Mục lục
[Dịch] Tinh Ngự
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy rốt cục Lăng Phong cũng đã tỉnh lại, Thích Thiên Ách nhất thời đại hỉ, vội vàng lại gần nói:

- Lăng huynh đệ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại, mấy ngày nay ta lo lắng gần chết.

Bỗng hắn kinh ngạc nói:

- Lăng huynh đệ?

Khi thấy trong mắt Lăng Phong để lộ một tia mê man, trong lòng hắn trầm xuống: sẽ không lưu lại di chứng gì chứ?

Sau khi tiến nhập thánh vực, linh hồn hạch tâm của thiên hành giả cùng cự linh triệt để dung hợp, hắn lập tức nghĩ đến liệu có phải vì mấy hôm trước chiến đấu kịch liệt như thế khiến cự linh của Lăng Phong bị thương nặng cuối cùng dẫn đến thương thế chưa lành. Không lẽ là mất đi tri nhớ ? Không phải như vậy chứ, Lăng huynh đệ chính là Thuật Luyện Sư, niệm thức cường đại làm sao mà mất trí nhớ được ?

Vừa nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng như vậy, Thích Thiên Ách không nhịn được lộ ra thần tình hoảng loạn, khẩn trương nhìn thẳng vào mắt Lăng Phong. May là, sau khi trải qua một thời gian ngắn mờ mịt, Lăng Phong thở ra một hơi thật dài, nhãn thần khôi phục sự thanh minh, áy náy nói:

- Mấy ngày nay thật làm phiền Thích đại ca phí tâm rồi!

- Hù chết ta!

Thích Thiên Ách cũng thở ra một hơi, giả vờ sẵng giọng :

- Ngươi là huynh đệ của ta, mà còn phải nói ra mấy lời khách sáo như vậy sao? Nếu không có Lăng huynh đệ ngươi giúp đỡ, ta đến nay cũng khó lòng mà trở thành tán linh được!

Khi ở tại Hỏa Sơn cư, Lăng Phong rất quả quyết đáp ứng giúp hắn luyện chế tinh kỹ tinh chương. Khi đó Lăng Phong không rõ ràng lắm về giá trị của linh thể, cho nên cũng không phát hiện phần hứa hẹn này trân quý cỡ nào.

Nhưng mà sau khi Lăng Phong biết rõ giá trị của linh thể lại vẫn có thể trước sau như một, cái này thật sự là vô cùng đáng quý, phần tình ý này được Thích Thiên Ách khắc ghi thật sâu trong lòng. Có những lời không cần nói chỉ cần để trong lòng là đủ.

Lăng Phong cũng cười nói:

- Được rồi, là ta lỡ lời, huynh đệ chúng ta quả thực không cần phải khách sao như vậy.

Hắn nhìn xung quanh một lúc rồi hỏi:

- Đệ hôn mê mất mấy ngày?

- Năm ngày!

Thích Thiên Ách trả lời :

- Bọn họ ở chỗ này khổ thủ ba ngày, sau đó ta nói tông môn còn có nhiều sự vụ cần giải quyết, nhiều công việc phải xử lý, mới có thể đuổi bọn họ ra ngoài được.

Hắn lại cười khổ, lắc đầu nói tiếp:

- Lăng huynh đệ, bắt đầu từ hôm qua ngươi kịch liệt run rẩy, ta cho rằng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, suýt chút nữa thì gọi bọn họ trở lại. Cũng may sau đó ngươi khôi phục lại bình thường, mới tránh khỏi một hồi kinh động.

Nghe được sự nghi hoặc trong giọng nói của Thích Thiên Ách, Lăng Phong cảm kích nói:

- Thích đại ca, ngươi yên tâm, ta hôm nay đã không còn gì đáng ngại.

Thấy hắn không muốn nói nhiều, Thích Thiên Ách cũng không miễn cưỡng. Hắn biết Lăng Phong bản thân kiêm hai chức nghiệp, hơn nữa có phương thức tấn công kỳ quỷ không gì sánh được thì đương nhiên là có rất nhiều bí mật. Những bí mật này Lăng Phong không nói cho hắn đương nhiên là có lý do, cho nên hắn chỉ gật đầu đáp:

- Đệ không việc gì, vậy là tốt rồi!

Mấy từ vô cùng đơn giản nhưng lại bao hàm rất nhiều quan tâm, khiến cho chóp mũi Lăng Phong hơi có cảm giác chua xót. Trong lòng hắn nổi lên một tia hổ thẹn. Cũng không phải hắn không muốn giải thích mọi chuyện với Thích Thiên Ách, mà là không biết nên nói thế nào.

Chìm vào yên tĩnh, Lăng Phong lần này có thể khẳng định vừa rồi ở trong thức hải chính là Sang Sư trợ giúp hắn một tay.

Một đạo niệm thức năng lượng ngang trời đó chính là chứng cứ rõ ràng.

Tiếp xúc bao người, trừ Sang Sư ra, bên cạnh hắn không còn có bất cứ ai có thể có loại năng lượng niệm thức này nữa. Không phải ở cường độ tu vi, mà là ở khí thế.

Hào hùng, mênh mông, bẻ gãy nghiền nát, một đạo năng lượng tùy tiện oanh tới nhưng lại gây cho người khác cảm giác bị linh hồn mãnh liệt trùng kích. Không phải Sang Sư thì còn người nào có tài cán như vậy nữa?

Những thứ này cũng không khiến Lăng Phong cảm thấy lo lắng. Điều chân chính khiến hắn cảm thấy có chút rắc rối là, cuối cùng hắn lại đánh vỡ tam đại tinh kỹ, hình thành một cái “hồng chỉ” quỷ dị. Dựa vào kiến thức của hắn tự nhiên biết rõ, đó chính là do tam đại tinh kỹ dung hợp lại. Nhưng…

Kim vân lôi thuộc phong hệ, sát lục chi nhận thuộc linh hồn hệ, còn lại thiên địa lao là hỏa hệ, mặc dù cường giả cấp đại viên mãn có thể dung hợp ba loại tinh kỹ, nhưng như vậy cũng chỉ là tiến hành dung hợp trong cùng hệ thôi, còn bản thân hắn lại đem ba loại tinh kỹ không cùng hệ dung hợp lại, vậy nên giải thích thế nào?

Nếu như vậy vẫn còn không đủ để Lăng Phong cảm thấy lo lắng, thì phát hiện kế tiếp phải khiến Lăng Phong cảm thấy cần phải giấu kín thật sâu trong lòng, đó chính là uy lực của hồng chỉ.

Nhìn lại toàn cảnh, chỉ là vẻn vẹn hình thành một loại “hư như”, cũng không phải chân chính dung hợp, mà cỗ uy lực tiết ra ngoài đã là kinh thiên động địa, hầu như có thể làm tất cả mọi thứ bị bóp vỡ. Tất cả thiên địa, sơn xuyên tinh thần, cho dù là đại vien mãn của Vô Tẫn Hoang Nguyên, đứng trước cỗ lực lượng này cũng chỉ giống như một con kiến hôi nhỏ bé!

Cho nên, Lăng Phong phải cẩn thận. Hắn tin tưởng Sang Sư tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ bản thân. Đã có hắn xuất thủ, vậy chính mình đem ba loại tinh kỹ bất đồng dung hợp tất nhiên là chuyện sớm chiều mà thôi. Chỉ tiếc trong thức hải chỉ là giả thuyết, nếu muốn chân chính đem mọi thức biến thành sự thật, còn cần phải tốn rất nhiều tâm lực. Trước đó Lăng Phong chỉ có thể phá hỏng tất cả con đường có thể khiến bí mật này bị lộ ra ngoài.

- Thích đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Nằm một chỗ năm ngày liền, ngay cả đầu khớp xương cũng muốn nhũn ra.

Lăng Phong đứng thẳng dậy, xương cốt hơi vặn vẹo một cái nhất thời sinh ra tiếng kêu răng rắc, hắn thích thú khống chế tiếng kêu của xương cốt trên người thành một khúc âm hưởng nhỏ.

Thích Thiên Ách bật cười lắc đầu, người huynh đệ này của hắn nhìn như thành thục, nhưng trên thực tế vẫn còn tâm tính của một thiếu niên. Bất quá vừa nghĩ đến số tuổi thật của Lăng Phong, hắn lại cười khổ, Lăng huynh đệ đã có chiến lực của cấp linh tôn, đối mặt với quái vật như vậy ai có thể tin được rằng hắn còn chưa tới hai mươi chứ?

Hơi sửa sang lại quần áo, lăng Phong liền cảm ứng một chút. Bảo Nhi vẫn còn đang nằm trong phong hệ kiếm nguyên của bản thân ngủ say như một con tằm, nó tựa hồ như đang trong một trạng thái tu luyện kỳ quái.

Sau khi cảm ứng được loại trạng thái này không có hại với Bảo Nhi, Lăng Phong cũng yên tâm. Với Bảo Nhi, tâm tính của hắn hoàn toàn tựa như một người phụ thân, nếu đối với Bảo Nhi có lợi, hắn liền để tùy Bảo Nhi ngủ say.

- Tông chủ!

- Tông chủ hảo!

Một đường đi ra, tất cả mọi người ào ào kích động mà người, tâm tình vui sướng đến mức nhịn không nổi sắc mặt đỏ bừng. Trong số bọn họ không ít người gần đây mới gia nhập Sáng Tông, trước kia chỉ là những người du đãng, tự nhiên đều là những hạng người mà các đại tông phải không muốn thu lưu. Có thể tìm cho bản thân được một nơi chốn bình an sinh hoạt, trong lòng bọn họ đương nhiên là cảm kích không gì sánh được.

Lúc này thấy được tông chủ vô sự, bọn họ đều là vui mừng phát sinh từ nội tâm.

Lăng Phong cười ôn hòa mà gật đầu một cái ra hiệu, nói thật tuy rằng Sáng Tông là của hắn, thế nhưng vị tông chủ Lăng Phong này lại chưa lần nào thực sự tuần lãm tỉ mỉ qua!

Bây giờ chậm rãi đi xung quanh, hưởng thụ an bình khó có được, trong lòng hắn vô cùng vui sướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK