Mục lục
[Dịch]Trường Sinh Giới- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam đại lục, Trường sinh điện phủ xuất hiện làm cho phong vân biến động.

Mỗi khi đêm xuống, vạn đạo hào quang tỏa sáng tại đám mây lơ lửng trên không như có triệu vạn tinh quang rơi xuống, có người hoài nghi đó là thiên cung di tích của một vị tổ thần, làm cho thiên địa nguyên khí cũng vì nó mà rung động rất nhiều.

Nam Hoang Thiên Đế thành cũng theo phong vân mà động

Rất nhiều thế lực phái cường giả tức tốc đi tới Thiên La quốc.Tới lúc lấy được tổ thần di bảo, không vọng tới những thánh khí siêu phàm, ví như có thể lấy được một kiện thánh khí như Trảm Long nhận, Phong Ma bảng, Tế Thần bàn , Trường Sinh thụ như vậy cũng được rồi.

Chỉ là, những thần vật lưu truyền từ thượng cổ khẳng định sẽ không có nhiều, nếu quá nhiều thì đã không phải là bảo vật rồi, đó là rau chân vịt giữa trời thu ( Ý nói những bảo vật hiếm có, độc nhất vô nhị.). Quá trình tranh đoạt bảo khố dĩ nhiên sẽ rất kịch liệt, không phải là người có đại pháp lực rất khó có thể làm của riêng.

Tiêu Thần lúc này đang tĩnh tọa trong nhà.

Như thể nào tìm ra một con đường tu hành của riêng mình ? Tiêu Thần tĩnh tọa suốt bảy ngày rõng rã , cuối cùng tâm lực tiều tụy , thần thức gần như băng toái (vỡ nát).

Một vầng trăng sáng nhô lên cao, ánh sáng như nước chiếu xuống, Tiêu Thần đi ra đình viện ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên không trung, suy nghĩ trong nhắm phảng phất như đã đi tới Nghiễm Hàn cung, trong chốc lát lại giống như đi tới tinh thần không gian vô cùng vô tận.

Nở một nụ cười thản nhiên, những lo âu trong lòng Tiêu Thần hoàn toàn biến mất, tận lực quá mức khiến trong lòng tồn tại chấp niệm ngược lại lại trở nên kém cỏi. Như thế nào là khác người ? Cưỡng ép sáng tạo ra một thiên lộ chưa từng ai đặt chân ? Lấy tu vi của hắn trước mắt cảnh giới đó thật quá xa vời.

Hết thảy tự nhiên là tốt rồi.

Chắc đứt được chấp niệm, làm cho trong lòng thanh khiết, Tiêu Thần lập tức cảm thấy tinh thần bão mãn, nội tâm phát sinh một mảnh kì ảo.

Giống như người ta thường nói: Phải vượt qua muôn ngàn khó khăn mới thấy thiên lộ

Không vào thế gian trăm lần thì sao hiểu thói đời tang thương, Không xem qua ức vạn thiên kiều bách mị thì sao biết phồn hoa và phù phiếm, chỉ có thể trải qua những kinh nghiệm mới hiễu rõ tất cả, chỉ khi thất bại mới có thể thành công .

Muốn tìm một con đường riêng phải bước qua con đường của tiền nhân, hiễu được trí tuệ của các tiền bối. là điều không thể thiếu .

Trong lòng Tiên Thần yên tĩnh vô cùng, chấp niệm trong ba ngày qua là nguồn động lực làm cho tư tưởng tu luyện siêu thoát, đi trên một con đường không giống những tu giả bình thường, đánh vỡ hành trình tu hành vốn có. Bốn ngày khô tọa làm hắn hiểu ta, làm hắn sáng tỏ. ( ND: Sao trên 3 dưới 4 thế -NB: 3 ngày chấp niệm, 4 ngày đã tọa. )

Tu vi Tiểu Thần không hề tinh tiến nhưng tâm cảnh lại một lần nữa lột xác , tâm hải bạo mãn có thể dung nạp vạn vật trong thiên địa, có thể dung nạp ức vạn tinh thần , hết thảy từ tâm hải tiến hành, đây là lực lượng từ cội nguồn là sự thăng hoa của bổn nguyên.

Tu hành từ giờ trở đi là siêu việt bản thân.

Ngoại giới phong khởi vân dũng, Tiêu Thần không hề quan tâm, ngoại vật khó có thể làm nản lòng ta. Tìm thần binh không bằng tu luyện chính mình, cơ thể mình chính là một bảo tàng , ẩn chưa vô tận lực lượng, nếu như có thể mở ra cánh cửa phong ấn chính bản thân, thì điều đạt được sẽ lớn hơn các loại bảo vật rất nhiều lần.

Tìm kiếm thân thể bảo tàng. Mở ra thứ chân chính thuộc về bản thân. Tiêu Thần bình tĩnh thuận theo tự nhiên mà tu hành.

Trong nháy mắt mười ngày đã trôi qua, Thiên cung mờ ảo ở Thiên La quốc vẫn như cũ không cách nào bị khai phá, tu luyện giả tụ tập ngày càng đông, rất nhiều nơi xảy ra các trận kịch chiến làm chết rất nhiều danh sĩ.

Mà trong Thiên Đế Thành cũng tồn tại dòng chảy ngầm mãnh liệt

Thiên cung xuất hiện tại Thiên La đế quốc xuất hiện được mười một ngày rồi. Trong Thiên Đế Thành có một người trẻ tuổi thoạt nhìn rất uể oải, đang đi dạo trên đường, hắn như là một người hết sức rảnh rỗi, uể oải đi tới đấu thú đại nhai, tại khu vực phụ cận tam đại đấu thú cung đi loạn.

Gia chủ Reagan gia tộc vừa lúc từ trong cung điện to lớn đi ra, chính là đấu thú cung đã biến mất trước kia của gia tộc bọn họ sớm đã được xây dựng lại một lần nữa. Chỉ bất quá vẫn một lần nữa không được tổ chức Thiên Đế Đấu Thú mà thôi. Ngày gần đây, gia tộc bọn họ đang chuẩn bị choĐông sơn tái khởi. Ngay lúc Tư Lạc đi ra khỏi đấu thú cung liền nhìn thấy thanh niên này dửng dưng quan sát xung quanh.

Ngay lập tức khiến cho hô hấp của Tư Lạc cứng lại , hai mắt bắn ra hai đạo tinh quang. Khuôn mặt này hắn vĩnh viễn không bao giờ quên. Cảnh tưởng ba mươi năm trước lại như hiện ra trước mắt… Thần thái uể oải này, như một người rảnh rỗi , một kẻ không liên quan đến mọi việc, tại đấu thú đại nhai này đánh bại cao thủ thanh niên một đời của Thiên Đế thành khiến cho những lão bối cao thủ của Reagan gia tộc ra tay suýt nữa đem tên thanh niên này phế bỏ.

Chưa từng nghĩ bởi vì vậy mà đã xảy ra một trường đại họa, trong một đêm, hắc phong thổi khắc Thiên Đế thành , lão cao thủ của Reagan gia tộc trong nháy mắt băng toái, kể cả Thiên Đế đấu thú cung của gia tộc bọn họ trong đêm đó hồi yên phi diệt.

“Như thế nào lại là hắn ? “ Trong lòng Tư Lạc cảm giác như bị siết chặt , vết sẹo ngày xưa phảng phất hiện ra, năm đó trong lòng hắn đầy cảm giác sỉ nhục nhưng hắn giận mà không dám nói gì.

“Hắn dĩ nhiên không hề có một nét thay đổi, cùng với năm đó giống nhau như đúc, tu vi tất nhiên đã siêu trần thoát tục” Trong lòng Tư Lạc chấn động vô cùng. Lão cúi đầu xuống rất nhanh, muốn làm bộ không phát hiện ra.

Nhưng là thanh niên uể oải kia lại thấy được hắn, tựa cười như không cười rồi cất bước rời khỏi.

Tư Lạc toát mồ hôi lạnh toàn thân, quay đầu nhìn lại thì thấy người thanh niên đã đi xa.

“Tư Lạc , sao ngươi mô hồi lại như tắm vậy ?” Cách đó không xa, gia chủ Gia Cát gia tộc Gia Cát Thanh Vân vừa lúc đi ra khỏi Huyền Hoàng đấu thú cung.

“Ta vừa thấy người kia!”

Rất nhanh , những nhân vật trọng yếu của tam địa đấu thú cung đều được báo rằng người kia lại một lần nữa xuất hiện.

Trong đình viện của Tiêu Thần, tiểu quật long đã gần như khôi phục hoàn toàn. Lần này so với trước đây dùng gần gấp đôi thời gian mới dần phục hồi như cũ nhưng như thế cũng để để cho những người không biết chi tiết khiếp sợ. Dù sao thương thế đó cũng là chết nhiều hơn sống.

Như được dự đoán trước, tiểu quật long sau khi trải qua tử kiếp một lần nữa lột xác, quang thân lưu chuyển quang hoa, có thể cảm nhận lực lượng mênh mông, thực lực lại tăng thêm một bậc.

Tiểu quật long rốt cục cũng có thể tự mình đi lại, Tiêu Thần quyết định ngày mai lập tức rời khỏi thành . Nếu không phải sợ đường khổ cực làm thương thế Tiểu quật long tái phát, Tiêu Thần đã sớm lên đường.

Thiên Đế thành không thế ở lại , bây giờ hắn đã đứng trên đầu ngọn gió, thêm một thời gian nữa sợ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Phanh phanh.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tiêu Thần đi ra mở của lớn một người trẻ tuổi không quen mặt đứng trước của lười biếng đánh giá hắn.

“Người là Tiêu Thần”

“Đúng vậy!”

Người trẻ tuổi trông giống như một thiếu gia ăn chơi nhàn rỗi , đi quanh Tiêu Thần hai vòng rồi bình luận:”Lá gan thật đúng là không nhỏ, cũng dám mượn danh tiếng lão nhân gia ở chỗ sâu nhất trong Nam Hoang Sách sách….”

Tiêu Thần không nói gì chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn.

“Còn rất bình tĩnh a, ngươi không sợ lão nhân gia trong Nam Hoang biết được sẽ xuất thủ khiến cho ngươi hồi yên phi diệt ?”

“Không có việc gì ngươi tiếp tục đi dạo đi.”

Nói xong Tiêu Thần đóng cửa lại “ầm” một tiếng, suýt nữa đạp vào mũi của người trẻ tuổi.

“Hắc. Tiểu tử này ..” Ánh mắt người trẻ tuối thoáng lên sự kinh ngạc, rồi sau đó lắc đầu nở nự cười lẩm bẩm:”Quả không tầm thường a.”

Nói tới đây, quang mang chợt lóe, hắn trức tiếp bay vào trong viện, hiện ra trước người Tiêu Thần.

“Tiểu tử ngươi không cần đề phòng, lấy thực lực ta mà nói không cần phải dọa ngươi.”

Nét mặt Tiêu Thần ngưng lại , hắn quả đã cảm giác được … người trẻ tuổi này sâu không thể lường, hẳn là không phải hạng người tầm thường, nhất là đôi mắt lại toát ra một cảm giác tang thương.

“Ngươi có chút giống ta ba mươi năm trước” Người trẻ tuổi vỗ vai Tiêu Thần tự giới thiệu:”Ta gọi là Long Đằng.”

“Là ngươi… Suýt nữa đem người nào đó của Regan gia tộc đánh cho trí tử ?” Tiêu Thần trong nháy mắt biết được người này là ai. DĨ nhiên chính là người chính thức xuất thân từ trong Nam Hoang.

“Hắc hắc, cho nên nói chúng ta rất giống nhau – hơn ba mươi năm sau ngươi không phải đã làm gì đó với người trong gia tộc họ.”

“Ta như thế nào có thể so với ngươi. Ngươi vừa xảy ra chuyện là có người chịu trách nhiệm. Ta nếu gặp chuyện không may là chết ngay”

“Hắc. Ta nói tiểu tử ngươi đã biết thân phận của ta cũng không kêu một tiếng tiền bối, cư nhiện lại đáp trả ta bằng giọng điệu như thế ? “Long Đằng lười biếng ngồi xuống ghế trong đình viện liếc Tiêu Thần.

“Nhìn ngươi trẻ như vậy ta cảm giác ngươi và ta cùng bối phận”

“Chằng muốn cùng ngươi so đo. Lần này ta đến chủ yếu vì …”

Xoát

Một đạo hào quang trong phút chốt đánh tới, cắt đứt lời nói của của Long Đằng, bay nhanh tới chỗ hắn.

Long Đằng biến mất tại chỗ , phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện, trong nháy mắt đứng ở cầu đá không xa chỗ đó nói: “Tiếng đồn về tiểu mãnh thú ngươi đúng là không sai. Lần này tiến bộ thật không nhỏ a, thiếu chút nữa bị ngươi đánh trúng”

Kha Kha chẳng nói chẳng rằng, trừng mắt nhìn Long Đằng.

Theo sau là tiểu quật long và thanh long vương cũng ra đến đình viện

“Nói thẳng ra , ta đến nơi này là vì hai chúng nó. Biểu hiện của nó làm cho lão nhân gia trong Nam Hoang hài lòng. Lần này ta phụng mệnh mang chúng nó trở về.” Long Đằng chỉ Kha Kha và tiểu quật long rồi sau đó gật đầu nói:”Các ngươi còn nhớ tõ đối với các ngươi thí luyện ra sao trong lần trước. Miễn cưỡng coi như thông qua.”

“Y nha !” tiểu thú trắng muốt nhe nanh múa vuốt , ý tứ rõ ràng là chết cũng không quay về.

Tiểu quật long thì do dự rồi sau đó yên lặng gật đầu.

“Hắc , tiểu mãnh thú đúng là tiếng đồn không sai. Lão nhân gia mời ngươi trở về cũng cự tuyệt, đổi lại bất kì sinh vật có trí tuệ nào cũng đã cầu xin đi rồi.” Long Đằng cười cười trêu chọc Kha Kha

Kha Kha làm điệu bộ quay lưng đi rồi ngay lập tức quay lại huy động tiểu trảo đánh ra liên tiếp hai mươi chín đạo quang mang về phía Long Đằng.

“Còn có điểm kém. Ngươi bây giờ không thể giam cầm ta.”Tốc độ của Long Đằng như quang ảnh , trong nháy mắt đã lướt đi ra xa hơn mười thước.

“Kha Kha không nên ra tay.” Tiêu Thần ngăn cản tiểu thú đang tức giận thở phì phò kia.

“Tiểu hung thú, ta là muốn điều tốt cho ngươi a, ngươi cũng biết nếu ngươi không đi sẽ khó giữ được tánh mạng ?” Long Đằng tươi cười mang vẻ lười biếng trịnh trọng nói: “Ngay cả tiểu bạch hổ mang tiềm lực vô hạn ngươi cũng dám giết ? đã gây ra đại họa rồi! “

“Y nha …..” Kha Kha tức giận kêu lên , chỉ vào tiểu quật long rồi chỉ vào mình ý muốn nói ta không có sai, ta vì tiểu quật long mới ra tay.

Tiểu quật long cũng phối hợp gật đầu.

Long Đằng lắc đầu nói: “Mặc kệ nói như thế nhưng việc ngươi đem tiểu bạch hồ giết chết là sự thật không thể nào thay đổi, ‘bà già’ hung ác kia cũng không phải đối thủ của ngươi nhưng có một tên gia hỏa đang tiến tới Thiên Đế thành, nếu không chạy đến lúc đó hắn nhất định sẽ hạ độc thủ.”

Tiêu Thần rất chán ghét những kẻ như thế, rõ ràng là công bằng quyết chiến nhưng sau đó lại nhỏ mọn trả thù, nhưng đúng là hắn cũng không có cách nào, nghe được tin này , hẳn cảm giác được chuyện trở nên rất nghiêm trọng.

Kha Kha và tiểu quật long cũng rất tức giận đều lộ ra chiến ý.

“Các ngươi mặc dù bất phàm nhưng dù sao vẫn còn quá nhỏ. Bây giờ vẫn chưa phải là thiên hạ của các ngươi. Trước mắt các ngươi cần phải cố gắng đề tăng tu vi của mình.” Long Đằng nghiêm túc nói: “Chuẩn bị theo ta rời khỏi.”

Kha Kha và tiểu quật long đồng thời lắc đầu. Hai tiểu gia hỏa đều hết sức cứng đầu.

“Theo hắn đi Nam Hoang tạm tránh một thời gian.” Tiêu Thần không hy vọng hai tiểu thù xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Các ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng nên vì hắn mà ngẫm lại a.” Long Đằng chỉ Tiểu Thần nói tiếp: “Không đi , các ngươi sẽ liên lụy hắn, nếu các ngươi đi , gió êm sóng lặng, đảm bảo không có ai tìm đến cửa. Hắc !”

“Y nha …….”

Kha Kha và tiểu quật long đồng thời chỉ Tiêu Thần lại chỉ về phía Nam Hoang, ý tứ rõ ràng muốn cũng Tiêu Thần cùng chạy. Hai đầu thú mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng không phải là một ấu thú không hiểu chuyện, bọn nó đều cảm thấy một mình Tiêu Thần lưu lại sẽ rất nguy hiểm.

Long Đằng lắc đầu nói:”Không được, lão nhân gia đã sớm có lệnh , không có ngoại nhân nào được bước vào chỗ sâu nhất trong Nam Hoang nửa bước”

Tieêu Thần vỗ nhẹ đầu hai tiểu thú nói: “Các ngươi không cần lo lắng cho ta.” rồi sau đó hắn quay đầu về phía Long Đằng nói: “Ta không cần các ngươi che chở, nhưng ta có một điều thỉnh cầu, có thể đem thanh long vương mang vão chỗ sâu nhất trong Nam Hoang được không ?”

Long Đằng nhìn thoáng qua Thanh long vương có chút sắc bệnh, trầm tư rồi sau đó gật đầu: “Được rồi”

Bất quá , Kha Kha và Tiểu quật long không hề hợp tác, nếu như không mang Tiêu Thần theo, chúng nó quyết không theo Long Đằng vào chỗ sâu nhất trong Nam Hoang

“Ta cho các ngươi ba ngày thời gian suy nghĩ, nhớ kĩ trong lúc này ngàn vạn lần không nên bước ra khỏi Thiên Đế thành nửa bước, nếu không ta cũng không có cách che chở các ngươi” Nói xong những lời này, Long Đằng xoay người rời đi.

Con đường phía trước có bốn lối đi. Tiêu Thần sẽ chọn phương hướng nào ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK