Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài Băng Phong thành.

Đằng sau một bụi cây rậm rạp tươi tốt, ba người Lăng Phong lẳng lặng nằm sấp xuống, ba ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con đường phía trước. Nếu thật có người của Giản gia đi qua Băng Phong thành, thì đấy chính là con đường duy nhất.

- Hắc, tổ chức tình báo của gia tộc càng ngày càng thối nát rồi, người của Giản gia nếu như thật sự vận chuyển vật trọng yếu, vậy làm sao có thể lựa chọn băng qua Băng Phong thành đây?

Trần Hàng oán giận nói:

- Làm hại ta sáng sớm phải ở chỗ này chờ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không hề có.

- Tiểu bạch kiểm, nếu ngươi không nhịn nổi thì cứ trở về là được, ta đây còn ngại cùng ngươi ở chung một chỗ sẽ rất nghẹn khuất đó! --- Khải Ân cười nhạo nói. (Nghẹn khuất: kìm nén ủy khuất)

- Ngươi….

- Đừng có ầm ĩ nữa, có người tới!

Ánh mắt Lăng Phong co rụt lại, trên con đường phía trước có hai người đang vội vã đi tới khiến cho hắn chú ý. Hai người này tiếng bước trầm ngưng, rất rõ ràng là Chân Võ Giả tu luyện đã có thành tựu, hơn nữa trong đó còn có một người ở phía sau lưng đeo một cái bao.

- Đứng lại! --- Trần Hàng thét lớn lên rồi nhảy ra ngoài.

- Cái tên đáng chết này! --- Lăng Phong thầm mắng một tiếng, hợp tác với Khải Ân nhảy theo ra.

Hai người đi đến một cao một thấp, tên có dáng cao gầy vừa thấy có điều phát sinh ngoài ý muốn nhất thời cả kinh, hét lớn:

- Nhị đệ, chạy mau, có người đánh cướp.

Bộ dáng bối rối của hắn cực kỳ giống như người bình thường gặp phải cướp bóc vậy, nhưng mà Lăng Phong sớm đã chú ý tới cử động của hắn, làm sao lại có thể dễ dàng bị gạt đây?

Trường kiếm trong tay nhẹ run, kiếm khí sắc bén bay thẳng đánh về phía người nọ, kiếm quang màu bạc trắng sáng rừng rực dưới ánh nắng khiến mắt kẻ khác phải hoa đi!

- Kiếm khí!

Tên cao gầy cũng bất chấp việc ngụy trang, một mình chật vật quay cuồng để tránh thoát một kích đó:

- Nhị đệ, là người của Băng gia, cầm món đồ đó đi mau!

Hắn quay người lại đem bao quần áo ném qua, ngay sau đó không để ý đến Lăng Phong, bay thẳng đến Trần Hàng mà đánh.

- Muốn chết!

Lục kinh cức hiện lên, ánh mắt âm lãnh của Trần Hàng chợt lóe:

- Thiên phú linh kỹ, kinh thứ! (Kinh thứ: vung dây ra đâm)

Đầu của lục kinh cức rất nhanh liền hướng tên cao gầy động vài cái, mỗi một lần mũi cây động đều có thể biến ảo thành một đạo quang ảnh, nương theo đó là những tiếng xẹt xẹt xé gió, uy thế kinh người!

Bất đồng với linh kỹ dựa theo tinh chương hậu thiên mới có thể tu luyện, thì thiên phú linh kỹ là nương theo lúc Cự Linh thức tỉnh mà tự nhiên xuất hiện, hơn nữa uy lực cũng sẽ nương theo năng lực của Cự Linh mà tăng lên một cách sâu sắc!

- Công kích tính linh kỹ?

Nam tử mập mạp bị công kích kinh hãi, cũng bất chấp tiếp tục cùng đồng bạn liên thủ đối địch cùng nhau, hắn ngưng lại quát một tiếng:

- Cự Linh truy điện!

Một ảo ảnh giống như con ngựa xuất hiện sau lưng hắn, hắn run tay bắt lấy tên cao gầy quăng lên cao, lập tức xoay người bỏ chạy. Cự Linh cùng hắn tâm ý tương thông, bốn vó phi động, giống hệt như điện quang hướng chỗ khác chạy đi.

- Chạy đâu cho thoát? Cự Linh phụ thân --- Thái Nhạc!

Khải Ân hét lớn, thân thể của hắn trong nháy mắt bành trướng ra thêm ba phần, lực lượng xác thịt phồng lên trong nháy mắt đem trang phục xé tung! Lúc này Khải Ân thoạt nhìn cao cỡ hai mét rưỡi, là hình mẫu của một tiểu cự nhân (Người khổng lồ nhỏ)

---- Đây chính là bộ phận thiên phú năng lực đặc biệt "Cự Linh phụ thân" mà các Thiên Hành Giả sơ giai có được khi thức tỉnh!

Khải Ân vung tay chụp xuống nam tử mập mạp, Cự Linh cả người bộc phát, một đoàn kình khí cương mãnh vô trù đè xuống đầu hắn! (Vô trù: không cần sự trợ giúp)

Thực lực song phương kém nhau khá lớn, một kích này của Khải Ân ngưng tụ hết thiên phú linh kỹ cùng Cự Linh tự thân, uy lực mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp đem Cự Linh đối phương đập thét một tiếng rồi ngã mềm xuống đất. Cự Linh cùng túc chủ quan hệ mật thiết, truy điện bị hao tổn, nam tử mập mạp phun ra một ngụm máu tươi, bao quần áo trong tay chịu không được lực đánh sâu kịch liệt mà văng ra một bên!

Cùng lúc đó, lục kinh cức của Trần Hàng bay tới đâm nhanh vào ngực tên cao gầy mấy lỗ, nhất thời, máu tươi tuôn ra!

- Đại ca!

Hai tròng mắt nam tử mập mạp trở nên đỏ bừng, bỏ hết tất cả phòng ngự, lấy một mạng đổi một mạng hướng Trần Hàng đánh tới. Trần Hàng khóe miệng nhẹ nhếch:

- Muốn chết!

Mũi gai lại phát động, có điều lần này lại xuất hiện ngoài ý muốn nho nhỏ, nam tử mập mạp kia không ngờ lại hoàn toàn để mặc cho kinh cức đâm xuyên tim mình, ngang nhiên ôm lấy cổ Trần Hàng, máu nóng trong miệng điên cuồng phun vào mắt hắn!

- AAAAAA

Hét thảm một tiếng, Trần Hàng rống giận:

- Gia hỏa ti tiện, chết cho ta!

Song chưởng vung lên, Cự Linh bộc phát, liền đem nam tử mập mạp đánh cho thịt nát tả tơi đầy trời!

Trần Hàng nhìn lại bản thân chật vật, lại nhìn đến ánh mắt Khải Ân ở một bên nhìn vào có chút hả hê, một tia hung ác âm hiểm chợt lóe qua đáy mắt hắn. Nhất là khi hắn chứng kiến bao đồ trong tay Lăng Phong, ánh mắt lại càng lộ ra thêm sự ghen ghét.

- Rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Lăng Phong lộ ra nụ cười vui mừng, đồng thời cảm giác kỳ quái nảy lên trong lòng hắn. Ban đầu hắn vốn tưởng nhiệm vụ lần này kỳ thật chỉ phái một người đi qua thử, thật không ngờ Giản gia lại thật sự phái người đi qua Băng Phong thành, không những thế lại còn mang theo một bao đồ bên người nữa! Cho dù cố tình che mắt người khác thì cũng đâu cần phải làm giống thật như vậy chứ?

- Đại ca, cẩn thận!

Tiếng la của Khải Ân khiến cho Lăng Phong bừng tỉnh lại từ trong trầm tư, một điềm báo chợt hiện lên, Lăng Phong nhanh chóng lui lại vài bước, tránh được chỗ hại ngay ngực. Tuy nhiên dù là như vậy, thì đạo ánh sáng xẹt như điện của lục kinh cức vẫn đâm trúng tay hắn, bao đồ vỡ vụn, máu tươi vẩy ra!

Không cần phải nhiều lời, Lăng Phong cũng khẳng định rõ ràng là Trần Hàng nhân cơ hội ra tay muốn cướp đoạt bao đồ trở về lấy công, hắn trong lòng giận dữ định ra tay. Đột nhiên, một thanh âm cổ quái trực tiếp khắc sâu vào trong óc hắn:

- Tuyệt vời a, quá tuyệt vời a, không ngờ lại là linh hồn song phân chi thể (linh hồn chia làm hai cái), càng khó có được chính là tiên thiên Cự Linh còn chưa có tỉnh giấc! Thật sự là chuyện tuyệt đến nỗi không còn gì tuyệt hơn rồi, hahahaha.

Ngay lập tức, đầu hắn cảm giác như muốn ngất đi, tựa hồ như bên trong nhiều ra một thứ gì vậy.

- Trần Hàng, ta xxxx mười tám đời tổ tông nhà ngươi!

Hai tròng mắt Khải Ân một mảnh đỏ bừng, đối với hắn mà nói, cho dù một cái ngón tay của Lăng Phong so với tánh mạng của hắn còn muốn trọng yếu hơn nữa! Mắt thấy Lăng Phong bị thương ngay trước mắt mình, điều này khiến cho nội tâm hắn tự trách muốn chết được. Trong tiếng nổi giận, "Thái Nhạc" lại phát động, một đoàn kình khí màu bạc trắng ngưng kết thành thực chất hướng vào đầu Trần Hàng oanh kích!

- Ha ha, thì ra bất quá chỉ là một bao đồ không, ta sẽ không cùng với các ngươi tranh công này đâu! Hẹn gặp lại ở doanh huấn luyện!

Trong điện quang thạch hỏa, Trần Hàng thấy rõ bao đồ bị mình đánh nát không có vật gì. Vì vậy liền buông tha ý niệm hiến công đạt sủng trong đầu mình, hắn rất sợ Khải Ân lỗ mãng sẽ nhân cơ hội cùng Lăng Phong liên thủ đối phó mình, vì thế liền bỏ lại một câu rồi bay đi thoát khỏi hiện trường!

- Đại ca, huynh làm sao vậy?

Chứng kiến bộ dáng ngây ngốc của Lăng Phong, Khải Ân bỏ qua ý định truy kích Trần Hàng, vội vàng hỏi.

- À, không, không có gì.

Lăng Phong thất thần nói, hắn không dám vững tin với chuyện mới vừa xảy ra, không biết mình có bị ảo giác không, chẳng lẽ --- mới vừa rồi thật sự có người nói chuyện?

- Cái tên khốn kia thực sự càng lúc càng quá kiêu ngạo rồi, phi, không phải là ỷ vào bản thân có một hảo tỷ tỷ thôi sao? Ta sớm muộn gì cũng đánh nát trứng thối của con chó này! --- Khải Ân tức giận chửi.

- Uhm, việc này để sau này hãy nói, huấn luyện viên khẳng định là đang sốt ruột chờ, chúng ta trở về Băng Phong Cốc trước.

Sau khi trở về, Trần Hàng không ngờ sớm đã thêm mắm thêm muối đem nhiệm vụ lần này báo cáo, ở trong miệng của hắn, hai người Lăng Phong ngược lại trở thành trói buộc, nếu không có lục kinh cức của hắn phát, toàn bộ người của Giản gia một kẻ cũng không lưu. Khải Ân đang định giải thích, thì Lăng Phong trong lòng vừa động, ngăn cản hành động của hắn lại, cam chịu cách nói của Trần Hàng.

Đơn giản răn dạy cả hai một phen, Bạch Nham liền để cho họ trở về. Khải Ân vẫn còn có chút tức giận, muốn đi tìm Trần Hàng tính sổ, Lăng Phong chỉ mỉm cười vỗ vỗ vai hắn:

- Sổ sách này sớm muộn gì cũng tính, bất quá bây giờ cứ để cho hắn tiêu dao cho đã đi.

Khải Ân có thói quen lấy Lăng Phong làm đầu, có phân phó của hắn nên cũng tạm thời kiềm chế tâm tư lại.

Trong lều ở nội doanh.

Lăng Phong khẽ nhíu mày, một màn quỷ dị nọ lúc ban ngày khiến cho tâm của hắn khó mà bình tĩnh, chẳng lẽ --- thật sự có thứ gì tiến vào đầu mình rồi sao?

- Hắc, tiểu tử thúi, thứ gì là thứ gì? Có thể lọt vào mắt xanh của lão nhân gia ta là phúc khí mười tám đời tổ tông nhà ngươi tu luyện rồi, ngươi không ngờ lại còn làm ra bộ dáng không tình nguyện nữa? Thật sự là tức chết lão phu mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK