Lăng Phong trong lòng cũng dở khóc dở cười. Hắn nhìn về phía Kiều Kiều che miệng cười trộm đằng sau Huyết Sát Vệ liền lắc đầu chán nản. Kiểu xuất hiện cực kì thu hút sự chú ý này chính là ý tưởng kì cục mà tiểu nha đầu nghĩ ra hôm qua. Một bộ phận Huyết Sát Vệ là con cháu các đại vương công quý tộc của Tinh Lam Công Quốc, những kẻ sinh hoạt ưu tinh, không cần tính đến chuyện sinh kế này sớm đã hình thành thói quen chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, tiếp xúc với nhau lâu làm cho những huyết sát vệ xuất thân bần hàn cũng bị nhiễm tính, trở thành một đám giống như đúc.
Vừa nghe thấy có trò vui, bọn họ làm sao còn nhớ nổi đạo lý sợ trước ngại sau nữa? Đám tiểu tử vô cùng nhàn rỗi này còn tổ chức một cuộc thi xem ai là người hoá trang phong tao nhất. Có thể nói, Huyết Sát Vệ chẳng coi đội ngũ của U Sương công quốc ra gì mà biến cuộc tỷ thí thành một trò chơi, trò chơi mèo vờn chuột!
Thấy bộ dạng bất kham của Huyết Sát Vệ, ban đầu Tây Ân cảm thấy ngạc nhiên rồi dần ra vẻ mặt đắc ý. Hắn cố nhịn cười quay sang Tần Chính nói:
- Thái Tử điện hạ, trận tỷ thí này U Sương công quốc có lĩnh quân khác.
- Ồ? Là ai?
Tần Chính thoáng nhíu mày, rõ ràng cũng không lường đến.
Từ trong đám quý tộc bước ra một người, bộ tóc vàng kim lấp lánh trong nắng. Hắn trấn định đứng trước Tần Chính, cao giọng nói:
- U Sương công quốc. Á Sắt, thủ lĩnh U Sương Thiết Kỵ.”
Trong nháy mắt, thái độ của Huyết Sát Vệ liền thay đổi, phóng thẳng một luồng sát khí nặng nề về phía Á Sắt!
Huyết Sát Vệ xuất thân từ Tinh Lam công quốc, Á Sắt bây giờ tự xung là người của U Sương công quốc rõ ràng là chuẩn bị thay đổi chỗ dựa. Một tên phản quốc như vậy bảo sao bọn họ không giận?
Hàn quang ẩn hiện trong mắt Lăng Phong, bây giờ thì hắn đã hiểu dự định của lãnh địa Ai Nặc. Bọn họ vì thảm bại dưới tay Kiều nguyên soái, biết một mình không thể chống lại Tinh Lam công quốc nên mới có quyết dịnh này. Dám liên hiệp với kẻ thù của Tinh Lam công quốc, tên Á Sắt này thực sự không thể giữ lại được.
Lăng Phong khoát tay ra hiệu cho phía sau, Huyết Sát Vệ lại hồi phục lại thần thái lười biếng ban đầu.
Tần Chính kinh ngạc nhìn Huyết Sát Vệ. Sát khí trên người họ lúc ẩn lúc hiện khiến hắn cũng cảm thấy cảm giác lúc nãy của mình là sai. Tần Chính gật đầu quay sang hỏi Lăng Phong:
- Lăng tiên sinh, ngươi xem có được hay không?
Tinh Thiết kiếm trong tay Lăng Phong kêu lên hưng phấn, khoé miệng lộ ra một tia cười cổ quái: Á Sắt, ngươi đã tự nạp mạng thì cũng đừng trách ta! Hắn chưa kịp phản ứng thì Hoàng Phủ Vân bên cạnh đột nhiên bước ra khỏi đoàn người, kiên định nói:
- Giáo quan, để ta lĩnh đội xuất chiến!
- Cái gì?
Lăng Phong ngạc nhiên, nhìn Hoàng Phủ Vân nghi hoặc.
- Ta muốn xuất chiến!
Hoàng Phủ Vân nhìn Á Sắt chằm chằm, ánh mắt tràn ngập sát ý:
- Ta là người thừa kế Tinh Lam công quốc. Đây là trách nhiệm của ta!
Lăng Phong nhìn nàng thật lâu, Hoàng Phủ Vân sau một chút đắn đo cũng đón nhận ánh mắt của hắn không chút do dự với một sự kiên định chưa từng có. Lăng Phong gật gật đầu:
- Ta hiểu rồi, đi đi.
Hoàng Phủ Vân cảm kích nhìn Lăng Phong, bước ra, lớn tiếng nói:
- Tinh Lam công quốc, Hoàng Phủ Vân, lãnh đạo Huyết Sát Vệ!
Lời vừa dứt, những ánh mắt ngạc nhiên lập tức đổ dồn về phía cô. Bọn họ không ngờ một thanh niên yếu ớt có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào lại người lãnh quân! Lăng Phong đang nghĩ gì vậy? Sao lại phái một người như thế này ra ứng chiến?
Chỉ có ánh mắt Lăng Phong là đầy vẻ tán thưởng. Hắn biết cuối cùng Hoàng Phủ Vân cũng đã bước ra được khỏi những khó khăn tâm lý. Bất luận là vì cái gì khiến nàng có sự thay đổi lớn như vậy, Lăng Phong biết Tinh Lam công quốc sắp tới sẽ có một vị quân chủ vĩ đại từ xưa đến nay chưa từng có! Hắn gọi Hắc Đình Tư, kín đáo nhét vào tay hắn một vật:
- Lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, ta muốn ngươi bảo vệ sự an toàn của hắn!
Nhìn rõ vật trong tay, Hắc Đình Tư lộ vẻ kinh ngạc, nghiêm túc đáp:
- Vâng, giáo quan!
Lăng Phong lại quay sang nhìn Khải Ân, huynh đệ hai người không giao lưu ngôn ngữ cũng hiểu được lòng nhau. Khải Ân hiểu hắn định dặn gì, trịnh trọng gật đầu.
Khuôn mặt Á Sắt mặt loé lên một tia nanh ác, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Vân cũng tràn đầy sát ý.
Một người là người thừa kế công quốc, một người là kẻ phản quốc, một cuộc chiến chắc chắn phải có người sinh kẻ tử sắp bắt đầu!
- Quy tắc tỷ thí: Hai bên triển khai hỗn chiến trên Thần Chiến Đài, quyết định thắng thua bằng việc một bên rơi khỏi đài! Có ai còn câu hỏi nào không?
Tần Chính nhìn lướt qua một lượt, thấy Lăng Phong và Tây Ân đều gật đầu, hô lên một tiếng quyết đoán:
- Tỷ thí bắt đầu!
Á Sắt dẫn theo U Sương Thiết Kỵ cưỡi ngựa chạy nhanh về phía thần chiến đài. Mặt đất khô nẻ bị vó ngựa rầm rập dẫm lên, bụi bay mù mịt, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng vứt vỡ khe khẽ. Thấy bọn họ chạy thẳng lên đỉnh núi, chớp mắt đã biến thành một chấm nhỏ, động tác đẹp mắt ngoài sức tưởng tượng, đám đông bên dưới không khỏi trầm trồ tán thưởng.
Còn đám Huyết Sát Vệ thì thi nhau rút ra những chiếc khăn tay nhăn nhúm để bịt mũi, hình như bị ngộp bởi bụi khói mà U Sương Thiết Kỵ gây nên.
Tát Gia miệng nhếch lên khinh bỉ:
- Đám ngốc này, chúng tưởng mình là khỉ sao?
Nói đoạn, một đám Huyết Sát Vệ lại giữ nguyên ác hình ác trạng, chẳng chút quy củ bước tới phía dưới thần chiến đài.
Sau đó, cả bọn nghiêng nghiêng ngả ngả dừng lại.
Trong ánh mắt mặt chờ đợi, hoặc châm chích, hoặc nghi hoặc của đám đông, Vũ Mộ Xuân ngước nhìn lên thần chiến đài đang lơ lửng giữa không trung như một hằng tinh, thật thà nói:
- Chúng ta lên đó kiểu gì, có ai mang theo dây không?
Giữa không gian yên ắng, giọng nói của Vũ Mộ Xuân cứ dội lại không ngừng và dặc biệt rõ ràng. Sau mấy giây đầu im lặng vì bất ngờ, một tràng cười như sấm nổ ra. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của họ, có người còn trực tiếp châm chọc:
- Tiểu tử, tìm dây làm gì? Nhờ đội ngũ của U Sương công quốc giúp các ngươi leo lên sao?”
Niếp Ngữ hung hăng đập cho Vũ Một Xuân một cái vào ót, giận dữ nói:
- Không mang theo dây thì không lên được núi sao? Không nhìn thấy đường đi ở ngay trước mắt ngươi à, còn không tự mình leo lên?
Vũ Mộ Xuân xoa xoa đầu, cười ngốc ngếch, tiến lên phía trước.
Tiếng cười châm chọc càng lớn hơn. Tên đó không nhìn thấy địa thế của Thần Chiến Đài sao? Ngọn núi có hình dáng như chiếc cột trụ trời đó, U Sương Thiết Kỵ cưỡi ngựa phi nước rút mới leo lên được, đám người này định đi bộ lên sao? Họ tưởng mình đang tản bộ à?
Đột nhiên, tiếng cười ầm ầm của bọn hoàn toàn biến mất. Cảnh tượng bất ngờ này như một đòn mạnh giáng thẳng vào miệng đám đông. Tiếng cười mà họ đang định bật ra nghẹn lại trong bụng, bọn họ bỗng dưng trở thành một đàn gà mắc tóc, không sao thốt được lên lời.
Trước ánh mắt kinh hãi của họ, Vũ Mộ Xuân cất bước chân đầu tiên, bước thứ hai rồi bước thứ ba. Thân thể của hắn luôn giữ một góc vuông chín mươi độ với sườn núi, cảm giác như hắn đang bước đi trên đường lớn bằng phẳng chứ không phải là một ngọn núi.
Không ai còn dám nói chuyện, ánh mắt chỉ còn lộ duy nhất một loại thần sắc khó tin!
Vũ Mộ Xuân lúc này như đã hoàn toàn thoát khỏi tác dụng của lực hút trái đất, thoải mái nhẹ nhàng từng bước tiếp cận thần chiến đài. Chớp mắt đã thấy hắn đi được hơn trăm trượng!
Có thể đến được Thương Khung yếu tắc đều là đội ngũ của những thế lực bất phàm. Dù phần lớn là con cháy thế gia nhưng bọn họ đều không phải kẻ ngốc, chỉ cần trí tuệ bình thường một chút đều hiểu, làm được như thế này khó khăn đến mức nào!
Để coi ngọn núi như đường bằng, ngoài việc có sức mạnh cường hãn chống đỡ ra, quan trọng nhất là xương cốt trong người phải phối hợp đến cực điểm. Dù là bát tinh cường giả tinh tu chân lực cũng chưa chắc có được hai điều này. Nếu bây giờ những nhân tài thế này xuất hiện trong tứ đại vương quốc thì sẽ được coi là những nhân tài tuyệt đối và sẽ được chú trọng bồi dưỡng ngay lập tức.
- Bọn thủ hạ dưới tay Lăng Phong đúng là có chút nhân tài!
Nam Hoài Ỷ phóng ánh mắt lãnh liệt về phía Lăng Phong. Dạ yến hôm trước hắn bị Lăng Phong làm cho mất mặt triệt để nên giờ hận Lăng Phong đến tận xương tận tuỷ.
Tác Luân chưa thấy Nam Hoài Ỷ khen ai trước mặt mình bao giờ, thấy vậy lạnh nhạt nói:
- Chỉ một cao thủ thì đã là gì, trong lúc hội chiến còn phải dựa vào…
Hắn đang nói đến đây thì dừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Sau Vũ Mộ Xuân, Huyết Sát Vệ từng người lười biếng cất bước, nhãn nhã tiến về thần chiến đài. Bọn họ tư thái ung dung, vung tay vung chân một cách nhàn nhã. So với U Sương Thiết Kỵ hùng hục như lửa đốt đít thì thần thái của họ chẳng khác gì nhân vật thần tiên cưỡi gió đạp mây.
- Sao, sao có thể?
Tần Chính mặt mày ngơ ngác.