Mục lục
[Dịch] Hoạt Sắc Sinh Kiêu (Yêu Tinh Cao Chiếu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tiếp mười ngày không thấy mặt Tống Dương, khi hắn trở lại dịch quán, mấy vị kỳ sĩ đều muốn hỏi xem hắn đã đi đâu, Tống Dương tùy tiện lấy một lý do cho qua chuyện, trở lại phòng mình bắt đầu đợi tin của Quận chúa.

Không ngờ, buổi tối bên Hồng Ba phủ chưa có tin tức, trong cung đã có thái giám tới dịch quán rồi, Hoàng đế truyền chỉ triệu Tống Dương tới gặp.

Thái giám rất khách khí, nhưng cũng hỏi vì sao Hoàng đế triệu kiến hắn, hắn lắc đầu không trả lời, tuy nhiên dọc trên đường đi, thái giám vẫn luôn giữ vẻ tươi cười với Tống Dương, giống như có việc dại hỷ vậy, khiến Tống Dương cười mà trong lòng sợ hãi.

Không lâu sau khi đến hoàng cung Nam Lý, Tống Dương được đưa đi, xuyên qua tầng tầng đại điện vào Ngự thư phòng, mà bất ngờ, trong thư phòng cũng không có Hoàng đế, chỉ có một dáng hình nhỏ gầy của Trấn Tây Vương, đang đứng giữa phòng, tay chắp sau lưng nhìn một bức tranh chữ trên tường.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trấn Tây Vương quay đầu lại, con mắt đục ngầu nhìn Tống Dương đánh giá một lượt, thái giám dẫn đường dường như sớm biết sẽ như vậy, cũng không có chút kinh ngạc, đưa hai người gặp nhau rồi lui ra ngoài.

Trấn Tây Vương cũng không cần Tống Dương thi lễ, nói thẳng, tiếng vang dội:

- Ngươi là Tống Dương? Dáng vẻ cũng không tệ lắm, võ công thế nào?

Tống Dương thành thực trả lời:

- Thượng phẩm bính tự, nếu có đao trong tay, còn có thể mạnh hơn một chút.

Trấn Tây Vương không tỏ thái độ, lại hỏi tiếp:

- Muốn đánh giặc sao?

Tống Dương lắc đầu, hành quân bày trận, việc này hắn hoàn toàn không biết, kiếp trước từ nhỏ tới lớn cũng không đọc qua một cuốn binh thư chiến sách, hắn đánh nhau còn được, chứ đánh giặc còn lâu.

Trấn Tây Vương vẫn giữ nguyên một bộ dạng cũ, hỏi câu thứ ba:

- Ngươi đã giết qua bao nhiêu người?

Đối với một tiểu tử hậu sinh, Vương gia không cần chú ý nhiều tới lễ nghĩa, Tống Dương cũng không so đo việc đó, không chỉ bởi ông ấy là trưởng bối của Tiểu Bộ, Sơ Dong, còn một nguyên nhân khác, Tần Trùy.

Trên dưới Hồng Ba vệ đều là nam tử hảo hán, có thể khiến bọn họ cam tâm cống hiến, chịu chết, đủ thấy đối nhân xử thế của Trấn Tây Vương, cho tới nay, ấn tượng của Tống Dương đối với vị Vương gia này rất tốt, giờ phút này thực sự trả lời:

- Người tại hạ tự tay giết không nhiều lắm, nhưng cũng chưa từng đếm qua: cho nên cũng có thể nói người ta giết rất nhiều, không thể đếm hết.

Trận chiến Đoạt sơn doanh ở biên ải, phục kích Quốc sư ở Yến Tử Bình, bạo động Tình thành ngày mồng tám tháng chín… ba trận loạn chiến vong linh tính ra mấy vạn, tính mạng con người trong mỗi một trận đều không tránh khỏi có liên quan tới Tống Dương.

Chưa từng đếm qua, không thể đếm được? Đối với đáp án này, Vương gia dường như khá hài lòng, vẻ mặt cuối cùng cũng buông lỏng, khẽ gật đầu, lập tức lại xoay người nhìn lên bức tranh chữ trên tường.

Lần đầu gặp mặt, Trấn Tây Vương hỏi qua:

- Võ công như thế nào, muốn đánh giặc sao, giết được bao nhiêu người?

Ba vấn đề này, sau khi hắn trả lời thì không hỏi gì nữa, Tống Dương bị hỏi đầu óc mờ mịt, trong lòng cân nhắc, Vương gia đây đang tính thu nạp mình vào dưới trướng sao?

Trầm mặc một hồi, Trấn Tây Vương lại nói:

- Bổn vương cả đời trên lưng ngựa, chịu không quá năm lần trọng thương. Bốn lần trước, bổn vương đều đích thân hạ đao với kẻ thù, chỉ có lần cuối cùng, bổn vương từng lập lời thề, ắt là đích thân lão không giết được Trát Tây Bình Thố

Vương gia quay người lại:

- Kẻ thù của bổn vương, người ta muốn giết mà đành chịu, lại chết dưới tay ngươi…

Vẻ mặt lão không được tốt, ánh mắt trầm đục, vững vàng nhìn thẳng vào Tống Dương, nhưng một lát sau, lão bỗng mỉm cười, thanh âm vang dội như trước, giọng điệu thoải mái hơn rất nhiều:

- Tình hình nhất phẩm lôi bổn vương sớm được truyền báo, trong đó hơn mười võ sĩ chết trận, chỉ có ba người bị ngươi chém chết, Trát Tây Bình Thố chính là một trong số đó, vốn ta tưởng rằng chỉ là trùng hợp, trong lòng lão đại vốn không thoải mãi vừa rồi mới nghĩ thông suốt, hóa ra không phải trùng hợp! Cái tên Phiên Tử Thổ Phồn đó là Sơ Dong sai ngươi giết chăng?

Phong Long Hoàng đế việc lớn không chú ý việc nhỏ lại rất nhiệt tình, vội vả cho thư truyền Trấn Tây Vương, lệnh lão chạy nhanh về kinh có chuyện quan trọng thương lượng, đây chính là chuyện quan trọng, việc quan trọng đó chính là: làm mai.

Vạn tuế gia chưa từng làm mai, trước kia cũng không biết như thế nào. Không nghĩ tới làm việc này lại vui vẻ đến như vậy, người khác đều không vội vàng thì hắn lại đợi không được, hận không thể khẩn trương tác hợp cho đôi uyên ương. Nếu không trong lòng ngứa ngày khó chịu. Trấn Tây Vương so với Tống Dương vào cung từ lúc sáng sớm, chợt nghe nói việc này, trong đầu cũng có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời phản ứng quá mức, nhưng Hồ đại nhân ăn không nói có, cặp vợ chồng son có thanh có sắc, thế mới xảy ra cảnh tượng ở cổng thành.

Trấn Tây Vương lại liên tưởng tới những thông tin lão đã biết, chuyện gì cũng có ấn tượng ban đầu sau đó lại hồ đồ suy nghĩ loạn lên, càng nghĩ càng loạn: khi tuyển hiền từ Thanh Dương dến Đại tông sư Trần Phản, sau đó tới Phượng Hoàng thành Trần Phản gặp họa mất trí nhớ, Sơ Dong một mình gánh vác, tự mình an bài, bố trí ổn thảo chăm sóc tốt cho lão, Sơ Dong không có việc tìm việc này làm sao? Vương gia dường như đã từng nghe hộ vệ nhắc qua, Trần Phản là trưởng bối của Tống Dương.

Nha đầu Nhâm Tiểu Bộ, ngày thường chỉ biết chơi đùa càn quấy, chưa bao giờ thấy nàng để tâm đến những nghi lễ gò bó, cuối xuân năm trước bỗng nhiên trở nên nhiêt thành, tự mình magn đội chạy tới Hồng thành chủ trì lễ tế hạ Nam Lý. Ngày thường nàng đối với tam tỷ tốt nhất, mà Sơ Dong lúc thường cũng không rời khỏi Tình thành, có phải chăng là thay tỷ tỷ đi tìm Tống Dương.

Còn có Trát Bình Tây Thố! Tống Dương đây không giết kia không đánh, ở trong lồng nhàn hạ một hồi, vốn xuất ra một đao liền chém ngay Phiên tử đó, làm sao lại khéo như vậy! Ai chỉ điểm cho hắn? Vì sao muốn chỉ điểm cho hắn giết Trát Tây Bình Thố? Chắc chắn là hiếu tâm của Sơ Dong khẳng định không sai, nhưng dường như ngoài phần hiếu tâm còn ẩn dấu một phần suy nghĩ thận trọng hơn, để ngươi lấy lòng cha vợ tương lai chăng?

Vương gia càng nghĩ càng cảm thấy sự việc giống như vậy, đối với Tống Dương này, lão cũng sớm có nghe nói.

Trong hai năm nay, người trong nước Nam Lý làm náo động, hơn mười người được tuyển chọn từ trong dân gian, mười vị kỳ sĩ phó Đại Yến đường hoàng của quốc gia, trong mười kỳ sĩ, xuất sắc nhất, không hề nghi ngờ chính là Tống Dương, làm một thanh niên tài năng tuấn kiệt, giá trị của bốn chữ này, đơn cử lấy nhân tài mà nói, lại chẳng phải bôi nhọ Thừa Cáp quận chúa.

Mà quan trọng nhất, người này và Sơ Dong thích nhau. Nhà con gái Vương hầu nghèo khó, đạo lý là không sai, nhưng Vương hầu cũng là ngườ, cũng sẽ yêu thương con gái, Trấn Tây Vương càng không ngoại lệ, đối với hai người con gái càng yêu thương hết mực, một là Sơ Dong điềm đạm, một là Tiểu Bộ hồ nháo, người sau trước tiên không nói rồi, người trước Nhâm Sơ Dong từng thề không lấy chồng, ở lại Hồng Ba phủ thay phụ vương quản lý việc trong nhà, nhìn trong mắt của người làm cha, vui mừng rất nhiều như thế nào lại không có chút đau lòng, nếu nàng thực đối với ai nảy sinh tình ý, vả lại "ai đó, lại có thể giống như hôn sự này, Vương gia thực sự vui mừng cho nữ nhi đó.

Nếu ở kiếp trước, khẳng định người làm cha mẹ nhất định trước tiên hỏi con gái chuyện hôn nhân: mặc dù cả đời này, hôn sự của con gái do cha mẹ làm chủ, nhưng phần lớn làm cha mẹ sẽ không võ đoán, cuối cùng vẫn thăm dò ý tứ của con gái trước.

Nhưng Trấn Tây vương liên tục phân tích từ các việc nhỏ một cách cẩn thận rõ ràng, hơn nữa theo Tả thừa tướng kể lại, Vương gia chắc chắn hai trẻ đã tâm đầu hợp ý. Hơn nữa lão biết rằng nữ nhi nhà mình, biết Nhâm Sơ Dong ngoài mềm trong cứng, trước kia đã từng lập ra lời thề, thật khó hỏi tới. Nàng nhất định lắc đầu phủ nhận, một khi đã như vậy còn hỏi làm gì, do cha làm chủ, cũng không thấy được nhiều chuyện lớn, dù sao trong lòng con gái cũng sẽ vui mừng.

Đối phương là nhân tài, hai đứa nhỏ có tình ý, thì chính là "Tôn phân rồi, con rể của Vương gia, phu quân của quận chúa, đương nhiên sức mạnh không thể quá kém, mặc cho đám người bàn tán khẳng định không còn cách nào, Hoàng đế còn phong thưởng.

Tống Dương đến phía trước, Trấn Tây vương luôn luôn cùng Phong Long cò kè mặc cả, giúp con rể tương lai tranh thủ phong hào, chuyện phong thưởng này không ngờ thuận lợi, Hoàng đế lần này : vua không vội thái giám vội

Từ trong mắt muốn đem cái cọc bà mai ra bảo vệ, ban thưởng cho Tống Dương thật hậu hĩnh.

Tống Dương có thêm một cái đầu cũng không thể tưởng tượng sự việc sẽ như thế này, nghe Vương gia bỗng nhiên nhắc đến việc Sơ Dong sai giết Trát Tây Bình Thố, người, không tự dưng sửng sốt, nhưng vẻ mặt hắn đọng lại trong mắt của Trấn Tây Vương, trong lòng lão càng khẳng đinh, nét mặt già nua tỏa ra ý cười.

Đúng lúc này, một trận cười truyền đến, Phong Long Hoàng đế, Tả thừa tướng Hồ đại nhân và thái giám Công Tôn bên cạnh hoàng đế đi vào Ngự thư phòng. Dựa theo quy củ, Tống Dương thi lễ với Phong Long.

Tâm tình Hoàng đế rất tốt, cũng không phải lúc chính thức, phất tay cười nói:

- Miễn lễ đi.

Lập tức lại dặn dò thái giám:

- Ban cho ngồi, Trấn Tây Vương, Hồ đại nhân, Thường Xuân hầu đều ngồi xuống. Chúng ta nói chuyện.

Tống Dương đưa mắt nhìn Hồ đại nhân, lão hiểu được nghi vấn của hắn, cười giai thích:

- Trên Nhất phẩm lôi Tống tiên sinh vì nước lập công lớn, Vạn tuế lại muốn ân chỉ, chúc mừng Hầu gia.

Trước kia Nam Lý chỉ có Thường Xuân úy, Mâu Bát không bằng Thường xuân hầu, hôn sự này, là danh hiệu Phong Long Hoàng đế tân phong, hiện tại mới ra chưa tới một canh giờ, ra lò còn đang nóng hổi. Kỳ thực giữa hai bên cũng không có gì khác biệt, tuy nhiên phong ấp lại mở rộng hơn một chút, từ ba mươi dặm lên năm mươi dặm, vẫn là một chức vụ nhàn rỗi, không nhận nhiệm vụ chính thức, nhưng tên trở nên dễ nghe hơn. Lại nói như thế nào cũng là "hầu" vừa vặn xứng đôi với thân phận của Quận chúa.

Phong Long không cần Tống Dương tạ ơn, chỉ tủm tỉm nhìn hắn cười hỏi:

- Trong nhà Thường Xuân hầu còn trưởng bối không?

Tống Dương hồ đồ, lắc đầu, Hoàng đế giơ tay đập bàn, hai hàng lông mày nhăn lại trầm mặc:

- Chung quy cần có bậc trưởng bối.

Tả thừa tướng ở một bên góp lời:

- Lão thần có ý tưởng này, hay là, mời Trương đại nhân Đông các đại học sĩ…

Lời chưa dứt, Phong Long liền gật đầu:

- Không tồi! Mời lão sư lại nhận tên học trò này!

Đông các đại học sĩ năm trước từng đảm nhiệm đế sư, Phong Long chính là học trò của Trương đại nhân, ý tứ của Hoàng đế, Thừa tướng lại không hiểu sao, bảo Trương đại nhân thu nhận Tống Dương làm đệ tử, Tống Dương đương nhiên trở thành bạn học với Hoàng đế, chỉ với thân phận này, đến trưởng bối cũng không cần rồi.

Hoàng đế long nhan vui vẻ nói:

- Mọi việc quyết định tới đây thôi! Truyền chỉ Hỗn Nghi giám, chọn lựa ngày lành tháng tốt, trẫm phải lo liệu việc mừng này!

Lý Công Tôn tươi cười vui vẻ, Hồ đại nhân vẻ mặt đắc ý, Trấn Tây Vương vẻ mặt tán thưởng, chỉ có Thường Xuân hầu không hiểu ra sao, nhìn bên này, trông sang bên kia, thực muốn làm rõ tình hình mơ hồ ở đây.

Vẫn là Hồ đại nhân nhìn không được, cười nói:

- Là việc vui của ngươi và Thừa Cáp quận chúa! Vạn tuế làm mai tác thành cho ngươi, Trấn Tây Vương càng yêu quý tài năng của ngươi, đã đồng ý rồi. Chúc mừng Thường Xuân hầu, không chỉ mừng rõ, còn có vinh quang lớn lao, tỏa khắp thiên hạ, có thể mời Vạn Tuế làm mai mối, cũng chỉ có một Hầu gia thôi, lão phu chỉ là nghe được việc này, cũng cảm thấy vinh hiển!

Lỗ tai của Tống Dương nổ ầm một tiếng, hắn một thân tu vi hống hách, vậy mà nộ kình theo tâm mà động, tự nhiên đột phát, bật tiếng cười vang, Tống Dương đem ghế đôn đập nát, đặt mông ngồi xuống thấp giọng, mắt trợn tròn, trong đầu loạn một mớ, giờ phút này ngoại trừ đánh Hồ đại nhân tấu thối, không còn ý tưởng nào khác nữa.

Phong Long tâm tình vô cùng tốt, thấy thế cười ha hả:

- Thường Xuân Hầu quả nhiên võ công tốt! Mau mau đứng lên, đem một lòng thu lại, việc này trẫm tự mình chủ trì, sẽ không thay đổi, quyết định rồi!

Người bên ngoài đều nói hắn phát điên bởi vì việc vui từ trên trời rơi xuống, hết thảy mỉm cười, Trấn Tây Vương cười tươi hơn cả: tiểu tử này cao hứng đến như vậy, cũng có thể thấy tình ý của hắn đối với Sơ Dong không giả.

Lý Công Tôn bước chân nhẹ nhàng, gần như bay tới, một bên nâng Tống Dương, một bên thu xếp lại chỗ ngồi mới, Tống Dương vẻ mặt vẫn cứng nhắc, nhưng trong miệng bắt đầu nuốt mật đắng, chính là cân nhắc việc này nên làm thế nào bây giờ, bỗng nhiên có nội thần bẩm báo, sứ giả hòa thân dân tộc Hồi Hột thông báo đã tới nơi rồi.

Việc hòa thân của Tiểu Bộ xem như việc trọng đại của quốc gia, gần đây Phong Long luôn ở Điếm Kính trưa, nghe thấy tin tức tạm không để ý tới Tống Dương, nói:

- Truyền lên!

Sau một lát, báo cáo đặt lên án thư, Hoàng đế tự tay xé rơi niêm phong, một tờ sớ dài, bên trên chữ viết chi chít, Phong Long mới nhìn mở đầu, liền cười nói:

- Việc hòa thân, dân tộc Hồi Hột đồng ý rồi!

Nói xong, đang muốn xem chút nữa, lại có thái giám bẩm báo, Tây quan có quân tình quan trọng cần vào cung bẩm báo gấp.

So với hòa thân, quân tình không hề nghi ngờ càng khẩn cấp hơn, Phong Long trong lòng cả kinh bấp chấp bản tấu hòa thân, trước tiên tìm hiểu quân tình. Lúc này, Lý Công Tôn khom người lui ra. Trong cung Nam Lý có luật, nội thần không được tham dự vào chính sự, mà quân tình mật báo, bọn thái giám ngay cả nghe cũng không thể nghe, để phòng ngừa tiết lộ bí mật.

Ba người khác trong phòng Trấn Tây Vương không cần phải nói, Hồ đại nhân cũng không cần rời khỏi, Tống Dương vốn định cáo lui, nhưng Vương gia ra hiệu hắn là người nhà nên ở lại, hiểu biết chút quân vụ Tây tuyến cũng là tất yếu.

Tuy nói "quân vụ khẩn cấp, nhưng không quá mức nghiêm trọng, trong mấy năm nay, mùa đông trên cao nguyên càng lúc càng lạnh tuyết lớn thành hoa, hiện tại lại gần đông chí, Thổ Phồn điều động quân mã thường xuyên, xem ra có tính toán xâm lược, tướng lĩnh biên quan không dám chậm trễ đối với lệnh truyền báo hồi kinh.

Tuy nhiên Trấn Tây Vương vừa mới từ biên quan đốc quân trở về, từ dưới Khổ Thủy Tây quan, tướng sĩ Nam Lý cũng chuẩn bị chiến tranh chu đào, thời khắc cảnh giác. Cơ bản có thể kết luân, nếu năm nay lại lạnh tới Thổ Phồn khả năng sẽ cướp lương đoạt tiền, nhưng cũng không phải xâm lược thực sự, nếu muốn đánh, quy mô cũng sẽ không quá khoa trương, với sự chuẩn bị của Tây tuyến, hoàn toàn có thể ứng phó được.

Xem qua quân tình lại nghe Vương gia phân tích , Phong Long yên tâm, đối với Phiên Tử Thổ Phồn nghiến răng mắng mỏ một phen lần nữa lại đổi thành tình thân, lại cầm lấy sớ trình báo hòa thân xem cẩn thận.

Nhưng lúc này chờ hắn xem hết toàn bộ bản tấu, xem xong, sắc mặt cũng trở nên cổ quái ước chừng một lúc sau, Phong Phong lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, trước tiên nhìn Vương gia, sau đó nhìn Tống Dương, hỏi:

- Vương gia của ngươi là người tộc Hồi Hột?

Hòa thân của Tiểu Bộ đã định, hôn sự của mình và Sơ Dong cũng định rồi. Tống Dương hiện tại hoàn toàn ảo não, không yên long, nhất thời không chú tâm lễ nghi, nghe vậy lắc đầu không lên tiếng.

Phong Long cũng có chút thất thần, không để ý vô lễ nho nhỏ của Tống Dương, nhíu mày nói:

- Ngươi không phải?

Trên bản tấu đã viết rõ ràng, nói Nam Lý gọi kỳ sĩ Tống Dương, cùng Tát của Hồi Hột,

Tát…

Phong Long đưa ngón tay đặt trên tấu chương, đọc từng chữ một:

- Tát Mặc Nhĩ Liệt kỳ nặc nhưng Khách Hãn thân phận cùng cấp, tuy rằng người là nhân sĩ Nam Lý, nhưng với dân tộc Hồi Hột mà nói, cũng như Tát Mặc Nhĩ Hãn Vương gia tôn quý như nhau.

Tâm tư rối loạn, phản ứng cũng chậm theo, được Phong Long nhắc nhở, Tống Dương mới nhớ ra, trên tay mình còn có một khối" Mặt trời phương đông, Hỏa Tâm Ngọc tặng, hai người xem như theo phong tục của người Hồi Hột đã bái lạy kết nghĩa, trên tấu chương nói như vậy cũng cho là bình thường, tuy nhiên Tống Dương có chút mơ hồ, không rõ trong tấu chương hòa thân, như thế nào lại xuất hiện tên của mình.

Tống Dương không đề cập tới việc gặp nhau với Tát Mặc Nhĩ Hãn ở Phượng Hoàng thành, chỉ nói khi ở Tình thành hai người có chút giao tình, nhất thời hứng khởi nên đôi bên trao đổi tín vật.

Hồ đại nhân nhíu mày lắc đầu:

- Việc lớn như vậy, ngươi không nói với lão phu một tiếng sao.

Tống Dương nắm lấy bả vai:

- Chính là phần giao tình cá nhân, không biết sẽ như thế nào.

Vừa dứt lời, Phong Long liền nói tiếp:

- Ngươi cảm thấy là giao tình cá nhân, Vương gia dân tộc Hồi Hột người ta lại rất coi trọng! Hầy.

Giọng điệu cổ quái, không rõ Vạn tuế gia đang cười hay đang cảm thán, đồng thời đưa tấu chương trong tay cho Hồ đại nhâ:

- Ngươi xem đi.

Hồ đại nhân đọc nhanh như gió, rất nhanh, sắc mặt lão cũng thay đổi, kinh ngạc, còn có buồn cười, phản ứng giống hệt phản ứng của Vạn tuế gia lúc vừa rồi, buông mặt nhăn mày, ngẩng đầu nhìn Vương gia, lại nhìn Tống Dương, bộ dạng muốn cười lại không dám cười.

Sự tình không hợp lý, Trấn Tây Vương liền phát hiện ra, lão không kiên nhẫn đi pha trò, thanh âm vang đội, hỏi Hồ đại nhân:

- Làm sao vậy? Trên tấu chương nói cái gì?

Hồ đại nhân lúc này mới không đi nên làm cái đầu lớn này, lắc đầu không nói lời nào, đưa mắt nhìn Phong Long. Người sau khi ho khan một tiếng, mở miệng nói:

- Việc hòa thân của Huyền Cơ Công Tôn, dân tộc Hồi Hột đồng ý, ngày gần đây sẽ phái ra sứ đoàn, chuẩn bị sính lễ trọng hậu cùng hộ vệ, nô lệ , thị nữ vàng bạc đầy đủ mọi thứ, theo sứ đoàn nước ta cùng đến Nam Lý.

Sắc mặt Trấn Tây Vương rõ ràng đã dịu đi, đối phương càng nhìn kỹ, Công Tôn nữ nhân của lão thì gả đi càng được mở mày mở mặt.

Nhưng lời Phong Long còn chưa hết:

- Tuy nhiên đúng là hòa thân không sai, nhưng không cần đưa Huyền Cơ Công tôn tới dân tộc Hồi Hột… Tát Mặc Nhĩ Hãn nói, họ muốn ở Nam Lý có một vị vương, vương gia… Tiểu Bộ gả cho Tống Dương.

Ánh mắt Phong Long phức tạp, lại nhìn Tống Dương Tống Dương mời vừa trở về nhân gian, việc gì cũng không biết, càng không bàn về chuyện thế cục dân tộc Hồi Hột ở ngàn dặm xa xôi.

Lần này sau khi cướp độc nguyên thất bại, Tát Mặc Nhĩ Hãn lại không đi quản Nhất phẩm lôi, mà trực tiếp về nước, không ngờ Đại Khả Hãn của dân tộc Hồi Hột bệnh tình chuyển biến xấu, thời khắc mấu chốt nhất tranh quyền, lão còn chưa thể dẫn ra bên ngoài. Qua một năm, đến giờ Đại Khả Hãn tuy rằng còn một hơi thở, nhưng đã mất đi quyền quản lý quốc chính, quyền hành dân tộc Hồi Hột đều rơi vào tay Tát Mặc Nhĩ Hãn.

Việc hòa thân này đoàn người đều biết, Công Tôn Nam Lý không phải gả đi, Vương Công Tôn của Hồi Hột không thiếu, ý nghĩa thực chính là ở thái độ, quan hệ của hai quốc gia. Chỉ cần dân tộc Hồi Hột đồng ý hòa thân, hai nước chính là thông gia.

Mà tính cách người Hồi Hột nóng nảy, tâm tư thẳng thắn, hơn nữa coi trọng bằng hữu nghĩa khí "mặt trời phương Đông", cũng không ngoại lệ, Trấn Tây Vương lão đương nhiên không biết về quan hệ của Tiểu Bộ và Tống Dương, nhưng với lão mà nói, hòa thân thành là được, Công Tôn Nam Lý có đi hay không cũng không sao. Gả tới nơi ngàn dặm xa xôi còn phải cử hành đại lễ trang trọng, lãng phí thêm phiền toái, cũng như thế, không bằng đem gả cho huynh đệ tốt của Nam Lý… Hai nước liên minh thành công, dân tộc Hồi Hột tính được nhiều sự tình, lại tặng cho Tống Dương một phần đại lễ.

Ấy là báo đáp hắn hai lần ơn cứu mạng.

Ý tứ của dân tộc Hồi Hột: đem Huyền Cơ công tôn gả cho Vương gia Tống Dương!

Nam Lý không gả đi còn được Tống Dương giống như Tát Mặc Nhĩ Hãn, hắn chính là Vương gia dân tộc Hồi Hột, gả hòa thân thành công: không lấy chồng thì hòa thân thất bại, cầu hôn trước mặt, đi sứ cũng trở thành trò đùa với dân tộc Hồi Hột. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK