Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàn toàn triệu hoán Cự linh ra, có thể trực tiếp tác dụng bên ngoài, không cần tiếp tục trải qua tiêu hóa năng lượng trong ý thức hải, tự nhiên sẽ không có bất cứ gánh vác gì.

Một phương pháp tưởng chừng như vô cùng đơn giản, ai cũng có thể nghĩ ra được, thế nhưng muốn thực hiện thành công lại không hề dễ dàng.

Dù sao, bao nhiêu người có thực lực sánh được với Lăng Phong? Cho dù có thực lực như vậy, lại ai có tầm lý giải sâu sắc đối với Cự linh như hắn?

Lúc nhìn thấy Cự linh Điểu Sào bắt đầu khôi phục lại vẻ tròn trịa đầy sức sống, mặt ngoài không còn nửa phần sơ xác, Lăng Phong thở ra một hơi thật dài, hắn biết hiện tại đã không còn trợ ngại gì lớn.

- Trở về!

Lăng Phong một lần nữa dùng năng lượng niệm thức bao phủ Cự linh Điểu Sào đảy vào giữa mi tâm Đông Phương San, đợi đến khi cảm giác Cự linh đã trở lại ý thức hải, hắn không tiếp tục chờ đợi, trực tiếp khống chế niệm thức của bản thân tiêu tán.

Thả lỏng một hơi, Lăng Phong nhịn không được lắc lư một chút, sắc mặt tái nhợt không bình thường.

- Mộc đầu!

Phất tay với Kiều Kiều đằng sau, Lăng Phong tự luyện hóa hai viên tinh huyết nguyên khí hạch, huyết sắc trên mặt lại một lần nữa khôi phục bình thường. Hắn nhìn về phía Hải Tư Lam.

- Hải lão, ngươi có năng lắm không?

- Không có việc gì!

Trên mặt mang theo vẻ tái nhợt, Hải Tư Lam cười nói:

- Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, bộ xương lão đầu ta sớm rỉ sắt rồi, hoạt động một chút mới tốt!

Lời này của hắn không hoàn toàn là khách khí, lúc Lăng Phong tu luyện tại cấm địa cùng với Dư Đào, hắn ngược lại không có việc gì làm. Dù sao tu luyện tới tầng cấp này của hắn, đột phá so với tu luyện giả thông thường khác nhau, cần phải có cảm ngộ, không phải chỉ khổ tu là có thể đạt thành.

- Tiểu San San được chứ?

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Đông Phương San đã khôi phục lại vài phần hồng hào, thế nhưng Kiều Kiều vẫn có chút không yên lòng hỏi.

Lăng Phong cười nói:

- Không có chuyện gì, bất quá vẫn cần phải có một ít thời gian chăm sóc đặc biệt, a, nhất là phương diện tinh chương, càng cần phải tỉ mỉ luyện chế riêng cho nàng!

- Như vậy chúng ta lưu lại San San được không?

Kiều Kiều rất thuận miệng thành văn nói:

- Dù sao Yêu Tôn nhìn qua lạnh như băng, không giống như người thích hợp ở chung, San San đi theo hắn chắc không thú vị gì!

Lăng Phong sửng sốt, hắn có chút nghi hoặc đối với việc tiểu nha đầu này đột nhiên xuất hiện trong Yêu tộc, tuy rằng theo như biểu hiện của Yêu tôn thì Yêu tộc không hề có ý niệm gì xấu đối với tiểu nha đầu này, nhưng chung quy hắn vẫn có chút không yên lòng, đề nghị của Kiều Kiều đã gãi đúng chỗ ngứa.

Vì vậy, suy tư một phen, Lăng Phong nói:

- Uhm, chuyện này sau khi ra ngoài lại bàn. Nói xong, hắn ôm lấy Đông Phương San.

Bên ngoài, tuy rằng mới chỉ trôi qua thời gian tương đối ngắn, thế nhưng trong lòng Yêu Tôn lại giống như trải qua nghìn vạn năm tháng dài dằng dặc, thẳng cho tới khi Lăng Phong như cũ ôm lấy tiểu nha đầu xuất hiện, tâm tư của hắn trầm xuống: "Lẽ nào, vẫn không được hay sao?"

Chính vì có ý niệm này trong đầu, hắn cảm giác chính mình vô lực chưa từng có, trong lúc nhất thời tay chân muốn xụi lơ tại chỗ, thân thể run lên.

Hai người Vưu Lực bên cạnh đã sớm chú ý tới dị thường của Yêu Tôn, bọn họ kinh hô lên tiếng:

- Yêu Tôn!

Vẫn là thiếu niên đằng sau phản ứng nhanh, đưa tay đỡ lấy hắn:

- Sư tôn! Người không nên quá thương tâm!

Sắc mặt Yêu Tôn thảm đạm không gì sánh được, không hề có một tia huyết sắc. Hai người Vưu Lực càng không nói một câu, trong lòng nặng trịch giống như đè nặng một khối đá lớn.

- Các ngươi đây là làm gì?

Đang vào lúc này, thanh âm nghi hoặc của Lăng Phong nhàn nhạt truyền tới, trong mắt của hắn, mấy vị Yêu tộc này thực quá mức không hiểu lễ nghĩa, thế nào mà bản thân vô cùng vất vả mới kéo được San San từ rìa vách núi trở về, bọn họ lại không hề có một chút thần sắc hài lòng nào, trái lại giống như vừa mới có người thân tử vong!

Điều này cũng quá mức kỳ cục!

Liên quan tới mệnh hệ của đồ đệ bảo bối, Yêu Tôn coi như vẫn có lệ giữ bộ mặt bình tĩnh lạnh lẽo thường ngày. Nhưng khi nhìn gã thanh niên kia, trong ánh mắt không còn nửa phần cung kính, thậm chí là tràn ngập phẫn nộ.

- Yêu Tôn, trải qua gia sư huynh cứu trị, San San...

- Bản tôn biết!

Yêu Tôn hữu khí vô lực phất phất cánh tay, thanh âm cũng có vài phần uể oải tiều tụy, vị thủ lĩnh Yêu tộc vẫn ngạo khí lăng vân ma hiện tại ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn một tiểu nha đầu cũng không có, trong lồng ngực của hắn tràn đầy tức khí, hoàn toàn không biết làm cách nào để phát tiết, chỉ bén nhọn nói:

- Nếu Lăng tông chủ đã quen biết với San San, như vậy chắc hẳn không cần ta phải nói một câu "cảm tạ" đúng không?

Bị thái độ lạnh lùng khác thường của hắn khiến đầu lớn khó chịu, trong lòng Lăng Phong cũng nghẹn một cỗ tử khí, thậm nghĩ thái độ làm người của gã Yêu Tôn này cũng quá mức keo kiệt, không phải chỉ là bị bản thân hiểu lầm một chút hay sao, đến tận bây giờ vẫn giữ cái khuôn mặt thối kia?

Vì vậy, hắn càng thêm tiếp thu đề nghị trước đó của Kiều Kiều, xem ra San San đúng thực không tốt theo người này, bằng không lớn nên cũng hình thành tính tình cổ quái như vậy, quả thực là chuyện khiến người ta không chịu nổi.

Vì vậy, Lăng Phong không còn tâm tình khách khí, nhìn đằng sau một cái, sau đó nói:

- Nếu là như vậy, ta đây xem như trực tiếp đề nghị trước mặt Yêu Tôn đi, San San ta sẽ mang về Sáng tông, lúc này tình huống của nàng mặc dù đã ổn định lại, thế nhưng tiếp sau còn cần phải củng cố một chút, cuối cùng mới triệt để khỏi hẳn.

- Uhm, tốt, cái gì?

Đầu tiên Yêu Tôn chỉ là ứng phó Lăng Phong một tiếng, ngay sau đó tỉnh ngộ lại, trong lời nói của Lăng Phong rõ ràng để lộ ra tin tức quan trọng, toàn thân không nhịn được run lên, hoàn toàn mất đi mặt mũi:

- Ngươi nói cái gì?

Hắn vô thức phi thân tiến lên, ôm đồm hướng về phía Lăng Phong.

Hiện tại Dư Đào biết sinh tử của chính mình triệt để liên hệ một chỗ cùng với Lăng Phong, đồng thời được Lăng Phong để lại không ít chỗ tốt, cho dù lý do nào đi nữa cũng không cho phép vị "đại lão bản" Lăng Phong có chút sai sót.

Mà thời khắc này, mặc dù có chỗ cố kỵ đối với Yêu Tộc, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ quát lớn một tiếng, che chắn trước người Lăng Phong, hữu chưởng đột nhiên mở ra.

Vù vù...

Giống như một bức tường sắt đột ngột hiện lên trước mặt, bàn tay của hắn nhìn qua không hề rất rộng rãi, thế nhưng lại cảm giác giống như trung tâm của sóng biển cuộn trào, sóng biển có xu thế thôn phệ trời đất!

Thần lực!

Tiếng giai Thần cấp tự nhiên liền có năng lượng khống chế một phương thời không, loại năng lượng này có thể khống chế thời không tại mức nhất định nào đó, khi đạt tới mức chí cao thậm chí đủ để sáng tạo thế giới!

Sáng tạo một thế giới chân chính thuộc về chính mình!

Tuy rằng Dư Đào chưa hề đạt tới cấp độ này, thế nhưng sau khi hắn phóng ra thần lực, tạo thành trùng kích thị giác đối với không gian như vậy coi như vô cùng dễ dàng.

Trong tình huống khiếp sợ, Yêu Tôn không còn ý niệm nào khác trong đầu, hắn hoàn toàn chỉ là xuất phát từ một loại bản tính nhân loại, muốn trực tiếp bắt Lăng Phong nghiệm chứng mà thôi.

Vì vậy, lúc Dư Đào xuất thủ, hắn không hề có nửa phần phòng bị, lúc này bị trực tiếp đánh bay đi. Ầm ầm, trực tiếp ngã xuống dưới đất.

- Yêu Tôn!

- Sư phụ!

Hoàn toàn triệu hoán Cự linh ra, có thể trực tiếp tác dụng bên ngoài, không cần tiếp tục trải qua tiêu hóa năng lượng trong ý thức hải, tự nhiên sẽ không có bất cứ gánh vác gì.

Một phương pháp tưởng chừng như vô cùng đơn giản, ai cũng có thể nghĩ ra được, thế nhưng muốn thực hiện thành công lại không hề dễ dàng.

Dù sao, bao nhiêu người có thực lực sánh được với Lăng Phong? Cho dù có thực lực như vậy, lại ai có tầm lý giải sâu sắc đối với Cự linh như hắn?

Lúc nhìn thấy Cự linh Điểu Sào bắt đầu khôi phục lại vẻ tròn trịa đầy sức sống, mặt ngoài không còn nửa phần sơ xác, Lăng Phong thở ra một hơi thật dài, hắn biết hiện tại đã không còn trợ ngại gì lớn.

- Trở về!

Lăng Phong một lần nữa dùng năng lượng niệm thức bao phủ Cự linh Điểu Sào đảy vào giữa mi tâm Đông Phương San, đợi đến khi cảm giác Cự linh đã trở lại ý thức hải, hắn không tiếp tục chờ đợi, trực tiếp khống chế niệm thức của bản thân tiêu tán.

Thả lỏng một hơi, Lăng Phong nhịn không được lắc lư một chút, sắc mặt tái nhợt không bình thường.

- Mộc đầu!

Phất tay với Kiều Kiều đằng sau, Lăng Phong tự luyện hóa hai viên tinh huyết nguyên khí hạch, huyết sắc trên mặt lại một lần nữa khôi phục bình thường. Hắn nhìn về phía Hải Tư Lam.

- Hải lão, ngươi có năng lắm không?

- Không có việc gì!

Trên mặt mang theo vẻ tái nhợt, Hải Tư Lam cười nói:

- Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, bộ xương lão đầu ta sớm rỉ sắt rồi, hoạt động một chút mới tốt!

Lời này của hắn không hoàn toàn là khách khí, lúc Lăng Phong tu luyện tại cấm địa cùng với Dư Đào, hắn ngược lại không có việc gì làm. Dù sao tu luyện tới tầng cấp này của hắn, đột phá so với tu luyện giả thông thường khác nhau, cần phải có cảm ngộ, không phải chỉ khổ tu là có thể đạt thành.

- Tiểu San San được chứ?

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Đông Phương San đã khôi phục lại vài phần hồng hào, thế nhưng Kiều Kiều vẫn có chút không yên lòng hỏi.

Lăng Phong cười nói:

- Không có chuyện gì, bất quá vẫn cần phải có một ít thời gian chăm sóc đặc biệt, a, nhất là phương diện tinh chương, càng cần phải tỉ mỉ luyện chế riêng cho nàng!

- Như vậy chúng ta lưu lại San San được không?

Kiều Kiều rất thuận miệng thành văn nói:

- Dù sao Yêu Tôn nhìn qua lạnh như băng, không giống như người thích hợp ở chung, San San đi theo hắn chắc không thú vị gì!

Lăng Phong sửng sốt, hắn có chút nghi hoặc đối với việc tiểu nha đầu này đột nhiên xuất hiện trong Yêu tộc, tuy rằng theo như biểu hiện của Yêu tôn thì Yêu tộc không hề có ý niệm gì xấu đối với tiểu nha đầu này, nhưng chung quy hắn vẫn có chút không yên lòng, đề nghị của Kiều Kiều đã gãi đúng chỗ ngứa.

Vì vậy, suy tư một phen, Lăng Phong nói:

- Uhm, chuyện này sau khi ra ngoài lại bàn. Nói xong, hắn ôm lấy Đông Phương San.

Bên ngoài, tuy rằng mới chỉ trôi qua thời gian tương đối ngắn, thế nhưng trong lòng Yêu Tôn lại giống như trải qua nghìn vạn năm tháng dài dằng dặc, thẳng cho tới khi Lăng Phong như cũ ôm lấy tiểu nha đầu xuất hiện, tâm tư của hắn trầm xuống: "Lẽ nào, vẫn không được hay sao?"

Chính vì có ý niệm này trong đầu, hắn cảm giác chính mình vô lực chưa từng có, trong lúc nhất thời tay chân muốn xụi lơ tại chỗ, thân thể run lên.

Hai người Vưu Lực bên cạnh đã sớm chú ý tới dị thường của Yêu Tôn, bọn họ kinh hô lên tiếng:

- Yêu Tôn!

Vẫn là thiếu niên đằng sau phản ứng nhanh, đưa tay đỡ lấy hắn:

- Sư tôn! Người không nên quá thương tâm!

Sắc mặt Yêu Tôn thảm đạm không gì sánh được, không hề có một tia huyết sắc. Hai người Vưu Lực càng không nói một câu, trong lòng nặng trịch giống như đè nặng một khối đá lớn.

- Các ngươi đây là làm gì?

Đang vào lúc này, thanh âm nghi hoặc của Lăng Phong nhàn nhạt truyền tới, trong mắt của hắn, mấy vị Yêu tộc này thực quá mức không hiểu lễ nghĩa, thế nào mà bản thân vô cùng vất vả mới kéo được San San từ rìa vách núi trở về, bọn họ lại không hề có một chút thần sắc hài lòng nào, trái lại giống như vừa mới có người thân tử vong!

Điều này cũng quá mức kỳ cục!

Liên quan tới mệnh hệ của đồ đệ bảo bối, Yêu Tôn coi như vẫn có lệ giữ bộ mặt bình tĩnh lạnh lẽo thường ngày. Nhưng khi nhìn gã thanh niên kia, trong ánh mắt không còn nửa phần cung kính, thậm chí là tràn ngập phẫn nộ.

- Yêu Tôn, trải qua gia sư huynh cứu trị, San San...

- Bản tôn biết!

Yêu Tôn hữu khí vô lực phất phất cánh tay, thanh âm cũng có vài phần uể oải tiều tụy, vị thủ lĩnh Yêu tộc vẫn ngạo khí lăng vân ma hiện tại ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn một tiểu nha đầu cũng không có, trong lồng ngực của hắn tràn đầy tức khí, hoàn toàn không biết làm cách nào để phát tiết, chỉ bén nhọn nói:

- Nếu Lăng tông chủ đã quen biết với San San, như vậy chắc hẳn không cần ta phải nói một câu "cảm tạ" đúng không?

Bị thái độ lạnh lùng khác thường của hắn khiến đầu lớn khó chịu, trong lòng Lăng Phong cũng nghẹn một cỗ tử khí, thậm nghĩ thái độ làm người của gã Yêu Tôn này cũng quá mức keo kiệt, không phải chỉ là bị bản thân hiểu lầm một chút hay sao, đến tận bây giờ vẫn giữ cái khuôn mặt thối kia?

Vì vậy, hắn càng thêm tiếp thu đề nghị trước đó của Kiều Kiều, xem ra San San đúng thực không tốt theo người này, bằng không lớn nên cũng hình thành tính tình cổ quái như vậy, quả thực là chuyện khiến người ta không chịu nổi.

Vì vậy, Lăng Phong không còn tâm tình khách khí, nhìn đằng sau một cái, sau đó nói:

- Nếu là như vậy, ta đây xem như trực tiếp đề nghị trước mặt Yêu Tôn đi, San San ta sẽ mang về Sáng tông, lúc này tình huống của nàng mặc dù đã ổn định lại, thế nhưng tiếp sau còn cần phải củng cố một chút, cuối cùng mới triệt để khỏi hẳn.

- Uhm, tốt, cái gì?

Đầu tiên Yêu Tôn chỉ là ứng phó Lăng Phong một tiếng, ngay sau đó tỉnh ngộ lại, trong lời nói của Lăng Phong rõ ràng để lộ ra tin tức quan trọng, toàn thân không nhịn được run lên, hoàn toàn mất đi mặt mũi:

- Ngươi nói cái gì?

Hắn vô thức phi thân tiến lên, ôm đồm hướng về phía Lăng Phong.

Hiện tại Dư Đào biết sinh tử của chính mình triệt để liên hệ một chỗ cùng với Lăng Phong, đồng thời được Lăng Phong để lại không ít chỗ tốt, cho dù lý do nào đi nữa cũng không cho phép vị "đại lão bản" Lăng Phong có chút sai sót.

Mà thời khắc này, mặc dù có chỗ cố kỵ đối với Yêu Tộc, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ quát lớn một tiếng, che chắn trước người Lăng Phong, hữu chưởng đột nhiên mở ra.

Vù vù...

Giống như một bức tường sắt đột ngột hiện lên trước mặt, bàn tay của hắn nhìn qua không hề rất rộng rãi, thế nhưng lại cảm giác giống như trung tâm của sóng biển cuộn trào, sóng biển có xu thế thôn phệ trời đất!

Thần lực!

Tiếng giai Thần cấp tự nhiên liền có năng lượng khống chế một phương thời không, loại năng lượng này có thể khống chế thời không tại mức nhất định nào đó, khi đạt tới mức chí cao thậm chí đủ để sáng tạo thế giới!

Sáng tạo một thế giới chân chính thuộc về chính mình!

Tuy rằng Dư Đào chưa hề đạt tới cấp độ này, thế nhưng sau khi hắn phóng ra thần lực, tạo thành trùng kích thị giác đối với không gian như vậy coi như vô cùng dễ dàng.

Trong tình huống khiếp sợ, Yêu Tôn không còn ý niệm nào khác trong đầu, hắn hoàn toàn chỉ là xuất phát từ một loại bản tính nhân loại, muốn trực tiếp bắt Lăng Phong nghiệm chứng mà thôi.

Vì vậy, lúc Dư Đào xuất thủ, hắn không hề có nửa phần phòng bị, lúc này bị trực tiếp đánh bay đi. Ầm ầm, trực tiếp ngã xuống dưới đất.

- Yêu Tôn!

- Sư phụ!

Hoàn toàn triệu hoán Cự linh ra, có thể trực tiếp tác dụng bên ngoài, không cần tiếp tục trải qua tiêu hóa năng lượng trong ý thức hải, tự nhiên sẽ không có bất cứ gánh vác gì.

Một phương pháp tưởng chừng như vô cùng đơn giản, ai cũng có thể nghĩ ra được, thế nhưng muốn thực hiện thành công lại không hề dễ dàng.

Dù sao, bao nhiêu người có thực lực sánh được với Lăng Phong? Cho dù có thực lực như vậy, lại ai có tầm lý giải sâu sắc đối với Cự linh như hắn?

Lúc nhìn thấy Cự linh Điểu Sào bắt đầu khôi phục lại vẻ tròn trịa đầy sức sống, mặt ngoài không còn nửa phần sơ xác, Lăng Phong thở ra một hơi thật dài, hắn biết hiện tại đã không còn trợ ngại gì lớn.

- Trở về!

Lăng Phong một lần nữa dùng năng lượng niệm thức bao phủ Cự linh Điểu Sào đảy vào giữa mi tâm Đông Phương San, đợi đến khi cảm giác Cự linh đã trở lại ý thức hải, hắn không tiếp tục chờ đợi, trực tiếp khống chế niệm thức của bản thân tiêu tán.

Thả lỏng một hơi, Lăng Phong nhịn không được lắc lư một chút, sắc mặt tái nhợt không bình thường.

- Mộc đầu!

Phất tay với Kiều Kiều đằng sau, Lăng Phong tự luyện hóa hai viên tinh huyết nguyên khí hạch, huyết sắc trên mặt lại một lần nữa khôi phục bình thường. Hắn nhìn về phía Hải Tư Lam.

- Hải lão, ngươi có năng lắm không?

- Không có việc gì!

Trên mặt mang theo vẻ tái nhợt, Hải Tư Lam cười nói:

- Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, bộ xương lão đầu ta sớm rỉ sắt rồi, hoạt động một chút mới tốt!

Lời này của hắn không hoàn toàn là khách khí, lúc Lăng Phong tu luyện tại cấm địa cùng với Dư Đào, hắn ngược lại không có việc gì làm. Dù sao tu luyện tới tầng cấp này của hắn, đột phá so với tu luyện giả thông thường khác nhau, cần phải có cảm ngộ, không phải chỉ khổ tu là có thể đạt thành.

- Tiểu San San được chứ?

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của Đông Phương San đã khôi phục lại vài phần hồng hào, thế nhưng Kiều Kiều vẫn có chút không yên lòng hỏi.

Lăng Phong cười nói:

- Không có chuyện gì, bất quá vẫn cần phải có một ít thời gian chăm sóc đặc biệt, a, nhất là phương diện tinh chương, càng cần phải tỉ mỉ luyện chế riêng cho nàng!

- Như vậy chúng ta lưu lại San San được không?

Kiều Kiều rất thuận miệng thành văn nói:

- Dù sao Yêu Tôn nhìn qua lạnh như băng, không giống như người thích hợp ở chung, San San đi theo hắn chắc không thú vị gì!

Lăng Phong sửng sốt, hắn có chút nghi hoặc đối với việc tiểu nha đầu này đột nhiên xuất hiện trong Yêu tộc, tuy rằng theo như biểu hiện của Yêu tôn thì Yêu tộc không hề có ý niệm gì xấu đối với tiểu nha đầu này, nhưng chung quy hắn vẫn có chút không yên lòng, đề nghị của Kiều Kiều đã gãi đúng chỗ ngứa.

Vì vậy, suy tư một phen, Lăng Phong nói:

- Uhm, chuyện này sau khi ra ngoài lại bàn. Nói xong, hắn ôm lấy Đông Phương San.

Bên ngoài, tuy rằng mới chỉ trôi qua thời gian tương đối ngắn, thế nhưng trong lòng Yêu Tôn lại giống như trải qua nghìn vạn năm tháng dài dằng dặc, thẳng cho tới khi Lăng Phong như cũ ôm lấy tiểu nha đầu xuất hiện, tâm tư của hắn trầm xuống: "Lẽ nào, vẫn không được hay sao?"

Chính vì có ý niệm này trong đầu, hắn cảm giác chính mình vô lực chưa từng có, trong lúc nhất thời tay chân muốn xụi lơ tại chỗ, thân thể run lên.

Hai người Vưu Lực bên cạnh đã sớm chú ý tới dị thường của Yêu Tôn, bọn họ kinh hô lên tiếng:

- Yêu Tôn!

Vẫn là thiếu niên đằng sau phản ứng nhanh, đưa tay đỡ lấy hắn:

- Sư tôn! Người không nên quá thương tâm!

Sắc mặt Yêu Tôn thảm đạm không gì sánh được, không hề có một tia huyết sắc. Hai người Vưu Lực càng không nói một câu, trong lòng nặng trịch giống như đè nặng một khối đá lớn.

- Các ngươi đây là làm gì?

Đang vào lúc này, thanh âm nghi hoặc của Lăng Phong nhàn nhạt truyền tới, trong mắt của hắn, mấy vị Yêu tộc này thực quá mức không hiểu lễ nghĩa, thế nào mà bản thân vô cùng vất vả mới kéo được San San từ rìa vách núi trở về, bọn họ lại không hề có một chút thần sắc hài lòng nào, trái lại giống như vừa mới có người thân tử vong!

Điều này cũng quá mức kỳ cục!

Liên quan tới mệnh hệ của đồ đệ bảo bối, Yêu Tôn coi như vẫn có lệ giữ bộ mặt bình tĩnh lạnh lẽo thường ngày. Nhưng khi nhìn gã thanh niên kia, trong ánh mắt không còn nửa phần cung kính, thậm chí là tràn ngập phẫn nộ.

- Yêu Tôn, trải qua gia sư huynh cứu trị, San San...

- Bản tôn biết!

Yêu Tôn hữu khí vô lực phất phất cánh tay, thanh âm cũng có vài phần uể oải tiều tụy, vị thủ lĩnh Yêu tộc vẫn ngạo khí lăng vân ma hiện tại ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn một tiểu nha đầu cũng không có, trong lồng ngực của hắn tràn đầy tức khí, hoàn toàn không biết làm cách nào để phát tiết, chỉ bén nhọn nói:

- Nếu Lăng tông chủ đã quen biết với San San, như vậy chắc hẳn không cần ta phải nói một câu "cảm tạ" đúng không?

Bị thái độ lạnh lùng khác thường của hắn khiến đầu lớn khó chịu, trong lòng Lăng Phong cũng nghẹn một cỗ tử khí, thậm nghĩ thái độ làm người của gã Yêu Tôn này cũng quá mức keo kiệt, không phải chỉ là bị bản thân hiểu lầm một chút hay sao, đến tận bây giờ vẫn giữ cái khuôn mặt thối kia?

Vì vậy, hắn càng thêm tiếp thu đề nghị trước đó của Kiều Kiều, xem ra San San đúng thực không tốt theo người này, bằng không lớn nên cũng hình thành tính tình cổ quái như vậy, quả thực là chuyện khiến người ta không chịu nổi.

Vì vậy, Lăng Phong không còn tâm tình khách khí, nhìn đằng sau một cái, sau đó nói:

- Nếu là như vậy, ta đây xem như trực tiếp đề nghị trước mặt Yêu Tôn đi, San San ta sẽ mang về Sáng tông, lúc này tình huống của nàng mặc dù đã ổn định lại, thế nhưng tiếp sau còn cần phải củng cố một chút, cuối cùng mới triệt để khỏi hẳn.

- Uhm, tốt, cái gì?

Đầu tiên Yêu Tôn chỉ là ứng phó Lăng Phong một tiếng, ngay sau đó tỉnh ngộ lại, trong lời nói của Lăng Phong rõ ràng để lộ ra tin tức quan trọng, toàn thân không nhịn được run lên, hoàn toàn mất đi mặt mũi:

- Ngươi nói cái gì?

Hắn vô thức phi thân tiến lên, ôm đồm hướng về phía Lăng Phong.

Hiện tại Dư Đào biết sinh tử của chính mình triệt để liên hệ một chỗ cùng với Lăng Phong, đồng thời được Lăng Phong để lại không ít chỗ tốt, cho dù lý do nào đi nữa cũng không cho phép vị "đại lão bản" Lăng Phong có chút sai sót.

Mà thời khắc này, mặc dù có chỗ cố kỵ đối với Yêu Tộc, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ quát lớn một tiếng, che chắn trước người Lăng Phong, hữu chưởng đột nhiên mở ra.

Vù vù...

Giống như một bức tường sắt đột ngột hiện lên trước mặt, bàn tay của hắn nhìn qua không hề rất rộng rãi, thế nhưng lại cảm giác giống như trung tâm của sóng biển cuộn trào, sóng biển có xu thế thôn phệ trời đất!

Thần lực!

Tiếng giai Thần cấp tự nhiên liền có năng lượng khống chế một phương thời không, loại năng lượng này có thể khống chế thời không tại mức nhất định nào đó, khi đạt tới mức chí cao thậm chí đủ để sáng tạo thế giới!

Sáng tạo một thế giới chân chính thuộc về chính mình!

Tuy rằng Dư Đào chưa hề đạt tới cấp độ này, thế nhưng sau khi hắn phóng ra thần lực, tạo thành trùng kích thị giác đối với không gian như vậy coi như vô cùng dễ dàng.

Trong tình huống khiếp sợ, Yêu Tôn không còn ý niệm nào khác trong đầu, hắn hoàn toàn chỉ là xuất phát từ một loại bản tính nhân loại, muốn trực tiếp bắt Lăng Phong nghiệm chứng mà thôi.

Vì vậy, lúc Dư Đào xuất thủ, hắn không hề có nửa phần phòng bị, lúc này bị trực tiếp đánh bay đi. Ầm ầm, trực tiếp ngã xuống dưới đất.

- Yêu Tôn!

- Sư phụ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK