Ngô Ý đã gần đến cực hạn chịu đựng của lỗ tai, đang muốn bảo đám người thao thao bất tuyệt tranh công đòi thưởng với cô lui xuống. Đột nhiên có một quản gia ngoại môn đứng sau cửa lớn phòng Kiếm Sất, khom người nói:
- Lão tổ tông, giang thần sông Bạch Hộc mang theo lễ trọng đến nhà cầu kiến, hi vọng lão tổ có thể nể mặt gặp cô ta một lần.
Khóe miệng Ngô Ý nhếch lên, như cười mà không cười, nhìn mọi người hỏi:
- Ta chân trước vừa đến, cô ả sông Bạch Hộc này đã chân sau theo tới. Là cái gã ở miếu Tích Hương kia mật báo? Hắn muốn chết rồi à?
Mọi người có mặt trong lòng đều biết rõ, đây là dấu hiệu lão tổ tông đã tức giận. Nhất thời tất cả lão thần tiên quyền cao chức trọng của phủ Tử Dương đều lo lắng bất an.
Mỗi lần lão tổ tông nổi giận đều đất rung núi chuyển, người ngoài không có mắt sẽ gặp tai ương ngập đầu, hoặc là người trong nhà làm việc không tốt sẽ bị bóc một lớp da.
Một lão tu sĩ phủ Tử Dương có quan hệ không tệ với hà thần Thiết Khoán, vội vàng đứng ra, nói tốt vài câu cho hà thần giống như chỉ mành treo chuông kia:
- Khải bẩm lão tổ tông, hà thần miếu Tích Hương tuyệt đối không dám. Tên này đạo hạnh thấp kém, không làm được chuyện gì, nhưng rất trung thành với phủ Tử Dương chúng ta. Cho nên tôi cả gan suy đoán, lần này lão tổ tông ngồi thuyền tiên đi xa trở về, cô ả giang thần kia ngẩng đầu mở to một đôi mắt chó, có lẽ đã nhìn thấy phong thái tuyệt thế của lão tổ tông, cho nên mới vội vàng chạy tới nịnh hót lấy lòng.
Ngô Ý dùng một ngón tay khẽ gõ vào tay vịn của ghế:
- Cách nói này... cũng có lý.
Mọi người lập tức giống như trút được gánh nặng. Cho dù là những người già ở phủ Tử Dương tính tình không hợp với lão tu sĩ, cũng không kìm được trong lòng thầm khen một câu.
Không phải lão tu sĩ kia trượng nghĩa, muốn nói mấy câu công đạo cho người ngoài. Mà là lão quản lý tiền tài của ngoại môn phủ Tử Dương, mỗi năm đều có một khoản thu nhập ngoài định mức từ chỗ hà thần Thiết Khoán khôn khéo hiểu chuyện.
Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Bình thường mà nói, Động Linh chân quân lão tổ tông một lòng tu đạo, cho dù biết được mấy chuyện mờ ám vặt vãnh này, cũng chưa chắc muốn động mí mắt một chút, mở miệng nói nặng nửa câu. Không chừng người mật báo và kẻ đáng thương bị tố giác, đều sẽ bị cô chán ghét trục xuất. Mỗi người bị đánh năm mươi gậy, sau đó ném ra khỏi cửa lớn phủ Tử Dương. Đạo lý rất đơn giản... bởi vì chuyện này khiến tâm tình của cô không tốt.
Mặc dù lão tổ tông không thích quản chuyện thế tục của phủ Tử Dương, nhưng mỗi lần có người chọc cho cô nổi giận, cô nhất định sẽ đào đất ba thước, nhổ củ cải ra khỏi đất. Đến lúc đó củ cải và đất đều gặp tai họa, vạn kiếp bất phục, thật sự là không nhận lục thân.
Trong lịch sử có mấy cung phụng cảnh giới Long Môn rất tận tụy, gọi là vào sinh ra tử vì phủ Tử Dương cũng không quá mức, công lao và khổ lao đều không thiếu. Còn có mấy đệ tử đích truyền của lão tổ tông, đều có tư chất địa tiên cảnh giới Kim Đan. Nhưng sau khi xảy ra chuyện, tất cả đều bị lão tổ tông tự tay bắt đi, không còn tin tức.
Ngô Ý vẫn không đưa ra ý kiến của mình, thuận miệng hỏi:
- Các ngươi cảm thấy có nên gặp cô ta không?
Ý kiến của mọi người khác nhau. Có người nói giang thần Bạch Hộc này gan lớn bằng trời, ỷ vào một chút quan hệ với dòng dõi họ Hồng, trước giờ không cống nạp xưng thần với phủ Tử Dương chúng ta. Cô ta đã dám đến đây, vậy cứ tùy tiện tìm một lý do, bắt lại nhốt dưới thủy lao phủ Tử Dương. Sau đó nâng đỡ một con rối biết nghe lời, kế nhiệm giang thần Bạch Hộc, vẹn cả đôi đường.
Cũng có người phản bác, nói rằng Tiêu Loan phu nhân dù sao cũng là một giang thần chính thức hiếm hoi của nước Hoàng Đình. Hôm nay nước Hoàng Đình sóng ngầm sôi sục, mặc dù phủ Tử Dương chúng ta xem như đã lên bờ, nhưng gần đây tốt nhất vẫn nên làm việc thận trọng một chút. Đường đường là phủ Tử Dương, cần gì phải giận dỗi với một giang thần lân cận, truyền đi sẽ khiến người ta chê cười.
Ngô Ý cảm thấy rất phiền, bèn vỗ vào tay vịn của ghế, nói với phủ chủ đương nhiệm cảnh giới Kim Đan:
- Tiêu Loan phu nhân này cũng không có mặt mũi lớn như vậy, khiến ta phải đi tiếp đãi cô ta. Hoàng Chử, ngươi đi gặp cô ta, xem thử cô ta rốt cuộc muốn làm gì. Nếu nói chuyện không hợp, hoặc là cầu người làm việc nhưng ra giá quá thấp, cứ bắt lại ném vào thủy lao. Còn nếu đủ ngoan ngoãn, hoặc là giá cả hợp lý, vậy thì cứ buôn bán với cô ta là được.
- Phủ Tử Dương tuy gia lớn nghiệp lớn, nhưng có ai lại chê tiền. Nếu như nói chuyện vui vẻ, tối nay bày tiệc tẩy trần cho Trần công tử, có thể thuận tiện mời cô ta tới. Còn về chỗ ngồi của cô ta... ừm, cứ xếp ở sát cửa lớn là được rồi.
Phủ chủ phủ Tử Dương Hoàng Chử ôm quyền nhận lệnh.
Ánh mắt của Ngô Ý lướt qua mọi người, nghiền ngẫm cười nói:
- Lúc ta không có mặt, các ngươi muốn làm thế nào thì ta không quan tâm. Nhưng hôm nay ta đang ở phủ Tử Dương, nếu ai dám làm việc một cách tư lợi, chẳng khác nào xem ta là kẻ ngốc.
Thủy thần sông lớn Tiêu Loan phu nhân nổi tiếng xinh đẹp, Hoàng Chử dòm ngó mỹ sắc của cô ta đã lâu. Hơn nữa phương pháp song tu của giang thần này có thể tẩm bổ thần hồn tu sĩ. Một khi giam giữ trong thủy lao, từ từ mài mòn góc cạnh, đợi một ngày nào đó lão tổ rời khỏi phủ Tử Dương rồi, còn không phải phủ chủ hắn muốn làm gì thì làm sao?
Phủ chủ Hoàng Chử vốn có suy nghĩ mờ ám này, nhưng lại bị những lời của Ngô Ý khiến cho da đầu ngứa ngáy, trong lòng kinh hãi, vội vàng cúi đầu ôm quyền nói:
- Hoàng Chử sao dám quên ơn tài bồi của lão tổ tông, nào lại tự tìm đường chết như vậy?
Ngô Ý chỉ giả vờ cười, không nói tiếng nào.
Hoàng Chử từ từ rời khỏi phòng Kiếm Sất, sau khi ra ngoài thì mồ hôi đầm đìa. Những người còn lại cũng lục tục rời đi, đều giống như cười trên nỗi đau của người khác.
Ngô Ý đột nhiên chau mày, đưa tay kẹp lấy một vệt sáng xé gió bay đến. Đó là phi kiếm truyền thư, lại hoàn toàn không đếm xỉa tới trận pháp của phủ Tử Dương.
Thủ đoạn kinh người như vậy, không cần suy nghĩ, nhất định là của phụ thân đại nhân đã đi làm phó sơn chủ thư viện gì đó.
Sau khi đọc nội dung trong thư, Ngô Ý dụi dụi ấn đường, cảm thấy nhức đầu, còn có sự tức giận không thể kiếm chế.
Cô dùng một chưởng đánh vỡ tay vịn ghế rồng làm bằng gỗ tử đàn. Mình đã rất khách sáo rồi, còn muốn thịnh tình chiêu đãi như thế nào nữa? Chẳng lẽ phải cung phụng Trần Bình An kia như lão tổ tông? Nhưng vừa nghĩ tới gương mặt âm trầm của phụ thân, sắc mặt của Ngô Ý lại lúc sáng lúc tối. Cuối cùng cô thở dài, bỏ đi, dù sao chỉ phải nhẫn nại một hai ngày mà thôi.
Chiều hôm buông xuống, cả cung Tử Khí đèn đóm huy hoàng, sáng như ban ngày.
Tối nay Phủ Tử Dương bày tiệc lớn, địa điểm nằm ở phòng Tuyết Mang của cung Tử Khí, chuyên dùng để chiêu đãi khách quý hàng đầu.
Giang thần Bạch Hộc Tiêu Loan phu nhân, dẫn theo tỳ nữ và ba người Tôn Đăng Tiên, được một nữ tu trẻ tuổi của phủ Tử Dương dẫn đường, đi tới phòng Tuyết Mang tham gia bữa tiệc.
Sự tình đã bàn luận ổn thỏa. Chẳng biết tại sao, Tiêu Loan phu nhân luôn cảm thấy phủ chủ Hoàng Chử có vẻ thận trọng, không hăng hái giống như những lần trước lộ diện ở các phủ đệ tiên gia.
Hoàng Chử sắp xếp cho bọn họ ở tại một khu vực vắng vẻ của phủ Tử Dương, đương nhiên không thể nằm trong cung Tử Khí giống như nhà riêng của Ngô Ý. Hơn nữa chỉ có một nữ tu sĩ cảnh giới thứ ba, vốn là đệ tử ngoại môn của phủ Tử Dương, phụ trách việc ăn ở đi lại của bọn họ.
Dù vậy một tu sĩ cảnh giới thứ ba nho nhỏ, cũng chẳng hề hòa nhã trước mặt một vị giang thần nương nương. Phủ Tử Dương là tiệm lớn nên khinh khách, từ trong xương tủy đã có thái độ giống như ở trên cao nhìn xuống.
Tỳ nữ và ba người đàn ông kia sắc mặt đều khó coi, chỉ có Tiêu Loan phu nhân vẫn luôn điềm tĩnh. Kế tiếp lại xảy ra một chuyện quá đáng hơn, khiến tỳ nữ và Tôn Đăng Tiên đều khó chịu, hừ lạnh một tiếng.
Sau khi nữ tu sĩ cảnh giới thứ ba thấp thỏm bất an đi vào cửa lớn cung Tử Khí, mỗi bước đều giống như đi trên băng mỏng, bởi vì những lời đồn về cung Tử Khí đều khiến người ta kính sợ. Kết quả mới đi được một nửa, nữ tu sĩ chỉ đường đại khái, sau đó bảo đám người Tiêu Loan phu nhân tự đi đến phòng Tuyết Mang. Dù sao chỗ ngồi của bọn họ rất dễ tìm, ở ngay sát cửa lớn.
Tiêu Loan phu nhân nói mấy câu an ủi tỳ nữ và Tôn Đăng Tiên, thấy không có hiệu quả, đành phải cười khổ dẫn đầu đi tới trước. Kết quả sau khi vòng qua một bức tường phù điêu, bọn họ lại gặp phải một nhóm người khác ở hành lang.
Đó là nhóm người Trần Bình An. Lúc trước một lão tu sĩ cảnh giới Long Môn đã tự mình đi mời Trần Bình An, có điều Trần Bình An chỉ hỏi thăm đường đi, sau đó bảo không phiền lão tiền bối dẫn đường nữa, tự mình đi tới là được.
Lão già vốn nắm giữ đại quyền sinh sát của tất cả tu sĩ năm cảnh giới thấp ở phủ Tử Dương, vốn cũng muốn kiên trì, nhưng vừa nghĩ tới những lời lúc trước của lão tổ tông ở phòng Kiếm Sất, cùng với dư vị mà mình nghiền ngẫm ra, cảm thấy vẫn nên thuận theo Trần công tử này thì tốt hơn. Lão ta liền cáo lỗi một tiếng, quay đầu đi làm việc của mình.
Hai bên vừa lúc gặp mặt ở nơi giao nhau của hai hành lang. Trần Bình An liền dừng bước, để nhóm người Tiêu Loan phu nhân đi trước. Tiêu Loan phu nhân mỉm cười gật đầu chào hỏi, xem như cảm ơn lễ nghĩa của người xa lạ.
Một người trẻ tuổi áo trắng lưng đeo trường kiếm ở cung Tử Khí? Tiêu Loan phu nhân cũng không suy nghĩ nhiều. Tỳ nữ bên cạnh lại không nhịn được nhìn Trần Bình An thêm vài lần. Ái chà, bên hông còn đeo một bầu rượu nhỏ màu đỏ thẫm. Nhìn giống như một tiên sư gia phả của nội môn phủ Tử Dương, nhưng vì sao không có sự bá đạo như những tu sĩ khác?
Tôn Đăng Tiên đi ở sau cùng, rất phiền muộn bực bội, cho nên không chú ý tới đám người Trần Bình An. Đột nhiên hắn nghe được có người gọi:
- Đại hiệp?
Tôn Đăng Tiên không để ý, tiếp tục tới trước.
Nhưng người nọ tiếp tục nói:
- Đại hiệp! Chúng ta từng gặp nhau ở dãy núi Ngô Công, trước ngôi miếu đổ nát.
Tôn Đăng Tiên hơi sững sốt, lập tức dừng bước, quay đầu nhìn người trẻ tuổi áo trắng đang tươi cười rạng rỡ kia:
- Ngươi là?
Trần Bình An bước nhanh tới bên cạnh Tôn Đăng Tiên, cười nói:
- Đại hiệp còn nhớ không, lúc ở ngôi miếu đổ nát, ta có dẫn theo hai đứa nhóc, một đứa áo xanh còn một đứa váy hồng. Sau khi các người hàng yêu trừ ma, đại hiệp ngài còn có ý tốt nhắc nhở ta, nói rằng những người trên núi, không phải tất cả đều làm ngơ khi có người dẫn theo yêu vật thành tinh bên cạnh.
Tôn Đăng Tiên bỗng nhớ ra, thoải mái cười lớn:
- Đúng rồi, hóa ra là ngươi.
Trần Bình An gãi đầu, hơi xấu hổ:
- Mấy năm qua vóc dáng của ta lớn nhanh, lại đổi một bộ trang phục khác, đại hiệp không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Tôn Đăng Tiên vỗ mạnh lên vai Trần Bình An:
- Thằng nhóc giỏi lắm, không tệ, không tệ. Đã xông pha ra danh tiếng rồi, có thể ăn cơm uống rượu ở cung Tử Khí. Chờ đã, có lẽ chỗ ngồi của chúng ta cách nhau không xa, đến lúc đó chúng ta phải uống vài ly.
Trần Bình An vui vẻ gật đầu nói “được”.
Năm xưa ở dãy núi Ngô Công, Tôn Đăng Tiên cầm một thanh đao nhỏ bùa chú màu bạc, cùng với những người khác truy bắt một phu nhân xinh đẹp do hồ ly hóa thân. Thiếu chút nữa bọn họ đã xảy ra xung đột với một đám con cháu quan lại du lịch giang hồ. Cuối cùng bọn họ vẫn chế ngự được con hồ ly lòng dạ độc ác kia, hình như tự xưng là Thanh Nha phu nhân.
Lần bèo nước gặp nhau đó, Trần Bình An lại nhớ rất kỹ. Thậm chí có thể nói, ấn tượng lờ mờ của hắn về giang hồ, cùng với thế nào là hiệp sĩ, thế nào là hàng yêu trừ ma, đối diện với giang hồ hiểm ác ra sao, đều bắt nguồn từ lần gặp gỡ vô tình đó.
Ở phủ Tử Dương này, có thể gặp lại người đàn ông ra tay gọn gàng lưu loát kia, Trần Bình An cảm thấy là một niềm vui bất ngờ.
Có điều Trần Bình An chỉ lo cao hứng, còn Bùi Tiền lại mở to mắt. Một võ phu cảnh giới thứ sáu của nước Hoàng Đình, không biết từ đâu chui ra, lại dám vỗ mạnh lên vai Trần Bình An như vậy. Cảnh này khiến Chu Liễm mỉm cười không thôi. Thạch Nhu lại là mí mắt run rẩy, nghĩ thầm nếu Thôi Đông Sơn có mặt ở đây, mãng phu giang hồ không có mắt này tám phần là chết chắc.
Đám người Tiêu Loan phu nhân đi phía trước Tôn Đăng Tiên, nghe được động tĩnh phía sau, cũng lần lượt dừng bước. Tôn Đăng Tiên liền giới thiệu Trần Bình An với bọn họ, vui vẻ cười nói:
- Tiểu huynh đệ này chính là thiếu niên mà ta từng nhắc với các người. Tuổi còn trẻ nhưng quyền ý không tầm thường, lá gan càng lớn, năm xưa chỉ có tu vi võ đạo cảnh giới thứ ba thứ tư, lại dám dẫn theo hai tiểu yêu hành tẩu giang hồ. Có điều so với đám con cháu quan lại chỉ có mã ngoài kia, kinh nghiệm giang hồ của vị thiếu hiệp này chu đáo hơn nhiều...
Tiêu Loan phu nhân phong thái ung dung, tư sắc xuất chúng, một lần nữa nở nụ cười. Nhưng tỳ nữ bên cạnh lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Tôn Đăng Tiên không nên chậm trễ, mau đi đến phòng Tuyết Mang dự tiệc, tránh gây thêm rắc rối.
Một ông lão nhẹ giọng nhắc nhở:
- Tiểu Tôn, các ngươi có thể vừa đi vừa nói chuyện.
Tôn Đăng Tiên hơi ủ rũ, may mà Trần Bình An đã cười nói:
- Dự tiệc quan trọng hơn. Đại hiệp họ Tôn à? Ta họ Trần tên là Bình An, Tôn đại hiệp cứ gọi Trần Bình An là được rồi.
Tôn Đăng Tiên vốn là du hiệp giang hồ bản tính phóng khoáng, cũng không khách sáo:
- Được, vậy sẽ gọi ngươi là Trần Bình An.
Đám người Tiêu Loan phu nhân tiếp tục lên đường. Tôn Đăng Tiên đi ở cuối cùng, nhiệt tình trò chuyện với Trần Bình An.
Đột nhiên ở đầu cuối hành lang vang lên tiếng khiển trách:
- Các ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn lão tổ và phủ chủ chúng ta chờ các ngươi ngồi xuống rồi mới mở tiệc? Tiêu Loan phu nhân, mặt mũi của ngươi lớn thật!
Người lên tiếng là một quản sự của nội môn phủ Tử Dương, đang lo lắng không yên rẽ vào đầu cuối hành lang. Vẻ mặt của hắn rất kiêu ngạo, không hề để một vị thần sông chính thức vào mắt.
Sau khi khiển trách, quản sự kia liền sầm mặt xoay người bước đi:
- Mau lên, đúng là lề mề!
Sau khi quản sự kia xoay người, Tiêu Loan phu nhân nheo mắt lại, khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt khôi phục bình thường.
Tôn Đăng Tiên nhỏ giọng mắng chửi một tiếng.
Trần Bình An không nói gì.
Tất cả tu sĩ năm cảnh giới trung của phủ Tử Dương đã tề tụ trong phòng Tuyết Mang.
Tiêu Loan phu nhân đi đến bên ngoài ngưỡng cửa phòng lớn, bước chân chậm lại, bởi vì cô đã có cảm giác gai đâm sau lưng.
Quản sự kia đứng ở cửa lớn, trừng mắt nhìn thủy thần nương nương sông Bạch Hộc, thấp giọng nói:
- Còn không mau đi vào ngồi xuống!
Tiêu Loan phu nhân mặt không cảm xúc, bước qua ngưỡng cửa, phía sau là tỳ nữ và hai bằng hữu giang hồ. Ở trước mặt giang thần Bạch Hộc, quản sự kia còn chịu đâm chọc mấy câu. Nhưng đối với những người khác còn không bằng rắm chó, hắn chỉ cười nhạt mà thôi.
Có điều sau khi nhìn thấy Tôn Đăng Tiên đang trò chuyện vui vẻ với một người khác, nụ cười của quản sự lập tức cứng ngắc, trong nháy mắt trán đổ mồ hôi.
Tôn Đăng Tiên hơi nghi hoặc, không thể lý giải được, sải bước vượt qua ngưỡng cửa.
Trần Bình An chậm hơn một bước đi vào phòng Tuyết Mang, vẻ mặt như thường.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
24 Tháng năm, 2024 14:35
Mong dịch giả sớm bạo chương T.T
16 Tháng năm, 2024 22:41
câu chữ kéo chữ quá mệt: "Lúc này một thân hình cao gầy từ ngõ nhỏ đi ra, đứng ở bên cạnh thiếu nữ. Tỳ nữ Trĩ Khuê quay đầu sang, không nói lời nào chỉ đi về phía trước. Người nọ liền xoay người sánh vai đi cùng cô trong ngõ Nê Bình, đó là thầy giáo dạy học Tề Tĩnh Xuân, người có học thức duy nhất trong trấn nhỏ, môn sinh Nho gia hợp tiêu chuẩn." chỗ này nói là thầy giáo tề Tĩnh Xuân thì được rồi thêm 1 dòng nữa mệt vãi
16 Tháng năm, 2024 22:37
thần thần bí bí khó chịu cực kỳ xem xong chương 14 mới đỡ hơn 1 chút
16 Tháng năm, 2024 22:30
tại sao Trần Bình An nghe đạo sĩ nói không thể nhờ Trĩ Khuê giúp cô gái áo đen thay quần áo thì không hỏi lại hay cự tuyệt chắc ko phải háo sắc nổi lên a
16 Tháng năm, 2024 22:24
nhiều chỗ viết cực kỳ dài dòng không cần thết
16 Tháng năm, 2024 21:46
viết thần thần bí bí đọc mệt chết được nhưng thấy bình luận khen nhiều nên mình ráng đọc thêm 1 chút
14 Tháng năm, 2024 10:34
Mình có thể donate trực tiếp để ủng hộ dịch giả sớm ra chương bằng cách nào không?
23 Tháng tư, 2024 18:23
Ra chap mới nhanh ae ơi , đọc k dịch k hiểu nổi
22 Tháng tư, 2024 15:05
Truyện ra chap mới lâu quá nhỉ
14 Tháng tư, 2024 08:36
đầu truyện mình cảm thấy main khác main bình thường nên đọc khá thích nhân vật đó. Sau không ưng lắm, mỗi tội truyện hay lại không chỉ ở nvc
13 Tháng tư, 2024 01:53
chắc là do TĐS giúp giải quyết xác của ĐM, người TBA với TĐP chắc chắn là không ưa
11 Tháng tư, 2024 07:04
chương mới nhất 387, sao TBA lại nói là cả Trịnh Đại Phong cũng cảm ơn Thôi đông Sơn nhỉ
10 Tháng tư, 2024 19:19
Xin thêm truyện có nội dung và lối hành văn tương tự truyện kiếm lai.
Truyện này cốt truyện vừa hay mà vừa có nhiều triết lý sống, khác hẳn mấy bộ truyện tu tiên tu võ hiện nay chỉ toàn trang bức chém giết, đọc mà ngán luôn.
10 Tháng tư, 2024 08:05
đọc truyện cũng lâu rồi, lần đầu gặp con truyện mình đọc ưng ý như này. từ nhân vật, dẫn truyện. chắc do bản dịch , không biết sau đọc cv có đọc nổi không vì truyện nói ẩn ý quá
07 Tháng tư, 2024 16:56
đầu truyện trần bình an gửi đi thiện ý, đáp trả lại là con dao đâm vào mạng mình, thậm chí còn bị bồi thêm 1 nhát. đọc đoạn này khó thở thật
05 Tháng tư, 2024 21:11
có chỗ nào tổng hợp đoạn thơ với đạo lý trong truyện không nhỉ.Trước nhớ có đoạn thơ liên quan đến xuân thủy và thu thực hầu tba trên thuyền vượt châu.Nhớ mang máng 4 câu hay mặc dù chưa hiểu lắm.Giờ ngó lại không biết ở đâu.Hình như có câu :sông xuân đá thu,gió xuân lá thu
01 Tháng tư, 2024 03:31
Hóa ra Lý Hi Thánh là chuyển thế sư huynh của Lục Trầm, vậy thân phận cũ chắc là đạo lão nhất rồi.
Còn vụ tranh chữ là sao, Trần Bình An là chuyển thể của ai khác à
21 Tháng ba, 2024 15:12
Hay
15 Tháng ba, 2024 20:15
Làm cách nào để có thể donate cho dịch giả
05 Tháng ba, 2024 20:10
Đọc tầm chương 316 thấy khó chịu quá. Dài dòng văn tự
17 Tháng hai, 2024 12:40
khó hiểu thế là do dốt đấy
13 Tháng hai, 2024 04:34
đkm tác, éo ghi tên nhân vật ra rõ đi,cứ cái gì thiếu niên giày cỏ, phiên vương... 1,2 lần chả sao đằng này cứ mãi vậy. ra vẻ bí ẩn, đọc khó chịu vãi nồi
07 Tháng hai, 2024 01:00
tết nhất, chúc fish và các bạn cùng mê Kiếm Lai năm mới bình bình an an nhé
06 Tháng hai, 2024 08:53
Chúc trans năm mới vv
03 Tháng hai, 2024 01:24
Ở cuối chương 2 có chú thích, đầu chương 11 có nói rõ hơn về câu này. Còn phần mềm convert dịch như thế nào là do dữ liệu vietphrase của người convert tự thêm vào. Cá nhân thì cảm thấy "việc đáng làm" quá chung chung, và từ "phải làm" thì mang hàm ý bắt buộc, không rõ ràng như câu gốc là "làm việc nhân nghĩa thì không nhường nhịn người khác".
BÌNH LUẬN FACEBOOK