Nhìn biểu tình của Bất Tử chưởng giáo khiến Tiêu Thần thất kinh. Lẽ nào lão đã từng gặp qua dung mạo của Ma Quỷ sao. Đây hoàn toàn là bởi vì kinh hoảng mà làm ra bộ dáng này a, chỉ là điều này sao có thể chứ?
Bất Tử chưởng giáo bất quá có vẻ bảy tám mươi tuổi thôi. Mà Ma Quỷ đã sớm tồn tại vô số năm tháng trên Long Đảo rồi, không thể rời khỏi nơi đó. Bất Tử chưởng giáo làm sao có thể thấy qua dung mạo này chứ?
Trong sát na Tiêu Thần có một cái liên tưởng lớn mất. Ma Quỷ không phải là tiền bối của Bất Tử nhất mạch chứ, thậm chí sẽ không phải là Tà Vương chứ? Mà Bất Tử chưởng giáo giật mình như vậy hẳn là đã thấy qua pho tượng hoặc họa tượng của Ma Quỷ.
Thế nhưng, hắn lại rất nhanh phủ định suy đoán rằng Ma Quỷ là vị tiền bối của Bất Tử nhất mạch. Phải biết rằng số năm tồn tại của tổ sư Tà Vương nhất mạch đều không so được với Ma Quỷ, Tà Vương chính là nhân vật của một, hai nghìn năm trước mà Ma Quỷ trên Long Đảo đã lột da hơn mười lần rồi, mỗi một lần lột da cách hơn trăm năm, chính là ghi chép chính xác từ những người trong thôn xóm của tiểu mập mạp Ngưu Nhân.
“ Lão nhân gia ngài vì sao lại kích động như vậy. Lẽ nào ngài đã từng thấy qua dung mạo như vậy? ” Tiêu Thần mở miệng hỏi.
Với tu vi sâu không thể dò của Bất Tử chưởng giáo làm sao có thể nhìn không ra ba bộ xương khô trong lớp da. Lão chậm rãi bình phục tâm tư đang bốn bề dậy sóng, nói: “Thấy qua. Ta thực sự đã thấy qua, thế nhưng… khiến ta cảm giác bất khả tư nghị rồi! Đây là xảo hợp. Nhất định là xảo hợp thôi.”
Ba bộ xương khô lẳng lặng nhìn hết thảy, bộ dạng một mực trầm tĩnh im lặng.
"Các ngươi đi theo ta." Dù sao Bất Tử chưởng giáo cũng là cao thủ sâu không thể lường, liền đã khôi phục bộ dáng không hề bận tâm. Mang theo bọn Tiêu Thần đi đến trong rừng. Ven đường thác bay nước chảy, đi qua một phiến hoa thơm chim hót. Cung điện càng ngày càng ít, bọn họ đi tới một nơi phi thường an phía sau núi.
Đây tuyệt đối là trọng địa của Bất Tử nhất mạch. Tuy rằng kiến trúc rất ít. Nhưng đều là một ít kiến trúc cổ. Thoạt nhìn hình dạng đã rất lâu rồi. Sào huyệt của hai con Dực Long ngay nơi đây. Một tiểu Dực Long đang ở trong huyệt động thật lớn bên cạnh một tòa núi đá chơi đùa một mình.
Hương khói lượn lờ. Phía trước vài toà thạch tháp đều có lô đồng rất lớn. Bên trong cắm hương thô to, tuy không thấy bóng người. Thế nhưng linh giác của Tiêu Thần nói cho hắn biết ở đây tuyệt đối có cao thủ ẩn cư thủ hộ. Hắn cảm giác được một loại áp bách không nói nên lời tựa như đang cảnh cáo bọn họ không được xằng bậy.
Đẩy cánh cửa lớn đỏ thắm loang lổ ra. Đi vào một tòa kiến trúc cổ, liên tục đi qua vài cung điện lớn, bọn họ ngừng lại trong một tòa đại điện.
Trong cổ điện rất trống trải không có bất luận bài biện dư thừa gì, chỉ có chính giữa thờ phụng một bức cổ họa, khiến Tiêu Thần thất kinh hơn là. Nhân vật trong cổ họa dĩ nhiên là một lão nhân thần thái tường hòa. Cùng hình dạng trạng thái già yếu của ma quỷ thì giống nhau như đúc.
“Đây…” Hắn cảm giác hơi cứng họng, lẽ nào dự đoán thời gian có sai lệch, Ma Quỷ không phải là tổ sư của Bất Tử nhất mạch chứ?
Bất Tử chưởng giáo đầu tiên cung kính lạy một cái, sáu đó quan sát cổ họa, so sánh từng điểm nhỏ nhất với ba bộ xương khô.
“Quá khó tin rồi, dĩ nhiên lại giống nhau như đúc a!” Bất Tử chưởng giáo cứ như vậy mà cảm thán.
Mi tâm có một nốt ruồi đỏ đều là có một không hai, vả lại vết bớt trên cổ tay trái ở trong bức họa vẽ phác thảo ra rất rõ mà lại giống như bộ da Ma Quỷ của ba bộ xương khô.
“Ba bộ da này là phát hiện ở trên Long Đảo sao? ” Bất Tử chưởng giáo hướng Tiêu Thần hỏi.
"Tất nhiên."
"Các ngươi là làm sao tìm được?”
“Tình cờ từ trong lớp băng đào ra.”
“Nói như vậy là người kia đã từng đi qua Long Đảo. Vì nguyên nhân nào đó mà biến mất trên đời này.” Bất Tử chưởng giáo tự hồ hơi cảm khái.
“Người kia là ai, rất mạnh sao?” Tiêu Thần nhịn không được hỏi. Bởi vì Bất Tử chưởng giáo thực lực sâu không thể dò. Cả người dường như đã khai phá không gian, ẩn thân trong một phiến trời đất khác khiến người ta cảm giác không thực. Mà một người như vậy vì bộ da Ma Quỷ mà nỗi lòng kích động, có thể nghĩ mq tất nhiên có thân phận không thể tưởng nổi.
“Rất mạnh. Cực kỳ mạnh, mạnh khiến người ta khó có thể thấy gì ngoài bóng lưng!”
Tiêu Thần biết Ma Quỷ tất nhiên có chỗ hơn người. Nếu không thế nào có thể từ trong Tử thành chạy ra chứ, lúc còn sống tất là hạng người kiệt xuất. Bất quá nghe Bất Tử chưởng giáo đánh giá như vậy, hắn kìm không được giật mình. Khi biết được đánh giá như vậy, sợ rằng sẽ không dưới tổ sư Tà Vương của Bất Tử nhất mạnh chứ.
"Người đó rốt cuộc là ai?"
“Trước không nên hỏi đó là ai. Ngươi đem tình hình cụ thể và tỉ mỉ nói với ta một lần đi.”
"Được rồi. . ." Tiêu Thần đem hết thảy có thể nói toàn bộ nói ra. Bất Tử chưởng giáo nghe mà một hồi nhíu mày, một hồi kinh ngạc.
"Hắn dĩ nhiên là người duy vừa chạy ra từ Tử thành." Bất Tử chưởng giáo lẩm bẩm: "Dưới phong ấn trên Long Đảo có thể ổn định tại cảnh giới bán thần siêu việt, quả nhiên kinh hãi thế tục, phải biết rằng lực lượng phong ấn trên Long Đảo là thí thần."
Bất Tử chưởng giáo tựa hồ lâm vào trong hồi ức. Lẩm bẩm: "Hắn là từ Nhân Gian Giới phá toái hư không mà đến, tại Nhân Gian Giới thì tự nghĩ ra kỳ công bất thế vang dội cổ kim, đánh thiên hạ vô địch thủ, chính lúc đầu tiến vào Trường Sinh Giới cũng là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, xông xáo đánh lên trên đến thần linh đều hôi phi yên diệt, dùng hành động cho đệ tử chúng ta sau này tạo nên cường đại mà tự tin. Người không sợ thần, là siêu việt hơn thần linh."
Tiêu Thần cũng nghe mà rất kích động, các loại dấu hiệu cho thấy người này tựa hồ chính là tổ sư Tà Vương của Bất Tử nhất mạch.
“Là thiên cổ kỳ tài Tà Vương sao?” Tiêu Thần không thể không đoán như vậy. Bởi vì công pháp là Tà Vương tự nghĩ ra, là một trong những người có tư chất cực mạnh từ cổ chí kim, hầu như không mấy ai có thể theo kịp.
“Không phải.”
“Không phải?!” Điều này khiến Tiêu Thần cảm giác hơi khó tin.
“Bức họa cung phụng trong toàn cung điện này là Tà Vương tự mình vẽ, thân phận người nọ so với tổ sư Tà Vương còn hơn xa a.”
Những lời này của Bất Tử chưởng giáo khiến Tiêu Thần quá sợ hãi, thân phận so với Tà Vương còn cao hơn, Tà Vương không phải là tổ sư của Bất Tử nhất mạch sao? Vậy thân phận người kia thực khiến người ta không thể đoán được. “ Chàng trai trẻ, ngươi đến từ Nhân Gian Giới, hẳn là nghe qua một ít tin đồn chứ, năm đó Nhân Gian Giới đã từng có một môn phái được xưng là thiên hạ đệ nhất đại giáo, tuy rằng đã tan rã từ lâu thế nhưng thuật lại rằng tổ sư Tà Vương của chúng ta chính là từ trong đại giáo kia đi ra.”
"Thiên hạ đệ nhất đại giáo, ngài là nói Ma Giáo sao? "
“Không sai. Võ công của tổ sư Tà Vương lúc đầu chính là truyền thừa từ Ma Giáo, cho đến sau khi tổ sư tự nghĩ ra Bất Tử kỳ công ngạo thị thiên hạ, được xưng là có thể sánh ngang với công pháp Toái Ma Loại Thần. Tổ sư mặc dù ở Trường Sinh Giới sáng lập Bất Tử nhất mạch nhưng uống nước nhớ nguồn nên vẫn chưa quên sư môn khai sáng của mình. Tuy rằng sư môn kia đã sụp đổ từ lâu nhưng tổ sư chính mình vẽ bức họa giáo tổ Ma Giáo cung phụng trong điện.”
"Ma Quỷ là . . . giáo tổ Ma Giáo?! " Tiêu Thần cảm giác trong miệng khô rát, thanh âm hơi run, hết thảy đều quá mức khó tin. Giáo tổ Ma Giáo kia tuyệt đối là một tồn tại kinh khủng đã từng quét ngang thiên hạ vô địch thủ.
“Chính là giáo tổ Ma Giáo, một tuyệt đại nhân hùng đã từng sáng chế ra Toái Ma Loại Thần, Thiên Ma Công cùng một loạt công pháp cái thế! Ma Giáo tuy rằng đã sụp đổ từ lâu thế nhưng vẫn còn lưu lại chi mạch đại giáo tại Trường Sinh Giới, mà tại trong hàng đệ tử hậu thế thì chỉ duy nhất Tà Vương là có thể so với giáo tổ Ma Giáo.”
Tuy rằng đều đã tiến vào Trường Sinh Giới, nhưng dù là Tà Vương đều không thể gặp giáo tổ Ma Giáo. Bởi vì bọn họ cách niên đại quá xa, giáo tổ Ma Giáo sớm đã biến mất tại Trường Sinh Giới. Đây cũng là nguyên nhân tối chủ yếu dẫn đến việc Ma Giáo sụp đổ.
Bức họa trong đại điện là biểu đạt sự tôn kính của Tà Vương, đặc biệt ra ngoài đi tìm di chỉ Ma Giáo điêu khắc và hình vẻ rồi tự tay vẽ cung phụng.
“Nghĩ không ra a nghĩ không ra a, giáo tổ Ma Giáo lại tạ thế trên Long Đảo. Trách không được nhiều năm qua vô số người tìm kiếm cũng không có kết quả,” Bất Tử chưởng giáo cảm thán. Bất quá sau khi biết Ma Quỷ hoàn dương, lão phi thường kích động. Đây ý nghĩa là giáo tổ Ma Giáo sau mấy năm có thể lại một lần nữa du ngoạn sơn thủy tại Trường Sinh đại lục. Nếu như truyền ra thì tuyệt đối sẽ là một đại tin tức chấn động. Ngay cả Bất Tử Tà Vương biết cũng sẽ một lần nữa xuất thế.
Giáo tổ Ma Giáo tiềm chất thiên hạ ít có người có thể bì kịp. Chết một lần rồi lại phơi phới sức sống, nếu như rời khỏi lực lượng trấn phong thần của Long Đảo. Thì tu vi hắc chắn đột phá liền mấy cảnh giới, khôi phục lại thần thông năm xưa sẽ không quá xa xôi.
Tiêu Thần nhân cơ hội hỏi Bất Tử chưởng giáo hiện Tà Vương đang ở phương nào.
“Tổ sư Tà Vương đã bảy, tám trăm năm không quay về bản giáo rồi, ai cũng không biết người hôm nay ở đâu. Bản giáo nếu không phải sinh tử nguy nan thì tổ sư hơn phân nửa vĩnh viễn cũng sẽ không trở về, người sớm đã buông xuống tất cả.”
Kế tiếp ba bộ xương khô cởi bộ da của Ma Quỷ ra, đây đích thực là của giáo tổ Ma Giáo, hiện tại khi gặp chưởng giáo cai quản phân chi thì nói thế nào cũng không thể mặc tiếp nữa. Ba tấm da trở thành thánh bảo cung phụng tại trước họa tượng.
Sau khi biết quan hệ của Ma Quỷ và Tiêu Thần, Bất Tử chưởng giáo quan hệ với hắn tự nhiên xảy ra biến hóa rõ rệt, tuy rằng bình tĩnh trở lại như trước không hề bận tâm thế nhưng đã không giống như vừa nãy nữa.
“ Ta biết ngươi và Khuynh Thành cũng không nói thật, chỉ là cũng không sao. Dưới hoàn cảnh ác liệt phát sinh chuyện gì cũng đều rất bình thường. Ta càng biết Vương Hạo đối với ta và sư phụ của Khuynh Thành vẫn rất bất mãn. Xuất thủ với Khuynh Thành đã ở trong dự liệu, nể mặt giáo tổ Ma Giáo ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Chỉ là, sau này ngươi nếu vẫn dám đối với Bất Tử Môn bất lợi. Ta xuất thủ sẽ không lưu tình, hiện nay ở bên ngoài rất loạn. Cơn sóng gió tranh đoạt long vương vẫn chưa dẹp xuống, ngươi tạm thời ở trong giáo ta tu luyện đi, lúc nào rơi đi ngươi cứ tự tiện.”
Như vậy đối với Tiêu Thần mà nói đã tính là quan tâm giúp đỡ hết mức rồi, được che chở tại Bất Tử Môn mặc dù có người hoài nghi Tiểu Quật Long là long vương cũng không dám đánh tới cửa, hắn có thể an tâm tu luyện ở đây.
Sau đó Bất Tử chưởng giáo lại đi vào trong một cổ điện khác lấy ra một quyển sách cổ, chăm chú tìm đọc, chỉ là cuối cùng lắc đầu nói: “ Kỳ quái, tiểu thú trắng muốt này rốt cuộc là gì. Bản sách cổ này thu thập đông đảo thiên địa dị thú. Nhưng nó cũng không liệt ở trong đây.”
Tiêu Thần đem vỏ trứng bảy màu trong túi đeo ra, thế nhưng Bất Tử chưởng giáo quan sát hồi lâu vẫn lắc đầu không tìm ra manh mối. Cuối cùng nói : “ Trong thiên hạ chỉ có điển tịch phong phú chỉ có ở Phật giáo, sau này nếu có cơ hội ngươi có thể đến Phật giáo một chuyến hỏi tiếp.”
Tiêu Thần yên ôn trong Bất Tử Môn, mỗi ngày đều ở trung trúc xá yên tĩnh tu luyện, tại Trường Sinh Giới thực lực mới là đạo lý thép, muốn sống tốt thì hắn phải đột phá,
Mấy ngày nay, trong Bất Tử Môn xôn xao, rất nhiều đệ tử đều nghị luận Tiêu Thần có thể trở thành cô gia của Bất Tử Môn, Yến Khuynh Thành sắp gả cho hắn, rất hiển nhiên đây quyết không phải là vị nam đệ tử nào đó gây nên mà là mấy nữ đệ tử trong môn thực lực không bằng Yến Khuynh Thành âm thầm mưu kế. Nơi nào có người thì có tranh đấu giang hồ. Hết thảy đều giản đơn như vậy. Đó chính là nhân tính.
Điều này khiến Yến Khuynh Thành xấu hổ buồn bực vô cùng. Đồng thời khiến không ít nam đệ tử trong Bất Tử Môn phát điên.
Lúc này cũng từng có đệ tử đến khiêu khích, chỉ là đều bị Kha Kha không chút khách khí đánh ra ngoài, Tiêu Thần cũng tùy ý để tiểu thú trắng muốt phát uy. Bởi vì hắn biết những người đến khiêu khích đều là loại người không bằng mặt, người chân chính sẽ không hành sự như vậy. Mặc dù có mưu định sau đó hành động.
Một tuần như vậy qua đi, một nhân vật thực quyền trong Bất Tử Môn đã trở về. Phụ thân của Tần Nghị là Tần Trường Phong cùng Vương Hạo tuy trên danh nghĩa là sư đệ của chưởng giáo. Thế nhưng án theo tuổi mà nói thì kém đồng lừa, bất quá chỉ năm mươi tuổi mà thôi.
Tần Trường Phong trở về thì nháo nhào tuyên bố phải trị tội Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành. Hắn đã biết được tin tức bí mật Vương Hạo đã bị giết.
Trong nhất thời bên trong Bất Tử Môn sóng to gió lớn. chỉ là dưới sự áp chế của Bất Tử chưởng giáo, cũng không gây ra nhiễu loạn quá lớn. Nhưng cuối cùng Yến Khuynh Thành bị cấm túc phía sau núi. Mà Tiêu Thần ngoại nhân này cũng bị phát, đem giam tại trong Bất Tử trọng địa một năm.
Chẳng qua, nói giam ở chỗ này không bằng nói là cưỡng chế yêu cầu Tiêu Thần tu luyện ở đây mà thôi. Bất Tử chưởng giáo đối với hắn coi như tốt, giam hắn ở chỗ xen giữa hậu sơn và tiền sơn. Cảnh sắc phi thường tú lệ.
Tiêu Thần mừng rỡ tìm một chỗ yên ắng tĩnh tu.
Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Buổi chiều, Tần Nghị ngồi trong sân nào đó đem gói thuốc giao cho một người bên cạnh, nói: “Cái này phân lượng vậy là đủ rồi.”
Người nọ tiếp nhận gói thuốc rồi nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói: “Đây… là một bao bạo liệt xuân dược a, nhiều như vậy sẽ không làm tai nạn chết người chứ? ”
Tần Nghị cười cười, nói: “Sẽ không, tên kia tu vi rất thâm hậu. Không xảy ra chết nhảm đâu.”
Mà lúc này Tiêu Thần bị tiểu thú trắng muốt Kha Kha động mà từ trong tĩnh tu tỉnh lại. Mấy ngày nay Kha Kha cả ngày xuất quỷ nhập thần. Bình thường không thấy bóng dáng. Không biết nó đang vội vạng cái gì.
Tiểu thú trắng muốt trong miệng ngặm một chuỗi trái cây màu hồng trong sáng, thấu phát ra hương thơm thấm lòng người. Mà thú trảo nhỏ cầm một quyển sách cổ, thần sắc nó rất hưng phấn, một đôi mắt to dùng sức nháy, đem sách cổ và quả màu hồng trong suốt cùng hướng Tiêu Thần.
Tiêu Thần kỳ quái nhìn nó, khi tiếp nhận sách cổ thì chết lặng. Bởi vì mặt bìa có bốn cổ tự: Bất Tử Ma Công.
Lại có thể là trấn giáo kỳ công của Bất Tử nhất mạch, dĩ nhiên bị tiểu thú trắng muốt trộm đi, Tiêu Thần trong tâm nhảy loạn lên.
“Ngươi…. Từ chỗ nào tìm được nó?” Hắn cảm giác trong miệng hơi khô rát, đây chính là tai họa không nhỏ a, tiểu gia hỏa này có phần quá mức xằng bậy rồi.