Tề Thượng chu môi lên, miệng phát ra tiếng ‘chậc chậc’, vừa đong đưa tay vừa chạy qua chạy lại, chạy vòng vèo xung quanh đoàn người.
Bị nhốt ở dưới đáy thung lũng biển hoa lâu như vậy, một hai người hóa điên cũng không có gì đáng lấy làm lạ, không ai thèm để ý tới hắn, để mặc cho hắn tự phát bệnh… Nhưng hắn từ giữa trưa chạy mãi tới lúc hoàng hôn, còn chưa có ý dừng bước, A Y Quả cũng bị hắn làm cho chóng cả mặt, thật sự không kiên nhẫn nổi nữa, nhíu mày nói:
- Chậc chậc chậc, chậc chậc chậc, ngươi cho gà ăn hay là chơi với chim hả?
Tề Thượng dừng bước, xua tay:
- Ta tiếp đón quái chạch đó.
A Y Quả tức giận:
- Tiếp đón chúng nó làm cái gì? Không lẽ ngươi muốn làm con rể của quái vật đại vương?
Tề Thượng ‘khụ’ một tiếng, đắc ý cười nói:
- Mọi người đều không để ý à? Trong khoảng thời gian gần đây, số lần cá chạch đến thăm viếng chúng ta càng ngày càng ít, lúc mới xuống đây, không được một lát là lại chui ra mấy con nhìn nhìn, sau này khoảng một hai canh giờ mới đến hai lần, suốt cả ngày hôm qua, mà chỉ đến có một con, hôm nay là yên tĩnh nhất rồi, rõ ràng là một con cũng không thấy.
A Y Quả còn chưa hiểu ý của hắn, bĩu môi nói:
- Hôm nay yên tĩnh nhất? Hôm nay không yên tĩnh nhất thì có! Ngươi chạy qua chạy lại so với cá chạch còn làm phiền người ta hơn, sợ lão tử đây không được nhàn hạ à.
Xem ra nắm chắc phần thắng trong trận đấu võ mồm này, cho nên Tề Thượng không tức giận chút nào, tiếp tục cười nói:
- Ngươi là người chuyên chơi với trùng rắn kiến mà, sao mà đến cái này cũng không hiểu, ta hỏi ngươi, trùng, rắn ở Nam Lý, đến mùa đông rồi đều không ngủ đông à?
A Y Quả lập tức tinh thần tỉnh táo, dáng vẻ giống như muốn vọt ra khỏi thung lũng mà đi:
- Ta cũng hỏi ngươi, Nam Lý có mùa đông à?
Tề Thượng sửng sốt, hắn đúng là đã không nghĩ đến việc này, tuy nhiên không phải ai cũng giống A Y Quả, vì đấu võ mồm mà bỏ qua trọng điểm, Nam Vinh ở bên cạnh ngắt lời, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi hắn:
- Ý của ngươi là, thời tiết lạnh đi, cá chạch đều lặn sâu vào nước bùn rồi bắt đầu ngủ à?
Tề Thượng lập tức gật đầu:
- Nếu không sao không thấy bọn chúng ra ngoài hoạt động? Nhưng nếu muốn xác định, không thử thì không được.
Ba Hạ nhảy dựng lên, lời ít mà ý nhiều:
- Ta theo ngươi đi!
Bị nhốt ở nơi này không phải là vì mọi người không leo ra được mà là vì cá chạch xem họ là kí chủ của trứng cá, không cho họ rời đi.
Cho nên nhất định phải đợi La Quan hoàn toàn hồi phục mới có thể dẫn theo mọi người xông ra khỏi vòng vây.
Nếu không có sự cản trở của cá chạch, mọi người lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này. Tề Thượng và Ba Hạ lần này sẽ đi đến vách của thung lũng, leo lên thử trước đã, xem xem đám cá chạch có bất thình lình xuất hiện hay không.
Sự tình đột nhiên hiện ra hi vọng, một đám người trẻ tuổi ai lại có thể nhẫn nại được, như tổ ong vỡ đứng dậy cùng Tề Thượng, Ba Hạ đi thử, A Y Quả lúc nãy còn cãi nhau với Tề Thượng, bây giờ lại là người chạy nhanh nhất, chỉ có La Quan là bình tĩnh nhất. Ở lại tại chỗ chưa động đậy…
Sau nửa canh giờ, bốn người Tề Thượng, Ba Hạ, Tiểu Uyển và Nam Vinh lại chạy về, sắc mặt đều vui mừng, Tề Thượng từ xa đã lớn tiếng cười nói với La Quan:
- Báo tin vui cho ngài, đám cá chạch thật sự là đi ngủ đông rồi, A Y Quả và Tiểu Cổ đã lên trên rồi, đều không bị trở ngại gì, chúng tôi trở về đón ngài.
Mọi người nối đuôi nhau rời khỏi thung lũng. Cá chạch thật sự không xuất hiện, tất cả mọi người đều tâm trạng rất tốt, Tề Thượng cõng La Quan. Vừa leo lên trên vừa bàn bạc với lão:
- Sau khi lên trên, tôi tính như thế này, lập tức liên lạc với đồng môn nhà tôi trên thảo nguyên, ngài sức khỏe không ổn, chó săn Tạ Môn sẽ sắp xếp cho ngài về Yến Tử Bình, những người khác nếu muốn về thì sẽ đi cùng đường với ngài…
Lời chưa dứt, cũng không đợi đại tông sư nói gì, Tiểu Uyển đang leo bên cạnh họ lập tức nói rõ:
- Ta không về, Tạ gia muội muội và Ban lão nhân cũng có thể xem như bạn ta, tốt xấu gì cũng phải tìm thấy họ.
Vừa nói, ánh mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, thở dài một hơi:
- Hơn nữa… Tống Dương chết rồi, ta về cũng không biết phải nói với Tiểu Phất như thế nào.
Lúc này, La Quan bỗng nhiên bật cười, lắc đầu nói:
- Về phần Tống Dương, thì không cần ngươi lo lắng đâu, nói không chừng hắn đang ở Yến Tử Bình thắp hương cho ngươi đó.
Lời của La Quan kinh người, người nghe đều vô cùng kinh ngạc. Biểu hiện của Nam Vinh Hữu Thuyên là khoa trương nhất, tay buông lỏng ra suýt té xuống dưới, rất may Tiểu Uyển ở ngay bên cạnh nàng, đưa tay ra bắt lấy nàng, Ba Hạ nhăn mày, nói với La Quan:
- Không thể nào, ta tận mắt thấy Tống Dương xuống mồ.
- Xuống mồ cũng không nhất định là thật sự chết rồi, cho dù chết rồi thì cũng chưa chắc sẽ không sống trở lại… Tống Dương vốn là phải trả qua kiếp nạn này.
Lời đáp của La Quan mờ mịt khó hiểu. Tề Thượng nghe vậy trong lòng sốt ruột, thúc giục hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì, ngài nói rõ ràng ra đi.
La Quan cười một cái, lười giải thích, chỉ đáp bốn chữ:
- Hỏi Hổ Phách đi.
Tề Thượng chưa từng gặp Hổ Phách, nhưng sớm đã nghe qua vị ‘mẫu thân của Tống Dương’, là một lão yêu bà không hơn không kém, nghe ý của La Quan, Tống Dương lần này ‘chết đi sống lại’, chắc là có liên quan đến bà.
Đám La Quan cuối cùng cũng thoát ra khỏi thung lũng, lúc leo tới nơi thì trời đã tối đen như mực… Lúc này, phủ Thường Xuân Hầu ở Yến Tử Bình đang một mảnh tĩnh mịch.
Từ tôi tớ đến thị vệ, tất cả mọi người đều cảm giác thấy gần đây bầu không khí khác thường, công chúa điện hạ tối qua bị trọng thương, lúc này không ai dám lớn tiếng ồn ào.
Tiểu Bộ nằm sấp trên giường, trợn tròn mắt, ánh nhìn bất động, nhìn xuống mặt đất. Lúc hoàng hôn, tỉ tỉ và đại phu đã đến qua, thay thuốc mới cho vết thương của nàng, tỉ tỉ đút cho nàng ăn được nửa chén cháo, giúp nàng kéo lại chăn rồi lại lui ra ngoài.
Không ngờ, tâm tư Tiểu Bộ lại rất bình tĩnh, không lo lắng, không hỗn loạn.
Lòng trống rỗng thì làm sao mà loạn. Tống Dương chết rồi, trong lòng Tiểu Bộ trống không.
Lẳng lặng nhìn xuống mặt đất, đã qua không biết bao lâu, Tiểu Bộ chậm rãi thở ra một hơi. Đối với nàng mà nói, trên đời này chưa từng thiếu niềm vui, thức ăn ngon quá nhiều, sự việc thú vị, con người thú vị cũng quá nhiều. Trước giờ nàng luôn có thể tự cảm thấy vui… Nhưng bây giờ nàng mới đột nhiên phát hiện, nếu chàng không còn, tất cả mọi thứ thật sự là nhạt nhẽo vô vị.
Thật sự là nhạt nhẽo vô vị.
Nhâm Tiểu Bộ không khóc, không la, không thương tâm, buổi sáng phát hiện Tống Dương đã chết. Đến buổi tối đã không còn cảm giác. Nàng chỉ là, không muốn sống nữa.
Sống chết là việc lớn, nàng thậm chí không hề trải qua giãy giụa, không có cảm giác quá nhiều đau khổ, đến quá trình đi đến quyết định này cũng có thể xem như không có gì. Chàng chết rồi, thiếp cũng không sống, dường như là việc rất hợp lý, rất bình thường.
Chàng không còn đợi thiếp ở đường đi xuống hoàng tuyền, không còn nghỉ chân ở cầu Nại Hà, thiếp đành theo đuổi kiếp sau vậy… Thiếp nhất định phải đuổi theo chàng.
Không có quá nhiều thứ không thể vứt bỏ, phụ vương quyền nghiêng Nam Lý, mẫu thân sống vui vẻ ở vương phủ, Tiểu Bộ không lo lắng gì, chỉ có duy nhất Tiểu Dung Nhi kia, nàng ấy cũng thích Tống Dương.
Từ lần công chúa uống Tân Lương giả chết, Tống Dương gào khóc đại náo vương phủ, Tiểu Bộ đã biết tâm tư của tỉ tỉ, nói lời thật lòng, nàng kéo theo tỉ tỉ gả vào đây, thứ nàng chia sẻ cho Sơ Dung không phải là một nam nhân mà là niềm vui của chính bản thân nàng… Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ muội muội muốn có, Nhâm Sơ Dung nhất định sẽ cho; ngược lại thì cũng như vậy, chỉ là Tiểu Bộ bất luận thế nào cũng không nỡ đem tặng toàn bộ Tống Dương. Không còn cách nào, chỉ có thể hai người đều gả vậy.
Nhưng chuyện tình yêu, tất cả mọi người đều như nhau: lúc ta thích một người, liền tuyệt đối không tin rằng trên đời này còn có người nào yêu chàng hơn ta. Tiểu Bộ cũng không ngoại lệ, nàng không cảm thấy, không tin và cũng không mong Tam tỉ sẽ giống mình thế này, đuổi theo Tống Dương để cùng ra đi.
Sau này Tiểu Dung Nhi sẽ lẻ loi cô đơn một mình rồi, Tiểu Bộ rất lo lắng. Nhưng sự lo lắng này vẫn chưa đủ để giữ nàng ở lại, nàng cho rằng chỉ cần qua một khoảng thời gian, Tam tỉ cũng sẽ tiếp tục sống vui vẻ, vì để chứng minh điều này, Tiểu Bộ cố nén đau đớn, liều mạng tập trung tinh thần, lần thứ hai trong ngày hôm này, hỏi trời.
Lần này nàng hỏi về Nhâm Sơ Dung.
‘Khả năng tiên tri’ không thể tùy tiện dùng, nếu không tai họa sẽ giáng xuống Tống Dương hay bản thân Tiểu Bộ, nhưng bây giờ… không sao cả rồi.
Nhâm Sơ Dung vẫn canh ở cửa. Từ Tần Trùy đến Tiểu Cửu, không biết bao nhiêu người đã đến khuyên nàng đi nghỉ ngơi một lúc. Công chúa giao cho những người khác chăm sóc hộ, nàng luôn không chịu, cho dù tâm lực kiệt quệ, nàng cũng không muốn đi nghỉ ngơi, chỉ muốn canh cho muội muội, mặc dù cách một cánh cửa nhưng tỉ muội hai người vẫn là ở chung.
Đột nhiên, cũng như sáng nay, trong phòng lại vang lên một tiếng rầm.
Nhâm Sơ Dung quan tâm muội muội, nghe tiếng trong lòng hoảng sợ. Lo lắng ‘không phải lại ngã xuống rồi chứ’, vội vàng đẩy cửa vào xem, quả nhiên như vậy, Tiểu Bộ đang nằm sấp trên đất, không còn động đậy, không biết còn sống hay đã chết. Sơ Dung nhanh chân chạy lên trước, nhẹ nhàng giữ chặt tay muội muội, âm thanh hơi run rẩy:
- Tiểu Phất, mau tỉnh lại…
Nha hoàn tỳ nữ nhanh chân bước vào, ba chân bốn cẳng đỡ công chúa điện hạ trở lại giường, đại phu lại chạy đến, kiểm tra một lát liền nói với Nhâm Sơ Dung:
- Quận chúa yên tâm, công chúa chỉ bị ngất, không đáng lo ngại… Nhưng, thêm cái lan can trên giường đi, cứ ngã xuống đất thế này thật không hay.
Nhâm Sơ Dung gật gật đầu đang muốn truyền lệnh, không ngờ Tiểu Bộ ngất nhanh mà tỉnh cũng nhanh, lúc này đã tỉnh táo trở lại, nàng bị thương trên vai lưng, chỉ có thể nằm sấp trên giường, rất cố gắng ngẩng đầu lên, giống như một con rùa nhỏ nhìn trái nhìn phải, con ngươi từ mê man trở nên thanh thấu, sau đó bỗng nhiên lại phát ra một tràng cười ‘khanh khách’, khiến mọi người đều giật nảy mình.
Hai tay Tiểu Bộ vung vẩy, vừa cười vừa nói:
- Tam tỉ ở lại, những người khác đều lui ra, lui ra hết đi, mau lui, mau lui.
Công chúa lớn nhất, người bệnh lớn nhất, Thất tiểu thư lớn nhất, người khác không dám không nghe, liền lui ra khỏi phòng. Nha hoàn rời khỏi sau cùng biết hai tỉ muội có chuyện cần nói, không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Nháy mắt mọi người đã lui ra hết, Nhâm Sơ Dung ngồi ở đầu giường Tiểu Bộ:
- Ngã không đau chứ?
Tiểu Bộ không đáp lời, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui, nhìn Nhâm Sơ Dung nói:
- Kêu một tiếng tỉ tỉ nghe thử xem.
Nhâm Sơ Dung còn tưởng mình nghe nhầm, hơi có vẻ ngạc nhiên:
- Cái gì?
- Ngươi
Ngón tay Tiểu Bộ chỉ vào Tam tỉ, rồi lại chỉ vào mũi của mình:
- Kêu ta một tiếng tỉ tỉ.
Nhâm Sơ Dung lo lắng. Tiểu Bộ trước bị trọng thương, sau đó lại hôn mê, tỉnh lại thì cười một cách kì lạ, bây giờ lại bắt mình kêu nàng ấy là tỉ tỉ… Quận chúa đưa tay sờ lên trán của công chúa:
- Đừng nói là thật sự ngã điên rồi?
Nhâm Tiểu Bộ đắc ý vênh váo, ‘bốn chi hướng xuống đất’ ha ha cười lớn, nhưng lần này động tác hơi mạnh, động vào vết thương, lại đau đến kêu lên, bộ dạng này của nàng đúng là quá dọa người, Nhâm Sơ Dung không phí lời, đứng dậy chạy ra ngoài, muốn lại tìm đại phu đến, nhưng bị Tiểu Bộ giữ lại:
- Đứng lại, không được chạy.
Sơ Dung sợ sẽ lại động vào vết thương của muội muội, lập tức dừng bước chân, dịu dàng nói:
- Tỉ không chạy, tỉ chỉ ra ngoài cửa nói một câu, lập tức quay lại.
Nghe giọng điệu của Tam tỉ, thật sự tưởng mình bị phát điên rồi, Tiểu Bộ chớp chớp mắt, đang muốn giải thích điều gì, nhưng nàng vừa mở miệng nói được một câu:
- Muội nhìn thấy tỉ…
Đột nhiên lại bật cười khanh khách, khống chế không được, chính là muốn cười, thật sự là điên rồi, vui mừng đến điên rồi.
Nhâm Sơ Dung cũng sắp bị nàng làm cho phát điên mất, tài nữ Nam Lý thường ngày quản lý bốn phương, vô số sự tình cực kì phức tạp đều được nàng xử lý gọn găng ngăn nắp, bây giờ trong con mắt cũng phải hiện ra mấy vệt nước mắt, vẻ mặt hoảng loạn bất lực:
- Nhâm Tiểu Thất, muội, muội đừng dọa tỉ nữa.
Nhâm Tiểu Phất không dám cười nữa, liều mạng nén lại tiếng cười, dùng sức hít thở mấy cái, cuối cùng thì cảm xúc cũng hơi hơi bình phục lại, trước hết nói một câu ‘muội không điên, tỉ đừng lo’, sau đó đi vào chuyện chính:
- Lúc nãy muội muốn xem thử tỉ sau này sống như thế nào, tỉ đoán xem muội nhìn thấy gì?
Nhâm Sơ Dung trước tiên là sửng sốt:
- Xem tỉ sau này sống như thế nào?
Lời vừa nói ra đột nhiên hiểu ngay, vừa vội vừa tức:
- Muội lại sử dụng bản lĩnh kia sao? Sao mà cứ không nghe lời, đã nói rõ là sau này không dùng nữa mà…
Tống Dương đã chết, sau này sống như thế nào. Nhâm Sơ Dung thật sự không quá quan tâm, nhưng ‘khả năng tiên tri’ sẽ khiến muội muội rước lấy trời phạt, nàng không thể không lo lắng.
- Tỉ nghe muội nói xong trước đã
Nhâm Tiểu Bộ vừa lắc đầu vừa xua tay, tiếp tục cười:
- Nhâm Sơ Dung, muội thấy tỉ trở thành tân nương rồi, còn tân lang cưới tỉ, ánh mắt mừng rỡ… là Tống Dương!
Muốn xem thử Tam tỉ sau này sống như thế nào, không ngờ lại gặp ngay ngày đại hỉ của tỉ ấy.
Nhâm Tiểu Bộ nhìn thấy một ‘cảnh tượng’, bản thân bị Bạch phu nhân bắt ngồi trên ghế thái sư không cho động đậy, Tam tỉ mặc một bộ cát phục, trang điểm kiểu tân nương bị A Y Quả, Lý Hồng Y vây quanh. Đám người Tề Thượng, lão Cố, Bạch tiên sinh ở xung quanh ồn ào, nói gì mà vào cửa phải phân trước sau, nhất định người làm tỉ tỉ phải bắt muội muội gọi tiếng tỉ tỉ… Không khó đoán mà, nhất định là mình gả cho Tống Dương trước, Tam tỉ vào cửa sau mình, chuyện vui nên một đám người ở xung quanh ồn ào trêu ghẹo.
Mà mấu chốt nhất là, điều mà trước đây Tiểu Bộ nằm mơ cũng không thể thấy, Tống Dương trong cảnh tưởng đó, mặc cát phục đỏ, vui mừng hớn hở đứng một bên nhìn, làm như không có phận sự, không khuyên cũng không hỏi.
Tuyệt đối không nhận lầm, thân hình tướng mạo, ánh mắt nụ cười, rõ ràng chính là Tống Dương!
Trước đó nhìn không thấy, vì Tống Dương không còn là Tống Dương; bây giờ lại nhìn thấy, có lẽ bởi vì bất luận Tống Dương còn là hay không còn là Tống Dương, hắn cũng sẽ cưới cặp tỉ muội này.
Lúc bình minh không thể nhìn thấy chàng, Tiểu Bộ từ trên giường ngã xuống; vào đêm không lâu nhìn thấy chàng, Tiểu Bộ lại ngã xuống đất lần nữa, trong cùng một ngày, từ đau khổ muốn chết đến không còn muốn sống lại đến vui mừng phát điên, Nhâm Tiểu Bộ chết đi sống lại, thật giống như cảm giác chạy một vòng trong lục đạo luân hồi, trên đời này, thiên hạ này, có thể khiến nàng như vậy, thì chỉ có Tống Dương kia…
- A?
Nhâm Sơ Dung nhíu mày, âm thanh rất nhẹ, giống như nghe không hiểu lời của Tiểu Bộ, thì thào lặp lại:
- Muội thấy tỉ thành hôn, gả cho Tống Dương… A!
Lần ‘A’ thứ hai của Nhâm Sơ Dung không còn dịu dàng, không còn giọng điệu nhẹ nhàng, phải nói là xuyên thủng cả màng nhĩ, vừa mừng vừa sợ vừa điên vừa cuồng! Mà sau khi thét chói tai, hai mắt quận chúa điện hạ nhắm lại, ngã thẳng xuống mặt đất, trán va phải mặt đất cứng, máu tươi chảy ra.
Nàng biết bản lĩnh của muội muội, Tiểu Bộ đã nhìn thấy chàng thì chứng tỏ chàng vẫn còn sống, bởi vậy nàng lại càng tin vào sự thần kì của Tống Dương, mà đau khổ, vất vả liên tiếp mấy ngày nay sớm đã khiến thân thể nàng kiệt sức, giây phút này nghe được tin mừng, thân thể tự nhiên không thể chống đỡ nổi nữa.
Thị vệ, nha hoàn ở bên ngoài nghe được tiếng thét trong phòng còn tưởng xảy ra chuyện rồi, một tiếng rầm vang lên, cửa phòng bị phá thông, điều khiến tất cả mọi người đều không ngờ là lần này người ngất xỉu lại là Thừa Hợp quận chúa. Dường như thời gian quay ngược trở lại, mọi thứ lại trở lại như trước, mọi người bước nhanh vào phòng, đỡ quý nhân lên giường, mời đại phu… Thừa Hợp không bị sao cả, chỉ là thân thể suy nhược cộng thêm trán bị chảy máu, đại phu không lập tức thức tỉnh nàng dậy, lần ngất đi này không khác gì ngủ say, tốt cho sức khỏe của nàng.
Sau một lúc, Thừa Hợp được đỡ về lại phòng ngủ của chính nàng để nghỉ ngơi, trong phòng Tiểu Bộ lại yên tĩnh trở lại, Tiểu Bộ nằm sấp trên giường, đang cười, cười không dứt, sau một lúc nàng lại đột nhiên vang lên tiếng gì đó, hai tay dùng sức đưa lên đỉnh đầu, úp hai bàn tay với nhau như đang lễ Phật, trong lòng lẩm bẩm:
- Phật tổ minh giám, hôm nay lần thứ nhất ‘tiên tri’, con không nhìn thấy người, không được tính, nhưng con đã trả tiền trước, lần thứ nhất không nhìn thấy, tất nhiên còn được nhìn lần thứ hai, không được lấy thêm tiền nữa… Nếu thật sự phải lấy thêm một lần nữa, mong ngài đại phát từ bi, vẫn là tính trên người con, đừng đi tìm Tống Dương, làm ơn đừng đi tìm chàng.
Sau khi cầu nguyện, Tiểu Bộ còn muốn cười thêm một lúc, quá vui mừng rồi, nàng không nỡ ngủ, trong lòng vẫn đang tính toán, phải dùng thời gian ngủ để nhớ chàng, nhớ chàng thật nhiều. Tiếc là cơ thể không nghe lời, còn chưa kịp nhớ gì, mọi thứ trong đầu liền dần dần mơ hồ, một ngày chết đi sống lại cuối cùng cũng kết thúc, Nhâm Tiểu Bộ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tống Dương tắm rửa sạch sẽ rồi, ăn no rồi, uống đã rồi, tinh thần sảng khoái ngồi bên đống lửa, Ban đại nhân ngồi đối diện với hắn, vẻ mặt của lão đầu tử không mấy vui vẻ, nhìn hắn từ trên xuống dưới:
- Tống Dương, ngươi giỏi lắm.
Tống Dương không hiểu ý của lão, nhưng cũng có thể nghe ra đối phương không phải đang khen hắn:
- Ngài có lời cứ nói.
- Cùng Sa vương hai người xông vào thiên quân vạn mã của kẻ địch, không chết được còn không cam lòng; lại rời khỏi đại đội, một mình chạy một ngày trên chiến trường, vừa giết người vừa kêu la, vậy mà có thể sống sót trở về, ta lần đầu tiên thấy người chê mạng lớn, thật sự khâm phục.
Lúc ăn cơm tối, Ban đại nhân nghe Sa vương nhắc đến sự dũng mãnh của Tống Dương, sau khi nghe thấy cách đánh liều chết của Tống Dương, lão đầu tử tức giận đầy một bụng.
Tống Dương cười:
- Lúc đầu cùng Sa vương xông trận còn thấy ông ta cũng không tệ, để ông ta một mình xông lên không thích hợp lắm, sau đó… ta tự mình giết thành quán tính luôn rồi.
Vừa nói, hắn vừa giơ tay gãi gãi đầu, sau khi nhập ma, tâm tính cố chấp. Chỉ mong được giết đến hóa cuồng, nhưng nhập ma không phải phát điên hay bệnh cuồng, việc xảy ra hắn vẫn còn nhớ.
Gãi đầu một cái, tóc mới gội sạch lại bị rối rồi, Búp bê sứ ở bên cạnh lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng giúp hắn chải lại tóc.
- Sống chết của ngươi, ngươi tự làm chủ, không đáng để ta phí lời, nhưng ta nhớ, ngươi từng hứa với Tạ Tư Trạc, sẽ dẫn nó về nhà.
Hữu thừa tướng đã đến tuổi này rồi, sự việc mà ông coi trọng không còn nhiều nhưng những ngày uống rượu, nói chuyện phiếm trong thổ lao của Sa dân là khoảng thời gian an lành hiếm hoi trong cả cuộc đời lão nên lão không khỏi xem trọng Búp bê sứ, mong ngóng nàng có thể có một người chồng tốt.
Nói xong, lão đầu tử lại nhíu mày nhìn Tạ Tư Trạc một cái:
- Ngươi sao không nói gì hắn đi.
Búp bê sứ mỉm cười đáp:
- Không phải là đã bình an trở về rồi sao, chỉ cần trở về là tốt, ta thật không có gì để nói.
Lão đầu tử rất rất không vui:
- Lần này trở về được là do mạng tốt thôi, ngày mai hắn lại nổi điên thì chưa chắc có thể trở về!
Búp bê sứ ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy có lý, nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên hai má Tống Dương, âm thanh yếu ớt nhưng nghiêm túc:
- Ngày mai cũng phải trở về nhé.
Ban đại nhân đại khái hiểu ra, mình rõ ràng đang gảy đàn trước tai trâu liền lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn phí lời nữa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK