• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên trong suốt mười ba năm, Lạc Vân hỏi thân thế chính mình.

Hắn đã không còn là tiểu hài tử. Hắn đã là một thiếu niên mười ba tuổi. Thậm chí ở tuổi hắn có người đã thành hôn.

Nhưng mà câu hỏi bật ra lại thoáng có chút nghẹn ngào, mang theo vị đắng chát, như nước dòng Khổ Hà.

“Con là con trai ta, vất vả chín tháng mười ngày mà sinh ra, là tiểu Lạc Vân ta cưng chiều nhất.” - Sư Vương không do dự trả lời.

“Cha, người không phải mẫu sư a.” - trên mặt Lạc Vân cuối cùng cũng có chút ý cười nói ra.

“Ta nói thật a, tiểu Vân là do ta… không tin con đi hỏi Viên thúc thúc.”

“Cha… người lúc nào người cũng tốt… tiểu Vân lại gạt người…” - Lạc Vân nửa cười nửa khóc nói ra.

Rồi hắn kể. Hắn kể mình đã chết, hồn thấy đào lâm. Hắn kể mình như thế nào gặp thiếu nữ Lạc Vân cùng thiếu niên Liễu Phi. Hắn kể mình kể từ bị lôi kiếp đánh trúng thì có khả năng nhìn thấy được lôi linh khí vận hành. Hắn kể hành trình đi bên Lãng Hà, đến khi tỉnh dậy ở Mê Vụ Cổ Lâm...

“Con không mang Long huyết… con thực sự là hậu duệ long tộc sao?”

“Long Dương Quân ta chưa từng nghe. Nhưng nếu cha hoặc mẹ là Nhân Long, khi sinh ra cũng có thể hoàn toàn là người. Người có con khí tức long tộc rất nồng, hơn cả ta, chín phần là hậu duệ long tộc.

“Có phải vì con không có Long huyết, lúc sinh con ra, họ đã bỏ mặc …”

“Tiểu tử ngốc, có Long huyết hay không, quan trọng sao? Đừng suy nghĩ gì hết. Con là ai không quan trọng, quan trọng là con chọn làm ngươi như thế nào. Lựa chọn mới là quan trọng.”

“Con biết … người lúc nào cũng muốn con tự quyết định cho mình “

“Đừng nghĩ nhiều, Con còn có ta, có Viên thúc thúc, có Thụ gia gia, có Quy gia gia, còn có tiểu ô quy nữa. Lúc nhỏ ta lớn lên trong Nghê tộc cũng không có nhiều người như vậy yêu thương ta a …”

Sư Vương chợt giật mình. Có lẽ, thọ nguyên sắp tận làm cho hắn có chút cảm khái. Hắn chậm rãi vỗ về.

“Khóc đi, có ta ở đây, khóc một lần rồi quên hết.”

“Cha …”

Sư Vương ôm Lạc Vân, chậm rãi nhớ lại đời mình, cũng bất giác nhỏ lệ.

Nước mắt Lạc Vân rơi trên người Sư Vương, chậm rãi thấm vào da thịt. Nóng hổi. Hai tay hắn run lên bần bật, chỗ trái tim co rút từng đợt. Ngay cả nước Khốc Hà ở Ngũ Hà Minh Địa cũng không làm hắn khóc như thế.

Hắn rất muốn bây giờ ngủ thiếp đi, quên hết tất cả. Hắn ước gì mình chưa bao giờ thử. Hắn muốn mộng về đào lâm, thấy người kia dõng dạc chỉ quạt giấy lên trời hô mưa gọi gió...

Bỗng nhiên, tim Lạc Vân co thắt một trận, chân khí trong cơ thể ào ào tụ về mi tâm. Trên mi tâm, ấn kí kia từ từ phát ra tử sắc nhè nhè.

Lạc Vân trong thức hải cũng cảm nhận được đoá hoa màu tím trên tử kim thụ trong thức hải toả ra ánh sáng tím dịu nhẹ. Một luồng thông tin chậm rãi trôi ra từ thức hải:

“Cơ thể con người trời sinh có ngũ hành, cũng có âm dương, tự nhiên cũng có lôi. Lôi đó gọi là sinh mệnh chi lôi, tồn tại trong mỗi ngóc ngách cơ thể. Mỗi cái giơ chân nhấc tay đều liên quan lôi điện. Tỉ như tim đập là do lôi điện kích thích. Vậy nên, người tu lôi muốn triệt để cường tạng, cần dùng chân khí cường hoá sinh mệnh chi lôi, dùng sinh mệnh chi lôi cải tạo ngũ tạng.”

Luồng thông tin này đến đột ngột, đi cũng đột ngột, làm Lạc Vân có chút bất ngờ. Cố nén lại cảm xúc đột ngột lúc nãy, hắn kể sự việc cho Sư Vương nghe.

Sư Vương nghe đến đoạn thông tin truyền ra thì cười lớn:

“Tốt! Tốt! Đây rất giống như truyền thừa công pháp của Long tộc.”

“Không chừng lúc đó tiểu thụ kia mọc ra là cơ duyên để con phạt cốt, như vậy liền không lo! Ừm, lá cây cũng rất giống long đằng. Tiểu tử, cơ duyên rất tốt, rất tốt.”

Đến khi hắn nghe được đoạn thông tin về sinh mệnh chi lôi, dường như cũng cảm thấy cửa ải khúc mắt bát tinh của mình chậm rãi bị đây ra, không khỏi gật gù.

“Rất hay, người có am hiểu như vậy về lôi điện, lại nắm rõ thân thể người, đời này tuyệt đối là thiên tài.”

“Tiểu Vân, ta có dự cảm đột phá, phải lập tức bế quan. Đây là ngọc giản Ngự Lôi Bộ Pháp tầng thứ hai cùng với Hoá Lôi Vi Tiễn pháp quyết, Viên thúc thúc cải tiến phù hợp thể chất của con, con tu luyện cho tốt.”

Sư Vương truyền chân khí sang ổn định lượng chân khí mất đi, nhắc nhở một phen rồi rời khỏi phòng Lạc Vân. Sau khi quay lưng, chân mày hắn thủy chung không dãn.

Tiểu Vân sau lần ngủ say gặp cơ duyên, có thể thấy lôi linh khí vận hành, thảo nào có thể cải tiến công pháp, học Ngự Lôi Bộ Pháp cũng nhanh như vậy.

Có rất nhiều chuyện hắn không thể lí giải, tỉ như Ngũ Hà Minh Địa. Tuy nhiên hắn cũng biết rõ tiểu Vân kể cho mình là tiết lộ thiên cơ, chuyện này phải giữ bí mật.

Tử kim tiểu thụ kia trong lịch sử long tộc chưa bao giờ xuất hiện, còn chứa truyền thừa, hơn nữa lại hấp thu nhiều chân khí như vậy.

Tuy nhiên, hắn cũng không nhắc lại hay hỏi thêm tiểu Vân.

Hắn cố không để tiểu Vân nghĩ nhiều. Liễu Phi, Lạc Vân hắn không biết. Tuy nhiên, Long Dương Quân là Long thái tử.

Người này là thiên tài vạn năm có một trong lịch sử Long tộc, phàm là Long tộc đều xem người này như thần tượng. Long Vương hết sức nâng niu, đem chí bảo Long tộc truyền cho, mấy trăm năm trước còn lập thệ với Tổ long chỉ truyền ngôi cho người này.

Hắn vào Mê Vụ Cổ Lâm đã lâu, không chừng Long Vương hiện tại là người này. Nhưng mà, hắn là nam a…

Aizz, càng nói sẽ càng rối, chi bằng không nói.



Sau khi Sư Vương rời đi không lâu, Viên thúc thúc cũng tới, sau một chốc cũng bế quan.

Viên thúc thúc đưa cho Lạc Vân cuốn tàn thư năm xưa, cũng đưa cho hắn một bảng tra cổ ngữ.

Tuy nhiên, điều Lạc Vân bất ngờ là tử kim tiểu thụ lại chậm rãi truyền ra kiến thức về loại cổ ngữ này, làm cho hắn một lần thông suốt, có chút vui mừng. Xem ra phí chín phần chân khí nuôi tiểu thụ cũng không phải vô dụng.

Tuy nhiên, hắn lại yểu xìu, vì mấy thứ thông tin kia chỉ là tiểu thụ tự động bố thí, hắn căn bản không điều khiển được tiểu thụ kia.

Thứ cổ ngữ này thật ra là ghi âm phát ra, không ghi ý, có chút tiện dụng.

Tàn thư có ba phần.

Phần thứ nhất nói về Tứ đại hung thú thượng cổ đại chiến với Ngũ đại thần thú, sau đó bị phong ấn. Hung thú thượng cổ sinh ra đồng thời với thiên địa, chỉ có thể bị áp chế mà ngủ say, phong ấn sâu trong lòng đất.

Phần thứ hai lại miêu tả một vùng tên là Đoạn ước thánh địa, tồn tại trước cả Tứ đại hung thú chi chiến.

Từ khi luyện thú sư ra đời, vẫn chưa có ràng buộc khế ước chặt chẽ như bây giờ. Loài người tính tình xảo trá, thấy lợi quên nghĩa, có mới nới cũ. Vì vậy, đại năng thần thú mới thắt chặt khế ước, đồng thời mở ra một cơ hội.

Lợi dụng cấm chế tự nhiên ở Mê Vụ Cổ Lâm, gia trì thêm một đạo ý thức trấn thủ, tạo ra một Đoạn ước thánh địa. Phàm là người huỷ bỏ khế ước, nếu tiến vào đây, truyền một thân tu vi cho thú sủng làm bồi thường, trở về phàm nhân rời đi thì có thể huỷ bỏ khế ước, thú sủng đồng thời cũng ở đây vui vẻ không biết gì về khế ước bị huỷ mà được ý thức trấn thủ bảo hộ sống an nhàn hết đời.

Tuy nhiên, sau này vì nhiều nguyên do, nhất là thú tộc ngày càng không ủng hộ việc bỏ khế ước nên chuyện Đoạn ước thánh địa không còn mấy người biết đến.

Phần thứ ba đặc biệt nói đến hung thú Cùng Kỳ. Cùng Kỳ do ác tâm quá lớn, chỉ có thể trấn áp được nhờ cấm chế tự nhiên trong lòng đất Đoạn ước thánh địa.

Ngũ đại thần thú lại gia trì thêm lôi vân trên bầu trời, cấm chế trong dung nham, thậm chí có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà ngày càng cường đại. Tuy nhiên, phàm là trận pháp sẽ có khe hở.

Máu Cùng Kỳ được dùng để tu luyện Đoạn quyết. Đoạn quyết phải là người tà ác, lừa thầy phản bạn, giết hại lục thân, thậm chí thứ trân quý trên cơ thể cũng phải ra tay cắt đứt. Đoạn tình, đoạn nghĩa, đoạn thân, nên mới có tên là Đoạn quyết.

Người cực tà như vậy mới thu được tán thành của Cùng Kỳ, được cho một giọt tinh huyết. Người dung nhập tinh huyết sẽ trở thành Hoá thú sư, thú hình là Cùng Kỳ, sau này chậm rãi trở thành một phân thân của nó. Máu của Cùng Kỳ rất bá đạo, sẽ huỷ bỏ khế ước luyện thú sư, có thể thôn phệ bất cứ loại huyết tinh nào.

Vì vậy, mê vụ cấm linh ở Đoạn ước thánh địa ra đời, cấm tuyệt đối không ai có thể đem máu hoặc phân hồn của Cùng Kỳ trở ra.

Lạc Vân đọc tàn thư không khỏi lắc đầu. Lúc đó mình thật là dễ bị gạt a.

Tuy nhiên, khi Lạc Vân lật tới trang cuối lại nhíu mày. Trang cuối chỉ ghi vọn vẻn một câu, cùng một bài thơ.

“Cùng Kỳ phong ấn hữu nhân hoại.”


“Đông Hải Mê Lâm chân vũ hiện

Sơn băng địa liệt hỏa phần thiên

Hữu duyên hữu nhẫn viên thần đạo

Vân khởi long đằng tất diệt thiên"

Có ngươi đá dự đoán được chuyện này? Còn chính xác như vậy? Bất quá Lạc Vân cũng không xác định mình đoán đúng tự hình của các âm được ghi lại hay không.

Hai câu cuối, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Diệt thiên?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang