Mục lục
[Dịch] Hoạt Sắc Sinh Kiêu (Yêu Tinh Cao Chiếu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế lại một lần nữa giận dữ. Các đại thần trong Ngự thư phòng cùng các thái giám, không ngừng an ủi Thánh thượng bớt giận, bỗng có một giọng nói già nua lạnh như băng vang lên:

- Bệ hạ ngự giá thân chinh thần phục bốn biển, có thể sẽ đoạt được “Nhất phẩm” dương danh Nam Lý ta, việc này rất có triển vọng. Bệ hạ nhìn xa trông rộng, lão thần khâm phục tự đáy lòng.

Người nói chính là Hữu thừa tướng.

Hữu thừa tướng họ Ban, lão râu tóc thưa thớt, toàn thân lộ ra từng khối da đồi mồi, từ khi tiến vào Ngự thư phòng, trước sau không nói một lời, đến lúc này mới ở miệng. Mọi người nghe được cũng không cho rằng đó là ý hay.

Mà Phong Long đế ngược lại không hề tức giận, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Hữu thừa tướng, kiềm chế lửa giận. Hữu thừa tướng là lão thần, từ trước khi phụ hoàng của Phong Long chào đời, lão đã phò tá Hoàng đế Nam Lý. Mặc dù Phong Long thân là thiên tử, nhưng cũng không dám tùy tiện mà cáu giận với lão.

Phong Long đế hít sâu một hơi, một lần nữa ngồi ngay ngắn ở trước long án:

- Vậy nên làm như thế nào, tìm đâu ra người?

Hữa thừa tướng đứng tại chỗ, ánh mắt lim dim, dường như không để ý câu hỏi của Hoàng đế. Tả thừa tướng bỗng nhiên quỳ xuống:

- Khởi tấu Thánh thượng, thần có lời khó nghe, xin bệ hạ thứ tội…

- Có chuyện gì, cứ nói!

Tả thừa tướng vẫn quỳ trên mặt đất, nói:

- Nam Lý chăm lo quốc sự, nhưng địa thế có hạn, thực lực quốc gia so với bốn nước khác kém hơn một chút. Từ trăm năm trước, Đại Yến Bắc cương, Thổ Phiên Tây vực đối với chúng ta như hổ rình mồi, lòng lang dạ sói chỉ hận chưa thể xuất binh. Mà Khuyển Nhung, Hồi Hột hai tộc tuy rằng cách xa nhau ngàn dặm nhưng đối với xã tắc Nam Lý cũng rất quan trọng. Dù sao có hai nước này ở phương Bắc cũng kiềm chế uy lực Đại Yến và Thổ Phiên.

Phong Long khoát tay áo:

- Đứng lên, tiếp tục nói.

Tả thừa tướng tạ ơn, đứng dậy:

- Yến, Thổ, Khuyển, Hồi, nước nào cũng không thể đắc tội. Hội Nhất phẩm ở Ngưu thành nên mời bọn họ đến thi thố, chúng ta chỉ cần không để mất quốc thống là được.

Nói xong, Tả thừa tướng ánh mắt sáng rực, hiển nhiên là cố gắng tìm từ thích hợp. Nhưng Phong Long thì không hề kiêng dè, hào phóng nói:

- Không thua được, quá mất mặt.

Nghe Hoàng đế nói vậy, Tả thừa tướng nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói:

-Tham gia “Nhất phẩm” lần này, mấu chốt là không để mất thể diện quốc gia, không để người xem thường. Mặc dù bại cũng phải bại quang vinh. Cho dù là vị trí cuối nhưng cũng phải thể hiện được quốc thể Nam Lý ta. Nên chúng ta mới ở Khôi Đường tuyển người. Người trong Khôi Đường không chỉ có thân thủ dũng mãnh, mà quan trọng hơn, bọn họ phụ tá Hoàng đình đã lâu, hiểu được lễ nghĩa, biết tiến biết thoái, tất nhiên cực kỳ thích hợp.

Phong Long đế nhìn chiếc đũa, lại nhìn Hữu thừu tướng đang đứng im trầm mặc, cắn răng nuốt giận, phản bác kiến nghị của Tả thừa tướng:

- Nói nửa ngày, làm sao lại quay về chỗ cũ. Không phải là trong phủ Tả thừa tướng ngươi không còn có Khôi đường sao?

Hoàng đế gằn giọng, rầm một tiếng Tả thừa tướng lại quỳ xuống, luôn mồm xin lỗi, thể hiện lòng trung thành. Phong Long vẻ mặt không còn kiên nhẫn:

- Nhà ngươi không còn Khôi đường, đừng nhắc lại việc Khội đường nữa, Nhất phẩm này nên chọn ai?

Tả thừa tướng lần này không đứng lên, vẫn quỳ trên mặt đất:

- Bệ hạ từng xem quốc thư lên Yến đế, ý tứ của bọn họ chính là muốn tỉ thí võ đấu. Nhưng quốc thư cũng nói sẽ: “Chân tuyển kỳ sĩ, cộng giám nhất phẩm".

Phong Long đại khái cũng hiểu được ý tứ của Tả thừa tướng, trừng mắt nhìn:

- Ai chẳng hiểu lần này luận võ dành giải nhất, nhưng quốc thư lại không nói rõ “chân tuyển kỳ sĩ, cộng giám nhất phẩm” là gì…

Tả thừa tướng dùng sức gật đầu:

- Đúng là như thế. Thần kiến giải vụng về… ý của họ… hay là lựa chọn trong dân gian, không phải là võ sĩ, mà là những kỳ nhân khác thường, cuối cùng định ra người nổi bật nhất. Trên quốc thư nói “kỳ sĩ”, chúng ta cũng nên phái những kỳ sĩ đích thực, việc này không tính là vi phạm ước định.

Phong Long đế như thoáng có chút suy nghĩ:

- Bất kể bọn họ luận võ hay không, trẫm vẫn phái đi mười vị kỳ sĩ có bản lĩnh thực sự, thi triển tài năng đặc biệt của mình để dương danh quốc, không cho phép kẻ nào dám khinh thường Nam Lý.

Tả thừa tướng nói:

- Thánh thượng anh minh!

Rồi tiếp:

- Nếu chọn lựa ra không phải là quân nhân, tất nhiên cũng không có động tác rút đao mạnh mẽ, chỉ cần trước đó chỉ vẽ cẩn thận đi Ngưu thành yết kiến Cảnh Thái Hoàng đế tránh gặp rắc rối là được.

Phong Long đế rốt cuộc mỉm cười:

- Tốt nhất có thể tìm được những người giỏi “hô phong hoán vũ”, kỳ môn độn giáp”… khiến bốn nước kia hiểu thế nào là Nam Lý địa linh nhân kiệt, anh tài vô số. Việc này Lại bộ, Hộ bộ đốc thúc, càng nhanh càng tốt, sai các châu phủ điều động người, tuyển chọn dị sĩ tài ba, vì nước dốc sức. Đều lui cả đi.

Năm vị trọng thần chỉnh đốn y phục, thi lễ cáo lui.



- Không chọn võ sĩ mà chọn dị sĩ?

Tống Dương kinh ngạc:

- Như thế nào gọi là dị sĩ tài ba?

Yến Tử Bình lẻo lánh, nên Thánh chỉ của Phong Long đế còn chưa truyền đến nơi. Tống Dương biết được bởi vì lý do đơn giản là sáng sớm hôm nay, Cố Chiêu Quân đến nhà chơi, tuy rằng đã biết không tuyển người có võ công, nhưng vì có hẹn mang đến cho Tống Dương một cây đao nên giữ lời. Thân đao không nhẹ, lưỡi sắc bén, kích thước không có gì quá đặc biệt nên chung quy lại vẫn là vật phàm, so với Long Tước còn kém xa.

Cố Chiêu Quân nhún vai:

- Chỉ cần nổi tiếng là được. Tỷ như hát dân ca Nam Lý, hoặc là huấn luyện chó không ai bằng. Không có tiêu chuẩn cụ thể, nên ai cũng muốn đi thử một lần.

Nói xong, y cười tủm tỉm nhìn Tống Dương:

- Ngươi có bản lĩnh gì đặc biệt sao?

Tống Dương trong lòng đã có tính toán, ngoại trừ võ công, mình còn có gì đáng gọi là bãn lĩnh? Y thuật? Dùng độc? Thực ra cả y thuật lẫn dùng độc Vưu thái y đều thành thục, bản thân hắn cũng học được chút ít bản lĩnh, nhưng đáng tiếc, lại có ít thời gian luyện hai môn đạo này. Hơn nữa, Tống Dương là điển hình theo phái “thực chiến”,

Cố Chiêu Quân tiếc nuối nói:

- Giờ muốn học cũng không kịp rồi!

Tống Dương càu nhàu:

- Ăn điểm tâm đi, nơi này không cần khách khí, thong thả không tiễn.

Cố Chiêu Quân cười ha hả, buông một câu:

- Ta còn muốn nhìn một chút, ngươi sẽ làm thế nào ở hội “Nhất phẩm”?

Tống Dương đóng mạnh cửa, ngồi ở thư án, cắn bút, bên trên có có tờ giấy viết dòng chữ: “bất động võ, không thi độc, không chẩn bệnh…”, vậy như thế nào mới gọi là người tài ba?

Mười ngày sau, tin tức Hoàng đế tuyển hiền mới đến Yến Tử Bình, lần này tuyển hiền quy mô chưa từng có, tất nhiên cũng có quy trình và phép tắc riêng. Phong Long đế từ Phượng Hoàng thành phái chín khâm sai, theo chín con đường đến các hạt thuộc chín châu phủ, thông báo ngày lành tháng tốt, công khai tuyển chọn trước.

Không cần nha môn huyện xã tiến cử, chỉ cần cảm thấy có chút tài năng đều có thể đi đến các châu phủ tương ứng, hướng khâm sai biểu diễn tài nghệ, trúng tuyển liền có tiền thưởng dày. Mặc dù không được lựa chọn, trừ phi cố tình gây sự, nếu không cũng sẽ hỗ trợ lộ phí. “Cửu lộ khâm sai” cũng không hạn chế danh ngạch, cảm thấy có thể sử dụng đều lưu lại, chuyển đến thành Phượng Hoàng, giao cho Hoàng đế định đoạt, khâm điểm 10 vị “Nam Lý nhất phẩm”.

Yến Tử Bình thuộc châu Thanh Dương, khâm sai đã đến, quyết định ngày 30 tháng chạp sẽ tổ chức tuyển hiền lần đầu.

Mấy ngày này Tống Dương lúc nào cũng sốt ruột đếm từng ngày, hành lý cũng đã sẵn sàng, nhưng không nghĩ tới, ngay khi hắn muốn rời nhà đi, lại có người tìm tới cửa: Lưu Nhị ngốc.

Lưu Nhị ngốc không phải đến một mình, trên vai có con thằn lằn nằm sấp, trong tay dắt theo con ngựa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK