Thằng bé bị hành động đột ngột của Tiêu Thần làm cho sợ hãi, lùi về phía sau mấy bước, sợ hãi hỏi:
- Khô lâu tiên sinh, ngươi làm sao vậy?
Thằng bé mặt mũi trắng trẻo, bộ dạng nhỏ nhẹ, yếu ớt làm cho Tiêu Thần có chút buồn cười. Rõ ràng là nó có chút bất phàm vì đi đến sau lưng Tiêu Thần một cách vô thanh vô tức. Thế nhưng bây giờ lại đang sợ hãi mà hỏi Tiêu Thần làm gì, thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
- Tiểu tử kia, ngươi là ai?
Tiêu Thần dùng sóng tinh thần nói chuyện với nó. Đối với thằng bé năm, sáu tuổi này thì hắn không nhìn ra lai lịch. Huyết nhục có hô hấp thế nhưng thân thể lại phát ra khí tức lạnh tanh, không giống với trẻ em bình thường.
- Ta gọi là Thiên Nhai.
Thằng bé tóc dài màu đen chạm vai, trán cao, lông mi dài, thế như trên mặt lại mang nét sợ hãi, tỏ ra rất yếu đuối.
- Làm sao ngươi vô thanh vô tức tới sau lưng ta?
Tiêu Thần rất coi trọng năng lực của thằng bé này.
- Ta lạc đường, tìm không thấy đường về, không may đi tới nơi này. Thực xin lỗi Khô lâu tiên sinh.
Thằng bé Thiên Nhai cúi đầu xuống, giống như những đứa trẻ bình thường khi mắc lỗi.
Phía xa, hai đại cường giả vẫn đang kịch chiến, Tiêu Thần chỉ vào người có huyết nhục kia, hỏi:
- Ngươi biết hắn không?
- Không biết.
Thiên Nhai lắc đầu.
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Tiêu Thần cảm thấy thằng bé đang sợ hãi, cũng phù hợp tâm lý của trẻ lạc đường, thế nhưng thằng bé này lại có năng lực không tầm thường.
Thiên Nhai chăm chú đếm ngón tay, nói:
- Ta... đại khái là hơn một trăm tuổi.
Hơn một trăm tuổi? Tiêu Thần nhịn không được muốn gõ đầu nó, đúng là chém gió thành bão. Hắn đi về phía trước hai bước, định sờ đầu thằng bé. Không ngờ Thiên Nhai nhanh như gió, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, thân thể đã xuất hiện ở phía xa hơn mười mét.
Tốc độ này thật khiến người ta giật mình. Tiêu Thần chợt nghĩ ngay rằng thằng bé nãy nãy giờ giả trư ăn cọp, đang đùa giỡn mình.
- Khô lâu tiên sinh... ngươi muốn làm gì?
Thằng bé sợ hãi nhìn hắn.
Tiêu Thần nhìn nó một lúc lâu, cuối cùng cũng tin rằng nó không phải đang làm trò. Thân pháp quá nhanh như vậy không giống như bản lĩnh một đứa bé có thể có.
- Ngươi chắc chắn... hơn một trăm tuổi rồi?
Thiên Nhai bộ dạng thành khẩn, giải thích:
- Đúng mà, ta không có lừa ngươi. Nhưng mà ta ngủ say hơn trăm năm, thực sự tỉnh lại chỉ có 5 năm.
- Ngươi là nhân loại sao?
Tiêu Thần nghi ngờ nhìn nó.
- Ta không phải nhân loại.
- Vậy ngươi là cái gì?
Tiêu Thần kinh ngạc.
- Ta là Thần.
Thiên Nhai rất ngây thơ, bộ dạng rất chân thật.
Tiêu Thần thực sự không biết nên nói gì, thằng bé này chém gió càng ngày càng quá mức.
- Oanh!!!
Phía xa, nơi hai gã cường giả giao đấu nay đất đá bay tung tóe, phát ra tiếng vang lớn. Tốc độ của bọn hắn nhanh như điện, mỗi bước phóng ra phải tới hai mươi mét, cứ như là xuyên việt không gian. Tốc độ và lực lượng của bọn hắn đều cực kỳ đáng sợ.
- Ngươi biết chuyện gì xảy ra giữa bọn họ không?
Tiêu Thần chỉ vào hai vị cường giả đang kịch chiến, hỏi.
Thiên Nhai do dự một chút, nói:
- Có thể là do sinh mệnh nguyên dịch. Thường xuyên có Khô lâu xấu có ý đồ với Thần, tuy nhiên thì đa số Khô lâu rất tốt với Thần.
- Ngươi thực sự là Thần?
Tiêu Thần muốn véo cái gò má phấn nộn này, để bắt nó thừa nhận rằng đang chém gió.
- Ta đương nhiên là Thần rồi, xem này, ta có huyết nhục.
Thằng bé vung vung cánh tay trắng nõn của mình, rồi sau đó chợt nhớ ra cái gì đó rồi nói:
- Khô lâu tiên sinh, ngươi có thể đưa ta về nhà không?
- Ngươi muốn ta đưa về nhà?
Tiêu Thần ngạc nhiên, thằng bé này thực lực rất mạnh, thế nhưng tâm tính thì chỉ như một đứa bé bị lạc đường.
- Thôn của chúng ta gọi là Nữ Oa. Ta mải chơi do đó lạc đường, cuối cùng là càng đi càng xa, đã hơn mười ngày không quay trở lại. Khô lâu tiên sinh, ngươi có biết thôn này không?
Thằng bé nhìn Tiêu Thần với ánh mắt mong chờ, nói:
- Có thể đưa ta về không? Bà nội ta nhất định sẽ hậu ta ngươi, cho ngươi tính mạng nguyên dịch.
Thôn Nữ Oa?!
Tiêu Thần bị rung động mạnh, thằng bé này nói đều thật chứ? Nó là Thần....?
Một lúc sau, Tiêu Thần mới nói:
- Ngươi có thể nhờ người kia đưa về.
Hắn chỉ vào người có huyết nhục đang giao đấu phía xa.
- Ta cảm thấy hắn không đánh lại được Khô lâu màu đỏ, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Thiên Nhai nói với giọng khẳng định.
Tiêu Thần sớm đã nhìn ra, thế nhưng không ngờ là thằng bé này cũng có nhãn lực như vậy. Hắn tin rằng thằng bé này là Thần, đã từng ngủ say hơn một trăm năm.
- Vì sao ngươi muốn ta đưa đi?
- Bởi vì ngươi là một Khô lâu lương thiện.
Thiên Nhai thành khẩn nói.
Tiêu Thần dở khóc dở cười, thằng bé này đúng là trẻ con, làm sao có thể phân biệt được thiện ác. Đây là ánh mắt của trẻ con hay là trực giác?
- Làm sao ngươi biết?
- Vì ta là Thần.
Logic kì quái làm Tiêu Thần á khẩu.
Phía xa, cuộc chiến của hai đại cường giả đã kết thúc. Người có huyết nhục đã không địch lại, đại bại bỏ chạy. Khô lâu xương đỏ theo sát không bỏ, như hai đạo thiểm điện vạch phá trời cao, biến mất ở chân trời.
Tiêu Thần không tiếp tục đuổi theo, hắn không cùng cấp với hai người đó, ít cũng phải kém 1, 2 cấp, giờ đuổi theo cũng chẳng được chỗ tốt gì, mà có khi còn mang họa sát thân.
Cuối cùng, Tiêu Thần cũng không biết vì sao mình lại đồng ý đưa thằng bé về nhà. Có lẽ là hiếu kỳ, muốn xem đó là thôn như thế nào. Nếu không thì không thể hiểu được những gì thằng bé nói, thực đúng là tâm tính trẻ con.
Thôn Nữ Oa ở đâu?
Tiêu Thần dẫn theo thằng bé đi hơn tám trăm dặm, cuối cùng mới tìm thấy một tòa Cổ Bảo. Hiện tại hắn cũng có thực lực của một Cổ Bảo chủ, tất nhiên là sẽ không e ngại, trực tiếp xông vào.
Trong Cổ Bảo âm trầm có vài chục sinh vật Hỏa Chủng, thế nhưng dưới chiến lực cường đại của Tiêu Thần thì tất cả đều chia năm xẻ bảy, hắn một đường tiến vào tận sâu trong Cổ Bảo. Chủ nhân của Cổ Bảo này là một cự viên Bạch Cốt, trong đầu lâu có thần hỏa lập lòe, hắn ngồi trên vương tọa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần nói:
- Ngươi muốn khiêu chiến ta, chiếm lấy Cổ Bảo này sao?
- Ta cùng giai với ngươi, tất nhiên là muốn đoạt lấy Hỏa Chủng của ngươi. Thế nhưng hôm nay ta không tới vì việc này, ta muốn hỏi ngươi đã từng nghe thấy thôn Cổ Oa chưa?
- Một cái thần thôn...
Thần hỏa trong đầu Cự viên Bạch Cốt nhảy lên vài cái, nói:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Nói cho ta biết phương vị, ta sẽ lập tức rời đi, không quấy rầy ngươi nữa.
- Đi về phía trước hai nghìn dặm.
Tiêu Thần kinh ngạc, thằng bé này rời khỏi nhà mấy ngìn dặm, đúng là chơi quá đã rồi.
Tiếp tục đi tới một ngàn dặm, Tiêu Thần phát hiện một tòa thành thị quy mô nhỏ, vụ khí lởn vởn, âm trầm.
Không nghi ngờ gì, có thể đạt tới cấp độ thành trì thì chủ nhân của nó cường đại đến mức nào. Từ phía xa đã có thể thấy được mười tên Thiên Sứ Bạch Cốt đang phi hành, dò xét xung quanh.
Tiêu Thần lại thấy những sinh vật Hỏa Chủng xung quanh cũng không có dấu hiệu muốn đại chiến, mà bất luận là mạnh hay yếu thế nào đều có thể tiến vào bên trong. Quả là một thành chủ cường đại, tại lãnh địa của hắn dường như đã có không ít quy củ.
Vì để tránh sự cố phát sinh, Tiêu Thần cũng không tới gần tòa thành, mà vòng ra phía xa.
Trong phạm vi mấy ngàn dặm dường như bị thống trị dưới tòa thành trì kia, ven đường xuất hiện một ít Cổ Bảo, thôn trấn. Quy mô như thế càng lúc càng giống kết cấu của xã hội loài người.
Tiêu Thần muốn tránh những sinh vật cường đại mà chặng đường một nghìn dặm tiếp theo phải đi mất năm ngày.
Dựa theo phương hướng mà bảo chủ kia chỉ, hắn đã mang thằng bé đi sâu vào đại lục hai nghìn dặm, nhưng vẫn không thấy thôn Nữ Oa đâu.
- Càng ngày ta càng cảm thấy quen thuộc, rất nhanh sẽ tới thôn của ta.
Mấy ngày nay cảnh vật hoang vu, thế nhưng phía trước dần dần xuất hiện ốc đảo, có thảm thực vật, Tiêu Thần còn nhìn thấy cả động vật sống.
- Đây không phải là một thế giới tử vong sao, lại có cả thỏ hoang....
Tiêu Thần rất bất ngờ.
- Rống.
Tiếng gầm như ẩn như hiện từ phía sâu trong đại lục, thằng bé biến sắc nói:
- Đó có thể là quân vương Hỏa Chủng, sâu trong đại lục cạnh tranh rất kịch liệt, có khả năng gần đây đã xảy ra đại loạn.
Tiêu Thần không nói gì thêm, thế nhưng thần hỏa bên trong đầu đang nhảy lên cuồn cuộn, sâu trong đại lục dường như có tồn tại cường đại không thể tưởng tượng.
- Bà nội nói, sâu trong đại lục có tòa thành trì thật to, thế nhưng có cường giả cực kỳ khủng bố.
Thiên Nhai hơi sợ nói.
Lại đi ngang qua một tòa Cổ Bảo, đi về phía trước vài trăm dặm, thằng bé kêu lên vui sướng, nó đã nhận ra khu vực này.
Xuyên qua một mảnh rừng, trong ốc đảo phía trước xuất hiện một thôn xóm.
Nếu đem thằng bé này tới địa cầu thì Tiêu Thần thực cảm khái, thằng nhóc này đi chơi cũng quá lố rồi, lạc đường đến hơn ba nghìn dặm.
- Ta đã trở về...
Thiên Nhai cao hứng kêu lên, hóa thành một chùm sáng lao vào trong thôn.
Người trong thôn đã sớm nhận ra, mười mấy người lao ra đón, một người có vẻ rất kích động, tuy rằng rất già thế nhưng động tác như gió, dùng một tay bế Thiên Nhai lên.
- Cái thằng nhãi này làm người khác lo lắng quá thôi, may mà cuối cùng cũng đã trở về.
Bên cạnh có người quở trách làm cho thằng bé rất xấu hổ, rồi dường như nhớ ra cái gì, liền hướng về phía Tiêu Thần vẫy tay.
Mọi người đã sớm để ý tới Khô lâu màu ngọc xanh nảy rồi, tuy không có địch ý thế những cũng không có thân thiết.
- Là Khô lâu tiên sinh đưa ta về.
Thiên Nhai nói.
- Thực sự cảm ơn!
Bà lão thành khẩn nói.
Tiêu Thần lại càng hoảng sợ, thằng bé nói rằng mình hơn trăm tuổi, vậy thì bà nội của nó cũng phải mấy trăm tuổi rồi, không phải là người thường.
Quả nhiên, sau màn giới thiệu sơ lược, Tiêu Thần cũng đã biết được bà lão này chính là người cầm đầu thôn này.
Đối với lời mời vào thôn, Tiêu Thần cũng không từ chối. Hắn tới nơi này cũng là để tìm hiểu lai lịch Thần tộc, càng muốn biết vì sao thôn này tên là Nữ Oa.
- Các ngươi có thực sự là thẩn?
Vừa đi vào trong, Tiêu Thần hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi!
Thiên Nhai mở to hai mắt nói.
Người trong thôn đều kinh ngạc nhìn hắn, dường như có chút kỳ quái, khô lâu xanh ngọc này thực lực cũng không yếu, vì sao những thứ này cũng không biết.
- Ta ở địa phương cực kỳ hẻo lánh, vài năm trước mới tỉnh lại, do đó nhiều chuyện cũng không được rõ ràng lắm.
Người trong thôn Nữ Oa nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, bọn họ biết rất rõ sự gian nan khi tiến giai của sinh vật Hỏa Chủng, Tiêu Thần trong thời gian ngắn như vậy đã đạt được thành tựu này thì đúng là không dễ.
- Chúng ta... có thể coi là Thần.
Bà lão cười nói.
Nàng rất cảm kích chuyện Tiêu Thần đưa Thiên Nhai về, cho nên rất kiên nhẫn giải thích cho Tiêu Thần:
- Trong thế giới này, tử vong là chủ đạo, thế nhưng cường đại tới cực hạn thì tử vong có thể nghịch chuyển.
- Cái gì?!
Tiêu Thần giật mình nhìn đám người kia, nói:
- Các ngươi là...
- Chúng ta cũng không cường đại như vậy, chẳng qua là được thừa kế từ tổ tiên, chúng ta là hậu đại của những người đó.
Nghe được tin tức này, Tiêu Thần chấn động vô cùng. Ngịch chuyển tử vong, do tử mà sinh, như vậy thì cảnh giới này thực sự không thể tưởng tượng.
- Quý Tổ hiện tại...
Tiêu Thần muốn truy ngọn ngành.
- Rống!!!
Sâu trong đại lục truyền tới tiếng gào, tuy rằng cách rất xa, đến nơi đây cũng chỉ còn lại một chút yếu ớt, thế nhưng vẫn gây khiếp đảm tâm hồn.
- Đã nghe thấy chưa, sâu trong đại lục có tồn tại cường đại không thể tưởng tượng được, càng vào sâu trong thì càng thần bí và đáng sợ, tổ tiên đã đi vào chỗ sâu nhất từ lâu.
- Chỗ sâu nhất trong đại lục khó mà phỏng đoán được, thành trì cực lớn, cường giả khủng bố, thực làm cho người ta phấn chấn.
Những thôn dân khác cảm thán.
- Thôn này tên là Nữ oa, chẳng lẽ quý Tổ là Nữ Oa?
- Nữ Oa thánh Tổ đã từng làm phép cho tổ tiên của chúng ta từ tử mà sinh.
Nghe thấy tin tức này, Tiêu Thần cảm thấy chấn động, chẳng lẽ Nữ Oa ở thế giới này sống lại vì tử mà sinh?
Sau khi được thôn dân khẳng định, Tiêu Thần bị chấn động thật sâu.
Lúc này, bọn họ đã đi vào trong thôn.
Thôn cũng không tính là lớn, chỉ có hơn hai chục hộ. Từng tòa nhà bằng gỗ nhỏ sắp xếp không có quy luật, trên mỗi tòa nhà đều có dây leo, xung quanh trồng hoa lan, nhìn qua thì cực kỳ hòa hợp với thiên nhiên.
Tuy rằng thoạt nhìn thì những thôn dân này có vẻ bình thường, tuy nhiên Tiêu Thần không dám khinh xuất. Ở đây tuyệt đối không có ai là người tầm thường, mặc dù bọn họ không có được kinh nghiệm của tổ tiên, thế nhưng những thiên phú thần bí thì khẳng định là có không ít.
Một đứa trẻ năm, sáu tuổi mà có tốc độ chóng mặt như vậy, chưa kể đến những người khác.
Bà lão nói với một người còn trẻ tuổi bên cạnh:
- Ra ngoài tìm một cái Cổ Bảo, thu hoạch một Hỏa Chủng cấp Hồng Toản về đây.
Không nghi ngờ gì, đây là quà gặp mặt cho Tiêu Thần. Người trẻ tuổi nghe xong, không nói thêm gì, xoay người bước một bước liền là hai ba chục thước, trong nháy mắt đã biến mất.
Bà lão thấy vẻ kinh ngạc của Tiêu Thần, nói:
- Đừng xem hắn là người trẻ tuổi bình thường, hắn ít nhất cũng ngoài năm mươi rồi.
Tiêu Thần vẻ mặt cổ quái, nhìn về phương hướng người trẻ tuổi biến mất, lại nhìn về Thiên Nhai, càng nghĩ càng thấy kinh ngạc về độ tuổi của bọn hắn.
- Quý Tổ đều tiến vào nơi sâu nhất của đại lục, bọn họ không để lại tin tức gì sao, vì sao phải làm như vậy?
- Những thứ này từ từ sẽ bàn, mời vào trong...
Tiêu Thần tạm thời nghỉ ngơi, sau khi màn đêm buông xuống, bà lão có lời mời hắn.
Chiều tối, trong thôn lập lòe từng ánh đèn dầu.
Tiêu Thần bước vào đại sảnh, cảm giác được một cỗ ba động cường đại của Hỏa Chủng. Lại thấy được người trẻ tuổi ban ngày nay đã trở lại, dưới chân hắn là một khô lâu Hồng Toản, toàn thân đỏ như thủy tinh, đầu lâu đã vỡ vụn thế nhưng Hỏa Chủng vẫn không mất đi.
Điều này làm cho Tiêu Thần giật mình, thế nhưng còn chưa đạt tới mức khiếp sợ. Nhưng khi hắn nhìn thấy một tấm gương trước mặt bà lão, lại kinh hãi mà há hốc mồm.
Bà lão hai tay huy động, trên mặt gương xuất hiện vài hình ảnh chân thật. Xung quanh là hơn chục người trẻ tuổi đang tập trung quan sát mặt gương.
Cảnh tượng trên mặt gương, không ngờ là Cửu Châu !!!
Giống như giấc mộng, lại hiện về cảnh tượng Nhân Gian Giới.