Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tiếp bốn thân ảnh từ lỗ hổng bị nổ tung của tầng bốn bay ra, người đầu tiên vừa nhìn thấy Lăng Phong hơi sững lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc rồi đáp xuống, cười âm hiểm:

- Ta cứ tưởng kẻ nào cả gan đối kháng với Áo La thương hội ta, thì ra là Lăng tiên sinh, đã lâu không gặp!

Người này khoác một bộ trường bào nguyệt sắc, mái tóc xoăn kim sắc tỏa ra quang trạch lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười có vài phần câu nhân tà ý.

Sau lưng hắn, ba vị lão giả đứng yên đó, ba người khí thế nội liễm, chỉ lẳng lặng đứng mà tự nhiên tán phát ra một luồng khí không thể phá vỡ như bàn thạch, rõ ràng đã là đã đạt tới cửu tinh! Đáng sợ hơn khí thế của ba người họ hỗ vi hô ứng, ngầm liên kết thành một, hoảng như nhất hồn nhiên thiên thành chỉnh thể, không thể phân khai, không thể chia cắt, không thể kích phá!

Lăng Phong biểu tình không chút vị động, người thanh niên đầu tiên này chính là Hàn Trữ mà hắn từng gặp ở Tinh Lam Phân Hội. Phụ thân hắn hiện đang chấp chưởng Áo La thương hội, có thể coi là quyền khuynh nhất phương, thậm chí luận về tiềm lực, sức mạnh mà Hàn Trữ nắm trong tay chẳng hề thua kém Tần Chính!

Nhưng vậy thì đã làm sao?

Phàm là kẻ đả thương huynh đệ ta, nhất định phải hoàn lại gấp trăm lần!

Lăng Phong trầm sắc mặt, chỉ có những người thân thuộc với hắn mới hiểu bên trong vẻ trầm tĩnh này ẩn chưa nộ hỏa ngập trời như thế nào!

Thấy Lăng Phong chẳng thèm để ý đến mình, đáy mắt Hàn Trữ lóe lên một tia oán hận. Liên tưởng đến thần thái thân thiết giữa Lăng Phong và Mộ Dung Yên, hắn “hừ” lạnh một tiếng!

Lăng Phong bây giờ danh tiếng như mặt trời ban trưa, trận chiến hôm qua mặc dù hắn không được tận mắt chứng kiến nhưng cũng gián tiếp nghe được từ miệng những người xung quanh. Hắn tuyệt đối không tin Lăng Phong có thực lực đáng sợ như trong lời đồn!

Một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi có thể địch lại tứ đại cao thủ đỉnh phong, hơn nữa còn cuồng hãn vô bỉ đánh ngất một người trong đó, chiến tích như vậy nếu như không phải tận mắt chứng kiến ai tin nổi chứ?

Hàn Trữ nhìn ba vị lão giả đứng sau lưng, sát cơ trong lòng ầm thầm dâng lên. Có Thiên sĩ, Địa sĩ, Nhân sĩ ở đây, sao không tranh thủ cơ hội này giết chết hắn? Cái gì mà “đệ nhất thanh niên trẻ tuổi” chứ, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải thảm bại!

Tâm tư điện chuyển. Hàn Trữ “ha ha” cười lớn nói:

- Thì ra người này là sư huynh đệ của Lăng tiên sinh, vậy thì tốt quá! Người này nợ Thương Khung phân hội chúng ta một tờ luyện phương, hơn nữa còn ngang ngược phá hủy nó! Nếu như Lăng tiên sinh đã có mặt ở đây thì cũng nên nói sao cho hợp lý chứ nhỉ?

Hiểu ý Hàn Trữ, ba cửu tinh cao thủ khẽ khàng tác thế, khí thế nãy giờ nội liễm bất phóng đột nhiên bạo khai, như trường giang đại hà bôn dũng về phía trước. Khí thế niễn áp bính bạo hạ phát xuất ra những tiếng “đì đùng” liên tiếp.

- Đổi trắng thay đen, lẫn lộn phải trái!

Đan Luân Nhĩ giận đến run người

- Rõ ràng là ta cửu tử nhất sinh lấy được một khối tinh chương và luyện phương “Nghê Sa Y” từ Bách Phong Uyên. Các ngươi đã đoạt tinh chương không tính, còn muốn cướp luôn cả luyện phương của ta.

- Hừ, định che giấu sự thật bằng cái lưỡi xảo quyệt của ngươi sao? Tiêu hủy luyện phương bí tàng của thương hội ta, tội này đáng chết!

Hàn Trữ âm tàn quát lên:

- Thiên địa nhân tam sĩ nghe lệnh, giết chết hai người này cho ta!

Thiên sĩ ứng mệnh bạo khởi, trên người đột nhiên bùng lên một luồng ngân mang, ngân mang như nộ triều hung dũng gào thét cuốn tới. Đồng thời, Địa sĩ và Nhân sĩ cũng phún xạ ra ngân mang nồng liệt với hình thái giống nhau.

Chân lực của ba người liên kết thành một trong nháy mắt, không trung đột nhiên xuất hiện một tấm màn ngân sắc rộng chừng hai trượng.

Tấm màn đột nhiên cuộn lại, tầng tầng điệp điệp hình thành nên một hình tròn khép kín. Ba người quyển chặt trong đó. Chân lực hạo đãng gào thét, cảm giác trong không gian đang có hàng trăm hàng ngàn cự đạo phủ nhận đang chém vào nhau liên hồi, “choang choang” thanh âm khiến màng nhĩ người ta đau nhói.

- Gượm đã!

Thấy ba người liên thủ uy thế hạo đãng, Đan Luân Nhĩ đột nhiên hét lên, mặt hiện lên một tia thần sắc khuất nhục, hàm phẫn ngưng thanh nói:

- Luyện phương ta sẽ giao cho các ngươi!

Lúc nãy ở trên tầng bốn Thiên Địa Nhân tam sĩ mặc dù chưa xuất thủ nhưng uy áp triển lộ ra từ người họ khiến Đan Luân Nhĩ hiểu rất rõ không ai có thực lực dưới cửu tinh. Một khi đã liên thủ thậm chí còn có thể vượt qua cả cửu tinh đỉnh phong trực bức thánh vực! Lúc nãy Lăng Phong mặc dù một chiêu giết chết lão giả khô gầy nhưng Đan Luân Nhĩ tuyệt đối không tin Lăng Phong đủ khả năng đối kháng với ba người này.

- Ồ?

Hàn Trữ khẽ phẩy tay ra hiệu, Thiên Địa Nhân tam sĩ ứng thanh dừng lại. Hắn chăm chú nhìn Đan Luân Nhĩ:

- Hóa ra ngươi vẫn còn lưu lại, ha ha, có phải biết điều nói sớm ra bớt được bao nhiêu rắc rối cho mọi người rồi không?

Nộ hỏa trong mắt Đan Luân Nhĩ dục phún, ngón tay không ngừng run rẩy, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ đốn túc! Hắn xé rách y bào, lấy từ tầng bên trong ra một tờ giấy da, nắm chặt trong tay. Bề mặt miếng da ghi chép chi chít những nguyên liệu cần thiết cũng như các bước luyện chế.

Trông thấy thần tình tham lam trên mặt Hàn Trữ, Đan Luân Nhĩ nắm chặt luyện phương, lớn tiếng nói:

- Lúc nãy tiêu hủy chỉ là sao bản không hoàn chỉnh mà ta chép lại, bản chính ở đây! Ngươi chỉ cần đáp ứng không lệnh thủ hạ xuất thủ, ta sẽ giao nó cho ngươi.

- Ồ, như vậy vẫn còn có thể suy xét.

Hàn Trữ lộ thần sắc đắc ý, nhìn Lăng Phong âm nhiên nói:

- Nhưng Khô lão là tinh anh cường giả của Áo La Thương Hội chúng ta, nay đã chiết tổn trong tay các ngươi, không biết các ngươi định đền bù thế nào đây?

Đan Luân Nhĩ hít một hơi thật sâu, nhãn thần ngưng trọng:

- Vậy ngươi muốn sao?

- Lấy mạng đền mạng mới là thiên đạo!

Hàn Trữ phun ra từng chữ, ngữ khí mang theo sát cơ sâm hàn:

- Lăng tiên sinh, ngài thấy thế nào?

Không đợi Lăng Phong trả lời, Đan Luân Nhĩ cố nén đau, đứng chặn ngay trước mặt hắn, nhìn Hàn Trữ lạnh giọng nói:

- Chuyện này vì ta mà ra, không liên quan gì đến lục đệ ta! Chỉ cần ngươi đồng ý buông tha cho lục đệ ta, luyện phương thuộc về ngươi, ta dùng mạng mình đền thay hắn!

Lăng Phong đột nhiên chấn động, nhìn Đan Luân Nhĩ trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc và cảm động. Dù chỉ mới biết nhau nhưng lúc đối diện với nguy hiểm, tam sư huynh vẫn lựa chọn dùng tính mạng mình đổi lại an toàn cho hắn không chút do dự!

Đây là đồng môn sư huynh đệ, còn là huynh đệ khác họ, giờ khắc này Đan Luân Nhĩ đã nhận được sự thừa nhận chân tâm của Lăng Phong.

- Lão Lục, đệ mau đi đi!

Đan Luân Nhĩ không biết trong lòng Lăng Phong đang gợn sóng, lớn tiếng quát:

- Đệ quay về hãy nói với sư tôn, Đan Luân Nhĩ này ở ngoài chưa từng làm người mất mặt. Chỉ hận là ta vẫn chưa lấy được phượng hoàng chân tủy cho sư tôn, đợi kiếp sau ta sẽ lại hiếu kính lão nhân gia người!

Giả vờ kiên cường như vậy nhưng sau khi nói xong câu cuối cùng, cảm xúc vỡ òa, lệ lưu mãn diện!

- Chết đi cho ta!

Đan Luân Nhĩ rống lên một tiếng, hỏa hệ chân lực toàn thân phong cuồng bạo phát chiếu rọi một mảng bích lam trong suốt lên không trung! Bất luận Hàn Trữ đáp ứng hay không, hắn đã quyết định thiêu đốt toàn bộ tu vi của mình giành lấy một cơ hội sống cho Lăng Phong.

Một khi đã quyết liều mạng, nguyên tố thiên hành giả có thể lựa chọn tự toái chân nguyên lực chi nguyên của mình!

Rắc, những âm thanh như tiếng cương thiết nứt gãy vang lên. Đan Luân Nhĩ gân xanh nổi đầy mặt như giun! Khí tức cuồng liệt càng trướng càng cao, một khi thứ phá lập tức sẽ là dẫn bạo chị cục! Hai tay hắn giơ cao lên trời, từng đường hỏa sắc khí lãng ngưng như lưu thủy bàn toàn hô khiếu, không trung nữu chuyển áp súc, cuối cùng hình thành nên hai con nộ long bào hao.

Chân nguyên lực phong cuồng dũng nhập trong thức hải, hỏa long quấn lấy tay Đan Luân Nhĩ rồi đột nhiên tiền huy như phá không cự lãng! Hắn hét lên:

- Lão Lục, chạy!

Thiên Địa Nhân tam sĩ cười khinh miệt, liều mạng thì đã làm sao? Khoảng cách thực lực giữa hai bên là quá lớn nên có liều mạng đến đâu thì cũng chỉ là một trò cười lớn. Tầng tầng chân lực mạc bố phan quyển như che trời tế nhật, bọn họ đang định phiên thủ áp chế hỏa long thì đột nhiên động tác cương trụ!

Hai con hỏa long được xuất được hơn ba tấc thì đột nhiên ngưng trệ, bay lên không trung như kính diện hư ảnh. Không trung như có một bàn tay khổng lồ vô hình nắm lấy chúng. Phốc phốc, thân hình chúng khẽ nữu động, hỏa hệ nguyên lực cường đại ẩn hàm đột nhiên hóa khai như lưu dịch tứ tán tiêu dật dưới sự thôi sử của một luồng cự lực.

Đan Luân Nhĩ đột nhiên nhất chấn, biểu tình kinh trệ, thần sắc đầy vẻ ngỡ ngàng. Hắn cảm nhận được hỏa long vừa tiêu tán liền có một luồng sức mạnh không thể kháng cự chặt đứt niệm thức của bản thân.

Rồi thân thể hắn trở nên cừng đờ như đang bị từng đường ti tuyến vô hình quấn chặt khiến hắn không sao động đậy nổi. Chân nguyên lực chi nguyên vốn dĩ sắp băng giải bị luồng sắc mạnh này ôn hòa đó kiên định giữ lại, không thể bạo phát!

Đan Nhĩ Luân kinh ngạc trợn tròn mắt, khả năng thao khống hỏa hệ nguyên lực tinh tế nhập vi như vậy dù sư tôn ở đây cũng không thể làm được. Là ai?

Chẳng kịp suy nghĩ, một chùm vụ khí đột nhiên phủ kín toàn thân hắn, một mùi hương thấm vào gan ruột truyền đến, chớp mắt, Đan Luân Nhĩ đã cảm thấy tinh lực trong người hồi phục ba bốn phần. Hắn cả đời đắm chìm trong việc chế luyện đơn dược nên lập tức phân biệt đây là hiệu quả mà loại đơn dược cực phẩm mới có!

Vụ khí trùm qua đầu Đan Luân Nhĩ từng tấc từng tấc một. Trong lúc quá kinh ngạc, cổ hắn vặn vẹo phát ra những âm thanh cạch cạch như tiếng răng va đập. Trong lúc nhãn thần hắn gần như sắp dại đi, Lăng Phong chầm chậm thu tay lại, khóe miệng nhếch lên một góc băng lãnh:

- Tam sư huynh, huynh nghỉ ngơi đi, đệ sẽ giúp huynh lấy mạng chúng.

Đệ sẽ giúp huynh lấy mạng chúng!

Không có cuồng nhiên hô hát, không có thệ thiên ngôn địa, chỉ đơn giản một câu nói nhưng ẩn hàm quyết tâm cường liệt, hư không hiện khởi một luồng phong bạo diệt thế!

Tinh thiết kiếm bay ra khỏi lòng bàn tay, kiếm mang bạo trướng, kiếm ý phá thiên!

Thiên đại nhân tam sĩ giật mình kinh tỉnh. Trong mắt bọn họ, kẻ đang mạn bộ Lăng Phong không phải người thật mà là một tên ác ma từ địa ngục, bước qua Vô Tẫn Liệt Diễm đến tác hồn! Ôn hòa phút chốc biến thành cuồng bạo, khí thế và sự chưởng khống hoàn mỹ như vậy, lúc này bọn họ mới ngộ ra người thanh niên trước mặt đáng sợ hơn mức tưởng tượng của mình!

- Tam Tài Thiên Mạc!

Từng mảng ngân bạch sắc chân lực mạc bố từ thiên đính cuồn cuộn rơi xuống, cự phỉ thiết cát chi âm tạc khởi.

Liếc mắt sang thấy hư không trước ba người kia không còn là một phiến bình bản nữa mà đã bị từng mảng chân lực cắt thành vô số tầng. Tầng tầng xếp chồng, đường đường tương liên, cấu kiến thành bức tường phòng nhự ngạnh, kiên, hậu đến cực điểm.

Lăng Phong biểu tình đạm mạc, nhìn thiên địa nhân tam sĩ hợp vi, ngữ khí không hề có chút ba động:

- Kẻ dám đả thương huỵnh đệ ta, nhất định phải chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK