• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư Vương biết lão hữu chỉ đang giả vờ bế quan, kì thật là hắn đang luyện bản mệnh pháp khí cho Lạc Vân, vậy nên hắn đem một số tài liệu quý giá tích trữ được tới.

Nếu như trang cuối trong tàn thư kia là thật, hắn còn cần phải nhờ Thiết Hoả Cự Viên làm một chút chuyện không thể để Lạc Vân biết.

“Tiểu Vân tu luyện thế nào?”

“Không tốt. Vốn dĩ ta nghĩ chỉ cần vài ngày, nhưng giờ đã nửa tháng. Ta vẫn không tán thành để nó lội ngược dòng, tẩy tuỷ trước. Đều là ngươi dạy hư nó, tính cách cầu toàn như vậy, sau này gặp chuyện sẽ rất khó đưa ra quyết định.”

“Ta nói rồi, đây coi như là Tiểu Vân đích thân chọn. Hơn nữa, cái gọi là đi ngược dòng, vốn là một phương pháp để đạt căn cơ hoàn mĩ, sau vì khó thực hiện và hiệu quả chênh lệch không nhiều với phương pháp hiện tại mà dần bị lãng quên. Sáu năm nay, ngươi dùng chân khí cải tạo không ít, nếu tính theo cách bình thường, nói cơ thể tiểu Vân tương đương một số nhị cấp Phàm cảnh tầm thường cũng không ngoa. Muốn tiến thêm một bước, phương pháp phải đổi khác. Ngươi dùng chân khí cải tạo từ ngoài vào, tiểu Vân tẩy tuỷ từ bên trong, đó mới là hoàn mĩ.”

“Được. Nhưng nếu nửa tháng nữa nó vẫn không thành công, ta sẽ dạy nó Tụ lôi quyết chính tông, luyện bì trước. Bản bị ngươi sửa tuy có chút tinh diệu nhưng quá khó tu luyện. Vậy còn chuyện kia ngươi đoán ra từ lúc nào?”

“Mấy chục năm trước. Lúc nghe ngươi kể cố sự, ta tìm tòi một chút cổ tịch, cũng tìm Lão Dong thụ thăm dò chút sự tình. Sao, cảm động vì ta gián tiếp cứu mạng ngươi một trăm năm?”

“Có một chút.”

“Không cần khách sáo, ta và ngươi quen biết đã lâu, lấy thân báo đáp được rồi.”

“Ngươi!!!”

“Nhanh a, vào trong hảo hảo tâm sự.”

Chuyện không thể để nhiều người biết, Sư Vương đành nhịn một chút, đi vào trong cặn kẽ cùng Thiết Hoả Cự Viên bàn tính kế hoạch.

...

Lạc Vân đứng bên bờ biển, tiểu ô quy nằm ngủ trên vai, tay cầm cung gỗ, mặt hết sức chuyên chú tập trung. Tuy cha Sư Vương nói dục tốc bất đạt, song cũng có câu cần cù bù thông minh.

Tay trái giương cung, tay phải rút một mũi tên, lắp vào, dựa theo lộ tuyến kinh mạch vận chuyển linh khí một vòng trong cơ thể, tập trung vào ngón trỏ và ngón giữa đang kéo cung. Trên hai ngón tay có chút lôi điện lập loè, dây cung khẽ nhích một chút, rồi lại im lặng. Chân khí của Lạc Vân đã biến đi đâu mất.

Một lần lại thất bại một lần. Đến giữa trưa, Lạc Vân đã vã mồ hôi ướt hết cả áo, trên da có một chút chất lỏng bám vào khó nhìn ra.

Ngự Lôi Chân Quyết thật là khó luyện a.

Đột nhiên, từ Đông Hải vang lên tiếng thú rống kinh thiên. Cuồng phong nổi lên, quăng Lạc Vân ngã xuống đất. Gió quá mạnh, Lạc Vân không thể đứng dậy nổi.

Lôi vân nhanh chóng tụ tập, thiên địa hôn ám.

Lại một tiếng thú rống khác vang lên, tựa như có hai con cự thú đang giao chiến ở Đông Hải.

Mặt biển hình thành nên một vòng xoáy, bộc lộ hấp lực mạnh mẽ. Mười mấy con sóng cao mấy trượng đều bị nó hút lấy.

Ầm!

Một con Huyền Xà phóng lên từ vòng xoáy, lân phiến trên da đang dần chuyển thành thanh sắc, hướng lôi vân trên bầu trời bắn ra một lam sắc quang trụ. Mắt của Huyền Xà đỏ rực như máu, cũng không quan tâm lôi đình liên tục đánh xuống, phóng mình chui thẳng vào lôi vân.

Lôi vân trên bầu trời càng dày đặc, tiếng kêu đau đớn của Huyền Xà vang vọng.

Lạc Vân biết đây là thiên kiếp khi thú tộc thức tỉnh huyết mạch, phi thường nguy hiểm, song cuồng phong quá dữ dội, hắn căn bản không thể đứng dậy được, đành phải an phận nằm im thin thít trên mặt đất, cả động cũng không dám động.

Đúng lúc đó, ở dưới mặt biển có một âm thanh quen thuộc, tiếng nói đầy uất nghẹn, căm phẫn.

“Tiểu Huyền, ngươi trở lại cho ta!”

“Chúng ta còn mấy tiểu bảo bảo!”

“Xuân Mộng Nhất Dạ hương chết tiệt, ta hận!”

“Ngươi, ngươi đè ta thì đã thôi, bây giờ ngươi lại bỏ đi!”

“Đều tại ngươi vắt kiệt ta, bây giờ ngươi phải chịu trách nhiệm!”

“Ngươi trở lại a.”

Là Huyền Quy gia gia. Gia gia số thật là khổ a.

Huyền Quy đạp chân trên mặt biển. Từng đạo vòi rồng vọt vào trong lôi vân. Liền sau đó, hắn theo vòi rồng phóng lên bầu trời. Lập tức một chiếc đuôi rắn quật xuống, bị hắn cắn chặt.

Lôi đình từ ngân sắc đã chuyển sang xích sắc, từ trên bổ xuống cả hắn và Huyền xà, mặt biển bị lôi đình làm bốc hơi, tách thành hai nửa. Nhưng hắn thuỷ chung không nhả ra.

Mấy khắc sau, cuồng phong chuyển thành cương phong, sắc bén như dao cứa vào da thịt, từng giọt máu màu lam chảy xuống.

Lạc Vân tuy nằm trên mặt đất, người vẫn bị cương phong cắt trúng, đau đớn tận xương.

Tiểu ô quy quá hoảng sợ, mở miệng hít một ngụm khí, liền rụt đầu vào mai.

Ô Lão Quy gầm lên như một người điên, hai mắt đỏ ngầu, cơ thể bùng lên lam quang, nhìn từ xa giống như một kiêu dương màu lam chói mắt.

“Ta đã nói không cho ngươi hoá long!!!”

Nói vừa dứt, quy giáp trên người nổ tung, phát ra một đạo hôi sắc quang trụ đập thẳng vào lôi vân, làm lôi vân tiêu tán, lộ ra Huyền Xà đang bị từng đạo hôi sắc quang thừng quấn chặt, lân phiến toàn thân đã vỡ nát.

Lạc Vân há hốc mồm. Hôi sắc quang trụ đó là gì, có thể đánh tan được thiên kiếp của xà thú hoá long?

Huyền Xà cùng Ô Lão Quy, cả hai trên người đều bê bết máu, rơi xuống biển.

Mặt biển dậy sóng, một con sóng cao hơn trăm trượng nhấc lên, đánh thẳng vào bờ.

Tiểu ô quy cắn chặt lấy áo Lạc Vân, trên thân phát ra chút lam quang yếu ớt, muốn kháng cự nhưng cả hai vẫn bị cuốn thẳng ra khơi.

Ngay lúc đó, từ thắt lưng của Lạc Vân, một chiếc bình an phù toả ra ánh sáng ngũ sắc bao bọc lấy hắn, đem vết thương chữa trị, từ từ đưa hắn lên khỏi mặt nước.

“Thật là may a, vẫn là Viên thúc thúc giỏi nhất. Khổng tước bình an phù thật là hiệu nghiệm.”

Lạc Vân nhanh chóng chộp lấy càn khôn quy giáp ở bên người, lấy ra một viên tị thuỷ đan nuốt vào. Xong việc, hắn lại lấy ra một thanh kiếm. Tuy không thể ngự kiếm, nhưng trên kiếm này có cơ quan, chỉ cần hắn bám chắc một chút nhất định có thể về động phủ.

Bầu trời đã trong xanh trở lại, thậm chí có vài hải điểu bay qua, ngoại trừ có một hắc động đen ngòm, do vô số lôi vân nén ép với nhau ở một chỗ.

Lôi đình lam sắc từ hắc động đánh xuống liên miên không dứt, nhưng thuỷ chung chỉ tập trung vào một chỗ, hẳn là chỗ Huyền Quy gia gia.

Từ góc này nhìn lại, chỉ có thể thấy trên lưng Huyền Quy gia gia có quấn một Huyền Xà, trên người cả hai có hôi quang và lam quang đan xen, giống như đang dung hợp.

Loạn lưu dưới mặt nước dần dần yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Huyền Quy gia gia, cùng tiếng rống giận dữ của Huyền Xà.

Xem ra đây là thiên kiếp riêng của Huyền Quy gia gia tiến hoá thành Huyền Vũ a.

Lạc Vân thở phào nhìn tiểu ô quy trên vai. Tiểu ô quy đang ngẩng cao đầu hết sức nghiêm túc, tứ chi bám chặt lấy áo hắn, trông có chút buồn cười.

Khi gần đến mặt nước, hắn vận chút chân khí kích hoạt cơ quan trên kiếm, lập tức thanh kiếm kéo hắn bay vọt lên bầu trời.

Đúng lúc đó, hắc động như phát hiện thấy thứ gì, nổ ầm một tiếng vang vọng cả Mê Vụ Sâm Lâm.

Thiên lôi vốn dĩ đang đánh xuống Ô Lão Quy chỉ còn nửa hơi tàn trên mặt biển, đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về tiểu Vân.

Ngay cả hét lên cũng không kịp, tiểu Vân chỉ thấy cơ thể có chút cứng ngắt, dường như nghe có ai đó gào thét tên mình, rồi mất đi ý thức.

...

Thiên kiếp động tĩnh quá lớn, Sư Vương cùng lão Viên cũng nhận ra, lại biết Lạc Vân đang ở gần, tức tốc chạy đến.

Tuy nhiên trong vòng một dặm quanh chỗ Huyền Quy, cuồng phong ẩn chứa thiên uy, không cho ai tới gần kẻ độ kiếp.

Sư Vương liều mạng đi vào, một lần vào lại bị đẩy ra một lần. Đến khi cả hai vào được, đã thấy Tiểu Vân từ dưới nước bay lên, cả người giống như một cột thu lôi hút hết toàn bộ lôi kiếp của Ô Lão Quy.

Cả người Tiểu Vân giống như bị lôi đình trói lại lơ lửng giữa trời, lôi bạo như nghiệt long không ngừng đánh vào cơ thể. Mãi cho đến khi lôi vân tiêu tán, Tiểu Vân mới rơi xuống biển.

Sư Vương trên người chằng chịt vết thương, đứng ở đó nhìn lôi điện, cơ thể cứng đờ, đôi mắt vô thần, ngã quỵ xuống đất.

Lão Quy kia nhờ đó mà vượt qua thiên kiếp tiến hoá, không để ý quy giáp cùng xà lân đã vỡ nát, vội vàng lặn xuống biển truy tìm Lạc Vân.

Thiết Hoả Cự Viên nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, phát động ấn kí trên mấy món bảo vật hắn luyện chế cho Lạc Vân, hi vọng có thể tìm được.

Khoảng một khắc sau, lão Quy cả người bê bết máu đưa tiểu Vân lên bờ. Cơ thể của tiểu Vân chỉ ngoại thương nhẹ, ngay cả Khổng tước bình an phù vẫn toả ra ánh sáng ngũ sắc bao bọc cơ thể. Tiểu ô quy cùng chịu lôi đình cũng không chút hao tổn, chỉ là có chút sợ hãi.

Sư Vương nhích từng bước lên, đặt tay lên cổ của tiểu Vân.

“Không có mạch tượng, không có hơi thở, nhưng nội thể không hao tổn. Có thể nói là đã chết.” - Sư Vưng dùng giọng khản đặc nói ra.

Lão Quy vươn cổ dài ra, huyền xà trên lưng cắn vào cổ hắn, nhỏ máu vào miệng tiểu Vân.

“Máu của ta có hỗn độn linh khí, có thể trị thương.”

Thiết Hoả Cự Viên như có điều gì nghĩ ngợi, hỏi:

“Bây giờ ngươi là Huyền Vũ? Hắc Thuỷ Huyền xà tiến giai Linh cảnh, muốn hoá long?”

“Đúng a. Sáu năm nay ta thật khổ a.”

Trầm ngâm một chút, hắn hướng Sư Vương nói:

“Mèo bệnh, đem Lạc Vân về, cũng chuẩn bị một chút, từ nay ta dọn qua chỗ ngươi.”

...

Sư Vương an bài Lạc Vân xong, lại xếp quanh giường một tụ linh trận, đặt vào mấy ngàn thượng phẩm linh thạch, nhờ vào linh khí giữ cho thể xác tiểu Vân không hỏng, cũng đem tiểu ô quy đặt bên cạnh, để nó canh chừng.

Từ từ nhỏ một bình chất lỏng màu vàng kim vào miệng Tiểu Vân, thấy vết máu khép lại, sắc mặt Cự Viên mới tốt lên một chút.

Chất lỏng này là Ngũ hành kim thuỷ hắn nghiên cứu bào chế từ Kim Ô Thảo mọc lên nhờ ngũ sắc thạch, phối với mấy loại nhân sâm, linh chi có tác dụng trị thương, còn có thể dưỡng hồn.

Cự Viên ngẩn đầu nhìn trời, có chút hoài niệm, thì thào:

“Chủ nhân ta chưa tính sai bao giờ. Bài thơ kia bốn câu, giờ câu đầu đã ứng nghiệm. Nếu câu cuối có thể ứng nghiệm, vậy thì có hi vọng.”

“Ứng nghiệm một dòng thì đã sao, ngươi cho rằng câu cuối nói rằng tiểu Vân sẽ lại quật khởi sao. Cho dù có thể, là tháng năm nào, ta có thể đợi sao.”- Sư Vương méo miệng cười tự giễu.

“Ngươi nghe ta nói. Lôi kiếp này không đánh vào cơ thể, mà đánh vào hồn phách. Hơn nữa, lôi kiếp còn bỏ qua lão quy chuẩn bị thành thần thú Huyền Vũ. Ta nghĩ nó là nhân long, huyết mạch nhân tộc nhiều cho nên không thể hoá long. Có khí tức long tộc lại đậm như vậy, nhưng sinh ra tới giờ huyết mạch long tộc đều không biểu hiện, hẳn là huyết mạch nhân tộc càng kinh người, không chừng còn là mấy thế gia kia, vì vậy ta mới không để nó làm hoá thú sư. Hơn nữa, Lạc Vân có gì đó đặc biệt mà thiên địa quyết tâm phải diệt. Ngươi nhớ lúc nó sinh ra, cũng có lôi kiếp, nhưng có một bạch quang trụ đánh tan lôi vân.”

“Ngươi nói, tiểu Vân có thể sống lại?”

“Hồn của Tiểu Vân bị thiên lôi đánh tan nát, đã tán loạn khắp thiên địa, nhưng không biết vì sao, còn một sợi hồn mỏng manh trụ được, bám trên cơ thể. Điều quan trọng là, khế ước của tiểu ô quy vẫn còn liên hệ, giống như một mỏ neo nối hồn của Lạc Vân, như vậy nó không tính là chết. Cơ hội, là một phần vạn.”

“Ban đầu rõ ràng tiểu Vân không bị thiên kiếp chú ý. Chẳng lẽ lúc sau là do lão vương bát kia giở trò?”

“Có lẽ thế, hoặc là do tiểu Vân dùng chân khí làm kiếp vân chú ý. Thiên đạo chiếu cố phàm nhân, sách cổ có câu…”

“Vậy bây giờ ta phải làm gì?” - Sư Vương cắt ngang

“Mấu chốt đều là tiểu ô quy. Ngươi giúp ta bố trí Hỗn Độn chuyển linh trận, giúp tiểu ô quy này mau chóng tiến cấp, làm cho liên kết khế ước càng mạnh.”

Nói rồi hắn bày ra tài liệu, bắt đầu bố trí một Hỗn độn chuyển linh trận cho tiểu ô quy. Đây là thượng cổ kỳ trận, hiện nay đã thất truyền, dù là thất đại tông môn cũng chưa chắc có, dốc hết gia sản của hai người mới có thể bố trí một tiểu trận không hoàn chỉnh, làm cho Cự Viên có chút bực bội.

“Ta đi tìm đi tìm Lão Dong thụ, đưa cho hắn một ít kim ô thảo, xem có phát hiện gì không, tiện tay đổi một ít tài liệu. Trong rừng này, ngoại trừ Uẩn Lôi Hồn Mộc, chỉ có kim ô thảo có thể dưỡng hồn. Hừ, còn lão liệt dương quy kia, tiểu ô quy này là con trai của hắn, phỏng mất tay trên của chúng ta, tiểu Vân vì hắn mà chết, tốt nhất hắn biết điều, nếu không dù hắn có là thượng cổ huyền vũ, ta cũng sẽ đem hắn nấu thành rùa bảy món.”

Cự Viên chạy đôn chạy đáo đi khắp rừng, thu thập linh thảo. Sau đó, đem hẳn ngũ sắc thạch dời về động phủ của Sư Vương, biến phạm vi mười dặm thành một dược viên vô cùng trù phú.

Ngay sau đó, hắn bế quan bảy ngày, bào chế một lượng lớn đan dược cao giai trị thương, đặc biệt là dược phục hồi xương, đem đến chỗ Ô Lão Quy.

Lão Quy tuy độ kiếp thành công, nhưng vết thương rất nặng, không mất trăm năm khó mà phục hồi.

Cự Viên ỷ vào tu vi cao hơn, Lạc Vân lại vì lão Quy mà coi như đã chết, lại có dược chữa thương hiệu quả, gọt hết một nửa gia tài của Ô Lão quy đem lập thành Hỗn Độn chuyển linh trận, bày thêm một Dưỡng Linh Tụ Hồn Trận cho tiểu Vân.

Dù sao ngoài kim ô thảo, chỉ có Uẩn Lôi Hồn Mộc chỉ mọc ở phía đông mới có thể dưỡng hồn, mà Uẩn Lôi Hồn Mộc muốn thu lấy làm thành trận pháp, phải đạt ít nhất năm ngàn năm, hơn nữa trăm năm mới được lấy một cành nhỏ.

Lão Quy kia sống mấy ngàn năm, Uẩn Lôi Hồn Mộc tích trữ miễn cưỡng coi như đủ làm một trận pháp.

Sau khi Lão Quy trị thương tạm ổn, Cự Viên liền bắt lão chủ trì Hỗn Độn chuyển linh trận, để Sư Vương chuyên tâm lo Dưỡng Linh Tụ Hồn Trận, còn mình bế quan luyện chế Ngũ hành kim dịch, cố gắng nâng cao dược hiệu.

Ba người chờ đợi, một người sốt ruột không yên, một người lo lắng trăm bề, một người cảm thấy tội lỗi. Mà chờ đợi này, dường như kéo dài vô hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK