Converter: Daitri_Giangu
Dịch giả: Duongproooo
Vào giờ khắc này, Tiêu Thần có chút hối hận. Dẫn nhóm nam nữ trẻ tuổi Thần Tộc này tới Cửu Châu, thật không biết là một cỗ chiến lực cường đại hay là một đám làm cho người ta phiền toái đau đầu.
Vài tên thiếu nam thiếu nữ ồn ồn ào ào, cãi nhau ầm ĩ. Mỗi đứa đều có chủ trương của mình, đây quả thực chính là một đám yêu tinh gây họa. Chúng đều cùng chung điệu bộ e sợ thiên hạ không loạn. Điều càng đáng giận chính là Kha Kha như thể tìm được tri âm, thỉnh thoảng trề môi buông ra vài câu giới thiệu cho bọn chúng tình thế mạnh yếu của trăm tộc ở Cửu Châu.
- Quay về đã . . ." Tiêu Thần kéo tai Tuyết Bạch Tiểu Thú. Trước hết cứ túm về tiểu tử kia , không thèm để ý tới Tiểu quỷ đang ra sức phản đối, phi thường "Trấn áp" nó bắng cách túm chặt cánh tay. Rồi sau đó nói với bảy tên nam nữ Thần Tộc lắm chuyện: "Thành thật theo sát bên cạnh ta, không cho đi đâu hết."
"Đại thúc. . ." Một tiểu nha đầu mười bảy mười tám tuổi mở miệng nói một câu đại thúc ngọt ngào khiến cho Tiêu Thần suýt nữa ngã bổ chửng. Hắn buồn bực hỏi: "Ta già như vậy sao?"
"Đại thúc. . ." Tiểu nha đầu dịu dàng đáng yêu cười cười rồi nói nũng nịu: "Ta thật sự muốn nếm thử mùi vị cánh thiên sứ gì gì đó. Không bằng thúc dẫn ta đến thiên đường chộp lấy một hai con đi." Vừa nói nó vừa tiến đến gần, lắc lắc cánh tay Tiêu Thần.
Tiêu Thần lập tức cảm giác nổi lên một tầng da gà, vội vàng lui về phía sau vài bước miệng nói: "Có chuyện thì chỉ cần nói."
"Đi Long Đảo tróc con Dực Long."
"Không. Đi bắt ma viên. Óc khỉ đại bổ."
. . .
Vài tên nam nữ lắm điều xông tới cãi nhau. Kết quả mọi chuyện quay trở lại điểm ban đầu.
"Ta nói không được chính là không được!" Tiêu Thần không thể không phát ra uy áp. Đám gia hỏa này rất làm cho người ta bận tâm . Không có bản lĩnh thật đúng là không khuất phục được chúng.
"Đại thúc ngươi rất độc đoán." Một thiếu niên Thần Tộc dè dặt phản đối.
"Chính vậy. Không thể hạn chế tự do cá nhân của chúng ta." Một tên Thần Tộc lên tiếng ủng hộ.
Tiêu Thần trừng mắt, nói: "Ta đang làm điều tốt cho các ngươi. Trăm tộc xuất thế, hoàng kim thịnh thế đã tới, cao thủ xuất hiện lớp lớp. Điều này làm cho Cửu Châu trở nên phi thường nguy hiểm. Căn bản không phải Thiên Đường trong suy nghĩ của các ngươi ."
"Đại thúc là bạo quân, chúng ta muốn phản kháng." Một thiếu nữ Thần Tộc nhảy ra, vung cánh tay mũm mĩm ra sức hiệu triệu.
"Hảo. Nói ta là bạo quân, ta đây liền trấn áp các ngươi." Tiêu Thần thấy đám nam nữ lắm điều này "Bất hợp tác" như thế liền chuẩn bị trước hết túm lấy hai kẻ "Điển hình" .
Vậy mà kẻ nghịch ngợm nhất kia, thiếu nữ tên là Băng Lan lại cổ động mọi người. Nó hô: "Vì tự do. Chúng ta nhất loạt ---- trốn thôi!"
Thiếu nữ Tuyết Mộng có quan hệ tốt nhất cùng nó lập tức hưởng ứng, hô theo: "Phản kháng bạo quân, các huynh đệ tỷ muội, chúng ta phân tán ra mà chạy trốn."
Xoẹt xoẹt xoẹt
Bảy tên nam nữ Thần Tộc lắm điều trong phút chốc bay về phía bốn phương tám hướng. Chạy thoát sạch sẽ.
Tiêu Thần liền giải phóng Kha Kha đang bị trấn áp túm chặt cánh tay, hắn bảo: "Mau mau , thu bọn họ vào Thất Nhạc Viên của ngươi ."
Kết quả. Tiểu tử kia lại lẩm bẩm, không muốn nhúc nhích. Tiêu Thần tức giận dí một ngón tay vào đầu nó mà bảo: "Nhanh lên một chút!" Thấy như thế, Tiểu quỷ mới lằng nhà lằng nhằng truy đuổi theo.
Tiêu Thần cũng bắt đầu tự mình đuổi bắt nhóm nam nữ lắm điều này. Bát Tướng cực nhanh tăng tốc đến mức tận cùng, trong phút chốc liền dùng Bát Tướng Thế Giới giam cầm trở về một người, rồi sau đó phong bế tu vi của hắn lại. Hắn hướng về phía Kha Kha đang đuổi theo, từ cách rất xa chợt nghe đến Tiểu Thú đang thúc giục: "Cố gắng lên. Chạy mau."
Tiêu Thần lộn ruột. Tiểu quỷ này lại đi giúp đỡ người ngoài chạy trốn, hắn lấy Bát Tướng cực nhanh đuổi theo phương hướng có kẻ đang chạy trốn, không ngờ là hai thiếu nữ Băng Lan cùng Tuyết Mộng hoạt bát lắm mồm nhất.
"Bạo quân. Buông chúng ra."
Không để ý tới sự phản đối của hai thiếu nữ lắm mồm, Tiêu Thần không chút khách khí gõ một cái vào đầu Tiểu Thú Kha Kha rồi nói: "Mở Thất Nhạc Viên ra."
Tiểu tử kia ôm đầu lẩm bẩm. Lần chà lần chần không tình nguyện đành mở ra. Tiêu Thần quẳng tất cả ba tên Thần Tộc vào đó rồi nói với Tiểu quỷ: "Không được để chạy thoát một người nào. Nếu không phạt ngươi một tháng không cho ăn gì."
Dựa vào Bát Tướng cực nhanh, Tiêu Thần lần lượt bắt trở về toàn bộ bảy tên nam nữ Thần Tộc lắm điều rồi ném vào trong Thất Nhạc Viên. Đương nhiên, bảy người tựa hồ biết vị "Giám hộ " này là có thiện ý. Bọn họ cảm giác mình đuối lý nên cũng không có phản kháng kịch liệt. Nếu như quả thật là ai nấy đều đại chiến một hồi cùng hắn thì liền phiền toái lớn.
Tiêu Thần quyết định xâm nhập Cửu Châu. Trước hết cứ hiểu rõ tình hình đã , dù sao hắn đã rời đi bảy tám tháng nên rất nhiều chuyện vừa rồi đều không biết.
Hai ngày sau. Đến lúc xuất hiện ở một tòa thành nhỏ, hắn chuẩn bị thả mấy người nam nữ Thần Tộc lắm mồm ra ngoài để hưởng bữa tiệc lớn thịnh soạn thì kết quả là Tiểu Thú Kha Kha lằng nhà lằng nhằng, chần chờ mãi không chịu mở Thất Nhạc Viên ra. Cuối cùng lại còn muốn len lén trốn.
"Làm sao vậy? Mau mở ra nhanh lên một chút, ngươi không có việc gì gạt ta đó chứ." Hắn hồ nghi nhìn tiểu tử kia.
Đến lúc Kha Kha miễn cưỡng mở Thất Nhạc Viên ra thì Tiêu Thần lập tức giận đến cùng cực. Hắn nhéo tai Tiểu Thú quát: "Ngươi. . . không ngờ lại thả cho chúng chạy. Cái quân tiểu phản đồ nhà ngươi này!"
"Không có. . ." Kha Kha nhỏ giọng nói thầm: "Vẫn còn lại hai người."
"Ầm ầm "
Xa xa. Một cái đỉnh đồng lớn đangkhông ngừng rung động, bên trong tựa hồ đã có người. Tiêu Thần đi đến rồi mở nắp đỉnh đồng ra. Tiểu Thiên Nhai với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đi từ bên trong ra. Vẫn còn có một thah niên Thần Tộc tướng mạo đường đường cũng lập tức nhảy dựng lên.
Chỉ còn lại có Thiên Nhai nhỏ tuổi nhất cùng với chàng trai Thần Tộc lớn tuổi nhất là đang bị giam giữ.
Tiêu Thần sau một hồi tra hỏi mới biết được. Do hai thiếu nữ lắm mồm Băng Lan cùng Tuyết Mộng này hối lộ, sau khi đồng ý sẽ cho Tiểu Thú mười đôi ma hùng chưởng ( tay gấu), năm đôi cánh thiên sứ nướng, ba cái chân rồng còn nguyên mùi vị , hai đôi cánh Phượng Hoàng rán thì Tiểu Thú cùng ngày liền hết sức phấn khởi len lén thả cho bọn họ rời đi .
Những người khác học theo, vội vàng đồng ý làm giao dịch cùng Kha Kha. Kết quả tất cả đều thu được tự do, thần không biết quỷ không hay trốn ra khỏi Thất Nhạc Viên.
"Còn ngươi tại sao lại không đào tẩu, không phải ngốc như vậy chứ?" Tiêu Thần nhìn chàng trai Thần Tộc tên là Kỳ Nhi, tên rất không tương xứng với người. Rõ ràng hắn có vóc người cường tráng, diện mạo cũng coi như anh khí bức người. Nhưng lại lấy một cái tên yếu đuối nhu nhược như vậy.
Kỳ Nhi có vẻ hơi ngượng ngùng. Hắn gãi gãi đầu, đáp: "Ta đây không giống với bọn họ."
Nhìn tên vạm vỡ lớn tuổi nhất này, Tiêu Thần gật đầu nói: "Thật hiếm có. Cuối cùng cũng có người làm cho người ta bớt lo một chút."
"Ta đây lớn tuổi , cũng đã sắp ba mươi . Khác hẳn với bọn họ chỉ nói về đồ ăn, ta đây muốn đi đoạt Thần Vương làm cô dâu . . ."
Tiêu Thần lập tức hết chỗ nói rồi, tức giận muốn cho hắn một cái tát. Kẻ này lại cũng không phải người lương thiện. Vừa xét là có thể thấy hắn làm kẻ đầu trò dẫn đến đại họa. Nếu như giết chết một vị dị tộc vương còn chưa tính. Gia hỏa này lại còn muốn bắt về làm cô dâu, khiến cho nỗi sỉ nhục chủng tộc càng dễ dàng gây ra đại cừu đại oán.
"Bọn ta trong thôn trải qua hơn mười đời sinh sản đều đã là họ hàng gần, không thể cưới lẫn nhau. Cần phải có huyết dịch mới đổ vào cho nên ta đây muốn tìm người đạt tới cảnh giới Chí Nhân Thiên vương mang về làm cô dâu." Chàng trai Thần Tộc Kỳ Nhi cười chất phác.
Mũi Tiêu Thần thiếu chút nữa bị lệch đi vì tức giận, thế này thì là phẩm chất gì vậy. Thần Tộc lão nhân Lý Mục cùng Triệu Anh tại sao lại chọn lựa như thế? Không chỉ có tuyển ra thiếu nữ Băng Lan cùng Tuyết Mộng lắm mồm như vậy , lại còn đưa ra kẻ dở hơi này. Hắn mặt đầy vẻ bất thiện nhìn Kỳ Nhi mà nói: "Cảnh giới Chí Nhân. . . Ngươi yêu cầu quả là rất cao."
Chàng trai Thần Tộc Kỳ Nhi gãi gãi đầu, chất phác cười. Có hơi ngượng ngùng nói: "Không cao. Không cao. Ông nội của ta nói. Chỉ có ai đạt tới cảnh giới Chí Nhân Thiên vương mới miễn cưỡng có thể thông gia cùng Thần Tộc chúng ta."
"Nói ngươi mập ngươi vẫn còn sung sướng." Tiêu Thần đã cáu đến nghiến răng nghiến lợi .
Việc đã đến nước này, hết thảy đều đã sáng tỏ. Kỳ Nhi cũng muốn thoát khỏi Thất Nhạc Viên, nhưng lại đưa ra một câu nói chọc giận Tiểu Thú. Hắn nói là sẽ đi đoạt mấy La Lỵ đẩng cấp Thần Vương cho Kha Kha làm cô dâu. Kết quả là gương mặt nhỏ nhắn của Kha Kha đen sì lại mà phong ấn hắn, nhốt vào trong đỉnh đồng.
Về phần Tiểu Thiên Nhai. Chính là vào Thất Nhạc Viên liền nửa bước không chịu rời. Nó tha thiết mong chờ nhìn Linh Quả đầy vườn mà chảy nước miếng, cuối cùng tự nhiên cũng khó tránh được số mệnh bị Tiểu quỷ nhốt nốt vào trong đỉnh đồng.
"Ngươi ---- cũng trốn chạy đi!" Tiêu Thần chỉ vào chàng trai Thần Tộc Kỳ Nhi mà nói: "Bảy người thì đã chạy mất năm. Ta cũng không quan tâm nếu lại có thêm một người như ngươi."
Kỳ Nhi không cần nói hai lời liền nhảy ra khỏi Thất Nhạc Viên ,bỏ trốn mất dạng. Nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
"Thật đúng là biết nghe lời a!" Tiêu Thần tức giận cười gằn. Rồi sau đó nhìn Thiên Nhai, bảo: "Có phải ngươi cũng muốn trốn hay không."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhai đỏ bừng lên rồi đáp: "Đánh chết ta cũng không đi!" Nó nhìn chăm chú thần quả khắp vườn, kiên cường nuốt nước bọt.
Kha Kha có " ý thức lo toan hậu họa" cực mạnh, nó liền hái ba bốn miếng Linh Quả nhét vào trong lòng hắn. Sau đó trực tiếp quăng hắn ra khỏi Thất Nhạc Viên, ra hiệu hắn trốn chạy. Nó sợ thần viên của mình bị kẻ ăn trộm tưởng nhớ đến.
"Tiểu phản đồ nhà ngươi này chuyên môn phá hoại công việc của ta." Tiêu Thần dí một ngón tay vào trán nó.
"Ta mới không đi đâu cả!" Thiên Nhai phi thường dứt khoát, chuẩn bị ở lại bên người bọn họ.
Điều này làm cho Kha Kha cau mày, thở hổn hển cảnh cáo Thiên Nhai không nên quá phận.
Bên bờ Đông Hải. Sóng cuộn dữ dội khiến người ta sợ hãi, đất đá bay loạn xuyên không.
Kha Kha dốc cạn kiệt khả năng, đang ra sức thu vào pho tượng đá khổng lồ kia, dẫn đến vùng biển chung quanh sóng dữ ngàn trùng. Những cơn sóng mãnh liệt mênh mông ngập trời, bọt sóng cuồn cuộn nổi lên đánh tan cả các đám mây trên trời .
Ngư dân sống ở ven biển chưa từng nhìn thấy biển gầm đáng sợ như thế, sóng lớn lại thực sự xen lẫn cùng mây đen trên trời cao, thật sự nghe rợn cả người.
May là sóng biển phi thường kỳ dị, cũng không có lan đến trên bờ biển. Như thể là đang có một cỗ lực lượng thần kỳ đang ngăn cản muôn vàn những cơn sóng mạnh mẽ.
Pho tượng đá khổng lồ trên người cắm hai mươi bốn thanh Chiến Kiếm vẫn đứng yên giữa biển khơi trong hai ba năm qua, hôm nay phát ra tiếng vang ầm ầm. Nó chậm rãi vươn lên khỏi đáy biển, hướng về Thất Nhạc Viên từ từ bay tới.
Pho tượng đá khổng lồ này không chỉ có những vết rách xuất hiện bên trong. Ngay cả từ bề ngoài cũng có thể thấy nó có những vết rạn trải rộng như mạng nhện . Rất rõ ràng nó sẽ không kiên trì được bao nhiêu thời gian rồi sẽ vỡ vụn .
Ngay cả là Kha Kha lấy Thất Nhạc Viên bao phủ xuống cũng phải mất công sức lớn lao một phen mới thu được pho tượng đá cực lớn này vào, có thể nghĩ tượng đá này phi phàm ra sao.
"Ầm vang "
Trong Thất Nhạc Viên rung lên, pho tượng đá khổng lồ bị thu vào. Nó đứng sừng sững ở giữa thần viên, giống như một quả núi lớn cực cao.
Trong thần viên linh khí đậm đặc, hơn xa so với mật độ linh khí bên ngoài. Sau khi pho tượng đá đứng sừng sững ở chỗ này, đã có những đạo hào quang lượn lờ trên nó. Tiêu Thần kinh ngạc phát hiện, có không ít linh khí đã từ chỗ vết rạn thấm tan vào bên trong tượng đá .
Thấy cảnh tượng như thế, trong lòng hắn rất giật mình. Chẳng lẽ nói nhị thập tứ kiếm xuyên thân tượng đá còn có thể chữa trị được nó hay sao?
Mấy ngày trước, nghe nói trong trăm tộc có Bán Tổ tọa trấn, trong lòng Tiêu Thần rất nặng nề. Nhưng hiện tại sau khi nắm giữ tượng đá, trong lòng hắn lập tức cảm giác mình đã có chỗ dựa.
"Y nha. . ." Kha Kha nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bọn họ làm thế nào vẫn chưa trở lại. Chúng ta không cần đi tìm sao?"
Tiêu Thần quở trách: "Nếu như không phải ngươi len lén thả bọn họ rời khỏi thì còn phải đi tìm sao?"
"Bọn họ nợ ta rất nhiều món ăn ngon. Cánh thiên sứ cánh, chân rồng nguyên vị, thịt bò Thiên Ma . . ."
Tiêu Thần nghe vậy, lập tức gõ lên đầu hắn một cái mà nói: "Thể hiện sốt ruột hồi lâu, thì ra ngươi vì lo lắng cái này." Có điều khi nghe nhắc đến những món ngon truyền thuyết này thì Tiêu Thần cũng lại thèm thuồng, hắn bảo: "Sau khi nhận được những mỹ vị này, ta sẽ thu hoạch một nửa của ngươi như thuế!"
Tuyết Bạch Tiểu Thú lập tức bắt đầu ảo não hự hự, lầm bà lầm bầm nhưng ngoài mặt vẫn phải đồng ý. Có điều đối với thần quả trong Thất Nhạc Viên thì Tiểu Thú cũng không keo kiệt đối với Tiêu Thần, mặc kệ cho hắn hái, mỗi ngày Tiêu Thần cũng có huyệt đạo được thần hóa.
"Cũng chia cho ta một nửa đi." Thiên Nhai hiện tại đã trở thành cái đuôi nhỏ của Kha Kha. Cả ngày lằng nhà lằng nhằng theo sát ở phía sau, ra sức nhõng nhẽo muốn ăn Linh Quả.
Tiểu Thú nghe vậy thì lập tức nhìn trời, không đếm xỉa tới yêu cầu của nó.
"Mấy tên gia hỏa kia thực sự chẳng để ai bớt lo a." Tiêu Thần có chút đau đầu, nhưng thực sự bỏ mặc không quản. Bảy người nếu như toàn bộ biến đi hết, Thần Tộc lão nhân Lý Mục cũng không thể góp sức cùng hắn . Vốn tưởng rằng đó là một cỗ chiến lực cường đại, không nghĩ tới cũng lại là một đám tổ tông gây họa.
"Y nha. . ." Tiểu Thú nhỏ giọng đề nghị: "Đến thiên đường thử xem. Bọn họ cuối cùng đã thống nhất ý kiến, muốn ăn cánh thiên sứ nướng."
Tiêu Thần lại gõ một cái lên trán mà bảo: "Ta đã biết rõ ngươi cũng chẳng để ai bớt lo. Đi!"
Bọn họ nhằm phía hải ngoại. Căn cứ tin tức có được mà bay lên trời cao.
Nghe nói, thiên đường lơ lửng ở trong đám mây, xinh đẹp tuyệt vời. Đó là một mảnh Tịnh Thổ ( chốn bồng lai ) bình yên tốt lành, chính là thánh viên của Thiên Sứ tộc.
Nhưng mà lại có một loại truyền thuyết khác từ xa xưa, Thiên Sứ tộc là một loại công cụ chiến tranh được một đấng tồn tại tối cao sáng tạo ra, còn thiên đường chính là vườn hoa của bậc thánh thần sáng tạo ra thiên sứ kia.
Nếu như đằng sau truyền thuyết thứ nhất là sự thực, như vậy liền phi thường đáng sợ. Thiên Sứ tộc chính là chủng tộc nổi danh cường đại, nếu như bọn họ chỉ là con rối tựa công cụ chiến tranh, vậy thì chúa tể vận mệnh của bọn họ tuyệt đối là một đấng tồn tại đích xác khủng bố đến vô phương tưởng tượng.
Trên trời có có vô vàn những đám mây trắng, như thể là những đám bông lớn vậy. Tiểu Thiên Nhai trầm trồ to nhỏ. Tại Tử Giới đều chỉ nhìn thấy những đám mây xám ngoét, chưa từng có đám mây trông trắng như tuyết thế này.
Phía trước, một mảnh lục địa mờ ảo như ẩn như hiện. Nó lẳng lặng trôi nổi trên bầu trời, xem ra tựa như ảo mộng.
Mấy người Tiêu Thần đều trốn vào trong Thất Nhạc Viên, Tiểu Thú Kha Kha giống như đề phòng trộm cướp mà nhìn Thiên Nhai vài lần. Rồi sau đó khống chế Thất Nhạc Viên dè dặt tiến vào trong thiên đường Tịnh Thổ .
Chỉ có Thất Nhạc Viên có khả năng ngăn cản cảm giác của Bán Tổ. Như thế mới có thể an toàn tiến vào chỗ sâu trong đó để thăm dò.
Nơi này quả thật là một mảnh Tịnh Thổ bình yên tốt lành. Hoa tươi nở rộ. Cỏ ngọc lan tràn . Một con sông nhỏ xinh đẹp chậm rãi chảy xuôi giữa những đám cỏ thơm. Tất cả đều đẹp như cảnh trong tranh vẽ, làm cho người ta nhìn liền có cảm giác tâm thần thực sự được thư thái cùng thả lỏng.
Thỉnh thoảng lại thấy các Tiểu Thiên Sứ vội vàng bận rộn đi hái quả tiên trong vườn cây trái. Bọn họ nhanh nhẹn vỗ cánh phảng phất như giống như không phải đang làm việc mà là đang hưởng thụ.
Đương nhiên. Cũng thấy được rất nhiều thiên sứ cường đại đang tu luyện. Trên mỗi đỉnh núi cao đều có thiên sứ cường đại chiếm cứ . Tiêu Thần nhíu mày, chung quanh vài quả núi cao hắn đã cảm ứng được dao động năng lượng phi thường kịch liệt, ngoài ra lại còn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ khi một người thiên sứ huy động Chiến Kiếm, một đạo kiếm quang lấp lánh liền trực tiếp nối thông trên trời dưới đất.
Hắn đứng ở lối ra của Thất Nhạc Viên, thầm than tộc này quả thật không đơn giản!
Rồi sau đó. Cùng với việc xâm nhập vào chỗ sâu trong thiên đường Tịnh Thổ. Tiêu Thần lại thấy được vài quả núi thần thánh nguy nga cao lớn , trên đó cũng có cung điện đứng sừng sững. Mặc dù không hề cảm giác được dao động năng lượng cường đại, nhưng cảm giác một cổ áp lực lớn lao lại tràn ngập, hiển nhiên có tu giả còn mạnh hơn đang ẩn cư tu luyện.
Đi xa hơn nữa chính là Thần Điện hùng vĩ đang trực tiếp lơ lửng giữa trời. Chín tòa Thần Điện giống như chín vầng thái dương. Hào quang vạn đạo đang phát ra uy áp khủng bố. Phàm là đi ngang qua nơi này, các thiên sứ đều dè dặt, vô cùng kính cẩn.
Đám Tiêu Thần không dừng lại ở chỗ này, mà xâm nhập vào chính giữa. Tại trung tâm thiên đường Tịnh Thổ họ đã thấy được một cung điện từ xa xưa mà lại bình thường , tuyệt không có uy áp truyền ra chút nào. Cũng không có một tí dao động năng lượng , nó lẳng lặng trôi nổi trên bầu trời.
Không có thiên sứ nào dám lui tới ở chỗ này. Ngẫu nhiên có ai đi ngang qua đó ở trên bầu trời xa thì cũng đều quỳ lạy một cái đối với nơi này.
"Điểu thần ngươi lăn ra đây cho ta. Dám diệt người truyền thừa của ta, Lão Tử diệt ngươi đã đến rồi!" Kiêu ngạo vô cùng, ở trong thánh địa thiên đường Tịnh Thổ này lại dám lớn tiếng mắng.
"Điểu thần mau mau ra đây. Hãy kiến giải cho chúng ta một lời . Nếu không chúng ta sẽ phá hủy thiên đường Tịnh Thổ của ngươi !" Một âm thanh khác hơi có chút non nớt cũng vang lên, cũng rất kiêu ngạo.
Là ai dám đứng giữa thánh địa của thiên đường mà càn rỡ mắng to? Đây thật sự là nhân vật tuyệt thế vênh váo ngút trời! Tiêu Thần phi thường giật mình. Kha Kha cũng trợn tròn mắt to.