• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý thức của Vương Kiếm bị kéo ra khỏi thân thể xuất hiện trong một đỉnh núi hoang sơ. Trên đỉnh núi một nam tử trẻ tuổi đang ngồi trên một mỏm đá. Nam tử đưa mắt ngắm nhìn bầu trời, miệng ngâm nga vài câu thơ cổ lão.

Vương Kiếm đưa thần thức quan sát tình cảnh xung quanh một lượt. Ngay một khắc hắn quét thần thức chạm đến người nam tử kia, nam tử cũng như cảm ứng được hắn.

Nam tử quay lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên:

“Di! Hôm nay vậy mà còn có người thứ hai tiến đến nơi này?”

Vương Kiếm nghe được trong ngữ khí của nam tử kia không có địch ý từ tốn lên tiếng hỏi:

“Đây là nơi nào?”

“Thú Thần Tông.” - nam tử đáp.

“Ta cảm giác nơi này không giống Thú Thần Tông.”

“Không, nơi này chính là Thú Thần Tông, chỉ có điều, ngày mai nó mới được xây dựng.” - nam tử tiếp lời.

“...”

Vương Kiếm hoàn toàn bị những lời nói của nam tử kia làm cho u mê.

“Thiếu niên, có muốn ngồi xuống nghe ta kể chuyện xưa không?”

“Ta không phải là tiểu hài tử.” - Vương Kiếm nghĩa chính ngôn từ nói.

“Khục! Không phải là chuyện xưa kiểu đó. Chuyện xưa của ta sẽ trả lời cho câu hỏi của ngươi.”

“Vậy thì xin tiền bối chỉ điểm.” - Vương Kiếm ôm quyền hành lễ một cái rồi tìm một mỏm đá ngồi xuống.

Nam tử khuôn mặt đầy hồi ức, chỉ tay vào ngọn núi dưới chân, thì thào như nói với chính mình:

“Ta đã ở nơi đây, rất lâu, rất lâu. Từ mấy ngàn năm trước, ta cùng tiểu đệ đặt chân tới nơi này.”

“Chúng ta cùng chung chí lớn dựng tông lập phái, bôn ba khắp nơi tìm kiếm thắng địa. Ngươi nhìn, nơi này có núi lớn, sông dài, địa thế thăng long phá không, linh khí lại dày đặc, là một bảo địa. Lần đầu chúng ta nhìn thấy nơi này, liền quyết định lập tông môn ở đây.”

“Có lẽ trong đời ta, ngày đó là một trong những ngày đáng nhớ nhất. Ta vừa dừng chân muốn nghỉ ngơi, tiểu hỏa tước của ta cũng tỉnh lại từ bế quan. Nàng kích hoạt huyết mạch, từ Linh hoá Thần, bỏ đi Tước thể, trở thành Phượng Hoàng.”

Nói đoạn, nam tử ngẩng đầu về phía xa, ngắm nhìn một đầu Phượng Hoàng xinh đẹp như trong họa quyển bay ra. Phượng Hoàng vỗ cánh, hỏa diễm ngập trời, nam tử tươi cười, dương quang chói lọi.

“Thế gian này, êm dịu nhất là tiếng hát giao nhân, đẹp đẽ nhất là Phượng Hoàng niết bàn. Cảnh tượng đó, một đời người e là chưa chắc có một lần được chứng kiến.”

“Ta khi ấy, nghĩ đến những năm qua nàng luôn ở bên cạnh ta, một mực trung thành. Cho nên, ta vì nàng họa lại một bức Phượng đồ.”

“Ngươi cũng đã nhìn thấy bức Phượng đồ đó. Ngươi thấy sao? Tài thư họa của ta cũng không tệ đâu a.” - nam tử ánh mắt chờ mong nhìn về phía Vương Kiếm.

Vương Kiếm khẽ gật gật đầu nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu:

“Ta cũng không rõ.”

Nam tử cũng không cảm thấy phật lòng vì câu trả lời kia, chỉ nhẹ gật đầu đáp trả.

“Về sau vì để tất cả tân đệ tử của tông môn đều được chiêm ngưỡng bức Phượng đồ này, ta dung nhập một sợi thần niệm vào Phượng đồ, thần niệm trở thành họa linh, họa linh lại mở ra cái thí luyện không gian này.”

“Vậy người chính là họa linh tiền bối?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” - nam tử mỉm cười gật đầu.

“Được rồi, chuyện xưa của ta đã kể xong. Hiện tại ta cũng muốn nghe một chút chuyện của ngươi.”

“Chuyện của ta?”

Vương Kiếm cảm thấy chiều hướng câu chuyện có gì không được đúng cho lắm. Người kể chuyện xong rồi sao không bắt đầu khảo nghiệm đi mà đòi nghe ta kể chuyện là thế bất nào? Chẳng lẽ khảo nghiệm cửa thứ tư là thi kể chuyện?

“Không, không, không, không.” - họa linh như đọc lấy từng suy nghĩ của Vương Kiếm liên tục xua tay - “Ta ở nơi này tịch mịch đã lâu cảm thấy có chút buồn chán. Thấy ngươi còn trẻ mà nhãn, nhĩ, khứu tam khiếu đều hỏng mất mà vẫn sống tốt nhảy loạn thấy có chút tò mò a. Đã vậy tu vi cũng không tệ, Phàm cảnh tứ giai đỉnh phong a.”

“Ta không kể có được hay không?” - Vương Kiếm cắn răng nói.

Quá khứ của mình, hắn muốn quên đi. Có lẽ quên đi rồi, tâm hắn sẽ đỡ mệt mỏi hơn một chút.

Cảm nhận được dao động nội tâm của thiếu niên trước mặt, họa linh lại lên tiếng:

“Có những chuyện đừng nên giữ mãi trong lòng. Chuyện muốn quên, càng đè nén lại càng khó quên.”

Hắn một mặt cao thâm mạt trắc nói ra, dừng một chút, hắn lại ném thêm một cái kẹo:

“Kể ta nghe, có khi ta làm ta thấy vui vẻ, ta lại mở cho ngươi một chút cửa sau gì đó a.”

Vương Kiếm trầm ngâm một hồi rồi thở ra một hơi dài. Hơi thở dài thê lương, nặng nề như hòn đá luôn đè chặt trong tim. Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi chua xót nhận ra hắn đã không thấy được nữa.

“Năm năm trước, vào sinh thần lần thứ chín của ta, ta thành công khai mở ra linh khiếu, hình thành thần thức. Cả Vương gia đang vui mừng mở tiệc mừng sinh thần cho ta thì Trần gia gia chủ dẫn theo toàn bộ cao thủ đột kích Vương phủ. Trần gia vốn là một gia tộc ngang hàng, có chút cạnh tranh với Vương gia ta. Nhưng trước đó, bọn họ với chúng ta vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười hữu hảo. Vậy mà không ngờ…”

Vương Kiếm nói đến đây, đôi mắt đã mù loà bỗng nhiên hừng hực cháy lên ngọn lửa phẫn nộ.

“Bọn họ không biết đã âm thầm tính kế tự bao giờ. Nhân ngày vui, Vương gia buông lỏng cảnh giác, bất ngờ tập kích. Vương gia không một ai ngờ tới, chống cự yếu ớt một chút, rồi gần như toàn gia bị diệt. Gia gia của ta, lúc ấy là đệ nhất cao thủ của Vương gia, mang ta cùng trấn gia chi bảo của gia tộc chạy trốn.”

Vương Kiếm giọng nói có chút ngập ngừng, đưa tay vuốt ve lấy thanh kiếm hắn luôn ôm trong ngực.

Nói đến, cái thế giới khảo nghiệm này quả là rất thần kỳ. Không chỉ kéo ý thức của người khác vào, đồ vật tùy thân trên người cũng được họa linh mô phỏng ra đầy đủ

“Tuy nhiên cái bọn khốn kia vẫn truy cùng diệt tận hai ông cháu ta, quyết không để lại hậu hoạn. Gia gia của ta thấy sắp bị đuổi kịp liền bảo ta ôm kiếm bỏ chạy còn người ở lại đoạn hậu. Nhưng cuối cùng, ta vẫn không chạy thoát.”

Họa linh đang chú ý lắng nghe, đến đoạn này hai mắt hắn sáng lên. Vương Kiếm tinh thần tất cả đặt trên việc hồi tưởng không hề để ý tới, hắn tiếp tục:

“Ngày tưởng như vui nhất trong đời ta đột nhiên lại trở thành ký ức đau thương nhất. Cha ta, mẹ ta, ca ca, muội muội, từng người từng người ngã xuống trước mặt ta. Còn có âm thanh, rất nhiều âm thanh. Tiếng cha ta mắng chửi kẻ thù, tiếng mẹ ta kêu gào ta bỏ trốn, tiếng ca ca ta chắn cho ta một kiếm, muội muội ta bị hắc y nhân một chưởng đánh nát đầu,… Nước mắt ta lúc ấy cứ vô thức chảy, chảy đến khi hai mắt ta nhòe đi, chảy cho đến tận lúc nước mắt khô cạn, hai mắt khô khốc đau rát. Miệng ta kêu gào, ta đã kêu những gì, ta cũng không biết, ta cứ kêu gào cho tới lúc cổ họng ta như nứt ra, xé toạc cả không gian. Lòng ta đau đớn, rỉ máu, ta muốn quay lại đánh chết bọn súc sinh đã giết cả nhà ta. Ta muốn đem bọn chúng băm vằm ra thành trăm ngàn mảnh. Ta muốn dùng thiên hỏa thiêu cháy linh hồn bọn chúng để cho bọn chúng vĩnh viễn không thể siêu sinh. Nhưng, ta vô lực. Ta lúc ấy chỉ là một tiểu tu sĩ nhỏ yếu vừa mới khai khiếu, học được cách dẫn linh thì có thể làm được gì? Hay chỉ là một cái bao cát để cho bọn khốn kia mặc sức dày vò. Cho nên ta phải theo chân gia gia mà đào thoát.”

“Trước đây, mỗi lần nhớ lại, ta từng nghi ngờ liệu sau khi ta chết nước Vong Xuyên Hà có xoá được những hình ảnh đó, những âm thanh đó? Không! Ta không thể quên được. Tất cả vẫn như từng thước phim hoàn hảo lưu giữ bên trong đầu ta.”

“Ta còn nhớ, lúc gia gia bảo ta đi trước, ta đã chạy rất nhanh, lúc vấp ngã ngoái đầu lại thấy trên người của người cắm lấy mười mấy thanh kiếm. Nhưng người vẫn đứng đó, không một kẻ nào có thể vượt qua…”

Trong đôi mắt đen, sâu không thấy đáy của Vương Kiếm chảy ra hai dòng huyết lệ. Vương Kiếm như chợt tỉnh cơn mê, đưa tay lau đi mấy giọt lệ nóng hổi. Hắn cười tự giễu:

“Thì ra, đời này ta còn có thể rơi lệ.”

Giọng hắn run run, bi phẫn hắn cất giấu từ bao lâu nay, giờ đây như núi lửa phun trào. Hắn hít một hơi thật sâu, cao giọng tiếp lời:

“Ta lúc ấy không còn đường nào để chạy. Ta ngẩng đầu mắng trời, chỉ xuống mắng đất, ta mắng chửi thế gian khốn nạn, ta mắng cả kẻ nào sáng tạo ra tu luyện. Ta lúc ấy chỉ còn lại một suy nghĩ, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm nhục Vương gia. Cho dù Vương gia bị diệt, kẻ duy nhất còn sót lại chỉ là một đứa bé chín tuổi yếu ớt. Thì đứa trẻ đó, là nam nhân của Vương gia, cho dù có chết cũng phải chết một cách chân chính, không được cúi đầu khom lưng mà cầu xin kẻ địch. Ta phải chết cho vinh quang, cho những người thân đã chết thảm của ta có thể mỉm cười mà đón ta bên dưới suối vàng.”

“Ta rút kiếm muốn tử chiến. Kiếm ra khỏi vỏ, một luồng lực lượng từ trong thanh kiếm tràn ra chảy dọc khắp cơ thể. Khoảnh khắc đó, dưới lực lượng gia trì, ta cảm thấy mình có thể làm được tất cả. Kể cả Đồ Thiên!”

Một cỗ hào khí ngút trời từ trên người thiếu niên tỏa ra.

“Ta, một đứa trẻ chín tuổi, chỉ mới cầm qua kiếm gỗ để luyện tập, hai tay cầm lấy thanh kiếm nặng bằng nửa trọng lượng của mình lao thẳng vào bọn người đang bao vây như hổ vào bầy dê. Bọn chúng cười nhạo ta, bọn chúng phỉ nhổ ta, bọn chúng xem thường ta. Để rồi, bọn chúng hối hận. Một kiếm, một cái đầu. Từng cái đầu kẻ thù bay múa trong không trung. Từng cột máu phún thẳng lên trời. Hồng huyết nhuộm thanh thiên.”

Luồng sát khí như ở trước cửa sơn môn Thú Thần Tông ban sáng, lần này không giữ lại chút nào, toàn lực bộc phát. Vương Kiếm đứng đó, thân thẳng như kiếm, chọc thủng trời xanh.

“Sau khi diệt sạch bọn người kinh tởm kia, ta cố gắng quay về gia tộc. Tuy nhiên giữa đường, lực lượng gia trì trên người ta khô cạn không còn. Ta đang trên cầu, kiệt sức ngã xuống một dòng sông. Ta theo dòng nước trôi, trôi mãi,... Đến lúc ta tỉnh dậy, hai mắt ta không còn thấy gì, hai tai ta không còn nghe được gì, mũi ta cũng không còn ngửi được gì nữa.”

“Cơ thể ta hoàn hảo, nhưng ngũ giác thì lại mất đi ba. Đồng thời, thần thức của ta chỉ vừa mới hình thành bỗng nhiên tăng tiến mạnh mẽ đến không ngờ. Ta trước đó chỉ có thể dùng thần thức cảm nhận vật cách ta vài xích. Giờ đây ta lại có thể dùng thần thức khái quát được sự vật trong phạm vi hai trượng. Về sau ta lại nghĩ cách dùng thần thức cảm nhận rung động của sóng âm trong không khí. Từ đó tuy mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy nhưng ta vẫn ngoan cường tồn tại được đến ngày hôm nay.”

Nói đến đây, Vương Kiếm thở dài một hơi, khí thế, sát khí trên người hắn lần nữa thu lại. Một thiếu niên mười mấy tuổi gầy gò kia lại tưởng như đang già đi thật nhanh.

Họa linh ngồi một bên nghe, gương mặt có chút cứng lại. Hắn thật không ngờ thiếu niên trẻ tuổi này lại kinh lịch một cái quá khứ nặng nề như vậy. Và rồi hắn mỉm cười. Bởi vì, đứa trẻ này, rất hợp ý hắn.

Vương Kiếm sau khi kể xong, tâm tính cũng như vừa thăng hoa một lần. Hắn cảm thấy mình có cái gì đã thay đổi, nhưng rốt cục là cái gì thay đổi? Hắn cũng không rõ.

“Chuyện ta cũng đã kể xong, họa linh tiền bối, khảo nghiệm của ta không sai biệt lắm cũng nên bắt đầu.”

Họa linh tiền bối mỉm cười trả lời:

“Thực ra ngươi đã quá quan.”

“Khảo nghiệm cửa ải thứ tư thực sự là thi kể chuyện?” - Vương Kiếm sửng sốt.

“Thế giới này là của ta, khảo nghiệm cũng là ta đặt ra. Ta nói ngươi đã quá quan thì là quá quan, sao cứ phải lằng nhằng nhiều như vậy?”

Nói rồi, chớp mắt một cái, họa linh tiền bối xuất hiện trước mặt Vương Kiếm.

“Đây là phần thưởng quá quan, ngươi có thể trở về được rồi.”

Vương Kiếm cảm giác một trận không gian co rút, ý thức chậm rãi trở về thân thể.



Bên ngoài, đã hai canh giờ trôi qua nhưng Vương Kiếm vẫn đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Tất cả tân nhân khác rất muốn ở lại đợi xem kết quả khảo nghiệm của Vương Kiếm. Nhưng dưới sự thúc giục của Kim Ô tiền bối, mọi người đành kéo nhau đi làm thủ tục nhập môn chính thức.

Kim Ô tiền bối đứng bên cạnh Vương Kiếm, mắt nhìn lấy họa quyển không rời nói:

“Lần này kéo dài có chút lâu hơn mọi lần a.”

Kim Ô vừa nói dứt câu, Phượng đồ như sống lại vỗ cánh cất lên một tiếng phượng minh trong vắt vang vọng cả Thú Thần Tông.

Vương Kiếm ý thức trở lại thân thể. Một trận cảm giác nóng rát lan tỏa khắp cơ thể. Từng dòng năng lượng tinh thuần từ trên Phượng đồ cuồn cuồn rót vào cơ thể hắn.

Phượng Hoàng tẩy lễ! Phượng Hoàng dùng máu huyết của mình tẩy rửa cơ thể cho hậu đại, tinh lọc huyết mạch, tăng cường tự thân thể chất.

Cái quá trình này tuy có chút giống, nhưng lại thay thế Phượng huyết bằng một loại năng lượng tinh thuần không biết tên.

Năng lượng chảy thành những chu thiên lớn nhỏ, đi qua từng tế bào trong cơ thể hắn. Tạp chất trong cơ thể bị ngạnh sinh ép ra rồi bị nhiệt năng thiêu đốt không còn.

Tu vi Vương Kiếm tăng lên liên tục. Phàm cảnh ngũ giai, lục giai, thất giai sơ kỳ, thất giai trung kỳ, thất giai hậu kỳ, thất giai đỉnh phong. Tu vi một đường tăng mạnh đến Thất giai đỉnh phong thì ngừng lại.

Phàm cảnh bát giai và cửu giai là hai giai đoạn quan trọng, không có cách nào hoàn thành được trong một sớm một chiều. Ngay cả Ngụy Phượng Hoàng tẩy lễ cũng không làm được. Nếu mà cưỡng ép đi làm sẽ để lại tai họa ngầm, cực kỳ nguy hiểm.

Quá trình kéo dài nửa canh giờ rồi dừng hẳn.

Vương Kiếm hoạt động cơ thể để thích ứng với lực lượng mới vừa bạo lực tăng lên.

Hắn cảm thấy bản thân tràn ngập sức mạnh. Một mình hắn bây giờ có thể độc chiến một ngàn, một vạn cái bản thân trước đây mà vẫn thừa sức.

Kim Ô tiền bối nhìn lấy một màn trên, bấc giác sờ lên cổ tay. Tiếp đó hắn cũng không biết nên làm gì cho phải, nhẹ vỗ vai Vương Kiếm nói:

“Thiếu niên, phúc duyên của ngươi rất lớn. Cố gắng tu luyện, Thú Thần Tông sau này còn phải…”

Nói đến đây đột nhiên Kim Ô tiền bối như bị giật mình, ngẩn người một lát

“Thú Thần Tông sau này còn phải như thế nào?” - Vương Kiếm thấy Kim Ô tiền bối đang nói chuyện đến giữa chừng thì ngưng lại, hắn thắc mắc quay sang hỏi.

“Không có gì… Thôi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi làm thủ tục nhập môn chính thức.”

Kim Ô tiền bối bỏ tay xuống quay người rời đi. Vương Kiếm rất muốn biết câu nói dở chừng của Kim Ô tiền bối là gì. Nhưng rồi hắn lắc đầu, quay người lại chạy theo…



Trên đỉnh tòa tháp cao, hồng bào nam tử cười cười nhìn lấy hồng y nữ tử trước mặt:

“Hắn giờ xem như là một nửa hậu đại của ngươi rồi nha.”

Hồng y nữ tử không nói, hướng mắt về bóng lưng thiếu niên gầy gò bên dưới. Tiểu tử này thực sự thần kỳ vậy sao?



Trong đại sảnh, Hồ Dương phó tông chủ cùng bảy vị trưởng lão ngơ ngác. Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Rồi sau đó không biết ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng kia.

“Chuyện này...”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chau mày, đồng loạt biến mất trong đại sảnh



Thú Thần Tông tuyển mộ đệ tử lần này tuyên bố: Kết thúc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK