Dị tộc từ tứ phương thế giới đổ xuống, hải ngoại hoàn toàn bị dị tộc thống trị. Mỗi một khối đại lục ở trong biển khơi có diện tích cực lớn, liếc mắt không thấy được điểm cuối.
Thân ở trong đại dương mênh mông vô biên vô hạn, Tiêu Thần cảm giác phi thường không ổn. Mỗi khi tới gần một hòn đảo do dị tộc thống trị, hắn đều có cảm giác hồi hộp. Tiếng thú rống rung trời, những hòn đảo phủ xanh ngắt một màu phảng phất như những con thú khổng lồ đang ngủ say, làm cho linh hồn người ta có cảm giác bị đè nén cực kỳ lớn lao.
Nơi này phức tạp hơn xa so với hắn tưởng tượng, tuyệt không phải chỗ có khả năng tùy ý xông vào.
Có điều nếu đã đến thì hắn không muốn mất công rút đi như vậy, vì thế vẫn cẩn thận phi hành trên đại dương mênh mông.
Dọc đường bay qua hơn mười hòn đảo lớn, Tiêu Thần từ thật xa ngắm nhìn. Ở chung quanh những hòn đảo này hắn phát hiện có chủng tộc rất cường đại, nhưng mà cho tới bây giờ còn chưa phát hiện ra chỗ của Dạ Xoa Tộc.
Lại phi hành hơn ngàn dặm , phía trước sương đen lượn lờ, một hòn đảo lớn như ẩn như hiện. Ở nơi đó không có một chút linh khí, chỉ có những trận Tử khí ngút trời đang dao động.
Những đám mây ma quái lớn bao phủ trong không trung hòn đảo khổng lồ này. Nó ngăn chặn vầng thái dương trên bầu trời, phủ xuống những bóng ma lớn kì dị Ngay cả là vào ban ngày thì trên hòn đảo lớn cũng hoàn toàn là xám xịt, Âm Khí dày đặc.
Trên dọc đường hắn đã gặp mấy hòn đảo lớn, cái nào cũng có sức sống hừng hực, linh khí dạt dào. Nhưng mà hòn đảo này quả thực có khả năng xưng là đảo chết, không có một chút bóng xanh, hoàn toàn bị khí tức tử vong bao phủ.
Tiêu Thần cảm giác có chút kinh ngạc, nơi này dĩ nhiên có vài phần giống với thế giới Tử Giả. Hắn cảm giác được khí tức quen thuộc. Hắn cẩn thận tiếp cận rồi đi lên hòn đảo lớn này, hắn muốn nhìn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Trên đảo không có một chút màu xanh cây cỏ nào, đất đai màu nâu đỏ cứng rắn khác thường. Trên mặt đất trải rộng rất nhiều bạch cốt, kèm theo hắc vụ lượn lờ làm cho hòn đảo nhỏ này lộ vẻ Âm Khí dày đặc.
"Răng rắc răng rắc "
Cách đó không xa có một khối bạch cốt khô lâu đi tới. Tựa hồ đang kiểm tra tất cả bờ biển vùng biên cương.
Đảo Khô lâu!
Tiêu Thần trong nháy mắt đã biết mình đang đi tới địa phương nào. Trong trăm tộc có một Khô lâu tộc. Đây hiển nhiên là hòn đảo bọn do họ thống trị. Nghe nói là chúng từ Địa Hồn giới phủ trong tứ phương thế giới hạ xuống nhân gian. Có điều dù nhìn thế nào cũng có điểm giống như Tử Giả thế giới.
Trog số Dị tộc Vương đuổi giết Liễu Mộ còn có Khô Lâu Vương. Mặc dù vẫn còn chưa tìm được đảo Dạ Xoa. Nhưng nếu đã phát hiện ra đảo Khô lâu này thì cũng không thể bỏ qua.
Tiêu Thần thoáng do dự một chút rồi cởi hết thiết y để lộ ra Hoàng Toản cốt thể. Hắn đi về chỗ sâu trong đảo Khô lâu. Nhanh chóng có bạch cốt khô lâu phát hiện ra hắn nên từ thật xa liền khom lưng hành lễ với hắn một cách cực kì kính cẩn.
Đối với tình huống như thế Tiêu Thần sớm có dự liệu, hồi đó tại thành Trường An gặp phải ba tên khô lâu liền đã được cung kính như thế. Điều này chứng minh bên trong đảo nhất định có cường giả cấp Hoàng Toản.
Không thể không nói đảo này rất rộng lớn, đi tới cực nhanh trong một thời gian khá lâu mà cũng không tới chỗ sâu nhất. Ở chỗ này khi đi qua các tòa thành, Tiêu Thần có thể tránh liền tránh, nếu không thể tránh thì trực tiếp nghênh ngang đi tới.
Tử khí lượn lờ lớn trên đảo, hài cốt vỡ nát nhiều không kể xiết, còn có rất nhiều khô lâu đi lại. Trên đảo có không ít tòa Bảo lớn đứng sừng sững, đều có cường giả tọa trấn.
Mãi đến lúc hắn nghe được những trận dao động tinh thần cao thấp chập chùng, phi thường giàu có quy luật thì mới dừng lại.
Nghe có điểm giống như Thiên Âm chữ " Ông", điều này làm cho Tiêu Thần trong lòng chấn động mạnh. Ngay từ lúc ở trong thế giới Tử Giả hắn cũng đã biết, có chút Hỏa Chủng sinh vật cường đại nắm giữ pháp quyết tu luyện thần hồn. Nhưng ngoại trừ chính hắn ra thì vẫn còn chưa từng phát hiện thấy.
Nghe nói cường giả đẳng cấp này đều ở sâu trong đại lục Tử Giả, còn xứ sở bên ngoài căn bản không có. Không nghĩ hôm nay đi đến đảo Khô lâu lại phát hiện ra cường giả như vậy.
Dao động tinh thần cường đại đang lan tỏa mênh mông cuồn cuộn, uy áp khủng bố là không thèm che dấu đang làm rung chuyển hồn phách người ta.
Nhưng Tiêu Thần cũng không có cảm giác sợ hãi, bởi vì hắn cảm giác được loại dao động này tựa hồ cũng không mạnh hơn hắn, cùng lắm thì ở đẳng cấp như hắn.
Hắn lập tức vọt tới phía trước, đang muốn nhìn đến tột cùng là gì thì một tòa thành cực lớn chắn ở phía trước, toàn thân nâu đỏ hoàn toàn xây từ các tảng đá mà thành. Nó tràn ngập khí tức tử vong, dao động tinh thần khủng bố phát ra từ chính nơi đó.
Tiêu Thần cầm Thất Bảo Diệu Thụ, tựa như u linh nhanh chóng tiếp cận.
Trên bầu trời mây đen dày đặc đã ngăn chặn ánh mặt trời. Chúng phủ kín như những bóng ma lớn lên hòn đảo khổng lồ nên ngay cả là Hoàng Toản cốt thể cũng rất dễ dàng che dấu hành tung của mình.
Tiêu Thần tận lực áp chế Hỏa Chủng, làm cho nó gần như tắt ngấm, không có bất cứ dao động dị thường nào dập dờn ra. Hắn nhanh chóng liền tiếp cận tòa Cổ Bảo đỏ nâu kia, không một tiếng động mà tiềm nhập vào.
Bên trong Cổ Bảo nếu như loại bỏ Thiên Âm có quy luật kia thì không có bất kì tiếng động khác. Tất cả Hỏa Chủng sinh vật đều rời xa tòa Cổ Bảo này, không dám tới gần mảy may.
Tiêu Thần dễ dàng liền tiếp cận đến chỗ rung động Bản Nguyên Thiên Âm.
Trong một tòa đại điện, chỉ thấy một Hoàng Toản khô lâu đang ngồi dưới đất. Nó không ngừng rung động Hỏa Chủng, dao động tinh thần đúng là do nó phát ra.
"Rất tốt, hai năm nay ngươi tiến bộ phi thường lớn, cơ hồ đã hoàn toàn nắm trong tay pháp môn tu luyện thần hồn."
Ở cách Hoàng Toản khô lâu không xa có một chiếc ghế bạch cốt bảo, trên ghế có một bạch cốt khô lâu xem ra rất bình thường đang ngồi. Nó không có bất cứ gì khác thường, Hỏa Chủng dao động rất yếu ớt, căn bản không coi là cường đại, thậm chí có thể nói là nhỏ yếu. Nhưng Tiêu Thần không biết vì sao từ trên người nó cảm giác được một khí tức đã bao năm tháng, phảng phất đó là một pho tượng hoá thạch từ xưa.
Cảm giác rất kỳ quái, hoàn toàn là một loại trực giác.
Hoàng Toản khô lâu đình chỉ rung động Hỏa Chủng, cung kính dập đầu trên mặt đất rồi nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm, con nhất định không phụ kì vọng của tiền bối, phát huypháp quyết này cao hơn."
Tiêu Thần lập tức thất kinh, Hoàng Toản khô lâu đều phải quỳ xuống trước bạch cốt khô lâu. Rất rõ ràng bạch cốt kia là lão gia hỏa, tựa hồ chỉ điểm cho Hoàng Toản khô lâu cách tu luyện như thế nào.
"Ta đã bị phế đi, ngươi là hy vọng của ta. Môn phái của ta đây liền toàn bộ nhờ vào ngươi. Ngươi coi như là một vương giả , có thể đi lại trên Cửu Châu." Nói tới đây lão khô lâu lấy xuống một quả không gian Giới Chỉ đưa cho Hoàng Toản khô lâu rồi nói: "Ta năm đó giết chết vô số cao thủ của trăm tộc, tinh luyện ra trăm bình thần dịch. Đã bị ta dùng mất chín phần mười, còn có một chút đều ban cho ngươi."
Hoàng Toản khô lâu lại dập đầu lần nữa, đeo không gian Giới Chỉ vào trên ngón tay mình rồi sau đó cung kính nói: "Tiền bối sớm muộn gì sẽ tái hiện ngày xưa huy hoàng. Con tin tưởng một ngày kia ngài nhất định có thể khôi phục chiến lực vô địch ."
"Ngươi đi đi, có khả năng đến Cửu Châu rèn luyện ." Lão khô lâu phất phất tay.
Hoàng Toản khô lâu lại quỳ lạy lần nữa, rồi sau đó thối lui.
Tiêu Thần nhìn trợn mắt há hốc mồm. Lão khô lâu này rốt cuộc có thân phận gì mà lại khiến một Hoàng Toản khô lâu kính cẩn như thế, không thể không làm cho người ta giật mình. Nhưng mà lão khô lâu này tự xưng đã bị phế đi, đối với hắn mà nói hẳn là không có bất cứ uy hiếp gì. Hắn đã muốn đuổi theo Hoàng Toản khô lâu kia để giết nó.
Nhưng đúng lúc này, lão khô lâu trắng như tuyết kia lại phát ra dao động tinh thần làm cho người ta sởn gai ốc. Lão nói vô cùng lạnh lẽo: "Đã nhìn thời gian dài như vậy, ra đi."
Tiêu Thần lập tức trong lòng cả kinh, cái lão cổ hủ như hoá thạch này không phải phế đi rồi sao. Tại sao còn có thể phát hiện ra hành tung của hắn. Nhưng mà việc đã đến nước này thì hắn cũng không có gì đáng sợ nên đi ra từ chỗ tối.
Tiếng bước chân ở trong đại điện u ám đáng sợ này truyền đi đặc biệt vang dội.
Đến khi thấy một khối Hoàng Toản khô lâu xuất hiện ở trước mặt, linh hồn Hỏa Chủng chập chờn của lão khô lâu kia lập tức nhấp nháy một phen, rồi điềm nhiên nói: "Các Hoàng Toản khô lâu ta đều đã gặp, nhưng chưa từng có thấy ngươi. Chẳng lẽ là Bạch cốt Tế Đàn mới sinh ra con cháu . . . Không đúng, ngươi không phải người của khô lâu tộc chúng ta." Nói tới đây thì trong mắt lão khô lâu bắn ra hai đạo chớp sáng làm cho người ta sợ hãi mà bảo: "Khí tức của ngươi không giống loại của chúng ta, ngươi không phải là tộc nhân của ta! Rốt cuộc Ngươi là ai?"
"Ta là ai rất quan trọng sao?" Tiêu Thần đến gần lão thêm hai bộ.
Lão khô lâu nói vô cùng đáng sợ: "Ngươi rất tự phụ, nhưng ở trước mặt ta thì thu lại sự tự tin của ngươi đi. Lúc ta tung hoành vũ trụ, chinh chiến thiên hạ thì ngươi còn không biết là hạt bụi nơi nào."
Tiêu Thần cảm giác không ổn bèn lập tức lui lại phía sau mấy bước.
"Chậm đã, từ khi ngươi bước vào gian đại điện này thì cũng đã nhất định khó có thể thoát đi. Ta hỏi một lần nữa, ngươi tới từ nơi nào. Nếu như nói ra thì ta có khả năng suy nghĩ buông tha cho ngươi." Lão khô lâu nhìn Tiêu Thần với vẻ cực kì độc ác.
"Ngươi đã bị phế đi thì còn có thể làm khó dễ được ta sao?"
"Hừ hừ hừ. . . Ngay cả là một con hổ hấp hối thì cũng còn hơn một con mèo hoang đang lúc cường thịnh." Từ trong đôi mắt Lão khô lâu bắn ra hai chùm tia sáng làm cho người ta sợ hãi, ánh sáng yếu ớt xanh lét giống như ma trơi.
Vừa lúc đó, một cỗ uy áp phô thiên cái địa mãnh liệt nện về hướng Tiêu Thần. Đó là một loại dao động tinh thần cổ xưa cường đại, cực kì giàu có quy luật rung động.
Tiêu Thần hô lớn không tốt, Bản Nguyên Thiên Âm chữ " Ông" toàn lực rung động ra. Hắn lấy Thiên Âm đối kháng Thiên Âm, đồng thời tức tốc lui lại.
Nhưng mà căn bản không ngăn được!
Cỗ uy áp kia vô phương ngăn cản, không thể chống lại!
Quả thực giống như là vũ trụ hồng hoang đang đè xuống, muốn nghiền nát hắn!
Hoàng Toản cốt thể của Tiêu Thần như là bốc cháy lên, nó bộc phát ra hào quang thần thánh mãnh liệt, dốc toàn lực rung động Thiên Âm chữ " Ông". Trong khi cực nhanh rút lui thì đồng thời đưa Thất Bảo Diệu Thụ chắn trước người.
"Oanh "
Một loại lực lượng như biển động trực tiếp đánh bay Tiêu Thần. Nơi nào hắn đi qua Cổ Bảo tan thành tro bụi. Thất Bảo Diệu Thụ bị hắn chắn trước người phát ra hào quang rực rỡ, đón nhận lực lượng khó có thể tưởng tượng rồi sau đó lại phát ra một tiếng giòn tan răng rắc. Nó xuất hiện một vết nứt khủng bố, mắt thấy như sẽ bị bẻ gẫy.
Nhưng mà rốt cục xem như đã chặn được thần hồn công kích ngập trời kia, loại dao động tinh thần khủng bố như đại dương mênh mông kia đã biến mất tựa thủy triều.
Tiêu Thần ngạc nhiên, lão khô lâu này rốt cuộc đạt tới cảnh giới như thế nào? Nếu như không phải trong tay nắm giữ Thất Bảo Diệu Thụ này thì vừa rồi khẳng định hẵn đã bị hình thần câu diệt.
Tiêu Thần đi ra từ trong phế tích , tòa Bảo to lớn có một nửa đã hoàn toàn tan thành tro bụi, hoàn toàn là bởi cỗ hồn lực muốn tiêu diệt Tiêu Thần kia gây ra. Nhưng mà một nửa khác của Cổ Bảo lại hoàn hảo không tổn hao gì. Lão khô lâu lẳng lặng ngồi ở trong đại điện đã bị tàn phá kia, xem ra rất suy yếu, tựa hồ khó có thể gắng sức giữ cho cốt thể ngồi ở trên Bạch cốt bảo y.
Tiêu Thần kinh ngạc do dự, lão khô lâu không phải đã bị phế bỏ sao? Tại sao vừa rồi còn có thể có lực công kích đáng sợ như thế, làm cho Thất Bảo Diệu Thụ đều suýt nữa bị phá hủy, quả thực sâu không lường được.
Nhưng mà, bạch cốt thể trên ngai vàng kia lại lung lay sắp đổ khiến hắn nghi hoặc không thôi. Hắn lập tức nhặt lên một khúc xương khô, dùng sức ném về phía trước.
"Răng rắc "
Khúc xương khô vẽ ra một tia chớp trắng trong khoảnh khắc xuyên thủng lão khô lâu, đánh bay lão đi làm rớt khỏi ghế Bạch cốt bảo y.
Tiêu Thần như một tia chớp lọt vào đại điện, nhằm vào lão khô lâu liền đánh ra ba nhát Thượng Thương Chi Thủ. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là, cốt thể của lão khô lâu không bị tổn hại mảy may!
Chắc chắn vượt quá tưởng tượng !
Lão khô lâu xác thật đã mất đi chiến lực. Lão vẻn vẹn chỉ có năng lực tung ra một kích, trong khoảng thời gian ngắn vô phương ra tay lần nữa.
Ngay cả là như thế, Tiêu Thần cũng cực độ kinh ngạc. Nếu như lão khô không bị phế thì thật không biết đạt đến cảnh giới cường đại như thế nào. Từ một kích kia , cùng với cảnh giới cốt thể cứng rắn đến mức tận cùng của lão thì không khó tưởng tượng trạng thái đỉnh cao ngày xưa của lão đích xác cường đại cùng khủng bố ra sao.
"Ta đã biết. . . Từ trên người của ngươi cảm giác được khí tức quen thuộc . . . Ngươi tới từ Tử Vong thế giới." Ngọn lửa linh hồn yếu ớt của Lão khô lâu lại nhảy lên, dao động tinh thần càng ngày càng yếu ớt, lão nói: "Thuỷ tổ của chúng ta đến chính từ thế giới kia, đã tiến vào Hồn Giới trong tứ phương thế giới . . ."
"Đáng tiếc a. . ." Lão khô lâu đùa cợt nhìn Tiêu Thần rồi nói: "Ngươi cũng đã bỏ lỡ một cơ hội, một cơ hội từ chỗ sâu nhất của Tử Giả Thế Giới tiến vào Hồng Hoang Thiên Giới . . ."
"Cái gì, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?" Trong lòng Tiêu Thần dâng lên cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời.
"Năm đó, thuỷ tổ chúng ta tại thế giới Tử Giả coi như là nhân vật cao nhất cấp . Nhưng mà càng đi chém giết đã gặp phải Ác Linh cùng Tà tộc còn cường đại hơn. Mặc dù vô cùng may mắn trốn ra đến thế giới người sống, nhưng đã bỏ lỡ một cơ hội cực lớn . . ." Nói tới đây, trong đôi mắt lão khô lâu đột nhiên nở rộ xuất ra hai đạo chớp xanh lét bắn về phía Hỏa Chủng trong đầu lâu Tiêu Thần.
Tiêu Thần vốn một mực phòng bị lão bèn trực tiếp rung động Thiên Âm chữ " Ông". Trong hồn lực dao động kịch liệt thì Hỏa Chủng của lão khô lâu đã tan thành tro bụi, nhưng mà bộ xương cốt trắng như tuyết lại không hư hao chút nào, vẫn bảo lưu đầy đủ.
Này lão khô lâu cường đại đến nghịch thiên , bộ bạch cốt lão lưu lại mặc kệ cho Tiêu Thần công kích như thế nào thì đều căn bản bất diệt. Điều này làm cho trong lòng Tiêu Thần lập tức nghĩ tới hai chữ: quân vương? !
Lão gia hỏa này vào lúc tuyệt đỉnh không phải là nhân vật cấp quân vương sao?
Cùng với Cổ Bảo hoàn toàn tan thành tro bụi, từ xa xa truyền đến những trận xôn xao. Không ít khô lâu phát hiện điều dị thường đang nhanh chóng vọt tới.
Tiêu Thần cũng không dám trì hoãn nữa, hóa thành một đạo cầu vồng vàng rực bay lên trời. Ở bên bờ hòn đảo hắn mặc bộ giáp sắt cùng quần áo vào, trực tiếp lặn xuống trong đại dương mênh mông rồi đi trong lòng nước tại thế giới đáy biển.
Đi trong lòng nước như thế đến mấy ngàn dặm, ước chừng trôi qua hơn nửa ngày thì hắn mới nổi ở ngoài khơi.
Giờ phút này, hắn vẫn thân ở hải ngoại. Nhưng dẫu đã sớm rời xa đảo Khô Lâu mà vẫn có khả năng cảm ứng được rõ ràng bầu không khí căng thẳng tại hải ngoại. Rất nhiều cao thủ các chủng tộc thường lui tới giữa biển khơi. Tại mỗi một hòn đảo lớn thì càng phòng thủ thêm nghiêm ngặt, tựa hồ đã xảy ra đại sự gì.
Đến khi thấy rất nhiều Phi Thiên khô lâu đang tìm kiếm giữa đại dương mênh mông vô tận thì hắn hoàn toàn sáng tỏ.
Thông qua những gì mà các Phi Thiên khô lâu này gào thét, cùng với cao thủ rất nhiều chủng tộc giúp đỡ tìm tòi thì Tiêu Thần biết đã xảy ra cái gì.
Đảo Khô Lâu sôi sùng sục !
Một bậc tồn tại siêu cấp khủng bố bị giết chết đã làm tại hải ngoại bùng phát một cơn đại địa chấn.
"Con mẹ nó. . . chẳng lẽ thật sự ta . . . đã giết chết một vị quân vương? !"
Tiêu Thần cảm thấy giật mình với suy nghĩ của chính mình. Ngay cả đó là một quân vương đã bị phế đi, nhưng nghĩ đến tại đảo Khô Lâu lão cũng có địa vị khó có thể tưởng tượng thì đây xác thật xem như sự kiện trọng đại làm rung động hải ngoại.
Tạo thành phong ba lớn như vậy, Tiêu Thần cảm giác vô phương tiếp tục tạm ở lại tại hải ngoại.Nếu không vội vàng rút đi thì chỉ sợ tùy thời sẽ gặp vận xấu bị diệt.
Hắn lại lần nữa chìm vào đáy biển, đi ngầm về hướng Cửu Châu.
Cho đến khi gần tới duyên hải thì hắn mới nhô lên mặt nước. Nhưng ngay khi hắn muốn phóng lên cao thì, đột nhiên cảm giác được năng lượng dao động cường đại nên lập tức lại trốn vào trong nước biển.
Xuyên thấu qua làn nước xanh, hắn thấy được không ít dị tộc cường giả từ phía Cửu Châu đang vội vã bay về hướng biển khơi.
Vu Yêu Vương, Đọa Lạc Thiên Sứ vương, Nghĩ vương ... hết một nhóm lại một nhóm người, vội vã bay về hướng hải ngoại.
Rồi sau đó hắn lại thấy được Chiến Vương Cảnh Bồ dẫn dắt hơn mười vị cường giả Chiến tộc cũng đang nhanh chóng lao ra giữa biển khơi.
Theo sau, hắn lại phát hiện Dạ Xoa Vương. Dạ Xoa Vương cường đại đã hóa thành một tia chớp xanh, kéo theo ma khí ngập trời làm cho mặt nước biển vốn yên tĩnh đều bắt đầu gào thét cuồn cuộn.
Cuối cùng, Khô Lâu Vương và các dị tộc vương cũng lần lượt xuất hiện, nhanh như tia chớp hướng về hải ngoại chạy đi.
Các Dị tộc vương không ngờ vội vàng lui về từ Cửu Châu làm Tiêu Thần càng thêm khẳng định, trong lúc vô tình hắn thật sự đã giết chết một đại nhân vật khó lường .
Xem ra dư âm sâu xa của "đại địa chấn (Động đất)" tựa hồ rất khó bình ổn! Tiêu Thần cảm giác được có lẽ cần phải khuấy lên vài trận "Hải khiếu (Biển gầm)", nếu như có thể giết chết mấy dị tộc vương tại hải ngoại thì đó liền càng thêm hoàn mỹ.