Bên bờ Đông Hải có một mảnh rừng bị bao quanh bởi sương mù. Người bình thường có thể tự do ra vào nhưng đối với tu sĩ thì lớp sương mù này trở thành một cái kết giới không thể phá vỡ.
Phàm là những kẻ trên người có chân khí, linh khí lưu chuyển hoặc mang theo vật có khí tức của chân khí, linh khí thì sẽ bị lớp sương mù trên vây khốn vĩnh viễn.
Tu sĩ, linh thú lạc đường, muốn thoát khỏi rừng, phải tự tán công trở thành người phàm, vứt bỏ mọi thứ liên quan đến linh khí mới có cơ hội trở ra.
Trên bầu trời có lôi vân bao phủ quanh năm, dưới mặt đất lại bị bố trí một cái cường đại phi hành cấm chế. Lôi vân nơi đây cực kỳ mẫn cảm với linh khí ba động, chỉ một chút xíu linh khí ba động cũng đủ dẫn tới cuồng lôi oanh sát.
Đã từng có người tự ngạo dắt theo linh thú chuyên dò đường đi vào mê vụ, kết quả một tháng sau hắn và thú sủng đều phải tự tán công mới có thể ra khỏi, cả người chật vật cháy khét vì bị lôi đình đánh trúng.
Ở trong này, linh khí càng mạnh thì càng nguy hiểm.
Do điều kiện tự nhiên ở đây nên sinh ra nhiều loại kì hoa dị thảo, cổ mộc trân quý, lại vì cấm chế không có người thu hoạch được, trở thành một đống vàng người ta có thể nhìn được nhưng không sờ được.
Trong rừng lại tồn tại nhiều cao giai man thú, người phàm đi lại cũng rất nguy hiểm.
Lại nói về phân chia cấp bậc, tuy không chính xác nhưng để so sánh tương quan phụ thuộc vào lượng linh khí trong cơ thể, từ đó biểu hiện ra cấp bậc mạnh yếu, thất đại tông môn thống lĩnh nhân tộc cùng ngũ đại thần thú thế gia thống lĩnh thú tộc nhất nhất chia đường tu hành thành ba cảnh giới lớn Phàm - Linh - Thần, mỗi cảnh lại chia thành chín phẩm.
Phàm cảnh thú tộc gọi là Man thú. Linh cảnh thú tộc thì gọi là linh thú. Ở thú có chút khác biệt, đó là khi tiến vào Linh Cảnh, trở thành linh thú, còn có cơ hội tiến hoá, mở khai linh trí, có khả năng thực hiện ngôn ngữ phức tạp, nói chuyện như người, khi tiến vào Thần Cảnh lại một lần tiến hoá.
Đây chỉ là cách chia cơ bản, thực lực còn phải phụ thuộc vào huyết mạch. Một đầu Linh thú nhất phẩm mang huyết mạch Long thú hoặc các loài thượng cổ thần thú khác hoàn toàn có thể nghiền ép một đầu tam, tứ phẩm linh thú mang huyết mạch bình thường.
Giữa Mê Vụ Sâm Lâm tồn tại một khu vực rộng lớn không bị sương mù bao phủ, các loại man thú sinh sống ở đây nhiều vô số kể, kể cả Linh thú cũng tồn tại với số lượng không ít.
Bách thú sinh sống hòa bình với nhau tạo thành một cộng đồng đoàn kết vững mạnh, vì thế bách thú đã chọn ra tứ đại cự đầu để quản lí và bảo vệ trật tự trị an nơi này.
Trấn giữ phía bắc một phiến sơn mạch và cổ thụ sâm lâm là Kim Lôi Sư Vương Thất phẩm Linh thú, mang trong mình hỗn huyết giữa Nghê thú và Kim Mao Sư Vương.
Dòng họ Nghê thú là một trong cửu tử của thượng cổ Long Thần, lại phối cùng Kim Mao Sư Vương mạnh mẽ cho nên huyết mạch cao quý khác người. Sư Vương này sinh ra khi mẫu thân Nghê thú đang độ thiên kiếp, làm cho căn cơ sinh ra biến dị, vừa sinh ra đã có tiên thiên lôi thể trân quý, lôi pháp vạn thông.
Sư Vương một thân uy mãnh, thực lực cao thâm nằm trong nhóm ba kẻ có thực lực mạnh nhất ở Mê Vụ Sâm Lâm này.
Ở phía tây là Thiết Hoả Cự Viên cùng giai với Sư Vương, là hậu duệ của Tản Sơn Cự Viên.
Hắn bề ngoài tuy thô lỗ, nói năng có chút tục tằng, nhưng lại kiến thức thông tuệ. Hắn thiên sinh thông thái, ngày trước bôn ba tại thế giới bên ngoài đã đọc qua vạn đầu thư tịch, tinh thông luyện khí, luyện đan, nhiều loại cổ văn lại còn biết toán thuật.
Hắn một thân bản lĩnh thông thiên lại có sức mạnh dùng một ngón tay nhấc ngàn cân, ngay cả Sư Vương cũng phải kiêng kị ba phần. Bất quá Sư Vương và hắn là bạn thâm giao, mà hắn lại thường tìm Sư Vương gạ gẫm chuối Hương Tiêu cực phẩm chỉ có ở đỉnh Bắc Phong sơn nằm trong địa bàn quản hạt của Sư Vương.
Phía Đông sát với biển là khu vực của một lão rùa đen tự xưng là Huyền Quy.
Lão tự nhận mình là cháu 13 đời của thần thú Huyền Vũ, vì chưa tìm được đạo lữ nên không thể tiến hoá phản tổ thành thần thú, nên chữ “Quy” vẫn chưa đổi thành “Vũ” được.
Tuy nhiên có điều ai cũng biết lão không tìm được đạo lữ là do lão lười biếng, lại “ngại yêu đương”, muốn “hưởng tuổi trẻ” - kì thực so tuổi với Quy tộc, lão vẫn còn là thanh niên a, dù tuổi của lão gấp gần bốn lần tuổi của Sư Vương! Còn chuyện có huyết mạch Huyền Vũ hay không thì không ai để ý - chả ai rãnh rỗi trêu chọc một lão quy vừa lười lại vừa hay so đo tính toán!
Chắc hẳn lão chỉ tuyên bố thế cho ngang hàng với hậu duệ Long tộc là Kim Lôi Sư Vương, dù sao già rồi mà thua con nít thì mất mặt lắm!
Suốt ngày lão chỉ ăn rồi lại nằm phơi nắng, tu luyện lười biếng chậm chạp nhưng bù lại thọ nguyên của Quy tộc rất dài, nên cũng không xem là “lãng phí thời gian”.
Lười như vậy, xem khí tức bên ngoài cũng chỉ mới là Tam phẩm Linh thú, tại sao lão vẫn còn được mọi người tín nhiệm đề bạt cộng thêm những câu chuyện về những mối tình trái ngang của lão đã trở thành một trong những đề tài nói chuyện phiếm hấp dẫn nhất Mê Vụ Cổ Lâm.
Phía Nam là một phiến rừng cực kì rậm rạp do có mưa xuống gần như quanh năm. Đây có thể coi là khu vực cổ xưa nhất trong Mê Vụ Sâm Lâm, vì ở đây là lãnh địa của một Dong thụ yêu đã hấp thu linh khí trời đất được vạn năm.
Nghe nói ngay cả lôi vân bao phủ Sâm Lâm cũng bị lão thụ từ từ hấp thu mà trở nên mỏng như bây giờ. Tuy nhiên thụ yêu vốn sinh trưởng, tu luyện chậm chạp, nên sau gần vạn năm, dù rễ đã mọc ngầm bao trùm gần như toàn bộ sâm lâm vẫn chỉ tương đương Ngũ phẩm Linh cảnh.
Nhờ có Dong thụ yêu hấp thu lôi đình lực mà trong phiến rừng phía Nam sinh trưởng nhiều loại linh mộc lôi thuộc tính, thậm chí linh mạch bên dưới rễ chính của Dong thụ yêu đã biến đổi thành một mỏ lôi linh thạch cực kì quý hiếm.
Cuộc sống trong sâm lâm cứ yên tĩnh trôi qua từng ngày.
Cho đến một hôm, lôi vân bị thứ gì đó dẫn động, trở nên dày đặc hơn gấp trăm lần, sà xuống tận mặt đất.
Chợt một đạo hồng sắc thiên thạch xé tan lôi vân từ trên trời rơi xuống, đúng vào nơi trung tâm khu rừng nơi mê vụ dày đặc.
Ngoài âm thanh lôi đình cuồng bạo, trong rừng áp bức đến cực độ, không một đầu man thú nào dám mở miệng lên tiếng.
Mấy đầu Linh thú nơi này chịu uy áp ảnh hưởng vậy mà hai mắt lại tỏa sáng.
“Lại là “Thượng thiên tán tài”. Khà khà nhanh chân có phần, nhanh chân có phần a.”
Chờ cho lôi vân tan hết, nơi thiên thạch rơi xuống là một cái hố sâu chừng mười trượng. Hồng sắc hoả diễm hừng hực bốc lên cao từ hố sâu, làm không khí trở nên vặn vẹo.
Toàn bộ Linh thú từ tam phẩm trở lên từ bốn phương tám hướng tụ tập lại nơi này đứng thành vòng tròn bao quanh cái hố. Đếm đi đếm lại được khoảng chục đầu, tất nhiên là không thể thiếu bốn vị đại lão cai quản bốn phương.
Từ đằng xa, vang lên giọng nói ồm ồm khó nghe lại mang theo phần bỉ ổi:
“Các ngươi tránh ra tránh ra, phải biết kính lão đắc thọ, đồ tốt hiếu kính người già, vậy mới bách niên an lạc sớm sinh quý tử a!”
Nói rồi không đợi trả lời, toàn thân bộc phát lam quang chói mắt, bốn chân ngắn dài ra gấp đôi, lại mọc thêm móng vuốt sắc nhọn, lao thẳng vào trong hố sâu.
Thiết Hoả Cự Viên chỉ hừ lạnh rỉ tai với Sư Vương, chờ lão Quy đem đồ tốt ra rồi mới tiến hành chèn ép! Đây là hai kẻ Thất phẩm Linh thú a, Lão quy chỉ mới Tam phẩm có rụt đầu vào mai cũng đừng hòng trốn thoát.
Lại nói “Thượng thiên tán tài” là sự kiện thỉnh thoảng lại xảy ra trong Mê Vụ Sâm Lâm.
Cứ mỗi vài năm, có khi là vài chục năm, không có thời gian cố định, từ trên trời sẽ giáng xuống một số kỳ kỳ quái quái bảo vật. Có thần khí, có đan dược, có thiên tài địa bảo nhưng tuyệt nhiên không có món nào là “bình thường” theo đúng nghĩa đen.
Theo như lão Dong thụ nói thì loại sự kiện này bắt đầu xuất hiện từ khoảng một nghìn năm trước, trước cả lúc Sư Vương và Cự Viên xuất hiện. Lần đầu tiên đó từ trên trời rớt xuống một viên Hóa Linh Đan biến dị, một túi cực phẩm xuân dược, một cái ngọc giản truyền thừa một loại công pháp “cực kỳ tà ác” mang tên “Hầu Tử Thâu Đào”, cùng vài món linh tinh khác.
Lão Dong thụ lúc ấy được chia viên Hóa Linh Đan biến dị kia nên nhờ vào đó lão có thể trước khi bước vào Thần Cảnh hóa thân thành nhân loại. Không cần phải lúc nào cũng vác lấy thụ thân khổng lồ chạy khắp rừng.
Nhưng bất hạnh thay, nhân loại hình thái của lão Dong thụ nửa người trên là nữ, còn nửa người dưới lại là nam. Năm đó lão khóc hết nước mắt, nhưng không có cách nào. Cho nên lão đành phải chấp nhận cái sự thật nghiệt ngã này.
Về sau, mỗii khi hóa hình gặp người, lão luôn quấn một lớp áo choàng thật dày che kín từ trên xuống dưới.
Ô lão quy tiến nhập hoả diễm, lam quang đại thịnh, đem hoả diễm toàn bộ dập tắt. Vài tức sau lại nghe thấy giọng nói đáng khinh của lão phát ra từ bên trong hố:
“Di! Thượng thiên hôm nay cư nhiên đẻ trứng!??”
Quần chúng xung quanh nghe xong một mặt mộng bức ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng không cần phải chờ đợi lâu, lão ô quy từ dưới hố bò lên, miệng ngậm lấy một cái túi, bên trong chứa ba quả trứng. Còn một quả trứng lục sắc quấn quanh bởi xà văn dày đặc đang được lão âu yếm ôm trong lòng.
Trên quả trứng treo lấy một sợi dây đỏ và một cái ngọc giản. Dây đỏ bị lão quy làm đứt, ngọc giản vừa rớt xuống đất đã bị Cự Viên thôi động linh lực thâu vào tay. Hắn đưa ngọc giản lên trán đọc lấy.
“Mồng 14 tháng hai, thử nghiệm Xuân Mộng Nhất Dạ hương đại thành công. Ta vì người mà làm người xe duyên kết mối. A Thanh, khi ngươi biết ngươi làm cha nhất định sẽ vui!
Ghi chú nhược điểm: dược để lại bệnh căn! Tiểu Huyền chu kì phát tình nhanh gấp đôi so với trước, hiện vẫn chưa có giải dược.”
Khoé miệng Thiết Hoả Cự Viên giật giật. Trên vỏ trứng có hắc sắc xà văn lưu động, lại có thể chịu được uy áp của linh khí gần như cô đặc thành linh dịch mà không vỡ, trong các loài linh thú đẻ trứng chỉ có Hắc Thuỷ Huyền Xà đã tuyệt tích hơn trăm năm. Mà đây chỉ để thử nghiệm xuân dược của tên bại gia tử nào đó a!
Bất quá văn tự lưu trữ trong ngọc giản này đều là cổ văn. Hắn học được cổ văn từ chỗ chủ nhân đã chết, ít người biết được, nên hắn chỉ mỉm cười bí hiểm nhìn lão Quy rồi giải thích sơ với lão, đương nhiên chuyện quan trọng nhất định phải giấu đi.
“Hắc sắc xà văn lưu động, trên này có ghi mẫu thân là “Tiểu Huyền”, hẳn là trứng của Hắc Thuỷ Huyền Xà. Nhưng đáng lẽ vỏ trứng không phải lục sắc a!?” - Thiết Hoả Cự Viên nghĩ nghĩ một hồi cũng mặc kệ, hắn cột lại ngọc giản lên quả trứng cho lão Quy.
Ô Lão Quy cười tươi rói, nhẹ nhàng đội quả trứng lên đầu, lẳng lặng bò về lãnh địa, chuẩn bị bế quan ấp trứng.
Thiết Hoả Cự Viên trời sinh thông thái, đứng ra giám định, tự nhiên là không ai có ý kiến.
Hắn lại cầm lên một quả trứng đúc bẳng hoả linh thạch, trên có khắc trận đồ. Quả trứng này cũng có đính một miếng ngọc giản. Hắn lại đưa ngọc giản lên trán đọc lấy:
“Kim Dương vì tông môn ta mỗi tháng trích huyết luyện đan, trả giá quá nhiều. Ta cảm khái một thân tình si, muốn vì hắn tạo ra hậu đại.
Thí nghiêm số 9: Tinh huyết (phụ thân) một phần - Kim Hoả song thuộc tính, Tinh huyết (mẫu thân) một phần - thuần Hoả thuộc tính, Tịnh Thổ hai phần, Chân Thuỷ ba phần, Thanh Long Đằng cắt nhỏ hai phần, Vạn niên Ngô đồng diệp một phần, dùng linh thạch cực phẩm làm vỏ trứng, trên vỏ trứng khắc lấy Uẩn Linh Ngũ Hành Trận. Ngũ Hành Hợp Nhất, mục đích để hậu đại sinh ra có tiên thiên hoả linh căn thuần khiết nhất.
Kết quả thí nghiệm: trứng có sinh cơ nhưng không thể nở, nhưng đã câu thông được nhân quả, ắt có thể thành sinh mệnh mới.
Nguyên nhân thất bại: Thanh Long Đằng chưa đủ niên kỷ, Mộc thuộc tính quá yếu, Kim Hoả lại quá cuồng bạo, không thể trung hoà.
Khắc phục: Di hoa tiếp mộc vào Thanh Long đằng 9989 năm tuổi, lấy mộc nuôi Hoả. Theo ta thôi diễn, bảy bảy bốn chín ngày trứng nở thành chồi non. Mười năm hoa nở, cướp tạo hoá Thanh Long đằng từ mộc hoá long mà mọc ra một mầm Hoả Tước Hoa. Mỗi ngàn năm hoa nở một đoá, sau chín ngàn chín trăm chín mươi chín năm thì từ mộc hoá điểu, trở thành Cửu Đầu Tam Túc Hoả Tước, ngạo tiếu thiên không.
Nhược điểm: Thời gian quá lâu, không thể đợi. Thật là tiếc a.”
Nụ cười trên miệng Thiết Hoả Cự Viên cứng ngắc lại. Tịnh Thổ, Chân Thuỷ đều là cực phẩm tài liệu luyện khí và luyện đan thuộc dạng chỉ có trong truyền thuyết.
Thanh Long đằng, vạn năm hoá thành Mộc Long, trở thành Long tộc thuần huyết, Long tộc quý hơn cả mạng, đừng nói là sờ, cho dù là nhìn hay ngửi mùi cũng chưa chắc được! Vậy mà lại lấy đi làm thí nghiệm?
Đây nào phải là “Thượng thiên tán tài” gì, đây hoàn toàn là “rác” của một cường đại tu sĩ nào đó quẳng đi thôi a! Kẻ này ít nhất cũng phải là thần cảnh, chín phần phải có liên quan Long tộc, hơn nữa là thiên hạ đệ nhất bệnh hoạn biến thái bại gia tử!
Còn cái gì Cửu Đầu Tam Túc Hoả Điểu? Đây là thử nghiệm nhân giống thần thú Tam Túc Kim Ô hay Chu Tước?
Còn Thanh Long Đằng chuẩn bị trở thành Mộc Long? Cho dù là Long tộc thì vẫn không thể làm được a!
Bất quá muốn làm được điều này cũng cần vạn năm thời gian. Thọ nguyên của linh thú tuy dài, nhưng nếu không tiến giai được cũng khó đạt được vạn năm.
Trầm ngâm một chút, Thiết Hoả Cự Viên đưa quả trứng cho lão Dong thụ.
Lão Dong thụ dĩ nhiên đọc được văn tự trên đó, hiểu được trứng này cần được mộc linh uẩn dưỡng, gật gù đưa tay nhẹ nhàng tiếp lấy quả trứng.
Hắn mang về dùng rễ bao bọc lấy cho quả trứng chìm sâu dưới đất, đặt trong quặng mỏ lôi mộc linh thạch, chỉ cho mộc khí tiến vào, chặn lôi linh khí ở ngoài, chờ đủ bảy bảy bốn chín ngày lại đem lên trên cành chủ.
Tuy lão chỉ là Dong thụ, nhưng cũng có được vạn năm tuổi thọ, mộc linh khí cùng sinh cơ dồi dào, di hoa tiếp mộc hẳn không thành vấn đề, còn có từ mộc hoá điểu hay không phải chờ cơ duyên.
Hoả khí này khắc mộc thuộc tính của lão, nhưng mặt khác cũng cực kì thuần khiết, có thể sinh ra linh thổ, kể ra có thể thúc đẩy tốc độ tu hành, chịu thiệt một chút cũng có chỗ tốt! Huống chi có nhận hậu duệ của Tam Túc Kim Ô làm con nuôi cũng là thiên đại cơ duyên, ai lại nỡ bỏ qua.
Dĩ nhiên phải trừ tên bại gia tử làm thí nghiệm.
Thiết Hoả Cự Viên lại nhấc lên một quả trứng.
Quả trứng này toả ra ngũ sắc quang mang. Cũng có một sợi dây đỏ buộc ngọc giản. Trên ngọc giản cũng là dòng chữ nắn nót:
“Kim Dương vì tông môn ta mỗi tháng trích huyết luyện đan, trả giá quá nhiều. Ta cảm khái một thân tình si, muốn vì hắn tạo ra hậu đại.
Thí nghiêm số 7: Tinh huyết (phụ thân) 1 phần kim hoả thuộc tính, Tinh huyết (mẫu thân) thuần hoả thuộc tính 1 phần, Tịnh Thổ một phần, Chân Thuỷ hai phần, Vạn niên Ngô đồng diệp một phần. Dùng ngũ hành linh thạch đúc thành vỏ trứng.
Thất bại: Ngũ hành không cân, lại khiếm khuyết sinh cơ, không có sinh mệnh.
Phế phẩm trở thành: ngũ sắc thạch cực phẩm - nguỵ Nữ Oa Thạch, có thể dùng làm tài liệu luyện khí, hiện tại chưa cần, để sau cho kẻ hữu duyên.
Khắc phục: dùng Thanh Long đằng bổ sung sinh cơ, tăng thêm thuỷ thổ cho cân bằng ngũ hành.”
Đọc xong dòng đó, Thiết Hoả Cự Viên không đổi sắc mặt lật tay đem cất quả trứng vào.
Quả trứng này đủ ngũ hành, tuy không cân đối nhưng cũng là cực phẩm a! Ít nhân chỉ cần có thứ này, trồng chuối Hương Tiêu tuyệt đối không thành vấn đề!
Sư Vương biết tính của bạn già, đồ không tốt tuyệt không xài, nhưng cũng không nói gì, bởi từ đầu tới cuối ánh mắt luôn tập trung vào một quả trứng cỡ một vòng tay người ôm, toả ra bạch quang nhu hoà làm ai cũng muốn thân cận.
Khác với những quả trứng khác, trên này không có ngọc giản mà chỉ được người nhẹ nhàng dùng bút viết lên mấy chữ “Tiểu Lạc Vân”.
Dù có chuyện gì đi nữa, quả trứng này, Sư Vương nhất định lấy!
Khụ, đây là chuyện khó nói. Linh thú thế gia sở dĩ giữ mình là vì con đời sau của họ khó có khả năng khai chi tán diệp, đặc biệt là hỗn huyết, nên thường phải hôn phối với đồng tộc, tỉ lệ thụ thai cũng không cao.
Sư Vương là do cha mẹ “vượt rào” mà sinh, huyết mạch cả hai bên quá mạnh, khi sinh lại gặp trắc trở nên dù thọ nguyên sắp cạn vẫn là một đầu độc thân cẩu… a phi phi… độc thân sư, độc thân sư a. Huống chi, hắn còn có việc muốn đời sau tiếp nối.
Khi Sư Vương nhìn quả trứng này tản mác bạch quang dồi dào, sinh cơ trầm ổn. Nói cách khác, hắn rất hi vọng khi trứng nở sẽ xuất hiện một tiểu oa nhi dễ thương, bụ bẫm.
Hắn liếc mắt nhìn Thiết Hoả Cự Viên gật đầu cảm ơn. Có bạn già hiểu chuyện thật tốt a.
Nói đi cũng phải nói lại, Sư Vương đã từ sớm giác ngộ loại chuyện hậu đại truyền thừa này còn lão Viên “kiến thức uyên bác” thì mãi vẫn chưa thông.
Lão Viên cũng đồng cảnh ngộ là hỗn huyết cường đại linh thú mà huyết thống của lão còn hỗn tạp gấp mấy lần Sư Vương cho nên chuyện có tiểu Viên Viên là hoàn toàn vô vọng. Ấy thế mà lão Viên vẫn cứ nuôi hi vọng lập cả một chi túc cầu tiểu hầu tử.
Lão cứ vài năm lại tìm ở đâu về một tiểu hầu nương xinh đẹp sung vào hậu cung. Trăm năm qua hậu cung của lão đã đủ thành lập ba chi túc cầu tiểu hầu nương còn chi túc cầu tiểu hầu tử của lão thì chưa có được mống nào.
Lão Viên ngày cày đêm cấy không quản vất vả hết năm này qua tháng nọ không ngừng nghỉ làm Sư Vương cũng ngại ngùng không dám mở miệng khuyên giải bạn hiền.
“Đồ đạc chia xong, ai về nhà nấy a. Lần này “tán tài” hơi ít nên không có phần cho các vị, lần sau bốn người bọn ta sẽ nhường các vị nhận lấy phần hơn.”
Nghe lão Viên nói, chư thú xung quanh cũng không dám nói gì âm thầm tản đi.
Lão Viên cầm lấy quả trứng ngũ sắc vừa đi vừa nhảy nhảy tay tung tay hứng thong dong tiến về phía “tẩm cung” của mình:
“Mèo bệnh, ta về trước, ban nãy đang cày cuốc dang dở thì bị hấp dẫn đến giờ ta phải gấp rút về cày cuốc cho xong cái đã. Hôm nào ta lại sang ổ của ngươi, ta và ngươi hảo hảo tâm sự sau.”
Sư Vương vừa tung quả trứng lên lưng cũng định bụng quay đi nghe thấy hai tiếng “mèo bệnh” thì gương mặt giật giật nhìn chằm chằm bóng lưng lão Viên:
“Có tin ta đợp cho một phát đi mất cái “cày” của ngươi không hả con khỉ ốm kia?”
Lão Viên miệng cười ha hả đáp lời:
“Tới a, tới đây tổn thương lẫn nhau a! Khà khà khà khà…”
Cười tà mấy tiếng rồi lão Viên tăng tốc lao đi mất hút.
Lão Viên hiểu rõ với giao tình của mình và lão bằng hữu thì hắn sẽ chẳng làm gì lão. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất trước vẫn cứ tránh xa con mèo bệnh kia một chút thì hơn.
Dù sao thì “cày” chỉ có một, “cày” mà bị lão mèo bệnh kia đợp mất thì còn hậu cung của lão, ước mơ nho nhỏ của lão nữa, biết phải làm sao bây giờ?
Lão Viên chạy nhanh nhưng so tốc độ thì có cho lão Viên chạy trước mười năm thì Sư Vương cũng đuổi theo kịp.
Nhưng mà Sư Vương cũng chả buồn so đo tính toán với lão khỉ ốm già mà không đứng đắn này.
Hắn chỉ cười khổ một tiếng quay đầu rảo bước về phía động phủ của mình…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK