• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cự Viên thức dậy trước tiên. Hắn nhìn quanh một lượt, dụi mắt, lại nhìn, vội vàng chạy đến bên Tiểu Vân, xem xét một lượt, không phát hiện ra chuyện gì bất thường. Hắn lay Sư Vương, miệng nói lớn:

“Dậy, dậy hết! Mọi người xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Lão Quy thức dậy trước, mồm há ra không khép lại được.

“Có kẻ nào to gan dám vào đây trộm linh khí sao?”

“Dù cho ba người chúng ta cùng hấp thu cũng không hết được từng này linh thạch.” - Sư Vương tỉnh dậy trầm giọng nói - “Cũng may tiểu Vân vẫn không có gì bất thường.”

Chợt có một giọng the thé như muỗi kêu:

“Cha Sư Vương, còn sớm như vậy, con còn muốn ngủ, cho con ôm một chút.”

“Tiểu Vân?”

“Là Tiểu Vân?”

“Tiểu Lạc Vân?”

Lạc Vân từ từ hé mắt ra, đã thấy cha Sư Vương hai mắt đỏ hoe, cánh tay run run cầm lấy vai hắn.

Liếc mắt nhìn một vòng, hắn thấy Quy, à không, Vũ gia gia thở phào một hơi, còn Viên thúc thúc thì cười đến toét cả miệng, không ngừng nhảy nhót, tiểu Ô Quy đang rướn cổ cắn cắn ngón tay hắn.

“Chào buổi sáng. Sao mọi người lại tập trung ở đây hết vậy? Hôm nay có gì đặc biệt sao?” - Lạc Vân giọng khàn khàn lúc sáng sớm vừa vươn vai vừa nói.

Sư Vương đè nén tâm tình, giọng có chút run rẩy, đem tiểu Lạc Vân ôm chặt vào lòng, vỗ về bờ lưng bé nhỏ.

“Tiểu tử thối, ngươi ngủ một lần là hai năm, ngươi nói xem, hôm nay có đặc biệt không?”

“Con đã ngủ suốt hai năm sao?”

Sư Vương định mở miệng trả lời, nhưng cổ họng nghẹn lại, cũng sợ tiểu hài tử thấy mình khóc sẽ thương tâm, nên chỉ vỗ về không nói.

“Ngươi chỉ mới ngủ có một năm ba trăm năm mươi ngày thôi.” - Viên thúc thúc vừa khép miệng lại được, thay bạn già nói ra

“Nào nào, tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.” - Vũ gia gia mở miệng, huyền xà trên lưng cũng uốn éo, run rẩy vì kích động

“Con xin lỗi.”

Ba tiếng trầm phát ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn của một tiểu hài tử thoạt nhìn mới sáu tuổi, như nặng vô cùng, chìm xuống không gian

Thấy không khí có chút nặng nề, Thiết Hoả Cự Viên vội chen vào.

“Không sao không sao. Chờ ta, ta đi nấu một bữa tiệc thật lớn. Hôm nay là sinh thần tiểu Lạc Vân tám tuổi!”

“Hôm nay là sinh thần sao? Viên thúc thúc, có giò heo hầm không, còn có thạch bạng nướng, không được rồi, mùa đông thì sao có thạch bạng.”

“Có có hết, không sao, cái gì cũng có” - Viên thúc thúc gật đầu, chạy đi chuẩn bị.

“Ta đi bắt thạch bạng, bảo đảm vừa tươi vừa ngon.” - Vũ gia gia cũng đi theo, cơ thể già nua phảng phất trẻ thêm mấy trăm năm.

Ngoài trời, tuyết đang dần tan dưới ánh nắng. Ngày mới đã bắt đầu.

Trong phòng chỉ còn lại Sư Vương cùng Lạc Vân.

Khi Vũ gia gia đi rồi, Sư Vương mới buông Lạc Vân ra, nhìn kĩ từng đường nét, ngay cả cọng lông cũng không bỏ sót, lại đem một đạo lôi điện truyền sang, làm tiểu Vân cười đến híp mắt.

