Mục lục
[Dịch] Hoạt Sắc Sinh Kiêu (Yêu Tinh Cao Chiếu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễn xuất của gánh hát khiến dân cư trong thôn nhỏ hô to vui mừng, tiếng vỗ tay và sự ủng hộ, không ngừng, mỗi một quái nhân đều có tuyệt chiêu của mình, thấy dân chúng hoa mắt, càng xem hứng trí càng cao, đợi đến khi lão nhân tự xưng đã hai trăm tuổi kia, từ chỗ ngồi đứng lên, khi lão nhân bước lên trước một bước, khán giả không kìm nổi ngừng thở, trừng mắt nhìn.

Động tác của Vân Đỉnh rất chậm, có lẽ trông anh ta quá già rồi, nên mỗi động tác nếu quá nhanh cũng có thể sẽ làm gẫy một cái xương…..Vân Đỉnh chậm rãi cởi chiếc áo choàng của mình ra, chỉ mặc một chiếc quần, lộ ra tấm thân già nua.

Những vết sẹo lưu lại trên cơ thể, giăng khắp nơi, khắp cơ thể, dữ dằn mà khủng khiếp, dân cư trong trấn đều có chút kinh hãi. Cùng đó, đồ hóa trang của gánh hát tổng cộng cũng đến sáu thùng gỗ, mỗi thùng đếu rất to, có thể hạ một con trâu.

Thùng lớn vây quanh Vân Đỉnh, một hộp nhỏ màu đỏ của Tiểu Chu Nho, đưa lên phía trước, nhưng trên mặt nó vẫn là một bộ dạng sợ hãi, thân hình lảo đảo, mấy lần suýt nữa ngã, thật không dễ để mang cái hộp lên, tiểu Chu nho vội vàng té chạy, càng làm đoàn người được một trận cười vang. Vân Đỉnh không nhìn người khác, ánh mắt của anh ta chỉ đặt vào Tạ Tư Trạc, tiểu Chu Nho buồn cười vô cùng, lão phật sống ngóng chờ Tạ Tư Trạc có thể bị trêu đùa vui vẻ, đáng tiếc, búp bê sứ không có biểu hiện gì.

Anh ta cũng không hiểu, bản thân tại sao lại chú ý tới búp bê sứ như vậy, có lẽ là sự lạnh lùng của nàng, rất giống với băng tuyết kết tinh trên núi tuyết trong cao nguyên? Nhưng núi tuyết không có tâm tình, búp bê sứ thì có. Vân Đỉnh thở dài một hơi, không hề muốn suy nghĩ, giơ tay mở chiếc hộp đỏ.

Nói cũng lạ, chiếc hộp nhỏ mới vừa mở ra, còn không đợi Vân Đỉnh đưa ra cái đồ vật trong đó, sáu thùng lớn vây quanh ông ta, phát ra một tiếng nổ vang, chợt tất cả thùng gỗ lớn đều run rẩy điên cuồng, nhảy lên, dường như ác linh bị ấn bên trong đột nhiên kinh hãi.

Vân Đỉnh liên tục lấy ra từ trong hộp gỗ gỗ lim màu đỏ những con côn trùng cổ quái soi nhờ ngọn lửa xem xét kỹ lưỡng, rất nhanh đã nhìn rõ, những thứ bị niêm phong bên trong hộp gỗ đỏ, rõ ràng là những con ong chúa có trứng lớn nhỏ, cỏ cây Nam Lý phồn thịnh, mật ong là một trong những đặc sản, trong nước ở đâu cũng có thể thấy người nuôi ong, trong trấn này tuy không có ong nông, cũng rất quen thuộc với ong chúa, nhưng chưa ai từng nhìn thấy một con ong chúa lớn như vậy, đáng sợ hơn là màu sắc của nó, đều không phải là hai màu đen vàng giao nhau, mà là cả thân đỏ thẫm, bộ dạng vừa đáng ghét vừa đáng sợ.

Không đợi người bên cạnh hô lên kinh hãi thì động tác của Vân Đỉnh đột nhiên càng nhanh hơn, trong một hơi thở, liền treo luôn mười một con ong chúa đỏ thẫm trên người, sau đó duỗi chân, nội công phun ra nuốt vào một lượng lớn vừa đủ khống chế, đánh văng một cái cái nắp của thùng gỗ trên mặt đất, lập tức những tiếng ong ong vang lên mãnh liệt, một cơn gió xoáy từ trong thùng phi thằng lên.

Những con ong lớn không thể dùng mấy ngón tay để đếm được hết, phảng phất như có yêu ma bay lên trời cao, cảnh tượng rất đồ sộ, có thể các khán giả còn đang ủng hộ đều bị dọa đến trợn mắt há mồm nhưng khủng bố là ong không bay tán loạn, cũng không để ý tới người bên cạnh mình, từ trong không trung lao xuống, chỉ hướng về một mình Vân Đỉnh.

Hơn mười “ yêu phong màu đỏ” lượn lờ xung quanh Vân Đỉnh, không có con nào tụt lại phía sau mà chỉ hướng về người ngoài, bọn chúng chỉ để ý tới ong chúa của mình, trên người Vân Đỉnh tầng tầng nằm úp sấp, treo mình xung quanh ong chúa. Sau thời gian uống một chén trà, “ yêu phong, mất tích không thấy nữa, Vân Đỉnh cũng không nhìn thấy ai, chỉ còn sót lại một hình người bằng sáp ong cao lớn. Tất cả những con ong đỏ trong sáu thùng gỗ lớn, cũng đủ chất cả một gian nhà, bây giờ tất cả đều đặt trên người Vân Đỉnh, bây giờ khắp cả người anh ta, ong đã vây kín điều đó nghĩ cũng có thể biết được.

Một lát sau, cuối cùng có người quay lại, không kìm lòng nổi liền vỗ tay, những người khác cũng đều bừng tỉnh, đảo mắt nhìn bầu trời đêm vang dội. Mà lúc này, gánh hát đêm tiếng la đập vang hơn, các nghệ nhân trong gánh hát đều đi về phía quần chúng, trên mặt mang theo nụ cười liên mồm nói “ tạ ơn ban thưởng". Diễn xuất đêm nay đến đây chấm dứt.

Nói chung, lúc như vậy các thị vệ đều hơi thả lỏng, chính là thời cơ tốt để thích khách ra tay, Bạch tiên sinh bí ẩn đánh ra một tay, ra hiệu đồng bọn cẩn thận đề phòng, đồng thời lấy râ được lượng bạc vụn, ném vào chiếc chậu đồng mà tiểu Chu Nho đang giơ lên cao, thuận miệng cười hỏi:

- Giờ là tan sao? Vẫn chưa đủ…lão nhân đó làm thế nào….không phải vẫn bị ong mật vây xung quanh sao?

Tiểu Chu Nho cười hì hì trả lời:

- Lão nhân ấy tự có cách, đợi sau khi đoàn người tản hết, anh ta run lên, cơ thể run lên, đàn ong lập tức tán ra rơi xuống, cảnh tượng này cũng rất hay.

Trưởng gánh hát cũng ở gần đó, tiếp lời cười nói:

- Khách quan nếu có chút hứng thú, không ngại lưu lại xem lão nhân rũ ong, nhưng nhất định phải lùi lại cách ba mươi trượng, đừng nói ngài, chúng tôi cũng vậy, tính tình những con ong vừa bị rũ xuống, lúc đó dễ đả thương, điều này cũng khó trách, ong con rất khó để tìm thấy ong chúa.

Thao thao bất tuyệt, những lời của chủ gánh hát vừa nói được một nửa, không ngờ, anh ta vốn đang ở trên sân khấu, lẽ ra trước khi tan cuộc Vân Đỉnh cũng chưa hề cử động mới đúng, rồi đột nhiên lão nhân nhảy ra, nhảy vào đám người Tạ Tư Trạc.

Chủ gánh hát giật mình, thất thanh hô:

- Ngươi làm gì vậy?

Thương đội là thật, gánh hát là thật, chỉ là trong đội ngũ có nội ứng của Vân Đỉnh, cho nên mới có thể dẫn tới bệnh nặng vậy, đi vào nơi hoang dã bị lạc đường nên mới vào được trấn này, nhưng tất cả mọi việc này đều là kế hoạch ngầm của bọn họ, bao gồm cả thủ lĩnh và tuyệt đại đa số những ngườikhác trong đoàn đều không biết tình hình.

Chủ gánh hát kinh sợ ngây người, dân chúng trong trấn cũng bị dọa ngây người, nhưng nhiều người trong đám người đó rất giỏi cảnh giác, động tác nhanh chóng đồng thời ra tay đánh về phía cường địch.

Bất kể cả Bạch tiên sinh, Cố Chiêu Quân hay A Lý Hán, khi động thủ, trong lòng cũng dâng lên sự kinh hãi; kẻ thù ra tay, trước sau không giống như trong tưởng tượng đi đối phó với hai vị công chúa giả, mà đánh về phía Tạ Tư Trạc; càng đáng sợ hơn, lúc này đang tiến lên, không phải là một lão nhân hai trăm tuổi, mà là một tháp ong khổng lồ…. đám ong đỏ trên người lão nhân, cũng nặng tới mấy trăm cân? Luôn cậy mạnh mà kiêu ngạo, A Lý Hán tự nghĩ, nếu đổi lại là mình, chắc hẳn sẽ không bị đè thế kia, nhưng chạy nhảy sẽ phải cố hết sức, có thể lão nhân kia lúc này tốc độ xung phong rất lớn, tuyệt đối không hơn một vị đại tông sư.

Thân hình Vân Đỉnh vẫn duy trì rất ổn, vẫn chưa chấn động để rơi xuống cả đàn ong, chỉ là vì tốc độ quá nhanh, có vài con ong nhất thời khó có thể nắm chắc mà bị té rớt, do đó, phía sau Vân Đỉnh, vẫn tỏa ra những làn khói hồng mờ ảo.

Kế hoạch của phật sống vốn dĩ không phải như vậy.

Kế hoạch lúc đầu, biểu diễn với ong đỏ. Sau khi ong xông ra khỏi thùng ong….sẽ xua đi đàn ong làm cho hiện trường đại loạn, nhân cơ hội đó sẽ bắt người, nhưng búp bê sứ kia….từ đầu đến cuối vẫn cái bộ dạng hờ hững, im lặng xem biểu diễn, chưa từng chân chính cười một lần, nhưng ít nhất nàng chưa rời khỏi đó, nàng vẫn muốn xem. Vân Đỉnh biết mình là người biểu diến cuối cùng, vì Ta Tư Trạc ở lại, cho nên anh ta quyết định diễn đầy đủ cho xong.

Diễn xong mới lại bắt người.

Vân Đỉnh vội vàng tấn công như sấm chớp. Bạch tiên sinh hợp lại tất cả mọi khí lực, lại tuyệt vọng cảm thấy, bất luận vồ lên như thế nào cũng phải ứng phó đàn ong lớn đó, chỉ đơn thuần dựa vào thân pháp của bản thân căn bản không có cách nào ngăn chặn đối phương trước khi thích khách giết tiểu thư! Bạch tiên sinh cũng vậy, Cố Chiêu Quân, A Lý Hán cũng không ngoại lệ, còn về những cao thủ khác đang mai phục trong đám đông thì khỏi cần phải nói nữa. Ngay lúc này, cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng chấn động, trong màn đêm bỗng bùng lên một chuỗi ánh sáng mặt trời sáng lạn…….., Trần Phản giương cung lên bắn, chỉ một kích của đại tông sư đã đánh tả tơi.

Tống Dương dẫn La Quan rời khỏi phong ấp, trước khi đi cố ý bảo Tiểu Cửu đi chăm sóc Trần Phản, ngoài ra, Tống Dương cũng tạm thời có thể trả lại linh dược hồi phục chiến lực của Trần Phản, để lại cho Tiểu Cửu đề phòng khi Cố Chiêu Quân lập kế hoạch đối phó với thích khách thì sẽ thông báo cho Tiểu Cửu…. đưa thuốc cho đại tông sư, xin lão gia chuẩn bị ra tay. Trần Phản trí nhớ lẫn rồi, nhưng đối với người bên cạnh lại càng thân thiết hơn, lúc này liền gật đầu đồng ý uống thuốc để hồi phục khí lực, lúc này liền đẩy cung về phía trước.

Ánh sáng rực rỡ, tên như điện, “ tháp ong, không trốn được…Vân Đỉnh bị vô số ong vây quanh, chui vào tai mắt mũi miệng, dường như có mắt trời hộ thân, như trước có thể hiểu rõ được nguy cơ đột kích, nhảy dựng lên rồi tránh mũi tên thẳng tới mình, khoảnh khắc đó, thân người anh ta khẽ rung lên run rẩy, run rẩy.

Vẫn là âm thanh “vù vù” lạ đó vô số xích ong đỏ giống như một chùm máu, ầm ẩm mở ra.

Gánh nặng đã mất đi, thân pháp của Vân Đỉnh nâng cao dần, lại có đàn ong yểm trợ, thân thể linh hoạt cứu vãn, tránh được mũi tên của Trân Phản. Nhưng vừa thoáng cái, Bạch tiên sinh đã bổ nhào tới gần đó, hai cú đấm như sấm đánh ngang tai.

Một lần tấn công trực diện, ngoài hai điều bất ngờ đó…..Bạch tiên sinh không sợ ong mật, trong mắt người bình thường, ong mật đại diện cho gai độc, triết nhân, sự đau nhức, bình thường không trốn tránh được, nhưng đối với nhưng tay võ công giỏi hoàn toàn không phải là chướng ngại, chỉ là một loài sâu cánh dài mà thôi, tay áo run lên vì một cơn gió thổi quét qua, trong giây lát có thể bị xua tan, cho nên khi Vân Đỉnh bắt đầu biểu diễn đùa nghịch với ong mật, các cao thủ trong đám đông không lo việc này, cho đến khi Vân Đỉnh rũ đàn ong, Bạch tiên sinh mới phát giác, những con ong màu đỏ này, không ngờ lại có bản lĩnh “ xé gió”.

Những con ong Vân Dỉnh mang theo là dị chủng trên cao nguyên, cánh có kết cấu lạ thường, đường bay cổ quái, cho dù trong cơn cuồng phong cũng có thể duy trì được tốc độ, duy trì được phương hướng, nếu không phải vậy, chúng cũng sẽ không được cao thủ như Vân Đỉnh chọn để giúp đỡ, những người giỏi trong nhà đều lấy chân lực để chặn trận gió, đối với côn trùng hình như không có bất cứ ảnh hưởng gì….Bạch tiên sinh rất bất ngờ.

Nhưng vì sự sơ sẩy lúc trước, khiến Tiểu Cơ nhà mình bị rơi vào vòng nguy hiểm, con chó Tạ Môn tự cào nát mặt mình để chuộc tội, tận mắt thấy chính mình khó có thể xua tan được đàn ong đang tản mạt, lại thấy Vân Đỉnh sắp đứng lên, dưới tình trạng gấp rút này Bạch tiên sinh lựa chon phương thức tấn công cuối cùng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK