• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một căn phòng tràn ngập xú khí, một thanh niên cực kỳ anh tuấn đang chau mày nhìn lấy cái ma phương hộp của mình.

Hắn là Sở Lưu Hương, 17 tuổi, Phàm cảnh Thất giai trung kỳ. Hắn là con cháu Sở gia, một gia tộc lớn, có truyền thống lâu đời, gia thế chỉ xếp sau năm đại thế gia đứng đầu đại lục.

Hắn sinh ra đã anh tuấn, tình cách gần gũi lại ôn nhu, chu đáo.

Đáng lẽ ra với tính cách, thiên tư, gia thế của hắn giờ đây hắn phải có một dàn hậu cung hùng hậu. Nhưng bất hạnh thay, hắn sinh ra đã sở hữu Thiên Xú Vạn Độc thể.

Thiên Xú Vạn Độc thể là một loại tiên thiên linh thể cực kỳ lợi hại, không hề thua kém Tiên Thiên Kiếm Thể, Tiên Thiên Hỗn Độn Thể, hay phải nói là còn có phần nhỉnh hơn. Người mang loại linh thể này nhất định sẽ là một đời độc tu hiển hách, bách độc tôi thể, độc pháp vạn thông.

Nhưng có được thì cũng có mất. Khắp mọi ngóc ngách trên người Thiên Xú Vạn Độc Thể lúc nào cũng phát tán ra một loại mùi hôi thối khiến người đời ghê tởm, nhưng lại miễn nhiễm đối với chủ thể. Loại mùi hôi thối này nương theo tu vi gia tăng mà cũng ngày một lợi hại.

Theo như điển tịch ghi lại. Ngày trước đã từng có người mang Thiên Xú Vạn Độc thể tu luyện được đến Thần cảnh. Nhưng trong lúc đột phá, xú hương lan rộng ra khắp đại lục làm cho các vị Thần cảnh đại năng nổi bão, hội đồng chụp chết.

Sở Lưu Hương lúc sinh ra đã mang theo mùi hôi thối, đến cả cha mẹ hắn cũng ngại không dám ôm hôn.

Lớn lên, một đường tu luyện không gặp bất kỳ cái bình cảnh gì. Tu vi tiến nhanh, xú hương cũng không lạc hậu.

Hắn đi đến đâu là lại “lưu hương” đến đó. Mấy muội tử nhìn thấy hắn đã sớm chạy xa mấy con phố.

Cho đến cả vị hôn thê được định sẵn của hắn khi gặp mặt cũng lập tức ngất xỉu. Ngay sau đó vị hôn thê này đòi sống đòi chết từ hôn.

Sở Lưu Hương tính tình hiền hòa cũng không để ý thể diện chấp thuận.

Có thể nói, cuộc đời hắn thành cũng nhờ Thiên Xú Vạn Độc Thể mà bại có lẽ cũng là do Thiên Xú Vạn Độc Thể. Quá bi ai a.

Quay lại hiện tại, Sở Lưu Hương đang chau mày nhìn lấy cái ma phương hộp.

Hắn nghe rõ ràng Kim Ô tiền bối nói là ma phương hộp này là 9x9. Nhưng hắn đếm đi đếm lại thì cái đồ chơi của hắn là 81x81 a.

Cái này thì hắn còn chơi cái rắm gì nữa? Hắn méo miệng, khóc không ra nước mắt.



Trong từng căn phòng khác, trải qua hơn một canh giờ đã có hơn mười người hoàn thành phá giải ma phương hộp.

Vương Kiếm giữ vững phong độ là người thứ nhất thành công.

Phong Thiên Hậu bám sát phía sau, về đích ở vị trí số hai.

Đôi song sinh tỉ muội về đích gần như cùng lúc, chia nhau vị trí thứ ba và thứ tư.

Thời gian còn lại không nhiều. Trên khoảng sân rộng rãi đông đúc ban đầu, chỉ có mười mấy người chia nhau ngồi xếp bằng. Bọn họ đã thành công vượt qua ba cửa khảo nghiệm, chỉ cần đợi hai canh giờ qua hết họ sẽ chính thức trở thành đệ tử Thú Thần Tông.

Đằng xa, một cái quang đoàn lóe lên, một bóng người từ trong quang đoàn bước ra.

“Lại có người thông qua khảo hạch.”

Không biết giọng nói của ai vang lên.

Người bước ra từ quang đoàn là một thanh niên trẻ tuổi không có điểm gì đặc biệt. Gương mặt theo kiểu “đại trà”, tùy tiện ra đường nắm một nắm cũng có hai ba cái.

Đây là cái thanh niên có tuyệt tích linh căn, Ám linh căn mà hồng bào nam tử lúc đầu nói tới.

Thanh niên bước ra như mở ra một làn sóng mới, lục tục có thêm hai ba cái quang đoàn nữa xuất hiện, từng bóng người từ trong đó bước ra…



Trong một căn phòng tối khác, Dư Chấn Hiệp trên đầu tràn ngập mồ hôi, giọt nào giọt nấy to như hạt đậu xanh.

Hai tay hắn hóa thành tàn ảnh cố gắng phá giải ma phương hộp. Nhưng ma phương hộp trong tay hắn không có dấu hiệu gì là đang được phá giải, vẫn loạn thành một đoàn những màu sắc khác nhau.

“Quái! Phương pháp của ta cuối cùng là sai ở đâu? Sao ta càng giải thì càng loạn thế này?”

Dư Chấn Hiệp tiếp tục dốc lực phá giải nhưng kết quả vẫn là một con số không tròn trĩnh. Hắn tức khí, hai tay cầm ma phương hộp quăng mạnh xuống sàn.

Cái này đồ chơi là vật dụng để khảo hạch tân nhân của Thú Thần Tông chắc hẳn sẽ không dễ bị phá vỡ đâu a.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn chính là ma phương hộp chạm xuống mặt sàn vậy mà cư nhiên vỡ tan. Đúng vậy, vỡ tan thành từng khối từng khối vuông vức.

Dư Chấn Hiệp thu lấy một màn này vào mắt. Trong phút chốc hắn đứng hình, mồm há rộng ra, cứng ngắc. Nhưng rồi tiếp đó hắn linh cơ khẽ động, từ sâu trong đáy mắt một chùm hào quang âm hiểm lóe lên.

Hắn ngồi xuống thu nhặt tất cả mảnh vỡ lại, phân loại theo màu, còn một phần ma phương hộp còn nguyên hắn cũng dùng man lực tách rời đi ra.

Hắn ngồi đấy, tháo dỡ, phân loại xong lại mang từng khối, từng khối nhỏ ma phương hộp đem lắp ghép lại. Đôi tay hắn làm việc chăm chỉ, trên miệng nở lấy một nụ cười gian tà:

“Khà khà khà khà! Dư Chấn Hiệp ta thật sự là quá thông minh. Khà khà khà khà…”

Cho đến khi mảnh ghép cuối cùng đặt vào đúng vị trí. Một luồng hào quang chói mắt từ ma phương hộp lóe lên bao trùm lấy hắn. Bên trong hào quang còn vang vọng lấy một giọng cười ti tiện.

“Thú Thần Tông, đại gia ngươi đến đây, ha ha ha…”



Cùng một khoảng thời gian đó, trong toàn bộ những căn phòng khác, ma phương hộp cũng tỏa ra hào quang.

Tuy nhiên những hào quang này không phải màu trắng thánh khiết như những người đã quá quan trước đó mà là màu đỏ thẫm.

Hào quang đỏ bao trùm lấy mọi người rồi sưu một cái mọi người xuất hiện bên ngoài sơn môn của Thú Thần Tông. Trong đầu mỗi người văng vẳng lấy một cái thanh âm trung tính:

“Khảo hạch thất bại, chúng ta vô duyên.”

Đoàn người có kẻ thở dài rồi rảo bước xuống núi, có người gục xuống tại chỗ mà khóc nức nở…

Sở Lưu Hương đứng ở bên trong đoàn người hướng ánh mắt phức tạp nhìn phía đỉnh núi. Ngay lúc này, một đạo thanh tuyến chui vào tai hắn.

Sở Lưu Hương nghe hiểu rõ ràng, chắp hai tay hướng về phía đỉnh núi hành lễ một cái. Hành lễ xong, hắn quay người mỉm cười xuống núi.




Trên đỉnh tháp, hồng bào nam tử đang ngồi cắn hạt dưa thập phần vui vẻ.

“Cuối cùng cũng tiễn đi được cái này “ôn thần”. Khà khà khà khà…”



Trong sân rộng, Dư Chấn Hiệp là người cuối cùng bước ra. Kim Ô tiền bối lần nữa xuất hiện, trên mặt treo lấy nụ cười ôn hòa đã trở thành thương hiệu.

“Chào mừng hai mươi tám tân đệ tử của Thú Thần Tông.”

“Tất cả mọi người đều là những nhân tài đã xuất sắc vượt qua được cả ba cửa ải khảo nghiệm do tông môn xây dựng. Hiện giờ các vị đã chính thức trở thành một thành viên của Thú Thần Tông. Ta mong rằng mọi người sau khi gia nhập bản tông sẽ cố gắng chuyên tâm tu luyện, góp phần phát dương quang đại tông môn.”

“Hiện tại còn một cửa ải tự chọn thứ tư, không biết có ai cảm thấy hứng thú muốn thử sức một lần hay không?”

“Không biết cả hai người cùng một chỗ vượt ải có được không?”

Đôi song sinh tiểu la lị đồng thanh lên hỏi.

“Đây là khảo nghiệm cá nhân, chỉ có thể từng người tiến vào.” - Kim Ô tiền bối dùng thanh âm nhã nhặn giải thích.

“Vậy thì chúng ta không tham gia.”

Hai tiểu cô nương giọng có chút thất vọng hồi đáp.

“Ta tới.”

Phong Thiên Hậu một mặt tự tin bước lên phía trước.

Kim Ô tiền bối gật gật đầu, hắn phất tay một cái, không gian thay đổi.

Đoàn người chớp mắt một cái đã xuất hiện trước một họa quyển to lớn nằm ngang như bức tường, dài mười mấy trượng, cao ba trượng.

Trên họa quyển vẽ lấy một đầu Phượng Hoàng sống động như thật dang cánh che trời, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt toàn thân. Bức họa tuyệt mỹ như ẩn như hiện một khí tức áp bách chúng sinh, cùng một hơi thở nóng bỏng tựa hồ muốn đốt cháy tất cả.

Kim Ô tiền bối ngay một khắc nhìn thấy bức họa vẻ mặt đạo mạo thánh thiện dại ra, hai mắt tỏa sáng.

Cảm giác được bản thân có chút thất thần, Kim Ô tiền bối ho khan mấy tiếng. Nhưng hai mắt hắn không hề nhấc ra khỏi bức họa mà lên tiếng, giọng nói pha lẫn chút cảm giác kích động.

“Đến, đặt tay lên họa quyển.”

Phong Thiên Hậu nghe lời, bước đến đằng trước họa quyển. Trong một khoảnh khắc hắn đặt tay lên họa quyển, cơ thể hắn như bị một loại lực lượng kỳ diệu bao trùm.

Một khắc, hai khắc, ba khắc. Lúc này, nguyên bản đang đặt tay lên họa quyển, Phong Thiên Hậu đột nhiên bị đẩy lùi về sau ba bước. Hắn mở mắt, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, trên mặt hiện ra vẻ thất vọng và không cam lòng.

Hắn bước về phía hàng ngũ im lặng không nói lời nào.

Hắn thất bại rồi!

Kim Ô tiền bối trông thấy một màn này cũng không lấy làm bất ngờ.

Khảo nghiệm của tên biến thái kia làm ra nào có dễ vượt qua như vậy a.

Kim Ô tiền bối lần nữa lên tiếng:

“Còn có ai muốn thử sức hay không? Nếu không ta dẫn các ngươi đi làm thủ tục nhập môn.”

Lúc này một thiếu niên gầy gò từ trong đoàn người bước ra.

Là Vương Kiếm, chú ngựa ô lần này, liên tiếp đứng đầu hai cửa ải thứ hai và thứ ba.

Vương Kiếm bước ra khỏi đoàn người, hai mắt nhắm chặt từ đầu đến giờ đột nhiên mở ra. Hai mắt một màu đen kịt như tinh không vô cùng vô hạn. Mắt hắn không có tiêu cự, không có con ngươi, không có gì cả ngoại trừ một màu đen huyền bí kia.

Vương Kiếm mở mắt, khí thế trên người như quân lâm thiên hạ lan tỏa. Chân khí nội liễm không còn kiềm chế như pháo nổ tung.

“Phàm cảnh tứ giai!??” - Dư Chấn Hiệp đứng trong đoàn người một mặt đậu đen rau muống nói.

Móa cái kẻ làm ta phải khúm núm như trẻ nhỏ, tạo cho ta áp lực như muốn lâm vào tử vong chỉ mới là Phàm cảnh tứ giai tiểu tu sĩ?

Phong Thiên Hậu cũng một mộng bức. Cái tên cao ngạo, dám không để mình vào mắt cuối cùng chỉ là một con kiến tứ giai? Hắn nghiến răng nghiến lợi dán ánh mắt vào Vương Kiếm trên thân, trong lòng suy tính không biết đã chạy đến nơi đâu.

Kim Ô tiền bối nhìn Phong Thiên Hậu một cái rồi lắc đầu thở dài. Người trẻ tuổi, tâm tính tại sao lúc nào cũng như vậy?

Vương Kiếm đi đến trước họa quyển mới lên tiếng:

“Tiền bối, ta thử một chút có được hay không?”

“Tự nhiên.” - Kim Ô tiền bối đáp.

Liền sau đó, Vương Kiếm cũng giống như Phong Thiên Hậu bị một lực lượng vô hình kỳ diệu bao trùm lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK