Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chính vốn đã bạo nộ, thấy thanh danh của Lăng Phong vượt trội mình lại càng giận hơn, bây giờ bị Lăng Phong một kiếm áp đảo, cuối cùng ngay cả tứ đại cao thủ liên thủ cũng bị hắn dễ dàng đối phó.

Chuyện này mà truyền ra ngoài còn gì là thể diện của Thái Tử đế quốc?

Phí Ân bị đánh bay lúc nãy bây giờ cũng lóp ngóp bò dậy, hét:

- Chi đội Áo La đế quốc, lên.

Mệnh lệnh vừa ra, đám giáp sĩ của Áo La đế quốc nhanh chóng bước ra khỏi hàng. Kim thiết khải giáp trên người kêu loảng xoảng đến đau đầu.

- Để lão tử xem kẻ nào dám động thủ!

Đồ Long cũng dữ dằn rống lên:

- Chi đội Thiên Phong vương quốc, hộ vệ Lăng lão đại!

- Chi đội Vân Mộng vương quốc, lên, hộ vệ Lăng đại ca.

Gần như đồng thời, Vân Tường cũng gào lên.

Bốn chi giáp sĩ đồng thời tiến lên, lạnh lùng giằng co, không ít người trong đó mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Mặc dù Áo La đế quốc và tứ đại đế quốc cạnh tranh không ngừng nhưng những kẻ thuộc hạ như họ lại có mối quan hệ khá thân thiết. Bây giờ cấp trên đã có lệnh, cấp dưới như họ không thể không làm nhưng sâu tận đáy lòng thì vô cùng bi ai.

Thân là tiểu nhân vật, bọn họ căn bản không có quyền nắm giữ vận mệnh của mình!

Lăng Phong nhãn thần u u, hắn biết bây giờ mình đã trở thành cái gai trong mắt người khác, cho dù có nhường bước thì cũng không thể đổi lại hòa bình. Nếu đã như vậy thì sao không đánh một trận cho đã? Thánh vực chi hạ, còn ai làm hắn sợ nữa?

Một đạo kiếm ý trùng thiên bay ra!

Không khí ngưng trọng không ngừng tích tụ, huyết chiến đại trận sắp bắt đầu!

Đúng lúc đó, Tần Chính hít một hơi thật sâu, quyết đoán nói:

- Dừng hết lại cho ta.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, ánh mắt tràn ngập sự đố kị, phẫn hận, ngưỡng mộ đủ mọi loại tâm tình. Cuối cùng, Tần Chính rít qua kẽ răng mấy chữ:

- Để! Cho! Họ! Đi!

Cả hai bên đều đã lột đến lớp da mặt cuối cùng, nằm trong mối quan hệ đối lập thì còn gì phải giấu giếm nữa.

Lăng Phong nhìn Tần Chính chăm chú, phẩy tay áo:

- Chúng ta đi!

Lúc này, Bối Nạp Thông đã lên Thần Chiến Đài xem xét vết thương cho Khải Ân. Vết thương nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng chỉ là trên da, căn bản không tổn hại xương cốt.

Huyết Sát Vệ vẫn quây quanh Lăng Phong, cảnh giác nhìn đám người xung quanh. Mặc dù cách ăn mặc vẫn giống như lúc mới đến nhưng bây giờ chẳng còn ai dám cười nhạo họ nữa mà ánh mắt đã trở nên vô cùng kính trọng!

Phá hủy Cực Hàn Băng Tráo chỉ bởi một chiêu, một đội ngũ như vậy sao không kính trọng được chứ?

Phí Ân đứng bên cạnh Tần Chính, bộ khải giáp kim sắc trên người hắn đã bị vỡ tơi tả, mặt bê bết máu, tóc cũng cháy vàng hoe. Nhìn bọn Lăng Phong tiêu sái rời đi, hắn kêu lên phẫn hận:

- Chính ca, sao lại để chúng đi? Với thực lực của chúng ta cộng thêm Đông Hoa, Hắc Đàm, đủ để…

- Câm miệng.

Tần Chính quát lên giận dữ.

Phí Ân ngây người. Từ khi biết nhận thức tới giờ, dù gặp phải chuyện còn khó khăn hơn những chưa bao giờ hắn thấy Tần Chính giận dữ như lúc này. Nhất thời không biết làm sao.

Dường như cũng cảm thấy ngữ khí của mình hơi nặng, Tần Chính phẩy tay:

- Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.

Nội tâm hắn trào lên một sự phẫn hận xen lẫn sợ hãi không gì tả nổi. Chỉ một mình mà đột phá được vây sát của tứ đại cao thủ cửu tinh đỉnh phong, một chưởng đánh ngất một người, thực lực như vậy cộng với tốc độ tiến bộ đáng sợ, tương lai ai có thể làm đối thủ của hắn?

Đến lúc đó e rằng đại sư huynh có ra đích thân ra tay chắc gì đã lấy được mạng sống của hắn?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện lập tức lan tràn trong lòng, thế nào cũng không loại bỏ được. Tần Chính tuyệt đối không muốn thừa nhận điều này, nhưng cảm giác sâu trong lòng hắn nói với hắn rằng Lăng Phong của hiện tại khiến hắn khiếp sợ!

Sau khi trở lại trú địa, Lăng phong dùng cương khí ngưng hợp miệng vết thương cho Khải Ân, thấy Bối Nạp Thông băng bó vết thương cho hắn xong mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại âm mưu giảo quyệt trên Thần Chiến Đài, Lăng Phong lại thấy bừng bừng tức giận. Nếu như không phải Tinh Lam công quốc thực lực không đủ thì Tần Chính đâu thể giở trò sau lưng như vậy! Nếu như bản thân hắn có đủ sức mạnh thì đâu còn phải lo lắng những người xung quanh hắn sẽ bị thương nữa?

Trong cảm giác tự trách đó, một màn cảnh tượng khi còn nhỏ đột nhiên hiện lên từ sâu thẳm trong ký ức, hoành hành như muốn xé rách thức hải của Lăng Phong. Nỗi đau mà hồi ức mang lại khiến Lăng Phong không khỏi run rẩy, các ngón tay cũng trắng bệch ra.

Vốn tưởng cảnh tượng đó đã bị mình chôn vùi hoàn toàn, ai ngờ đến bây giờ nó vẫn còn rõ nét đến vậy. Lăng Phong dường như lại mơ hồ nhìn thấy khoảnh khắc đó.

Khuôn mặt non nớt của mình hạnh phúc giơ cao chiếc bánh mì đen xì mãi mới giành lại được, hưng phấn chờ đợi đến lúc cô bé có thân hình gầy gò như que củi được cắn một miếng. Nhưng nàng chỉ mở mắt nhìn, nằm im cuộn tròn, bất luận hắn lắc thế nào cũng không tỉnh lại. Khuôn mặt nhỏ bé chẳng còn chút huyết sắc nhưng hai mắt thì vẫn sáng lấp lánh như sao!

Nỗi đau như triều thủy trong nháy mắt nhấn chìm Lăng Phong, hắn nhắm nghiền hai mắt, hai hàng lệ lặng lẽ lăn dài. Nếu như lúc đó cường đại hơn một chút hoặc là đã có thể bảo vệ thức ăn của hai người không bị bọn trẻ lang thang cướp mất, như vậy cô bé sẽ không phải nhường thức ăn của mình cho hắn nữa, hoặc là cô bé đã có thể cùng hắn sống đến lúc được Băng gia thu nhận, hoặc là…

Hai mắt hắn bỗng dưng mở to, tất cả mềm yếu đau thương không còn lưu lại dù chỉ nửa phần. Chỉ những người có tâm hồn nhạy cảm mới nhìn ra một tia đau khổ trong đáy mắt Lăng Phong. Sức mạnh! Mình nhất định phải có sức mạnh cường đại, để dưới tinh không này không còn vật gì làm chủ sinh mệnh của mình được nữa, để giữa thiên địa này không còn ai làm hại người thân của mình được nữa!

Ý niệm cường đại cứ chồm lên gào thét. Trận chiến trên Chiến Thần Đài lại hiện lên vô cùng rõ nét. Tất cả hoàn toàn là bản năng chiến đấu khu động. Tất cả công kích, tất cả phòng ngự đều xuất phát từ bản năng, không hề bị ngăn trở. Cảnh tượng chiến đấu cứ không ngừng hồi phóng. Dần dần, Lăng Phong quên mất mọi thứ xung quanh. Kiếm linh trong thức hải ông nhiên chuyển động, phát tán ra một tia niệm thức.

Tràng diện trận chiến được phân giải hết lần này đến lần khác, từng cảnh từng cảnh bị phá tan, toàn bộ âm thanh cảnh sắc đều biến mất, chỉ còn lại năng lượng ba động thuần túy: phong hệ nguyên lực, thủy hệ nguyên lực, hỏa hệ nguyên lực, chân lực, ba động niệm thức!

Mỗi một đạo năng lượng ba động xuất hiện trong thức hải Lăng Phong với phương thức tinh tế tỉ mỉ nhất. Chúng không còn là những hình ảnh cụ thể nữa mà là từng đạo ba động có thể tham ngộ, có thể phân giải, có thể cải thiện.

Lăng Phong chậm rãi nhắm mắt, trong mắt người ngoài Lăng Phong lúc này chẳng khác gì một ngọn cỏ, một bông hoa, một cái cây, một tảng đá, lại như thiên như địa, như thế gian vạn vật, vạn vật vì ta, ta vì vạn vật!

Lăng Phong hoàn toàn dung hòa thành một thể với thiên nhiên.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ngân nguyệt quang mang nhè nhẹ tỏa xuống, kéo dài những bóng cây. Xa xa truyền lại tiếng kêu quạc quạc của chim cưu. Ngoài đường, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hô của từng đội giáp sĩ đi tuần. Thông thường, sau khi các thương hộ đóng cửa, không còn ai dám đi lại trên đường nữa. Lúc này chỉ có những thương hộ buôn lậu xách luôn đầu trên tay mới ra vào. Bóng tối là nguồn gốc của mọi tội ác. Chỉ những đêm bóng tối nồng trọng như thế này mới là cơ hội tốt cho những hoạt động buôn lậu khai triển.

Giữa đêm đen, đột nhiên hai điểm quang mang lóe sáng. Quang mang ban đầu còn mỏng và yếu, sau càng trướng càng lớn như đăng hỏa cự nguyên, sáng đến kinh nhân trong đêm tối!

Lăng Phong chuyển động chậm rãi, hai tay từ từ giơ ra phía trước cảm giác như không khí đã biến thành dịch thể thực chất nồng trọng. Mỗi một tấc tiến lên khó khăn vô cùng. Bàn tay mang theo sức mạnh vô lượng, thôi chưởng thành viên. Bàn tay Lăng Phong biến huyễn không ngừng với những góc độ kì lạ. Nhìn thì có vẻ rắc rối phức tạp nhưng ở mỗi một góc biến hóa, viền bàn tay, các đường vân trên da hắn đều tạo thành những vòng tròn nhỏ.

Tỏa Viên Quyền!

Cung ý ẩn hàm trong quyền pháp này chính là tỏa viên cung, hơn nữa đã đạt tới chưởng pháp đỉnh phong!

Băng băng băng, tiếng những khớp xương kêu lên lên răng rắc như âm thanh những con rắn phát ra khi trườn qua bụi cỏ. Chỉ thấy trên cánh tay Lăng Phong, một đường quang tuyến màu sáng bạc lớn chừng hạt đậu xanh chạy dần dần đến viền bàn tay hắn.

Thịch!

Lăng Phong nắm chặt tay, nhẹ nhàng bắn một quyền về phía trước. Một khối khí kình hình Tỏa Viên Quyền nổ tung trong hư không. Một quyền đánh ra. Lăng Phong lại nhắm mắt, quang mang như sao trời đột nhiên thu liễm.

Không đúng, vẫn không đúng.

Lăng Phong có chút bực bội. Trong lúc chiến đấu, vô tình để cương khí bám vào thân kiếm hắn, uy lực phát ra mạnh đến kì lạ. Dưới một kiếm đó, ngay cả hắc dịch liệt kim tiễn cũng bị xé toạc! Hắn phát hiện xích luyện cương khí, ngoài có thể ngưng luyện chân lực, tu phục thương thế ra nhất định vẫn còn những tác dụng khác mà hắn vẫn chưa tìm ra được.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến “Sát Phá Lang” trong “Sát Phá Lang”. Kiếm mang được phóng ra từ cự linh của sát chiêu này trên kiếm phổ có ghi chép được gọi là "kiếm cương", kiếm cương ẩn chứa chân lý sắc nhọn, không gì có thể ngăn cản nổi.

Đến bây giờ thì Lăng Phong đương nhiên hiểu thế giới này không hề tồn tại thuần túy. Bất cứ công kích tuyệt đối nào cũng đều nhất định có vật ngăn trở được. Tương tự như vậy, bất cứ phòng ngự nào cũng nhất định có vật có thể phá được!

Trước đó, bản thân không sao ký giải nổi tại sao trong Lang Nguyệt Kiếm Quyết lại miêu tả “kiếm cương” thần kì đến vậy. Nhưng sau khi đâm ra một kiếm kia, Lăng Phong đột nhiên hiểu ra chiêu cuối cùng trong lang nguyệt kiếm quyết cũng phải vận dụng “cương khí”! Chỉ có như vậy mới giải thích nổi nguồn gốc của uy lực gần như vô thất đó.

Vừa hay một tia nguyệt sắc rơi xuống mi mắt, hai mắt Lăng Phong nhẹ nhàng chớp động, thân thể chuyển động một cách vô ý thức, không hề có bất cứ mục đích nào, chỉ là hơi lược động thân thể, từng luồng thanh sắc điện quang không ngừng toàn động dưới chân hắn, bọc lấy thân thể hắn, bay về phía trước.

Thân thể ngự khí lăng phong mà đi tới.

Như sao sáng trong đêm tối, thân hình Lăng Phong không ngừng lóe lên, mỗi một lần lóe lên lại tiến thêm một thước, tốc độ nhanh đến kinh nhân. Chỉ trong chớp mắt đã tới Thần Chiến Phong. Không hề dừng lại, Lăng Phong vẫn tiếp tục tiến bước, bình thản như đi trên đất bằng, mỗi bước như dính chặt vào sườn núi, thân thể thẳng tắp như mũi tên, tiến thẳng lên Thần Chiến Đài.

Ánh trăng ngập trời khiến Thần Chiến Đài cũng trở nên rực rỡ.

Lăng Phong đứng lặng như một bức tượng thạch điêu, một lúc sau ngân quang trên trán hắn sạ thiểm. Niệm thức dựa theo huyền ảo pháp môn vận chuyển, một đạo năng lượng niệm thức như phi châm bạo vũ trùng thứ lên giữa không trung, linh hồn uy áp!

Niệm thức năng lượng bắn ra được khoảng nửa thước thì nổ tung, bạo tán như thiên la địa võng, một trận gió xoáy sắc bén loạn giảo điên cuồng. Bùm bùm, nghe như âm thanh pháo hoa nổ vang mà quốc dân thường hay phóng mỗi dịp lễ tết hỉ khánh. Những tiếng nổ này ban đầu còn khe khẽ như tiếng nói thầm, sau càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng cường liệt như có ngàn vạn người đang cùng nhau gào thét!

Tinh mang rực rỡ ẩn hiện giữa hư không, mỗi một lần ẩn hiện đều có năng lượng ba động cường liệt phát tán, va chạm vào nhau khiến không khí như ba đào gào thét. Lăng Phong tâm niệm khẽ động. Niệm thức cường đại trói buộc năng lượng ba động, tựa như “Hư Không Nhiếp” xòe rộng đại thủ túm chặt mọi thứ. Vô số niệm thức năng lượng nhất thời bị gom lại thành một khối, tụ hợp giữa không trung như một nắm tay trẻ em.

Năng lượng chăm chú nhìn vào khối năng lượng đó, tay phải siết nhẹ. Trong lòng bàn tay từng sợi cương khí năng lượng mỏng manh như tóc đang hội tụ. Dần dần tất cả cương khí đều đã hoàn toàn tụ tập. Lăng Phong nhíu mày, cảm giác mẫn cảm vẫn chưa được thỏa mãn nhu cầu.

Ngay sau đó, chân lực ở bộ vị đan điền cuộn trào mãnh liệt. Chân lực gào thét lướt qua tất cả kinh mạch như biển lớn nổi giận, trở về kinh lạc cánh tay với thế như sấm sét, cuối cùng áp súc mười lần thành Xích Luyện cương khí và tụ tập toàn bộ ở lòng bàn tay!

Chớp mắt, trong tay Lăng Phong đã có một khói cương khí lớn bằng hạt đậu.

Ngưng luyện như thực chất, quang mang rực rỡ như ngọc!

Lăng Phong bỏ luôn hạt châu cương khí vào trong niệm thức năng lượng đang nổi giữa hư không. Nếu như có ai nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ bị dọa đến vỡ tim mất. Chỉ cần là người có chút thường thức sẽ hiểu hai loại năng lượng có tính chất không giống nhau một khi tiếp xúc sẽ xảy ra bạo tạc vô cùng đáng sợ, không sai, chính là bạo tạc!

Một việc quỷ dị đã xảy ra, năng lượng cầu niệm thức huyền phù giữa không trung đột nhiên biến thành một quả cầu len tròn trịa, tính nết ôn hòa ngoan ngoãn để Lăng Phong cầm trong lòng bàn tay. Còn Lăng Phong thì thuận lợi dung nhập hạt châu cương khí vào trong đó. Cảm giác lúc này chẳng khác gì một con mắt trắng vừa được thêm vào con ngươi.

Vừa tiến vào bên trong, cương khí đột nhiên tán khai như lưu dịch, dần dần tràn ngập bên trong quả cầu niệm thức. Ngân quang trên bề mặt niệm thức cầu tối đi vài phần như bị ma sát. Quang mang không còn chói mắt nữa mà thu lại tất cả phong mang vào bên trong..

Tiếp đó, ngón tay Lăng Phong nhẹ nhàng nâng khối “khối hình cầu” đó lên, thức hải niệm thức khẽ động, chỉ thấy khối hình cầu đột nhiên tan ra, cuồn cuộn quấn lấy tay Lăng Phong. Ý vi động, phần y bảo bên ngoài cánh tay Lăng Phong ầm ầm tạc liệt. Chỉ thấy bên ngoài cánh tay hắn được bọc thêm mộ tầng giáp xác ngân sắc u ám, cánh tay hắn như được thêm một tầng da mới. Tùy theo độ lồi lõm của cơ bắp, tầng giáp xác đó cũng tự điều chỉnh hình trạng của mình như có linh.

Ngân giác giáp!

Dị tượng này giống hệt như lúc Lăng Phong có được ngân giác giáp, chỉ là lúc này tầng giáp xác quấn trên tay Lăng Phong linh động huyễn hóa hơn như có sinh mệnh thực sự chứ không phải là một vật chết. Lăng Phong khẽ huy động cánh tay, xuy xuy, cánh tay rạch vào không trung những đường ba văn hắc sắc rõ nét!

Lăng Phong hơi bất ngờ, hắn biết lúc nãy mình chỉ tùy ý vung tay chứ không vận động một chút chân lực hay mạch luân nào. Chỉ dựa vào sức mạnh của giáp xác mà đã có thể tạo nên dị tượng như vậy. Đây là kĩ năng phụ trợ cường đại gì? Trong lòng Lăng Phong xuất hiện một cảm xúc cường liệt mơ hồ đó là sức mạnh của giáp xác vẫn chưa được mình khai thác triệt để, tuyệt đối vẫn còn có thể thâm hóa thêm một bước nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK