• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liệt Hỏa Thần Đế nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Lúc này, tinh - khí - thần của hắn tập trung đến mức tối đa.

Hắn mở mắt ra, từ trong mắt hắn bắn ra hai luồng tinh quang chói mắt. Một đỏ rực nóng bỏng như hỏa diễm, một lam nhạt lãnh khốc như thiên lôi.

Hai luồng tinh quang quấn lấy nhau hình thành một cái đồ án âm dương bát quái trước mặt hắn. Trung tâm đồ án hai con lôi hỏa song ngư một xanh một đỏ tuần hoàn chuyển động tuần hoàn, ăn ý với nhau.

Tay Liệt Hỏa Thần Đế huy bút với tốc độ ánh sáng, đầu bút như có như không một ngọn lửa đang rực cháy. Đồ án bát quái bao quanh lôi hỏa song ngư lần lượt bị khắc lên tám chữ “Phong”, “Quang”, “Thời”, “Không”, “Tử”, “Sinh”, “Nhân”, “Quả”.

Đồ án hoàn thành lóe lên quang mang chói mắt, vô thượng uy nghiêm bá đạo lan tỏa ra bốn phía.

Tiểu Thải đang hấp thụ thiên hỏa cũng thoáng chịu ảnh hưởng, thiên hỏa uy nghiêm như đang bị thiên phong cuồng quét lay động dữ dội.

Chúng đệ tử tu vi thấp nơi phương xa bị luồng khí tức mạnh mẽ này ép tới khiến cho trái tim chấn động “bụp” một cái rõ to tựa như muốn vỡ, hai chân run rẩy khuỵu xuống.

Duy chỉ có mấy vị đạt đến thần cấp là miễn cưỡng chống đỡ được tiếp tục đứng vững nhưng vẻ mặt cũng tái nhợt đi, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực thì nhảy loạn lên như đang đánh trống.

Đồ án hoàn mỹ vô khuyết làm cho Liệt Hỏa Thần Đế mỉm cười một cái hài lòng vô cùng. Chỉ một tích tắc ngưng tụ ra cái “Lôi Hỏa Bát Trận Đồ” này cũng đã rút đi hết năm phần tiên nguyên của hắn, nếu mà lỡ có sai sót gì hắn cũng không biết đào đâu ra nước mắt để khóc.

“Lôi Hỏa Bát Trận Đồ” xuất thế càng ngày càng biến lớn che chắn cả một mảnh thiên địa trước mặt Liệt Hỏa Thần Đế. Bàn tay thiên kiếp lấy thế lôi đình vạn quân vỗ xuống.

Trong một tích tắc bàn tay thiên kiếp sắp chạm đến trận đồ trước mặt, Liệt Hỏa Thần Đế giương thẳng một chỉ điểm vào trung tâm trận đồ cuồng tiếu:

“Ngũ kiếp quy nhất thì thế nào? Vô hạn tiếp cận Thiên Phạt thì có làm sao? Thiên Uy đại nộ thì ta phải run sợ? Ha ha ha ha. Rắm thúi! Lão tặc thiên xem ta làm sao một chỉ ma diệt ngươi!”

“Ngũ Hành Thiên Kiếp” chưởng và “Lôi Hỏa Bát Trận Đồ” nhất chỉ va chạm với nhau. Sóng xung kích từng vòng từng vòng lan ra xung quanh, không gian bị vặn vẹo xoắn nát, từng mảnh vỡ không gian như những chiếc lá khô theo gió biến mất trong hư vô mờ mịt.

Toàn trường không có một tiếng động phát ra. Hay nói chính xác hơn là toàn bộ âm thanh chấn động đã theo từng khối mảnh vỡ không gian biến mất trong vùng đất hư vô kia.

Chúng đệ tử, phó tông, trưởng lão đang nhìn một tràng cảnh kia đột nhiên hai mắt kịch liệt đau đớn, từng dòng huyết lệ theo khóe mắt tràn ra. Từng người ôm lấy đầu mình, đại não đau nhức như có ai đang ngồi trong đó kịch liệt gõ chuông.

Chỉ chưởng giao nhau, một cái trận đồ khổng lồ làm trung tâm tạo nên trạng thái cân bằng hoàn mỹ. Liệt Hỏa Thần Đế gương mặt nghiêm nghị không chút dị sắc vẫn hiên ngang đứng thẳng. Tay cầm bút để ở sau lưng lại đang thong thả xoay xoay bộ dáng chuẩn chuyên nghiệp.

Nếu có một Cửu tinh đại lão đang ở đây quan sát hẳn sẽ há hốc mồm, trợn tròn mắt mà hoài nghi nhân sinh:

“Ngươi đây thực sự là đang độ Cửu Tinh Biến Dị Thần Cảnh kiếp hay sao? Ngươi độ kiếp đã không giống người thường mà lại còn thong thả như vậy có còn để bọn lão nhân chúng ta chút mặt mũi không hả? Ngày đó chúng ta độ kiếp ai mà không sứt đầu mẻ trán, cắn răng nén nước mắt mà chống chọi lấy thiên kiếp dày vò. Ngươi đây là đang thẳng tay đánh mặt chúng ta đó có biết hay không?”

Thực ra thì Liệt Hỏa Thần Đế ung dung như vậy là có lí do. Chống chọi lấy “Ngũ Hành Thiên Kiếp” chưởng hoàn toàn là do một mình “Lôi Hỏa Bát Trận Đồ” ra sức. Còn “Nhất Chỉ Kình Thiên” của hắn chỉ là đang tạo dáng trang bức mà thôi. Nhưng mà thôi, nói ra cũng chỉ làm cho các đại lão càng thương tâm hơn.

Một người một chỉ đối chiến thiên kiếp chưởng không chút nao núng một phút, mười phút, một canh giờ, năm canh giờ, một ngày, hai ngày, năm ngày,... Mãi kéo dài đến tận một tháng vẫn chưa dứt, sóng xung kích cứ đều đều lan tỏa, không gian xung quanh chưa kịp hồi phục lại bị xoắn nát.

Liệt Hỏa Thần Đế tạo dáng đến hơn nửa canh giờ thì bắt đầu chán, hắn thả tay xuống tìm việc khác làm. Còn chúng đệ tử tông môn cũng theo sắp xếp của mấy vị trưởng lão tản ra trở về sinh hoạt bình thường.



Một mảnh thiên hôn địa ám, một đỉnh núi cao trơ trọi, một cột khói nhè nhẹ bay lên rồi tiêu tán trong thiên địa, hai thân ảnh, một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau.

Hai thân ảnh này không ai khác chính là Liệt Hỏa Thần Đế cùng tiểu Thải đang ngồi nhóm lửa nướng thịt.

Từ hơn nửa tháng trước tiểu Thải đã hấp thu hết Thiên Hỏa Kiếp, cảnh giới củng cố hoàn mỹ, chính thức xác định thân phận Thất phẩm Thần thú.

Thiên Hỏa Kiếp càng về sau đại đạo pháp tắc ẩn chứa trong đó càng phức tạp nên thời gian luyện hóa cũng kéo dài hơn nhiều lắm.

Tiểu Thải hiện đã giải trừ lam quang bảo giáp, một thân váy dài xinh đẹp cong gối lại ngồi xuống, một tay nàng chống lên mặt đất, tay còn lại dịu dàng vân vê lấy mấy sợi tóc đen tuyền óng ánh. Còn Liệt Hỏa Thần Đế dùng “Thao Hỏa Hỗn Nguyên Thần Bút” làm mồi lửa, trên giá nướng từng miếng từng miếng thịt vàng ươm đang được hắn đảo qua đảo lại liên tục cực kỳ chuyên nghiệp.

“Thịt Nộ Tuyết Thiên Sư nha, Thần thú Tam phẩm nha, quả không hổ danh tuyệt thế mỹ vị nha. Chỉ cần nhìn mấy thớ thịt với vân mỡ này ôi mới hài hòa làm sao. Còn cái mùi thơm ngọt ngào quyến rũ này nữa… Sượt… Chẹp, chẹp…”

Liệt Hỏa Thần Đế nuốt mấy đợt nước miếng rồi gắp một miếng bỏ thẳng vào miệng. Hắn vừa nhai ngấu nghiến vừa gắp một miếng khác đưa sang cho tiểu Thải:

“Iểu ải, á iệng a ào! À ùm…” (Tiểu thải, há miệng ra nào! À ùm…).

Tiểu Thải hé cái miệng nhỏ kiều diễm đón lấy miếng thịt chuẩn bị cắn xuống thì đã bị Liệt Hỏa Thần Đế bạo lực dồn cả miếng thịt to đùng vào miệng. Cảnh tượng xinh đẹp sắp diễn ra lại bị tên ngốc tặc này mạnh mẽ đập vỡ.

Hai bên má tiểu Thải hơi phồng lên nhưng vẫn không thể nào làm lu mờ đi được vẻ đẹp như Cửu Tiêu tiên nữ của nàng. Tiểu Thải bằng một cách thần kỳ nào đó trong phút chốc từ kiều diễm quyến rũ đại mỹ nhân lại trở thành manh manh đáng yêu tiểu mỹ nhân. Aizz đúng như cổ nhân thường nói: “Mỹ nhân đánh rắm cũng mỹ nhân.”.

Tiểu Thải từ từ nuốt miếng thịt kia xuống. Mặc dù tâm tình bị Liệt Hỏa Thần Đế triệt để phá sạch nhưng không thể không thừa nhận tay nghề của hắn thuộc hàng đỉnh tiêm đại lục. Nàng ôn nhu hướng hắn hỏi:

“Hỏa đầu, ngươi là tính ngồi đây dây dưa với thiên kiếp tới bao giờ? Ta bị cuốn vào đây, không gian thì vỡ nát không cách nào đi ra được. Mà ngươi thì lại là một tên não úng nước không hiểu phong tình. Hơn nửa tháng rồi a, chán chết ta rồi hu hu.”

Liệt Hỏa Thần Đế vẫn còn say sưa một tay nướng thịt một tay gắp lấy đưa lên mồm mặc kệ tiểu Thải cằn nhằn. Một hồi lâu sau hắn tay quệt quệt khóe miệng tay xoa xoa cái bụng thở dài:

“Cái này ta cũng là bất đắc dĩ. Ngũ Hành Thiên Kiếp chưởng này đã vô hạn tiếp cận uy lực Thiên Phạt nên theo quy tắc lão thiên sẽ không gia tăng được uy lực hay giáng thêm chưởng nữa. Cho nên hắn sẽ vĩnh viễn không công phá được Lôi Hỏa Bát Trận Đồ của ta. Còn ta bây giờ nếu mà mạnh mẽ lật tay đánh tan thiên kiếp giáng thêm một cái tát cho lão thiên thì chín thành chín là lão sẽ thật sự giáng Thiên Phạt oanh sát ta a. Ta thì không quá quan ngại Thiên Phạt uy lực nhưng mà Thiên Phạt lại mang theo tính chất không chết không thôi. Ta cũng không muốn ra đường lúc nào cũng mang theo hiệu ứng Thiên Phạt trên đầu đâu. Nên… aizz…”

Nói đoạn hắn giơ hai tay, rụt rụt cổ tỏ vẻ vô lực.

“Vậy thì ta thật phải ngốc ở đây với ngươi tới khi nào lão thiên chơi chán sao…” - Tiểu Thải một mặt tuyệt vọng, hữu khí vô lực nói.

Nàng vừa nói dứt câu thì biến hóa đột ngột phát sinh. Áp lực từ thiên kiếp cự chưởng càng ngày càng yếu đi, sóng xung kích không gian cũng thưa thớt dần. Khoảng không gian bị lực xung kích xoắn vỡ nát đang dần dần hồi phục.

Bàn tay thiên kiếp mờ dần rồi biến mất, kiếp vân trên bầu trời cũng bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy rõ mà tán đi. Bầu trời quang đãng sáng ngời, dương quang chói lọi, mang đến sức sống cho vùng đất cả một tháng dài sống trong u tối.

Chúng đệ tử thấy trời quang đãng lại bỏ dở việc đang làm mà quay lại tiếp tục quan sát. Liệt Hỏa Thần Đế thu lấy một màn mới phát sinh vào mắt. Trầm ngâm một hồi hắn vung tay triệt tiêu “Lôi Hỏa Bát Trận Đồ” bao phủ bầu trời.

“Lôi Hỏa Bát Trận Đồ” vừa tán, từ trong ánh dương quang có một đốm sáng lóe lên. Một thanh cự kiếm hoàn toàn từ ánh dương quang ngưng tụ lại lao thẳng xuống khóa chặt Liệt Hỏa Thần Đế. Liệt Hỏa Thần Đế cũng không cảm thấy bao nhiêu bất ngờ, hắn nheo nheo mắt nhìn lên rồi nhếch mép trầm trồ:

“Đệ Thất Kiếp cũng thật là hiểm nha.”

Đệ Thất Kiếp: Thiên Phạt Kiếm! Một kiếp mang theo uy lực của Thiên Phạt.

Kẻ leo lên đỉnh cao của thế giới, chỉ còn cách siêu thoát chi môn một bước phải bị diệt sát. Thiên giáng Kiếp Kiếm, một kiếm xuyên tâm. Một kích này không hề chừa cho kẻ độ kiếp đường lui, một kích vô tình chỉ có thể chính diện đón đỡ.

Thiên Phạt Kiếm không lớn, chỉ giống như một thanh kiếm bình thường, không mang theo một tia khí tức, không toát ra thiên uy cường hoành. Kiếm một đường lao thẳng xuống thật nhanh, lãnh khốc vô tình với mục đích duy nhất: SÁT!!!

Thiên Phạt Kiếm hóa thành lưu quang, vượt qua không gian hạn chế, thế không thể đỡ. Nếu lần này Thiên Phạt Kiếm tấn công một vị Thần Đế nào khác hẳn là đã đắc thủ tuy nhiên nó lại gặp phải Liệt Hỏa Thần Đế - tên biến thái nhất trong hàng ngũ những tên biến thái.

Thiên Phạt Kiếm xuất kỳ bất ý, thu liễm hoàn toàn khí tức, thiên uy của mình mà giáng một đòn trí mạng bất ngờ ấy vậy mà vẫn không tránh thoát được giác quan thứ chủ nhật của Liệt Hỏa Thần Đế. Thiên Phạt Kiếm vừa xuất hiện hắn đã thong dong đưa tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa tạo thành hình chữ V che ở trước mặt.

Kiếm động như lưu quang đến trước người, hai ngón tay hắn lấy tốc độ nhanh nhất khép lại. Ở giữa một sát na đó, hào quang đầy trời lóe lên, sóng chấn động mạnh mẽ lan ra, Thiên Sơn Phong dưới khí tràng của Liệt Hỏa Thần Đế trước giờ vững vàng không sứt mẻ giờ đây bỗng hóa thành tro bụi.

Không chỉ Thiên Sơn Phong, mặt đất bên dưới ngọn núi cũng bị đào thành một cái động không đáy thẳng xuống trung tâm đại lục. Chỉ một chút dư uy va chạm mà thôi đã tạo ra lỗ thủng giống như ai đó cầm một thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên qua ngọn núi cắm thẳng vào bên trong lòng đất.

Từ bên trong vết cắt tản mát ra một loại cảm giác sắc bén áp chế hết thảy thần binh, cắt đứt tất cả. Cùng với đó một cỗ sát khí nồng đậm như muốn hóa thành thực chất.

Cái hố trời này từ nay về sau sẽ trở thành một cái tử vong cấm địa kinh khủng nhất đại lục và đồng thời cũng trở thành thí luyện bảo địa yêu thích nhất của kiếm tu. Bởi vì nơi đây lưu giữ lấy một tia vĩnh tồn kiếm ý: Thiên Đạo kiếm ý.

Hào quang đầy trời duy trì mấy tức thời gian rồi dần tiêu tán. Chính giữa luồng hào quang kinh khủng ấy, Liệt Hỏa Thần Đế chính đang dùng hai ngón tay kẹp ở chính thân một thanh kiếm trắng bạc, mũi kiếm hướng thẳng vào tim hắn, chỉ còn cách thân thể hắn một khoảng nhỏ như sợi tóc.

Thanh kiếm hình dáng là thuộc loại đơn giản nhất trong các loại kiếm nhưng lại khiến cho bất cứ ai nhìn vào không nhịn được mà run rẩy.

Kiếm bị chế trụ rung lên bần bật phát ra từng tiếng kiếm minh “Ong ong…” trong trẻo. Theo từng tiếng kiếm minh vang lên, kiếm khí sắc bén tản ra bốn phương tám hướng, chém vào hư không tạo thành chi chít vết rách. Với năng lực phục hồi mạnh mẽ của thiên địa vậy mà không tài nào cưỡng ép khép lại những vết rách kia. Liệt Hỏa Thần Đế một tay chế ngự Thiên Phạt Kiếm một tay xoa cằm tấm tắc:

“Kiếm đạo bản nguyên, Sát lục bản nguyên, Kim chi bản nguyên, Quang huy bản nguyên, Không gian bản nguyên,... còn rất nhiều thứ khác ta không nhận ra được. Hmm… Thiên Phạt Kiếm này thực sự rất thú vị. Còn lão Thiên khá là “nhân tính hóa” kia cũng làm cho ta cảm thấy rất là hứng thú nha. Khà khà khà khà.”

Nói đoạn hắn ngước lên nhìn bầu trời trong xanh mà nháy mắt. Nháy mắt một cái, thiên địa lưu mờ, cả thiên địa này như chỉ còn duy nhất một thân ảnh hồng bào tồn tại.

Hai ngón tay Liệt Hỏa Thần Đế gia tăng áp lực, từ đằng sau lưng hắn xuất hiện tám sợi xích hư ảo phóng tới cuốn chặt lấy Thiên Phạt Kiếm. Dưới áp lực khổng lồ kia, Thiên Phạt Kiếm phát ra từng tiếng răng rắc nứt gãy rồi vỡ vụn. Liệt Hỏa Thần Đế thả tay, tám sợi xích hư ảo rút về rồi biến mất.

Thiên Phạt Kiếm vỡ vụn, những mảnh vụn tản ra đầy trời rồi tiếp tục tan rã ra thành từng điểm sáng nhỏ li ti. Những điểm sáng nhỏ quấn lấy nhau, như có linh tính tập trung lại một chỗ, muốn một lần nữa khôi phục.

Quang điểm lần nữa thành hình, tạo thành một cái gương lớn đặt song song với Liệt Hỏa Thần Đế. Liệt Hỏa Thần Đế đứng giữa không trung ngắm mình trong gương tự luyến:

“Ca lớn lên trông cũng thật anh tuấn a.”

Không chỉ đứng ngắm mình trong gương mà hắn lại còn liên tục tạo mấy cái dáng vẻ khác nhau.

Có anh tuấn tiêu sái, có tùy hứng phóng túng, có nghiêm nghị hữu thần, đủ loại hình tượng. Nhưng kỳ quái chính là hình ảnh phản chiếu trong gương của hắn một chút cũng không có động.

Hình ảnh phản chiếu chỉ đứng đấy, mặt không biểu cảm giương mắt nhìn Liệt Hỏa Thần Đế. Liệt Hỏa Thần Đế thấy thế gãi gãi đầu:

“Huynh đệ! Ngươi không bắt chước theo ta được thì thôi ta cũng không trách. Nhưng mà ngươi cứ nhìn ta thất thần như vậy ta đây có chút xấu hổ a.”

Liệt Hỏa Thần Đế vừa nói dứt câu, cái gương lớn trước mặt hắn dần dần tiêu tán. Gương lớn biến mất đi vậy mà để lại một cái Liệt Hỏa Thần Đế giống với hắn như hai giọt nước, trên vai còn đứng một đầu tiểu tước nho nhỏ xinh đẹp.

Đệ Bát Kiếp: Âm Ảnh Kiếp.

Nhân muốn nghịch thiên, muốn thắng được trời thì trước hết phải thắng được bản thân. Thiên đạo vận dụng thiên địa quy tắc tái diễn ra một cái âm ảnh không khác gì bản gốc.

Âm Ảnh có được lực lượng bản thể, thần khí, bảo vật của bản thể. Ngay cả bản mệnh thú sủng cũng được Thiên đạo mô phỏng đi ra.

Kẻ độ kiếp phải đánh thắng được âm ảnh mới có thể tiến bước đối mặt với một kiếp cuối cùng phía sau còn nếu không hoặc là bị âm ảnh đánh bại, hoặc là bị âm ảnh dây dưa đến ngàn năm, vạn năm, cho đến khi thiên địa băng diệt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK