Ở một nơi nào đó trên đại lục, tồn tại một phiến rừng đào trải dài vô tận. Đứng trên không nhìn xuống, cũng chỉ thấy ngút ngàn đào hoa nối nhau chạy đến chân trời.
Lạc Vân bị lạc trong rừng, rất lâu rất lâu, theo tiếng nhạc mà đi.
Trong không trung văng vẳng tiếng kèn lá du dương. Tiếng kèn nhẹ nhàng mà thanh thoát, lại có vẻ tiêu sái phóng khoáng.
Gió cũng như đang hòa theo tiếng nhạc, khi thì nhẹ nhàng lướt qua, khi thì đột ngột dừng lại, khi thì kéo dài liên miên. Gió cuốn theo hoa rơi xuống. Có đoá hoa thư thái thả mình theo gió, như thiếu nữ bơi giữa dòng sông. Có đoá hoa không luyến tiếc cành cao, rơi thẳng xuống đất. Có đoá hoa như sợ hãi, khi rơi xuống lại cố gắng nâng mình lên, như luyến tiếc xuân thì.
Không hiểu sao, Lạc Vân dường như nghe thấy hết thảy những tâm tình đó từ bên trên những cánh hoa rơi, lòng có chút cảm xúc, nương theo tiếng nhạc mà đi tới trước một mái đình nhỏ.
Từ xa, hắn thấy bóng lưng một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, toàn thân một lục sắc trường bào bằng lụa thượng hạng, mái tóc dài xõa ngang lưng, toát lên vẻ nhã nhặn nhưng không hoàn toàn khuôn phép như con nhà quyền quý.
Thiếu nữ có một tiểu thanh xà quấn quanh thay cho thắt lưng, lại dắt đeo bên người một ngọc bội khắc kim long, trông có chút khác thường.
Nàng một tay chắp sau lưng cầm quạt giấy, một tay cầm phiến lá nhỏ, trông giống như long lân, để trên miệng. Tiếng nhạc du dương từ đó mà ra.
Hồi lâu sau, có tiếng điểu minh vang vọng. Một đạo hoả diễm từ trên trời rơi xuống, hiện ra thân ảnh một thiếu niên tuấn tú.
Người này mặc một bộ áo bào tím nhạt, trên vai có một tiểu hoả tước lông đuôi bảy màu.
Ho khan một tiếng, thiếu niên bước tới sau lưng thiếu nữ. Thiếu nữ lại làm ra vẻ không để ý, tiếp tục thổi kèn.
Thiếu niên nở một nụ cười có chút gian tà, tiến lại ôm lấy eo thiếu nữ.
Thiếu nữ xoay người lại, làm miệng Lạc Vân o tròn không thể nào khép lại.
Ấn tượng đầu tiên của Lạc Vân đó là, đây là một thần tiên tỉ tỉ! Nhất định là thần tiên, trên đời lại có nữ nhân xinh đẹp hoàn hảo đến thế!
Dáng người thon dài, không mập cũng không ốm, lại cao không kém gì tử sắc trường sam thiếu niên. Khuôn mặt trái xoan, môi mỏng, mũi cao. Lông mày hơi rậm, hai mắt đều to, con ngươi lam sắc như biển sâu lặng sóng.
Liền sau đó, Lạc Vân kinh ngạc phát hiện ra một chuyện. Người này giống hắn như đúc, nhất là con ngươi màu lam kia. Nếu có khác nhau, chỉ là người này già hơn hắn, và là nữ.
Thiếu nữ cau mày lại, đẩy hắn ra. Thiếu niên kia lại như phẫn uất mà nói rằng:
“Lạc Vân, lâu không gặp, không ngờ ngươi lại trở nên đẹp như vậy. Hay là ngươi vốn như vậy, bình thường là dịch dung để gạt ta.”
Lạc Vân? Người đó trùng tên với hắn. Trên người lại có đeo ngọc bội kim long. Viên thúc thúc nói người sinh ra hắn có liên quan đến long tộc, đặt tên hắn là tiểu Lạc Vân. Chẳng lẽ, đó là mẹ của hắn? Còn thiếu niên kia, chẳng lẽ là cha của hắn? Cũng có thể, từ trên người họ, hắn có cảm giác rất thân cận, rất gần gũi.
Hiếu kì, tiểu Lạc Vân cố gắng kìm chế, đứng nấp một bên nghe trộm. Chuyện chưa phân rõ, hắn không muốn bị một phen xấu hổ.
“Nếu không phải cải trang như thế này, ta có thể trốn ra sao? Cũng đều tại tiểu thúc của ta, bây giờ ta không thể biến lại cho tới khi trở về.”
“Không biến lại cũng không vấn đề, trực tiếp gả cho ta là được. Ta có trú nhan đan, bảo đảm giúp ngươi vĩnh viễn xinh đẹp như thế này.”
“Muốn ta gả cho ngươi, trừ khi hoả tước hoá thành phượng hoàng. Ta thấy hay là ngươi theo ta về Long đảo làm nam sủng đi. Ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi chịu đau cắt một lần, vinh hoa phú quý kì trân dị bảo đều mặc ngươi hưởng thụ a.”
“Được, nếu thanh xà của ngươi hoá long, ta sẽ cam lòng làm nam sủng của ngươi. Trước giờ ngươi không có lừa ta? Sao ta cảm thấy đây mới đúng là ngươi. Hay là ngươi động lòng với ta, nên mới lấy mặt thật ra gặp ta?”
“Nhảm nhí! Thanh xà của ta có huyết mạch thanh long, ngươi tự xử trước rồi đợi ngày nhập long đảo đi a.”
“Hoả tước của ta cũng có huyết mạch phượng hoàng!”
“Hảo, giờ chúng ta so xem, mấy năm không gặp, ta và ngươi ai hơn ai kém, xem ngươi có thể làm hoả tước hoá ...”
Chưa nói xong, thiếu niên đã cười gian tà, thừa cơ người nọ không chú ý, hôn một cái lên má.
“Nhìn mặt ngươi như vậy, tim ta xao xuyến, không nỡ ra tay a.”
Thanh xà cùng tiểu hoả tước đồng lòng nhắm mắt lại, ngoảnh đầu đi.
Khoé miệng thiếu nữ co giật, mở quạt giấy ra quạt một cái, lập tức một cơn cuồng phong phóng ra, trong cuồng phong ẩn ẩn có hư ảnh kim long gào thét, long vĩ quật lên ngực của thiếu niên, làm hắn đập vào một gốc đào.
Aizz, thì ra mẹ của hắn cũng bạo lực như vậy, nhưng mà cha của hắn có chút vô sỉ rồi. Viên thúc thúc nói phải tôn trọng phụ nữ, sau này mới lâu dài được a.
“Giáng long cửu biến của ngươi lại thêm một tầng, hảo. Xem chiêu.”
Tiểu Lạc Vân có chút ngây ngốc nhìn hai người giao đấu.
Thiếu niên kia lấy ra một cây bút, đầu bút bập bùng hoả diễm
“Dĩ hoả vi mặc.” - thiếu niên hô lớn một tiếng.
Theo đầu bút hắn di động, từ trong không khí hình thành hư ảnh một đầu hoả phượng hoàng.
Trên thân hoả phượng lập loè hoả diễm, không khí bị đốt cháy vặn vẹo. Hỏa phượng hoàng cất tiếng phượng minh cao vút, hai cánh dang rộng lao về phía thiếu nữ Lạc Vân.
Thiếu nữ Lạc Vân kia nhếch mép, không thèm để ý, chỉ tập trung xem xét cây quạt của mình.
Khi hoả phượng tới gần, mới thổi lên cây quạt một chút, miệng phun ra hai chữ “Phong khởi!”
Tức thì gió nổi lên, tụ thành một đầu phong long cùng hoả phượng triền đấu, rồi cả hai cùng tan biến.
Đúng lúc đó, thiếu nữ chợt bước qua trái ba bước liên tục, mỗi bước tuy nhẹ nhàng nhưng là hai mươi trượng.
Khi bước thứ ba vừa kết thúc, từ dưới đất một hoả trụ phun lên, giống như hoả sơn phun trào. Thiếu nữ giơ ngọc thủ, lấy ra một đám long hình phi tiêu.
Phi tiêu hình rồng cuộn mình, mũi phi tiêu không nhọ, cũng không sắc, chỉ là dùng để tấn công, không dùng lấy mạng.
Mấy trăm phi tiêu giống như rải hoa mà phóng đi, từng đạo lôi điện thô to chạy từ tim của thiếu nữ, dọc theo cánh tay mà bám vào phi tiêu, quấn quanh như trường xà.
“Chiêu này của ta mới sáng tạo, tên là Lạc Hoa.”
Nhìn cảnh này, mắt Lạc Vân sáng lên. Không hiểu vì sao, hắn có thể thấy được linh khí trong trời đất quán chú vào người mẹ hắn, chuyển thành lôi linh khí, nhẹ nhàng hoà vào máu mà chảy về tim, như mây trôi nước chảy không chút khó khăn.
Lôi linh khí tụ ở tim, lập tức sinh ra lôi điện. Liền đó, mấy trăm đạo ngân sắc lôi điện thô to từ tim chạy theo kinh mạch đến bàn tay, quấn quanh như trường xà vào phi tiêu.
Thì ra lôi điện muốn khống chế không phải dùng sức mà vận linh khí, chỉ cần linh khí nhẹ nhàng thôi động, lại hợp theo âm dương hoán chuyển trong cơ thể thì lôi điện sẽ như nước đổ từ thác xuống, tự khắc sinh ra.
Cha Sư Vương nói cái gì dương hữu âm vô, đích thực là thả lỏng a. Có lẽ hắn thường bị thiên lôi chú ý, nhạy cảm với lôi điện, cho nên dễ dàng nhìn ra đường vận hành của linh khí hệ lôi?
Mẹ của hắn thật là thiên tài, tụ mấy trăm đạo lôi điện cũng dễ dàng như đọc sách vậy. Xem ra so với cha Sư Vương còn lợi hại hơn mấy lần.
Thiếu niên kia thấy mấy trăm phi tiêu bay tới như thuấn di, miệng có chút co quắp, vội vàng vận chuyển cước bộ, cơ thể như bị nước cuốn đi, phi tiêu toàn bộ bị hắn tránh né, lông tóc không hề hao tổn gì.
“Bộ pháp này mấy năm nay ta sáng tạo vì ngươi, tên là Lưu thuỷ.”
Thấy thiếu niên né được phi tiêu, thiếu nữ Lạc Vân nở một nụ cười gian tà, gấp quạt lại, chỉ lên trời, linh khí theo đó điên cuồng phóng ra, hô to “Lôi đình! Vũ lạc!”.
Tiểu Lạc Vân có thể thấy rõ, lôi linh khí trong người thiếu nữ hội tụ trên chỉ phiến, áp súc phóng lên trời như pháo hoa mà dẫn động lôi vân.
Lôi vân từ đâu xuất hiện che kín bầu trời, mấy trăm đạo lôi đình bắn từ trời xuống, biến phạm vi mười trượng xung quanh thiếu niên thành lôi hải.
Mưa đổ xuống ầm ầm, từng giọt mưa bén nhọn như phi châm, để lại trên mặt đất từng lỗ sâu như tổ ong.
Nhưng vẫn còn chưa kết thúc, tay còn lại của thiếu nữ chỉ xuống đất, lại tiếp tục hô lên “Địa liệt”. Mặt đất nứt ra, bộc lộ hấp lực cường hãn không gì sánh được.
Thiếu niên kia bị ba chiêu trùng kích cũng không hoảng, giơ bút lên vẽ trên người mình thêm một đôi hoả dực, lại hướng lên trời mà viết một chữ Hoả.
Hoả dực đem thiếu niên bay lên cao, chữ Hoả kia ẩn chứa sức mạnh giằng co với từng đạo lôi điện và màn mưa dày đặc kia.
Cuối cùng, hắn lại một lần nữa vung bút lên, đầu bút liên tục luận động, từng đầu hư ảnh hoả điểu hiện lên, đem nước mưa bốc hơi sạch sẽ, song hoả diễm cũng bị mấy đạo lôi đình đánh cho tan tác không còn.
Thiếu nữ gật đầu tán thưởng:
“Ngươi tiến bộ như vậy, hôm nay đánh đến đây, đánh nữa cũng không phân thắng bại, ngày mai lại tiếp tục.”
“Ngươi trốn ra không phải chỉ tìm ta tỉ thí chứ?”
“Tiểu thúc cho ta năm ngày, vậy mỗi ngày đổi một món đồ đi. Mồi lửa Cửu long thần hoả tiểu thúc vừa tách ra, ngươi lấy gì để đổi?”
“Ngươi gặp ta chỉ để đổi đồ thôi sao?”
“Ngươi còn muốn làm thế nào? Nếu ngươi không cần, ta đem về vậy. Dù sao mấy lão trong tộc vẫn thèm nhỏ dãi a.”
“Được được, ta dùng ba cân ngũ sắc thạch tốt nhất, ba mươi bộ trận bàn tự tay ta luyện chế để đổi, ngươi thấy thế nào?”
“Trận bàn ta chỉ cần ba loại, mỗi loại một cái, nhưng tăng cho ta ba cân ngũ sắc thạch. Kim long đằng của ta dạo này cần ngũ sắc thạch, cũng không thể cứ dùng tu vi uẩn dưỡng mãi được.”
“Được, muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu. Ta cho ngươi phương pháp luyện chế. Đi, uống rượu, hôm nay không say, ta nhất định đổi tên.”
Tức thì hắn phất tay, trong đình có thêm một bộ bàn ghế. Trên bàn bày sẵn một bầu rượu, hai cái chén nhỏ tinh xảo, mấy đĩa đồ ăn trông đến là ngon mắt.
Hương rượu nhẹ nhàng bay xa quyện cùng mùi đồ ăn thơm nức mũi làm cho tiểu Lạc Vân đang nấp ở đằng xa hai mắt phát quang như sao trời, miệng cười dại ra kèm theo hai dòng nước dãi nhỏ tí tách xuống mặt đất.
“Liễu Phi, không phải ngươi luôn đòi đổi tên sao?”
“Được, nếu hôm nay không uống thống khoái, ta liền theo họ Long nhà ngươi.”
“Ta là Lạc Vân.”
“Phải phải, ngươi là Lạc Vân xinh đẹp nhất, không phải là Long Dương Quân.”
Thiếu nữ không thèm trả lời, rót chén rượu, một hơi uống cạn.
…
Bàn tiệc tàn. Ánh tà dương dần tắt. Nét cười trên mặt Lạc Vân từ từ thu lại.
Sau ánh mặt trời huy hoàng, bao giờ cũng có màn đêm. Hắn thấy được cha mẹ ruột. Hắn cũng cảm thấy hai người kia rất đỗi thân thiết, như một phần nào của hắn thuộc về hai người họ. Cảm giác đó rất thật, ngày càng chân thật. Hắn lại càng xác định.
Thế nhưng …
Hắn vẫn không bước ra gặp họ.
Nếu mẹ hắn đã sinh ra hắn, vậy tại sao không để hắn ra đời? Nếu cha hắn muốn có bảo bảo, sao để hắn rơi vào Mê Vụ Cổ Lâm? Nếu như, hắn vốn là không nên sinh ra, hai người họ sẽ chấp nhận hắn sao? Cha mẹ hắn, có bao giờ nghĩ tới hắn không?
Thật ra hắn chưa bao giờ nghĩ đến tìm lại cha mẹ ruột. Tự sâu trong nội tâm, Lạc Vân cho rằng mình giống như một hòn đá, một món thiên tài địa bảo do trời đất sinh ra, được cha Sư Vương ấp suốt chín tháng mười ngày mà sinh.
Hắn vốn chỉ là một quả trứng, một món đồ bị bỏ đi, không ai ngó ngàng. Nếu không phải tình cờ, hắn chỉ là một quả trứng.
Rừng đào đẹp như mơ trở nên trống rỗng, thê lương. Lúc đầu, hắn nghe được cảm xúc của những cánh hoa đào bay trong gió kia, không hiểu vì sao. Bây giờ, hắn đã hiểu. Nếu cành đào đã ra hoa, vì sao để cánh đào bay theo gió, chịu kiếp phong trần đưa đẩy, đẩy đưa?
Gió lạnh lại thổi. Có nửa cánh hoa đào xoay vòng trên không, rơi xuống, xuyên qua bàn chân của hắn, lúc bấy giờ đã trở nên trong suốt.
Màn đêm buông xuống, trăng lặn sao mờ, rừng đào chìm trong bóng tối.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK