Hổ Phách, sở trường dùng độc, giỏi về song tu, từng là thiên hạ vô song, trẻ mãi không già, hơn nữa lại thích nghiên cứu tướng số và tâm linh cổ quái, được coi là lão yêu bà số một.
Ngay khi lão yêu bà đề cập đến Thừa Hợp quận chúa, cách Tống Dương ngàn dặm, Nhâm Sơ Dung đang ngủ ở khuê phòng, thật sự sợ run hết người.
Nhâm Sơ Dung nằm mơ, trong mơ mình đang ngủ.
Thời tiết nóng bức, trong núi vô cùng mờ ảo, rừng trúc xanh biếc. Mình mặc quần áo mỏng manh, cuộn tròn mà ngủ, đột nhiên một trận gió thổi qua, thổi những chiếc lá rơi xào xạc, bên tai lại như nghe thấy trời đất yên tĩnh, nàng cảm thấy mát, giơ tay muốn kéo tấm chăn mỏng, nhưng trong rừng trúc đâu thể có chăn. Rất nhanh, cảm giác mát biến thành rét lạnh, mà trong chốc lát, không có dấu hiệu gì, nàng đột nhiên đặt mình trong một vòng tay ấm áp.
Quay đầu lại nhìn, nàng nhận ra người đàn ông đang ôm mình, nhưng lại không nhớ ra chàng tên là gì: được chàng ôm Nhâm Sơ Dung cảm thấy rất vui vẻ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy vòng tay của người đàn ông này không thật, cơ thể cũng không thật, Nhâm Sơ Dung vui thích muốn cười, nhưng trong lòng không yên lại càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng, nàng nhớ ra tên của người đàn ông này, do đó cũng hiểu tại sao mình lại không yên, sợ hãi kêu lên một tiếng: Tống Dương!
Giống như bọt biển, Tống Dương mở tung ra, rồi biến mất, Nhâm Sơ Dung sợ run người, sợ hãi tỉnh giấc.
Trước đây, nhiều nhất chỉ là một phần hiếu kì. Ba năm trước là một người: một tên ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) nhỏ bé kỳ lạ.
Nhâm Sơ Dung khinh thường, một đứa nhỏ thôi, nhưng nghe đến nhiều, nghe đã lâu, trong lòng Nhâm Sơ Dung cũng có vài phần hiếu kì với tên ngỗ tác này.
Từ sau khi gặp Thanh Dương hắn ở trên đài cao, vừa giống một tài năng tuấn kiệt lại vừa giống một tên vô lại: hắn ở trong dịch quán, nói “chết đến nơi rồi”, liều mạng cùng đại tông sư; hắn đang nói chuyện phiếm, nghiến răng nghiến lợi phá hòa thân của Tiểu Phất; hắn ở trong cung vàng điện ngọc, ngay cả hoàng đế và trọng thần hết thảy trở độc; khi hắn ở biên cương, đã cứu được một tòa thành, hủy diệt một tòa đại doanh, còn đánh một trận hoành tráng trong một thị trấn nhỏ, đối phương quyền nghiêng Đại Yến, một quốc sư thần bí khó lường nhất, từ tò mò dần dần trở thành kinh ngạc còn kinh ngạc sẽ trở thành điều gì?
Tình yêu tới giản đơn như vậy, bản thân Nhâm Sơ Dung cũng không hề biết.
Tim nhảy lên thình thịch, không ngờ lại mơ thấy Tống Dương, hơn nữa đây còn là mộng xuân tình, điều này khiến Nhâm Sơ Dung thấy vô cùng xấu hổ và giận dữ, hận một nỗi mình không thể tự tát cho mình một cái, nhưng đợi khi tinh thần ổn định lại, mở to mắt nhìn, lại trở thành như muốn tự đâm mình một nhát. Nhâm Tiểu Bộ không biết khi nào mới đến bên cạnh nàng, hai tay vuốt má tươi cười nhìn nàng.
Thấy Tam tỷ tỉnh lại, Nhâm Tiểu Bộ giọng nói trong trẻo:
- Ai gia thấy ngươi hai má ửng hồng, ngươi vừa nằm mơ à.
Nói được nửa câu thì Tiểu Bộ khanh khách cười.
Nhâm Sơ Dung quẫn bách vô cùng, tùy tiện nói mấy câu:
- Ai gia sao có thể dùng linh tinh, đắc tội chém đầu, với lại ai gia cũng không phải từ gì hay ho, nhớ từ sau đừng nói nữa.
Trong mơ đã thấy rõ diện mạo như thế.
Con có may mắn này, có thể chạy vào trong giấc mơ của Tam tỷ ta, trời sáng ta sẽ mang sính lễ tới. Vừa cười, vừa luồn tay vào trong chăn.
Hai tỷ muội được cười một trận, Nhâm Tiểu Bộ cũng chạy vào trong giấc mộng của tỉ tỉ, Sơ Dung nắm bả vai nàng, hỏi:
- Tiểu thất, nếu, tỷ nói là nếu, tương lai Tống Dương bỏ muội, hoặc là còn có một người phụ nữ khác.
Thanh âm rất nhẹ nhàng không hiểu ra sao cả.
Nhâm Tiểu Bộ lắc đầu. Nhâm Sơ Dung nhẹ nhàng nói:
- Tỷ biết muội không dễ gì.
Không ngờ, nàng bỗng nhiên chuyển chủ đề:
- Mấy hôm trước, ngựa của ta bị một phen hãi hồn.
Ba ngày trước, Tiểu Bộ theo lời nhắc nhở của Tống Dương đi ra ngoại ô sơn trang thăm Trần Phản, trên đường ngựa đột nhiên hoảng loạn, lúc đó nàng đang trên đường núi, hai bên là vách núi, may mà có Tần Trùy kịp thời cứu mạng.
Thân thủ của Tiểu Bộ cũng rất giỏi, thế nào cũng sẽ không bị cả người lẫn ngựa ngã xuống núi nhưng tình hình lúc đó cực kỳ nguy hiểm.
Sau việc này Nhâm Tiểu Bộ liền im bặt, không cho phép bất cứ ai để lộ chuyện này ra ngoài.
Đến giờ muội muội lại nhắc tới, Nhâm Sơ Dung mới biết nàng suýt nữa gặp chuyện không may, nhíu mày nói:
- Đang bình thường, ngựa sao lại hoảng sợ?
Lời vừa hỏi xong Nhâm Sơ Dung cũng phản ứng bằng vẻ mặt giận dữ:
- Muội lại vận dụng bản lĩnh kia à? Không phải sớm đã đồng ý với tỷ, sẽ không đoán chuyện sau này nữa rồi sao?
- Muội không chịu được.
Tiểu Bộ thở dài:
- Hắn đánh xong quốc sư nước Yến, lại chạy đi tham gia nhất phẩm lôi này của hoàng đế Yến quốc, đây chẳng phải điên sao, muội sợ hắn gặp chuyện, không kìm nổi muốn đoán xem nhất phẩm lôi sẽ thế nào.
Nhâm Sơ Dung không trách cứ nữa:
- Nhìn thấy gì vậy?
- Xung quanh rất loạn, hình như có mấy ngàn mấy vạn người vây quanh, Tống Dương cầm một con dao kẹp, chém. Giết, nhưng Nhất phẩm lôi chỉ là lên sân trình diễn tài nghệ, làm sao có thể chém. Giết:
Nhận ra, đã thành tự an ủi mình:
- Hoặc chỉ là đánh nhau, hắn vốn thích đánh nhau mà, con dao đó chắc là long tước của hắn, có long tước trong tay, hắn chắc thắng rồi.
Nhâm Sơ Dung kéo muội muội sát lại chút, gật đầu:
- Đúng vậy, chắc thắng, không cần lo lắng.
Tiểu Bộ ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, nước mắt lưng tròng:
- Cái gì mà người phụ nữ khác, chấp nhận hay không là chuyện sau này muội căn bản không hề nghĩ tới, bây giờ muội chỉ mong chàng sớm đánh thắng mau mau trở về… mau trở về, không bị thương.
Tống Dương không biết Tiểu Bộ đang khóc, trong lòng hắn đều đang nghĩ đến chuyện cũ. Hổ Phách đã không truy cứu “con dâu” nữa, đã sớm quay lại vấn đề chính.
Hơn ba mươi năm trước, đại ca của Hổ Phách nhờ em gái đưa cho Vưu Ly mấy quyển sách, sau khi đại ca mất, Vưu Ly cũng mất tích từ đó, hiện giờ lại nghĩ lại, Vưu Ly lúc đó là đã lẻn vào Tình Thành làm thái y.
Thái y chẳng qua chi là cái thân phận để che chắn, mục đích thực sự của Vưu Ly chính là muốn tiếp cận quốc sư, để hạ độc thủ.
Vưu Ly vì sao lại phải nghĩ trăm phương ngàn kế, ra tay đối phó “sư đệ”, cuối cùng vẫn là vì mấy quyển sách mà sư phụ đã để lại cho lão, có lẽ là có mật tin, hoặc có lẽ là ẩn giấu một ẩn ngữ gì đó, tóm lại sẽ có một thông tin quan trọng nào đó về Vưu Ly: giết Yến đỉnh.
Bởi vậy, đáp án rõ ràng, sư phụ không hiểu sao chết bất đắc kỳ tử, mà vẫn không thoát khỏi quan hệ với yến đỉnh. Đây cũng là việc mà Hổ Phách hối hận nhất tại sao lúc đầu khi quản lý, không cẩn thận lật lại xem, chỉ cho rằng đại ca hồi tâm chuyển ý, muốn trở về sư môn.
Về Yến đỉnh sao lại ngỗ nghịch giết thầy, Tống Dương có một cách nghĩ, nhưng không dám nhắc ra trước mặt Hổ Phách, mà vị cô cô này tuy hơi quái đản, nhưng suy nghĩ lại không tồi, Tống Dương nghĩ đến bà cũng nghĩ đến.
- Cũng có thể là lạo dịch. Yến đỉnh là quốc sư, chí ở giang sơn Trung thổ, có lạo dịch trong tay, thiên hạ sẽ không còn địch thủ.
Khi còn sống sư phụ là người thân. Chết đi rồi sư phụ lại là giang sơn ngàn dặm, quốc sư lựa chọn cái thứ hai. Nhưng có thể khẳng định, lần đó quốc sư không thể thành công.
Bí kíp lạo dịch đã sớm thất truyền, cho dù quốc sư từ trong ghi chép của đời trước có tìm thấy vài manh mối, muốn hoàn toàn nắm bắt cũng không phải là việc đơn giản, ba mươi năm trước lão cảm thấy mình có thể, nhưng cuối cùng vẫn vô ích, nếu không Trung thổ sớm nên thay đổi bộ dạng, đâu còn có thể có cục diện bây giờ.
Nhưng sau ba mươi năm, hắn hoàn thành xong bí kíp, biến Vưu Ly thành độc nguyên thành công là chuyện đã rồi, thù oán vẫn còn, chưa thể chấm dứt.
Hổ Phách không phải rất hiểu biết đối với huyết thuật, còn Vưu Ly muốn tạo ra pháp chỉ để làm gì, bà cũng nghĩ không thông. Mà nhắc tới pháp chỉ, tự nhiên cũng nghĩ đến đám phản tặc này của Tống Dương cũng muốn “xúi giục Lôi Âm Đài” tính toán, Hổ Phách như cười như không liếc nhìn Tống Dương:
- Dựa vào một người mang tin tức giả.
Một tấm pháp chỉ giả để điều động binh mã, chẳng phải bảo người khác là kẻ ngốc sao?
Tống Dương cười khổ lắc đầu:
- Cũng chính là một cách, khi vừa nghe họ nói thì rất hưng phấn, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không có hi vọng.
Hổ Phách lại hỏi:
- Lúc trước con nhắc tới Thi Tiêu Hiểu, hắn thật sự biết sự tình bên trong Lôi Âm Đài sao?
Mưu sự này Tống tổ cũng không nói được:
- Trước đây chưa từng hỏi, chỉ là có khả năng.
Hổ Phách không nói gì nữa, một tay chống cằm, tay kia đập nhẹ lên mặt bàn, không biết đang nghĩ những gì, một lúc sau mới nói tiếp:
- Giả mật chỉ chắc chắn là không được, trừ phi...
Nói xong, ngẩng đầu nhìn Tống Dương, đột ngột hỏi:
- Con biết thợ rèn giỏi nào không? Một thợ rèn giỏi thật sự.
Tống Dương thật sự quen biết, trong kỳ sĩ của Nam Lý có một người, thợ rèn Tiêu Dịch.
Đợi Tống Dương gật đầu:
- Thi Tiêu Hiểu, Tiêu Dịch, mau tìm tới cho ta, ta có chỗ trọng dụng.
Tìm Thi Tiêu Hiểu chắc chắn có liên quan tới việc đối phó với Lôi Âm Đài, nhưng tìm thợ rèn để làm gì? Tống Dương nghĩ không ra, còn không đợi hắn hỏi, Hổ Phách liền nói luôn:
- Quốc sư luôn mang theo mặt nạ, hai mặt âm dương, trắng đen phân rõ mặt nạ này, khi hắn vừa gia nhập sư môn của đại ca, đích thân ta đã làm cho hắn.
Tống Dương ngẩn người, không phải vì mặt nạ, mà là những lời Hổ Phách nói, nhưng bà hiểu rõ, miệng khít lại, thanh âm cũng không bình thường, căn bản không phân biệt nam nữ, hình như từ trong lớp da truyền ra, rất dị thường, bị đè nén đến mức người nghe đều không thể thở được.
- Yết hầu Yến đỉnh bị thương, nhấn rõ từng chữ như thể nuốt dao, bình thường đều nói chuyện bằng phúc ngữ. Phúc ngữ chẳng qua là tiếng dùng trong môn hạ.
Lại là phúc ngữ, Hổ Phách càng rạng rỡ tươi cười:
- Làm giả pháp chỉ không có hi vọng đâu, nếu không sợ thì giả giọng quốc sư thử một lần xem sao. Ta và Yến đỉnh mười mấy năm tiếp xúc, bắt chước hắn không phải là việc khó. Tìm thợ rèn và hòa thượng tới đây, những việc khác không cần con liên lụy. Có thể đánh cuộc không? Đi rồi có thể không đánh cuộc hay không? Đi đi. Ta mệt rồi.
Hổ Phách ngáp một cái, sự bướng bỉnh vừa rồi, vẻ mặt hưng phấn đã tan biến, chỉ còn lại một khuôn mặt đầy mệt mỏi.
Nhưng đợi sau khi Tống Dương cáo lui, bà lại tỉnh táo viết nhanh như bay, ước chừng viết ra bốn tờ giấy mới viết xong đơn thuốc, gọi La Quan chuyển phương thuốc đi:
- Ngươi hãy chuẩn bị những loại thuốc này, thời gian rất gấp, nhanh lên.
Mặt nạ, trường bào, phúc ngữ, hiểu biết Yến Đỉnh, dựa vào ngụy trang để thay đổi nguyên hình, ngoài những điều này, phải giả mạo quốc sư, còn một một điểm dị thường quan trọng, Tống Dương không ngờ, La Quan không biết, nhưng Hổ Phách cũng không quên, viết đầy bốn trang giấy tên dược liệu.
Đồng thời còn muốn cầu nguyện, lúc quốc sư không ở đây, những người canh giữ Lôi Âm Đài không phải tiểu Phi cho dù là Hổ Phách, cũng không giấu nổi hắn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK