Hỏa hệ phong cấm theo như lời bóng người ngân sắc nói không ngờ chính là một khối pháp ấn do Lăng Phong ở trong Tinh Lam thành, khi Áo La thương hội tổ chức Đại La thịnh hội, dùng một khối trung cấp tinh chương mà đổi được.
Có phần dở khóc dở cười, Lăng Phong ngược lại tâm thần khẽ động: Hắn nhớ mang máng lúc trơcs sư tôn Mạch Kha khi nhìn thấy mai pháp ấn này có nói rằng nó quan hệ cùng với Long tộc, đồng thời khối pháp ấn này không thể nào sử dụng được, bởi vì nó bị máu rồng làm ô nhiễm.
Thế nhưng Lăng Phong vạn vạn lần không ngờ được, khối pháp ấn bị hắn quên bẵng vất vào một góc kia lại chính là hỏa hệ phong cấm!
Nhất thời, suy nghĩ trong lòng ít nhiều xuất hiện một chút hỗn loạn.
- Phong cấm này ngươi làm sao mà đạt được?
Lăng Phong đại khái đem sự việc trao đổi lúc trước kể lại cho hắn nghe.
Sau khi nghe xong, bóng người ngân sắc lộ ra thần sắc đau thương, vật trọng yếu như vật còn bị thất lạc ở bên ngoài, chỉ sợ huyết mạch duy nhất của mình cũng đã không còn nữa rồi.
- Lúc trước con ta bởi vì người Long tộc chạy tới quá nhanh, nên chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra khối hỏa hệ phong cấm này, sau khi bị bọn chúng vây công liền đem theo mà rời đi. Kể từ đó, tuy rằng đã làm cho phong cấm lực yếu đi rất nhiều, ta có thể tạm thời bảo toàn tính mệnh, thế nhưng muốn cho tam hệ phong cấm còn lại triệt để mở ra, hỏa hệ phong cấm này nhất định không thể thiếu được.
Giải thích với giải thích một phen, sau đó bóng người ngân sắc nói:
- Ngươi nếu như nguyện ý giải cứu ta, ta có thể cam đoan cho ngươi chỗ tốt cực lớn!
Bị câu nói của hắn cắt đứt mạch suy nghĩ, Lăng Phong thở dài một hơi, từ trong trầm tư ngẩng đầu lên, biểu tình bình thản nhìn vê phía bóng người ngân sắc, hỏi:
- Tôn giá xưng hô như thế nào?
Bóng người ngân sắc ngẩn ra, hiển nhiên là bị vấn đề chẳng đâu vào đâu này của Lăng Phong làm cho kinh ngạc, vấn đề này cũng không cần phải che giấu, hắn hơi ngây ra một chút rồi nói:
- Ta tên Dư Đào!
- Được rồi, Dư tiên sinh!
Lăng Phong khách khí chào hỏi một câu, mang theo vài phần thản nhiên nói:
- Cũng muốn hỏi các hạ, ngươi có thể cho ta bao nhiêu chỗ tốt?
Vấn đề này thoáng cái đã làm khó Dư Đào, năm đó hắn thân là chủng tộc phụ thuộc, bên trong Long tộc thân phận vô cùng thấp kém, mà hắn lại không muốn bại lộ tu vi bản thân, tự nhiên cũng không có bao nhiêu bảo bối.
Cho dù có được chút thu hoạch, sau khi đánh một trận kia xong cũng đã hao tổn sạch sẽ, trong lúc nhất thời muốn hắn đưa ra được thứ gì khiến cho Lăng Phong động tâm thực sự là khó khăn không gì sánh được.
Đồng thời, bản tôn của hắn còn đang ở tầng dưới cùng, tới nơi này bất quá chỉ là cự linh phân thân mà thôi.
Bỗng nhiên, hắn rốt cục cũng nghĩ tới điều gì đó, mạnh mẽ ngẩng đầu nói:
- Ta có thể trợ giúp ngươi tấn chức thần cấp!.
Nhìn chung quanh một vòng, hắn tìm được một chút hi vọng, vội vàng nói:
- Ngươi đã có thể khu động thần khí bậc này, chắc hẳn trên người số lượng thần thạch cũng không ít, như vậy, chỉ cần ngươi có thể tấn chức thần cấp, dựa vào lực lượng thần thạch là có thể trốn thoát khỏi nơi này, thế nào?
- Thần cấp?
Lăng Phong thản nhiên cười, hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ để tâm đến điều đó sao?
Bị hắn hỏi đến ngẩn ra, bất chợt bóng người ngân sắc Dư Đào nghĩ đến một màn bất khả tư nghị ở trong não hải, một vẻ cười khổ nhịn không được tràn đầy trên mặt.
Người thanh niên này đến tột cùng là loại quái vật gì, hắn dĩ nhiên có thể có được tam đại cự linh! Thiên phú như vậy kinh khủng ra sao? Lẽ nào trên thế giới này còn tồn tại thiên hành giả có tam sinh cự linh hay sao?
Lắc đầu, đem những ý niệm không thể tưởng tượng nổi kia vất ra khỏi óc. Dư Đào nói:
- Vậy tôn giá nghĩ muốn điều kiện gì, không ngại hãy nói thăng ra.
Hắn tựa như đã minh bạch, dường như vô luận bản thân đưa ra điều kiện thế nào đối phương cũng không có khả năng đáp ứng.
- Thống khoái!
Lăng Phong lộ ra vẻ tươi cười, dáng tươi cười vừa hiện lên, biểu tình của hắn cũng trở nên nghiêm túc:
- Ta muốn ngươi trợ giúp ta luyện hóa linh hồn hạch tâm của ngươi!
- Không có khả năng!
Sắc mặt Dư Đào trở nên cực kỳ khó coi, nếu như không phải đang bị cấm chế thì hầu như hắn đã muốn mở miệng mắng to.
- Hắc hắc!
Cười lạnh liên tục hai tiếng, Dư Đào mắng:
- Nếu như linh hồn hạch tâm của ta bị ngươi luyện hóa, chẳng phải là sinh tử của ta tất cả đều bị ngươi điều khiển trong tay sao? Ngươi cho là ta ngu hả?
Biểu tình Lăng Phong cũng trở nên không khách khí, hắn lãnh đạm nói:
- Nếu như không thể đem linh hồn hạch tâm của ngươi luyện hóa, vậy Lăng mỗ chẳng phải sẽ trở thành kẻ ngu ngốc sao? Mới vừa rồi ta và ngươi còn đối địch, lẽ nào chỉ bằng một hồi kể truyện của ngươi, chúng ta liền có thể biến can qua thành ngọc lụa hay sao? Một khi giúp ngươi giải phong cấm, ngươi lúc đó chính là tam phẩm thần cấp, nếu như đột nhiên làm khó dễ, ta lấy cái gì để đối địch đây?
Lăng Phong tự nhiên có lý do để lo lắng về hắn, dựa theo lời của người này, hắn đã là tam phẩm thần cấp! Một khi thoát khốn, dù cho bản thân cộng thêm cả Bàng Phiên Vân cũng không địch lại nổi một chiêu!
Thậm chí, mới vừa rồi từ hiểu hiện của hắn mà nói, quái hạp căn bản cũng không ngăn được hắn xâm lấn!
Nếu như vậy, chẳng phải là đem sinh tử giao cho hắn sao?
Điều này tự nhiên Lăng Phong không muốn thấy.
- Được rồi!
Sắc mặt Dư Đào cũng hòa hoãn vài phần, hiển nhiên là nghe thấy lời Lăng Phong nói cũng có lý, vẻ mặt hắn khẩn thiết nói:
- Ta có thể cam đoan, nếu như có thể thoát khốn, tuyệt đối sẽ không làm phiền chư vị!
- À, vậy Lăng mỗ cũng có thể hứa hẹn, nếu như luyện hóa linh hồn hạch tâm của Dư tiên sinh, tuyệt đối sẽ không hạn chế ngươi bất cứ điều gì.
- Ngươi...
Râu tóc Dư Đào dựng ngược, hiển nhiên vo cùng giận dữ, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, hắn lại nhụt chí, bất đắc dĩ nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
- Lăng mỗ đã nói rồi, trừ phi ngươi đem linh hồn hạch tâm giao cho ta luyện hóa, còn lại bất luận điều kiện gì cũng không cần bàn nữa.
Thấy ý tứ hắn không nguyện ý, Lăng Phong chỉ tay về phía Bàng Phiên Vân đang ngồi ngay ngắn, nói:
- Đồng bạn này của ta đây tùy thời có thể đột phá cấp bậc đại viên mãn, mà ta cũng có thể tấn chức trở thành thần cấp! Nếu như hai người bọn ta liên thủ, phá vỡ Vô Cực Long Đạo trận cùng với Long tộc phong tỏa, thoát ra ngoài cũng không phải là chuyện khó! Ngược lại là Dư tiên sinh ngươi...
Lăng Phong mỉm cười, cũng không hề nói tiếp, thế nhưng trong giọng nói ý tứ cũng đã phi thường rõ ràng. Không có được hỏa hệ phong cấm trong tay mình, Dư Đào này chỉ sợ sẽ bị nhốt ở đây cả đời.
Dư Đào thầm mắng, bản thân mình vừa rồi vì sao lại khinh suất đem toàn bộ con bài chưa lật kể hết ra? Chết tiệt, nếu như không nói cũng sẽ không bị động như vậy.
Thế nhưng nhớ đến bộ dáng hành tỏi đều không ăn của Lăng Phong, hắn lại bắt đầu chần chờ: Cho dù bản thân không nói ra, chỉ sợ cũng không lừa được hắn! Tên gia hỏa gian xảo chết tiệt!
Kệ cho nội tâm của hắn tranh đấu, Lăng Phong lại rất thong thả, dánh vẻ vô cùng ung dung. Nếu như không phải linh hồn lực của Dư Đào thật sự là cường hãn, Lăng Phong cũng sẽ không cùng hắn thừa hơi như vậy. Nếu như muốn luyện hóa linh hồn hạch tâm của hắn, thật sự cần phải có Dư Đào phối hợp!
Không thể không thừa nhận, lúc này nhìn qua Lăng Phong thật sự là rất xấu xa, khi luyện hóa linh hồn hạch tâm của người khác còn yêu cầu đối phương phối hợp. Sự tình ly kỳ như vậy có lẽ cũng chỉ có mình hắn làm mà thôi.
Không biết qua bao nhiêu lâu, một thanh âm khô khốc vang lên:
- Ngươi thắng, lão tử đáp ứng ngươi là được!