Tiêu Thần biết. nếu không có kỳ tích phát sinh thì hắn phải chết.
Dù sao cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi mà thôi. Cho dù thiên tư siêu phàm ra sao nhưng ở trước mặt thời gian cũng không chịu nỗi một kích. Thời gian có thể hủy diệt tất cả, chế tạo tất cả. Những lão bối cao thủ đều được thời gian tẩy lễ có tu vi không phải là một thanh niên cao thủ như hắn so đo.
Bốn phương đã bị phong tỏa, bầu trời cũng bị vây kín. Bán thần cao thủ có sáu vị thì sao hắn có thể thoát đi?
“Ta sẽ giết hai hồm bảy phách, lưu lại một hồn vĩnh viễn trấn áp trước mộ bạch hổ!” Hổ Nô đã đáp xuống hướng thẳng chổ Tiêu Thần đi đến. Trên mặt lạnh lùng như hàn băng không thể tan chảy được. Giọng nói âm sâm như đến từ cửu u địa ngục: “Trước khi ngươi chết còn gì để nói không?”
“Không có gì để nói cả.” Tuy đối diện với tử vong nhưng Tiêu Thần rất bình tĩnh.
Ánh đèn bốn phía chiếu sáng khắp đường. Hơn trăm cao thủ của Hải Gia đang vây khốn nơi đây. Những đại gia tộc đều âm thầm phái người đứng xa xa nhìn đến.
Hải Vân Thiên ở trong bóng tối, khuôn mặt nhìn không ra hỉ nộ ái ố, lạnh lùng vô cùng. Hải Vân Tuyết từ đầu đến cuối vẫn điềm tĩnh, thong dong như đang nhìn một hồi kịch vui không quan hệ gì đến mình.
Lão ấu Hổ Nô cười lạnh lùng: “Ngươi rất đáng thương hại. Đến cuối cùng lại chết đi như vậy. Ngay cả một điểm lưu luyến trên thế giới này cũng không có.”
“Biết rõ phải chết thì cần gì nhiều lời? Ngươi muốn ta van cầu ngươi sao? Thỏa mãn tâm lý ‘biến thái’ của ngươi à? Sợ rằng ngươi thất vọng rồi.” Tiêu Thần rất bình tĩnh, biểu hiện rất thản nhiên nhưng người sắp chết không phải là chính mình. “Ta đã rất thỏa mãn rồi. Cha mẹ cho ta tánh mạng để ta vui sướng lớn lên. Hai mươi năm qua ta rất hạnh phúc. Ngoại trừ tình yêu thương của cha mẹ còn có rất nhiều bằng hữu. Càng có một cô gái mà ta yêu thích. Nhân sinh trên đời, thâm tình, hữu tình, tình yêu ta đều có rồi. Còn có gì chưa thõa mãn đây? Ta không phải là người tham lam. Đơn giản như vậy cũng đủ rồi. Đương nhiên đối với các ngươi mà nói thì những điều này quá mức bình thường. Mỗi người các ngươi đều muốn địa vị cực cao, đứng trên đỉnh nhìn xuống thiên hạ thậm chí muốn hoành tảo cao thủ trên thế gian này. Các ngưoi vĩnh viễn sẽ không hiểu được niềm vui vẻ đơn giản này đâu.”
Hải Vân Tuyết nở nụ cười, dưới ánh trăng như là một tiên tử hạ trần, mờ ảo linh động không nói nên lời: “Ta vẫn luôn cảm giác được ngươi là một người quyết đoán đáng sợ vô cùng nhưng thật không ngờ ngươi còn có một mặt đáng yêu như vậy. Vốn nghĩ rằng trong tương lai ngươi sẽ là kình địch của ta nhưng thật không ngờ hả? Chỉ là đáng tiếc. Gia đình ngươi, bằng hữu của ngươi, cô gái ngươi tích vĩnh viễn không thể thấy được ngươi nữa.”
Đối diện với tất cả những điều này Tiêu Thần không hề buồn bả, lời nói rất bình thản: “Trên thế gian này có gì là vĩnh viễn? Quan trọng là khi tính mạng ta kết thúc ta vẫn có thể cảm giác được thỏa mãn như cũ. Cha mẹ, bằng hữu luôn ở trong tâm ta. Mặc dù ta không còn trên thế giới này nữa nhưng cũng không vì thời gian trôi qua là phai nhạt. Cô gái ta từng thích mặc dù vĩnh viễn không thuộc về ta nữa nhưng khi chết đi ta cũng không cảm thấy nuối tiếc. Những tình cảm ấy vĩnh viễn ở sâu trong lòng ta.” “Vậy ngươi đi chết đi.” Hổ Nô đi về phía trước, hắn không nhìn thấy hình ảnh cầu xinh tha thứ nhưng lại thấy Tiêu Thần thong dong bình tĩnh như vậy làm cho hắn thất vọng vô cùng.
Ngoài sự dự đoán của mọi người, Tiêu Thần không chọn tự sát mà đưa trường đao đặt ngang trước người.
“Ha ha. Ngươi lại muốn đấu cùng ta? Không biết lượng sức.”
“Vô luận là làm cái gì thì chưa đến thời khắc cuối cùng ta cũng sẽ không buông tha. Bằng ngươi cũng muốn ta tự sát? Đó là vũ nhục ta! Tiêu Thần ta chỉ biết chết trận nhưng không chết một cách nhu nhược vậy.”
Khí chất bình thản mà điềm tĩnh vừa rồi đã thu liễm. Tiêu Thần bây giờ biểu thị ra một mặt khác của nam nhân: Cường thế. Đôi mắt toát ra thần quang rực rỡ. mặc dù đối phương là một bán thần thế nhưng Tiêu Thần không có sợ hãi chút nào.
Bị Tiêu Thần khinh thị như vậy khiến cho lão ẩu tức giận cực kỳ. Hận không thể một tát đánh Tiêu Thần nát thành thịt vụn nhưng nàng lại thay đổi ý nghĩ. Nếu một chiêu đoạt mạng tiêu thần thì quá tiện ghi cho hắn rồi. Muốn từ từ hành hạ hắn đến chết.
Lưu lại một đạo tàn ảnh ngay tại chổ, trong nháy mắt lão ẩu đã đứng trước người Tiêu Thần. Quỷ trảo xé không, tốc độ vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Rất nhiều người khó có thể bắt được bóng ảnh nàng di động.
Tiêu Thần giơ đao lên đón đỡ. “Rắc” một tiếng, trường đao vỡ nát như một viên lưu tinh trụy lạc trên bầu trời bao la phát ra từng đạo ánh sáng sặc sỡ.
Trảo thứ hai xé không mà đến, trong tay Tiêu Thần lúc này không có đao nhưng đao ý trong lòng thật mạnh. Cả người như hóa thành một thanh thiên đao. Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp bầu trời đêm chém về phái lão ẩu.
“Phanh”
Chương đao va chạm với quỷ trảo của lão ẩu phát ra âm thanh nặng nề. Tiêu Thần bị chấn động bay ngược ra ngoài nhưng lão ẩu không di chuyển chút nào, cười lạnh đi về phía trước.
Lau khô vết máu trên khóe miệng, Tiêu Thần lạnh lùng đối mặt. Mới vừa rồi thần thông Dong Binh Luyện Thể đã hóa giải hơn phân nữa lực lượng rồi nhưng vẫn không thể nào chống cự lại cuồng trảo cuồn cuộn như hồng thủy của lão ẩu.
Xích xích…
Âm thanh phá không vang lên, hai tay lão ẩu di chuyển như hai quỷ trảo đang xé rách không gian vẽ ra từng đạo quỹ tích đáng sợ. Rồi sau đó lại giam cầm phiến không gian này lại. Đem Tiêu Thần phong tỏa trong ‘Vực’.
Sự thật là như thế. Tiêu Thần mặc dù là một đời thanh niên cao thủ khó gặp đối thủ trong đồng lứa nhưng so sánh với bán thầnh thì sự chênh lệch rất lớn. Căn bản không thể chống lại.
Gian nan di động bàn tay, trong miệng Tiêu Thần tràn ra một tia máu. Vô cùng thống khổ thôi thúc Băng Liệt Thức. Quang hoa rực rỡ chiếu rõ khắp ơi, từ trong ‘vực’ truyền ra trận trận năng lượng ba động. Lão ẩu khẽ ‘di’ một tiếng rồi đi vào trong ‘Vực’.
Oanh.
Cuồng bạo như núi lửa phun trào, ánh sáng rực rỡ khiến cho bầu trời đem sáng tỏ. Tiêu Thần cuống quít chấn động hai tay. Băng Liệt thức, Trấn Ma thức, Nghịch Loạn thức, Lục Thần thức…Tứ đại tán thủ toàn lực phóng ra. Mặc kệ kết quả như thế nào nhưng hắn vẫn cố gắng không ngừng.
Quang mang chói mắt như vạn triệut inh quang trụy lạc chiếu sáng khắp ngã tư đường. Lão ẩu bị lực lượng mạnh mẽ này buộc phải lùi lại nửa bước nhưng cả người tràn đầy máu. Mạch máu toàn thân cũng bị vỡ nát.
Bất quá thần quang vẫn chưa được dập tắc mà ngày càng rực rỡ như thiên hỏa đang thiêy đốt xông lên tận trời cao khiến cho bầu trời và mặt đất đều run rẩy.
Ngay ngã tư đường phát ra lực lượng hủy diệt. Những đình viền, nhà cửa xung quanh chỉ trong nháy mắt đã hóa thành cát bụi.
Chiến ý của Tiêu Thần trùng thiên, cứ việc hắn biết phải chết nhưng mà vẫn chống lại, không khuất nhục. Hắn muốn cơn giận trong lòng hoàn toàn bộc phát, thiêu đốt sinh mệnh ngạnh kháng với lão ẩu cũng như ngạnh kháng lại vận mệnh.
Dưới sinh mệnh thần quang sặc sỡ khiến cho khu vực này hoàn toàn băng toái, hủy diệt. Những người còn ở trong phòng ốc hoàn toàn bị hôi yên phi diệt như nơi này chưa từng xuất hiện một ai cả. Hoàn toàn bị nghiền nát…
Sinh mạng chi hỏa mờ nhạt, Tiêu Thần thua thảm bại nhưng ý chí bất khuất trong mắt hoàn toàn không che giấu. Thân ảnh cao lớn đứng yên nói đó, đôi mắt như một thanh thiên đao lạnh lùng nhìn địch nhân phía trước.
Chết cũng không quá đáng sợ. Bấy quả chỉ là một hình thức chuyển đổi tính mạng mà thôi. Tiêu Thầm cảm giác được linh hồn sắp sửa bay ra khỏi thân thể. Hắn cũng không tiếc nuối, mặc kệ là kết quả thế nào đi nữa thì hắn cũng đã phân tranh hết khả năng.
Từ phương xa, một tiếng địch (sáo) truyền dến. Thê mẽ vô cùng như chiêu hồn khúc đến từ địa ngục đưa linh hồn Tiêu Thần đi xa.
Tất cả mọi người đều thấy mọi chuyện vừa xảy ra. Nếu như cùng chiến đấu với đối thủ là một bán thần chỉ sợ những tu giả Thức Tàng Cảnh Giới vừa nghĩ thôi đã bỏ chạy thật xa rồi. Với chiến ý bất khuất, cao ngạo của Tiêu Thần đủ để cho nội tâm họ run rẩy. Ngay cả lão ẩu cũng bị kích lui lại, phần lớn tay áo cũng bị xé nát.
“Chết! Ta không sợ!” Tiêu Thần tức giận nhìn trời cao, đôi mắt như đao phong dần mờ…
Không biết vì sao, mặc dù chỉ là giết chết một gã thanh niên có tu vi Thức Tàng cảnh giới mà khiến cho trong lòng mọi người nặng nề. Tiêu Thần bị giết họ cũng có cảm giác mất mát đôi chút. Một gã cao thủ Thức Tàng cảnh giới lại mang đến cho bọn họ nhiều mất mát như vậy khiến nhiều người sợ hãi và có chút áp lực. May là tên thanh niên này đã bị giết chết rồi.
“Ha ha…” Xa xa truyền đến một tiếng cười to. Vài tên thanh niên trong các đại gia tộc đến xem cất bước đi đến.
Lão ẩu vẫn không ngăn cản bọn họ đến gần mà chỉ yên lặng đánh giá Lục Thần, Nghịch Loạn, Trấn Ma, Băng Liệt tứ tán thủ. Chung quy hắn vẫn cảm giác được có chút không ổn. Nàng khó có thể tưởng tượng được vì sao Tiêu Thần lại luyện thành tàn công trong truyền thuyết này.
“Tiêu Thần ngươi cũng có ngày hôm nay!” Hoffman cười lớn, hắn là người thứ nhất đi đến. Phía sau là đám người Chư Cát Khôn, Lý Đông Ba, La Cổ Áo.
Dường như nghe được âm thanh trào phúng của bọn họ. Ánh mắt vốn mờ dần của Tiêu Thần đột nhiên toát ra hai đạo ánh sáng sắc bén như là thiểm điện bức thẳng đến đám người Hoffman.
“Không chết?”
"Như thế nào còn sống."
Hoffman cùng với Chư Cát Khôn cuống quít lui lại về phía sau khiến cho hai tên công tử ở phía sau phản ứng không kịp liền gã xuống đất.
“Ha ha. Thì ra là hồi quang phản chiếu.” Hoffman nhìn thấy như vậy kinh sợ một hồi, có chút dọa người nhưng khi tâm tình bình tĩnh trở lại liền quay qua Hổ Nô bên cạnh thi lễ thật sâu: “Tiền bối có thể để vãn bối lên đánh tan tam hồn bảy phách của hắn không?”
Hổ Nô im lặng gật đầu. Đám người Hoffman, Chư Cát Khôn chậm rãi đi về phía trước. Nhìn đôi mắt dần ảm đạm của Tiêu Thần mà bọn họ cười lớn không kiêng nể gì.
“Tiêu Thần ngươi dựa vào cái gì cùng đấu với chúng ta?”
“Ngưoi chỉ là một tu giả nho nhỏ ở Nhân Gian Giới mà thôi. Dám tranh phong cùng ta?”
“Hôm nay cho dù ngươi có chết cũng không thể cho ngươi yên ổn được!” Hoffman lại điên cuồng cười một cách ác độc: “Ngươi vẫn bị ta giẫm nát dưới chân!”
Chư Cát Khôn can đảm tiến lên đá một cước khiến cho Tiêu Lần ngã xuống. Đám người Hoffman cười điên cuồng.
Hoffman đá một cước lên ngực Tiêu Thần, hung hăng nói: “Ta giẫm ngưoi xuống chân thì ngươi có thể làm như thế nào?”
Chư Cát Khôn cũng đạp xuống một cái nói: “Ta đã sớm phát thệ trong tương lai phải trả lại gấp trăm lần những gì ngươi gây ra!”
Thần trí của Tiêu Thần đã mơ hồ, một vài hình ảnh ấm áp ở Nhân Gian Giới hiện lên trong tim hắn.
Hắn thấy được cha mẹ đã bạc đầu, thấy được đám bạn khi xưa lại thấy được cô gái mà hắn từng yêu thương. Hắn cảm giác khóe mắt có một giọt lệ. Không thể khóc! Ta chưa bao giờ khó thì sao có thể?
“Ta vốn cho rằng Trường Sinh Giới là một thế giới xuất trần, ta cho rằng Trường Sinh Giới là một nơi tịnh thổ của chúng tiên nhưng mà giấc mộng này của hắn vĩnh viễn không thể thực hiện được. Sinh mạng của Tiêu Thần dần táng loạn…
Trường Sinh Giới tàn khốc so với Nhân Gian Giới còn hung hiểm hơn nhiều. Thực lưc, bối cảnh đều tượng trưng cho tất cả. Cuối cùng Tiêu Thần nghĩ đến Tiểu Quật Long và Kha Kha. Trên thế giới này hắn hoàn toàn cô độc. Chỉ có hai tiểu thú này cùng đồng tâm vượt mưa gió với hắn, cùng đồng hành…
Đám người Ranno, Liễu Mộ, Nhất Chân, Ngưu Nhân, Liễu Như Yên từ biệt từ Long Đảo hiện đang ở nơi đâu? Những bằng hữu sinh tử trên thế giới này còn chưa kịp ở chung đã vĩnh viễn chia lìa.
“Ha ha. Ngươi cảm giác được đau nhức rồi sao?” Hoffman cười lớn nắm áo Tiêu Thần đưa hắn từ vũng máu đứng lên. Cười trào phúng: “Đánh cho ngươi chết. Khóe máu lại có một giọt lệ chảy xuôi. Ha ha…”
Hải Vân Thiên hờ hững nhìn thất cả nhưng Hải Vân Tuyết lại biết được Tiêu Thần nhất định không vì mấy tên hung ác này nhục nhã mà rơi lệ. Hắn là một nam nhân ngay cả chết cũng không sợ thì tại sao lại rơi xuống một giọt lệ đây chứ?
“Y nha….” Âm thanh nức nở từ phương xa truyền đến. Một đạo bạch quang nhanh như thiểm điểm không ngừng lóe lên trên bầu trời. Một tiểu thú trắng như tuyết xuyên qua không gian mà bay đến.”
“Ô ô.” Âm thanh nức nở đầy thảm thiết như khúc bi ca lúc hoàng hôn khiến cho người nghe đau lòng. Kha Kha từ sâu trong Nam Hoang chạy trở về..
Khi bị bắt đi nó cũng biết được tình cảnh của Tiêu Thần nên nó bỏ mặt tất cả mà quay trở lại Thiên Đế Thành. Một tiểu thú trọng tình trọng nghĩa như vậy khiến cho bọn họ xúc động không thôi.
“Ô ô…”
Thấy được Tiêu Thần đang ngã trên vũng máu, Kha Kha lập tức hóa thành một đạo thần quang bay vào. Đột nhiên huy động tiểu thú trảo toát ra Thất thải hà quang đem đám người Hoffman, Chư Cát Khôn
“Y nha…Ô ô…” Tiểu thú kêu lên sợ hãi, dùng sức lay động đầu Tiêu Thần. Từng đạo từng đạo thất thải hà quang đánh lên ngườii Tiêu Thần. Nó cạn kiệt khả năng muốn cứu sống lại tính mệnh đang muốn ngủ yên này.
Tiểu thú cho đến bây giờ chưa từng tức giận lúc này lại khóc nức nở. Lần đầu tiên nó lộ ra thần sắc sợ hãi nhưu vậy. Nó sợ Tiêu Thần chết đi…
“Tốt! Vốn đã muốn giết tiểu thú ngươi rồi nhưng bây giờ lại tự động đưa lên cửa!” Hổ Nô cười lạnh như băng.
Những Bán Thần cao thủ di chuyển, chặn tất cả những đường có thể chạy thoát.
“Ô ô.” Tiểu thú khóc hu hu, dùng sức lay động Tiêu Thần.
Dưới sự soi sáng của thất thải hà quang, Tiêu Thần dần dần mở hai mắt phun ra một ngụm máu tươi. Lẳng lặng nhìn khắp nơi. Dùng bàn tay đầy máu vỗ vỗ đầu Kha Kha, yếu đuối nói: “Đi nhanh đi. Ngươi không cứu được ta đâu. Chờ ngươi có thực lực rồi trở về.”
“Y nha…” Kha Kha quật cường lắc đầu. Một đôi mắt to tràn ngập linh khí sớm đã tràn đầy lệ. Dùng thất thải thần quang bao phủ Tiêu Thần, nó muốn dùng thân thể nhỏ bé cõng Tiêu Thần bay lên.
Nhưng “bịch” một tiếng đánh rơi trở xuống.
Tứ phương giam cầm, sáu gã bán thần phong bế tất cả đường lui.
“Buông ra. Nhanh đào tẩu đi. Tương lai phải báo thù cho ta. Ngươi phải nhớ kỹ gương mặt của bọn họ…” Nói đến đây Tiêu THần dừng lại mà những ngời có ở nơi đây lạnh cả người. Tiềm lực của Tiểu thú này mọi người đều thấy rất rõ. Bị nó nghi nhớ thì hậy quả sau này…
Tiêu Thần dừng lại bởi vì hắn nghĩ đến một vấn đề khác. Tiểu thú thật sự rất nhỏ. Nếu như để cho nó đeo một mối huyết hải thâm thù trên lưng thì bộ dáng của nó sau này sẽ như thế nào? Hắn muốn giết tất cả những kẻ vây sát hôm nay nhưng lại suy nghĩ đến tương lai của tiểu thú sau này lại dừng lại. Thở dài nói: “Ta không hy vọng tiểu thú đáng yêu này hóa thành một ác ma giết người. Không muốn linh trí che đậy cừu hận của nó. “Tương lai ngươi đưa hai lão già này cùng với đám người trẻ tuổi này giết thay ta. Không nên tạo nhiều sát nghiệt. Nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Kha Kha còn rất nhỏ không có khả năng hiểu được Tiêu Thần trước khi chết vẫn còn quan tâm đến tương lai sau này của nó. Dụng tâm rất cực khổ nhưng rất nhiều người nhìn thấy sự tình sâu trong đó.
“Ô ô.” Kha Kha dùng sức lắc đầu. Lưng cõng Tiêu Thần phóng lên cao một lần nữa, muốn xuyên qua không gian lần nữa nhưng bị sáu vị bán thần phong tỏa tất cả phương hướng khiến cho nó không thể hành động. Thần quang tảo lạc đem nó đánh rơi xuống đất.
“Buông ra. Nhớ kỹ lời ta nói.”
Hổ Nô cười lạnh: “Hai người các ngươi không có khả năng rời khỏi nơi đây đâu. Toàn bộ phải chết.”
“Chạy đi. Ngươi phải chạy đi…”