Đã sáu năm kể từ ngày tin tức Liệt Hỏa Thần Đế độ kiếp thành công, trở thành Cửu tinh Thần Cảnh cường giả lan truyền khắp đại lục.
Thần cảnh cửu tinh, một tinh một thiên địa, tam tinh lại thành một thế giới. Thần cảnh từ Nhất tinh đến Tam tinh gọi là Thần Vương, Tứ tinh đến Lục tinh gọi là Thần Hoàng, còn Thất tinh đến Cửu tinh thì gọi là Thần Đế.
Thần cảnh Cửu tinh ở Bách Thú Đại Lục là tồn tại thuộc hàng đỉnh cao.
Trừ Liệt Hỏa Thần Đế vừa mới tấn thăng ra thì theo mọi người biết chỉ có các chủ Huyết Hải Các, Huyết Sát Ma Quân, trụ trì Đại Viên Long Lực Tự, Thích Hương Tiêu lão hòa thượng cùng Thái gia lão tổ Thái Hoàng Huyền là bước tới một bước này.
Thú Thần Tông đặt chân vào hàng ngũ siêu cấp tông môn đã từng khiến dư luận dậy sóng thì tin tức này một lần nữa bốc lên cơn sóng dữ.
Thú Thần Tông là một kỳ tích, một người một đường quật khởi dẫn dắt một tông môn nhỏ yếu mới thành lập trở thành một đỉnh cấp tông môn vạn chúng triều bái, người người ngưỡng vọng.
Truyền kỳ về Thú Thần Tông lan truyền khắp đại lục, mọi người kháo nhau rằng: “Có thể trở thành đệ tử Thú Thần Tông chính là chuyện vinh dự nhất trên Bách Thú Đại Lục hiện nay.”.
Mùng sáu tháng giêng sắp tới chính là đại hội tuyển mộ đệ tử mười năm một lần của Thú Thần Tông.
Điều kiện tuyển mộ đệ tử của Thú Thần Tông cũng không quá đặc biệt: nam nữ tuổi dưới 18 có thể tham gia, có bốn cửa khảo nghiệm, vượt qua ba cửa đầu xem như đạt chuẩn, cửa thứ tư là để dành cho các bậc thiên tài thiếu niên thử sức tranh giành một hồi tạo hóa.
Từ khắp nơi trên đại lục, thiếu niên thiếu nữ từ tư chất tầm thường cho đến thiên tài, thiên kiêu tập trung về các thành trấn xung quanh Thú Thần Tông chờ đợi ngày sơn môn giải khai.
Ai ai cũng nuôi lấy một tia hi vọng được thử sức mình trước những khảo nghiệm được đồn đại là “cực kỳ biến thái”, và quan trọng hơn là đạt được danh ngạch trở thành đệ tử Thú Thần Tông.
Còn về việc vượt qua cửa ải thứ tư thần bí thì hầu như không ai dám mở miệng.
Nói đùa cái gì. Thú Thần Tông mười năm mở cửa thu đệ tử một lần, gần 3000 năm lịch sử tương đương với gần 300 lần khảo hạch nhưng số người vượt qua được cả bốn cửa ải chỉ có bốn người. Mà bốn người đó ai mà không phải rồng phượng trong loài người.
Hai người đầu tiên hiện đang là Đông viện và Tây viện, hai vị trưởng lão của Thú Thần Tông.
Người thứ ba chính là đệ tử duy nhất của Liệt Hỏa Thần Đế, hiện là Chưởng tọa Chấp Pháp Đường.
Còn lại người cuối cùng là một nữ tử nhập môn ba trăm năm trước. Nhưng về sau lại không ai biết thêm chút thông tin nào về nàng.
Sáng sớm mùng sáu, trước đại môn Thú Thần Tông, hơn vạn người tham gia khảo hạch đã tập trung tề tề chỉnh chỉnh.
Mà vạn người từ tu vi cao cho đến tu vi thấp toàn bộ chưa có một ai lập khế ước với thú sủng cũng như hấp thu tinh huyết chiến thú.
Người đã lập khế ước với thú sủng hoặc hấp thu tinh huyết chiến thú, không thu. Cái này giống như một cái luật bất thành văn của các đại tông môn. Từ khi Thú Thần Tông gia nhập hàng ngũ này về sau cũng chưa từng ngoại lệ.
Mỗi người trên gương mặt lại mang lấy một sắc thái khác nhau. Có háo hức chờ mong, có kiêu ngạo tự tin, có hừng hực chiến ý nhưng phần nhiều lại là lo lắng không yên.
Dư Chấn Hiệp, 15 tuổi, là thiên tài số một trong thế hệ trẻ của Dư gia, sáu tuổi đã được các tộc lão trợ giúp dẫn linh, 15 tuổi đã tu luyện đến Phàm cảnh ngũ giai, Thông Mạch cảnh, tiền đồ rộng mở.
Hắn đến đợt tuyển mộ đệ tử này, tâm thái cực kỳ tự tin cùng khát khao vượt cả bốn cửa khảo nghiệm. Từ đó lọt được vào mắt xanh của các vị trưởng lão, mở ra con đường tương lai bằng phẳng cho mình.
Ấy vậy mà hắn khi vừa đến trước sơn môn đã bị hung hăng giáng một cái tát.
Tất cả người đến đây tham dự tuyển lựa đệ tử ai nấy đều chân khí hùng hậu không thua gì gã. Còn cường giả Phàm cảnh lục giai, thất giai phải lấy trăm tính.
Cường giả Phàm cảnh thất giai dưới 18 tuổi là loại thiên tư bậc nào thiên tài mới có thể làm được? Vậy mà chỗ này cư nhiên phải lấy trăm mà tính? Đây là cái gì hùng hổ dọa người a, ta có phải hay không đi nhầm “Thiên kiêu họp mặt thường niên đại hội” rồi?
Hắn lần đầu tiên chịu được đả kích to lớn như vậy đang thất thểu bước đi tìm một góc nào đó để khóc. Đột nhiên nghe “keng” một tiếng, một thanh kiếm ra khỏi vỏ một nửa gác lên cổ chặn trước người hắn:
“Ngươi muốn làm gì?”
Một giọng nói có phần non nớt, nhưng không hiểu sao, bất kỳ ai nghe thấy giọng nói này đều cảm thấy trong lòng đột ngột dâng lên một cỗ bi ai vô hạn.
Dư Chấn Hiệp ngẩng đầu. Thì ra trong lúc tinh thần bị đả kích, hắn thất thần bước đi không cẩn thận sắp va phải một thiếu niên gầy gò đang đứng trước mặt.
Thiếu niên nhìn bộ dáng ước chừng 12-13 tuổi, gương mặt có phần hốc hác như bao trùm lấy một lớp sương mờ thấm đẫm hương vị tang thương đáng lí ra không thể nào tồn tại trên người một thiếu niên.
Thiếu niên hai tay ôm kiếm, thanh kiếm cũ kĩ không có gì đặc biệt nhưng khi kiếm vừa ra khỏi vỏ, một cỗ nồng đậm sát khí như muốn ngưng thành thực chất lan tỏa ra bốn phía.
Mọi người xung quanh bị cỗ sát khí này ép tới tim không hiểu sao như muốn ngừng đập, hô hấp trở nên trầm trọng, cổ nghẹn cứng lại tựa như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Dư Chấn Hiệp trực diện đối đầu với luồng sát khí kia đầu óc như quay cuồng, hai mắt mở to hết cỡ, mặt cắt không còn giọt máu.
Trong một khoảnh khắc đó hắn cảm giác như mình thực sự đã chết, từng phút giây từ lúc hắn sinh ra đến giờ như một thước phim chiếu chậm lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng rồi hắn kịp thời hồi tỉnh, cũng kịp thời nhận ra tình cảnh trước mặt, hắn mở miệng lắp bắp:
“Tiểu… tiểu huynh đệ a… là, là… ta có chút thất thần, không cẩn thận… không cẩn thận…”
“Dừng! Ngắn gọn, trôi chảy.”
Thiếu niên trước mặt nhíu nhíu mày lên tiếng. Dư Chấn Hiệp nghe thấy thiếu niên trước mặt lên tiếng, hắn hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi mới lại mở miệng:
“Là ta vô ý, không cẩn thận muốn va vào tiểu huynh đệ ngươi. Ta thành thật cáo lỗi.”
“Ngươi không có ác ý?” - thiếu niên giọng điệu có chút hòa hoãn hỏi lại.
“Không có!” - Dư Chấn Hiệp đáp chắc nịch.
Thiếu niên nghe tới đây, sắc thái cảnh giác giảm bớt không ít nhưng cũng không hoàn toàn tiêu tán.
Hắn khẽ động một cái, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ một nửa lần nữa trở về. Tầng sát khí dọa người kia cũng rút đi không còn
Dư Chấn Hiệp tránh thoát một kiếp, định thần nhìn lại thiếu niên trước mặt.
Chân khí nội liễm, không nhìn ra sâu cạn. Hắn không nói hai lời quay đầu chen chúc vào trong biển người đông đúc.
Động tĩnh bên này khá lớn thu hút sự chú ý của một số thiên kiêu trẻ tuổi hiện đang có mặt.
Một thanh niên 16-17 tuổi, mặt quan như ngọc, trường sam màu lam nhạt không một nếp gấp, tiêu sái tự nhiên từ trong đoàn người bước ra.
Thanh niên trẻ tuổi này vậy mà lại là cường giả Phàm cảnh thất giai đỉnh phong. Hắn chắp tay đến trước mặt thiếu niên mỉm cười cất tiếng:
“Tại hạ Phong Thiên Hậu, 16 tuổi, hân hạnh gặp mặt. Tiểu huynh đệ có thể hay không cho ngu huynh biết phương danh quý tánh.”
Thanh niên Phong Thiên Hậu không mặn không nhạt chào hỏi, lại dựa vào tuổi tác lớn nhỏ tự xưng một tiếng “ngu huynh”, làm như huynh đệ thân tình đã lâu không gặp.
Mọi người xung quanh âm thầm gật đầu tán thưởng. Thanh niên họ Phong này rất giỏi giao tiếp, tuổi còn trẻ đã có tu vi thâm hậu, tiền đồ nhất định rất sáng lạn, xứng đáng kết giao.
Thiếu niên nghe có người hướng mình chào hỏi, gương mặt như cũ không một chút biểu tình, hai mắt vẫn nhắm chặt không nhúc nhích, mở miệng hai tiếng:
“Vương Kiếm.”
“Họ Vương…”
Thanh niên nghe thiếu niên Vương Kiếm nêu ra danh tự khẽ lẩm bẩm, trong đầu điểm lại từng gia tộc mang họ Vương chủ tu kiếm đạo.
Hắn học thức uyên bác, hầu hết thế lực lớn nhỏ trên đại lục hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Phong Thiên Hậu đem suy nghĩ trong đầu đảo qua một lượt mới mở miệng hướng thiếu niên hỏi lại:
“Không biết Vương huynh là công tử Vương gia ở Nam Sơn hay lại là tiểu trang chủ vừa mới thượng vị của Thủy Nhạc sơn trang?”
Hắn ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có hai thế lực kia mới có thể bồi dưỡng ra được hậu nhân đạt tới cấp bậc này.
Nhưng ngoài ý muốn của hắn là thiếu niên trước mặt chỉ khẽ lắc lắc đầu rồi quay đi chỗ khác tỏ ý không muốn nói chuyện.
Phong Thiên Hậu đôi chân mày khẽ cau lại, nhưng rồi lại nhanh chóng giãn ra, trên môi hắn nở một nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Vương huynh đệ, xin lỗi đã làm phiền. Hôm nay ta đi trước, ngày sau còn gặp lại.”
Nói rồi hắn quay lưng đi thẳng, trong một sát na hắn quay người, khóe miệng hắn mấp máy lấy điều gì đó không ai nghe thấy được. Thiếu niên Vương Kiếm vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần đằng xa bỗng nhiên vẻ mặt thoáng có chút thất vọng, thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, cự đại sơn môn của Thú Thần Tông ầm ầm mở ra.
Từ bên trong sơn môn, một bóng hoàng tước khổng lồ hai cánh lóng lánh kim sắc che trời, nhìn giống như mặt trời rơi xuống đại địa, đôi mắt như lưu ly lập lòe kim sắc hỏa diễm.
Hoàng tước khổng lồ có ba cái chân, ấy vậy mà không khiến người nhìn thấy phản cảm mà lại ẩn ẩn có cảm giác “ba chân mới chân chính là chuẩn mực của cái đẹp”.
Hoàng tước xuất hiện hót lên một tiếng thanh minh rồi kim quang đại thịnh, hoàng tước thu nhỏ lại hóa thành hình một nam tử mặc hoàng bào.
Nam tử thân thẳng như trường thương, phong thái uy nghiêm, bệ nghễ thiên hạ, như đế vương chốn nhân gian. Hắn trên mặt phủ lấy một tầng hào quang, không nhìn rõ mặt.
Cái này khổng lồ hoàng tước chính là hộ tông Thần thú của Thú Thần Tông, Kim Ô Thần Điểu.
Kim Ô xuất hiện, đứng ở ngay chính giữa sơn môn cất lời vang vọng toàn trường:
“E hèm! Chào mừng các vị hôm nay đến đây tham gia khảo hạch tuyển chọn đệ tử của Thú Thần Tông.”
Nói đoạn hắn ôm quyền, cúi người nhẹ một cái rồi tiếp lời:
“Nhân tuyển thì đông mà danh ngạch thì lại có hạn cho nên Thú Thần Tông đành lập ra ba cửa ải khảo hạch, từ đó tuyển lựa ra tân nhân phù hợp với điều kiện tuyển chọn của Thú Thần Tông.”
“Vì việc tuyển chọn đệ tử dựa theo tiêu chí riêng của Thú Thần Tông. Cho nên những ai không được tuyển chọn thì cũng không cần phải thất vọng. Các vị thất bại là do Thú Thần Tông với các vị hữu duyên vô phận, chứ không phải do các vị thiên tư kém cỏi hơn người khác.”
“Thôi ta không nhiều lời nữa, thời gian gấp rút, thành viên dự tuyển dưới 18 tuổi có thể tự do bước qua đại môn. Còn kẻ nào vượt quá tuổi tác muốn trà trộn vào trong có hậu quả gì tự mình gánh chịu. Bước qua cửa là sẽ bắt đầu khảo hạch đầu tiên.”
“Sơn lộ của Thú Thần Tông gồm 999 bậc thang, mọi người có thể dùng bất kỳ cách gì miễn sao đi hết 999 bậc thang lên đến đỉnh núi xem như quá quan. Những ai gục ngã giữa đường thì tự có người đưa các vị xuống núi chữa trị hoàn hảo.”
Kim Ô nhìn qua một lượt, cảm thấy được đấu chí đã hừng hực tỏa ra từ những người trẻ tuổi trước mặt. Hắn lớn giọng tuyên bố:
“Tốt! Ta xin tuyên bố, khảo nghiệm tuyển mộ đệ tử lần thứ 294 của Thú Thần Tông giờ đây chính thức BẮT ĐẦU!!!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK