Lạc Vân nhắm mắt định thần đả toạ trên giường, Sư Vương đứng bên cạnh bắt đầu giảng giải thường thức tu hành:
“Phàm cảnh cửu giai. Đệ nhất giai thần thức khai, linh khiếu mở, đến khi mở được linh khiếu, dẫn được linh khí thiên địa vào cơ thể, linh khí đi qua linh khiếu được chuyển hóa trở thành chân khí cho con sử dụng thì có nghĩa là con đã mở ra được cánh cửa tu luyện.”
“Thần thức muốn mở, phải dụng tâm cảm ứng linh khí xung quanh, thu nạp linh khí, làm cho linh khí đi qua linh khiếu, trở thành chân khí, tuần hoàn trong cơ thể thì xem là chính thức tu hành.”
“Người ở phàm cảnh, cơ thể chỉ có thể trữ lại chân khí, là dạng yếu hơn của linh khí, dùng chân khí chậm rãi cải tạo cơ thể, dần dần khiến cơ thể trở thành linh thể mới có thể chứa được linh khí, bước vào Linh cảnh."
Sau khoảng một khắc, Lạc Vân tuy đầm đìa mồ hôi nhưng cảm ứng thành công linh khí trong phạm vi một trượng.
Sư Vương biết tuy đây là công của lão hữu, nhưng tiểu Vân cũng cố gắng rất lớn, gật đầu tán thưởng rồi đem tiểu ô quy đặt vào tay tiểu Vân, dùng quy ngữ nói vài tiếng với nó.
Tiểu ô quy biết ý, ngậm một khối linh thạch, vừa nhai rốp rốp vừa lắc đuôi, toàn thân thả lỏng để tiểu Vân tuỳ ý dẫn linh khí vào cơ thể, còn đem hỗn độn chân khí trong cơ thể truyền sang cho tiểu Vân.
Lúc ngủ Sư Vương luôn truyền lôi điện dịu nhẹ cho tiểu Vân, đó chính là lôi chân khí, mục đích muốn dùng chân khí bồi đắp căn cơ, không nghĩ đến vô tình khiến tiểu Vân có thể kí được khế ước, trở thành người chưa tu hành lại có bản mệnh thú sủng.
Người thường sau khi đạt tối thiểu là nhất giai thì mới có thể bắt đầu tìm bản mệnh thú, còn lúc bắt đầu tu hành thường sẽ mượn quá trình linh khí được dẫn vào cơ thể mà trùng kích mở khí khiếu. Còn Lạc Vân giờ đã có tiểu ô quy, tự nhiên có thể nhờ khả năng trực tiếp ăn linh thạch của tiểu ô quy mà đi tắt một chút.
Linh khí theo bàn tay truyền vào cơ thể Lạc Vân thì nhanh chóng khuếch tán đi. Chờ đến khi linh khí trong cơ thể đã bão hoà, Sư Vương để tiểu ô quy nhai linh thạch chậm lại.
Lạc Vân bị áp lực từ bên trong, cơ thể căng phồng lên to ra thêm một phần, có thể thấy rõ từng mạch máu dưới da đang có lôi điện nhỏ như kiến di chuyển. Mỗi lần lôi điện thành công rò rỉ ra bề mặt da, cùng một chút ít chất lỏng màu đen chảy ra, là có một khí khiếu đã khai mở.
Đây là cách làm mà lão Viên đưa trong cuốn tàn thư kia, xem như là cách khai khiếu hiệu quả cao, tối đa thì có thể mở toàn bộ khí khiếu trong cơ thể, đồng thời loại bỏ tạp chất, nhưng lại có nguy cơ bạo thể rất cao.
Người thường trước khi khai khiếu sẽ không dám động vào linh thạch, mà chỉ tìm nơi có thiên địa linh khí nồng đậm một chút, vì sợ cơ thể không thể tiếp thu nổi. Lạc Vân nhờ có tiểu ô quy đem linh khí dư thừa đã rút đi, tránh cho nguy cơ bạo thể.
Sư Vương ngồi một bên lặng lẽ hộ pháp, ánh mắt lại tập trung vào tiểu ô quy.
Tiểu Ô Quy này có chút ý tứ, hay nói đúng hơn chiếc quy giáp của nó rất đặc biệt.
Quy giáp này có thể trữ được một lượng linh khí, dù chỉ giữ được chứ không dùng được. Rõ ràng là thuỷ thuộc tính, nhưng tiểu ô quy này trong cơ thể lại là hỗn độn chân khí vô thuộc tính. Quy giáp này lại có thể chuyển đổi chân khí các thuộc tính khác thành hỗn độn chân khí.
Tuy nhiên tốc độ luyện hoá của con tiểu ô quy này quá chậm, Lạc Vân không tu hành như luyện thú sư bình thường dựa vào thú sủng tăng tốc tu luyện.
Ngoài động phủ, trăng đã treo lên giữa trời, Lạc Vân từ trong nhập định mở mắt ra, thấy ánh mắt tán thưởng của Sư Vương thì cười toét miệng.
“Rất giỏi. Đi tắm rồi nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị để sáng mai bắt đầu dạy con công pháp.”
...
Khi mặt trời vừa nhú, Lạc Vân đã tỉnh, cảm nhận cơ thể dường như nhẹ hơn, hành động lưu loát hơn, lập tức chuẩn bị mọi thứ rồi chạy ra bãi tập.
Một khoảng rừng đã bị Sư Vương dọn thành bãi trống, bày đủ mười tám loại vũ khí, tất cả đều làm bằng loại lôi mộc thường thấy trong Mê Vụ Cổ Lâm.
Sư Vương đã đứng ở đó, vỗ vai Lạc Vân, lấy ra một bức kinh mạch đồ vẽ lộ tuyến chân khí di chuyển trong cơ thể, bắt đầu làm phu tử dạy học.
“Công pháp ta dạy con có tên là Ngự Lôi Chân Quyết, có thể dùng để tu hành đến dưới thần cảnh.”
“Ngự Lôi Chân Quyết, thức thứ nhất gọi là Tụ Lôi Quyết. Dẫn chân khí qua kinh mạch, đem lôi tụ trên vũ khí, vừa vận chuyển chân khí vừa phát động tấn công, mượn đó dần tẩy tuỷ, thành tựu nhị cấp Phàm Cảnh.”
“Tiểu Vân, đến, chọn một loại vũ khí. Sau này, nếu không đổi công pháp, loại vũ khí này sẽ theo con suốt tới Thần Cảnh. Con cũng có thể chọn dùng quyền, không dùng vũ khí.”
Sau một hồi suy nghĩ, Lạc Vân cầm lấy một bộ cung tiễn.
“Chọn rất hay. Lôi và tiễn vốn đồng nguyên. Tiễn dùng cung bắn ra, lôi pháp lấy chính bản thân làm cung, lôi lực làm tiễn. Nhưng chọn cung tiễn luyện Ngự Lôi Chân Quyết rất gian nan, khó hơn nhiều so với thương và kiếm. Mũi tên phóng thì dễ, nhưng để kiểm soát được khó hơn gấp bội. Con suy nghĩ cho kĩ.”
“Con không sợ khổ. Sau này sẽ trở nên mạnh giống như cha Sư Vương.” - Lạc Vân tiểu hài nhi ra dáng ông cụ non nói ra.
“Được, rất giống, rất giống.”
Sư Vương phất tay đem những thứ khác thu vào, cũng xuất ra một chiếc cung cũ kĩ, chậm rãi vận chuyển linh khí, còn cố tình để linh khí hiện rõ ra ngoài, từ từ lắp tiễn kéo dây, miệng chậm rãi nói ra:
“Ngũ hành không có lôi, vì lôi là do âm dương chuyển hoán mà sinh. Tụ Lôi Tiễn Pháp, nhất thủ vi dương, nhất thủ vi âm. Dương hữu âm vô. Vô trung sinh hữu. Hoá tiễn vi lôi. Lôi thành tiễn xuất."
Ngay khi chữ “xuất” kết thúc, mũi tiễn cũng được phóng ra, trên thân tiễn có lôi điện quấn quanh như trường xà. Vút vút, mũi tiễn bằng gỗ hết sức bình thường xuyên qua ba gốc cổ thụ rồi cắm sâu trên thân một gốc Thanh Diệp Cương Mộc.
“Mộc cung này ta đặc biệt chế tạo, chỉ khi nào làm đúng pháp quyết thì mới có thể kéo được dây cung, phóng được lôi tiễn.”
Nghe qua có vẻ đơn giản, song trong đó ẩn chứa tinh hoa cảm ngộ về lôi điện của cả đời Sư Vương, huyền diệu cao thâm. Nói gì thì Lạc Vân mới có sáu tuổi, thành công bắt đầu tu luyện đã là rất giỏi, mấy lời ý vị sâu xa thật khó lòng hiểu ngay được, huống chi khống chế chân khí càng không dễ.
Sư Vương cũng không hối thúc, nhẹ nhàng chỉ ra sai lầm, tận tình hướng dẫn.
“Tay cầm cung thả lỏng.”
“Giương cung cao lên một chút.”
Đến tận giữa trưa, Lạc Vân vẫn chưa kéo được dây cung, chân khí trong cơ thể thì hết sạch không, đành phải buông xuống nghỉ ngơi.
Trên bàn cơm trưa bày ra đủ loại thức ăn tẩm bổ, hồi sức. Tiểu Vân vì hao thể lực, rất đói. Sư Vương ngồi ăn bên cạnh, nhưng ngay cả gắp thức ăn tiểu Vân cũng không cho hắn làm, nói cái gì bây giờ đã tu luyện, trở thành người lớn, mọi chuyện đều phải tự làm.
Sư Vương phi thường cao hứng vì tiểu Vân kiên trì tập luyện. Ngẩng đầu sắc trời mùa đông, dù giữa trưa nhưng vẫn chỉ có chút nắng ít ỏi, hắn có chút cảm khái.
“Tiểu Vân a, lúc con sinh ra trời đổ tuyết lớn, thời tiết rất là xấu. Con sinh ra cũng xấu tính như vậy, haha, vừa sinh ra đã đạp ta.”
“Tiểu Vân rất giống cha hồi nhỏ, lúc tập luyện cũng kiên trì như vậy. Thật là hoài niệm a. Lúc ta bắt đầu biết tu luyện, trời cũng trở lạnh như lúc này. Mấy ngày nữa hẳn là có tuyết rơi, cha sẽ tìm Chu thẩm thẩm may mấy bộ áo ấm, để cảm lạnh thì không tốt.”
“Nếu lão Viên kia không bế quan thì tốt rồi, hắn nhích mấy ngón tay là may được. Aizz, tên kia cũng coi như giỏi, chọn sách cho Tiểu Vân đọc rất có ý tứ.”
“Tiểu Vân sau này cũng phải theo Viên thúc thúc học nhiều một chút, cầm kì thi hoạ gì đó nếu muốn cũng nên biết một chút, sau này dễ tìm cô nương, nhưng đừng có bị học thói xấu của hắn a.”
“Tiểu Vân căn cơ rất tốt, sau này chắc chắn sẽ là đại nhân vật. Nhưng cũng đừng áp lực. Chỉ cần ta còn sống...”
Chưa nói hết câu, bên vai có chút mềm mại. Tiểu Vân đã mệt quá áp vào bả vai hắn ngủ thiếp. Đôi môi mỏng, chúm chím cười, lông mày trên trán giãn ra, cánh mũi nhỏ nhắn phập phồng. Hai gò má phúng phính có chút đỏ vì tập luyện mệt mỏi, còn dính mấy giọt nước sốt. Bàn tay nhỏ theo vô thức bám lấy tay áo hắn, trên ngón trỏ và ngón giữa vẫn còn vết đỏ nhạt vì kéo dây cung.
“Con yên tâm, dù trời có sập xuống, ta cũng chống cho con.”
Sư Vương lau đi vết dơ, cầm lấy bàn tay nhỏ đã kéo cung suốt một buổi, nhẹ nhàng truyền một đạo lôi chân khí nhu hoà, mỉm cười lắc đầu nhìn tiểu Vân duỗi người thoải mái. Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, dù có đọc nhiều sách, tỏ ra kiên cường, đến khi ngủ rồi mới chân chính lộ ra bản tính.
Mấy ngày sau đó, Sư Vương đều cùng tiểu Vân tập luyện Tụ Lôi Tiễn Pháp. Tiểu Vân thuỷ chung vẫn chưa kéo được dây cung, có chút nôn nóng. Sư Vương đành phải khuyên nó.
“Ngự Lôi Chân Quyết khác với phương pháp thông thường, lúc đầu sẽ rất khó, càng về những thức sau sẽ trở nên dễ dàng hơn. Con lại chọn tẩy tuỷ trước, mỗi lần chân khí vận chuyển sẽ dung nhập vào tuỷ xương, cải tạo cơ thể. Thời gian cải tạo càng dài, chứng tỏ căn cơ càng dày.”
“Vậy thì tiểu Vân nhất định đạt được tẩy tuỷ hoàn mĩ! Hơn nữa, trước tám tuổi sẽ kéo được cung tên”
“Hảo, nam nhi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng mà lúc đó cha Sư Vương phải có quà cho con nha.”
“Quà cho con, mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều rồi, chắc chắn có.”
Sau lần đó, để tránh dục tốc bất đạt tổn hại kinh mạch, Sư Vương chỉ để Lạc Vân luyện Tụ Lôi Tiễn Pháp một buổi sáng, trong lúc tập luyện còn phải mang tiểu ô quy trên người.
Buổi chiều chỉ làm việc nhẹ, đi chơi trong rừng, cũng bắt đầu chuyển từ đọc sách sang ngọc giản để rèn luyện thần thức.
Trái ngược với Lạc Vân siêng năng chăm chỉ là tiểu ô quy cắn linh thạch như bắp rang. Tiểu ô quy nhỏ xinh nhưng ăn như hổ kình. Mấy trăm hạ phẩm linh thạch đều bị nó cho vào miệng trong một ngày.
Hơn nữa, vật gì có linh khí mới ăn, đồ không ngon không ăn, đồ không bổ không ăn. Ăn nhiều như vậy nhưng thuỷ chung khí tức không tăng lên được gì, chỉ là trên quy giáp xuất hiện thêm một ít quy văn, làm cho ham muốn ô quy bảy món của Sư Vương dâng cao.
Nhưng đó không phải là điều Sư Vương lo lắng nhất. Hắn luôn có chút bất an, thường hay vô thức ngẩng đầu nhìn lôi vân trên bầu trời. Mấy ngày nay lôi vân trở nên mỏng bất thường, hơn nữa không khí mùa đông nhưng rất ẩm ướt.
Sau mấy ngày suy nghĩ, Sư Vương để Lạc Vân nghỉ ngơi một ngày, ra bờ biển tự mình đi dạo, còn hắn sắp xếp một chút đi tìm Thiết Hoả Cự Viên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK