Cale là Man tộc thanh niên cường giả cao ba cỡ ba thước tràn ngập dã tính. Mà người có đôi tai sói, thân hổ đang ngơ ngác nhìn đông lại ngó tây ở phía sau lại là một tiểu mập mạp, vóc dáng không cao lại béo lùn khiến cho người ta có cảm giác rất thật thà.
Thật kì quái! Tiêu Thần đúng là từ trên người hắn cảm ứng được khí tức của Cale thế nhưng thân thể này không phải a? Hắn chợt rùng mình một cái, lẽ nào Cale đã chết sau đó bị ‘tá thi hoàn hồn’? Dù sao trải qua kiếp nạn trong tử thành hắn cũng đã gặp qua rất nhiều chuyện kì quái đáng sợ, bản năng suy hướng về khả năng đó. Còn nữa, lão quỷ tà dị trên Tuyết sơn đã xuất hiện trước mắt khiến hắn làm sao mà không suy nghĩ miên man cho được.
Tiểu mập mạp thô lỗ kia đi quanh Cốt hải một vòng lớn, sau đó liền đi xuyên qua Cốt hải đi về phía nam. Tiêu Thần còn chưa đi đến nam đảo thăm dò nên cũng không quá quen thuộc chỗ đó. Chỉ là lúc này hắn quyết định đi theo, nhìn xem tiểu mập mạp có khí tức của Cale này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.
Ngay khi Tiêu Thần đi xuống liền phát hiện ra Độc Cô Kiếm Ma và nữ tử thần bí cũng đi theo, căn bản không hề cố kỵ hắn. Khi đi xuyên qua Cốt hải tiến vào trong rừng thì Tiêu Thần trực hướng bọn họ nói thẳng: “Ta hoài nghi có ác linh ‘tá thi hoàn hồn’ mới đi theo, tại sao các ngươi lại đi theo?”
Độc Cô Kiếm Ma cười lạnh nói: “Hắc, giống nhau thôi, ta cảm ứng được khí tức của Man tộc tại một số chỗ trên thân hắn nhưng thân thể lại không phải là Cale.
“Ta cũng là vậy nên mới đi theo.” Nữ tử thần bí đáp lời.
Tiêu Thần rốt cuộc cũng khẳng định cảm giác của hắn không sai, sự việc này thật sự rất tà môn.
Tiểu mập mạp thô lỗ này không hề đơn giản như bên ngoài, hắn tựa hồ rất nhạy bén, không ngừng biến hóa phương hướng trong rừng. Dường như rất sợ có người theo dõi. Điễu này khiến cho Kha Kha đi theo bên người Tiêu Thần chớp chớp đôi mắt to, dường như cảm thấy rất thú vị.
Đi một mạch về phía nam hơn một giờ, tiểu mập mạp mới tiến vào trong một phiếnrừng trống trải, quẹo trái quẹo phải liền biến mất không thấy đâu. Bất quá bọn Tiêu Thần cũng không lo lắng, tựa hồ đã cảm ứng được vị trí cụ thể. Nhưng ngay lúc này, Kha Kha đột nhiên nhảy lên đầu vai Tiêu Thần, vươn một thú trảo nhỏ kéo mái tóc dài của hắn, sau đó đôi mắt to không ngừng nhìn về phía sau.
Trong lòng Tiêu Thần hơi hồi hộp, giả vờ dừng lại tìm kiếm. Không bao lâu sau Tuyết sơn lão quỷ xuất hiện trong khu vực mà hắn có thể cảm ứng được, có thể rõ ràng “nhìn” được hắn đang đi đến đây.
Đây tuyệt không phải là một việc tốt. Tiêu Thần nhìn Độc Cô Kiếm Ma và nữ tử thần bí phía trước, tựa hồ bọn họ không cảm ứng được sự tồn tại của lão quỷ. Tiêu Thần bất động thanh sắc, tiếp tục đi tới, không bao lâu sau hắn cùng với Độc Cô Kiếm Ma phát hiện bên trong rừng già có một cái thôn nhỏ, xung quanh bị cổ mộc bao phủ, không đi sâu vào căn bản không thể phát hiện ra.
Bên trong thôn nhỏ bất quá chỉ có bảy tám mươi hộ dân. Có thể nghe được tiếng gà gáy chó sủa. Thật sự là tràn ngập ý vị thôn dã. Nhưng Tiêu Thần lại không cảm thấy như vậy, tại trên Long Đảo hoang dã như vậy mà lại có một thôn nhỏ tràn ngập ý vị thôn dã như thế thì thật có chút không thực tế.
“Khụ khụ…” Một trận ho khan truyền đến. Một bà lão tựa như u linh xuất hiện phía sau lưng bọn Tiêu Thần, than thở: “Người trẻ tuổi, các ngươi vì sao lại theo dõi cháu ta?”
Trong lòng Tiêu Thần trầm xuống, thần thông giác ngộ sớm “tiên tri tiên giác” đã phát hiện ra lão bà này, thế nhưng tốc độ đối phương thật sự quá khủng bố. Hắn rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh tựa như làn gió nhẹ từ trong rừng sâu tiến đến bên người bọn họ.
Độc Cô Kiếm Ma cầm thiết kiếm nhảy lui lại tạo khoảng cách với lão bà. Mà nữ tử thần bí trong màn sương rực rỡ đã không còn thấy thân ảnh, xem chừng thực lực của nàng rất cao, sớm đã chạy thoát đi rồi.
“Chúng ta không có ác ý, chỉ muốn điều tra rõ một việc.” Tiêu Thần rất bình tĩnh, nhìn thân thể có chút hơi còng xuống của bà lão tóc trắng xóa này.
“Muốn điều tra làng của chúng ta ?” Lời nói của bà lão có chút lạnh lùng.
“Không phải” Tiêu Thần không muốn mượn cớ quyết định nói trắng ra: “Ta từ trên người tiểu mập mạp cảm giác được khí tức của người quen. Cảm thấy rất kì quái liền đi theo, muốn tìm hiểu cho rõ.”
“Cảm giác được khí tức của người quen? Lẽ nào vị kia chính là bằng hữu của ngươi?” Lời nói của lão bà tuy rằng rất nhẹ nhàng thế nhưng linh giác của Tiêu Thần giống như là “Tiên Tri” đã cảm ứng được một tia nguy hiểm.
“Không phải, lại nó tiếp, ta cùng với hắn là cừu nhân của nhau, giữa hai người chỉ có một người có thể sống sót.”
“Ừhm.” Lão bà gật gật đầu, đồng thời Tiêu Thần cảm giác tia nguy hiểm đã biến mất.
“Còn ngươi?” Lão bà quay đầu nhìn về phía Độc Cô Kiếm Ma.
Độc Cô Kiếm Ma tuy rằng tự phụ vô cùng nhưng cũng không muốn tùy tiện rước lấy họa với một cường địch không biết nông sâu thế nào, nói: “Ta cũng như hắn.” Hắn dùng tay chỉ chỉ vào Tiêu Thần.
“Trực giác nói cho ta biết các ngươi nói không sai, như vậy thì tốt. Ta có thể nói cho các ngươi, Man tộc Cale kia là bị ta giết, ta đưa hai hồn thú trong cơ thể hắn vào trong cơ thể của cháu ta.”
Tiêu Thần và Độc Cô Kiếm Ma đều giật mình. Bọn họ cũng từng nghe qua trong cơ thể Man tộc có phong ấn cổ thú hồn, quả thực có thể hút ra nhập vào trong cơ thể người khác.
“Cháu ta cũng là một hậu duệ của Man tộc, trong cơ thể có một cổ thú hồn. Cale kia ngàn vạn lần không nên muốn thôn phệ thú hồn của cháu ta, kết quả bị tôn nhi ta bắt sống, sau khi trở về liền bị ta xử trí.”
Tiêu Thần và Độc Cô Kiếm Ma không nói gì. Cale kia thật sự quá xui, cư nhiên lại có một kết quả như vậy.
“Đi thôi, từ xa tới là khách, vào thôn uống chén trà đi, ta biết là các ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta.” Nói xong lão bà liền đi trước dẫn đường.
“Xin hỏi lão bà bà, các người vẫn sinh hoạt trên Long Đảo sao?”
Lão bà nhìn Tiêu Thần, trên khuôn mặt già nua lộ vẻ tươi cười nói: “Ta biết các ngươi muốn hỏi vấn đề này, tổ tiên chúng ta và các ngươi như nhau, đều đến từ Trường Sinh đại lục, kết quả là bị khốn trên Long Đảo này, chúng ta là hậu duệ của bọn họ.”
Tuy rằng đã đoán được thế nhưng Tiêu Thần vẫn kinh ngạc không thôi, hắn dường như thấy được khoảng thời gian bị khốn trên Long Đảo sắp tới của mình.
“Không đúng, cách đây không lâu Long Đảo đã giải phong, vì sao các người không nhân cơ hội ấy mà rời đi?” Tiêu Thần liền nghĩ đến vấn đề này.
“Rời đi thế nào đây? Trong thời gian dài sinh hoạt trên hòn đảo nhỏ này, thể chất con người sẽ phát sinh biến đổi lớn, giống như bị trớ chú vậy, căn bản không thể rời khỏi nơi đây.” Lão bà thở dài một hơi nói.
“Lẽ nào không còn cách nào khác?”
“Có, nếu như các ngươi có thể thu phục được chín con bạn sinh long vương. Cho dù là đảo nhỏ này đã bị phong ấn vẫn có thể rời đi.”
“Còn có chuyện như vậy?” Độc Cô Kiếm Ma vẫn trầm mặc không nói gì chợt không kìm được mở miệng nói.”
“Máu tươi của chín con long vương hợp lại có thể giải trừ trớ chú của hậu nhân chúng ta.” Thần tình lão bà hoảng hốt, có chút kích động.
Đang nói chuyện thì bọn họ cũng đã tiến vào trong thôn, mặc dù có âm thành gà gáy cùng với tiếng chó sủa thế nhưng vẫn rất hiếm bóng người, có vẻ hiu quạnh thiếu sức sống.
Tiểu mập mạp thô lỗ kia từ bên trong một cái sân đi ra nói: “Bà, bọn họ là…”
“Tiểu tử ngươi cả ngày rất lanh lợi, sao hôm nay bị người ta theo dõi mà cũng không biết.”
“Bọn họ theo dõi ta?” Tiểu mập mạp có chút ảo não, sau đó lại có chút thô lỗ. Bất quá Tiêu Thần cũng không hề khinh thường hắn, tiểu mập mạp này có thể là loại người ‘giả heo ăn thịt cọp’, nếu không thì không có khả năng thu thập Cale được.
Lão bà mang bọn Tiêu Thần vào bên trong sân, bảo bọn họ ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh, để cho tiểu mập mạp đi chuẩn bị nước trà rồi mới bắt đầu chậm rãi nói chuyện với bọn họ.
“Long Đảo bị phong ấn, ngay cả vùng biển gần đó cũng trở thành ‘vùng biển cấm kỵ’, vô luận là thuyền đội muốn tiến vào đều bị đánh nát. Nhưng trước đây tương truyền rằng có một con thuyền thần hoàn toàn có thể đi lại trên ‘vùng biển cấm kỵ’.” Lão bà nói khiến bọn Tiêu Thần hi vọng.
“Là dạng thuyền gì?”
Đó là thần thuyền do xương Tổ Long và thông thiên thần mộc tạo nên, một mực phiêu bạt không biết bao nhiêu năm tháng trong ‘vùng biển cấm kỵ’. Nó có thể mang theo người trên đảo ra khỏi ‘vùng biển cấm kỵ.’
“Như thế nào mới tìm được chiếc thuyền thần này?” Độc Cô Kiếm Ma hỏi.
Lão bà uống một ngụm nước trà, không nhanh không chậm nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần chín long vương đồng tâm hợp lực là có thể triệu hoán được thần thuyền đang phiêu bạt trong ‘vùng biển cấm kỵ’.”
“Chúng ta chẳng phải là rất có hy vọng rời khỏi nơi đây sao?” Độc Cô Kiếm Ma rất kích động.
Lão bà đột nhiên dội cho hắn một gáo nước lạnh nói: “Trước tiên các ngươi tìm được chín long vương, rồi khiến cho chúng nó nghe lời các ngươi nói, đồng ý triệu hoán thần thuyền thì mới được.”
Đây quả thực là một vấn đề vô cùng khó khăn. Trước đây, một con Tử Long Vương thôi đã có bao nhiêu người muốn nhưng không ai có thể thu phục được nó. Đương nhiên, nếu như Độc Cô Kiếm Ma biết được quá trình bọn Tiêu Thần có được hai con long vương kia khẳng định là sẽ buồn bực đến hộc máu.
“Lẽ nào không có biện pháp khác có thể thay thế sao?”
“Có, các ngươi tìm được tiểu Tổ Long trong truyền thuyết cũng có thể, Tổ Long này có hiệu quả bằng chín con long vương kia.” Lão bà nói rất nhẹ nhàng.