Mỹ nhân như ngọc, xinh đẹp như tiên tử. Không thể không nói nhìn đẹp chính là bản tính không đổi của con người. Xinh đẹp thật sự là một loại tư sản, dung mạo Hải Vân Thiên so với những thiếu nữ đồng lứa xinh đẹp hơn rất nhiều. Nơi nàng đi qua khiến cho rất nhiều người phải chú ý. Trong tất cả các tiểu thư trong Thiên Đế Thành thì không hề nghi ngờ nàng chính là nhân vật rất có sức ảnh hưởng. Khiến cho rất nhiều thanh niên đồng lứa đều xem nàng là trung tâm.
Hải Vân Tuyết với dáng điệu uyển chuyển lượn lờ bước đến. Nàng khẽ mỉm cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, âm thanh êm tai vô cùng: “Gia cát huynh cũng nên đi đến nhà ta đó. Ngàn vạn lần không nên đi muộn.” Tiếp theo nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Thần cười nói: “Cho đến nay vẫn không cùng với Tiêu huynh trò chuyện nhiều lắm. Không biết hôm nay Tiêu huynh có thể đi đến Hải Gia Phủ không ?”
Hai người ngoại trừ lần ở ôn tuyền tiên cảnh từng có một lần tiếp xúc gần gũi ra thì cũng không có bất cứ lần nào gặp nhau nữa. Lúc này Hải Vân Tuyết dường như đã quên mất sự kiện lần trước rồi, một điểm xấu hổ cũng không hề có. Bộ dáng rất thong dong và điềm đạm.
Tiêu Thần vốn muốn cự tuyệt nhưng mà một khi cự tuyệt đến Hải Gia thì cũng sẽ có gia tộc khác đến lôi kéo hắn. Huống chi Hải Gia cùng với Gia Cát gia tộc liên tục phái người đến mời như vậy nếu tiếp tục từ chối sợ rằng không tốt lắm.
“Được. Ta sớm đã muốn đến bái phỏng rồi. Bất quá ta vẫn cảm giác được mạo muội quấy rầy như thế này không được tốt cho lắm.”
“Đa tạ Tiêu huynh.” Nhìn thấy Tiêu Thần đáp ứng nhanh chóng như vậy khiến cho Hải Vân Tuyết nở nụ cười thật tươi. Sau đó rất chăm chú mà lại có vẻ chân thành nói: “Ta biết trong lòng huynh có một chút không hài lòng. Vài đại gia tộc hôm nay đến mời huynh có vẻ rất cổ quái. Huynh tất nhiên cũng biết được nguyên nhân trong đó. Nhưng ta muốn nói nhân sinh trên đời vốn là thế. Thế gới này rất thực tế. Không thể không có điều gì mà lại đến làm thân và lôi kéo cả. Rất nhiều sự tình sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng. Với thực lực của bản thân huynh khiến cho rất nhiều người chú ý đến nên sẽ nhận được sự ‘nhiệt tình’ của các đại gia tộc.”
Nói đến đây thì dung mạo xuất chúng, xinh đẹp không vô cùng của Hải Vân Tuyết lộ ra một nụ cười tự giễu: “Huynh có phải hay không thấy ta rất hèn mọn ? Không cần phải trả lời. Bởi vì ta khẳng định huynh sẽ nói ra lời trái ngược với suy nghĩ trong lòng. Mặc kệ như thế nào thì cũng vậy. Ta chỉ có thể làm theo lệnh của gia tộc mà thôi, cũng có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà sự đời vốn là thế. Ha ha, thiệt tình mà nói thì người trong tộc phái ta đến đây ta không chút phản cảm nào cả. Bởi vì ta cảm giác được cùng huynh ở cùng một chổ không hề có chút bài xích nào cả. Những điều này đều là những lời thật tâm.
Trong đôi mắt Hải Vân Thiên lộ ra sự chân thành, dung mạo tuyệt thế. Đương xưng là một trong song châu của Nam Hoang. Quả thực là khuynh thành khuynh quốc. Vẻ đẹp của nàng khiến cho người ta say mê không thể tự kiềm chế được. Sự thẳng thắng của nàng như vậy, trực tiếp làm lộ tẩy những điều mà các đại gia tộc khác muốn đến lợi dụng hắn khiến cho trong lòng Tiêu Thần thầm nghĩ có một số việc cứ nói thẳng ra sẽ làm cho người khác thoải mái hơn nhiều.
Còn Hải Vân Thiên đang đứng bên cạnh bổng nhiên xấu hổ lấy cớ rời khỏi đây. Lúc này hắn không giống như trong quá khứ, luôn ngăn cản Tiêu Thần ở chung với Hải Vân Tuyết.
“Còn có rất nhiều điều phải nói nữa. Không biết Tiêu huynh nguyện ý cùng ta đi ‘Vọng Đế Sơn’ chứ ?” Hải Vân Tuyết đột nhiên nhàn nhạt cười. Dường như có chút không có ý tứ nhưng mà cũng không phải là làm bộ. Dường như rất chân thành.
Vọn Đế Sơn là một tòa núi nhỏ trong Thiên Đế Thành. Truyền thuyết rằng sau khi Thiên Đế Thành xuất hiện ở Nam Hoang thì tòa núi này mới từ trên trời rơi xuống. Truyền thuyết có rất nhiều nhưng mà chính là truyền thuyết được phổ biến nhiều nhất là nói về một thiếu nữ vì tưởng niệm Thiên Đế mà cuối cùng hóa thành thần sơn . Vĩnh viễn ở trong Thiên Đế Thành.
Núi này cao không quá ba trăm mét, diện tích cũng không lớn lắm. Khắp sườn núi đều có thượng cổ mộc to lớn che cả trời, tất cả đều là những ‘danh quý giai mộc’. Kỳ hoa dị thảo trên núi đều là những loại hiếm có vô cùng. Dọc theo đường mòn đi lên Vọng Đế Sơn có thể từ xa xa nhìn thấy toàn cảnh Thiên Đế Thành.
Nơi đây chính là một trong những địa điểm nỗi danh nhất Thiên Đế Thành.
Bóng đêm dần phủ xuống, Hải Vân Tuyết và Tiêu Thần sóng vai đứng nhìn xuống Thiên Đế Thành tỏa sáng trong đêm. Hai bóng người vẫn yên lặng đứng đó từ trưa đến giờ. Bầu không khí có chút quỷ dị.
Thở dài một hơi, Hải Vân Tuyết có chút khổ sở nói: “Vô luận là bất kỳ ai cũng đều có nỗi khổ riêng. Thân là con gái của chủ nhân Hồng Hoang Đấu Thú Cung. Bên ngoài nhìn vào có vẻ phong quang vô hạn nhưng tư vị trong đó chỉ có mình ta hiểu thôi. Ngay cả hôn nhân của mình cũng không thể nào tự chủ được. Tất cả đều được gia tộc an bài.”
Nói đến đây Hải Vân Thiên nở một nụ cười hiu quạnh: “Có phải hay không rất đáng thương hại ? Đây là số mạng của ta..”
Tiêu Thần nhìn Nam Hoang mờ mịt ở xa xa, vừa gật đầu vừa lắc đầu nói: “Điều này phải suy nghĩ như thế nào ? Những người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội ngay cả cơm no áo ấm cũng không thể giải quyết được thì nói chi đến phiền não về khát vọng hạnh phúc của ngươi.”
“A a…” Hải Vân Tuyết nở một nụ cười: “Đúng, có phải hay không ta rất tham lam ? Nhưng mà ta quả thật không muốn như vậy. Giàu sang nghèo khó không sao cả. Ta chỉ muốn con đường của mình phải do chính mình chọn lựa. Không cần người khác mạnh mẽ thay đổi quỹ tích vốn có của nó.”
“Sự xuất hiện cảu ta có phải khiến cho ngươi gặp áp lực lớn hơn ?” Tiêu Thần cười cười nói: “Không hề quan hệ chút nào cả. Có muốn hay không ta giúp ngươi ? Bọn họ cũng không nhất định sẽ làm như vậy.”
Hải Vân Tuyết cười cười nói: “Khiến cho huynh chê cười rồi. Ta mới vừa rồi chỉ là bộc phát cảm xúc môt chút mà thôi. Bây giờ không có người ngoài nên ta muốn buông lỏng chính mình một chút. Lời nói mạnh dạn hơn một chút, không cần lo lắng gì cả.”
Tiêu Thần tựa lên một gốc cây ngân hạnh thụ, trong miệng ngậm một nhánh cỏ: “Ngươi cứ nói.”
“Ta biết gia tộc có dụng ý cho ta lộ diện thay họ lôi kéo huynh. Bọn họ muốn huynh gia nhập vào Hải Gia. Viên minh châu trong Nam Hoang trong lời nói của mọi người ta đây đến lúc phải bán đi rồi. Bọn họ muốn lấy ta ra làm đám hỏi để lung lạc huynh. Mỗi một thiếu nữ đều có anh hùng trong mộng của riêng mình, đều hy vọng sẽ gặp phải người mà mình có thể chính thức phó thác cả đời. Sau khi biết dụng ý của họ khiến ta cảm thấy rất phản cảm và giận dữ. Thậm chí từng nghĩ đến rời nhà bỏ đi nhưng mà sau khi nghĩ kỹ lại ta liền bình thường. Bất kỳ đại gia tộc nào cũng như thế cả. Huống hồ sự xuất hiện của huynh không phải là gây thêm áp lực lên ta mà trái ngược lại. Ta cảm thấy có chút giải thoát và thoải mái hơn nhiều.”
“Ngươi cảm thấy thoải mái và giải thoát ?”
“Đúng vậy, ít nhất thì huynh không phải dạng lưu manh ác côn như Hoffman. Cũng không phải những đám người hèn mọn bỉ ổi của Gia Cát Gia. Tộc.”
Tiêu Thần tức cười nói: “Thì ra đây là ưu thế của ta hả ? Dường như so với Hoffman và Gia Cát Khôn mạnh mẽ hơn một chút.”
Hải Vân Thiên cũng nở một nụ cười thoải mái nói: “Đây chỉ là một loại đối lập mà thôi. Cũng không phải nói huynh giống như bọn chúng. Theo ta quan sát thì tiềm lực của huynh rất lớn. Tương lai phong quang vô hạn. Gia tộc ta có thể đem ta gả cho một người trong tương lai có thể danh chấn thiên hạ thì ta còn cầu không được đó chứ. Có lẽ, ban đầu thì không có tình cảm gì nhưng ta biết huynh không phải là hạng người vô tình gì. Từ thái độ huynh đối đãi với tiểu thú tuyết trắng và Tiểu Quật Long có thể thấy được. Ta không sợ trong tương lai bị huynh thờ ơ. Ta phản cảm chỉ là vì gia tộc mạnh mẽ an bài tất cả. Nhưng chỉ cần giải khai những khúc mắc này thì không còn điều gì bài xích nữa. Nếu không thì kết cục của ta cũng giống như cô cô, bị ép gả cho một người giàu có ăn chơi trác táng. Cuối cùng buồn bực mà ra đi.”
Tiêu Thần cảm giác được Hải Vân Tuyết đang suy tính hơn là đang tâm sự. Sỡ dĩ hắn muốn theo nàng ta đến đây là muốn nhân tiện buông lỏng tinh thần bản thân. Buông bỏ những suy nghĩ rối như tơ tằm vẫn không ngừng quanh quẩn trong lòng hắn.
Biểu hiện của Hải Vân Tuyết quả thực rất chân thành nhưng Tiêu Thần cảm nhận được những tâm tình này dường như đều được phát ra từ nội tâm. Nếu như không phải vậy thì Hải Vân Tuyết là một ‘diễn viên’ rất đáng sợ. Có thể ‘diễn’ đến ‘trình độ’ như thế này thì có thể thấy được tâm cơ thâm trầm ra sao.
Đối với chuyện tổ chức đám hỏi Tiêu Thần cũng không hề tỏ rõ thái độ. Hắn chỉ cười cười, trên danh hiệu là hắn đang trợ giúp Hải Vân Tuyế nhưng thực tế vốn là vậy. Bây giờ mặc dù hắn là người rất ‘nỗi tiếng’ nhưng mà ba ngày sau thì những ảo tưởng của các gia tộc khác chỉ có thể tan thành mây khói thôi.
Chỉ là chuyện này há có thể yên ổn như hắn suy tính sao? Trên đời này luôn có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Buổi chiều, Tiêu Thần đi đến phủ đệ của Hải Gia khiến cho các thế lực khác đối với Hải gia rất là bất mãn nhưng mà không còn cách nào cả. Hải gia có Hải Vân Tuyết trói buộc Tiêu Thần còn những đại gia tộc khác có thiếu nữ nào có thể so sánh với nàng ta sao ?
Gia Cát gia tộc tự nhiên rất bất mãn, Gia Cát Lượng của gia tộc bọn họ cùng với Tiêu Thần quan hệ rất tốt. Dưới suy đoán của bọn họ thì Hải Gia có thể chiếm tiên cơ chỉ nhờ vào nữ tử khuynh quốc khuynh thành kia mà thôi.
Bất Tử Môn cũng cảm giác được nguy cơ. Tiêu Thần mặc dù cũng có thân cận với Bất Tử Môn, cũng từng có chút thâm tình với Bất Tử Chưởng Giáo nhưng mà Hải Gia ra tay như vậy khiến cho bọn họ có chút bất an. Hải Vân Tuyết chính là nữ tử đẹp nhất Nam Hoang mà Tiêu Thần lại rất trẻ tuổi tất nhiên rất dễ bị hấp dẫn. Nhưng mà trong Bất Tử Môn của bọn họ mặc dù có Yến Khuynh Thành có thể so sánh với Hải Vân Tuyết nhưng mà giữa nàng ta cùng với Tiêu Thần xảy ra rất nhiều chuyện tình khúc mắt trong thời gian ngắn rất khó có thể giải khai.
Trong ba ngày tiếp theo, Long Đằng cũng không có biến mất. Ngược lại mỗi ngày đều xuất hiện trong Thiên Đế Thành, rất nhiều lần đi đến nhà của Tiêu Thần. Càng có rất nhiều người nhìn thấy hắn lôi kéo Tiêu Thần đi uống rượu, nhiệt tình vô cùng.
Một tín hiệu mạnh mẽ như vậy khiến cho các đại gia tộc càng thêm tin tưởng Tiêu Thần cùng với vị ở sâu trong Nam Hoang có quan hệ rất thân mật.
Ba ngày này, của nhà Tiêu Thần bị giẫm muốn nát vụn ra. Điều này khiến cho hắn có chút cảm khái.
Muốn rời khỏi Thiên Đế Thành cũng không được. Long Đằng đã xác minh cho hắn rằng một khi đi ra ngoài chỉ có đường chết mà thôi. Nếu không có Long Đằng hắn tọa trấn ở nơi đây thì người bên ngoài kia sớm đã tiến vào thành rồi.
Ba ngày này dòng ám lưu bắt đầu dũng động. Liễu Thanh Phong của Bất Tử Môn đến chỗ Tiêu Thần nói cho hắn là Bất Tử Môn đã đồng ý sự cầu hôn của Tiêu Thần lần trước. Một tháng sau hắn sẽ cùng với Yến Khuynh Thành thành hôn.
Điều này khiến cho Tiêu Thần ứng phó không kịp. Muốn ghe giải thích một chút nhưng Liễu Thanh Phong rất nhanh đã phất tay áo rời đi. Mà tin tức hắn và Yến Khuynh Thành một tháng sau thành hôn rất nhanh đã truyền khắp Thiên Đế Thành.
Hải Gia phản ứng cũng rất nhanh. Tích cực phát động thế lực của gia tộc khiến cho mọi người đều biết tin Tiêu Thần cùng Hải Vân Tuyết sẽ thành hôn nữa tháng sau.
Đối với điều này Tiêu Thần cười không nỗi. Chung quy trong lòng hắn luôn có cảm giác mất mát….