Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người cưỡi ngựa theo đường xá quanh co đi lên phía bắc.

Con đường tuyết đọng sâu dày, tuyết tan rất chậm, non non nước nước gần như không nhìn thấy màu xanh, nhưng cuối cùng đã có một chút ánh mặt trời ấm áp.

Đoạn đường này Tăng Dịch mắt thấy tai nghe khá nhiều.

Đã nhìn thấy trinh sát biên quan Đại Ly trong truyền thuyết, cung đao giáp cũ. Trên mặt những kỵ binh kia không có vẻ ngang ngược kiêu ngạo, trên người cũng không có sát khí bừng bừng, giống như nước sông dưới băng, chậm rãi im ắng. Trinh sát Đại Ly chỉ nhìn ba người bọn họ một chút, sau đó hò hét đi qua, khiến thiếu niên cao lớn lá gan nhảy lên tới cổ họng. Đợi đến khi đội trinh sát kia đi xa mấy chục bước, hắn mới dám hô hấp bình thường.

Còn nhìn thấy đoàn xe hào phú kết bè kết đội hoảng hốt xuôi nam, liên miên không dứt. Từ tùy tùng đến người đánh xe, cùng với những người thỉnh thoảng vén rèm xe nhìn khuôn mặt của ba người cưỡi ngựa bên đường, tất cả đều rất khẩn trương.

Trần Bình An dừng ngựa bên đường, đợi đoàn xe đi xa mới tiếp tục xuất phát.

Trên đường nhìn thấy một cái rương nhỏ lăn dưới đất, Trần Bình An lật người xuống ngựa, mở rương ra xem, thấy bên trong chứa sách cổ. Hắn tiện tay mở một quyển sách trong đó, thấy có đóng mấy con dấu quyền sở hữu, triều đại khác nhau, kiểu chữ khác nhau, người đọc sách khác nhau. Trần Bình An ôm rương, quay đầu nhìn, ngẫm nghĩ một lúc, cũng không để lại rương sách bị vứt bỏ này, tạm thời cất vào trong vật một thước, tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.

Mã Đốc Nghi tìm chuyện để nói, trêu đùa:
- Ấy, không ngờ ngài còn là loại người này, cứ chiếm làm của mình như vậy?

Tăng Dịch hiếm hoi có gan nói một câu bênh vực:
- Đồ người khác không cần, còn là sách, chẳng lẽ cứ để lại trong bùn lầy cho hỏng?

Trần Bình An lắc đầu nói:
- Bọn họ đang trên đường chạy trốn, cho dù chỉ trì hoãn một chút, cũng sẽ có kết quả không thể dự đoán.

Tăng Dịch liếc nhìn Mã Đốc Nghi. Mã Đốc Nghi trợn mắt.

Sau đó tại một quận thành nhỏ không gặp thảm họa chiến tranh, có một cô gái âm vật nương thân trong giấy bùa mỹ nhân da cáo, dùng giọng nói quê hương bản địa hơi trúc trắc hỏi thăm người trên đường, rốt cuộc đã tìm được một phủ đệ vọng tộc. Sau đó một nhóm bốn người tìm một nhà trọ dừng chân. Tối hôm ấy Trần Bình An trước tiên thu hồi giấy bùa, âm thầm lẻn vào phủ đệ, sau đó lại lấy giấy bùa ra để cô hiện thân. Cuối cùng cô đã nhìn thấy vị thư sinh anh tuấn năm xưa rời quê vào kinh dự thi.

Hôm nay thư sinh đã là lão nho sĩ tuổi gần năm mươi, ôm một đứa con nhỏ đang ngủ say, đang cụng ly với mấy vị hảo hữu quan trường, mặt mày phấn chấn. Đám hảo hữu liên tục chúc mừng người này nhân họa được phúc, đã quen biết với một vị giáo úy Đại Ly, được thăng lên làm người đứng thứ ba ở quận thành này. Bọn họ còn nói đùa sau khi giàu sang đừng quên bạn cũ, lão nho sĩ cũng không mặc quan phục mới, nghe vậy liền cười ha hả.

Âm vật mỹ nhân da cáo sắc mặt ảm đạm, dường như không còn nhận ra vị thư sinh thanh mai trúc mã năm xưa, có thể là do đã không còn trẻ.

Sau khi rời khỏi phủ đệ, cô và Trần Bình An cùng đi trên đường yên tĩnh.

Trần Bình An đột nhiên nói:
- Đứa trẻ kia giống cha nó nhiều hơn một chút, cô cảm thấy thế nào?

Cô gái “ừ” một tiếng, bỗng nhiên vui vẻ, cười nói:
- Hình như là vậy.

Sau khi rời khỏi quận thành nhỏ mà kỵ binh Đại Ly không thèm để ý, ba người tiếp tục cưỡi ngựa đi lên phía bắc.

Tới một huyện thành nhỏ, cần phải dừng ngựa mua đồ lặt vặt. Trần Bình An đi qua một tiệm vàng bạc khá lớn, do dự một thoáng, vẫn xoay người bước vào trong đó.

Trong tiệm có hai ông lão và hai thiếu niên, đều là người phục vụ, đang bận rộn làm chuyện của mình.

Trần Bình An lấy ra một nén vàng có đóng dấu quan của nước Thạch Hào, quy đổi thành bạc và một đống tiền đồng.

Hai lão sư phụ đều không nhúng tay, mặc cho đồ đệ trẻ tuổi của từng người xử lý chuyện này. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do cá nhân. Tại dân gian nông thôn, nuôi con trai còn hi vọng tương lai có thể phụng dưỡng chăm sóc trước lúc lâm chung. Sư phụ dạy đồ đệ, đương nhiên cũng muốn dạy ra đệ tử có tiền đồ, tay chân linh hoạt, có thể giúp mình một tay.

Hai thiếu niên tuổi tác xấp xỉ, một người nói năng vụng về hiền lành giống như Tăng Dịch, còn một người mặt mày lanh lợi. Trần Bình An vừa bước vào ngưỡng cửa, thiếu niên thông minh liền quan sát vị khách này hai lần từ đầu đến chân.

Trần Bình An đưa nén vàng ra, dựa theo giá thị trường của nước Thạch Hào hôm nay, đổi thành bạc và tiền đồng giá trị thấp hơn một chút. Lúc nói chuyện, Trần Bình An trước tiên dùng tiếng phổ thông của vương triều Chu Huỳnh, khiến hai thiếu niên đều hơi ngỡ ngàng. Hắn lại dùng tiếng phổ thông nước Thạch Hào chưa thành thạo, lúc này mới thuận lợi giao dịch. Sau đó cứ như vậy rời khỏi tiệm.

Sau khi nam tử áo bông kia rời đi.

Bên trong tiệm, thiếu niên hiền lành vẫn đắm chìm trong vui sướng vì kiếm được cho tiệm một khoản tiền, lại bị bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên đá một cái. Thiếu niên hiền lành nhìn theo ánh mắt của bằng hữu, mới phát hiện hai vị sư phụ gần như lúc nào cũng tranh cãi, lần đầu tiên ngồi cùng với nhau, nghiêm túc thương lượng sự tình.

Sau khi Trần Bình An trở lại bên cạnh Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch, Mã Đốc Nghi cười hỏi:
- Huyện thành nho nhỏ, tiệm bé như vậy, kết quả lại có hai luyện khí sĩ?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Chắc là đang lựa chọn đệ tử, mỗi người nhìn trúng một thiếu niên.

Mã Đốc Nghi bĩu môi nói:
- Hai lão tu sĩ nhiều nhất cảnh giới Động Phủ, có thể tìm được mầm non tốt đến đâu?

Trần Bình An cười nói:
- Lời này do ta nói thì còn được, đúng không?

Mã Đốc Nghi hừ lạnh một tiếng.

Trần Bình An do dự một thoáng, nói:
- Nếu như ta không đoán sai, hai ông lão, một người chắc là tu sĩ cảnh giới Quan Hải, còn một người thậm chí có thể là tu sĩ cảnh giới Long Môn. Có điều hai ông lão đã sớm phát giác được cô, cho nên nhanh chóng ẩn giấu khí tức, cố ý khiến cô tưởng lầm là cảnh giới Động Phủ. Còn như vì sao không dứt khoát giả thành ông lão dân gian, chắc là cảm thấy tại địa phương nhỏ xa xôi linh khí mỏng manh này, hai tu sĩ cảnh giới Động Phủ đã đủ chấn nhiếp đám rồng qua sông chúng ta, không đến mức kinh hãi thế tục. Cho nên mới nói, đều là người từng trải.

Ánh mắt Mã Đốc Nghi sáng lên, nói:
- Trần tiên sinh, lỡ may người ta cho rằng chúng ta tới vì bọn họ thì sao? Chẳng hạn như muốn đào chân tường của bọn họ. Trần tiên sinh, ta cảm thấy ngài đi vào tiệm như vậy, không được ổn thỏa cho lắm.

Trần Bình An cười nói:
- Cho nên những người xứ khác chúng ta, mua đồ xong sẽ lập tức lên đường. Còn nữa, trước đó phải nói rõ, khi chúng ta rời khỏi cổng huyện thành, nhớ không ai được nhìn xung quanh, cứ vùi đầu lên đường, tránh để bọn họ nghi thần nghi quỷ.

Mã Đốc Nghi hơi nghi hoặc, bởi vì cô vẫn không hiểu tại sao Trần Bình An phải đi vào cửa tiệm kia, đây không phải là phong cách hành sự quen thuộc của tiên sinh sổ sách.

Trần Bình An bảo Tăng Dịch một mình đến tiệm mua đồ, còn mình và Mã Đốc Nghi thì dắt ngựa dừng ở con đường bên ngoài, nhẹ giọng giải thích:
- Nếu hai ông lão không phải là muốn thu nhận đệ tử thân truyền thì sao? Chẳng những không phải tiên sư gia phả, thậm chí còn là tà môn ngoại đạo trong số tu sĩ sông núi? Cho nên ta mới đi vào tiệm nhìn thêm vài lần, thấy bọn họ không giống như tà tu quỷ tu rắp tâm khó lường gì. Còn những thứ khác, ta không nhìn ra, cũng sẽ không quan tâm nữa.

Mã Đốc Nghi thở dài, ánh mắt tươi cười, oán trách nói:
- Trần tiên sinh, mỗi ngày suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, ngài có thấy phiền hay không. Ta chỉ nghe một chút đã cảm thấy phiền rồi.

Trần Bình An cười nói:
- Suy nghĩ những chuyện này sẽ không phiền. Nhưng vừa nghĩ tới mỗi ngày cô đều mặt dày không chịu trở về trong giấy bùa, ta đều sẽ bẻ ngón tay, tính xem phải tốn thêm bao nhiêu đồng tiền hoa tuyết, rất phiền phức.

Mã Đốc Nghi xấu hổ nói:
- Thật nhàm chán!

Hai tay Trần Bình An lồng trong tay áo, chỉ cười không nói gì.

Đợi khi Tăng Dịch mua đồ linh tinh xong, Trần Bình An mới nói với bọn họ một chuyện lý thú nho nhỏ. Trong cửa tiệm kia, vị tu sĩ cảnh giới Long Môn đạo hạnh cao hơn, đã chọn trúng thiếu niên hiền lành, còn tu sĩ cảnh giới Quan Hải lại chọn thiếu niên thông minh.

Có điều những chuyện nhỏ trong mắt người ngoài này, đối với hai thiếu niên tạm thời còn hồ đồ vô tri, khi tương lai thật sự đặt chân lên đường tu hành, mới sẽ hiểu được đó là chuyện rất lớn.

Giống như lúc trước sau khi ba người và Hứa Mậu mỗi bên đi một ngả, có một thiếu niên tiều phu ngẫu nhiên đi qua, không cẩn thận bị vấp chân té ngã. Kết quả hắn đào đất lên nhìn, hình ảnh bên dưới đất tuyết đã khiến hắn sợ gần chết. Có lẽ là trong xa xăm tự có ý trời, thiếu niên đã sắp không chịu nổi cuộc sống khó khăn, cắn răng một cái, lấy can đảm đào mảnh đất tuyết kia lên tận đáy.

Lúc thấp thỏm bất an rời đi, trên người thiếu niên đã có thêm một miếng ngọc bội tỏa ra hơi ấm.

Miếng ngọc bội cầm tay mà Hàn Tịnh Tín yêu thích kia, một mặt có khắc ba chữ triện cổ “Núi Vân Hà”, mặt còn lại có khắc một đoạn thơ ca đạo quyết.

Trên đại đạo, phúc họa khó lường, ăn uống thoải mái, khác biệt hoàn toàn.

Sau đó ba người Trần Bình An tiếp tục cưỡi ngựa lên đường. Mấy ngày sau vào hoàng hôn, trên một con đường khá yên tĩnh, Trần Bình An đột nhiên lật người xuống ngựa, rời khỏi con đường, đi ra bên ngoài mười mấy bước.

Trong đất tuyết mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc. Trần Bình An vung tay áo, tuyết đọng bay tứ tán, lộ ra một cảnh tượng vô cùng thê thảm bên dưới. Không nói đến tay chân cụt, phần ngực đều bị móc hết lục phủ ngũ tạng, tử trạng thê thảm. Chắc là chết chưa được bao lâu, nhiều nhất là một ngày trước, hơn nữa khu vực này lại không có dấu hiệu nhiễm khí tức âm tà.

Là do tu sĩ sở hữu bí thuật độc môn gây nên.

Mã Đốc Nghi không đành nhìn thẳng, Tăng Dịch thì chạy qua một bên nôn khan.

Trần Bình An cố gắng chắp vá thi thể của những người đáng thương kia, sau đó chôn ở cách con đường xa hơn một chút.

Làm xong những chuyện này, xác định xung quanh không có người, Trần Bình An mới lấy Lưu Ly các phỏng chế trong vật một thước, mời ra một âm vật khi còn sống là tu sĩ cảnh giới Long Môn, sau khi chết lại bị Du Cối chế thành quỷ tướng.

Sau đó quỷ tướng vẫn bảo trì linh trí này tốn hơn nửa ngày, dẫn ba người đi tới một dãy núi cao ít dấu chân người. Tại ranh giới khu vực, Trần Bình An thu Mã Đốc Nghi vào trong giấy bùa, lại bảo quỷ tướng cư trú trong cơ thể Tăng Dịch.

Bắt đầu lên núi, cuối cùng đã tìm được một động phủ trong núi, trên vách đá có khắc hai chữ “Chước Cầm”.

Thực ra kết cấu của núi sông rất thanh tú, nơi động phủ càng giống như vẽ rồng điểm mắt. Chỉ là tu sĩ ban đầu mở ra động phủ tu đạo này đã không còn ở đây, sau đó đã bị sơn tinh ma quỷ chiếm cứ.

Trần Bình An và “Tăng Dịch” bước vào trong đó.

Sau hơn trăm bước, tầm mắt rộng mở sáng ngời. Đó là một hang đá to lớn, ánh nến sáng tỏ, có mười mấy yêu quái sông núi chưa hoàn toàn hóa thành hình người. Còn có một đại yêu núi sâu ngồi trên bảo tọa, nếu đứng lên thì thân thể chắc phải cao hai trượng, cho nên vóc người lớn như một ngọn núi nhỏ. Đại yêu mặc giáp vàng áo choàng vàng, trên đầu mũ miện xiêu vẹo. Có hai cô gái xinh đẹp quần áo hở hang, dựa nghiêng vào bảo tọa, đang đấm bóp cẳng chân cho hắn.

Bên cạnh bảo tọa còn có một chiếc ghế hình mũ quan bằng gỗ tử đàn, một gã đàn ông áo xanh nụ cười đầy thâm ý ngồi trên đó.

Người hay yêu cũng thế, đều giống như đang chờ hai kẻ ngốc tự chui đầu vào lưới.

Đại yêu giáp vàng áo choàng vàng, vẫn còn chiếc đầu báo của chân thân bản thể, lười nhác tựa lưng vào ghế, lắc lư một ly rượu to lớn trong tay. Khi có rượu đỏ tươi rơi xuống đất, hắn liền nhẹ nhàng nhấc chân, giẫm lên đầu một cô gái xinh đẹp. Cô gái kia lập tức nằm xuống đất, liếm sạch số rượu kia, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt say sưa.

Gã đàn ông áo xanh xoay người, giơ ngón cái lên khen ngợi:
- Đại vương, rất có khí khái “tướng quân cầm ly nhìn tuyết bay”.

Đại yêu nhếch miệng cười nói:
- Nhìn tuyết con mẹ ngươi, tuyết bay ở đâu ra? Đừng nói là động phủ này của ta, bên ngoài chẳng phải tuyết đã ngừng rất lâu rồi sao?

Gã đàn ông chỉ vào bộ ngực đầy đặn của một cô gái xinh đẹp, cười mỉa nói:
- Chỉ cần đại vương cúi đầu, sẽ có thể nhìn thấy mà.

Đại yêu cười ha hả. Toàn bộ hang động lập tức reo hò không thôi.

Trần Bình An hỏi:
- Tán gẫu xong chưa?

Đại yêu khí thế ép người híp mắt nói:
- Nóng lòng xuống chảo dầu như vậy sao?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Còn phải lên đường, tương đối gấp.

Gã đàn ông áo xanh cười nói:
- Thế đạo loạn như vậy, sớm chết sớm đầu thai?

Trần Bình An lại gật đầu nói:
- Có lý.

Sau nửa canh giờ.

Trần Bình An và Tăng Dịch rời khỏi động phủ này.

Vị quỷ tướng đã lựa chọn ở lại phủ đệ “Chước Cầm” này, tiễn hai người tới cửa.

Còn như trong động phủ phía sau.

Đại yêu cảnh giới Quan Hải mặc giáp vàng áo choàng vàng, đã chết đến mức không thể chết hơn. Về phần gã đàn ông áo xanh bề ngoài giống như quân sư kia, thực ra không phải yêu tinh quỷ quái gì, mà chính là người. Hơn nữa hắn còn chết trước cả đại yêu, hồn phách càng bị quỷ tướng cắn nuốt toàn bộ.

Hai cô gái cũng là người, sau khi không còn bí pháp cấm chế, một người lựa chọn nương nhờ chủ nhân quỷ tướng mới, còn một người đập đầu vào tường tự sát. Nhưng dựa theo ước định trước đó, hồn phách của cô đã được Trần Bình An thu vào Lưu Ly các phỏng chế, vốn là nơi quỷ tướng cư ngụ.

Còn những sơn tinh quỷ quái kia, có một số đã bị giết, nhưng cũng có một số không chết, chắc ngay cả bọn chúng cũng không biết vì sao mình có thể sống sót.

Bởi vì tiên sinh sổ sách đảo Thanh Hiệp danh xứng với thực này, từ khi động thủ xuất quyền đến khi kết thúc, vẫn chưa tới non nửa nén nhang, trong thời gian đó vẫn luôn tính toán.

Trần Bình An nói với vị quỷ tướng kia:
- Trước khi rời khỏi hồ Thư Giản, ta sẽ tới đây xem thử. Sau này Tăng Dịch cũng sẽ tới.

Quỷ tướng gật đầu nói:
- Ta sẽ ở đây an tâm tu hành, không đi quấy rầy người phàm tục. Lúc bình thường khó mà tìm kiếm ác quỷ, nhưng hôm nay thế đạo của nước Thạch Hào loạn như vậy, sẽ có không ít.

Trần Bình An hỏi:
- Mười năm trăm năm sau thì sao?

Quỷ tướng ngạc nhiên.

Trần Bình An nói:
- Hãy tranh thủ mưu cầu một thân phận sơn thần, cho dù lúc đầu chỉ là một ngôi miếu xây dựng bừa bãi, không được triều đình thừa nhận.

Quỷ tướng bái phục, ôm quyền nói:
- Đại ân của Trần tiên sinh, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Trần Bình An không nói gì thêm, dẫn theo Tăng Dịch xuống núi đi xa.

Nửa đường Trần Bình An lấy giấy bùa ra. Mã Đốc Nghi lại thấy được ánh mặt trời, lập tức nhiệt tình tán gẫu với Tăng Dịch.

Trần Bình An bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó ba người vó ngựa không dừng, đi lên phía bắc. Nhưng so với lúc ở nam bộ nước Thạch Hào có thể lựa chọn đường lớn, hôm nay lại cố gắng lựa chọn đường nhỏ.

Một ngày vào chiều hôm, ba người vừa khéo tới kịp một châu thành trước khi đóng cổng. Sau khi tướng sĩ ở cổng thành đề phòng nghiêm ngặt kiểm tra hộ tịch, bọn họ vội vàng vào thành.

Hôm nay thành trì quan trọng phía bắc “đầy rẫy vết thương” này, đã là vật trong túi của kỵ binh Đại Ly. Có điều Đại Ly cũng không để lại quá nhiều binh mã đóng giữ, chỉ có hơn trăm kỵ binh mà thôi, đừng nói là thủ thành, muốn giữ một cổng thành cũng không đủ. Ngoại trừ kỵ binh, còn có một nhóm quan văn đi theo, chức vị là văn bí thư lang, cùng với võ bí thư lang đảm nhiệm tùy tùng thị vệ.

Sau khi vào bên trong, ba người đi gần nửa tòa thành, mới vất vả tìm được một nhà trọ nhỏ để dừng chân.

Nguyên nhân rất đơn giản. Một là đại chiến hạ màn, tử thương nặng nề, sau đó lại phát sinh sóng gió có thích khách tập kích quan văn Đại Ly. Hai là ngày mốt sẽ tới ba mươi tết, hôm nay dân sinh khó khăn, vốn là buôn bán vắng vẻ, cộng thêm ăn tết, có thể tìm được nhà trọ này đã xem như khá may mắn rồi.

Ngày hôm sau, Tăng Dịch bị một nam tử âm vật nhập lên người, dẫn theo Trần Bình An đi tìm một môn phái giang hồ, căn cơ gia nghiệp nằm trong châu thành. Trên giang hồ nước Thạch Hào, môn phái này chỉ xem như thế lực hạng ba, thế nhưng đối với dân chúng sinh trưởng ở châu thành này, vẫn là một thế lực to lớn không thể lay chuyển.

Âm vật này năm xưa chính là một trong số dân chúng. Chị gái nương tựa với hắn, đã bị con trai của bang chủ môn phái kia nhìn trúng. Sau đó có một ngày, cô và chồng chưa cưới là một thầy giáo nghèo khổ không có công danh, cùng nhau chết đuối trong sông. Cô gái quần áo xốc xếch, có điều thi thể ngâm trong nước, còn ai dám nhìn lâu? Tử trạng của nam nhân kia càng thảm hơn, giống như trước khi “rơi xuống sông” đã bị đánh gãy tay chân.

Thiếu niên dùng hết tích góp trong nhà, chôn cất chị gái và nam nhân đã sớm nhận định là anh rể, lặng lẽ rời khỏi châu thành. Sau đó hắn đi lang thang, cuối cùng đến địa bàn của hồ Thư Giản, trở thành tạp dịch của phủ đệ thần tiên. Hắn không có tư chất tu hành, ngay cả tập võ cũng không được, sau đó cũng chết giống như chị gái và anh rể năm xưa.

“Tăng Dịch” đứng ngoài cửa lớn đã thay đổi tấm biển.

Trên đường đi, âm vật này đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lúc này vẻ mặt càng thẫn thờ.

Thù oán năm xưa, đã là chuyện ba mươi năm trước rồi.

Như vậy cũng chưa tính là gì. Trước khi rời khỏi nhà trọ, hắn đã hỏi đường ông chủ. Ông lão thổn thức không thôi, nói rằng đàn ông của hộ gia đình kia, cùng với tất cả những người cầm thương cầm gậy trong môn phái, đều là anh hùng hảo hán đội trời đạp đất. Thế nhưng người tốt không có mệnh tốt, đã chết hết rồi. Một môn phái giang hồ, hơn một trăm đàn ông, đã thề chết bảo vệ một cổng trong châu thành của chúng ta. Sau khi chết hết, trong phủ ngoại trừ trẻ con, gần như không còn nam nhân nữa.

Vẻ mặt “Tăng Dịch” thống khổ, ngồi xổm dưới đất, ôm đầu không ngừng lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy...

Trần Bình An ngồi ở một bên. Cho dù sắc mặt “Tăng Dịch” càng lúc càng dữ tợn, ánh mắt càng lúc càng âm trầm, nhưng Trần Bình An vẫn yên lặng, chỉ uống rượu từng ngụm nhỏ.

Một lúc sau, ánh mắt “Tăng Dịch” dần dần khôi phục sáng trong, khóc nức nở. Cuối cùng hai tay chống xuống đất, cúi đầu há mồm thở dốc, muốn khóc cũng không khóc được nữa.

Bấy giờ Trần Bình An mới nói:
- Lúc ta thảm nhất cũng tương tự với ngươi, cảm thấy mình giống như một con chó, thậm chí còn không bằng chó, nhưng đến cuối cùng chúng ta vẫn là người.

Hắn cười một tiếng thê lương, lại nói:
- Đương nhiên rồi, ta đã chịu đựng qua được. Mặc dù không ăn phân, nhưng đã gặp rất nhiều số cứt chó (may mắn), cho nên mạnh hơn ngươi nhiều.

“Tăng Dịch” hít thở sâu từng ngụm, sau đó ngồi bệt xuống đất, vươn tay hỏi:
- Trần tiên sinh, có thể cho tôi mượn vài ngụm rượu không? Đời này tôi còn chưa say rượu bao giờ.

Trần Bình An đưa hồ lô nuôi kiếm tới, nói:
- Rượu bao đủ, chỉ lo tửu lượng của ngươi không tốt thôi.

“Tăng Dịch” ngẩng đầu, uống một ngụm rượu lớn, không ngừng ho, cả người run rẩy, muốn trả lại cho Trần Bình An.

Hai tay Trần Bình An đã lồng trong tay áo, ngồi ở đó giống như một người bình thường ở dân gian nông thôn, sưởi ánh mặt trời ấm áp trong một ngày mùa đông.

Hắn lắc đầu nói:
- Lại uống một chút thử xem, không chừng uống thêm vài hớp, uống quen rồi, sẽ biết cái tốt của uống rượu.

“Tăng Dịch” quả thật uống thêm một hớp, nhưng lại nhíu mày, lau khóe miệng, sau đó lắc đầu nói:
- Vẫn cảm thấy khó uống.

Lúc này Trần Bình An mới cầm lấy hồ lô nuôi kiếm, tự mình uống một hớp rượu, sau đó nhẹ nhàng cột ở bên hông.

“Tăng Dịch” ngồi dưới đất, nhìn phủ đệ kia, một lần nữa vẻ mặt thống khổ, mấy lần muốn nói chuyện nhưng lại nuốt vào trong bụng, đưa tay ôm mặt.

Trần Bình An quay đầu hỏi:
- Thế nào, là muốn ta giúp ghi tên của hộ gia đình kia, sau này cử hành tế đàn giải nạn và thủy lục đạo trường, sẽ cùng nhau viết lên?

Nói xong hắn lại khẽ lắc đầu:
- Ta sẽ không đáp ứng. Ta sẽ viết tên của ngươi, cùng với chị gái và anh rể ngươi. Nhưng tên của những người kia, ta sẽ không viết chữ nào. Bởi vì ta không biết bọn họ, nhưng lại biết các ngươi.

“Tăng Dịch” nức nở nói:
- Có phải tôi rất ngốc không?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Rất ngốc.

“Tăng Dịch” lau mặt, ánh mắt kiên định, nói:
- Một kẻ bất lực như tôi, nào có mặt mũi viếng mồ chị gái và anh rể. Trần tiên sinh, lát nữa ngài hãy giúp tôi đi dâng hương kính rượu, được không? Dù sao lúc trước tôi đã nói với Trần tiên sinh về phương hướng cụ thể của ngôi mộ kia... tôi sẽ không đi nữa.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
- Thật sự nghĩ kỹ rồi? Nên biết đời này sẽ không có cơ hội hối hận nữa.

“Tăng Dịch” gật đầu nói:
- Nghĩ kỹ rồi.

Trần Bình An “ừ” một tiếng.

“Tăng Dịch” đột nhiên nói:
- Trần tiên sinh, lúc ngài đi viếng mồ, có thể nói một tiếng với chị gái và anh rể của tôi không, cứ nói ngài là bằng hữu của tôi?

Trần Bình An gật đầu nói:
- Không có vấn đề.

Cuối cùng “Tăng Dịch” nói muốn dập đầu với Trần tiên sinh.

Trần Bình An không đáp ứng, nhưng “Tăng Dịch” vẫn kiên trì muốn làm như vậy, nếu không thì hắn không thể an tâm lên đường.

Trần Bình An nhìn thiếu niên tên thật là “Chu Quá Niên” này, ngơ ngẩn không nói gì.

Ngày ba mươi tết.

Trên một sườn núi nhỏ ngoài châu thành mười mấy dặm.

Trước một ngôi mộ nhỏ, có người đang dâng hương kính rượu.

Người trẻ tuổi xứ khác mặc áo bông màu xanh, nói rõ chân tướng sự tình từ đầu đến cuối, kể cả chuyện “Tăng Dịch” muốn mình giả vờ là bằng hữu của hắn.

Cuối cùng Trần Bình An nhìn về ngôi mộ nhỏ kia, nhẹ giọng nói:
- Có em trai như vậy, có em vợ như vậy, còn có Trần Bình An ta, có được một bằng hữu như Chu Quá Niên, đều là chuyện rất tốt.

Đêm ba mươi tết, màn đêm thâm trầm, trong nhà trọ châu thành.

Ba vị khách không bỏ tiền nhờ người làm một bữa cơm giao thừa, khiến ông chủ nhà trọ cảm thấy mất mát.

Trần Bình An chỉ xin ông chủ một lò sưởi và một túi than củi, cùng với Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch tâm tình nặng trĩu ngồi đến khoảng giờ Tý.

Bọn họ đều không nói gì.

Sau đó Mã Đốc Nghi và Tăng Dịch trở về phòng mình.

Tại đất khách quê người, Trần Bình An một mình gác đêm đến khi trời sáng.

Một năm cứ đi qua như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
truongcp9009
30 Tháng sáu, 2023 19:50
Đang vô đánh nhau.Bác dịch tâm lý quá
None3
29 Tháng sáu, 2023 23:21
Cám ơn dích giả rất nhiều. Văn phong bản dịch rất mượt mà
Nguyen Thien Ly
19 Tháng sáu, 2023 08:13
Sao chương thiếu và lộn xộn vậy ta?
truongcp9009
17 Tháng sáu, 2023 18:36
vẫn hóng đều đều.Mỗi chap đều hay
Hiep3d
12 Tháng sáu, 2023 02:00
cám ơn dịch giả rất nhiều, cầu chương ra nhanh hơn
Hiep3d
12 Tháng sáu, 2023 01:59
cám ơn dịch giả rất nhiều. cầu chương nhanh hơn
Hieu Le
03 Tháng sáu, 2023 10:31
Cảm ơn dịch giả rất nhiều.
chuongmap
02 Tháng sáu, 2023 19:54
Hay quá
LinPhan
25 Tháng năm, 2023 13:34
Ra tiếp đi nào bạn ơi
truongcp9009
10 Tháng năm, 2023 07:03
truyện hay quá.Muốn tích chương mà toàn hết lương
recayxicarot
09 Tháng năm, 2023 03:09
cầu chương
Hieu Le
15 Tháng tư, 2023 22:37
Chúc bác dịch nhiều sức khoẻ.truyện hay quá!bác dịch cố gắng ra đều nhé ae hóng lắm
Nguyễn Hữu Lâm
07 Tháng tư, 2023 09:50
Từ nhỏ ta chỉ một người, trông coi ngôi sao các đời
truongcp9009
01 Tháng tư, 2023 18:59
lỗi bác ơi
truongcp9009
30 Tháng ba, 2023 19:26
cuộc sống khó khăn quá.Không có chương mới nhanh chắc khó sống nổi qua ngày kia rồi sếp ơi
truongcp9009
30 Tháng ba, 2023 19:25
cơm chó huhuhu.Ngang với 1 kiếm toàn lực của đại kiếm tiên trên thành rồi
Hieu Le
22 Tháng ba, 2023 09:00
cầu chương
truongcp9009
18 Tháng ba, 2023 08:17
có mấy lỗi chính tả.Đoạn tba nói chuyện với trai giả gái trước cửa.Không biết động là rộng hay là đông?
truongcp9009
05 Tháng ba, 2023 23:06
ấn tượng nhất câu: phúc đến thì lòng cũng sáng ra.Quá hay
Nguyễn Trọng Tuấn
04 Tháng ba, 2023 08:44
hay thì có hay , nhưng đánh đấm như qq
truongcp9009
02 Tháng ba, 2023 00:27
đang đến đoạn gay cấn
truongcp9009
17 Tháng hai, 2023 12:30
tốc độ quá :))
bonguaden
28 Tháng một, 2023 22:48
Ài.. Tao lại tự kỷ khóc mướn ở bản cũ Tụi bây lại kéo nhau qua đây lập đàn cầu cơ.
truongcp9009
21 Tháng một, 2023 21:45
chúc bác dịch mạnh khỏe.Đem hàng về bản cho anh em khát truyện
truongcp9009
20 Tháng một, 2023 17:56
tuyệt zời
BÌNH LUẬN FACEBOOK