Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, từ phía Gia Hòa câu lạc bộ truyền ra một tiếng thét giận dữ:

- Triệu quản sự, định chạy đi đâu!

Dong binh của câu lạc bộ lúc nãy vì sợ thanh thế của Minh gia nên không dám đứng ra. Bây giờ thấy người của Minh gia đã rút sạch, bọn họ mới đứng ra, thấy kẻ dẫn tới mọi tội lỗi tai họa đình đào tẩu liền lập tức ngăn lại.

Thấy Lăng Phong nhìn sang, một têm dong binh có vẻ ngoãn ngoãn vội vàng tiến lên chủ động tường thuật lại những gì hắn biết với Lăng Phong.

Triệu quản sự thấy không thể thoát khỏi vòng vây, bỗng nhiên dừng lại cười lớn một tiếng:

- Ta có thể làm sao? Ta là Thâm Thủy Thành thổ sinh thổ trưởng chi nhân, cả nhà lớn nhỏ đều sống dựa vào Minh gia! Xảy ra chuyện này nếu như ta không thượng sau này mọi chuyện lộ ra ngoài ta cũng bị liên lụy, cả nhà ta lớn nhỏ đều phải chết cùng!

- Các ngươi muốn ta làm gì? Không lẽ bảo ta bỏ mặc già trẻ trong nhà? Các ngươi ai không có người thân, nếu chuyện này xảy ra với các ngươi liệu các ngươi sẽ làm tốt hơn ta chứ? Triệu quản sự ngân ti nộ trương, không ngừng giãy dụa trước sự khống chế của hai tên dong binh. Cởi bỏ lớp vỏ phản bội, càng nói càng tỏ ra khí tráng!

Khiếp sợ khí thế của lão, mấy tên dong binh không khỏi lộ vẻ bối rối, nhất thời có chút khó xử, nên cánh tay đang kẹo giữ cũng có chút vô lực.

Đúng lúc này Lăng Phong chậm rãi bước tới trước mặt Triệu quản sự, nhìn lão với nhãn thần bình thản.

Triệu quản sự rùng mình, rõ ràng nhãn thần Lăng Phong cực kì bình tĩnh không hề có chút sát ý. Nhưng trong lòng thì lạnh lẽo như tam cửu thiên khí quán hạ nhất guang băng thủy! Tử tịch, đúng, chính là tử tịch. Hắn thoáng rùng mình, hiểu được khí tức ẩn hàm trong mắt Lăng Phong!

Đây là loại nhãn thần coi tất cả như hư vô!

- Ta hiểu, thực sự hiểu.

Lăng Phong chầm chậm lên tiếng, ngữ khí cũng đã thoát khỏi vẻ bình tĩnh kì lạ:

- Ngươi cũng có người mà mình quan tâm, ngươi nguyện vì họ từ bỏ vinh quang, trung thành, tính mạng, thậm chí

Lăng Phong nhãn thần đột nhiên nhất biến. Nhãn thần mặc dì hỏa diễm hung dũng nhưng tán phát ra một cảm giác băng hàn kì dị:

- Không có ai! Không có ai đủ tư cách và bằng bất cứ lí do gì xâm phạm tới người ta mà yêu quý! Những kẻ như vậy đều phải chết! Bởi vậy.

- Ngươi đáng chết!

Lạnh lùng ném ra ba chữ, Lăng Phong đầu cũng không quay xoay người bỏ đi, sau lưng truyền ra những tiếng kêu đau đớn. Lâm kì hắc sắc chủy thủ lướt qua hầu Triệu quản sự!

Huyết hoa tiêu tiên!

Bọn Lô Sâm nhìn thấy cảnh này mà không khỏi lộ ra nhãn thần sợ hãi. Ngay cả những người vô tâm nhất cũng đang nhận ra Lăng Phong đã thay đổi. Không còn là Lăng Phong không thích tranh giành, lúc nào cũng ôn hòa vô bỉ như trước nữa. Bọn họ không thể nói được sự thay đổi này này là tốt hay xấu nhưng với cái thế gian chết tiệt này, có thể thay đổi một chút lại dễ thích ứng hơn thì sao?

Bọn Lăng Phong đã đi được một lúc lâu rồi, đám đông vây quanh mới hồi được thần. Bọn chúng hít một hơi thật sâu, phát hiện y bào sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi! Quay sang nhìn nhau thấy ai cũng không giấu nổi vẻ kinh hãi. Mình đã tận mắt chứng kiền Minh gia lão tổ xuất thủ? Sức mạnh như tự thành nhất phương thiên địa đó thật sự đáng cường đại đến đáng sợ!

Những thế lực lớn nhỏ vẫn còn nghi ngờ địa vị của Minh gia chút tâm tư gây rối nhất thời bị dập tắt. Bọn chúng tự nhủ nếu như phải đối diện với sức mạnh hủy diệt này thì một chút sức mạnh của bản thân mình cũng trở nên yếu đến đáng thương!

Điều khiến cho chúng cảm thấy ngạc nhiên nhất là việc Huyết Sát Vệ xuất thủ. Cách mười người ngưng thành nhất thể đó hoàn toàn cuồng hãn, hoàn toàn mãnh liệt, phong thái ung dung đối diện với chư thiên chủ tể cũng phải oánh xuất nhất kích sáng lạn nhất trong cuộc đời khiến chúng chấn hám!

Còn kinh thiên nhất kiếm truy sát Minh Lăng của Lăng Phong mặc dù cuối cùng vẫn bại dưới tay Minh Dục nhưng không ai vì thế mà dám xem nhẹ. E rằng thánh vực cường giả cùng lắm cũng chỉ thế này?

Những người tin tức linh thông sớm đã đoán ra thân phận Lăng Phong từ một loạt những sự việc vừa rồi. Người nọ truyền tai người kia, đám đông hoảng nhiên, đồng thời càng thêm chấn kinh. Người thanh niên đó thì ra đã làm nhiều việc lớn như vậy sao?

Một suy nghĩ không thể khống chế nổi lên trong đầu. Minh gia lão tổ liệu có hối hận vì hôm nay đã không quyết đoán giết chết hắn không nhỉ?

Lúc này, ở một viện lạc u thanh trong Thâm Thủy Thành, Minh Dục bỏ Minh Lăng xuống, trầm tư suy nghĩ. Minh Lăng không nhịn được nói:

- Lão tổ, sao lúc nãy người không giết tên tiểu tử đó? Để hắn lại người ta sẽ tưởng Minh gia chúng ta sợ đấy.

- Câm miệng!

Minh Dục quát lên một tiếng khiến Minh Lăng líu lưỡi không nói được câu gì. Từ nhỏ đã được vị lão tổ này yêu thương nên hắn không thể tin nổi bản thân sẽ bị Minh Dục trách mắng.

Chắc cũng cảm thấy ngữ khí của mình quá nghiêm khắc, Minh Dục hơi dịu lại, trầm ngâm nói:

- Trước đây Minh gia chúng ta có thể chiếm giữ nơi này vì sự cạnh tranh giữa Thú Thần Bình Nguyên và Áo La Đế Quốc, ai cũng không làm được gì đối phương.

Cuối cùng mới ước định để Minh gia chúng ta tọa trấn nơi này, coi như báo đáp. Chúng ta cũng phải cam đoan không được để cho thánh vực cường gủa bước vào Thâm Thủy Thành! Nếu như ta một mực làm tới, cố tình lấy mạng của tên tiểu tử đó, e rằng sau này Minh gia chúng ta sẽ tự chuốc lấy khá nhiều rắc rối!

Minh Lăng ấm ức nói:

- Lão tổ, không lẽ cứ thế mà bỏ qua? Tên tiểu tử đó xém chút nữa là giết chết hài nhi rồi!

Nghe vậy, Minh Dục đột nhiên lộ ra hung lệ chi khí.

- Hừ, vốn dĩ định mượn tên tiểu tốt tử kia lăng nhục hắn, ai ngờ hắn chẳng hề có chút liệt tính, lựa chọn tự ngã đoạn! Như vậy cũng tốt, chúng ta không ra tay thì vẫn có thể mượn dao giết người!

- Lão tổ, ý người là?

Mắt Minh Lăng vụt sáng.

- Trước đây vài ngày, Tư Nội Khắc Tộc truyền đến thông tin, thỉnh cầu chúng ta truy bắt một nữ tử. Vốn dĩ ta định làm cho có lệ.

Nhãn thần Minh Dục lưu lộ vài phần âm hiểm.

- Hôm nay mặc dù là kinh hồng nhất miết nhưng đám nữ tử đi theo tên tiểu tử đó có một người khá giống với miêu tả. Ta nghĩ có thể mượn Tư Nội Khắc để ra tay!

- Lão tổ anh minh!

Minh Lăng chợt nói:

- Theo tính toán thì đội ngũ của Thú Nhân Tộc cũng sắp đến rồi, hài nhi đi truyền tin tức.

- Ừm.

Minh Dục không nói thêm điều gì, chỉ khẽ gật đầu, trong đầu ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Phong vẫn không ngừng phù hiện. Trong lòng hắn lại không khỏi lóe lên một tia hàn ý. Chợt, hắn khẽ lắc đầu, xì lạnh một tiếng, chỉ là một tên tiểu tử ngay cả thánh vực cũng chưa đến, sao có thể làm nổi điều gì? Đợi mọi chuyện êm xuôi, nếu như Tư Nội Khắc Tộc không làm gì được hắn thì lúc đó bổn lão tổ sẽ đích thân ra tay.

Trong viện đình yên ắng.

Lăng Phong đứng lặng một mình, bên ngoài bình thản nhưng trong lòng như như nổi sóng. Hôm nay đối diện với việc Duy Khắc Đa bị bắt mà hắn không thể làm được gì khiến lòng hắn đau nhói, khơi dậy bao nhiêu kí ức mà hắn luôn không dám đối mặt.

Vậy là hắn chỉ biết lẳng lặng đứng đó.

Từng cảnh từng cảnh hồi phóng lại trước mắt, những gì đã mất, đau khổ, Lăng Phong ép mình phải quay lại nhìn, mặc cho đau khổ cứ thế ngấm vào tâm linh.

Hôm nay mất đi Duy Khắc Đa, ngày mai sẽ lại mất thêm ai? Khải Ân? Lô Sâm? Tang Phi? Cảnh Vân? Mỗi một cái tên là một thân ảnh lướt qua trước mắt hắn. nếu như sau này họ phải đối mặt với nguy hiểm thì liệu hắn còn vô lực như bây giờ không?

Minh Dục xuất thủ như tạt một gáo nước lạnh lên đầu Lăng Phong, triệt để thức tỉnh hắn. Thì ra trên thế giới này có nhiều việc không thể nằm trong tầm kiểm soát của mình đến vậy!

Lăng Phong run rẩy, trong lòng thăng khởi một luồng động lực cường đại, quyết không để cho kẻ nắm nắm vận mệnh của mình, quyết không để cho những người bên cạnh phải bị thương tổn!

Đúng lúc này bọn Đồ Long và Vân Tường đi tới, Đồ Long lo lắng nhìn Lăng Phong:

- Lăng lão đại, đều sắp xếp xong cả rồi. Có thương đội ở Thâm Thủy Thành của Thiên Phong Vương Quốc chúng ta hộ tống, ngài cứ yên tâm.

Vân Tường nói tiếp:

- Ngoài ra còn có Vân Mộng Vương Quốc thương đội tương tùy, an toàn có thể đảm bảo.

Xoay người liếc nhìn hai bọn họ, Lăng Phong bình tĩnh nói:

- Phiền hai người.

Hắn biết sau khi xảy ra chuyện này, câu lạc bộ Gia Hòa không thể tiếp tục ở lại Thâm Thủy Thành nữa, mẹ con Ôn Lam cũng phải lập tức rời đi, nên mới nhờ hai bọn họ giúp đỡ.

Trầm mặc một lúc, Lăng Phong đột nhiên hỏi:

- Vậy Minh Dục có linh cấp tu vi không?

Vân Tường lộ ra biểu tình kinh ngạc, vô ý hỏi:

- Lăng đại ca, huynh biết linh cấp?

Con đường tu luyện trải đầy gai, nếu như không cẩn thận có thể sẽ rơi xuống vực thẳm bất cứ lúc nào! Ngay cả một người thiên tư tung hoành như Hằng Trùng cũng ngộ nhập kì đồ. Bởi vậy có người chỉ điểm cho là vô cùng quan trọng. chính vì lý do này họ mới đại diện cho những thế lực sau lưng mình mời chào Lăng Phong. Bây giờ thấy Lăng Phong nói về linh cấp, đương nhiên khiến họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lăng Phong không cần nói nhiều, im lặng thừa nhận suy đoán của họ.

Trầm ngâm một lúc, Vân Tường hồi đáp:

- Kì thực Minh Dục vẫn chưa phải linh cấp cường giả thực sự. Luận tu vi hắn chỉ là thánh vực tiền kì! Nhưng hắn ỷ vào linh khí truyền thừa đại minh chí luân nên có thể thi triển tinh kĩ ngục luân pháp trảm, bạo phát xuất không hề thua kém kinh cấp công kích cường độ.

Chăm chú nhìn Lăng Phong, hắn nói tiếp:

- Nhưng sức mạnh này vẫn là mượn dùng, không thể vận dụng tự nhe. Nếu như có người đột kích, nắm bắt thời cơ hợp lý thì sẽ khiến hắn không thể thi triển được hết uy lực của đại minh chí luân.

Lăng Phong gật đầu, trong đầu hắn sớm đã băn khoăn điều này. Thanh đại minh chí luân đó có lẽ là linh khí trong trong truyền thuyết, mãnh hàm sức mạnh tinh kĩ, Tinh Thiết Kiếm cũng có thể được coi như vậy. Nhưng Tinh Thiết Kiếm ẩn hàm chỉ là tinh kĩ sồ hình thiên địa lao, chưa thể sanh được với đại minh chí luân!

Rõ ràng, đại minh chí luân tuyệt đối không phải do Minh Dục tự hành tu luyện nên vận dụng cũng không thể viên dung tự nhiên.

Lăng Phong không biết Minh Dục tự thân thực lực mới chỉ đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất để vận dụng linh khí! Điều kiện đầu tiên để vận dụng linh khí là tự thân tiến nhập thánh vực, nếu không rất dễ bất kiểm soát, miễn cưỡng sử dụng sát địch không thành mà còn tự làm tổn hại đến bản thân.

- Lão lục, Ôn phu nhân tỉnh rồi. Đệ có qua xem không?

Lô Sâm bước tới, nói.

Lăng Phong ừ một tiếng, quay sang hai người Đồ Long ra hiệu, cất bước tiến vào một gian phòng.

Bên trong gian phòng, Hoàng Phủ Vân đang chăm sóc Ôn Lam, thấy Lăng Phong đi vào biết ý định dậy đi ra ngoài, thầm giọng nhắc nhở:

- Cô ấy thương tâm quá độ, đừng để lao thần quá.

Lăng Phong khẽ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK