• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa ngày trôi qua, người thứ 853 bò lên tới đích. Số còn lại chỉ leo lên được 200-300 bậc thang đã gục ngã, hoặc là đã sớm kiệt sức bị đưa ra ngoài. Vì thế xem như toàn bộ số còn lại bị đánh trượt.

Tỉ lệ đào thải thực sự rất cao a. Hơn vạn người tham dự, nhưng chỉ mới vòng khảo hạch đầu tiên đã loại đi hơn chín phần. Đây là cái gì kinh khủng tỉ lệ chọi?

Sau khi dành cho tất cả mọi người một nén thời gian nghỉ ngơi lại sức. Kim Ô tiền bối một lần nữa lên tiếng:

“Chúc mừng chư vị đã vượt qua cửa ải thứ nhất. Cửa ải này đã kiểm trắc được nghị lực, cường độ thân thể tương đương cảnh giới và vận khí của mỗi người. Tất cả 853 người còn lại ở đây đều là những mầm mống tương lai rất tốt cho tu chân giới. Vì vậy, cửa ải thứ hai của Thú Thần Tông chúng ta sẽ vừa là khảo hạch cũng vừa là ban thưởng cho các vị.”

Kim Ô tiền bối nói đến đây thì ngừng lại một chút. Chúng nhân ồn ào thảo luận một chút rồi kết thúc, lại hướng mắt về phía Kim Ô. Kim Ô mỉm cười gật đầu rồi lại từ tốn tiếp lời:

“Mỗi người ở đây sẽ được phát một cái ngọc giản. Bên trong ẩn chứa một cái tiểu pháp thuật đơn giản do chính tay tông chủ sáng tạo.”

Nói đến đây Kim Ô tiền bối lại ngừng lại một chút, hưởng thụ cảm giác vạn chúng mắt sáng rỡ nhìn mình chằm chằm rồi mới tiếp tục.

“Trong vòng một canh giờ, chỉ cần mọi người lĩnh ngộ được tới cảnh giới nhập môn, có thể sơ bộ thi triển pháp thuật thành công là xem như quá quan.”

Nói rồi hắn nhẹ phất tay một cái, trước mặt mỗi người lơ lửng một cái ngọc giản lớn cỡ nắm tay, bên trên khắc một đốm lửa sống động như thật.

“Khảo nghiệm chính thức bắt đầu!”

Tất cả nắm lấy từng giây thời gian, ngồi xếp bằng xuống, đưa ngọc giản lên trước mi tâm, dung nhập thần thức vào bên trong ngọc giản.

Bên trong ngọc giản, hiển hiện lên mấy dòng chữ giới thiệu đơn giản:

“Niệm lực: thần thức cô đọng hóa, là một loại lực lượng đặc trưng của tu sĩ Linh cảnh. Chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra được, chứ không gì niệm lực không làm được.”

“Ta đây trong lúc rãnh rỗi nghiên cứu ra một cái tiểu pháp thuật có thể để tu sĩ trước khi bước vào Linh cảnh có thể tiếp xúc và vận dụng được niệm lực.”

“Sau đây, xin vui lòng chú ý quan sát thật kỹ.”

Tiếp theo đó, trong đầu từng người hiện lên tràng cảnh một nam tử hồng bào trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn, dáng bộ ưu nhã, phong độ.

Nam tử nở một nụ cười ấm áp rồi ngồi xếp bằng xuống. Hắn đưa tay bấm ấn quyết, miệng đọc từng câu pháp quyết chầm chậm.

Sau đó những hòn đá đang nằm im xung quanh hắn chầm chầm lơ lửng lên quanh hắn bay múa. Biểu diễn qua một vòng, từng hòn đá chậm rãi được đặt nhẹ nhàng về vị trí cũ.

Tràng cảnh như một cuốn phim quay chậm, rõ ràng, diễn ra liên tục ba lần. Sau khi trình diễn xong. Hồng bào nam tử kia lại mỉm cười, nháy mắt một cái.

Một dòng chữ “Chúc may mắn” từ hỏa diễm cấu thành hiển hiện, nam tử lẳng lặng mờ dần rồi tan biến. Ngọc giản truyền công chấm dứt.

Lần lượt từng người tỉnh lại từ trong lĩnh ngộ, bắt đầu dựa theo trí nhớ mô phỏng lại một quá trình kia.

Từng đạo pháp ấn được đánh ra, từng câu pháp quyết lần lượt được đọc lên. Mỗi người đều có lĩnh ngộ của riêng mình.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Một canh giờ mới đó đã trôi qua. Kim Ô tiền bối lần nữa xuất hiện:

“Thời gian đã hết, mọi người trước đặt ngọc giản xuống trước người. Hiện tại ta sẽ bắt đầu khảo hạch.”

Mọi người đồng loạt ngừng lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước, ngọc giản chỉnh tề để ở trước mặt.

“Mọi người chắc hẳn cũng đã phần nào tiếp xúc được với “ngụy niệm lực” của tiểu pháp thuật này. Bây giờ để kiểm tra mức độ lĩnh ngộ của mọi người thế nào. Trong vòng mười hơi thở, mọi người thôi động “ngụy niệm lực” nhấc lấy ngọc giản của bản thân đặt lên đỉnh đầu. Chỉ cần làm được một bước này xem như quá quan.”

“Mà ta cũng xin nhắc nhở trước, không cần có ý nghĩ gian lận. Gian lận là hành vi không tốt, hậu quả như thế nào thì mọi người tự mình suy xét.”

“Được rồi, thời gian không nhiều, mọi người tranh thủ.”

Không gian xung quanh yên tĩnh kỳ lạ. Mọi người nhắm mắt minh tưởng, tay bấm ấn quyết, miệng mặc niệm pháp quyết.

Từng cái từng cái ngọc giản trước mặt khẽ động.

Có cái chỉ thoáng nhúc nhích một cái rồi tiếp tục nằm yên tại chỗ. Có cái thoáng bay lên ngang người rồi tiếp tục lơ lửng một chút. Có cái vèo một cái bay lên thật cao.

Trong đám người, Vương Kiếm đang chơi rất vui. Hắn thực sự cảm giác cái tiểu pháp thuật này rất hợp với hắn.

Thần thức của hắn cực kỳ cường đại, viễn siêu cảnh giới bản thân. Không những thế, những năm này hắn dựa vào thần thức để sinh tồn cho nên khả năng khống chế thần thức của hắn cực kỳ mạnh mẽ. Chưa biết chừng đã viễn siêu cả một số Linh cảnh cường giả.

Tiếp xúc với cái pháp thuật này về sau, hắn không chỉ học tập thành thục mà còn thực hiện nhiều cái suy đoán.

Cái tiểu pháp thuật này trong lúc giao chiến nếu có thể bí mật thi triển ra chắc chắn sẽ trở thành một đòn sát thủ cực kỳ lợi hại.

Hắn điều khiển ngọc giản bay mấy vòng quanh thân, tốc độ đạt đến trạng thái mắt người thường không cách nào theo kịp.

Chơi chán một hồi, hắn thuần thuật điều khiển ngọc giản đặt đến trên đỉnh đầu.

“Người thứ nhất vượt qua ải thứ hai khảo nghiệm: Vương Kiếm.”

Một giọng nói trung tính bất giác vang lên.

Ngọc giản trên đầu Vương Kiếm sáng lên. Vốn đang ngồi tại chỗ Vương Kiếm đột nhiên biến mất.

Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.

Kim Ô từ tốn thanh âm một lần nữa vang vọng trong đầu mỗi người:

“Không cần lo lắng, bất cứ ai thành công vượt qua cửa ải thứ hai cũng sẽ được ngọc giản truyền tống đến một không gian đặc hữu, chuẩn bị cho cửa ải khảo hạch tiếp theo. Đừng lãng phí thời gian, chú ý hoàn thành công việc của mình.”

Có Vương Kiếm mở đường, trong số những người ngồi ở đây cũng lục tục có người hoàn thành khảo nghiệm. Vẫn là một tràng cảnh tương tự, ngọc giản sáng lên, người ngồi bên dưới biến mất không dấu vết.

Phong Thiên Hậu nhìn thấy Vương Kiếm trở thành người thứ nhất vượt qua khảo nghiệm cửa thứ hai thì cắn răng, hai mắt phún lửa. Hắn tiếp tục điều khiển ngọc giản nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu, trở thành người thứ mười một quá quan.

Dư Chấn Hiệp không có thần thức cường đại, thiên tư theo hắn tái nhận xét chỉ thuộc hàng ngũ trung bình, ấy vậy mà trở thành người thứ 122 thành công quá quan.

Thanh niên một thân hôi thối bị người xa lánh cùng đôi song sinh tỉ muội lần lượt quá quan thứ 73, 144 và 145.



Trong đại sảnh, Hồ Dương phó tông chủ cùng các vị trưởng lão vẫn đang tiếp tục thảo luận về tư chất của nhóm đệ tử khóa này.

Bỗng nhiên, một đạo ý chí cực kỳ cường đại giáng lâm trên người Hồ Dương phó tông chủ. Hồ Dương dùng thần niệm giao tiếp với đạo ý chí kia vài câu thì khuôn mặt trở nên dở khóc dở cười.

Các vị trưởng lão thấy vậy cũng đã thừa biết đạo ý chí kia là của ai.

Sau khi đạo ý chí đáng sợ kia rút đi. Đại trưởng lão lên tiếng:

“Tông chủ có ý kiến gì sao?”

Hồ Dương phó tông chủ không biết nói sao cho phải, khuôn mặt đờ đẫn một hồi rồi cười khổ:

“Hắn bảo chúng ta “giở trò” đánh trượt thiếu niên mang “Thiên Xú Vạn Độc” thể kia. Hắn không muốn tông môn bị ô nhiễm.”

Hồ Dương phó tông chủ nói xong những lời này. Gương mặt “dở khóc dở cười” trước đó của hắn như trở thành một căn bệnh truyền nhiễm, lan rộng ra cả bảy vị trưởng lão.

“Móa! Ngươi có biết ngươi là tông chủ Thú Thần Tông, danh vọng như mặt trời ban trưa hay không? Thế bất nào lại còn chơi mấy cái trò “sau màn hắc thủ” này nữa? Chuyện này mà lộ ra thì mặt mũi tông môn mất sạch, mất sạch hết a.”

Trong lòng bảy vị trưởng lão như có ngàn vạn con Liệt Hỏa đà mã lao nhanh, vó ngựa rúng động đất trời như nội tâm đau nhức hiện tại của bọn họ.



Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, có tổng cộng 372 người thành công vượt qua cửa ải thứ hai.

Số còn lại, Kim Ô phất tay một cái, toàn bộ được dịch chuyển ra trước sơn môn.

Những người thất bại ai cảm thấy nội tâm như muốn vỡ vụn. Trải qua biết bao thống khổ leo đến tận đỉnh núi giờ này lầm lũi quay về. Duy chỉ có cái ngọc giản còn lại trong tay xem như một chút an ủi cuối cùng.

Hơn ba trăm người sau khi hoàn thành khảo nghiệm, mỗi người được đưa đến bên trong một căn riêng, tối đen trống trải.

Xung quanh không có bất kỳ vật gì, trên dưới, bốn phía đều là tường dày không có bất kỳ cửa ra vào nào. Mọi người không biết làm gì chỉ còn cách ngồi xếp bằng tĩnh tâm chờ đợi

Cả căn phòng như ngăn cách tất cả, không gian, thời gian đều bị ngăn cách, không cách nào xác định.

Không biết qua bao lâu, một quang ảnh nam tử xuất hiện trước mặt mỗi người. Lại là hình bóng quen thuộc của Kim Ô tiền bối.

Vẫn một màn cũ, Kim Ô gật đầu chào rồi mỉm cười cất tiếng. Nụ cười sáng lạn ấm áp lòng người.

“Chúc mừng các vị vượt qua được cửa ải thứ hai của đợt khảo hạch lần này. Nghị lực, man lực, vận khí, thần thức, ngộ tính, khả năng ghi nhớ đều đã kiểm trắc thành công. Cửa ải cuối cùng ngày hôm nay chính là kiểm tra đến “khả năng tính toán, thôi diễn và ứng biến” của các vị.”

“Lát nữa đây, trước mắt các vị sẽ xuất hiện một cái ma phương hộp 9x9. Ma phương hộp có sáu mặt, mỗi mặt một màu khác nhau. Mà ma phương hộp của các vị đã các mặt đều đã bị xáo trộn hoàn toàn. Các vị có hai canh giờ, chỉ cần các vị đưa ma phương trở lại trạng thái hoàn chỉnh xem như quá quan.”

“Chúc mọi người thành công.”

Nói rồi quang ảnh tiêu tán, một cái khối vuông vừa hai tay cầm xuất hiện trước mặt mỗi người. Đúng như Kim Ô tiền bối nói, mỗi mặt đầy những ô vuông với sáu màu sắc khác nhau nằm hỗn loạn.

Ma phương hộp này cũng không phải đồ vật gì lạ lẫm. Đây là cái đồ chơi trẻ con sử dụng để tôi luyện thần thức. Nhưng thường chỉ có dạng 3x3, 4x4, cùng lắm là 5x5 mà thôi. Ma phương hộp 9x9 hình thức chính là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy.

Từng người cầm lấy ma phương hộp của mình trong tay, cẩn thận quan sát. Trong đầu, thần thức đang cuồn cuộn vận chuyển thôi diễn lấy cách phá giải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK