toan tính cá nhân, chỉ là chính kiến bất đồng mà dẫn đến đối lập.

Nhưng Thường Xuân Hầu kia, người quan trọng nhất trong bình loạn, trong việc này từ đầu đến cuối không ngừng toan tính, đâu hề nghĩ đến trung quân ái quốc gì, hắn ra tay chỉ có hai nguyên nhân: lúc bắt đầu là muốn giúp đỡ cho cha vợ tương lai; sau đó phát hiện việc này có phần của Yến Đỉnh, hắn lại càng dũng mãnh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK