Chiến Tộc cùng Đấu Thần Tộc chính là kẻ địch truyền kiếp, Chiến Vương Cảnh Bồ nhạy cảm nhận thấy được mối nguy nên ngừng bước tại mép đảo .
Dạ Xoa Vương ngay cả với chiến lực kinh động thế gian thì cũng cau mày. Hắn đã từng giao thủ cùng Đấu Thần Vương nên biết sâu sắc sự đáng sợ của đối phương, nay vô cớ chạy đến lãnh địa đối phương là phạm vào kiêng kị.
Hòn đảo nhỏ trước mắt đại khái rộng hai ba vạn ki-lô-mét vuông. Nó tuyệt không coi là nhỏ, nhưng nếu như so cùng các hòn đảo lớn do chủng tộc khác chiếm giữ thì xác thật có vẻ hơi khiêm tốn.
Trên đảo cây cối tươi tốt, những cây cổ thụ cao ngất tầng mây như là những chiếc ô lớn đứng sừng sững trên đảo. Những dây mây ngàn năm cứng cáp như con Cầu Long, một gốc cây mây liền có thể quấn quanh đến nửa ngọn núi. Nơi này hổ gầm vượn hú, thật đúng là cảnh tượng Nguyên Thủy.
Tựa hồ như đây chỉ là một hòn đảo nhỏ ở Man Hoang, quái thú độc trùng hoành hành lui tới, căn bản không được thấy vết chân người.
"Tiểu tử này rất xảo quyệt, lại chạy tới hòn đảo của Đấu Thần Tộc vốn không hòa thuận cùng chúng ta. Nếu cứ như vậy buông tha hắn thì phi thường đáng tiếc, nhưng mà trước mắt. . . Vẫn còn đuổi theo giết hắn sao?" Khô Lâu Vương trắng như tuyết sáng loáng dưới đêm trăng, Hỏa Chủng trong hốc mắt nhảy lên hừng hực .
Dạ Xoa Vương quanh thân hắc vụ lượn lờ, từ đôi mắt bắn ra hai chùm sáng xanh lè làm cho người ta sợ hãi, hắn vẻn vẹn ói ra một chữ: "Sát!"
Dứt lời, hắn là người thứ nhất lọt vào bên trong đảo. Đương nhiên cũng không phải lỗ mãng xông vào mà lưu lại những đạo tàn ảnh, tựa như u linh không một tiếng động xông vào. Hắn không muốn buông tha Tiêu Thần.
Chiến Vương Cảnh Bồ có hơi do dự, tộc của bọn họ cùng Đấu Thần Tộc là tử địch. Nếu như thật sự xông vào thì giống như tuyên chiến. Cuối cùng hắn bay trở về trong biển, không cùng tiến.
Khô Lâu Vương sau một lát chần chờ bèn đi theo phía sau Dạ Xoa Vương, tiềm nhập vào đảo.
Tiêu Thần một mạch bay vút lên. Từ từ tiếp cận trung tâm đảo. Nhưng dọc theo đường đi hắn không hề phát hiện cường giả Đấu Thần Tộc. Phảng phất là một hòn đảo nhỏ vô chủ. Đúng lúc này, hắn nhạy cảm nhận thấy được Dạ Xoa Vương sắp đuổi kịp đến.
Dọc đường nhỏ vượt qua một dãy núi non thì phía trước có một bóng dáng cao lớn chặn đường đi. Hắn đưa lưng về phía Tiêu Thần, chung quanh thân sương mù mông lung. Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó giống như một pho tượng đá vẫn không nhúc nhích. Không có một chút năng lượng dao động. Cùng thiên địa hợp nhất. Cùng vạn vật một thể. Tựa hồ đã sáp nhập vào vòm trời.
"Vì sao xông vào cấm địa của tộc ta?" Âm thanh bình tĩnh mà lại lạnh lùng không bao hàm bất cứ tình cảm gì vọng đến. Bóng dáng cao lớn vẫn đưa lưng về phía Tiêu Thần.
"Ta không có ý xúc phạm Đấu Thần Tộc. Quả thật là bị người bắt buộc." Tiêu Thần nhảy vào hòn đảo nhỏ của Đấu Thần Tộc, không phải do hoảng hốt nên không chọn đường mà là cố ý như thế. Hắn nói: "Dạ Xoa Vương cùng vương giả Chiến tộc đã đánh tới lĩnh vực của quý tộc."
"Ngươi muốn lợi dụng tộc của ta loại bỏ đại địch cho ngươi?" Âm thanh của cường giả Đấu Thần Tộc phía trước dần dần lạnh lẽo như băng.
Tiêu Thần đương nhiên sẽ không cho rằng người khác không nhìn ra kế sách của mình. Hắn muốn mượn lực đối kháng kẻ địch là chuyện rõ ràng, bởi vậy cũng không làm bộ mà nói thẳng: "Địch nhân của kẻ thù chính là bằng hữu. Đấu Thần Tộc cùng Chiến tộc là tử địch. Hiện tại có một Chiến Vương đang ở gần. Đây là một cơ hội hiếm có. Nếu như nắm chắc thì có khả năng giết hắn."
"Diệt và không diệt thì cớ gì ngươi nói tới, chúng ta sẽ có suy tính. Trái lại ngươi vô cớ xông vào đảo thì phải bị tội gì? !"
Đạt đến mức như thế là có thể thấy được địa vị hùng mạnh của Đấu Thần Tộc.
"Ta thật sự là có thành ý mà đến. Trong thế giới này có thêm bằng hữu để đọ sức với nhiều kẻ địch mạnh, nếu chúng ta liên hợp một số bằng hữu, giết mấy dị tộc vương thì có lẽ có thể làm được."
Đấu Thần Tộc cường giả trầm lặng chỉ chốc lát, rồi nói: "Ngươi đi qua đi."
Tiêu Thần được nghe lời ấy, bèn cầm Thất Bảo Diệu Thụ vượt qua bên cạnh hắn.
Đúng lúc này ở phía sau có Dạ Xoa Vương đến. Khi hắn thấy nam nhân cao lớn này đưa lưng về phía hắn thì lập tức lấy làm kinh hãi, thốt lên: "Đấu Thần Vương, ngươi cũng đã trở về. . ."
Xa xa, Tiêu Thần cả kinh, người kia không ngờ là Đấu Thần Vương, nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Dạ Xoa Vương ngươi rất quá phận, tự tiện xông vào bên trong hòn đảo của tộc ta, chẳng lẽ lại muốn chiến sao?"
"Đấu Thần Vương ta không có ý xúc phạm. Nhưng hôm nay có chút đặc thù, ta đang đuổi giết một nhân vật nguy hiểm đang muốn khuấy lên trăm tộc tranh chấp . . ."
"Trăm tộc tranh chấp? Trăm tộc không phải vẫn một mực tranh đấu sao?" Đấu Thần Vương bỗng dưng quay người lại, nhìn thẳng Dạ Xoa Vương mà nói: "Mời lập tức thối lui khỏi đảo này, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Mái tóc tím của Đấu Thần Vương cao lớn bắt đầu dựng đứng bay loạn trong cơn nổi giận , nghênh diện với Dạ Xoa Vương.
Dạ Xoa Vương ánh mắt lạnh như băng, khí thế như bức người giống như quả núi quỉ dị. Nhưng giằng co chỉ chốc lát cuối cùng hắn vẫn lựa chọn rút đi. Đấu Thần Tộc mặc dù dân cư rất thưa thớt, nhưng mỗi vị tộc nhân đều là cường giả siêu cấp, quả thật là một chủng tộc đáng sợ .
Giờ phút này tại đảo Đấu Thần hắn không dám thất thố, vạn nhất đảo này có cao thủ phi phàm tọa trấn thì e là hắn phải nuốt hận ở đây.
Thấy Dạ Xoa Vương xa lui đi, Tiêu Thần vội vàng truyền âm cho Đấu Thần Vương: "Để biểu thị thành ý hợp tác , ta nguyện ngăn cản Đấu Thần Vương nửa khắc chung. Vương giả có thể ra ngoài đảo giết chết Chiến Vương Cảnh Bồ."
"Chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt tử chiến cùng Chiến tộc."
Tiêu Thần không muốn buông tha, hắn thử khuyên bảo: "Hai đại chủng tộc không chết không ngừng. Tiên hạ thủ vi cường, loại bỏ một Chiến Vương thì có ảnh hưởng quá nhiều đối với tương lai."
"Nếu như giết được một Chiến Vương liền có khả năng đánh bại một chủng tộc, chúng ta hà cớ gì ẩn nhẫn." Đấu Thần Vương cự tuyệt đề nghị của Tiêu Thần. Hắn đưa lưng về phía Tiêu Thần, nhìn Dạ Xoa Vương rời đi mà nói: "Có điều ta không ra tay, không có nghĩa là người khác không ra tay. Tên Hoàng Kim Cự Nhân kia sắp tới . . ."
Tiêu Thần ngạc nhiên, phát hiện Đấu Thần Vương quả thật không phải nhân vật đơn giản. Nếu muốn hắn cùng Dạ Xoa Vương, Chiến Vương phát sinh sống mái với nhau thì căn bản không có khả năng.
Chiến Vương Cảnh Bồ trước đây đã giết chết một Cự Nhân Vương, mà Hoàng Kim Cự Nhân vương càng cường đại hơn cũng đồng thời xuất thế. Chẳng lẽ vừa rồi Đấu Thần Vương lấy phương pháp đặc thù để thông tri cho cường giả đảo Cự Nhân?
"Ngươi đi đi!" Đấu Thần Vương hạ lệnh trục khách.
Tiêu Thần không nói gì thêm, bay đi ra khỏi đảo.
Hòn đảo Đấu Thần Tộc thật sự rất thần bí, không biết bên trong đến tột cùng có bao nhiêu cường giả khủng bố. Nhưng Tiêu Thần căn bản không dò xét được, chỉ gặp một Đấu Thần Vương mà thôi.
"Đảo Cự Nhân cách đây không xa, đi một mạch về hướng bắc năm trăm dặm là tới . . ." Đây là âm thanh mà khi Tiêu Thần bay ra khỏi đảo thì, Đấu Thần Vương truyền âm đến.
"Gia hỏa này không phải hạng người dễ đối phó. Chính mình không muốn ra tay, lại định để Cự Nhân tộc ra mặt." Trong lòng Tiêu Thần phát lạnh, hắn không trì hoãn mà nhanh chóng bay đi hướng bắc.
Giữa biển khơi, Dạ Xoa Vương, Chiến Vương, Khô Lâu Vương dùng cường đại thần niệm quét ngang tứ phương. Chúng chia ba hướng một mực đứng chờ bên ngoài đảo, sau khi phát hiện hành tung của Tiêu Thần liền lập tức đuổi theo.
"Oanh "
Sóng biển ngút trời, một Cự Nhân toàn thân vàng óng đột nhiên lao ra khỏi mặt biển. Trong tay hắn cầm một lưỡi búa cực lớn, như là một tia chớp sáng lòa xé rách không trung bổ tới phía trước.
Trực tiếp tập trung vào Chiến Vương Cảnh Bồ!
Cự Nhân Vương mang trong mình hoàng kim huyết dịch đã xuất hiện .
"Phanh "
Dạ Xoa Vương bay ngay phía trước bổ ra một chưởng đối kháng lại một búa động trời này. Thần quang ngút trời, sóng lớn cuồn cuộn. Dạ Xoa Vương cùng Cự Nhân Vương đều phải lui lại mấy bước.
"Dạ Xoa Vương, không có chuyện của ngươi, đây là ta chiến đấu cùng với Cảnh Bồ." Hoàng Kim Cự Nhân cao đến hơn mười thước, đứng thẳng trên mặt biển, mắt nhìn xuống tam đại vương giả.
Cách đó không xa Tiêu Thần cũng ngừng lại. Hắn cảm giác ở phương bắc có năng lượng dao động cường đại truyền đến. Có cao thủ Cự Nhân tộc đang tới gần nên hắn lập tức quay lại bay tới, miệng hô: "Cự Nhân Vương, ta đến giúp ngươi giết địch."
"Không cần!" Hoàng Kim Cự Nhân vương cầm Cự Phủ lại lần nữa xông về hướng Chiến Vương Cảnh Bồ.
"Hay, ta liền đến kết liễu ngươi!" Chiến Vương Cảnh Bồ chiến ý ngút trời, xông về hướng Cự Nhân Vương.
Mà Dạ Xoa Vương cùng Khô Lâu Vương lại lần nữa đuổi giết Tiêu Thần, một mạch chạy về hướng bắc hơn trăm dặm. Lúc này, năng lượng dao động cực lớn từ phương bắc truyền đến, hơn mười người Cự Nhân xuất hiện ở trên mặt biển.
"Cự Nhân tộc bằng hữu, nơi này có đồng minh của Chiến tộc tử địch các ngươi . . ." Tiêu Thần hét lớn.
"Sát. . ." Hơn mười người Cự Nhân gào thét đánh tới, những gia hỏa thần lực cái thế này múa may đại bổng cùng Cự Phủ định ra tay, muốn chém đứt đôi Dạ Xoa Vương.
"Không nên nghe hắn nói lung tung, chúng ta cùng các ngươi cũng không có ân oán." Khô Lâu Vương phát ra dao động tinh thần để giải thích.
"Chiến Vương kia là đi cùng bọn họ, rất hiển nhiên muốn gây bất lợi đối với các ngươi." Tiêu Thần quát: "Lúc này không bắt bọn họ thì còn đợi khi nào?"
"Tất cả đều bắt!" Một người Cự Nhân trong số đó vung nắm tay to lớn lên, tất cả đều vây quanh ba tên Dạ Xoa Vương, Khô Lâu Vương, Tiêu Thần.
Trong lúc nhất thời hỗn chiến bộc phát!
Tiêu Thần âm thầm lui lại, bang gia hỏa này đầu óc đơn giản, đều là một đám Đại Lực Thần dễ kích động, chỉ không lưu ý liền có khả năng bị bọn họ chụp thành thịt vụn.
Những cây lang nha bổng khổng lồ mỗi cái đều nặng chừng gần mười vạn cân bắt đầu múa may giống như thái sơn áp đỉnh,chúng đánh cho xứ sở này nổi lên ngàn vạn cột sóng, những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời.
Nhưng chính lúc những Đại Lực Thần của Cự Nhân tộc điên cuồng công kích đến, thì Dạ Xoa Vương vẫn biểu hiện ra chiến lực cực kỳ khủng bố. Hắn quát to một tiếng: "Lui cho ta!" Hắn quét ngang tứ phương, không ngờ chấn toàn bộ hơn mười người Cự Nhân bay ngược ra ngoài. Những cây lang nha bổng nặng gần mười vạn cân kia đánh xuyên qua không gian, trong biển khơi kích động nổi lên sóng biển vạn trượng.
Có điều hắn thật sự cũng không giết chết những Cự Nhân này, để tránh gặp phải thù hận vô phương hóa giải.
Hơn mười người Cự Nhân nổi trận lôi đình, lại lần nữa đánh tới phía trước. Lần này chủ yếu công kích Dạ Xoa Vương.
"Cự Nhân tộc huynh đệ các ngươi không có việc gì chứ?" Tiêu Thần ân cần thăm hỏi, rồi sau đó quát to: "Các ngươi cứ việc công kích Dạ Xoa, ta đến giết chết tên bạch cốt khô lâu."
Khô Lâu Vương giận dữ, lại ngay trước mặt mình mà khiêu khích ly gián. Có điều hắn cũng rất bất đắc dĩ, hắn biết rõ chuyện tình rất khó thay đổi.
Hắn cùng Dạ Xoa Vương trước mắt bị đám Cự Nhân tộc đặc biệt "Chiếu cố", những cây đại bổng mười vạn cân không ngừng nện đến.
"Thế này thì không thể thay đổi được gì." Dạ Xoa Vương lạnh lùng nhìn Tiêu Thần, rồi sau đó lại lần nữa thể hiện ra chiến lực đáng sợ.
Hắn thần uy cái thế, mặc dù không cao quá hai thước nhưng có chiến lực động trời. Tiếp theo trong chốc lát đã đánh hơn mười người Cự Nhân toàn bộ miệng phun máu tươi , ngã sấp xuống biển, rồi lại lần nữa xông về hướng Tiêu Thần.
"Bằng hữu Cự Nhân tộc, ta dẫn bọn chúng đi, các ngươi phải giữ gìn thân thể a. . ." Tiêu Thần lại lần nữa bỏ chạy về hướng bắc.
Khô Lâu Vương giận dữ, tên gia hỏa này nghiện nói hươu nói vượn. Nếu như đám Cự Nhân tộc này thật sự tin lời của hắn thì sau này khẳng định sẽ có phiền toái.
"Huynh đệ chúng ta tin tưởng ngươi , ngươi đi một mạch hướng bắc đến đảo của chúng ta . . ." Hơn mười tên Cự Nhân bị trọng thương cùng hô.
Điều này làm cho Tiêu Thần rất xấu hổ, Cự Nhân tộc thật sự rất "Chất phác". Nhưng trước mắt cũng không có cách nào, Dạ Xoa Vương thật sự biến thái, chiến lực mạnh mẽ vô phương chống lại, chỉ có thể mượn ngoại lực mới có thể thoát nổi.
Hắn nhanh như chớp, dọc theo đường trốn đã dựa vào Thất Bảo Diệu Thụ mấy lần hóa giải tình thế nguy hiểm, hướng về hòn đảo phía trước mà bỏ chạy.
Một khí tức như thể hồng hoang cự thú từ đối diện ập tới, cả hòn đảo lớn như là một vùng đất bách chiến trời sinh, có vô tận sát cùng sát khí đang lượn lờ.
"Kẻ nào dám xông vào đảo Cự Nhân?" Âm thanh ồm ồm truyền đến, bảy tám tên Cự Nhân hoặc cầm Cự Phủ, hoặc cầm nanh sói đại bổng xuất hiện ở bờ biển.
"Cự Nhân tộc bằng hữu những người này đả thương huynh đệ của các ngươi . . . Mau tới cứu viện."
Thấy Tiêu Thần lại bắt đầu nói vớ nói vẩn, Khô Lâu Vương giận dữ. Nếu như bị những người này tin tưởng lời hắn nói, tất nhiên sẽ làm sinh ra phiền phức cực lớn. Nhưng không để cho hắn giải thích, hơn mười người Cự Nhân bị thương phía sau kia đã đuổi kịp, cùng hô: "Các huynh đệ giết chết tên Dạ Xoa kia cùng với khô lâu nữa, bọn chúng là đồng minh của Chiến tộc."
Dạ Xoa Vương tựa hồ căn bản khinh thường giải thích, chỉ xoay người nói với Tiêu Thần: "Hôm nay dẫu thăng thiên độn thổ thì ta cũng phải giết ngươi." Nói tới đây, ánh mắt của hắn đột nhiên sắc bén giống như lợi kiếm, hắn quát lớn: "Phong tuyệt thập phương!"
Một cỗ năng lượng dao động có phần kỳ dị nổi lên mênh mông cuồn cuộn, trong nháy mắt đã phong bế Tiêu Thần cùng hắn trong một mảnh không gian kỳ dị .
"Đây là chiến trường thuộc về ta và ngươi , sẽ không bị người khác quấy rầy nữa, không chết không ngừng!"
Thiên vương Dạ Xoa phát ra năng lượng dao động ở trong không gian này giống như biển cả làm khiếp đảm hồn người. Như là có mười quả núi lớn đồng thời hạ xuống, làm thân thể Tiêu Thần đều giống như sắp bị nghiền nát.
Ở bên ngoài có khả năng thấy rõ ràng tất cả bên trong, thế nhưng không cách nào xông vào nổi.
Tiêu Thần cầm Thất Bảo Diệu Thụ bị động đại chiến nghênh địch.
"Các huynh đệ đánh chết tên khô lâu này, cứu tiểu huynh đệ kia ra." Một đám Cự Nhân la lớn, tất cả đều giơ lên thanh binh khí bằng sắt nặng mười vạn cân , đồng thời nện vào không gian năng lượng kỳ dị kia.
"Bang bang phanh "
Giống như đang rèn sắt, không gian phong khốn không ngừng phải chịu những cây lang nha bổng đánh vào, Cự Phủ chém xuống. Nó thỉnh thoảng bộc phát ra ánh sáng ngút trời, khiến cho đại dương mênh mông xảy ra biển gầm, nhưng chính là vô phương mở ra.
Tiêu Thần ở bên trong khổ chiến Dạ Xoa Vương. Hắn lấy Thất Bảo Diệu Thụ đánh gục ngã đối phương mấy lần, nhưng điều này cũng không thể bảo đảm an toàn của hắn. Chiến lực của Thiên vương Dạ Xoa đã đạt tới một mức độ làm cho người ta sợ hãi, không ngờ nó từ từ áp chế ánh sáng của Thất Bảo Diệu Thụ.
"Là ai đang càn rỡ bên ngoài đảo của Cự Nhân tộc chúng ta? !" Từ bên trong đảo lại có cao thủ đánh tới .
Sau khi nghe được Cự Nhân ở ngoài đảo nói xong việc đã qua, Cự Nhân kia tựa hồ có địa vị nhất định quát: "Lấy 'Phá Thiên lực' đồng thời công kích, đánh nát không gian giam cầm này!"
Ba mươi mấy tên Cự Nhân vào giờ khắc này vô cùng thần thánh, quanh thân bộc phát ra thần quang chói mắt rồi sau đó đồng thời hét lớn: "Mở!" Âm thanh rung động thiên địa, ba mươi mấy binh khí khổng lồ nặng tới mười vạn cân hung hăng nện xuống.
"Ầm vang" một tiếng vang thật lớn, đất trời rung chuyển, sóng biển dâng lên tận trời cao đánh tan cả những đám mây lớn.
Ba mươi mấy tên Cự Nhân dùng "Phá Thiên lực" đã phá vỡ thuật cấm cố "Phong tuyệt thập phương" của Dạ Xoa Vương.
Dạ Xoa Vương phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ, nhưng ánh mắt lại càng hung hiểm hơn. Hắn quét mắt tứ phương rồi nói: "Đừng ép ta đại khai sát giới!"
Tiêu Thần kinh ngạc. Đó là ba mươi mấy Cự Nhân thần lực cái thế, cùng liên thủ mới phá bỏ "Phong tuyệt thập phương". Thế nhưng Dạ Xoa Thiên vương chỉ ói ra một ngụm máu tươi mà thôi, chiến lực cũng không có bị ảnh hưởng chút nào, thật sự là sâu không thể phỏng đoán.
"Tiểu huynh đệ mau vào đảo. . ." Vài tên Cự Nhân gọi Tiêu Thần, tịnh không quan tâm sát ý đáng sợ của Dạ Xoa Vương.
Tiêu Thần lọt vào trong đảo.
Dạ Xoa Vương ngửa mặt lên trời cười lạnh, bước dài theo đi vào.
"Không thể!"
Khô Lâu Vương trốn ở bầu trời xa muốn khuyên can, nhưng đã chậm. Dạ Xoa Vương đã làm quyết định này.
Tiêu Thần cùng những Cự Nhân này nhanh chóng lui vào bên trong đảo, cho đến khi tới gần một Tế Đàn cực lớn thì bọn họ mới dừng lại.
"Châm thánh hỏa!"
Trên dàn tế cao lớn hoả diễm bốc lên ngút trời, một bóng dáng Cự Nhân hư ảo lúc ẩn lúc hiện lộ ra. Nó phát ra tiếng hô đinh tai nhức óc: "Là ai đang càn rỡ ở đảo Cự Nhân ta . . ."
Nói tới đây, hắn vươn một bàn tay cực lớn chụp về hướng Dạ Xoa Vương .
Bàn tay khổng lồ kia phô thiên cái địa, lại bao hàm biến hóa cực kỳ huyền ảo phức tạp che kín tứ phương làm Dạ Xoa Vương vô phương tránh né, chỉ có thể kháng cự.
"Phanh "
Không ngờ Dạ Xoa Vương bị một cái tát đánh bay đi ra ngoài, khóe môi nhếch lên một tia vết máu. Hắn lạnh lùng ngắm nhìn hư ảnh mà hỏi: "Ngươi là ai?"
Tiêu Thần càng thất kinh.
Những Cự Nhân bên cạnh lại không đống ý, chúng bàn tán: "Nếu như là tại trung tâm đảo, châm thần hỏa trên Tế Đàn thần thánh kia thì nhất định sẽ giết chết tên Dạ Xoa này."
"Ngươi là kẻ xông vào, đã xúc phạm sự uy nghiêm của Cự Nhân tộc chúng ta . . ." Hư ảnh phát ra âm thanh to lớn, lại lần nữa xông tới phía trước.
"Bang bang bang "
Trên bầu trời phát ra từng đợt sấm sét, Dạ Xoa Vương không ngừng chống chọi cùng bóng dáng khổng lồ kia. Nhưng cuối cùng miệng phun máu chịu bại lui. Hắn hóa thành một chùm sáng xanh trốn khỏi đảo Cự Nhân.
"Tiểu huynh đệ ngươi muốn đi đâu?"
"Hắn bị trọng thương, ta muốn giết hắn." Tiêu Thần hóa thành một tia chớp, tay cầm Thất Bảo Diệu Thụ đuổi giết theo.
"Được, chúng ta đi cùng với ngươi giết hắn." Ở xứ sở bên ngoài hải đảo , ba mươi mấy tên Cự Nhân cầm đại bổng cùng Cự Phủ trong tay, ngửa mặt lên trời rít gào, rồi sau đó ai nấy đều bay lên trời cùng truy đuổi.
Quang cảnh cực kỳ hùng tráng.
Trong thế giới loài người, một Cự Nhân tầm thường đều là nhân vật cực đáng sợ.Mà ba mươi mấy vị Cự Nhân kia vốn hiểu được sự uyên thâm của pháp môn tu luyện liền càng thêm khủng bố .
Mới từ đảo Cự Nhân tiến vào trong biển khơi, Tiêu Thần liền đuổi theo Dạ Xoa Vương. Thất Bảo Diệu Thụ ra sức bổ tới, lập tức liền đạp Dạ Xoa Vương gục ngã một cái, trong miệng lại phun ra một ngụm tiên huyết lần nữa .
Xa xa, Khô Lâu Vương vội vàng chạy tới cứu viện.
"Sát a. . ." Ba mươi mấy tên Cự Nhân sau khi hô to, âm thanh rung trời làm cho Khô Lâu Vương cảm giác được muôn vàn trận sợ hãi, bèn giúp Dạ Xoa Vương xoay người bỏ chạy.
Đám Tiêu Thần đuổi theo phía sau không bỏ.
Một mạch đuổi giết hơn ba trăm dặm. Nhưng liền lúc này, từ phía trước đột nhiên truyền đến những trận uy áp khủng bố. Một bóng người chiến ý ngút trời tức thì xông lại đây, lại là vị vương giả khác của Chiến tộc ---- Mã Ba Áo.
Tiêu Thần thật không ngờ ở chỗ này lại một lần gặp phải vương giả Chiến tộc này. Năm đó Mã Ba Áo cùng Hoàng Kim Sư Tử Vương đại chiến tại Vũ Di Sơn thì hắn cũng có mặt tại hiện trường. Lúc ấy vẫn còn suýt nữa chịu thiệt thòi lớn từ Thiên Khuyết Chỉ của Mã Ba Áo.
Mã Ba Áo với mái tóc đỏ giống như hỏa diễm đang hừng hực bốc lên, nhìn giống hệt một pho tượng Thái Cổ Ma thần làm cho người ta có cảm giác như vực sâu không thể đo lường được. Hắn phảng phất đã hòa hợp một thể cùng thiên địa, đứng yên ở nơi đó ngăn cản đường đi của Tiêu Thần.
Sau khi thấy hắn Tiêu Thần nhớ ra một lời đồn đại trên Cửu Châu , Mã Ba Áo là truyền nhân của một trong tứ đại vương mạch Chiến tộc. Hắn lại không hiểu vì sao mà bị người gọi là hòa bình vương. Cái tên trời sinh này của Chiến tộc gần như làm cho người ta cảm giác không còn nói được gì. Có lẽ bởi Chiến Vương này vừa mới xuất thế, còn chưa hề đại khai sát giới.
"Quản gì ngươi là Mã Ba Áo, hay Áo Ba Mã, chưa nghe nói qua." Ba mươi mấy tên Cự Nhân huy động nanh sói đại bổng cùng gầm rống: "Mau tránh ra, không nên ngăn chúng ta giết cái tên Dạ Xoa kia!"