“Vậy con đã tám tuổi rồi, nhưng mà như vầy thì quá lùn rồi. Aizz” - Lạc Vân nhìn thân thể của mình, bắt chước dáng vẻ ông cụ than thở.

Sư Vương lắc đầu cười:

“Không sao, tiểu Vân sau này nhất định sẽ cao lớn khôi ngô, ngọc thụ lâm phong, các cô nương xếp hàng kín Mê Vụ Cổ Lâm cũng không hết.”

“Không được, không được. Con phải siêng tập luyện để cao lên a.”

“Được, được.”

Lạc Vân lại liếc mắt sang tiểu ô quy, muốn xem một chút hai năm nay tiểu ô quy ra sao. Tiểu ô quy vì bị bỏ ngoài rìa đang ngoảnh mặt làm lơ với hắn, cái đuôi ngắn ngủn chỉ thẳng lên trời.

Lạc Vân nhìn tiểu ô quy lớn hơn nhiều mà còn biết giận dỗi có chút tức cười, chọt chọt cái đầu nhỏ của nó.

“Tiểu ô quy, lâu không gặp a. Ngươi cũng rất mau lớn nga.”

Tiểu Ô Quy lắc lắc cái đuôi nhỏ xíu, không thèm nhìn hắn, chậm chạp bò đến đầu giường, thuần thục lấy ra càn khôn quy giáp, đổ ra mười mấy viên linh thạch, nhai rôm rốp.

Sư Vương cười lắc đầu:

“Có Vũ gia gia của con duy trì hỗn độn linh khí liên tục quán chú vào, nó tu luyện tốc độ khá tốt. Bây giờ coi như đã là nhất cấp đỉnh phong rồi, tuỳ thời có thể tiến vào nhị cấp. Hơn nữa hai năm qua, toàn bộ sách của Viên thúc thúc đều học thuộc, viết lại không sót chữ nào. Bởi vậy, con bị nó coi thường rồi.”

Lạc Vân làm mặt quỷ:

“Con mới không thèm! Đọc sách có gì khó chứ! Còn nữa, nhất định con sẽ được tẩy tuỷ hoàn mĩ!”

“Đúng, tiểu Vân nhất định sẽ làm được.”

Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng Viên thúc thúc vọng vào:

“Có đồ ăn rồi, các người mau ra a!”

Thiết Hoả Cự Viên cùng Vũ gia gia vào bếp, chẳng mấy chốc đã có một bàn tiệc thịnh soạn thơm nức mũi.

Thụ gia gia cũng từ ngủ đông thức dậy, đem la liệt trái cây đủ loại, bốn mùa đều có bày trên bàn.

Tất cả thú trong rừng, miễn là tới Linh cảnh đều được mời tới. Một đống quà nhỏ chất ở trước cửa động phủ.

Nằm chễm chệ giữa bàn là một đĩa thạch bạng nướng mỡ hành thơm phức to bằng nửa cái bàn, thạch bạng chất cao như ngọn núi nhỏ.

Heo Vân Cẩm quay thái lát mỏng, nổi bật trên đĩa cùng với cà rốt tỉa hoa. Một đĩa nộm ăn kèm với heo Vân Cẩm cho đỡ ngấy, trên sợi rau nộm còn có chút lam quang lóng lánh.

Một đĩa dưa muối nguyên liệu bình thường nhưng lại trong suốt như pha lê. Một bát lớn canh linh chi nhân sâm, bên trong lại có thịt viên toả ra kim sắc óng ánh, vừa bắt mắt mà mùi lại không nặng.

Một bát lớn súp nấm sữa đặt ở một góc bàn, khói lên nghi ngút mang theo mùi sữa thơm nhẹ lẩn quẩn trong không khí không tan.

Lạc Vân nhìn bàn tiệc, giơ tay lau khoé miệng một cái, cũng không dùng đũa, trực tiếp cầm một con thạch bạng. Thạch bạng vừa chạm răng thì có một ngón tay ngăn lại

“Tiểu Vân, từ từ, ăn mì giò heo trước a!” - Viên thúc thúc cười cười bưng một tô mì lớn để trước mặt

“Viên thúc thúc, ta cũng không phải là Thôn Thiên Trư a, người không cần làm một tô lớn như vậy.”

“Không sao không sao, ăn nhiều chóng lớn.”

Lạc Vân cầm đũa lên. Mấy đũa đã xong một tô mì, lại không khuôn phép dùng tay bắt đầu ăn.

Tiểu ô quy không biết bằng cách nào đã lên được bàn ăn, tuy nhỏ người nhưng lại có tuyệt kĩ riêng, bò đi bò lại trên bàn, chẳng mấy chốc đĩa thạch bạng bị nó dọn hơn nửa.

Mọi người đều lắc đầu nhìn hai tiểu hài tử, ai dùng đũa thì cầm đũa, ai không dùng đũa thì liền dùng tay, dùng cổ bắt đầu ăn.

“.. ũ ka gia, ười ói iểu ô ki là kon ai ười ao?” (Vũ gia gia, người nói tiểu ô quy là con trai người sao?)

“Phải phải, ngươi nói gia gia lợi hại hơn Viên thúc thúc, phải không?” - Vũ gia gia liếc xéo Viên thúc thúc nói

“Không đúng a, tiểu quy tử, vợ ngươi có hay không ngoại tình a? Tiểu quy này có sọc xanh, phải là con của thanh quy chứ không phải huyền quy a?” - Thụ gia gia một bên cười cười, búng một quả nho cho vào miệng nói ra.

Huyền xà trên lưng Vũ gia gia khịt mũi một cái. Có thể hợp thành nhất thể, dĩ nhiên là trước nay đều chỉ có một người, chỉ là có chút thô bạo một chút thôi a …

“Tiểu Vân, đệ bây giờ trông rất lợi hại nga, lôi chân khí trong người đậm đặc như vậy.” - Khổng Tước tỉ tỉ vừa ăn vừa nói

“Nếu tiểu tử ngươi không phải nhân hình, lão bà ta nhất định sẽ tưởng ngươi là con cháu nhà ta. Hai lần bị lôi kiếp “chiếu cố” đều sống, hơn nữa sống rất tốt.” - Lão bà bà Tam mệnh Hoả Hồ cảm khái

“Tiểu Vân của ta dĩ nhiên là hoạ trung đắc ph … khụ, Khổng Tước muội muội, hay là cái đó cho ta đi, mèo bệnh kia chịu không nổi a.” - Viên thúc thúc cười haha liếc nhìn Khổng Tước tỉ tỉ đang dùng hai cái khổng tước linh gắp thức ăn cho Sư Vương.

Trên bàn ăn không có cố kị, tiếng nói cười chậm rãi vang xa. Mê Vụ Cổ Lâm chưa bao giờ cùng ngồi một bàn ăn vui đến thế.

Lạc Vân ăn no, ợ một cái, nói tiếng cảm ơn, vừa cười hi hi đem tất cả đồ ăn còn lại thu vào càn khôn quy giáp bảo quản, vừa lảo đảo đi vào trong, đánh một giấc thoải mái.

Sư Vương nhìn theo Lạc Vân như cục bột nhỏ đi vào trong, mỉm cười gật đầu. Đây mới là bộ dáng tiểu hài tử nên có.

Lạc Vân đã về, Viên thúc thúc cùng Vũ gia gia cũng tự nhiên ai dọn về nhà nấy. Riêng tiểu ô quy đã tìm được chỗ ngủ mới, đó là ngay trên cổ Lạc Vân, đầu và chân rụt vào mai, đuôi nhỏ nhô dài ra chọt chọt lên khoé mũi làm Lạc Vân liên tục hắt hơi.

Đến chiều khi Lạc Vân tỉnh dậy, mặt trời đã có ráng vàng. Lạc Vân đem theo tiểu ô quy trên vai, bước ra động phủ, lấy ra Ngự Lôi Cung đã lâu không cầm, muốn luyện tập một chút.

Tay trái cầm cung giơ cao, thả lỏng không dùng sức, tay phải lắp mũi tên vào, khẽ động chân khí. Lạc Vân kinh ngạc phát hiện cơ thể mình chân khí rất dồi dào, thôi động khống chế cũng rất dễ.

Lúc trước hắn giống như căn nhà tranh trống trước hụt sau, chín phần chân khí vận chuyển đều biến mất. Trong chín phần chỉ có một phần là dung nhập để tẩy tuỷ, còn tám phần kia hắn tìm mãi cũng không ra dấu vết.

Theo thần thức điều khiển, lôi chân khí từ các nơi trên cơ thể theo máu tụ về tim, trong quá trình di chuyển thì không ngừng thấm vào tuỷ xương.

Trái tim khẽ nhảy một nhịp, đập mạnh một cái, lôi chân khí chậm rãi đi di chuyển từ tâm thất rót vào ngón trỏ và ngón giữa tay phải.

Khi lôi chân khí chạy đến tim, Lạc Vân cảm giác có một cánh cửa đá che khuất bị đẩy ra, mọi chuyện vướng bận đều thông suốt.

Một thốn. Hai thốn. Ba thốn … dây cung dần được kéo ra.

Đột nhiên, ngón tay hắn có run rẩy, buông mũi tên xuống, ôm ngực, thở rất gấp. Lôi chân khí chạy vào tim, nơi đó vốn chưa được chân khí cải tạo làm cho tim hắn nhói lên, hơi thở cũng nhanh hơn gấp mấy lần.

Sư Vương thấy tình trạng này, nhíu mày. Đặt tay lên lồng ngực Lạc Vân cảm nhận lôi lực còn sót bên trong, cảm thấy không quá mức, quay sang nói vài từ bằng quy ngữ với tiểu ô quy. Tiểu ô quy nghiêm túc gật đầu.

Lạc Vân lại lắp tên, kéo cung. Một thốn, hai thốn, ba thốn. Đúng lúc này, tiểu ô quy khẽ mở miệng, bốn chân bám chặt vào Lạc Vân, bắt đầu câu thông chân khí.

Toàn bộ chân khí dư thừa khi đi qua tim đều bị tiểu ô quy hút lấy. Chân khí trở nên nhu hoà hơn, dần dần dung nhập cải tạo cơ thể.

Nhờ đó, dây cung kéo ra hết cỡ. Đột nhiên hai ngón tay phải của hắn tê cứng. Một tia ngân lôi hiện ra trên đầu ngón tay, bám vào mũi tên. Nhưng ngay lúc đó chân khí liền bị đứt. Ngự Lôi Tiễn rơi xuống đất, không bay đi được chút nào.

Lạc Vân lại lắp tên kéo cung. Hắn cắn răng chịu đựng tê cứng trên đầu ngón tay. Mũi tên lại rơi xuống.

Sư Vương đứng quan sát, lập tức an ủi

“Không sao không sao, nếu dễ như vậy Ngự Lôi Chân Quyết thiên hạ đều luyện cả rồi”

Lạc Vân lại tiếp tục lắp tên, kéo cung. Cảm giác tê cứng ở ngón tay giảm đi sau mỗi lần kéo cung.

Đến lần thứ một trăm lẻ ba, một đạo ngân lôi từ hai ngón tay phóng ra, quấn quanh mũi lên. Lạc Vân nhẹ nhàng buông tên.

Vút!

Mũi tên bay ra nhưng tay cầm cung không vững, mũi tên chệch quá xa, không thể trúng bia.

“Tốt! Rất tốt! Hai năm sau khi ngủ say tỉnh dậy liền bắn được lôi tiễn! Trước nay chưa từng có!”

Lạc Vân được khen thì trong lòng mở cờ, cười khoa tay múa chân, lấy một mũi tên khác, lắp vào, kéo cung.

Vút!

Chiếu theo đường bay lần này, chắc chắn sẽ trúng bia. Mắt Lạc Vân nhìn chăm chăm dõi theo mũi tên bay. Tuy nhiên, mũi tên bay chưa được nửa trượng thì tốc độ giảm xuống, giống như chui vào bùn lầy.

Một thuỷ bích dày chừng một thốn trong suốt chắn giữa hắn và tấm bia, chỉ khi nào tập trung tinh thần mới có thể thấy. Mũi tên xuyên vào thuỷ bích như trâu đất xuống biển, tốc độ chậm lại rồi rơi xuống, giống như một khúc gỗ chìm đáy sông.

Lạc Vân nghe có tiếng khè khè bên vai. Tiểu Ô Quy toàn thân lắc lư, còn làm “mặt quỷ” kiểu rùa, thè lưỡi lêu lêu, đuôi nhỏ chỉ lên trời xoay xoay.

“Có cái gì đáng cười sao? Nhạt nhẽo” - Lạc Vân bĩu môi một cái.

Rõ ràng là tiểu ô quy khoe tài, còn trực tiếp khinh thường hắn, ý nói nếu tiểu ô quy không cho phép hắn, hắn đừng có mơ mà bắn trúng.

Vậy là Lạc Vân lại tăng thêm chân khí, kéo cung, xuy một tiếng, mũi tên bay xuyên qua thuỷ bích, cắm ở rìa bia đá. Tiểu ô quy thấy vậy, lại cho thuỷ bích dày thêm một chút ...

Hôm đó, lúc trăng đã lên cao hơn đầu, Lạc Vân mình bám một lớp mỏng dịch thể màu đen vẫn còn tập luyện, trước mặt là một bức thuỷ bích, ở chân thuỷ bích chi chít có một đống mũi tên xếp thành chữ ‘kém’.

Ở trên bia phía xa cắm khoảng mười mấy mũi tên, nhưng không mũi nào bắn trúng hồng tâm. Rõ ràng là hầu như toàn bộ tên phóng đi đều bị tiểu ô quy dùng thuỷ bích chặn lại.

Sư Vương không ngăn cản tiểu ô quy. Đây coi như là hai tiểu hài tử đùa vui, cũng là để tiểu ô quy tự mình tu luyện. Tiểu Vân có tiểu ô quy bầu bạn cũng không lẻ loi một mình nữa.

Về phần Lạc Vân, biết tiểu ô quy quyết tâm chơi khăm mình, liền đó cắt giảm khẩu phần linh thạch của nó. Bản thân hắn lại quyết định tăng thời gian tập luyện Ngự Lôi Chân Quyết gấp đôi so với trước, mỗi ngày phải bắn được một ngàn mũi tên.

Hắn đòi bằng được cha Sư Vương toàn bộ công pháp Ngự Lôi Chân Quyết, mười tám loại vũ khí đều học thuộc. Hơn nữa, còn nói sau này còn phải đem toàn bộ sách trong rừng đọc hết, làm cho thần thức cường đại.

Sư Vương nhìn Lạc Vân ngủ trên bàn, nhẹ nhàng đỡ Tiểu Vân lên giường. Lạc Vân vẫn là một tiểu hài tử mà thôi, cũng thích làm nũng, cũng hiếu thắng.

Tiểu Vân sau khi tỉnh lại thì tu luyện có chút liều lĩnh, xem ra phải khuyên bảo một chút, nhưng cũng phải để tiểu Vân quen tự lập.

Hắn sau này không thể lúc nào Tiểu Vân tu luyện cũng hộ pháp bên cạnh, tuy tiểu ô quy có thể phần nào giúp giảm nguy cơ chân khí quá tải , nhưng hắn không an tâm.

Kế hoạch của hắn và lão Viên mấy năm trước, bây giờ có thể tiếp tục rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK