Ở trước động phủ có một trận pháp làm bằng hắc cương lôi mộc.
Thỉnh thoảng, từ phía trên tám mươi mốt mộc trụ sẽ có lôi đình đánh xuống, ám khí từ trên thân mộc trụ phóng ra, ở mặt đất sẽ có thiết liên đâm lên bất thình lình, muốn trói lấy chân.
Một đạo thân ảnh di chuyển giữa trận pháp, thuần thục né tránh lôi đình và thiết liên, kéo cung bắn rơi ám khí.
Mỗi lần lôi đình đánh xuống, chân trái lướt lên, chân phải dậm về sau một cái, dưới hai chân có lôi điện hiện ra, thân ảnh hắn chớp lên ngân quang, lướt đi một trượng, giống như đang trượt trên mặt nước.
Dưới mặt đất mọc lên thiết liên, hắn sẽ nhào lộn một cái ra xa ba trượng, bắn ra một mũi tên. Phía trên mũi tên, lôi điện quấn quanh, thô to như mãng xà.
Khi lôi tiễn chạm vào thiết liên thì lập tức nổ tung, làm mặt đất lún xuống một hố to. Trận pháp lập tức vận chuyển, chỉ vài hơi thở, mặt đất đã trở lại bình thường.
Trên mộc trụ có đầy phi đao, mộc trụ xoay một lần sẽ bắn ra chín phi đao. Hắn quỳ một gối, kéo cung bắn ra chín mũi tiễn, chuẩn xác ghim chín phi đao trở lại mộc trụ.
Thân ảnh đó, chính là Lạc Vân đang luyện tập đồng thời Tụ Lôi Quyết và Ngự Lôi Bộ Pháp - thức thứ hai của Ngự Lôi Chân Quyết.
Ba năm trước, Sư Vương tuyên bố hắn luyện thành Tụ Lôi Quyết, tẩy tuỷ hoàn mĩ. Hắn đã có thể một lúc bắn chín lôi tiễn trúng hồng tâm, mười lần trúng đủ mười.
Một năm trước, Viên thúc thúc đến chơi, xem hắn một chút, nói hoán huyết của hắn cũng đã hoàn thành.
Vậy là Lạc Vân bắt đầu học Ngự Lôi Bộ Pháp.
Năm năm nay, hắn tuy học chiêu thức của Ngự Lôi Chân Quyết, nhưng lại dựa theo cách vận hành chân khí của thiếu nữ Lạc Vân mà làm, cải tiến đôi chút để tránh nguy hiểm. Sư Vương không phản đối, cũng coi như ngầm đồng ý.
Sau khi dựng xong lôi mộc trận pháp, Viên thúc thúc cùng cha Sư Vương đồng loạt tuyên bố bế quan, nói muốn tiến vào Linh thú bát phẩm, nhờ Vũ gia gia trông coi hắn và tiểu ô quy.
Hôm nay Lạc Vân đã thực bắn rơi 729 phi đao, lại liên tục vận chuyển chân khí thi triển bộ pháp, mồ hôi đã ướt đẫm cả áo. Hắn ngồi xuống, điều chỉnh hơi thở, cầm lấy bình trà tu ừng ực.
Tiểu ô quy ở bên cạnh cùng Vũ gia gia luyện tập Thuỷ thuật. Mấy năm nay, tiểu ô quy đã trưởng thành nhiều, cũng đã bước vào Man thú Tam phẩm đỉnh phong.
Hắn còn được Vũ gia gia chiếu cố, nâng cao thực lực, dạy cho hắn Thủy thuật bí truyền của Vũ tộc. Tiểu ô quy thông minh hơn người, không chỉ học được Thủy thuật còn xuất sắc học luôn cái tính vừa tiện vừa vô sỉ của lão cha.
Vũ gia gia liên tục gật đầu nhìn tiểu ô quy bắn ra một quả thuỷ pháo xô ngã liên tục mấy thạch nhân, có chút tâm đắc.
Tiểu ô quy thấy Lạc Vân đã ngừng lại, bốn chân ngắn bò về, thuần thục dùng một cột nước nâng mình lên cao, nằm lên bàn, đầu ngẩng cao, đuôi duỗi thẳng, mở miệng nói với hắn bằng quy ngữ:
“Tiểu Vân! Quy gia muốn khiêu chiến ngươi!”
“Cược cái gì?” - Lạc vân cười tươi rói. Tiểu ô quy này chưa thắng hắn bao giờ a.
“Ta cược Hắc Lôi trân châu của Lôi Bạng, Linh thú Nhất phẩm hạch tâm.”
“Được, ta cược mười cái cao cấp Gia Tốc Phù, hai trăm con thạch bạng Viên thúc thúc nướng!”
“Thành giao! Chiều nay, ngươi là nam nhi thì đừng có trốn! Thuỷ pháo của Quy gia chờ ngươi.”
...
Sân đấu là bãi đất trống trước cửa động phủ được Vũ gia gia bố trí thêm một trận pháp đơn giản. Ai bị đưa ra khỏi vòng tròn thì thua. Lôi tiễn của Lạc Vân cũng đổi thành đầu tròn có bọc vải để tránh tổn thương.
Hai tiểu hài tử chiến đấu, cũng không có gì to tát. Chỉ là Lạc Vân bắn tiễn, tiểu ô quy rụt đầu vào mai né tránh. Tiểu ô quy phun thuỷ pháo, Lạc Vân dùng Ngự Lôi Bộ Pháp né đi.
Hồi lâu, trận đấu bước vào kịch chiến. Lạc Vân bắn một lúc chín lôi tiễn. Lôi tiễn xuyên qua thuỷ bích, ‘cong’ một cái, đập vào mai rùa, lôi điện bên trên đánh vào người tiểu ô quy làm cho cơ thể có chút tê dại, chân không bám chắc mà bị đẩy lùi ra tám trượng, chỉ còn 2 trượng sẽ bị lọt ra ngoài.
Tiểu ô quy tức giận, rướn người, chân cao hơn gấp đôi, phóng lại vào trung tâm vòng tròn, cũng phun ra liên tục chín thuỷ pháo, tốc độ không hề kém lôi tiễn.
Lạc Vân khoé miệng giật giật, lập tức nhào lộn một vòng sang trái, cúi người rạp xuống, trên người chớp lên ngân quang, tức thì lướt đến sau lưng tiểu ô quy, né được mấy quả thuỷ pháo. Sau đó, hắn giơ cung, lắp một mũi tên, không nhắm vào tiểu ô quy mà nhắm vào mặt đất phía dưới. Tiểu ô quy mở miệng khinh bỉ:
“Sách có câu: Ám kích phi quân tử.”
Liền đó, tiểu ô quy rụt đuôi vào mai, từ đó bắn ra một quả thuỷ pháo đập thẳng vào mặt Lạc Vân, làm hắn ngã sóng soài, bay xa ba trượng, mũi tên chưa rời cung cũng rơi xuống đất
“Ngươi chơi bẩn!”
“Đây là siêu cấp vô địch thánh thuỷ của Quy gia, đời này chưa ai được thử!”
Aizz, đánh lén bất thành lại bị người phản kích. Lạc Vân chật vật bò dậy, lập tức mấy quả thuỷ pháo bay đến dập cho hắn ngã sấp, trượt dài trên mặt đất, chỉ còn cách đường biên ba trượng.
Lạc Vân tức giận, không thèm ngồi dậy, tay nhanh thoăn thoắt dùng hết sức kéo cung bắn ra một mũi tiễn. Trên mũi tiễn có lôi điện thô to quấn quanh.
Mũi tiễn tạo thành tàn ảnh theo hình vòng cung rơi xuống trước người tiểu ô quy, lập tức nổ tung. Một lực đạo to lớn đẩy tiểu ô quy bay vút lên trên không.
Lạc Vân chớp thời cơ bật dậy, dưới chân lôi đình chớp động, toàn thân loé lên ngân quang, lướt liên tục về trước ba lần, mỗi lần lại bắn ra một mũi tên vào mai của tiểu ô quy, giữ cho tiểu ô quy ở trên không.
Lực đạo tăng thêm, khoảng cách lại ngày càng gần hơn, hắn lại di chuyển với tốc độ nhanh làm cho lôi tiễn rất có hiệu quả, đẩy tiểu ô quy cách đường biên bên kia chỉ có nửa trượng. Đột nhiên tiểu ô quy mở miệng nói:
“Sách có câu: Đuổi cùng giết tận sẽ gặp báo ứng.”
Liền đó, lần lướt đi thứ tư, Lạc Vân đập thẳng vào một bức thuỷ bích dày, thuỷ bích lại cứng rắn, phảng phất như là thuỷ tinh chứ không phải là nước.
Hắn có chút choáng váng lùi ra sau thì cơ thể lại chới với, hai tay quơ quào trong không khí. Mặt đất dưới chân hắn sụp xuống một cái hố, hắn bị rơi vào, dưới hố toàn là nước, ngập tới mũi của hắn, làm hắn uống hết mấy ngụm.
Chớp thời cơ, tiểu ô quy trở lại trung tâm vòng tròn, còn bồi thêm một quả thuỷ pháo nhỏ vào mặt Lạc Vân, xoay người, đuôi nhỏ chỉ thẳng lên trời, còn âm thầm bố trí một bức thuỷ bích chắn bên trên hố, định bụng sẽ để Lạc Vân ngâm mình tới chiều tối mới thả hắn lên.
“Tiểu ô quy, ngươi đặt bẫy, đó là ám kích!!!” - Lạc Vân hét lên tức giận.
“Sách có câu: Vô độc bất trượng phu! Lên đây đánh với ta a!”
Lạc Vân rất phiền não. Mấy năm nay, tiểu ô quy ngày càng tiến bộ, hơn nữa trò quỷ cũng càng nhiều, rõ ràng là Vũ gia gia bày cho hắn. Dồn hết sức lực, Lạc Vân dẫm chân nhảy lên khỏi hố, thôi động chân khí, lôi điện từ tim bộc phát, chảy vào tứ chi bách hài, quấn quanh người như lôi long, trực tiếp xuyên qua thuỷ bích.
Tiểu ô quy há hốc mồm nhìn Lạc Vân bộc phát. Ngự Lôi Bộ Pháp hình như không có chiêu này a? Lập tức miệng há to, phóng ra một thuỷ pháo bay nhanh gấp hai lần bình thường.
Lạc Vân cúi người né thuỷ pháo trong gang tấc, lộn nhào một vòng, quỳ một gối, kéo cung bắn ra chín mũi tiễn.
Chín mũi tiễn này có từng đạo lôi điện thô to như cánh tay quấn quanh, phảng phất mạnh hơn mấy lần lôi tiễn lúc trước. Chín mũi tiễn trong chớp mắt không đợi tiểu ô quy phản ứng đã chuẩn xác rơi trước mặt, nổ ầm một cái, mặt đất lún xuống một trượng, tiểu ô quy bị đẩy bay lên trời.
Tiểu ô quy bị chấn cho bay lên. Hắn kéo cung, lại bồi thêm một tiễn. Một mũi này, chắc chắn hắn sẽ thắng.
“Ngươi có giỏi thì bay vào a!” - Lạc Vân trêu tức.
Tiểu ô quy xoay tròn trên không như một hòn đá bị ném đi, người đã rụt vào mai. Khi gần tiếp đất, một thuỷ pháo to gấp năm lần bắn ra, chống đỡ hắn lên cao, dựa vào phản lực bay ngược trở về vòng tròn.
“Sách có câu: Chưa đỗ ông Nghè đã đe Hàng Tổng!”
Lạc Vân da mặt giật từng cơn. Không để mất tiên cơ, tay hắn nhanh thoăn thoắt bắt ra mấy mũi tên. Thật không ngờ, tiểu ô quy cũng đã chuẩn bị, mở miệng, bắn ra mấy thuỷ pháo, chuẩn xác đánh rơi tên của hắn xuống đất.
Tiểu ô quy xoay tròn, như một con mèo rơi xuống mặt đất trên bốn chân, lập tức cả người căng phồng, bốn chân dài ra, đầu ngửa lên trời, miệng há to. Trước miệng của hắn, một quả thuỷ pháo to gấp mười lần đang tụ lại.
Lạc Vân miệng méo xệch. Tuy thuỷ pháo bình thường bắn vào người cũng không đau mấy, chỉ là đẩy lui, nhưng quả này thì đau nha! Hơn nữa, thuỷ pháo to như vậy, làm sao mà né? Tiểu ô quy chơi lớn rồi.
Hắn chần chừ một chút. Lúc nãy hắn dùng một thành lôi lực để kích phát theo cách kia đã đạt được hiệu quả rất lớn. Hắn đã muốn thử dùng năm thành rất lâu rồi … Thử một chút, thắc mắc lâu nay sẽ được giải.
Một tức sau, hắn khuôn mặt nghiêm túc, trên toàn thân bùng lên lôi điện, giống như một tia chớp lướt đi trên mặt đất.
Vũ gia gia thấy hắn lại dùng chiêu này thì nheo mắt lại, bốn chân đứng thẳng, huyền xà cũng nghiêm túc quan sát. Đây là Ngự Lôi Bộ Pháp cao nhất, dùng toàn thân để thi triển, nhưng mà nhìn vẫn có chút không giống.
Thuỷ bích đối với hắn không tác dụng, thuỷ pháo bắn vào hắn cũng không thể đẩy lùi. Cơ thể hắn dần phồng lên, bên trong cũng rất nóng. Trên người hắn tràn ngập lôi điện, giống như là mặc thêm một lôi giáp phủ kín người.
Trong vòng một mười hơi thở, Lạc Vân đã tới trước mặt tiểu ô quy, cũng không nghĩ gì đến cung tiễn, trực tiếp dùng tay nhấc tiểu ô quy lên, muốn đem tiểu ô quy ra khỏi vòng mà đặt xuống.
Tiểu ô quy thấy lôi điện cuồng bạo truyền vào người mình gây co giật liên hồi, lại qua liên kết khế ước cảm thấy chân khí trong người hắn như hồng thuỷ, từ khắp các nơi trong cơ thể đổ dồn về tim, trên đường đi chỉ có năm phần bị cưỡng ép dung nhập vào xương cốt, năm phần lôi chân khí cuồng bạo còn ầm ầm chạy về tim, trái tim chưa cường tạng không thể chống đỡ.
Trận này không thể đánh được nữa. Khó khăn mở miệng, hắn nói:
“Tiểu … Vân, ta … thua.”
Lạc Vân lập tức buông tiểu ô quy ra, ngã gục trên mặt đất, hai tay kịch liệt ôm lấy ngực. Tiểu ô quy lập tức giúp hắn rút chân khí cuồng bạo ra, để vào quy giáp, nhưng chân khí kia rất bá đạo, tiểu ô quy dù có liên kết vẫn không thể hoàn toàn điều khiển.
Trên da Lạc Vân không ngừng tiết ra một lớp dày chất đen - tạp chất trong cơ thể, sau đó, da hắn cũng không chịu nổi nữa, nứt toát ra, máu cùng chất đen từ đâu xuất hiện hoà vào nhau.
Vũ gia gia lập tức chạy tới, đem hỗn độn linh khí truyền vào cơ thể. Tim Lạc Vân không chịu được đã vỡ, may mà có Vũ gia gia cứu kịp thời.
Chân khí trong cơ thể Lạc Vân cạn kiệt dần …
Theo chân khí Lạc Vân cạn kiệt, Vũ gia gia cảm thấy trong cơ thể Lạc Vân có cái gì đó rụt rịch tỉnh dậy, nhíu mày. Tên này rốt cuộc là con cháu nhà ai, chuyện lạ đời lại nhiều như vậy?
Đúng lúc đó, trong cơ thể Lạc Vân ầm một tiếng, linh khí trong trời đất bạo động, như lũ cuốn điên cuồng quán chú vào cơ thể Lạc Vân.
Vũ gia gia lập tức hét lớn:
“Mau, đi gọi lão miêu! Ta chỉ có thể giữ nó sống được một khắc! Lão Viên cũng gọi đến, nhắc hắn đem theo Ngũ Hành Kim thuỷ”
Tiểu ô quy bốn chân dài ra, nhanh chóng chạy tới chỗ Sư Vương bế quan.
Linh khí vào cơ thể Lạc Vân như ngựa mất cương chạy loạn, tàn phá cơ thể nhưng cũng có một phần nhỏ chuyển thành chân khí cường ngạnh cải tạo cơ thể.
Vũ gia gia liên tục dẫn hỗn độn linh khí chữa trị, cũng ngăn cản bớt linh khí ở ngoài, da của Lạc Vân từ từ liền lại, nhưng bên trong tám phần kinh mạch đã vỡ, trái tim được hỗn độn linh khí bao quanh, không ngừng vỡ nát rồi tái tạo.
Vũ gia gia lắc đầu, lấy ra một viên Hắc Lôi trân châu.
Vốn đây là tiền cược của con trai hắn, bây giờ xem ra phải dùng để cứu mạng rồi. Nhét Hắc Lôi trân châu vào miệng Lạc Vân, dùng linh khí để trân châu trôi xuống đan điền, toả ra hắc quang bắt đầu ổn định linh khí cuồng bạo, nhưng cũng chỉ có ba thành tác dụng.
“Tiểu tử, chỉ là tỉ thí, ngươi liều mạng như vậy làm gì!”
“Con chỉ là muốn thử một chút.” - Lạc Vân thì thào
Xem ra, con đoán sai rồi. Lạc Vân nghĩ thầm.
Vũ gia gia lắc đầu. Tiểu tử này liều mạng quá a. Hắn không biết rằng Lạc Vân dùng cách vận dụng lôi chân khí kia là của Long tộc.
Lạc Vân muốn thử xem, trong cơ thể có bao nhiêu huyết mạch của Long tộc. Hắn tìm được điển tích của cha Sư Vương có nói, nếu hắn trong người mang long huyết, lúc vận khí theo cách kia sẽ không có nguy hiểm. Còn thứ gì dẫn đến linh khí bạo động, hắn có đoán được một chút ...
Hắn đánh cược thua rồi, chỉ năm phần lôi điện tụ ở tim đã làm cho hắn thập tử nhất sinh, còn không cẩn thận dẫn tới linh khí cuồng bạo. Trong người hắn, không có một giọt long huyết.
Cự Viên ngồi trên lưng Sư Vương đã về chân thân, trên vai có tiểu ô quy, tức tốc phóng tới.
Cự Viên trên đường đi đã nghe tiểu ô quy nói đại khái tình hình, nhíu mày. Hắn lấy ra một cái bồn lớn, trực tiếp dốc hết Ngũ Hành Kim thuỷ tích góp bao năm đổ vào, bế Lạc Vân ngâm vào trong.
Thấy Ngũ Hành Kim thuỷ đang phối hợp cùng với Hắc Lôi trân châu, một cái ổn định linh khí, một cái chữa trị cơ thể, Cự Viên mới thở phào. Tuy linh khí vẫn điên cuồng quán chú vào, nhưng có Ngũ Hành Kim Thuỷ chống đỡ, tính mạng của Lạc Vân coi như không nguy hiểm.
“Mèo bệnh, ngươi tới xem. Cái này ngươi quen thuộc hơn ta.”
Sư Vương đi tới, bàn tay đặt ngay trái tim của Lạc Vân, dùng toàn bộ tu vi cường hành luyện hoá linh khí thành lôi chân khí, dẫn chân khí dung nhập vào cơ thể. Trên người Lạc Vân vẫn không ngừng trào ra tạp chất màu đen.
“Linh khí bạo động … Chân khí đang cải tạo xương cốt … nhưng quá cuồng bạo. Chỉ cần chịu qua được, nhất định nó sẽ phạt cốt thành công.”
Ô lão quy giật giật miệng, trong lòng suy nghĩ “Nghịch thiên quá rồi. Độ kiếp dẫn bạo động linh khí cũng chỉ như thế này a. Mà thôi, mà thôi, dù gì cũng có khế ước với con trai ta.”
Hắn đem hỗn độn linh khí bao quanh Lạc Vân, chắn bớt mấy phần linh khí cuồng bạo, tạp chất màu đen bị thổi bay không còn, dung nhập phối hợp với Ngũ Hành Kim thuỷ chữa trị cơ thể Lạc Vân.
Hai khắc sau, tạp chất màu đen trào ra giảm còn một thành, linh khí bạo động từ từ giảm bớt.
…
Đột nhiên, tiểu ô quy có cảm ứng, kêu lên một tiếng. Mọi người nhìn sang, đồng loạt nheo mắt.
Một đoàn thanh quang xuất hiện trên trán Lạc Vân. Ngay trên trán hắn, mọc lên một mầm cây, lớn lên với tốc độ có thể trông thấy. Lá cây tròn như mũi hài của trẻ con. Thân và lá đều là tử kim sắc.
Sau đó, cây ra hoa, một đoá hoa trắng muốt không tì vết. Nhị rụng, hoa kết thành trái, một trái cây tròn xoe, toả ra bạch quang tinh khiết. Sau đó, cây lại ra thêm một đoá hoa. Đoá hoa chỉ bằng ngón tay, màu tím nhạt, trông rất bình thường, đối lập với bạch quả.
Một mùi hương mê người, như mĩ vị ngon nhất trên thế gian toả ra từ bạch quả. Sư Vương ở gần nhất, giơ tay lên định hái, mới thất thần khựng lại.
Mọi người xung quanh đều vô thức bị cám dỗ, bước lại gần, đưa tay muốn hái. Toàn bộ thú trong rừng đều bị mùi thơm hấp dẫn, di chuyển theo bản năng đến đây.
Ngay cả mặt đất dường như cũng bị mê hoặc, lắc lư nhè nhè làm kim dịch sóng sánh.
Tiểu ô quy lại không bị cám dỗ, há miệng hút sâu một cái, toàn bộ hương thơm đều bị nó cho vào bụng, liếm miệng thoả mãn.
Mọi người tỉnh lại.
Bạch quả rơi xuống, hoá thành bạch quang nhu hoà chiếu rọi khắp cơ thể Lạc Vân, rồi chìm vào bên trong không thấy. Toàn bộ cây cũng chìm vào trán Lạc Vân, biến thành một ấn kí nhỏ cỡ đầu ngón tay trên trán.
Bỗng nhiên ….
Ầm!!
Thiết Hoả Cự Viên phất tay tạo một quang mạc bao quanh bồn kim dịch, đem cả Lạc Vân, tiểu ô quy cùng bồn kim dịch thu vào càn khôn quy giáp.
Mặt đất rung lắc dữ dội. Toàn bộ sơn mạch sụp đổ. Từng tảng đá to như ngôi nhà lăn xuống
Đại địa nứt ra, từ đó có tiếng khàn khàn ma quái, nghe như mê mang, lại nghe giống như chó kêu:
“Thơm … thơm”
Từ khe nứt có khói đen bay lên, hiện ra một đầu hung thú hư ảo dần dần ngưng thực.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK