Khi còn nhỏ, bản lĩnh của nàng đã rất nổi tiếng trong quý tộc Nam Lý. Hoàng đế Phong Long phong cho nàng danh hiệu “Huyền Cơ”, còn để nàng đi Hỗn Nghi Giám làm tin, cũng không phải không có nguyên do.
Nhưng “chỉ có thể đánh xung quanh mà không thể phá hại” khiến sự thần kỳ của nàng bị suy giảm, nói đùa cũng đủ có thể là việc mãi không thành.
Có lẽ cũng là duyên cớ của bản lĩnh này, nàng trời sinh ra đã dễ đói và buồn ngủ khác thường. Người ta vẫn nói, lúc chưa ăn thì giày vò khó chịu, nhưng muốn đói chết cũng không phải việc dễ dàng, còn buồn ngủ thì đã nảy lên là không có cách nào khống chế được, giống như trong quán trọ Âm gia năm đó, canh giữ hiện trường đầy máu, chịu đựng mùi tanh tưởi cả ngày trời, nàng vẫn ngủ được một giấc say sưa.
Nghe tới “ sự thẳng thắn” của Tiểu Bộ, Tống Dương cười toe toét, không phải nghĩ để nàng làm gì, mà cảm thấy hứng thú:
- Sao không nói với ta sớm?
Nhâm Tiểu Bộ khoát tay, nàng thật sự cảm thấy không có gì:
- Lại không có tác dụng gì, ta giống như quái vật, để ngươi dùng hai lần, nhà trọ lần đó là ngươi quá hung hăng, làm ta thật sự không phục, không tỏ ra chút bản lĩnh lợi hại đó, để ngươi xem thường.
Nói hung hăng có chút khoa trương, nhưng lúc đó trên người Tống Dương thực sự có chút thản nhiên mạnh mẽ:
- Lần thứ hai ấy mà, đoán ra ngươi có huynh đệ kết nghĩa là đột nhiên gặp ngươi, trong lòng quá vui mừng, đắc ý vênh váo.
Nhâm Tiểu Bộ cũng tự cười, lại tiếp tục nói:
- Còn nữa, vốn chuyện này không chỉ không có tác dụng, mà còn rất tà ác, sẽ bị báo ứng đó. Từ nhỏ đến lớn mỗi lần dùng không lâu đều sẽ xảy ra chuyện, hoặc là ốm một trận đột ngột, hoặc là tai bay vạ gió, báo ứng lần đó khó giải thích nhất, ta chạy trong hoa viên, vướng vào một con thỏ qua đường, rồi té hôn mê ba ngày, suýt nữa không tỉnh lại được.
Vấp con thỏ mà ngã, việc này khó có thể tưởng tượng, Nhâm Tiểu Bộ nói đến đây cũng cười lớn, rồi tiếp tục nói:
- Lần đó ở nhà trọ cũng vậy, lúc hoàng hôn trong đầu cũng đoán ra nội chiến người Man, sang ngày hôm sau chân liền bị người chết đánh gãy rồi.
Nói lại chuyện cũ, Tiểu Bộ rất ngọt ngào, ngồi trong lòng Tống Dương. Tống Dương còn chút buồn bực:
- Lần đó ở thành Thanh Dương thì sao, lần đó không sao chứ?
Sau khi hai người trùng phùng thì thường xuyên gặp mặt, cho tới sau khi thi đình có kết quả mới tạm thời chia tay, từ đó đến nay không thấy nói nàng xảy ra chuyện gì.
Đề cập tới điều này, Nhâm Tiểu Bộ bỗng dậm chân vẻ mặt dở khóc dở cười, cổ quái dị thường:
- Chuyện lần đó là lớn nhất, chưa qua mấy ngày.
Gặp nhau ngắn ngủi, đồng thời cũng là một điều chỉnh nhỏ, hòa hoãn, sau ba ngày Tống Dương nhận được tin của Nhâm Sơ Dung, thiết kế bên phủ Hồng Ba nàng cũng đã hoàn thành, bắt tay vào chuẩn bị “làm việc” thực sự, Tống Dương cũng không trì hoãn thêm nữa, sau khi từ biệt Tiểu Bộ liền ra khỏi thành tụ họp với Cố Chiếu Quân, khởi hành tới Yến Tử Bình.
Bên cạnh Tống Dương lại xuất hiện thêm một người: Tần Trùy. Hắn là do Nhâm Sơ Dung mượn từ bên cạnh Tiểu Bộ, lại điều đến cho Tống Dương, tạm thời đảm đương là người liên lạc giữa hai bên, vai trò như vậy ắt không thể thiếu người được chọn thích hợp nhất, không ai khác chính là Tần Trùy.
Ngày đêm thần tốc lên đường, mấy ngày mới đến được Yến Tử Bình, đúng vào lúc hoàng hôn, Tống Dương không vội vàng vào trấn, mà đi đến vùng rìa trấn, nơi khu rừng rậm bí mật mà Sơn Khê Tú sinh sống. Sau khi gặp mặt với Tú Mộc chi chủ Mộc Ân, Tống Dương tỉ mỉ nói với bà mọi chuyện, vẻ mặt già nua của Mộc Ân không có chút biểu hiện nào, nhưng trong con ngươi lại hiện ra một sự hung tàn, vừa có hưng phấn, còn nồng nàn mùi máu tươi. Đợi đến đêm khuya, cả thôn đã chìm vào giấc ngủ say, Tống Dương mới vào Yến Tử Bình, bước đi không một tiếng động, động tác mau lẹ men theo con đường lẻn vào nhà dân. Đến canh ba, hắn đã đi tất cả các nhà trong trấn ngoại trừ nhà hắn ra, ngay cả huyện nha cũng không “ tha”, lại suy nghĩ cẩn thận, sau khi xác định không có chút sơ hở nào, mới quay người trở về nhà.
Tiếng gõ cửa vang lên, trong sân rất nhanh hiện lên ánh lửa đèn dầu, Tiểu Cửu còn đang ngái ngủ ra mở cửa, Nha Ba trung thành tận tâm, to lớn bảo vệ cho nàng… Liếc thấy chủ nhân trở về, Tiểu Cửu bỗng nhiên mừng rỡ, nhưng không quên quy củ, vừa cười vừa vấn an, sau khi đứng dậy xoay người chạy vào trong nhà:
- Công tử đêm khuya trở về, chắc chắn là rất mệt, tôi đi đun nước.
Tống Dương giơ tay giữ nàng lại:
- Không tắm đâu. Lần này còn dẫn bạn cũ về.
Nói xong, chỉ về phía sau, hai tay Cố Chiêu Quân xỏ vào trong tay áo, cười ha ha đi tới:
- Tiểu nha đầu, còn nhận ra ta không?
Tiểu Cửu a một tiếng, rồi vội vàng thỉnh an:
- Cố lão gia là ân nhân của Tiểu Cửu, mỗi lần Tiểu Cửu bái Phật tổ đều cầu xin cho lão nhân gia được trường thọ phú quý, làm sao có thể quên được.
Tiểu Cửu miệng ngọt, Cố Chiêu Quân cười ha hả, nói:
- Bé ngoan.
Sau đó quay người gật đầu một cái, bọn thuộc hạ hiểu ý, mỉm cười chuyển lên phía trước một hộp sắt dài, Cố Chiếu Quân lại nói tiếp:
- Đặc biệt mang cho ngươi.
Tiểu Cửu trong miệng nói cảm tạ, ánh mắt lại nhìn Tống Dương, hiển nhiên là muốn tìm sự đồng ý của chủ nhân, Tống Dương bật cười:
- Không cần hỏi ta, mau nhận đi.
Cố Chiêu Quân không tức giận ,trái lại còn khen ngợi, gật đầu cười nói:
- Nên như vậy, nếu không sẽ đánh mất nề nếp gia giáo của họ Cố.
Tiểu Cửu cười hì hì nhận lấy hộp sắt, lúc chạm tay vào có thể thấy, nàng nhẹ nhàng đánh “khì” một cái, rồi líu lưỡi nói:
- Hộp lạnh quá!
Sau đó mở hộp ra xem, lập tức hoan hô lên, sau đó sắc mặt lại có chút cảm động, lại chỉnh đốn trang phục hành lễ với Cố Chiêu Quân:
- Cảm tạ Cố lão gia ban cho, Tiểu Cửu…
Đang nói, đôi mắt không ngờ đỏ lên.
Cố Chiếu Quân lại không để ý, lắc đầu cười:
- Đừng nhỏ mọn như vậy, chỉ là mấy xâu kẹo hồ lô thôi mà, không đáng rơi nước mắt.
Tiểu Cửu thích nhất là ăn kẹo đường.
Xâu kẹo hồ lô không có gì ngạc nhiên, nhưng sơn tra của xâu quả này là loại quả cuối thu của phương bắc, muốn tìm thấy vào mùa hè tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng gì: cũng giống vậy, mứt hồ lô cũng chỉ vào mùa đông ở phương bắc mới có bán, vì đường phèn dễ tan, nhiệt độ cao sẽ bị chảy, bây giờ là mùa hè, mùa hè của phương nam.
Không cần hỏi, thuộc hạ của Cố Chiêu Quân có rất nhiều người giỏi âm hàn nội lực, dựa vào nội công tinh xảo từ đầu đến cuối giữ cho “đông lạnh” hộp sắt. Hành trình này nhanh là gần một tháng, một người tuyệt đối không thể làm được, hẳn là vài cao thủ đã thay phiên nhau vận công.
Chẳng qua là một xâu mứt quả, bút tích lại rất lớn. Nhà Cố Chiêu Quân bại rồi, người chết rồi, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo mãi không thể đổi.
Tiểu Cửu nghẹn ngào gật đầu, nhưng đôi mắt đẹp vẫn lưu chuyển, phía sau lão Cố không tìm thấy bóng dáng của tỉ tỉ.
Lại chần chừ nhíu mày, không đợi nàng nói, Cố Chiêu Quân liền nói luôn:
- Chuyến đi này hơi phiền mang theo tiểu nha đầu đó bên cạnh không tiện, ta để tỉ tỉ của ngươi ở nhà rồi.
Nói xong, hắn lại cười với Tiểu Cửu, nhẹ giọng nói:
- Mau ăn đi.
Tiểu Cửu không ngại có hắn, giòn giã đáp ứng, vừa cười, vừa nhe răng cắn kẹo, “rắc” một tiếng, tiếng đường phèn vỡ vụn trong trẻo.
Lúc này, cuối đường lớn bóng dáng Mộc Ân lay động dẫn theo ba trăm Sơn Khê Tú tiến vào trấn, từ xa đã chào hỏi Tống Dương, lập tức ba trăm người Man tản ra nhập vào tiểu trấn, đi vào những ngôi nhà bị phá nát, trong nháy mắt khắp nơi trong tiểu trấn chỉ có tiếng cửa đập truyền ra, lại không hề nghe thấy một tiếng người.
Cả một thôn nhỏ, đều bị các vị thuốc của Tống Dương nã trụ.
Những người dân trong trấn không bị hôn mê sâu mà nghe thấy động tĩnh đều mở mắt, nhưng ánh mắt đục ngầu, thần trí không còn, nếu cho bọn họ uống nước, đồ ăn, bọn họ cũng hiểu được ăn uống nhưng chỉ là bản năng mà thôi, ngoài giải dược ra nếu không sẽ mãi mãi không tỉnh lại khỏi cơn mộng mị.
Theo sự nhắc nhở trước đó, Sơn Khê Tú đem “người sống chết” của thôn chuyển vào núi sâu đâu vào đấy, bên lão Cố cũng bắt đầu lu bu công việc, dưới sự chỉ điểm của Tống Dương, từ trong sân đào lên một cái hòm rất lớn, sau khi mở hòm ra, Cố Chiêu Quân không hề tư lợi, ghi vào sổ sách từng loại châu báu một, sao thành hai bản, cuối cùng đem khế ước đã soạn trước đưa cho Tống Dương cùng với một bản danh sách bảo vật:
- Làm ăn là làm ăn, không thể thiếu những thủ tục này, sau này mỗi lần xuất một bảo vật ta đều sẽ liệt kê giá ra cho ngươi kiểm tra thực hư.
Đợi kiểm tra hoàn tất, bắt đầu thời điểm đóng hàng, trời đã tờ mờ sáng, lúc này lại một trận vó ngựa truyền tới, một đội kỵ binh áp giải mấy xe ngựa lớn đi vào trấn.
Không cần Tống Dương nói, Tần Trùy liền tiếp đón, đội kỵ binh không mang áo giáp đỏ nhưng người người đều cười với Tần Trùy, gật đầu chào hỏi, hiển nhiên cho dù không phải là Hồng Ba thị vệ, bọn họ cũng là quân đội của vương phủ dòng chính đỡ đoàn võ quan võ xuống ngựa, đưa cho Tần Trùy danh sách:
- Tổng cộng ba trăm bảy mươi ba người, ngoài trẻ con ra, nam nữ già trẻ đều có, đều là tử tù trong châu phủ gần đấy, đều đã kiểm tra thân phận, ai cũng đáng chết.
Tần Trùy truy hỏi:
- Việc đã nói rõ với bọn chúng chưa?
Võ tướng đáp:
- Điều này yên tâm, tất cả bọn họ đều cam tâm tình nguyện, vốn dĩ nhất định phải chết, bây giờ không chỉ có thể giành được một số bạc cho người nhà, mà còn có thể chết toàn thây, bọn chúng cầu còn không được.
Xe ngựa dừng lại, vệ sĩ mở khóa gông, 66 tử tù bị giam trong đó nối nhau xuống xe, Tần Trùy lại hỏi họ:
- Chút nữa sẽ chết, tất cả đều cam tâm chứ?
Đợi sau khi họ gật đầu, binh lính áp giải bọn họ di tản vào các hộ trong thôn, thay quần áo của người dân, có người ngồi trên giường đất, có người đứng trong sân, ánh mắt trống rỗng mà tuyệt vọng, giống với những người dân trong thôn vừa bị Sơn Khê Tú chở đi, trầm mặc phảng phất như đã chết rồi.
Tống Dương lần lượt đi hết nhà này đến nhà khác, mỗi một nhà, hắn đều nói :
- Đa tạ, yên tâm, rất nhanh thôi.
Độc châm trong tay nhanh chóng đâm xuống.
Người trúng châm cơ thể run lên, trong nháy mắt miệng mũi ứa máu,tay nắm chặt yết hầu bò lổm ngổm mà tắt thở, nếu không phải người thực sự trong ngành y mổ thi thể kiểm tra thực hư, chỉ nhìn bệnh trạng, tình trạng chết của bọn họ chẳng khác nào bị trúng độc lạo dịch.
Trời mưa rả rích, buồn bực mà kiềm chế, Tống Dương đa tạ, Tống Dương giết người, ngoài tiếng hí vô tình của ngựa ra, trong thôn nhỏ chỉ có môt thứ tiếng: đó là tiếng của thi thể ngã xuống.
Cố Chiếu Quân đã đóng xe xong, nhưng không vội đi, nhíu mày đứng trong mưa. Tiểu Cửu đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm trở nên trắng bệch. Miệng run lên, tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng lúc này đây chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, một chữ cũng không nói lên lời.
Quang cảnh một canh giờ qua, hơn ba trăm người đều chết, trên người Tống Dương đã bị mưa phùn ngấm sâu, thân hình tịch mịch, vẫn chưa trở lại bên cạnh đồng minh, tìm một tảng đá bất kỳ, ngồi phịch xuống, im lặng không nói.
Cố Chiếu Quân chậm rãi đến bên hắn:
- Vẫn ổn chứ ?
Tống Dương lắc đầu:
- Không tốt.
Bất kỳ ai một canh giờ tự tay giết chết hơn ba trăm người không phản kháng, chỉ có tuyệt vọng cũng sẽ không ổn.
- Ngươi sớm đã hiểu.
Cố Chiêu Quân giọng điệu nhẹ nhàng:
- Chuyện báo thù này, từ trước tới nay không thể có sự hoan hỉ.
Nói xong, lão lại thay bằng một vẻ mặt tươi cười:
- Việc bên Tình Thành ngươi không cần lo lắng, trừ phi Chu Nho và thằng mù tính không ra, nếu không cháy chắc rồi. Ta khởi hành đây, ngươi nên cẩn thận hơn.
Chiếc xe chứa bảo vật chạy ù ù, trong nháy mắt đã ra khỏi tầm mắt, quan binh áp giải tử tù cũng đồng thời rời đi.
Tống Dương bình tĩnh lại, để Sơn Khê Tú đưa tiểu nha đầu vào núi sâu.
Thôn nhỏ lại yên tĩnh trở lại, Tống Dương nhìn về xa xăm, thì thào nói :
- Ta chờ ngươi, đừng có không đến đấy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK